Nụ hôn của Casanova - Phần bốn - Chương 76 - 77 - 78 - 79

Phần bốn: Song sinh

Chương 76

Naomi Cross bị đánh thức bởi tiếng nhạc
rock om sòm vọng ra từ chiếc loa tường. Cô nhận ra ban nhạc Black Crowes. Những
bóng đèn trên đầu nhấp nháy. Cô nhảy khỏi giường, quáng quàng tròng chiếc quần
jean và áo cao cổ nhăn nhúm vào rồi chạy tới cửa phòng.

Nhạc lớn và đèn nhấp nháy là báo hiệu một
cuộc họp. Có chuyện khủng khiếp đã xảy ra, cô nghĩ. Trái tim
cô như đang rơi tự do.

Casanova đá cửa ra. Hắn mặc quần jean bó,
ủng lao động, áo da màu đen. Mặt nạ của hắn vằn vện sọc phấn mô phỏng những tia
chớp. Hắn đang điên cuồng. Naomi chưa thấy hắn tức giận như thế này bao giờ.

“Đi ra phòng khách! Ngay!” Hắn gào lên nắm lấy tay cô
kéo mạnh ra khỏi phòng.

Dưới đôi chân trần của Naomi là sàn hành
lang hẹp ẩm ướt lạnh giá. Cô đã quên xỏ dép, mà quay lại thì không kịp nữa rồi.

Cô va vào một phụ nữ trẻ. Hai người họ gần
như đi song song với nhau. Naomi rất ngạc nhiên khi người phụ nữ vội quay đầu
nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt to màu xanh sâu thăm thẳm. Naomi đặt tên cho cô
gái ấy là Mắt Xanh.

Tôi là
Kristen Miles.” Người phụ nữ vội vã thì thầm. “Chúng ta phải làm gì đó để tự
cứu mình. Chúng ta phải nắm lấy cơ hội. Sớm thôi.”

Naomi không phản ứng gì nhưng cô vươn tay
chạm nhẹ vào mu bàn tay của Mắt Xanh.

Họ bị cấm tiếp xúc, nhưng giờ được chạm vào
nhau trong nhà tù khủng khiếp này là một nhu cầu cấp thiết. Naomi nhìn vào mắt
của người phụ nữ và chỉ thấy sự bất tuân. Không có nỗi sợ hãi. Điều đó làm cô
cảm thấy khá hơn. Bằng cách nào đó, hai người họ đã kết nối với nhau.

Những phụ nữ bị giam cầm lén nhìn Naomi nơi
hành lang trong lúc im lặng lết về phía phòng khách của ngôi nhà kỳ dị. Đôi mắt
họ tối tăm trống rỗng. Một vài người đã không trang điểm nữa và sự hiện diện
của họ làm Naomi hoảng sợ. Mỗi ngày mọi chuyện càng trở nên tệ hơn kể từ khi
Kate McTiernan trốn thoát.

Casanova đã mang một cô gái mới vào nhà.
Anna Miller. Anna phá vỡ quy tắc của căn nhà, cũng giống như Kate McTiernan.
Naomi đã nghe tiếng khóc cầu cứu của người phụ nữ và Casanova có thể cũng nghe
thấy. Thật khó biết khi nào hắn không ở nhà. Giờ giấc hắn xuất hiện rất thất
thường.

Gần đây, càng ngày Casanova càng ít tiếp
xúc với họ hơn. Hắn sẽ không thả họ ra. Tự do của họ chỉ là lời nói dối. Naomi
biết tình hình mỗi lúc một thêm nguy hiểm cho tất cả phụ nữ nơi đây.

Naomi cảm thấy nỗi tuyệt vọng trong không
gian. Cô cũng nghe thấy tiếng khóc lóc báo hiệu ở phía trước, và cố làm dịu nỗi
sợ hãi hoảng loạn đang tăng dần. Cô từng sống trong khu ổ chuột Washington. Trước đây,
cô cũng chứng kiến những chuyện khủng khiếp như thế. Hai người bạn của cô bị
sát hại khi cô mười sáu tuổi.

Rồi cô nghe thấy hắn. Giọng hắn lạ lùng
chói tai. Hắn là một kẻ điên.
“Hãy đến đây, quý cô. Đừng rụt rè. Đừng dừng lại ở cửa! Vào đi, vào đi. Tham dự
bữa tiệc, buổi dạ hội sôi động này đi.”

