Cảnh trong mơ - Chương 07
Chương 7
Cô đã bị nhốt tại không gian
đáng sợ này bảy ngày!
Bốn phía đều là dòng điện
cùng rất nhiều con số tạo thành tư liệu hình vẽ, Hắc Vũ Sâm không biết dùng
cách gì chia cắt linh hồn cùng thể xác của cô, cô cứ như vậy bị nhét vào một
nơi có thể là trung tâm của máy tính.
Bảy ngày, cô thường bị điện
giật thống khổ không chịu nổi, Hắc Vũ Sâm dùng máy tính thao túng không gian
này, ông ta muốn thông qua cô nhìn trộm cảnh mơ của mỗi người, cho nên không
ngừng nghiên cứu sóng não của cô, máy tính dưới sự điều khiển của ông ta tựa
như nhà tù lúc nào cũng muốn giải phẫu suy nghĩ của cô, những dòng điện kia là
tay của Hắc Vũ Sâm, ông ta dùng máy tính phân tích mỗi một suy nghĩ của cô...
Làm sao có thể có chuyện như
vậy? Ông ta điên cuồng muốn dùng khoa học để giải mã bí mật của não và linh hồn
con người, mà cô lại trở thành đối tượng thí nghiệm của ông ta!
Mắt thấy Thư Nhàn bị nhốt ở
một lưới điện khác đã đến gần trạng thái cuồng loạn, Thư Tĩnh liền khó nén sầu
não trong lòng, cuối cùng, chị em các cô ai đều không chiếm được thân thể kia,
thân thể của cô đang nằm trong phòng nghiên cứu của Hắc Vũ Sâm, chờ mục nát...
“Ha ha ha... Các cô có khỏe
không?” Giọng nói của Hắc Vũ Sâm xuyên qua máy tính vô cùng máy móc.
“Ông muốn nhốt chúng tôi tới
khi nào?” Cô yếu đuối vô lực hỏi.
“Đừng lo lắng, ta đã phát
hiện cách để kích phát sức mạnh của cô...” Hắc Vũ Sâm vô cùng vui vẻ.
“Cách kích phát sức mạnh của
tôi?” Thư Tĩnh có dự cảm không lành.
“Đúng vậy, ta vẫn nghĩ Thư
Nhàn áp chế cô, nhưng qua biểu hiện trên máy tính, ngược lại là cô kháng cự cô
ta, chỉ cần ta cứng rắn đem hai người các cô dung hợp lại, một cô hoàn toàn mới
sẽ sinh ra!”
“Dung hợp? Ông nói dung hợp
hai chúng tôi? Điều này sao có thể?” Cô kêu lên sợ hãi, nhìn thoáng qua Thư
Nhàn hung mãnh đã mất đi lý trí.
“Đương nhiên có thể, máy tính
không gì không làm được, nó đã tìm ra khả năng các cô có thể dung hợp đạt tới
80%, đương nhiên, muốn đem hai bộ não hợp thành một sẽ rất đau đớn, nhưng chỉ
cần chịu đựng được, Thư Tĩnh hoàn toàn mới sẽ sinh ra, khi đó cô sẽ có được cá
tính tích cực của Thư Nhàn cùng siêu linh lực vốn có của cô, trở thành trợ thủ
đắc lực nhất của ta! Ha ha ha...” Hắc Vũ Sâm cao hứng cười to.
Vừa nghĩ đến cùng với Thư
Nhàn biến thành một người, trong lòng Thư Tĩnh liền sợ hãi.
Đến lúc đó, cô cùng Thư Nhàn
đều mất đi chính mình, không còn tồn tại!
“Không! Ông không thể làm như
vậy! Tôi không muốn biến thành Thư Nhàn, không muốn!” Cô bịt tai sợ hãi kêu to.
“Cũng có thể là Thư Nhàn biến
thành cô a...”
“Đều không muốn! Không muốn!”
“Kêu cũng vô dụng, trình tự
ta đã đưa vào, vài phút nữa mệnh lệnh sẽ được chấp hành.”
“Ngừng lại! Tôi xin ông, dừng
lại!” Cô đau khổ cầu xin.
“Dừng không được đâu! Ha ha
ha... chờ biến thành Thư Tĩnh hoàn toàn mới đi! Đến lúc đó cô sẽ trở nên mạnh
hơn, hiểu không?”
Hắc Vũ Sâm vừa nói xong, Thư
Tĩnh liền thấy Thư Nhàn bị một đống ống lớn cắm vào trong cơ thể, cô ấy đau đớn
vặn vẹo, không ngừng vặn vẹo: “Tôi chịu không nổi! Thả tôi ra ngoài!”
