Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 2) - Chương 07
Chương 7: THỜI CUỘC
Đại lục dị thế
Trên một đại lục không rõ không gian,
từng có ba vị vua của ba nước lớn, hàng năm đều tranh đấu. Đó chính là Thiên
Triều, Viêm Quốc và Băng Quốc. Mà Doanh Tộc ở hải ngoại và nước Lưu Viên luôn
lánh sự đời, tuy rằng cũng là những thế lực rất lớn nhưng vì lý do địa lý nên
ít xuất hiện.
Tạo thành một ngũ giác cân đối trên thế
giới.
Cho đến một ngày kia, Thiên Triều bỗng
phát sinh nội loạn, sau đó rơi vào một thời kỳ dài hỗn loạn đến năm mươi năm.
Viêm Quốc cũng bị bệnh dịch tập kích, không rảnh xâm lược. Còn Băng Quốc, cho
đến nay chỉ có nữ tử được làm vua, vốn không có ý gây chiến loạn... Kể từ đó,
thế giới trái lại có được một thời hòa bình chưa bao giờ có.
Đương nhiên, thời kỳ hòa bình này cũng
chỉ là giữa các quốc gia với nhau mà thôi.
Một thời gian sau, nội loạn trong Thiên
Triều càng ngày càng nghiêm trọng. Chư hầu các nơi căm giận phấn
khởi. Lúc đó, hiển hách nhất chính là Nạp Lan gia vốn thuộc hoàng thất. Thứ nhì
là đại tướng quân Ngô Dong của Thiên Triều. Hạ Lan gia là hoàng thân, liên hợp
với Liễu thư văn Thế phủ Liễu Gia, cũng có một thế lực nhất định nhưng chưa đủ
năng lực thống nhất thiên hạ. Xuyên suốt thì cục diện trước sau vẫn ở thế vây hãm
lẫn nhau.
Dịch bệnh của Viêm Quốc đã dần dần được
khống chế, thực lực quốc gia từ từ được khôi phục. Lúc đó, quân vương của Viêm
Quốc là Viêm Hạo, minh mục trương đảm (trắng trợn, không kiêng dè) mà
phát ngôn: Trong vòng một năm, sẽ thôn tính Thiên Triều.
Trong tình thế như có lửa cháy đến chân
mày, Thiên Triều xuất hiện hai người kinh tài tuyệt diễm: một người, chính là
thiếu chủ trước kia của Hạ Lan Gia – Hạ Lan Vô Song, người còn lại chính là một
nữ tử từ trên trời giáng xuống, xinh đẹp tuyệt luân, trí mưu vô song, người ta
thường gọi nàng là Tức phu nhân.
Hạ Lan Vô Song dùng chân thành đối nhân
xử thế, rất biết nhìn người, cũng rất biết dùng người hầu, thủ hạ của ông nhân
tài đông đảo, hơn nữa còn nhân hậu công bình, thu phục được lòng dân.
Lúc đó, Hạ Lan Vô Song còn có một người
bạn thân, nhan sắc xinh đẹp động lòng người, cũng rất có mưu lược. Vào thời đó,
người ta đều hợp xưng hai người bọn họ là ‘Thiên Triều song kiệt’. Người đó
chính là đương gia tân nhậm của Liễu Gia, Liễu Như Nghi.
Biên thành, một gian phòng trong khách
sạn bình dân cũ nát, dưới ánh nến bất định, nhóm người Dịch Kiếm canh giữ ở bên
ngoài, Hạ Lan Tuyết và Y Nhân ngồi bên bàn.
Hai chén nước chè xanh trên bàn đã nguội
lạnh.
Hạ Lan Tuyết gõ gõ những ngón tay thon
dài xuống cạnh bàn. Ngọn
nến lung linh rung động.
“Thật sự thì Tức phu nhân xuất hiện như thế nào?”