Casanova hét to át cả
tiếng nhạc rock’n’roll kích dục ầm ầm dội qua hành lang. Naomi nhắm mắt trong
khoảnh khắc. Cô cố gắng bình tĩnh lại. Mình không muốn thấy cảnh này,
dù đó có là cảnh gì, nhưng mình vẫn buộc phải thấy.

Cuối cùng thì cô cũng
bước vào phòng. Người cô run rẩy. Cảnh trước mắt còn tồi tệ hơn bất cứ cảnh nào
cô từng chứng kiến ở khu ổ chuột. Cô phải ép chặt nắm tay vào miệng để không
thoát ra tiếng thét kinh hồn.

Một cơ thể thon dài rũ
xuống từ xà ngang trần nhà, chầm chậm xoay tròn. Người phụ nữ trần truồng, trên
người chỉ còn độc chiếc quần tất màu xanh bạc ôm lấy đôi chân dài. Một
chân lủng lẳng chiếc giày cao gót màu xanh. Chiếc còn lại rơi xuống sàn, lật
sang một bên.

Đôi môi của cô gái đã
tím xanh lại, lưỡi thè sang một bên. Đôi mắt mở to vì kinh hãi và đau
đớn. Đó chắc chắn là Anna, Naomi nghĩ. Cô gái kêu cứu. Cô đã
phá vỡ quy tắc của ngôi nhà. Cô ấy nói tên cô ấy là Anna Miller. Tội
nghiệp Anna. Dù cô có là ai trước khi hắn bắt cóc cô.

Casanova tắt nhạc và
bình tĩnh nói từ sau chiếc mặt nạ, hắn nói như thể việc xảy ra chẳng mấy nghiêm
trọng. “Tên cô ta là Anna Miller, và cô ta đã tự mình gây ra chuyện này. Các cô
hiểu những gì tôi đang nói chứ? Cô ta đã bày mưu nói chuyện qua các bức tường,
nói về việc trốn thoát. Không bao giờ có chuyện thoát ra khỏi đây!”

Naomi rùng mình.
Không, không có cách nào thoát khỏi địa ngục này, cô nghĩ. Cô
nhìn Mắt Xanh gật đầu. Đúng vậy, họ phải nắm lấy cơ hội, sớm thôi.

Chương 77

Kẻ Lịch Thiệp dừng lại
để bắt đầu trò chơi tại hồ Stoneman, tiểu bang Arizona. Một buổi sáng đẹp trời
thích hợp để ra tay. Trời khô lạnh, mùi khét của một đám cháy rừng lan tràn
trong không khí.

Gã phải để lại xe
trong rừng giữa những tảng đá mòn, cách xa con đường quê. Không ai có thể nhìn
thấy gã. Gã ngồi đó nghĩ cách đi xuống trong khi lim dim ngắm nhìn một ngôi nhà
ốp ván trắng đầm ấm của một gia đình. Gã thực sự cảm thấy con quái vật trong
mình trỗi dậy. Chuyển đổi. Kèm với niềm đam mê lạ kỳ. Jekyll
và Hyde
.

Gã nhìn thấy một người
đàn ông rời khỏi căn nhà chui vào một chiếc Ford Aerostar màu bạc. Người chồng
có vẻ vội vàng, có lẽ đã muộn giờ làm. Bây giờ người vợ đang ở nhà một mình, có
lẽ vẫn còn nằm trên giường. Tên người phụ nữ là Juliette Montgomery.

Khoảng hơn tám giờ, gã
cầm một bình gas rỗng tiến về phía ngôi nhà. Nếu ai đó bất chợt nhìn thấy gã
thì cũng không thành vấn đề. Gã cần nạp nhiên liệu cho chiếc xe thuê.

Không ai nhìn thấy gã.
Có lẽ mấy cây số quanh đây không có ai cả.

Kẻ Lịch Thiệp leo lên
bậc thềm trước. Gã dừng lại một lúc, sau đó nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa. Gã thấy
ngạc nhiên là người dân sống quanh hồ Stoneman không có thói quen khóa cửa ra
vào.

Ôi Chúa ơi, sở thích của gã… mục đích sống của gã… cái khoảnh khắc gã là
Ngài Hyde.

