Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 2 phần 6

Xử tử

Đối với Bốc Ưng mà nói, vô luận đào
thoát từ chỗ nào cũng không phải là chuyện khốn khó.

Có rất nhiều người thậm chí nghĩ rằng
trên thế giới này căn bản không có bất cứ một người nào có thể cản trở gã, gã
thường dùng phương pháp đơn giản nhất, nhưng thường đều là hữu hiệu nhất.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Người có thể thoát khỏi tay của Tiêu
Hồn Tiểu Thanh Y thông thường là từ một người sống biến thành người chết, nhưng
sau khi Bốc Ưng đào tẩu, toàn thân trên dưới cơ hồ hoàn toàn không bị tổn
thương chút nào.

Gã búng mình từ trong lao phòng phóng
ra cái sân bên ngoài, sau đó lập tức nhìn thấy một người mà gã tuyệt đối không
tưởng được giờ phút này lại có thể nhìn thấy.

Gã đã nhìn thấy Phan Kỳ Thành.

Trong sân chất đầy than củi, lại có một
cội ngô đồng, Phan Kỳ Thành đang đứng dưới cội ngô đồng chơ vơ đó, người hồi
nãy còn dụng toàn lực liều mạng thoát thân, hiện tại thần thái không ngờ rất
nhàn nhã, cả một chút ý tứ trốn chạy cũng không có.

Giờ này, chỗ này, ông ta đang đợi ai?

Bốc Ưng muốn qua hỏi cho rõ, không
tưởng được có người còn nhanh hơn gã một bước. Một người trẻ tuổi cao ráo trắng
trẻo, phục sức trang nhã, anh tuấn phi thường đã bước tới trước, đến trước mặt
Phan Kỳ Thành.

Thân pháp của y nhanh phi thường, cử
chỉ lại rất thong dong. Bốc Ưng vốn còn chưa nhìn thấy xung quanh có một người
như vậy, trong nháy mắt người đó đã xuất hiện trước mặt Phan Kỳ Thành, mỉm cười
chào hỏi Phan Kỳ Thành.

Phan Kỳ Thành cũng hướng về y chào hỏi,
rồi còn nói chuyện, hai ngươi trước đây hiển nhiên có quen biết, chỉ tiếc
khoảng cách từ chỗ bọn họ đến chỗ Bốc Ưng rất xa, thanh âm nói chuyện lại rất
trầm thấp, Bốc Ưng cũng không nghe được bọn họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy bộ
dạng của bọn họ đều rất khoái trá.

Qua nửa canh giờ, hai người đại khái đã
nói mấy chục câu, cuộc đàm thoại đã chuẩn bị kết thúc.

Bốc Ưng rất muốn qua hỏi coi người trẻ
tuổi kia là ai. Gã còn chưa đi hỏi là vì gã đã ẩn ước đoán ra thân phận lai
lịch của y.

Nhìn thấy y muốn đi, đột nhiên lại quay
đầu lại, nói một câu với Phan Kỳ Thành.

Phan Kỳ Thành do dự, chừng như đang đắn
đo nên trả lời làm sao, lúc đó người trẻ tuổi chợt rút ra một thanh đoản đao,
lưỡi đao sáng ngời đâm phập vào tâm tạng của Phan Kỳ Thành.

Mặt Phan Kỳ Thành lập tức méo mó kinh
ngạc, rất mau chóng biến thành kinh sợ khiếp đảm.

Ngươi trẻ tuổi vẫn lẳng lặng đứng đó,
lạnh lùng nhìn ông ta, không ngờ không có ý muốn bỏ đi.

Y lẽ nào không sợ Bốc Ưng rượt đuổi tra
hỏi?

Lúc đó Phan Kỳ Thành toàn thân đã co
cuộn, muốn la hét kêu cứu, nhưng bắp thịt nơi yết hầu đã rúc thắt hoàn toàn,
thanh âm phát ra ấp úng trong miệng, chỉ còn nước ngoẹo đầu dùng nhãn quang tội
nghiệp cầu xin nhìn về phía Bốc Ưng.

