Hàng đã nhận, miễn trả lại - Phần 4 - Chương 61 - 62

Chương 61: Tương Thành

(Thành phố tù nhân. Gian nhà gỗ nhỏ.)

Vi Vi tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài, hồ máu đã khôi phục lại vẻ trong suốt,
xanh biếc ban đầu. Những cánh tay khủng khiếp đó, lũ cá chân người kỳ dị đó
cũng biến mất không còn dấu vết, từng cơn gió ấm áp thổi tới, đem theo chút dư
vị ngọt ngào, thanh thản. Tất cả những điều kinh hoàng, những hơi thở tanh nồng
mùi máu đều tan biến như một giấc mơ, bao trùm khắp ngôi nhà gỗ nhỏ vẫn là vẻ
bình yên. Không có Thiên Tố, không có mèo béo, hồ máu cuộn sóng và cả bóng dáng
ma quỷ bên bờ đối diện cũng không còn.

Tại sao lại như vậy? Lẽ nào tất cả chỉ là một giấc mơ? Vi Vi chau mày, lục
tìm trong trí nhớ những chuyện đã xảy ra trước đó, cô còn nhớ rõ... Thiên Tố
nói ghét nhất mùi hương trên người cô, sau đó từ từ vén bức màn che mặt ra,
khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt cô ta, đầu óc Lục Vi hoàn toàn trống rỗng. Sau
đó thì...

Họ đã bị đuổi đi rồi sao? Tương Thành đâu?

Nghĩ đến Tương Thành, trong lòng Lục Vi vang lên tiếng “bộp bộp”, vội vã
chạy vào trong nhà tìm kiếm. Vừa bước vào trong, Vi Vi liền trông thấy Tương
Thành ngồi bên giường, hai tay vò đầu. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, mái tóc rối bù,
thấy Lục Vi bước vào, anh ta vô thức ngẩng lên, chăm chú nhìn cô vẻ khác
thường.

Lục Vi chậc lưỡi: “Bọn họ đâu? Bọn họ cứ thế bỏ đi rồi sao?”

Tương Thành lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Lục Vi, rất lâu sau mới lên tiếng,
nhưng không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Trên tay cô rốt cuộc là cái gì vậy?”

Lục Vi sững sờ giây lát mới hiểu ra Tương Thành đang nhắc đến hình totem
của Bách Diệp, vô thức nhìn xuống lòng bàn tay phải của mình, thầm nghĩ: “Chẳng
lẽ nó đã cứu mình sao?” Đúng lúc đó, Tương Thành nhẹ giọng nói: “Tôi biết vì
sao lần đầu tiên Tiểu Hắc nhìn thấy cô, nó đã có thể gọi tên cô.”

Vi Vi ngẩng đầu nhìn Tương Thành, anh ta lạnh lùng nhắm mắt thở dài, nói:
“Vì nó có thể thấy được nội tâm của cô.”

Nghe thấy vậy, Lục Vi chớp mắt, thảo nào lần đầu tiên nhìn thấy con mèo béo
đó trên màn hình máy tính, cô thấy nó gọi tên Quý Vân, chẳng phải vì tâm trí cô
lúc đó chỉ có duy nhất một suy nghĩ là làm thế nào để tìm được Quý Vân sao?

Tương Thành không nhìn Lục Vi, tiếp tục nói: “Cho nên tại thành phố tù nhân
này, cô không thể giấu giếm Thiên Tố bất cứ điều gì. Chỉ cần cô ta muốn, cô ta
có thể sai Tiểu Hắc thăm dò tất cả suy nghĩ của cô.”

“Ý của anh là gì?”

“Ý của tôi là gì ư?” Tương Thành đột nhiên cười lớn, nhìn Lục Vi bằng ánh
mắt sắc lạnh, chậm rãi nói. “Lục Vi, cô hiểu không, tôi không thể chết! Để sống
sót, tôi có thể hy sinh tất cả!”

Lục Vi nghe những lời không đầu không cuối của anh ta vô thức lùi một bước.
“Tương Thành, anh đang nói gì vậy?”