“Nhàn!” Thư Tĩnh kêu to, nhịn
không được muốn xông ra khỏi lưới điện, lại bị bắn trở về, sau đó máy tính bắt
đầu đối phó với cô, những dây nhợ giống hàng vạn con rắn rời hang, tiến vào đầu
và tay chân cô, cùng với dòng điện, sóng não của Thư Nhàn trong nháy mắt cũng
mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô, cô không chịu được năng lượng quá lớn như vậy, đau
đến té trên mặt đất khóc la.
“Đau quá! Cứu em! Cứu em,
Huyễn Dạ... cứu em --” Cô bật thốt lên tên Huyễn Dạ Thần Hành làm, biết rõ chỉ
là phí công, nhưng cô cũng chỉ có thể cầu cứu với anh.
“Huyễn Dạ?” Hắc Vũ Sâm ở
ngoài máy tính nghe cô la lên, nghĩ nghĩ đến cái tên quen thuộc này.
Tên này dường như đã nghe qua
ở đâu! Hắc Vũ Sâm trầm ngâm.
“Huyễn Dạ... cứu em...” Giọng
nói của Thư Tĩnh càng lúc càng yếu, cô chỉ cảm thấy thân thể sắp nổ tung, Sóng
não Thư Nhàn chạy vào não cô, bước sóng hai người khác biệt, sinh ra bài xích,
sự đau đớn kia giống như xé nát linh hồn cô, khiến cô hóa thành bột phấn.
“Oh? Năng lượng thật mạnh a!”
Hắc Vũ Sâm phát hiện Thư Tĩnh có dấu hiệu phản kháng lại máy tính, không khỏi
lắp bắp kinh hãi.
Thư Tĩnh kề cận cái chết,
chịu đựng thống khổ, nhưng trong thời khắc mấu chốt, cô nghĩ đến Huyễn Dạ Thần
Hành dịu dàng và do dự, cùng với anh không từ mà biệt, vô cùng thương tâm bỗng
nhiên có ý niệm muốn chết trong đầu, cho nên lực phản kháng giảm mạnh, cô yếu
đuối nghĩ, dù sao sống sót Hắc Vũ Sâm cũng sẽ không thả cô...
Nhưng sóng não Thư Nhàn đã có
dục vọng muốn sống mãnh liệt, cô ta vốn rất mạnh, trong quá trình dung hợp, cô
ta chết cũng không nguyện bỏ qua cơ hội sống sót, nếu không cô ta liền thật sự
hồn phi phách tán.
Ý chí của hai người cuối cùng
cũng quyết định ai mạnh ai yếu, khi hai người nhập lại, Thư Tĩnh biến mất, Thư
Nhàn chiếm thế thượng phong, gen tổ hợp một lần nữa, sóng não cũng có tần số
cao khác thường.
Thư Tĩnh mới thật sự hình
thành!
Khi máy tính truyền đến chữ
“dung hợp xong”, Hắc Vũ Sâm đã khẩn cấp muốn biết Thư Tĩnh ông ta mới chế tạo
ra có cá tính ra sao.
“Thư Tĩnh! Thư Tĩnh! Cô có
khỏe không?”
Thư Nhàn chậm rãi tỉnh lại mở
mắt ra, nhìn Thư Tĩnh biến mất trong một lưới điện khác, không khỏi cười lạnh,
“Đừng gọi sai, phụ thân đại nhân, tôi là Thư Nhàn.”
“Cô là Thư Nhàn?” Hắc Vũ Sâm
không nghĩ tới bị hấp thu là Thư Tĩnh, theo lý thuyết, sức mạnh Thư Tĩnh lớn
hơn a! Ông tra ngẩn ngơ, cảm thấy kết quả so với mong đợi của ông ta có chút
khoảng cách, Thư Nhàn khó có thể khống chế hơn Thư Tĩnh, ý thức chủ đạo là Thư
Nhàn, ông ta phải cẩn thận một chút.
“Thư Tĩnh bỏ cuộc, đại khái
là Huyễn Dạ Thần Hành đã tạo cho nó đả kích không nhỏ!” Thư Nhàn lạnh lùng nói.
Cô đứng lên, cúi đầu nhìn mình, tuy nói cô biết mình là Thư Nhàn, nhưng trong
cơ thể có 60% là Thư Tĩnh, tỷ như siêu linh lực của nó cùng phần cá tính không
quyết đoán.
“Huyễn Dạ Thần Hành!” Hắc Vũ
Sâm nghĩ đến tên này. Năm đó thiếu niên có linh lực đã trốn thoát khỏi tay ông
ta có tên này. “Huyễn Dạ Thần Hành cô vừa mới nói là thế nào?” Ông tra hỏi.
“Tĩnh yêu anh ta, thể xác và
tinh thần đều cho anh ta, có điều, anh ta tựa hồ không hưởng ứng, là anh ta làm
cho Tĩnh vỡ tim tuyệt vọng, tôi còn thật sự nêncám ơn sự bạc tình của anh ta!”