Juliette đang tự phục
vụ bữa sáng. Khi đi ngang qua phòng khách, gã nghe thấy cô vừa ngân nga vừa
hát. Hương thơm và tiếng thịt xông khói chiên xèo xèo làm gã nhớ tới căn nhà
của gia đình mình ở Asheville.

Cha gã là một quý ông
đích thực. Là đại tá quân đội và rất tự hào, kiêu ngạo về điều đó. Lão già cứng
ngắc không bao giờ hài lòng về mọi việc mà con trai lão làm. Thường sử dụng
thắt lưng da dày để áp đặt kỉ luật. Luôn gân cổ la hét mỗi khi đánh gã những
đòn thập tử nhất sinh. Đã nuôi lớn một thằng con trai hoàn hảo. Học sinh và vận
động viên xuất sắc của trường trung học. Có tên trong bảng vàng danh dự Phi
Beta Kappa tôn vinh những sinh viên tài năng. Tốt nghiệp hạng ưu trường Y Đại
học Duke. Con quái vật mặt người.

Gã ngắm nhìn Juliette
Montgomery từ ngưỡng cửa dẫn vào nhà bếp sạch bong không tì vết. Mành cửa được
kéo lên khiến ánh sáng tràn ngập căn phòng. Cô vẫn say sưa hát… một bài hát cũ
của Jimi Hendrix mang tên “Lâu đài cát”. Giai điệu đầy bất ngờ cất lên từ người
phụ nữ xinh đẹp.

Gã thích ngắm nhìn cô như
thế này - khi cô đinh ninh chỉ có mình mình. Có lẽ cô sẽ ngượng ngùng khi hát
trước mặt gã. Cô cẩn thận đặt ba dải thịt xông khói vào chiếc khăn giấy gần như
phù hợp với giấy dán tường bếp màu nâu be.

Juliette mặc bộ quần áo ở nhà giản dị
bằng cotton trắng, chạm nhẹ vào bắp đùi mỗi lần cô đi đi lại lại từ bàn ra bếp.
Cô khoảng hai mươi lăm tuổi. Đôi chân dài của diễn viên múa. Làn da rám nắng
tuyệt đẹp. Bàn chân trần lướt trên vải lót sàn bếp. Mái tóc nâu vàng đã được
chải gọn gàng trước khi cô xuống làm bữa sáng.

Trên quầy có một bộ
dao đựng trong giá để dao bằng gỗ. Gã rút ra con dao phay, vô tình tạo ra âm
thanh leng keng khi con dao va nhẹ vào chiếc nồi thép không gỉ trên quầy.

Nghe thấy âm thanh đó,
cô gái quay lại. Nét mặt nhìn nghiêng rất đáng yêu. Đã tắm rửa sạch sẽ, rạng
rỡ. Juliette cũng biết yêu bản thân mình. Gã cam đoan là vậy.

“Anh là ai? Anh đang
làm gì trong nhà tôi?”

Cô khẽ hổn hển cất
tiếng. Khuôn mặt cô gái tái nhợt đi như bộ quần áo ở nhà của mình.

Bây giờ phải hành động nhanh, gã tự nhủ.

Gã túm lấy Juliette và
giơ cao con dao. Hình bóng Pyscho và Frenzy[1] của Hitchcock. Bộ phim kịch
tính hái ra tiền.

[1] Hai bộ phim kinh dị của Alfred Hitchcock.

“Đừng bắt tôi phải làm
đau em. Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào em đó,” gã dịu dàng nói.

Cô kìm nén tiếng thét
lại, nhưng ánh mắt vẫn hoảng hốt. Gã thích nhìn vẻ mặt
Juliette lúc này. Mục đích sống của gã.

“Miễn là em không làm
hại tôi thì tôi sẽ không làm hại em? Tới giờ em hiểu rồi chứ? Đã rõ ràng chưa
nhỉ?”

Cô gật đầu ngay tắp
lự. Gật vài lần. Đôi mắt màu xanh lục lam trợn lên thật lạ lùng. Cô không dám
gật đầu quá nhiều vì sợ gã cắt đầu mình.

Cô thở dài. Tuyệt vời.
Có vẻ cô cũng hơi tin gã. Tiếng nói của gã có trọng lượng với mọi người. Phong
cách và cách cư xử lịch thiệp của gã. Ngài Hyde. Vị Khách Lịch Thiệp.