Hiếm khi có việc gây được cho Y Nhân hứng thú đến thế. Hạ Lan Tuyết cũng
thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, giọng nói êm tai tiếp tục vang lên: “Hai mươi ba
năm trước, Hạ Lan Vô Song và Liễu Như Nghi cải trang xâm nhập qua biên giới của
Viêm Quốc. Bọn họ đang uống rượu trong tửu điếm ở ngoại ô Viêm Quốc thì đột
nhiên có người đi tới muốn ngồi cùng bàn. Người nọ dáng vẻ tuấn tú bất phàm,
xinh đẹp vô song. Hơn nữa, lời nói còn bộc lộ vẻ cơ trí, lý giải rất kỳ quái
nhưng cũng rất tuyệt diệu. Ba người vừa gặp đã thân, tiện đà kết bái. Người nọ,
chính là Tức phu nhân nữ giả nam trang.”
Y Nhân chậc lưỡi: Cảnh này thật là quen nha, nhân vật phong vân, một khi
kết bái, thống nhất thiên hạ rồi lại dây dưa tình ái.
Đoán chừng Tức phu nhân trước khi xuyên không cũng là một nữ giả nam
trang rồi.
“Bà có từng nói qua bà từ đâu tới hay không?” Y Nhân bất khuất, lần đầu
tiên truy hỏi kỹ càng sự việc.
Hạ Lan Tuyết hơi giật mình nhìn cô, sau đó tâm bình khí hòa mà trả lời:
“Không có. Lai lịch của Tức phu nhân vẫn nằm trong vòng bí mật. Năm đó, Vô Song
Đế cũng muốn biết bà đến từ đâu. Trong yến hội đã chuốc cho bà uống rất nhiều
rượu. Sau đó hỏi Tức phu nhân, câu trả lời của Tức phu nhân vẫn là…”
“Là cái gì?”
“Bà nói: Nơi nào có ngươi, nơi đó chính là cố hương.” Hạ Lan Tuyết trầm
giọng nói: “Tức phu nhân đối với Vô Song Đế, quả thật là tình căn thâm
chủng (tình cảm sâu nặng).”
“Lúc đầu kề vai chiến đấu, tư thế oai hùng, phấn chấn bừng bừng. Anh hùng
mỹ nhân, là một đôi ngọc bích, vốn dĩ nên hạnh phúc mỹ mãn cùng nhau. Không
ngờ, đến lúc cuối cùng, lại cùng nhau chết đi, trở thành hai oan hồn lang
thang, quấn quýt bên nhau.”
Y Nhân chớp mắt mấy cái, hiển nhiên đối với lời cảm thán mà Hạ Lan Tuyết
vừa thốt ra không được hiểu cho lắm.
Thế nhưng, bất luận quá trình như thế nào, kết cục cũng đã được định rồi!
“Vô Song Đế sau khi qua đời liền truyền ngôi vị hoàng đế cho đệ đệ của
ông, cũng chính là phụ vương của ta, Hạ Lan Vô Hạ. Sau khi phụ vương lên ngôi,
việc làm đầu tiên chính là phong tỏa tất cả những ghi chép cũng như ngôn luận
thuộc về Tức phu nhân, đồng thời tiêu diệt vây cánh liên can đến Tức phu nhân.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao hai mươi năm sau, ngày hôm nay thế nhân không còn
bao nhiêu người biết đến Tức phu nhân.”
Y Nhân cũng không hiểu rõ cách làm của Hạ Lan Vô Hạ, nhưng thấy được thái
độ của Hạ Lan Tuyết đối với Tức phu nhân thì cũng hiểu, dường như bà đã làm ra
rất nhiều việc không thể chấp nhận.