Cô bĩu môi.
“Cậu ta cùng Thư Tĩnh mến
nhau?” Thật tốt quá! Ông vì sai lầm năm đó mà tiếc nuối rất lâu, không nghĩ tới
còn có cơ hội gặp lại cậu ta!
“Có phải mến nhau hay không
tôi không rõ lắm, nhưng ta, tôi đối với anh ta vẫn vô cùng hứng thú, tôi muốn
anh ta!” Thư Nhàn bình tĩnh nói.
“Ha ha a, thật tốt quá, ta
cũng muốn cậu ta!” Hắc Vũ Sâm trầm giọng nói.
“Ông muốn làm gì anh ấy?” Cô
nhướng mi.
“Cậu ta từng là con cá lớn
chạy thoát khỏi tay ta, hiện tại ta muốn tự tay bắt cậu ta trở về nghiên cứu...”
Nghiên cứu? Hừ! Anh ấy là
người tôi muốn, ai dám giành giật anh ấy với mình? Thư Nhàn hừ lạnh trong lòng.
“Muốn tôi hỗ trợ thì thả tôi
ra, tôi cần thân thể của Tĩnh.” Cô không chút thay đổi.
“Được, cô xuất hiện đi!” Hắc
Vũ Sâm ấn nút giải trừ.
Thư Nhàn chỉ cảm thấy một sức
mạnh hút cô ra khỏi điện tử không gian này, đợi cô tỉnh lại, cô đã trở lại cơ
thể người.
“Cảm giác này thật tốt!” Cô
hưng phấn mà nhìn hai tay mình, xoa xoa mặt mình, từ giờ trở đi, cô là chủ nhân
của thân thể này.
“Hiện tại mọi việc cô đều
phải nghe lời ta, nếu không ta sẽ một lần nữa nhốt cô vào lưới điện.” Hắc Vũ
lạnh lùng cảnh cáo.
“Dạ.” Cô đáp cung kính, kỳ
thật trong lòng đã bắt đầu phản cảm.
“Ta muốn cô trong vòng ba
ngày đưa Huyễn Dạ Thần Hành đến nơi này, có thể không?”
“Đương nhiên.”
“Tốt, như vậy...” Hắc Vũ Sâm
đột nhiên đâm một cây châm thật nhỏ vào cánh tay cô.
“Làm gì vậy?” Khi cô phát
giác đã nhảy tránh, nhưng châm đã cắm vào thịt.
“Đây là vô hình xuyên, chỉ
cần trong vòng ba ngày cô không trở về, cô sẽ bị độc phát mà chết. Thư Nhàn, ta
sẽ không ngốc như vậy, nếu cô chạy mất, nghiên cứu của ta phải làm sao đây?”
Hắc Vũ Sâm giảo hoạt cười cười.
“Độc? Đây là độc?” Lão già
chết tiệt!
“Đúng vậy! Muốn sống thì làm
theo lời ta nói, ba ngày, ta chờ cô mang Huyễn Dạ Thần Hành về lấy thuốc giải.”
Ông nói xong ấn một nút, cửa thang máy mở.
“Chờ xem!” Tiểu nhân ti bỉ,
xem ba ngày sau tôi thu thập ông như thế nào! Thư Nhàn ngoan độc nghĩ trong
lòng.
Nhìn cô ta ra khỏi phòng
nghiên cứu, trong đầu Hắc Vũ Sâm đều nghĩ đến Huyễn Dạ Thần Hành, hơn mười năm
trước trong lúc vô tình gặp thiếu niên cuồng vọng, tự xưng có được sức mạnh vô
hạn, am hiểu nhất chính là thao túng cảnh mơ của người khác, có thể ở trong
mộng an nhàn tự tại, tùy ý làm mọi việc.
Ông tìm rất nhiều kế dụ cậu
ta mắc câu, dẫn cậu ta đến phòng thí nghiệm của ông để thí nghiệm sóng não cậu
ta, kết quả máy tính lại bị chặn đứng, ông bị hoảng sợ, mà thiếu niên kia cũng
thừa cơ trốn, từ đó về sau không còn xuất hiện, chỉ để lại một chuỗi dài số
liệu kinh người mà máy tính phân tích ra.
Thiếu niên kia chính là Huyễn
Dạ Thần Hành!
Một thiếu niên có siêu linh
lực!
Vừa nghĩ đến có thể sẽ tìm
thấy cậu ta, máu trong người Hắc Vũ Sâm đều sôi trào, có chị em Thư Tĩnh, Thư
Nhàn, lại thêm Huyễn Dạ Thần Hành, “kế hoạch giải mộng” của ông nhất định sẽ
hoàn thành, đến lúc đó, còn ai là đối thủ của ông đâu?