“Đây là vương quốc do tôi tạo ra, là tất cả ước mơ của tôi. Ngay cả khi bị
gia tộc xua đuổi, tôi cũng không luyến tiếc, vẫn kiên trì tạo ra thế giới này,
vì cái gì chứ? Không phải để bị ném vào đây, làm con mồi cho chúng cắn xé! Tôi
cần phải biến nơi này thành chốn giam hãm bè lũ yêu quái, để tất cả bọn chúng
phải ngưỡng mộ tôi, bái phục tôi, vì chỉ có tôi mới có thể đưa chúng vào một
không gian vô cùng vô tận, nổi trôi bồng bềnh như những bông tuyết lơ lửng trên
không trung, hay thế giới dưới đáy nước sâu thẳm... Tôi muốn mọi người trong
gia tộc thấy, tôi không phải đồ ăn hại, không phải kẻ điên, vì thế tôi không
thể chết được!”

Tương Thành càng nói càng kích động, anh ta thở gấp, nói: “Là Thương Hy...
Thương Hy, tên khốn nạn ấy, chính hắn đã bán đứng tôi! Sau khi thành phố vĩnh
hằng được thiết kế xong, hắn đột nhiên trở mặt, ném tôi vào đây, khiến tôi vĩnh
viễn trở thành tù nhân và nơi này nghiễm nhiên biến thành chỗ vui chơi cho sủng
vật của hắn... Hắn thấy ai chướng tai gai mắt là vứt họ vào đây... Đây không
phải là điều tôi muốn! Tôi không thể chết được, nhất định phải thoát khỏi nơi
này, sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ tự tay giết chết cái tên xấu xa đó, tôi phải
cho toàn thế giới yêu ma biết, tôi mới là pháp sư ảo cảnh lợi hại nhất!”

Vi Vi đã bị Tương Thành dồn vào góc tường, vô cùng sợ hãi. Cô lần mò, sờ
thấy cái gáo nước phía sau lưng, cố gắng bình tĩnh nói: “Tương Thành, anh không
nên như thế, chúng ta nhất định sẽ thoát được ra ngoài. Các bạn của tôi rất lợi
hại, họ nhất định sẽ nghĩ cách cứu tôi...”

“Bạn của cô?” Tương Thành nhíu mày vẻ nguy hiểm rồi nhìn thẳng vào mắt Lục
Vi, đột nhiên cất tiếng cười điên dại, nói: “Là ông xã của cô sao? Vừa rồi Tiểu
Hắc đã thăm dò nội tâm của cô rồi. Chẳng trách bọn họ không dám ăn thịt và tiếp
cận cô, thì ra cô chính là vợ của đại yêu ma.”

Lục Vi khẽ cụp mi mắt. “Tôi không hiểu anh đang nói gì. Tương Thành, anh
nói rõ hơn được không?”

Tương Thành không trả lời mà thô lỗ bóp chặt cằm Lục Vi, nghiến răng nghiến
lợi nói: “Thiên Tố ghét nhất thứ mùi trên cơ thể cô. Tiểu Hắc nói, chỉ có duy
nhất một cách để loại bỏ thứ mùi đó...”

Dứt lời, Lục Vi trợn mắt kinh hãi rồi bỗng trở nên ngây dại. Trong đầu lập
tức hiện ra cảnh tượng khi chuẩn bị rời khỏi cung điện của Dạ Lạc, cô ta đã thì
thầm bên tai cô: “Vi Vi à, A Ly và Tiểu Huyền đều là em trai tôi, cô chọn ai
thì tôi cũng chúc phúc cho cô. Có điều... nếu cô thực sự muốn ở bên Tiểu Huyền,
chuyện là thê tử của A Ly, không phải không có cách giải quyết. Đó chính là...
cô phải cùng một người con trai khác giao hợp.”

Cùng một người con trai khác giao hợp...

Sống lưng Lục Vi lạnh ngắt. Dạ Lạc nói, nếu cô không còn trinh tiết, totem
Bách Diệp và Thiên Hoa in trong lòng bàn tay cũng sẽ tự động biến mất, có nghĩa
là, chỉ cần cô... thì yêu khí của Dạ Ly sẽ không bảo vệ cô nữa, đến lúc đó,
Thiên Tố có thể xử lý cô. Thế nên Thiên Tố mới cố ý nói cho Tương Thành biết
việc này, không phải là...

“Tương Thành, anh muốn làm gì?” Lục Vi kinh hãi nhìn Tương Thành, răng lợi
va vào nhau lập cập. Hy vọng... hy vọng không phải như những gì mình nghĩ.