Cô nhìn sâu vào đôi
mắt gã, tìm kiếm lời giải đáp. Gã đã nhìn thấy nét mặt băn khoăn ấy nhiều lần
trước đây. Tại sao vậy? Ánh mắt nói lên điều đó.

“Bây giờ tôi sẽ cởi
quần lót của em ra. Chắc chắn đã có người làm điều này trước tôi, vì vậy chẳng
có lý do gì mà em phải hoảng hốt cả. Em là người có làn da đẹp và mềm mại nhất.
Tôi nói thật đấy,” Kẻ Lịch Thiệp nói.

Con dao phay vung
xuống.

“Tôi thích em,
Juliette, thật lòng đấy… dù ai tôi cũng thích.” Kẻ Lịch Thiệp thì thầm với
giọng dịu dàng nhất.

Chương 78

Kate McTiernan lại trở
về nhà. Cuối cùng cô cũng về nhà, a ha. Điều đầu tiên cô làm là gọi cho cô em
gái Carole Anne, hiện đang sống ở một nơi khá xa tại Maine. Sau đó cô gọi cho
một số bạn bè thân thiết ở đồi Chapel. Cô quả quyết với họ một lần nữa rằng
mình ổn cả.

Tất nhiên, đó hoàn
toàn không phải là sự thật. Cô biết rằng mình chẳng ổn chút nào, nhưng tại sao
cô lại phải để họ lo lắng cho mình? Kate không muốn lôi những vấn đề riêng
không thể giải quyết ra gây phiền hà cho người khác.

Alex không muốn cô trở
về nhà, nhưng cô phải về. Đây là nơi cô sống. Cô cố gắng tự
trấn an mình một chút, ít nhất là để đầu óc bớt quay cuồng như mớ bòng bong. Cô
uống rượu và xem chương trình truyền hình ban đêm. Nhiều năm rồi cô chưa làm
thế. Có lẽ phải hàng thế kỉ rồi!

Cô nhớ Alex Cross,
nhiều hơn những gì cô muốn thừa nhận với chính mình. Ở nhà xem truyền hình là
một cuộc thử nghiệm nỗi nhớ hay, nhưng cô đã thất bại thảm hại. Đôi khi cô đúng
là một kẻ ngốc nghếch.

Liệu có phải trong cô
đã nảy sinh - một thứ gì nhỉ? - cơn say nắng của nữ sinh với
Alex? Anh mạnh mẽ, thông minh, hài hước, tốt bụng. Anh rất yêu các con của
mình, và thậm chí còn có giao cảm mãnh liệt với chúng. Anh có cơ thể vạm vỡ,
cấu trúc xương tuyệt vời, một thân hình quyến rũ. Đúng, cô đã phải lòng Alex
Cross.

Cũng dễ hiểu thôi, tốt
thôi. Có lẽ những gì mà cô đang cảm nhận không chỉ dừng lại ở sự phải lòng.
Kate đã từng muốn gọi cho Alex tại khách sạn ở Durham. Cô đã nhấc điện thoại
lên vài lần. Không! Cô không cho phép mình làm thế. Sẽ không
có gì xảy ra giữa cô và Alex Cross.

Cô là bác sĩ thực tập,
cũng chẳng còn trẻ trung bao lâu nữa. Anh sống ở Washington với hai đứa con và
bà nội. Bên cạnh đó, họ có quá nhiều điểm giống nhau, và mọi
chuyện sẽ chẳng đi đến đâu. Anh là một người đàn ông da đen ngang ngạnh; cô là
một phụ nữ da trắng rất bướng bỉnh. Anh là thám tử điều tra án mạng… nhưng cũng
nhạy cảm, hấp dẫn và rộng lượng. Cô không quan tâm đến màu da của anh là đen,
xanh lá cây, hay tím. Anh khiến cô cười, làm cô cảm thấy hạnh phúc như một con
trai thích thú sống trong vùng cát sâu ẩm ướt.

Nhưng sẽ không có gì
xảy ra giữa cô và Alex.