Giấc mộng của ông sẽ được
thực hiện!
***
Không thấy Thư Tĩnh!
Huyễn Dạ Thần Hành tìm cô cả
một ngày, cô không ở nhà, cũng không đến tiệm tranh, các quán bar và vũ trường
Thư Nhàn từng thường lui tới cũng không có tung tích cô, cô tựa như biến mất
khỏi thế giới này, trong bóng đêm hỗn loạn của Tokyo, chỉ có bóng dáng vô cùng
lo lắng của một mình Huyễn Dạ Thần Hành...
Cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?
Vì sao kêu cứu?
Nghi vấn đến cuối cùng biến
thành kinh hoàng, vừa nghĩ đến cô có thể gặp chuyện không may, lòng Huyễn Dạ
Thần Hành liền xoắn cả lên.
Anh không nên không liên lạc
với cô, rõ ràng lo lắng, lại nhẫn tâm lạnh lùng, nay tìm không thấy cô, phần
đau lòng này hoàn toàn là tự làm tự chịu!
Hít vào thật sâu, anh tựa vào
lưng vào cửa tiệm tranh sao song tử hút thuốc, xe cộ cứ tới lui không ngừng,
đám đông xuôi ngược cơ hồ nuốt chửng anh, vào lúc này, anh càng nhớ đến cặp mắt
dịu dàng của Thư Tĩnh...
Không biết đứng bao lâu, đám
đông tan tầm đã qua, anh vẫn đứng dưới đèn, giống như một pho tượng bị sương
khói bao quanh.
Cách đó không xa, tiếng bước
chân nhẹ nhàng chậm rãi tới gần, anh từ từ ngẩng đầu, bóng dáng thanh lệ của
Thư Tĩnh đập vào mắt anh.
“Thư Tĩnh...” Anh lấy điếu
thuốc ra khỏi miệng, vui mừng nhìn cô mặc âu phục trắng, sóng tình trong lòng
thoáng chốc cuồn cuộn dâng trào.
Tiểu biệt trùng phùng mới làm
cho anh phát giác tình cảm đối với của cô chẳng những không giảm mà còn gia
tăng, cả một ngày tâm thần bất ổn, trong đầu tất cả đều là mỗi cái nhăn mày mỗi
một nụ cười của cô, nói cái gì rời khỏi cô để bình tĩnh lại chứ? Chẳng qua là
càng mê loạn mà thôi.
“Huyễn Dạ...” Cô nhào vào
lòng anh, ôm chặt lấy lưng anh.
Phục sức như Thư Tĩnh, ngay
cả vẻ mặt Thư Nhàn cũng bắt chước giống như đúc, có lẽ là do Thư Tĩnh trong cơ
thể cô, lần nghiên cứu này của Hắc Vũ Sâm đã khiến cô thấy rõ tâm tư Thư Tĩnh,
bởi vậy diễn không tốn sức chút nào.
“Thư Tĩnh! Chuyện gì xảy ra?
Anh nghe thấy tiếng em cầu cứu, lại tìm khắp nơi mà không thấy em.” Ôm lấy bả
vai mảnh khảnh của cô, Huyễn Dạ Thần Hành mới thả tâm.
Thư Tĩnh hướng anh cầu cứu?
Thư Nhàn khẽ nhíu mi, có điều vậy cũng đỡ tốn công cô đi tìm anh.
“Em rất sợ!” Mặt cô chôn
trước ngực anh, hấp thu sự ấm áp của Huyễn Dạ.
“Xảy ra chuyện gì?” Anh cúi
đầu, nâng mặt cô lên.
“Nhàn chị ấy...” Cô lã chã
nói: “Nhàn thiếu chút nữa đã giết em...”
“Anh đã nói với em cô ta rất
nguy hiểm.” Anh lo lắng nhìn cô.
“Em biết, nhưng em không đành
lòng... chị ấy dù sao cũng là chị ruột của em...” Đây là nhược điểm của Thư
Tĩnh, hôm nay có kết quả như vậy đều là nó tự tìm! Thư Nhàn cười lạnh trong
lòng.
“Vậy sau đó? Em thoát khỏi cô
ta như thế nào?”
“Sau lại em thật sự chịu
không nổi, lại không có ai cứu em, đành phải đánh nhau với chị ấy, cũng không
biết sao lại thế này, đánh đánh, bỗng nhiên không thấy chị ấy...”
“Không thấy?” Anh nhăn mày,
cảm thấy kỳ quái.
“Đúng vậy, biến mất, em bối
rối trở lại cơ thể, vẫn không cảm nhận được hơi thở của chị ấy.” Cô bịa đặt.