“Nhưng chuyện triều đình đâu có liên quan gì đến chúng ta. Không nói cũng
được.” Sau khi Hạ Lan Tuyết kể sơ lược về Tức phu nhân liền ngưng ngay trọng
tâm của câu chuyện, tùy ý nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Thật ra Y Nhân vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ lý giải. Ví dụ
như vì sao Hạ Lan Tuyết đã gánh vác tất cả cho Dung gia mà Dung Tú vẫn muốn trừ
khử anh? Ví dụ như Bùi gia vì sao lại bán đứng Tức phu nhân, Bùi Nhược Trần đến
tột cùng là đã dự đoán được điều gì rồi? Ví như Liễu Sắc, hắn để Vưu chủ quản
lẻn vào cung, rốt cuộc là vì cái gì? Ví dụ như, Hoàng bang chủ, người đã cưới
Thập Nhất, có đúng là thuộc hạ của Hạ Lan Tuyết hay không? Lại ví dụ như...
Điều gì đã khiến cho huynh đệ trong lúc đó lại như nước với lửa, luôn nghi kỵ
lẫn nhau?
Thế giới phức tạp như vậy, mà con người của cô từ trước đến nay vẫn sống
hết sức đơn giản.
Không nghĩ ra, thì tức là không có cách gì suy nghĩ ra.
Nghe Hạ Lan Tuyết nói như vậy, cô cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Đi
ngủ. Chúc ngủ ngon.”
Đúng là nên đi ngủ thôi, mệt mỏi lắm rồi.
Vừa rồi ngồi xe cưỡi ngựa khốn đốn, biến cố lại không ngừng xảy ra, Y
Nhân từ lâu đã uể oải không chịu nổi rồi.
Cô đứng lên, lảo đảo mà nhìn một vòng chung quanh gian phòng khách sạn.
Cuối cùng cũng thấy bên cạnh có một chiếc giường lớn đã được chuẩn bị, buông
sẵn mùng màn. Lúc này không nói hai lời nữa, dùng cả tay cả chân mà bò lên
giường, nằm xuống gối, cuốn chặt chăn bông như một cái kén nhộng. Hầu như chỉ
trong tích tắc đã chìm vào giấc mộng.
Hạ Lan Tuyết thấy vậy cũng không thể trách, vẫn còn đang ngồi bên cạnh
bàn. Ngón tay lướt qua viền ly, nghiêng đầu nhìn cô. Khóe môi khẽ cong thành
một nụ cười đầy vẻ cưng chiều. Nhưng mặt mày vẫn trầm tĩnh như hồ nước.
Bất luận là lúc nào, cô cũng đều không hề phòng bị gì đã có thể lập tức
chìm vào giấc ngủ, ngọt ngào tựa như một đứa trẻ.
Trong lòng anh, quả nhiên không hề lo lắng chút nào, quả nhiên là bằng
phẳng như vậy. Không chỗ nào quý, không chỗ nào cầu.
Còn bản thân thì sao?
Hạ Lan Tuyết đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa, sau đó giật mở cánh cửa.
Dịch Kiếm nãy giờ vẫn canh giữ ở bên ngoài, cuống quýt quỳ xuống, vừa vấn
an vừa nói: “Vương gia.”
“Người nọ thực sự bị Vương tiên sinh bắt được sao?” Hạ Lan Tuyết trầm
giọng hỏi.
“Vâng. Vương tiên sinh đã xuống núi, đang vượt đường xa đến đây.” Dịch
Kiếm cung kính nói: “Vương tiên sinh tiện thể nhắn lại với Vương gia rằng, lấy
lui làm tiến, mọi chuyện để sau mới tính.”
“Biết rồi.” Hạ Lan Tuyết khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Thích khách kia cứ
thả đi. Để hắn trở về nói với Hoàng đế, khi ta biết Tiểu Dung phái người đến ám
sát ta thì ta đã khổ sở thế nào, đau đớn thế nào, cuối cùng quyết định mai danh
ẩn tích.”
“Chưa đầy nửa tháng, mọi người đều sẽ biết Dung hoàng hậu vì bảo toàn
Dung gia mà phái người đến ám sát Tiêu Dao Vương. Từ nay về sau Tiêu Dao Vương
mai danh ẩn tích.” Dịch Kiếm khom người nói, “Vương gia yên tâm. Trong vòng ba
tháng, thuộc hạ sẽ không xuất hiện trước mặt Vương gia, sẽ không làm bại lộ
hành tung của Vương gia đâu.”