Dưới tình huống đó, nếu Bốc Ưng còn
không thèm để ý đến, Bốc Ưng chắc là người chết.

Kỳ quái là người trẻ tuổi vẫn không có
ý muốn bỏ đi, trái lại rất khách khí chào hỏi:

- Bốc Ưng tiên sinh?

- Phải, ta là Bốc Ưng.

- Bốc tiên sinh nhìn thấy ta hồi nãy
một đao lấy mạng người, không ngờ vẫn chừng như không có chuyện gì xảy ra, nhất
định cảm thấy rất kỳ quái.

- Có hơi kỳ quái.

- Bốc tiên sinh có biết ta tại sao sau
khi giết người vẫn có thể tiêu dao tự tại như vầy không?

- Không biết. - Bốc Ưng đáp. - Không
những không biết, cũng không đoán được.

- Ta có thể thong dong giết người chỉ
là vì thân phận của ta.

- Ồ?

- Ta họ Lăng, tên Ngọc Phong, là bộ đầu
của Hình bộ. - Lăng Ngọc Phong thốt. - Ta giết người hợp pháp.

Người trẻ tuổi đó là là người được
giang hồ công nhận là đệ nhất cao thủ trong Lục Phiến Môn, tổng bộ Hình bộ Lăng
Ngọc Phong, Bốc Ưng không cảm thấy kỳ quái lắm, bởi vì đó vốn là chuyện nằm
trong ý liệu của gã.

- Nhưng bộ đầu của Hình bộ hình như
cũng không thể tùy tiện sát nhân. - Bốc Ưng thốt. - Người trong công môn giết
người phạm pháp cũng phải chịu tội.

- Đó cũng phải xem xem là giết người
nào. - Lăng Ngọc Phong thốt. - Nếu là giết yếu phạm tập nã, không những vô tội,
trái lại còn có công lao.

- Phan Kỳ Thành là quan tứ phẩm xuất
thân lưỡng bảng tiến sĩ, ông ta đã phạm tội gì? - Bốc Ưng hỏi. - Cho dù có phạm
tội cũng nên thẩm vấn cho minh bạch rồi mới gia hình chứ.

Lăng Ngọc Phong cũng không trả lời, chỉ
rút ra một tờ công văn bắt tội phạm hợp pháp phi thường:

"Truy tập yếu phạm Phan Nhất Phi,
bổn danh Phan Kỳ Thành, không cần thẩm vấn, xử tử tức thì."

Trên công văn không những có dấu ấn của
các châu các đạo các phủ các huyện, còn có đại ấn của Hình bộ.

- Vậy đã đủ chưa?

- Đủ rồi.

- Phan Kỳ Thành tuy là tiến sĩ lưỡng
bảng xuất thân, một mặt tài danh văn chương, một mặt lão lại độc hành tung
hoành một dải Hoàng Hà thiện nghệ võ công lẫn thủy tính, đều là đệ nhất lưu. -
Lăng Ngọc Phong thở dài. - Con người đó văn võ song toàn, thật có thể coi là kỳ
tài hiếm có trong võ lâm.

Bốc Ưng cũng thở dài:

- Chỉ tiếc ông ta nếu so sánh với một
người khác lại vẫn còn thua xa.

- Người khác là người nào?

- Là ngươi. - Bốc Ưng hững hờ đáp. -
Ông ta nếu quả cũng mạnh như ngươi, làm sao có thể chết trong tay ngươi được?

Nói đến đó, đã không còn gì để nói nữa,
có nói nữa cũng chỉ có hai chữ có thể nói:

"Tái kiến".

Nhưng Lăng Ngọc Phong lại khơi khơi còn
muốn hỏi một câu nữa:

- Chuyện ở đây xem chừng đã xong hết,
Bốc tiên sinh còn muốn đi đâu?

- Ta còn phải đi gặp một người. - Bốc
Ưng đáp. - Một người vô danh.

Lăng Ngọc Phong cười cười:

- Người vô danh hình như thông thường
đều đáng sợ hơn so với người hữu danh.