“Có chuyện này sao? Là tiềm
thức của em làm cô ta biến mất?”
“Em nghĩ thế, cho nên, em đã
trở thành hung thủ...” Cô lại che mặt khóc nức nở.
“Đừng khổ sở, như vậy không
phải tốt lắm sao, cô ta không gây phiền phức nữa.” Anh ôm lấy cô, cằm để đầu
cô.
Vấn đề của cô đã giải quyết,
vậy còn anh?
Quả thật, Thư Tĩnh biến mất,
tôi không còn phiền phức gì nữa. Thư Nhàn dán trong ngực anh mỉm cười.
Mưa phùn lại lất phất rơi,
đều rơi xuống người bọn họ, Huyễn Dạ Thần Hành quay đầu nhìn sao song tử, nói:
“Vào trong trú mưa trước đi!”
“Được.” Cô lấy chìa khóa từ
túi xách ra, mở cửa tiệm tranh.
Đi vào bên trong, mở đèn và
máy điều hòa, mỗi một bức tranh trên tường đều như phong cảnh ngoài cửa sổ,
khiến người ta muốn dừng chân thưởng thức
“Em đi tót hai ly rượu.” Thư
Nhàn nói xong đi ra phía sau.
Huyễn Dạ Thần Hành chỉ cởi áo
khoác, quay người lại, trùng hợp đối diện với bức tranh “Mộng kính” Thư Tĩnh
vẽ.
Lững thững đến trước bức họa,
anh nghĩ đến rung động khi lần đầu tiên thấy bức tranh này, sự bất đắc dĩ cùng
ưu sầu của Thư Tĩnh tất cả đều biểu hiện trong tranh, sự tinh tế của cô, nhẹ
nhàng khuấy động cõi lòng sớm cứng ngắc tĩnh mịch của anh...
“Đang nhìn tranh của em à?” Thư Nhàn cầm hai ly rượu cùng một chai rượu đi
ra.
“Lúc trước vì sao em lại đặt tên này?” Anh nhìn hai chữ “Mộng kính” hỏi.
“Bởi vì...” Thư Nhàn ngừng lại, cô nào biết động cơ Thư Tĩnh đặt tên đâu?
Huyễn Dạ Thần Hành quay đầu nhìn cô, chờ cô trả lời.
“Đại khái là vì mộng với em mà nói tựa như mặt gương!” Cô rót rượu, tự mình
uống trước một ngụm, đưa một ly khác cho anh.
“Phải không?” Anh gật gật đầu, tiếp nhận ly rượu uống một hớp lớn. Mộng là
phản ánh chân thật nhất của cuộc sống, quả thực giống mặt gương.
“Mỗi lần em và Nhàn gặp mặt tựa như đang soi gương, nhưng chúng em chỉ có
thể đối mặt trong mộng, mỗi khi đối diện với gương mặt của nhau, em đều nghĩ,
vì sao chị ấy lại ở trong mộng em? Hai cá tính khác biệt vì sao lại thể cùng
tồn tại ở một nơi?”
Cô tựa lên vai anh, nhìn cô gái trong kính trên bức tranh.
Thư Tĩnh đã vẽ ra được cá tính của cô, song, hiện tại không ai phân được cô
là ai, bao gồm Huyễn Dạ Thần Hành trước mắt.
“Tình huống của em đúng là rất kỳ lạ, ngay từ đầu, anh thật sự nghĩ rằng em
là người có chứng nhân cách phân liệt.” Anh nhìn chằm chằm bức tranh nói.
“Nhân cách phân liệt? Đừng đùa, cho tới nay em chính là em, Nhàn chính là
Nhàn, chúng em chưa bao giờ lẫn lộn...” Cô khẽ cười một tiếng.
Huyễn Dạ Thần Hành bỗng giật mình, giải thích của cô không giống!
Anh chậm rãi xoay người, nhìn Thư Tĩnh ngoại hình không thay đổi, quần áo
không thay đổi, vẻ mặt không thay đổi, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng không
khác, nếu anh nhớ không lầm, Thư Tĩnh vẫn hoài nghi mình là người bị nhân cách
phân liệt, cô đối với sự tồn tại của Thư Nhàn vừa kinh lại sợ, cho nên không
cách nào làm cho cô ta biến mất...
“Em vừa nói gì?” Anh híp mắt, trong lòng vang lên một giọng nói --
Cô không phải Thư Tĩnh!
Tuyệt đối không phải!
“Em nói cái gì? Em đã quên...” Hai tay cô ôm lấy anh, cánh môi nhu nhuận
ghé vào, hôn nhẹ môi anh. “Em rất nhớ anh, Huyễn Dạ...”