Tương Thành lặng lẽ nhắm mắt, ngữ khí vô cùng lạnh lùng: “Xin lỗi, Lục Vi,
để có thể tiếp tục sống, tôi và Thiên Tố đã thực hiện một giao dịch.”

Vi Vi: “...”

***

(Thành phố tù nhân. Trong rừng cây khô.)

Lục Vi chạy thật nhanh giữa rừng, những tán cây chìa ra vẻ dữ tợn, không
ngừng nhe nanh múa vuốt, quệt xước cánh tay trắng nõn và xé rách chiếc váy của
cô. Trong tay Vi Vi vẫn nắm chặt chiếc gáo gỗ còn dính máu, trong lúc cấp bách,
cô đã dùng nó đập vào đầu Tương Thành để chạy trốn, nhưng đúng như những gì cô
phán đoán... không có Tương Thành dẫn đường, cô không thể chạy thoát khỏi rừng
cây này.

Vi Vi thậm chí còn không biết từ nãy đến giờ, mình chỉ loanh quanh một chỗ,
đầu óc bắt đầu đình công, không thể suy nghĩ được gì. Trong đầu cô lúc này chỉ
có một mệnh lệnh cứng nhắc: không được dừng lại, không được dừng lại, không
được dừng lại!

Cô cứ lao đầu chạy thẳng về phía trước, đó là cách duy nhất để thoát khỏi
nơi đáng sợ này, không ai có thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra. Nhưng cho dù xảy
ra chuyện gì đi chăng nữa, có bị Tiểu Hắc ăn thịt thì vẫn tốt hơn chuyện kia
gấp trăm ngàn lần. Việc duy nhất Vi Vi có thể làm lúc này chính là phải rời xa
Tương Thành bằng mọi cách.

Giữa làn mây đen vần vũ, những tia sét xẹt ngang nền trời, loang lổ những
vệt sáng lúc ẩn lúc hiện, rừng cây cũng trở nên hoang tàn, u ám, đượm mùi chết
chóc. Mưa ào ào đổ xuống, không giống những cơn mưa bình thường mà cô vẫn thấy.
Mưa nơi này đặc quánh, quyện lại... giống như từng lớp, từng lớp bùn từ trên
trời rơi xuống, dần dần tích tụ thành một lớp đất mới, ẩm ướt, nhớp nháp, níu
bước chân người.

“A!” Lục Vi không để ý, bị vướng vào cành cây, vấp ngã, chiếc gáo nước
trong tay văng ra xa, còn chưa kịp nhặt, chợt trông thấy một đôi giầy cỏ ngay
trước mắt.

Dưới ánh sáng lóe lên từ tia chớp, khuôn mặt lạnh lùng, nhăn nhó của Tương
Thành hiện lên. “Theo tôi về!”

Vi Vi lùi lại phía sau, “Không. Tương Thành, tôi cầu xin anh... Tôi thà
chết chứ không...”

“Cô không thể chết.” Tiếng sấm nổ vang, vết thương trên đầu Tương Thành vẫn
rỉ máu, nhưng anh ta không thèm băng bó. Tương Thành tiến lại gần Lục Vi.
“Thiên Tố đã nói, cô ta muốn cô sống. Xin lỗi...”

“Không!” Vi Vi hét lên bi thảm, như muốn rạch nát bầu trời, ngay sau đó là
tiếng vải vóc bị xé rách. Không còn sức lực để phản kháng, dưới sự cưỡng bức
của Tương Thành, chiếc váy ngắn của Lục Vi vốn đã bị cành cây quệt rách giờ
hoàn toàn nát vụn.

“Cứu tôi, cứu tôi...” Lục Vi ra sức né tránh sự tấn công của Tương Thành,
giọng nói xen lẫn tiếng nức nở. “Cứu tôi, bỏ tôi ra, a a...”

“Nhắm mắt lại, cơn ác mộng sẽ nhanh kết thúc thôi!”

Vi Vi lắc đầu thật mạnh, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, hòa cùng
nước mưa thấm ướt khuôn mặt, đôi chân bị ép mở ra, một tư thế nhục nhã, ê chề,
ngoài khóc than và cầu xin buông tha, cô không thể làm gì hơn.

Sau khi trút bỏ hết quần áo trên người, Tương Thành hung dữ nâng mặt Lục Vi
lên, ánh nhìn có chút không đành lòng. “Không nên oán trách tôi, tôi không thể
chết một cách vô ích như vậy được. Tôi làm thế này, chưa biết chừng còn có thể giữ
được mạng sống cho cô. Hơn nữa, Thiên Tố vẫn cần cô sống sót.”