- Còn phải xem xem.

- Xem?

- Xem xem người vô danh đó là ai. - Bốc
Ưng đáp. - Có những bậc vô danh thường thường chết giữa cống rãnh kênh ngòi một
cách mơ hồ.

- Đó cũng phải để xem xem." - Lăng
Ngọc Phong thốt. - Xem xem bậc vô danh đó là ai.

Y nói:

- Ta biết có một bậc vô danh đã từng
trong khoảnh khắc chém chết dưới đao mười ba cao thủ danh chấn giang hồ.

Bốc Ưng đinh đinh nhìn y, chầm chậm
hỏi:

- Bậc vô danh ngươi nói đến có phải là
ngươi?

Lăng Ngọc Phong cười:

- Ta biết bậc vô danh đáng sợ nhất
trong đương kim thiên hạ chỉ có hai người.

- Ồ?

- Nghe nói trong ba vị đại lão bản của
Đổ Cục, có hai bậc vô danh đều có thể huy thủ sát nhân trong khoảnh khắc.

- Ồ?

Lăng Ngọc Phong lại cười cười:

- May là hai người đó đều không phải là
ngươi, ngươi là người hữu danh, hữu danh phi thường.

Bốc Ưng cười lớn:

- Ngươi nói đúng, xem ra đương án của
Hình bộ quả thật hoàn chỉnh phi thường. Chỉ tiếc có chuyện ngươi còn chưa minh
bạch.

- Chuyện gì?

Tiếng cười của Bốc Ưng đã ngưng hẳn,
gằn từng tiếng:

- Người hữu danh cũng có thể giết người
như vậy.

Lăng Ngọc Phong không nói gì, Bốc Ưng
cũng ngậm miệng, hai người ngưng thị nhìn nhau, trên mặt tịnh không lộ xuất sát
cơ đáng sợ gì, nhưng khí trời mùa thu mát mẻ trong ngần lại phảng phất âm u
chìm đắm, cội ngô đồng bơ vơ lạc lỏng bị gió thổi phần phật vang tiếng xào xạc.

Có lẽ đó là sát khí, lợi khí sát nhân
chém sắt như chém bùn mới rút ra khỏi vỏ có thể có thứ hàn khí nhiếp hồn bức
người, tuy nhìn không thấy, cũng sờ không được, nhưng lại có thể khiến cho nhân
tâm run rẩy toàn thân bấn loạn, tứ chi không thể di chuyển nửa phân.

Cứ như vậy cũng không biết đã bao lâu,
Lăng Ngọc Phong mới thở dài một hơi:

- Không thể ngay bây giờ, bây giờ không
được. Cao thủ giao phong cũng phải chọn lúc.

Y nói:

- Không chiếm thiên thời, không được
địa lợi, đều không thể xuất thủ, không có sát cơ cũng không thể xuất thủ.

Bốc Ưng đồng ý.

- Không thể xuất thủ mà xuất thủ, tất
phải bại, không còn nghi ngờ gì nữa.

- May là sớm muộn gì cũng có một ngày.

- Người trong giang hồ đều biết Bốc
tiên sinh luôn luôn rất ít khi xuất thủ, hai chục năm nay, xuất thủ không tới
ba lần. - Lăng Ngọc Phong thốt. - Nhưng ta luôn luôn có cách để cho ngươi xuất
thủ.

Suy luận

Hiện tại đã chính ngọ, đã qua hơn một
canh giờ nghỉ ngơi, sắc mặt của người áo xám vô danh đã đỡ hơn nhiều, hai bên
trán âm ám đã tươi hơn.

Hắn đang ăn cơm. Đồ ăn của hắn đều đã
trải qua quá trình tuyển lựa cẩn thận, không thể có quá nhiều dầu mỡ, cũng
không thể chỉ toàn nước không có dầu, không thể quá bổ, cũng không thể không đủ
dinh dưỡng, rau thịt không thể ăn quá nhiều, cũng không thể thiếu một chút,
rượu càng không được đụng tới.