“Không thể nói là bại lộ hay không. Dù sao nhất cử nhất động của chúng ta
đều đã bị người ta giám thị. Ngươi cứ canh giữ ở xung quanh ta như trước là
được. Càng làm như không có gì càng khiến người đó thêm hoài nghi mà thôi.” Hạ
Lan Tuyết bình tĩnh dặn dò, “Ta chỉ muốn nói cho người đó biết, ta thật lòng
muốn quy ẩn, như vậy là đủ rồi.”
“Chỉ có điều, Vương gia làm sao biết được, thích khách kia không phải do
Hoàng hậu phái đến mà là Hoàng đế muốn vu oan?” Dịch Kiếm cuối cùng cũng cẩn
thận hỏi ra điều thắc mắc trong đáy lòng của mình.
“Hắn nào biết đâu rằng, nếu Tiểu Dung muốn giết ta, hà tất phải phái
thích khách. Chỉ cần nàng nói một câu, ta sẽ nguyện lòng chết vì nàng.” Hạ Lan
Tuyết nói xong, khóe mắt toát ra một tia tà mị, âm lãnh đến cực điểm, “Hoàng
huynh, đừng bức người quá đáng. Ta cũng không thể nhẫn nhịn được bao lâu nữa
đâu.”
Dịch Kiếm ngửa mặt nhìn toàn bộ khí chất hơi bị biến đổi của Tiêu Dao
Vương, cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại, còn có vẻ mừng rỡ một cách
khó hiểu, mừng rỡ lẫn ngưỡng mộ.
Đây mới chính là Tam Hoàng tử anh tài chấn thiên hạ, mười hai tuổi đã
khẩu chiến với Chư học sĩ, đại sư chấn phật học.
Đây mới chính là Tiêu Dao Vương mười bảy tuổi đã đi sứ sang Băng Quốc,
vẫn nói cười ngạo mạn trong hiểm cảnh, trừ khử được họa chiến tranh, khiến nữ
vương Băng Quốc vô cùng ái mộ, không tiếc muốn gả cho người.
Đây mới chính là Hạ Lan Tuyết hăng hái, quỷ thần đều không thể ngăn cản.
Người mà năm năm trước đã từng đứng trên đại điện Thiên Triều, quay về phía nữ
nhân mà mình yêu thích, nói rõ từng câu từng chữ ‘Nếu y phụ nàng, ta sẽ thu hồi
giang sơn này’.
Dịch Kiếm gần như muốn cảm tạ Hoàng đế vì y đã làm chuyện thừa rồi.
Nếu không phải y phái người đến thăm dò Vương gia, nếu không phải y có ý
muốn gây xích mích, ly gián mối quan hệ giữa Vương gia và Dung hoàng hậu thì
làm sao hắn có thể nhìn thấy lại phong thái tuyệt thế đó của Vương gia?
“Còn một việc nữa.” Dừng một chút, lúc Dịch Kiếm chuẩn bị xoay người muốn
thối lui thì Hạ lan Tuyết lại mở miệng, “Phải bảo hộ nàng thật chu đáo.”
“Nàng?” Dịch Kiếm ngẩn người, đảo mắt nhìn quanh, rất tự nhiên mà dừng
lại trên hình hài tròn trịa của Y Nhân đang nằm trên chiếc giường lớn, lập tức
hiểu rõ, nói: “Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực bảo hộ
Vương Phi. Nếu nàng xảy ra chút sai lầm nào, thuộc hạ xin dâng đầu tạ tội.”
“Không cần, đối với nàng như đối với ta là được.” Hạ Lan Tuyết nhàn nhạt
nói xong, vừa nói vừa xoay người, lại như nhớ đến cái gì, hỏi tới: “Hoa hồng
đâu?”