Cô sẽ chỉ ngồi đây
trong căn hộ đáng sợ của mình. Nhấp vài ngụm rượu vang Pinot Noir rẻ tiền. Xem
bộ phim lãng mạn nửa mùa, nhàm chán của Hollywood. Sợ hãi. Hơi khao khát. Cứ để
mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn đi. Đó là những gì cô nên làm, chết tiệt. Gian
nan thử sức mà.

Mặc dù vậy, cô phải
thừa nhận mình cảm thấy sợ hãi trong ngôi nhà của chính mình. Cô căm ghét cảm
giác ấy. Cô muốn tất cả những chuyện điên rồ bẩn thỉu đó kết thúc, nhưng không
thể. Còn lâu mới kết thúc. Hiện hai con quái vật kinh hoàng vẫn nhởn nhơ bên
ngoài.

Trong nhà, cô vẫn nghe
thấy những tiếng động đáng sợ xung quanh. Tiếng gỗ lâu năm kêu ọp ẹp. Cánh cửa
chớp kêu lạch cạch. Chiếc chuông gió treo trên cây du già bên ngoài. Tiếng
chuông gió làm cô nhớ đến ngôi nhà gỗ ở Big Sur. Mai họ phải đến đó càng sớm
càng tốt.

Kate cuối cùng ngủ
thiếp đi cùng với ly rượu, chiếc ly cũ bằng nhựa dẻo của hãng Flintstones đặt
gọn trong lòng. Đây là một bảo vật vô cùng thiêng liêng mang đến từ ngôi nhà ỏ
Tây Virginia. Trước đây, vào bữa sáng, cô và các chị em thỉnh thoảng lại tranh
nhau dùng.

Chiếc cốc nghiêng đi
đổ ra khắp ra trải giường. Không vấn đề gì. Kate đã ngủ say như chết, ít
nhất là trong đêm nay.

Cô thường không uống
nhiều rượu. Pinot Noir quật ngã cô như những chuyến tàu chuyên chở hàng hóa
thường lao ầm ầm qua Brich khi cô còn bé. Kate tỉnh dậy vào lúc ba giờ sáng,
đầu đau như búa bổ, cô vội vã chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.

Hình ảnh trong phim Psycho vụt
qua tâm trí khi cô cúi xuống bồn rửa. Cô nghĩ đến khả năng Casanova lại hiện
diện trong nhà. Hắn có ở trong phòng tắm không? Không, tất nhiên không
có ai ở đó cả… làm ơn, hãy chấm dứt chuyện này. Hãy kết thúc… ngay… bây giờ!

Cô trở lại giường nằm
co quắp dưới chăn. Cô nghe thấy tiếng gió ào ào qua cửa chớp. Nghe thấy tiếng
chuông gió ngu ngốc. Cô nghĩ đến cái chết - của mẹ, của Susanne, Marjorie, và
Kristin. Cô cảm thấy mình lại như đứa trẻ, sợ ông ba bị. Được rồi, cô có thể
chống chọi được.

Vấn đề là, mỗi lần
nhắm mắt cô lại hình dungra Casanova và chiếc mặt nạ xác chết khủng
khiếp của hắn. Có một ý nghĩ thầm kín mà cô chôn chặt sâu trong trái tim
mình: Có phải hắn lại sắp đến tìm cô không?

Bảy giờ sáng, chuông
điện thoại reo. Đó là Alex.

“Kate, anh đang ở
trong nhà hắn,” Anh nói.

Chương 79

Khoảng mười giờ tối
vào đêm chúng tôi trở về từ California, tôi lái xe đến khu dân cư thung lũng
Hope ở Durham. Tôi đến nhà của Casanova một mình. Thám tử - tiến sĩ Cross đã
trở lại làm nhiệm vụ.

Có ba manh mối mà tôi
coi là cần thiết để phá án. Tôi vừa lái xe vừa xem xét lại. Có một thực tế đơn
giản là cả hai tên tội phạm đều gây nên “tội ác hoàn hảo”. Có những khía cạnh
của việc song sinh, sự phụ thuộc vào nhau giữa Casanova và Kẻ Lịch Thiệp. Có bí
ẩn bên trong ngôi nhà bốc hơi.

Một trong số hoặc tất
cả những thông tin ấy sẽ phải nói lên được điều gì đó. Có lẽ sắp có chuyện xảy
ra ở ngoại ô thung lũng Hope của Durham. Tôi hi vọng vậy.