Bệnh gan thật là một thứ bệnh rất phiền
hà, hắn rất ít khi xuất nhập giang hồ, bởi vì hàng ngày đều phải vật lộn với
căn bệnh.

Đối với ẩm thực của hắn, Bốc Ưng hoàn
toàn không cảm thấy hứng thú, gã thường hay cảm thấy kỳ quái một người làm sao
có thể dựa vào những thứ đó để duy trì sinh mệnh.

Người áo xám vô danh giải thích cách ăn
thú vị: "Nếu mình nghĩ thứ đó ăn ngon, thì thứ đó ăn ngon".

Đó là nguyên tắc của hắn.

Bốc Ưng đã đến, hắn ngẩng đầu khỏi dĩa
nấm đông cô xào một loại đậu tứ quý:

- Ngươi đã gặp Trình Tiểu Thanh?

- Đã gặp. - Bốc Ưng đáp. - Chỉ tiếc hắn
hình như không thấy ta.

- Còn Viên Viên? Có tin tức của ả
không?

- Hoàn toàn không có. - Bốc Ưng đáp. -
Nhưng tôi đã gặp Phan Kỳ Thành và Lăng Ngọc Phong, còn có Tiêu Hồn Tiểu Thanh Y
không ngờ cũng đã xuất hiện, dịch dung thuật của y quả nhiên không hổ là đệ
nhất hải nội, ta có nhìn cách nào cũng nhìn không ra chân diện mục của y.

Những chuyện đó đều không làm cho người
áo xám ngạc nhiên, nhưng hắn lại bất chợt hỏi một câu khiến cho người ta cảm
thấy rất ngạc nhiên:

- Còn Phan Kỳ Thành? Phan Kỳ Thành có
phải đã chết trong tay Lăng Ngọc Phong hay Tiểu Thanh Y?

Bốc Ưng là người rất khó lòng giật
mình, lần này lại giật mình:

- Ngươi làm sao biết Phan Kỳ Thành đã
chết trong tay người khác?

Người áo xám cười cười:

- Trên thế giới này có rất nhiều chuyện
đều như vậy, người đáng chết không thể không chết, người biết quá nhiều là
người đáng chết.

Hắn lại nói:

- Phan Kỳ Thành và Viên Viên đều là
người biết quá nhiều.

Bốc Ưng đương nhiên phải hỏi:

- Bọn họ biết những gì?

Người áo xám không trả lời, lại hỏi
ngược:

- Ngươi biết những gì?

Bốc Ưng bắt đầu trầm ngâm, qua một hồi
rất lâu mới trả lời:

- Ta biết bọn ta từ lúc bắt đầu đã sai
lầm, không những nhìn lầm người, cũng đã đi lầm đường.

- Nói tiếp đi.

- Bọn ta một mực nghĩ Trình Tiểu Thanh
và Hồng Hồng đều thương nhau, chỉ là vì vị Tam cô nãi nãi ngăn trở cho nên Hồng
Hồng mới gả cho người khác, sau đó lại gặp phải bất hạnh, trái tim nguội lạnh,
thương tâm tuyệt vọng đến mức cực điểm, cho nên đã lọt vào thanh lâu.

- Nàng ta tại sao không đi làm chuyện
khác mà lại muốn làm kỹ nữ?

- Ý tứ đó cũng giống như là xuất gia
vậy, đều là tự phơi bày tự vứt bỏ, muốn vĩnh viễn xa lánh hồng trần.

- Nói như vậy cũng có thể hiểu được.

- Chỉ tiếc bọn ta đều đã tưởng lầm. -
Bốc Ưng thốt. - Hồng Hồng tự nguyện chìm đắm phong trần căn bản không phải là
vì hôn nhân giữa nàng và Trình Tiểu Thanh đã bị phong tỏa, mà là vì Bạch đại
thiếu gia.

- Bạch Tiên Quý?