Dịch Kiếm cúi đầu, kích động lau mồ hôi.
————
Lúc Y Nhân tỉnh lại, Hạ Lan Tuyết vẫn đang ngồi bên cạnh bàn, dường như
suốt đêm qua cũng không hề động đậy.
Cô ngồi dậy, rất không lịch sự mà vươn vai vặn mình, lại rất lễ phép lên
tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Sau đó, cô dùng nắm tay dụi dụi mắt. Chờ đến khi nắm tay mở ra, trước mắt
đột nhiên xuất hiện một mảnh đỏ tươi, đỏ thẫm và hồng phấn.
Hạ Lan Tuyết nhàn hạ đem giỏ trúc đặt lên giường, nói với vẻ rất thờ ơ:
“Là do Dịch Kiếm chuẩn bị, nhưng chỉ là giả mà thôi. Đến mùa hoa nhất định sẽ
tìm hoa thật về cho cô.”
Y Nhân bừng tỉnh, lại dường như không hề nghe thấy, chỉ ngạc nhiên nhìn
vòng hoa trong giỏ trúc trước mặt. Đóa hoa được cuốn bằng tơ lụa, rất kiều
diễm, rất thật. Dường như còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt đang tỏa ra y
như hoa thật nữa.
“Thế nào?” Thấy Y Nhân thật lâu rồi mà vẫn không nói gì, Hạ Lan Tuyết
nhướng mày nheo mắt, bĩu môi nói: “Vui mừng đến mức choáng váng rồi à? Hay là
chê bai vứt bỏ vì nó chỉ là giả?”
Y Nhân lúc này mới ngẩng đầu, chộp lấy giỏ trúc ôm vào trong lòng. Sau đó
liền trưng bày một nụ cười tươi sáng rạng rỡ, ngay cả ánh nắng ban mai cũng
không thể sánh kịp, điềm đạm nói: “Cảm ơn.”
Lúc này lại đến phiên Hạ Lan Tuyết bắt đầu run sợ.
Anh vốn không biết, một người khi cười, lại có thể tươi sáng rực rỡ đến
thế. Dường như có một sợi dây bí ẩn quấn quýt thắt chặt hoàn toàn trái tim.
Không hề có ngụy trang, ngay cả một chút giả dối hay rụt rè cũng không có.
Sao lại có thể có nhiều sức cuốn hút đến như thế.
Ngay cả gian phòng ảm đạm này cũng sáng sủa lên hẳn.
Anh bỗng nhiên nhớ ra. Rất lâu rồi trước đây, anh đã hao hết tâm tư, gần
như liều cả tánh mạng để mang Tuyết chi về cho Dung Tú. Khi cõi lòng anh tràn
ngập ước mơ mà đến trước mặt nàng trao tặng, Dung Tú chỉ cười, có thể là hơi
kích động một chút. Nhưng dáng vẻ tươi cười đó, quả thật là cao quý, quả thật
rất hàm súc, vậy mà lòng biết ơn lại keo kiệt nhỏ bé như thế.
Còn cô gái trước mặt anh bây giờ, chỉ cần một vòng hoa đã có thể đổi được
sự cảm động và mừng rỡ thật sự của nàng.
Y Nhân rất dễ dàng thỏa mãn. Niềm hân hoan của cô khiến Hạ Lan Tuyết
không hiểu sao lại bừng tỉnh: Mình cho nàng quá ít, thật sự không xứng đáng với
nụ cười của nàng.
Thế nhưng, với Y Nhân mà nói, suy nghĩ của cô bây giờ lại rất thuần phác:
Hạ Lan Tuyết thật đáng yêu quá, dĩ nhiên tin tưởng rằng hoa hồng chính là hoa
hồng. Chỉ có điều, chăm sóc viên cũng rất cần thiện tâm, hiếm có, rất hiếm có.
Cho nên, cô cười đến vui sướng như thế, cũng chỉ đơn giản như vậy mà
thôi.