Tôi chậm chạp lái xe
dọc đường đồi Old Chapel tới khi đến một cánh cổng gạch trắng trang trọng, kiểu
cần trục dẫn vào khu điền trang cao cấp của thung lũng Hope. Tôi có cảm giác
rằng mình không được phép bước qua cánh cổng này, mà có lẽ tôi là người da đen
đầu tiên không khoác bộ quần áo lao động bước qua đây.

Tôi biết mình đang
liều lĩnh, nhưng vẫn phải xem xét nơi bác sĩ Wick Sachs sống. Tôi cần
phải cảm nhận nhiều điều về hắn, cần phải nhanh chóng tìm hiểu
về hắn rõ hơn.

Những con đường của
thung lũng Hope không chạy theo đường thẳng. Con đường mà tôi đang đi không có
lề đường, rãnh nước, và cũng không có nhiều đèn cao áp. Quanh đây chủ yếu là
địa hình đồi núi, khi lái xe, tôi bắt đầu cảm thấy như mình đang bị lạc, cứ đi
lòng vòng mãi. Nhà cửa chủ yếu được xây dựng theo phong cách Gothic miền Nam
sang trọng, cổ kính và đắt tiền. Ý niệm mơ hồ về tên hàng xóm giết người chưa
bao giờ mạnh mẽ đến vậy trong tôi.

Ngôi nhà gạch đỏ kiên
cố của bác sĩ Wick Sachs nằm trên một trong những ngọn đồi cao nhất.

Cánh cửa chớp được sơn
trắng, phù hợp với màu của máng xối nước mưa. Ngôi nhà trong quá đắt đỏ đối với
một giáo sư đại học, kể cả với một giáo sư trường Duke, “Harvard của miền Nam.”

Các cửa sổ đều tối om
và bóng lên như đá phiến. Ánh sáng duy nhất tỏa ra từ một chiếc đèn xách tay
bằng đồng duy nhất lơ lửng trên cửa trước.

Tôi được biết rằng
Wick Sachs có một vợ và hai con nhỏ. Vợ hắn là y tá chính thức tại bệnh viện
Đại học Duke. FBI đã kiểm tra thông tin về người vợ. Cô là người có tiếng tăm,
và tất cả mọi người đánh giá rất cao về cô. Con gái của Sachs, Faye Anne, lên
bảy; còn con trai Nathan lên mười.

Tôi đoán rằng FBI có
thể đang theo dõi tôi khi tôi lái xe đến nhà Sachs, nhưng tôi không để tâm cho
lắm. Tôi tự hỏi liệu Kyle Craig có ở cùng với họ không.. anh cũng đã dấn sâu
vào vụ án rùng rợn này nhiều như tôi vậy. Kyle cũng đã đến Duke. Vụ này cũng là
việc cá nhân của anh sao? Đến mức nào?

Tôi từ từ nhìn một
lượt phía trước ngôi nhà, rồi nhìn dọc theo khu đất được chăm nom cẩn thận. Mọi
thứ đều cực kỳ ngăn nắp, thực sự rất đẹp, hoàn hảo tuyệt đối.

Tôi cũng biết rằng
những tên quái vật mặt người có thể sống ở bất cứ đâu; mấy kẻ thông minh chọn
cho mình ngôi nhà kiểu Mỹ thông thường. Cũng giống như căn nhà mà tôi đang dò
xét. Những tên quái vật đang nhởn nhơ khắp nơi. Một cơn đại dịch vượt khỏi tầm
kiểm soát của nước Mỹ, cùng với những số liệu thống kê đáng sợ. Mỹ chiếm bảy
lăm phần trăm tỷ lệ sát nhân toàn cầu. Châu Âu chiếm hai lăm phần trăm còn lại,
đứng đầu là Anh, Đức và Pháp. Những kẻ giết người hàng loạt đang làm thay đổi
bộ mặt của công việc điều tra án mạng trong thời hiện đại tại mỗi thành phố,
thị trấn và ngôi làng ở Mỹ.

Tôi săm soi kĩ vẻ
ngoài ngôi nhà. Mặt phía Đông Nam là một “phòng Florida” tiêu chuẩn. Có một
khoảng hiên, kích thước gần như phòng khách. Bãi cỏ đuôi trâu được cắt tỉa khá
đẹp. Không có rêu, không có cỏ dại.