Lục Vi mở to đôi mắt căm hận, một ngọn lửa từ dưới chân như thiêu đốt lên
tận trán. Trong nháy mắt, cô quên cả việc than khóc, quên cả sợ hãi, ánh mắt
vẫn mở to, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tương Thành. Anh ta chết lặng, trong
khoảnh khắc đó chợt cảm thấy có chút hốt hoảng.

Vi Vi nghiến răng nói: “Ngươi đừng có lấp liếm mọi chuyện bằng sự ích kỷ và
đạo đức giả vô liêm sỉ! Chẳng trách ngươi bị cả Tương gia xua đuổi, còn bị
chúng bạn xa lánh, vứt bỏ vào đây. Ngươi chính là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, thất
bại của ngươi là do chính ngươi tạo ra, là do lòng dạ hẹp hòi và thói hư vinh
xấu xa đã hại ngươi mà thôi!”

Tương Thành nghe thấy những lời này bỗng lặng người, mọi thống khổ như một
tia chớp lóe lên trong đáy mắt, anh ta cắn răng, giơ tay tát Lục Vi, vẻ mặt dữ
tợn và tàn nhẫn. Bốp! Lại một cái tát nữa, anh ta nổi điên, ra sức đánh cô gái
bé nhỏ nằm dài trên mặt đất, phẫn nộ hét lên: “Ta không sai, chính là bọn họ!
Bọn họ! Bọn họ không coi trọng ta, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều dành hết
cho anh cả. Ta nhất định phải thiết kế thành công thành phố vĩnh hằng, để bọn
họ biết, ta mới là người giỏi nhất!”

Tương Thành ra sức tát Lục Vi, tiếng than khóc của cô mỗi lúc một yếu dần,
cuối cùng tắt lịm. Thấy khóe miệng Lục Vi chảy đầy máu tươi, Tương Thành mới
dần lấy lại tinh thần. Trong cơn hoảng loạn, anh ta cúi rạp người xuống, quan
sát Lục Vi, nhưng vừa cúi xuống liền cảm thấy sống lưng mình truyền đến một cơn
đau nhói.

“A...” Tương Thành đau đớn hét lên, vừa quay người, còn chưa kịp nhìn rõ
người phía sau, trước mắt đã tối sầm, người đổ ập xuống, chiếc gáo gỗ trên đỉnh
đầu cũng vang lên một tiếng kêu đanh gọn...

Đầu Tương Thành như quả dưa hấu bị vỡ, máu thịt lẫn lộn. Nhặt chiếc gáo gỗ
lên, bóng dáng cao lớn kia từ từ bước đến bên cạnh Vi Vi, hai tay áp vào má cô,
run rẩy cất lời: “Lục Vi nghe này, tôi chính là Ấp, người bảo vệ cô. Tôi không
cho phép cô chết, cô tuyệt đối không được chết!”

Chương 62: Người bảo vệ

Trong phòng làm việc của công ty thiết kế game Huyết kiếm 3, Thương Hy nhìn
hai người thân thiết, che chắn cho nhau trên màn hình, khóe miệng khẽ nhếch
lên. Người bảo vệ? Ấp? Chuyện này đúng là càng chơi càng hay, xem ra cô gái mới
bị ném vào trong trò chơi này thật không đơn giản...

Thương Hy đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, điện thoại chợt reo vang, ấn
nút nghe, chỉ thấy đầu dây bên kia nói: “Thương Tổng, có vị Dạ tiên sinh muốn
gặp ngài, anh ta nói là bạn của ngài.”

“A, mời anh ta vào!” Ngắt điện thoại, khóe miệng Thương Hy cong thành một
đường quỷ dị, cuối cùng, con cá lớn mà anh ta mong đợi bấy lâu cũng đã cắn câu
rồi.

Dạ Ly bước vào phòng làm việc, trông thấy một người đàn ông trong bộ âu
phục màu bạc đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, ngước đôi mắt sắc lạnh chăm
chú nhìn mình dò xét. Dạ Ly nhíu mày, chìa tay, nói: “Thương tiên sinh, hân
hạnh được gặp ngài!”