“Anh cũng vậy, ‘Thư Tĩnh’.” Anh thấp giọng gọi tên Thư Tĩnh, hung hăng hôn
cái miệng nhỏ của cô, đem tất cả thất vọng cùng kinh hãi dưới đáy lòng phủ lên.
Người trước mắt chỉ có bề ngoài của Thư Tĩnh, nhưng Thư Tĩnh làm rung động
lòng người, chiếm phân lượng trong lòng anh đang ở nơi nào?
Bóng hai người ôm hôn chiếu lên “Mộng kính”, Thư Nhàn lòng đầy đắc ý, Huyễn
Dạ Thần Hành lại vô cùng tức giận.
Thư Nhàn dám giả mạo Thư Tĩnh đến tìm anh! Mà anh lại nhìn không ra!
Thư Tĩnh đâu? Cô ta đã làm gì Thư Tĩnh?
“Chúng ta đến phòng nhỏ của em đi...” Cô nỉ non bên môi anh.
“Được!” Anh cười nhẹ, ánh mắt đã phục hồi.
Hai người đi vào phòng nhỏ phía sau văn phòng của Thư Tĩnh, Thư Nhàn phong
tình vạn chủng kéo khóa kéo, bỏ đi âu phục trắng, trên người chỉ còn quần áo
lót bằng ren, hai tay cô ôm lấy cánh tay, điềm đạm nói: “Anh muốn em không?”
Huyễn Dạ Thần Hành mắt lạnh nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng như cũ vẫn nghĩ
đến Thư Tĩnh e lệ thâm tình kia, tim anh vì nhớ nhung và lo lắng đã nứt ra một
khe hở, một anh khác lãnh khốc đã rục rịch.
“Muốn! Hơn nữa muốn đến sắp điên!” Anh nhắm mắt, giọng điệu tha thiết.
Những lời này, là nói với Thư Tĩnh.
“Em luôn yêu anh, Huyễn Dạ, ngày đó anh cứ như vậy rời đi, em rất đau lòng...”
Dựa sát vào lòng anh, Thư Nhàn hưng phấn nói không nên lời. Huyễn Dạ Thần Hành
cuối cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay cô!
“Anh rất xin lỗi, ngày đó anh bị lời em nói khiến tâm tư rối loạn, nhưng
hiện tại anh muốn nghe em nói lại một lần.” Anh hôn tóc cô, nhẹ giọng nói bên
tai cô.
Thư Nhàn ngây ngẩn cả người, ngày đó cô chỉ biết Thư Tĩnh cùng Huyễn Dạ
Thần Hành qua đêm, về phần nó nói gì với anh cô căn bản không biết.
“Em nói gì với anh?” Cô nhanh
nhẹn hỏi lại.
“Em đã quên sao?” Anh lạnh
lùng nhếch môi.
“Này...” Cô nghẹn lời, nhất
thời không biết nên nói gì.
“Em nói em yêu anh, hy vọng
anh đừng cô phụ em...”
“A! Thì ra là câu này, anh hy
vọng em nói lại lần nữa sao?” Vỗ về khuôn mặt tuấn mỹ của anh, cô ý loạn tình
mê nghĩ, anh thật sự là người đàn ông mị lực mười phần, người tốt như vậy sao
có thể chắp tay tặng cho Thư Tĩnh chứ?
“Đúng vậy.” Anh lẳng lặng
chăm chú nhìn cô, đối với việc mình nhìn cô mà không nhận ra cô không phải Thư
Tĩnh cảm thấy kỳ quái, lúc trước anh đều có thể rất nhanh nhận ra sự khác biệt
của các cô, nhưng hôm nay vì sao thiếu chút nữa bị lừa?
“Em yêu anh! Anh cũng yêu em,
được không?” Cô không nghi ngờ anh, một chân giẫm vào bẫy của anh.
Huyễn Dạ Thần Hành nở nụ
cười, chỉ có điều nụ cười anh có thể đông lạnh người ta thành cột băng.
“Anh cười cái gì?” Thư Nhàn
trong lòng khẽ sợ.
“Cười cô.”
“Cười em?” Cô nhướn mi.
“Thư Tĩnh không nói như vậy
với tôi, Thư Nhàn.” Anh nhanh kiềm chế tay cô, vạch trần mặt nạ của cô.
Thư Nhàn mở to mắt, thật lâu
không thể cử động, cô không rõ làm sao anh lại nhìn ra, cô biểu diễn tương đối
thành công, không phải sao?
“Anh hồ đồ rồi? Huyễn Dạ, em
là Thư Tĩnh a!” Vẻ mặt vô tội và ngỡ ngàng, cô vẫn cố gắng lần cuối cùng.
“Cô phải sao?” Anh lạnh lùng
hỏi lại.
“Đương nhiên, em là Thư Tĩnh
anh yêu nhất a!” Cô kéo đầu anh xuống muốn hôn anh.