Lối đi bộ rải sỏi từ
đường xe chạy vào nhà được làm hết sức cẩn thận, không một lá cỏ nào mọc chen
qua những tảng đá. Gạch lát trên đường đi bộ hoàn toàn phù hợp với gạch xây
nhà.

Hoàn hảo.

Tỉ mỉ.

Khi ngồi trong xe, đầu
tôi đau nhức vì quá lo lắng căng thẳng. Tôi để động cơ chạy không phòng khi gia
đình Sachs đột ngột trở về nhà.

Suốt vài giờ vừa qua,
tôi biết mình muốn làm gì, phải làm gì, và định làm gì. Tôi cần đột
nhập vào nhà hắn.
Tôi tự hỏi liệu FBI có ngăn tôi lại không nhưng tôi
không nghĩ họ sẽ làm vậy. Tôi tin rằng họ thực sự muốn tôi vào bên trong tìm
kiếm. Chúng tôi biết quá ít về bác sĩ Wick Sachs. Tôi vẫn chưa chính thức tham
gia vào việc truy lùng Casanova, và tôi có thể thử làm những việc mà người khác
không thể. Tôi phải là một kẻ “liều lĩnh”. Đó là thỏa thuận của tôi với Kyle
Craig.

Scootchie ở đâu đó
ngoài kia, ít nhất tôi luôn cầu nguyện rằng cô bé vẫn còn sống. Tôi hi vọng
rằng tất cả những phụ nữ bị mất tích vẫn còn sống. Hậu cung của hắn.
Thị tì của hắn. Bộ sưu tập những phụ nữ xinh đẹp và đặc biệt.

Tôi tắt máy, hít sâu
trước khi rời khỏi xe.

Tôi lom khom bước thật
nhanh qua bãi cỏ. Tôi nhớ cầu thủ bóng chày Satchel Paige đã từng nói: “Khi đi
lại hãy lắc lư nhẹ nhàng để cơ thể vận động đều.” Tôi đang lắc lư đây.

Những cây hoàng dương
và đỗ quyên được tạo hình chạy dọc trước nhà. Chiếc xe đạp trẻ con màu dỏ buộc
cờ đuôi nheo màu bạc trên tay lái nằm chỏng gọng gần hiên.

Đẹp đấy, tôi vừa rảo bước vừa nghĩ. Quá đẹp.

Chiếc xe đạp của con Casanova.

Ngôi nhà đáng ngưỡng mộ của Casanova ở ngoại ô.

Cuộc sống giả tạo và hoàn thiện của Casanova. Lớp ngụy trang hoàn hảo của
hắn. Trò đùa huênh hoang và đáng sợ của hắn với tất cả mọi người. Ngay tại
thành phố Durham. Hắn chĩa ngón tay thổi vào cả thế giới.

Tôi cẩn thận đi về
phía hè lát đá trắng, bao quanh là những viên gạch giống trong nhà và trên lối
đi bộ phía trước. Tôi nhận thấy dây leo dần xâm chiếm bức tường gạch đỏ. Rút
cuộc có lẽ hắn cũng không hoàn hảo cho lắm.

Tôi vội chạy qua hiên
nhà, men về phía căn phòng Florida. Không thể quay lại được nữa. Để vào được
đến đây tôi đã phải phá vài thứ và đột nhập dưới danh nghĩa thi hành nhiệm vụ.
Điều đó không có nghĩa là hành động này đúng, chỉ là tạo điều kiện hơn thôi.

Tôi phá một ô nhỏ trên
cánh cửa ra vào, chui vào bên trong. Không có gì. Không một tiếng động. Có lẽ
Wick Sachs không sử dụng bất kỳ hệ thống báo động nào. Tôi thực sự nghi ngờ
rằng hắn muốn cảnh sát Durham điều tra một vụ đột nhập trái phép.

Điều đầu tiên tôi nhận
thấy khi bước vào là mùi chanh hương liệu quen thuộc dùng để dánh bóng đổ đạc.
Đầy vẻ tôn kính. Lịch sự. Quy củ. Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, một mặt
nạ
được ngụy trang hoàn hảo.

Tôi đang ở trong nhà
của gã quái vật.

Báo cáo nội dung xấu