Thương Hy vẫn ngồi ngay ngắn, không hề có ý định đứng dậy, chỉ hơi cúi đầu,
lãnh đạm nói: “Xin lỗi, tôi không có thói quen bắt tay yêu ma.”

Dạ Ly hơi sững lại, thu tay về, mỉm cười tự nhiên, không có vẻ ngượng
ngùng, “Ồ, rất thẳng thắn! Tôi thích điểm này của anh. Đã vậy, tôi cũng phải
báo cho Thương tiên sinh biết, tôi không đủ kiên nhẫn để chơi với anh đâu!” Dứt
lời, sắc mặt Dạ Ly dần trở nên u ám, siết chặt nắm tay để lên mặt bàn, anh ta
nhìn thẳng vào Thương Ly, lạnh lùng nói: “Hãy giao bà xã của ta ra đây!”

Thương Hy cũng trừng mắt nhìn Dạ Ly, không hề sợ hãi. “Thân là con người
lại đắm mình trụy lạc cùng yêu ma, còn ký khế ước hôn nhân, cô ta có chết trăm
lần cũng không có gì đáng tiếc. Giao ra ư? Không chừng giờ này, ngay cả đến
thân xác cô ta cũng bị gặm sạch rồi cũng nên!”

“Chết ư? Thương tiên sinh cam lòng như vậy sao? Con mồi tốt như thế, chẳng
phải ngươi vẫn muốn dùng Vi Vi nhà ta làm mồi câu mấy con cá lớn khác sao?” Ánh
mắt Dạ đại họa mơ màng, nhìn về phía Thương Hy, xoa cằm nói: “Để ta đoán thử
xem! Ồ, đại khái lúc đầu, chỉ vì phu nhân ta vô tình phát hiện ra bí mật trong
trò chơi của ngươi nên ngươi dụ cô ấy đến để giết người diệt khẩu. Nhưng sau
đó, ngươi phát hiện ra cô ấy có chồng là đại yêu ma ta đây, cho nên, ngươi...
dụ ta đến cắn câu.”

Dứt lời, giọng nói của Dạ Ly bỗng nhiên trầm xuống: “Rốt cuộc ngươi muốn ta
làm gì?”

Nghe xong câu nói này, ánh mắt Thương Hy chợt lóe lên. Anh ta gõ tay lên
mặt bàn, ngữ khí vừa khoan khoái vừa tàn nhẫn: “Thành phố tù nhân, tù nhân
chính là lũ yêu quái, các ngươi đang ngao du trên thế gian này. Muốn cứu phu
nhân của ngươi ư? Được thôi, thành phố tù nhân hoan nghênh ngài hạ cố ghé chơi...
Dạ tiên sinh, ngài có dám bước vào không?”

Nửa tiếng sau, cửa chính và cửa sổ trong phòng làm việc đều được đóng chặt,
chỉ còn chút ánh sáng mờ ảo hắt ra từ chiếc laptop đặt trên bàn. Dạ Ly ngồi
trên sofa, khuôn mặt đờ đẫn, mất hết tri giác. Bên này, Thương Hy đặt những
ngón tay thon dài lên bàn phím, tao nhã gõ một hiệu lệnh, từ màn hình máy tính
liền phát ra một quầng sáng mờ ảo.

Quầng sáng chiếu rọi xuống mặt sàn, mỗi lúc một rõ, nhưng bên trong phòng
vẫn tối đen như mực. Thấy việc lớn đã thành, Thương Hy thản nhiên hớp một ngụm
cà phê, sau đó mới chậm rãi bước đến bên cạnh Dạ Ly, nhìn thẳng vào mắt anh ta,
nói: “Đi thôi!”

Dứt lời, quả nhiên Dạ đại họa như một con rối, ngoan ngoãn đứng dậy, bước
từng bước về phía quầng sáng. Thương Hy nhếch môi, cầm cốc cà phê, đứng yên một
chỗ. Anh ta chăm chú nhìn Dạ Ly tiến dần vào ảo cảnh, nụ cười càng lúc càng
lớn, nhưng chân trái Dạ Ly còn cách ảo cảnh một bước, nụ cười trên khuôn mặt
Thương Hy đột nhiên ngưng bặt, sống lưng bất giác cứng đờ...