“Cô vĩnh viễn không có khả
năng là cô ấy!” Anh chán ghét quay đầu.
Thư Nhàn bị những lời này của
anh làm tức giận đến không thèm diễn nữa, cô nhíu mi mở tay anh ra, thầm giận
đi đến một bên.
“Được rồi! Sao anh lại nhìn
ra?”
“Khí chất cùng ánh mắt của
Thư Tĩnh cô học không được.” Anh không khách khí phê bình.
“Hừ! Dáng vẻ yếu đuối của nó
tôi mới lười học!” Nếu đã bị vạch trần, vậy cô cũng không cần giả vờ nữa.
“Cô đã làm gì Thư Tĩnh?” Anh
chỉ muốn biết Thư Tĩnh có việc gì hay không.
“Anh đoán xem!” Thư Nhàn chỉ
mặc đồ lót, ngồi ở mép giường trong phòng nhỏ, châm một điếu thuốc. Hành vi này
tuy nói chỉ có Thư Nhàn lớn mật phóng đãng mới làm ra được, nhưng trong thần
thái của cô bên lại có bóng dáng của Thư Tĩnh.
Huyễn Dạ Thần Hành nhìn đến
sửng sốt.
“Cô ấy ở trong mộng?” Không
biết vì sao, anh cảm thấy vô cùng bất an.
“Đừng hỏi, anh sẽ tìm không
thấy nó đâu!” Thư Nhàn phun một vòng khói, ngả ngớn cười.
“Có ý gì?”
“Nó cùng tôi đã tuy hai mà
một, hiện tại, nó chính là tôi, tôi chính là nó, chẳng lẽ anh nhìn không ra
sao?” Cô mỉm cười nhìn anh.
“Tuy hai mà một?” Đây là đáp
án anh không mong muốn nghe nhất.
“Có người đem chúng tôi hợp
làm một, trong lúc hợp lại, Thư Tĩnh vì bị anh phụ lòng mà tuyệt vọng, nó lựa
chọn biến mất, tôi giành lấy cơ hội, hiện tại chị em chúng tôi xem như cùng tồn
tại hòa bình.” Cô ngửa đầu cười to.
Thư Tĩnh biến mất? Anh khiếp
sợ nhìn cô ta, chỉ cảm thấy tâm lại sắp đông cứng.
“Tôi không tin! Các cô không thể
dung hợp, bởi vì các cô căn bản không phải cùng một người!” Mày anh chau chặt.
“Tôi vốn cũng nghĩ không có
khả năng, song, sự thật chứng minh, cha chúng tôi làm được, thiết bị khoa học
của ông ta thật đúng là lợi hại, ngay cả Thư Tĩnh cũng vô lực phản kháng...”
“Cha các cô?” Là Hắc Vũ Sâm? Anh ngạc nhiên mở lớn mắt, Hắc Vũ Sâm không
phải chuyên gia tài chính sao?
“Đúng vậy! Ông ta mơ ước Thư Tĩnh thật lâu, ông ta hút cả hai chúng tôi ra
khỏi thân thể, đưa vào máy tính tiến hành dung hợp, kết quả, tôi thắng!” Cô đi
đến trước mặt anh, âm hiểm cười nói với anh: “Biết vì sao Thư Tĩnh thua không?
Là anh! Chính anh làm nó tuyệt vọng! Tôi còn chưa cám ơn anh đấy, Huyễn Dạ Thần
Hành!”
Anh như bị đánh mạnh, đứng yên tại chỗ, anh rời đi thật sự gây cho Thư Tĩnh
thống khổ lớn như vậy sao? Thống khổ đến mức cô tình nguyện lựa chọn biến mất?
“Không! Cô ấy sẽ không biến mất, tôi muốn đi tìm cô ấy!” Anh lần đầu tiên
mất đi sự bình tĩnh la lên.
“Anh tìm không thấy nó đâu, tôi chính là nó, anh còn chưa hiểu à?” Thư Nhàn
cũng kêu to.
“Cho dù cô ấy ở địa ngục, tôi cũng sẽ tìm được cô ấy!” Anh mắt lộ hung
quang, vươn tay đối với Thư Nhàn quát: “Ngủ đi!”
“Anh... không thể...” Thư Nhàn bất ngờ không kịp phòng, bị sức mạnh của anh
đánh bại, mê man ngã xuống.
Anh không chút do dự tiến vào cảnh mơ của cô, tìm tung tích Thư Tĩnh.
Mộng của cô so với trước kia càng hắc ám hơn! Tín đạo tối tăm không biết
thông tới đâu, anh xuyên qua không gian tiêu điều, chung quanh đều không có
bóng dáng Thư Tĩnh, ngay cả hơi thở của cô cũng hoàn toàn biến mất.