Khóe miệng Thương Hy co rúm lại, sau giây phút hoang mang, một giọng cười
lạnh lùng vang lên. “Ta sơ ý mất rồi, không nghĩ đến Dạ Ly còn mang theo cả
người hầu. Có điều... không sao, anh ta đã trúng yêu lệnh của ta, có thần thánh
cũng không đánh thức được anh ta.” Dứt lời, Thương Hy vô thức quét ánh mắt sắc
lẹm liếc nhìn Dạ Ly. Dạ Ly quả nhiên đã bước vào quầng sáng, hoàn toàn biến
mất, không còn chút dấu vết.

Phía sau Thương Hy, Tiểu Long bấy lâu vẫn tàng hình giơ tay túm chặt lấy cổ
anh ta, nói: “Ai nói muốn đánh thức anh ta chứ?”

“Vậy ngươi muốn...”

“Phiền ngươi đi cùng chúng ta một chuyến.”

“Đi cùng...” Thương Hy còn chưa nói xong, cả người đã bị Tiểu Long ngốc
nghếch ném mạnh vào cửa phong ấn.

***

Khi Vi Vi tỉnh dậy, trời đã tạnh mưa. Cô đang nằm trên chiếc giường đơn sơ
trong ngôi nhà gỗ nhỏ, trên người choàng một chiếc áo khoác nam, hình totem
trong lòng bàn tay phải vẫn còn nguyên vẹn. Vừa mơ màng tỉnh dậy, cô nhớ đến
những chuyện khủng khiếp xảy ra tối hôm qua, những hình ảnh đó không ngừng hiện
lên trong đầu.

Xuống giường, đẩy cửa, Lục Vi thấy Quý Vân đang đứng ở bên ngoài, quay lưng
về phía mình. Khẽ mở miệng, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với người trước
mặt, nhưng lời dâng đến cửa miệng rồi lại chỉ thốt ra được hai từ ngắn ngủi:
“Vì sao?”

Vì sao lại đến đây? Vì sao hết lần này đến lần khác, vào thời khắc nguy
hiểm nhất, anh đều xuất hiện để cứu cô? Lục Vi nhẹ nhàng bước đến, đứng bên
cạnh Quý Vân, dõi mắt nhìn về phía xa xăm, khẽ lên tiếng: “Đêm qua, tôi cố ý
chọc giận để Tương Thành đánh mình rồi cắn lưỡi tự vẫn, tưởng mình đã chết rồi.
Anh...” Lục Vi cúi nhìn mặt hồ trong veo, im lặng giây lát rồi tiếp tục cất
giọng u ám. “Lúc anh dùng phép thuật để gọi tôi, tôi đã trông thấy rất nhiều
hình ảnh.”

Quý Vân không nói, từ sâu thẳm đáy mắt đen thẫm vẫn yên ả, không một gợn
sóng. Mặc dù sớm biết cô sẽ nhớ ra tất cả, nhưng thực sự lúc này, anh không có
cách nào để đối diện.

Lục Vi mệt mỏi, ngồi bệt xuống đất, thầm thì: “Tôi nằm mơ, giấc mơ rất dài.
Trong mơ tôi tên A Ẩn, là nữ thủ lĩnh của Miêu trại. Tôi có một người chị song
sinh tên là Thanh Linh, nhưng chúng tôi không lớn lên cùng nhau, hoặc có thể
nói rằng... tôi là đứa trẻ đã bị vứt bỏ, thậm chí phụ thân tôi còn không biết
có sự tồn tại của tôi.”

Quý Vân cúi đầu, nhìn Vi Vi vừa nói vừa vân vê những đầu ngón tay nhỏ nhắn
của mình, trong lòng bất giác xao động, động tác này chính là hành động vô
thức, đáng yêu của A Ẩn ngày trước. Hình bóng của cô gái từ ngàn năm trước bỗng
nhiên hiện về trong đầu, Quý Vân nén tiếng thở dài, nhắm mắt lại. Nhưng giấc
mộng của Lục Vi chưa hết, cô vẫn rầu rĩ ngồi trên mặt đất, kể tiếp:

“Trước khi mẫu thân thai nghén chúng tôi, thầy mo trong miêu trại đã tiên
đoán, một trăm năm nữa, trong trại sẽ xuất hiện một cặp song sinh, cặp song
sinh này sẽ gây ra họa lớn cho trại. Đúng như lời tiên đoán, khi mẫu thân sinh
hạ tôi và chị tôi, bà sợ chúng tôi sẽ bị cả gia tộc thiêu sống nên đã lựa chọn
giữ lại một trong hai, và bà quyết định để tôi chết.”

Dừng lại một lát, Lục Vi ngẩng đầu nhìn Quý Vân, nở nụ cười ấm áp, ánh mắt
toát lên vẻ thuần khiết. “Nhưng tôi lại không chết, còn được một con cá sấu
dưới đấy hồ tên là A Y cứu sống. Nó đặt tên tôi là A Ẩn, dùng sữa ngựa để nuôi
dưỡng tôi, tôi không biết lai lịch, thân thể của mình, cứ âm thầm, lặng lẽ sống
yên bình như vậy suốt mười lăm năm. Đến khi mười sáu tuổi, tôi gặp được một
người, người con trai ẩn sâu trong hồ nước đó, tên là Ấp.”

Quý Vân nghe thấy cái tên này, khóe mắt chợt mở ra, đôi môi mím chặt bất
giác cũng dãn ra.

“Anh ấy cao lớn, anh tuấn, dũng cảm. Lần đầu tiên khi anh ấy nhìn thấy tôi
và A Y đứng bên nhau, cho rằng tôi bị con cá sấu đó bắt giết, đã chĩa mũi tên
về phía A Y. Ha ha... Tôi đã đuổi anh ấy rời khỏi hồ nước, nhưng kể từ đó, ngày
nào anh ấy cũng đến tìm tôi. Anh ấy nói mình là thủ lĩnh của một bộ tộc cách đó
không xa, vì đuổi theo một con gấu đen nên mới đến đây.

Lúc đó, tôi còn cho rằng, nhất định là anh ấy thích thôi nên mới thường
xuyên đến tìm tôi nói chuyện, câu cá, chơi đùa. Tôi vẫn luôn chờ đợi anh ấy tỏ
tình với mình, giống như A Y nói anh ấy nhất định sẽ cưới tôi làm vợ. Nhưng tôi
cứ đợi, đợi mãi, đến khi anh ấy đột nhiên biến mất. A Y nói với tôi, Ấp đã kết
hôn rồi, thê tử của anh ấy chính là người chị song sinh của tôi - Thanh Linh.”

Trong hồ nước, một đàn cá chân người đang tung tăng chơi đùa. Gió lạnh từ
xa thổi tới, những chiếc lá vàng bay liệng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống
mặt đất, tạo ra những tiếng xào xạc vui tai. Trước căn nhà nhỏ, Quý Vân không
nói xen vào câu chuyện của cô, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

“Sau khi biết rõ thân thế của mình, tôi không cam lòng, tôi phẫn nộ và mơ
hồ. Tôi muốn gặp A Ấp hỏi cho ra lẽ, hỏi xem anh ấy rốt cuộc có thích tôi hay
không? Vì sao chị tôi có được tất cả mọi thứ, còn tôi phải ẩn danh, sống nương
tựa nhờ thế giới yêu ma? Tôi là con người, tại sao không được gia tộc đón nhận?
Chị ta đã được nhận tất cả tình yêu thương, vì sao còn cướp A Ấp của tôi? Anh
ấy là người đầu tiên tôi quen biết, cũng là người cuối cùng tôi yêu thương...

Tôi cưỡi trên lưng A Y, chậm rãi đến Miêu trại. Trong ánh lửa trại bập
bùng, náo nhiệt, tôi đã tận mắt trông thấy A Ấp và Thanh Linh thành thân. Tôi ẩn
nấp trong căn lều vải, bị Thanh Linh phát hiện ra, chị ta nhìn thấy tôi và chị
ta giống nhau như hai giọt nước, liền cho rằng tôi là yêu quái. Tôi nói rõ thân
thế của mình và cả chuyện của A Ấp cho chị ta nghe, thực sự lúc đó tôi đã muốn
vứt bỏ. Từ trước đến nay, tôi chưa một ngày sống trong cuộc sống của con người.
Những lúc bên Ấp, có rất nhiều chuyện tôi không biết, mỗi lúc như vậy, anh ấy
đều giảng giải, còn tôi yên lặng lắng nghe. Nhưng chị tôi không thế, chị ta
xinh đẹp, tự tin, hoạt bát, cởi mở, tôi vốn chỉ muốn nói cho chị ta biết tất cả
mọi chuyện, sau đó sẽ rời đi, nhưng tôi không thể ngờ rằng, chị ta lại muốn
giết tôi...