Cô thật sự không tồn tại sao?
Ý nghĩ này làm cho Huyễn Dạ Thần Hành run rẩy, chẳng lẽ anh cứ như vậy mất
đi cô?
Không! Không thể! Là cô thức tỉnh lòng anh, nay cô mất đi, bảo anh làm sao
còn dũng khí đi đối mặt với một ‘mình’ khác sắp phá kén mà ra?
“Thư Tĩnh!” Anh nhịn không được lớn tiếng gào to.
Tiếng vang vọng lại trong cảnh mơ, lúc này, tiếng cười lạnh như băng của
Thư Nhàn cũng truyền đến.
“Kêu cũng vô dụng, nó nghe không thấy tiếng anh, cô đã hôn mê trong cơ thể
tôi, không tin, anh xem!” Thư Nhàn từ trong bóng đêm đi ra, mở hai tay, một
hình người trong suốt giống cô như đúc cùng đang ở trong, nhưng hình người này
lại nhắm mắt, không nghe không động.
Huyễn Dạ Thần Hành thở hốc vì kinh ngạc, đó là Thư Tĩnh! Thư Tĩnh ngủ say bất tỉnh!
“Tôi không lừa anh chứ? Nó
chính là tôi, tôi chính là nó, không ai có thể tách chúng tôi ra, anh giết tôi
nó cũng sẽ chết, mạng nó chính là mạng tôi... Ha ha ha...” Thư Nhàn ngửa đầu
cười to.
Thư Tĩnh cùng Thư Nhàn đã
thành một thể?
Không! Anh không muốn nhìn
thấy cảnh tượng này! Anh muốn Thư Tĩnh! Anh chỉ cần cô!
“Thư Tĩnh! Tỉnh lại! Tỉnh lại
a!” Anh xông về trước, bắt lấy cánh tay Thư Nhàn liều mình lay, chỉ vì muốn
người yêu tỉnh lại.
Thư Tĩnh không hưởng ứng, bộ
dáng ngủ say kia làm Huyễn Dạ Thần Hành vừa sợ vừa gấp.
“Cô nói là Hắc Vũ Sâm đem các
cô dung hợp?” Phẫn nộ nặng nề kích thích anh, ước số thô bạo trong cơ thể anh
đã chậm rãi thức tỉnh rồi.
“Đúng vậy, anh muốn tìm ông
ta sao?” Cô hất hàm. Tốt lắm, như vậy cô không cần chờ ba ngày đã có thể đưa
anh ta đi đổi thuốc giải.
“Ông ta làm sao có thể biết
sự tồn tại của cô?” Nhân vật khả nghi, vì sao anh cảm thấy họ Hắc Vũ này nghe
rất quen tai?
“Bởi vì ông ta là người
nghiên cứu giấc mơ.”
“Người nghiên cứu giấc mơ?”
Anh bỗng rùng mình, nghĩ đến người đàn ông điên cuồng hơn mười năm trước dùng
trăm phương nghìn kế muốn nghiên cứu anh! Đúng vậy, ông ta họ Hắc Vũ!
Nói cả nửa ngày, thì ra là có
quen biết.
“Ông ta đối với với anh cũng
rất hứng thú nha!” Thư Nhàn ở trước mặt anh đi tới đi lui.
“Phải không?”
“Không gạt anh, ông ta muốn
gặp anh, muốn tôi mang anh đến phòng nghiên cứu một chuyến.”
“Ông ta muốn gặp tôi?” Anh nhíu chặt mi.
“Đúng vậy, khi ông ta biết anh là Huyễn Dạ Thần Hành, hưng phấn hai mắt
sáng lên, ông ta muốn tôi trong vòng ba ngày mang anh đến gặp ông ta, nếu không...”
Cô dừng một chút. “Nếu không tôi cùng Thư Tĩnh và thân thể này sẽ độc phát thân
vong!”
“Ông ta hạ độc trên người cô?” Anh cả kinh.
“Đúng vậy, cho nên nếu anh không muốn Thư Tĩnh biến thành du hồn, tốt nhất
đi theo tôi.” Cô hừ cười một tiếng.
Anh bị chuyện này làm dẫn phát lửa giận, Hắc Vũ Sâm cư nhiên dùng cách này
phương pháp để uy hiếp anh, mà Thư Tĩnh... Thư Tĩnh cũng bị ông ta tra tấn
không ra hình người, vừa nghĩ đến đó, sát khí trong nháy mắt đã bùng nổ!
“Tốt, tôi cũng rất nhớ ông ta, dẫn đường!” Anh âm trầm nở nụ cười.
Hơn mười năm trước anh buông tha tên Hắc Vũ Sâm kia, lúc này đây, anh sẽ
lấy mạng ông ta!