A Y hóa thành một người phụ nữ cứu tôi, để tôi trong hồ nước. Ba ngày sau,
nó mang thi thể của chị tôi trở về, tôi giả mạo làm chị ta, ở bên A Ấp...”

Câu chuyện kể đến đây, Quý Vân không thể kiên nhẫn thêm được nữa, nghẹn
ngào lên tiếng: “Không cần kể tiếp nữa!” Lục Vi nheo mắt, đáy mắt âm u như được
bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo. “Rất bất ngờ phải không? Tôi vừa nằm mơ vừa
suy nghĩ nhà biên kịch nào lại có thể sáng tác một câu chuyện bất hạnh đến thế.
Đây chẳng phải là mô típ kẻ thứ ba ghen ghét đố kỵ không muốn thấy hai nhân vật
chính hạnh phúc nên mới không từ mọi thủ đoạn để phá đám đó sao? Có điều, kết
cục cuối cùng lại khiến người ta hả lòng hả dạ. Mười năm sau, Thanh Linh có cơ
duyên phục sinh, chị ta trở về Miêu trại, nói cho tất cả mọi người biết chân
tướng sự thật. Cuối cùng, người phụ nữ độc ác bị cả gia tộc bắt giam, sống
không bằng chết...”

Vừa dứt lời, cả không gian đột nhiên im bặt. Quý Vân hít một hơi thật sâu,
nhắm mắt lại, ký ức vốn chôn chặt ngày nào giờ như hòn than âm ỉ bỗng rực cháy,
thiêu đốt tâm can anh.

Lục Vi lắc đầu, tự cười giễu, lẩm bẩm: “Anh biết Thanh Linh đã nói gì với
cả gia tộc không? Chị ta nói A Ẩn là yêu quái, là người có lòng dạ độc ác, vì
ghen ghét, đố kỵ nên mới giết Thanh Linh, cướp đi tất cả. Đến tận lúc chết, Ấp
cũng không thể tin tưởng A Ẩn thêm nữa, một câu nói của người ngoài lại có thể
xóa bỏ cả quãng thời gian mười năm hai người hạnh phúc bên nhau. Cô cầu xin anh
hãy cứu mình, cầu xin anh cho mình một cơ hội để giải thích, nhưng A Ấp chỉ
lạnh lùng, giương mắt nhìn cô bị người ta lôi đi. Cô tuyệt vọng, đau khổ, không
hiểu tại sao một câu nói của người khác lại có thể gạt bỏ hết quãng thời gian
vui vẻ mười năm sớm tối bên nhau giữa hai người. Cô chỉ muốn nói cho phu quân
của mình biết, cô không phải là yêu quái, không phải là hung thủ giết người,
thậm chí cô còn quen biết anh sớm hơn Thanh Linh, còn yêu anh từ rất lâu rồi,
còn nữa... trong bụng cô đã mang cốt nhục của anh... Dù cô có sai ngàn vạn lần
thì đứa trẻ ấy vẫn vô tội. Vì sao ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể...”

Nghe thấy câu nói sau cùng, đáy mắt Quý Vân đong đầy nỗi bi thương, anh
nhìn sâu vào đôi mắt Lục Vi, vẻ u uất, sầu thảm như bắt gặp hình ảnh người con
gái năm xưa, khẽ cất tiếng gọi: “A Ẩn...”

Lục Vi lắc đầu, nụ cười yếu ớt mà kiên định: “Tôi không phải A Ẩn, tôi là
Lục Vi. Tôi chỉ vừa trải qua một giấc mơ, trong giấc mơ đó, tôi đã thấy tất cả.
Chỉ là tôi nghĩ mãi không ra, ngày đó, anh thực sự cho rằng A Ẩn là hung thủ
giết người, không nghe cô ấy giải thích lấy một lời, nhưng sau đó, vì sao lại
muốn làm người bảo vệ của cô ấy?”

Nói xong, Lục Vi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Quý Vân, nói: “Nói
cho tôi biết, vì sao, Quý Vân?”

Oàng, oàng, oàng... Không đợi Quý Vân trả lời, từ bờ bên kia đã truyền đến
một tràng tiếng nổ lớn, kèm theo cơn chấn động mãnh liệt. Lục Vi thấy thế thì
rùng mình run sợ, ngẩng đầu nhìn lên phía trước. Thiên Tố đã đến.

Báo cáo nội dung xấu