- Bạch Tiên Quý là trượng phu của Hồng
Hồng, cũng là hậu nhân của Bạch Tam Gia trong Phong Trần tam hữu. - Bốc Ưng
thốt. - Bạch gia là thế gia ở Cô Tô, Bạch đại thiếu gia từ nhỏ đã là thần đồng,
chỉ bất quá không phải là học võ công, mà là cầm kỳ thư họa, văn thái phong lưu
nổi tiếng nhất thời.

- Nhưng đối với một võ lâm thế gia mà
nói, thứ người như vậy lại là một đứa con thất bại.

- Chính vì như vậy, cho nên mọi người
đều nghĩ y và Hồng Hồng là một đôi phu thê không vui vẻ hạnh phúc, Hồng Hồng
nhất định rất bất mãn đối với chồng mình, sau khi thủ tang cũng không thương
tâm gì, bởi vì trong tim nàng còn có một tình nhân Trình Tiểu Thanh thân mật từ
thuở ấu thơ. - Bốc Ưng cười khổ. - Kỳ thật mọi người đều đã lầm hoàn toàn.

- Ồ?

- Hồng Hồng đối với Trình Tiểu Thanh
căn bản không có tâm lưu luyến gì, cảm tình giữa bọn họ chỉ bất quá là Trình
Tiểu Thanh một lòng tình nguyện, Hồng Hồng chưa bao giờ để tâm đến.

- Kỳ thật nỗi quan tâm chân chính của
nàng ta là Bạch công tử, người chồng chân chính của nàng. - Người áo xám thốt.
- Đối với nàng ta mà nói, Trình Tiểu Thanh chung quy chỉ bất quá là một bằng
hữu cùng trưởng thành từ tấm bé.

- Trình Tiểu Thanh đối với nàng tuy vẫn
thăm dò tình xưa, nhưng bằng vào thứ quan hệ giữa bọn họ, nàng ta nhất định lựa
tình huống chân thật uyển chuyển nói cho Trình Tiểu Thanh biết. - Bốc Ưng nói.
- Ta nghĩ nàng ta tuyệt không thể, cũng bất nhẫn lừa gạt hắn.

- Nên là vậy.

- Cho nên Hồng Hồng đọa nhập hồng trần
tịnh không phải là vì Trình Tiểu Thanh, điểm này bọn ta có thể xác định được.

- Vậy nàng ta làm kỹ nữ là vì ai?

- Đương nhiên là vì Bạch công tử. - Bốc
Ưng giải thích. - Từ khi Phong Trần tam hữu thay phiên nhau qua đời, Bạch gia ở
Cô Tô cũng không còn bằng vào võ công để thủ thắng nữa, Bạch công tử cũng chuẩn
bị cải biến môn phong, bằng vào thi lễ để truyền nối, chỉ tiếc thù gia mà Bạch
Tam Gia năm xưa hành tẩu giang hồ đã kết hạ vẫn không chịu buông tha cho bọn
họ, nội trong một đêm giết tận toàn gia họ Bạch, chỉ còn có Hồng Hồng lúc đó
đoán là đã được Lệnh Hồ Viễn cứu đi, hơn bảy chục mạng lớn nhỏ toàn bộ đều bị
giết không còn một mạng".

- Vụ huyết án đó người trong giang hồ
biết được hình như tịnh không nhiều.

- Đó là vì thủ đoạn của hung thủ quá
độc lạt, quá thảm liệt, hơn nữa trong đó còn có dây dưa đến danh tiết của phụ
nữ trong Bạch gia, cho nên chuyện đó chỉ có một vài người biết, cũng bất nhẫn
nói ra.

- Hung thủ là ai?

- Hung thủ là ai cho đến nay vẫn chưa
phân định được. - Bốc Ưng đáp. - Đã từng có người điều tra qua đám cừu gia của
Bạch Tam Gia, lúc vụ án xảy ra tịnh không có ai ở quanh quẩn đất Cô Tô.

- Cả nhà chồng bị thảm tử, chính mình e
rằng cũng đã tao ngộ sỉ nhục không thể nói ra, dưới ngàn vạn nỗi niềm đau xót
thương tâm, cho nên mới lạc mình vào phong trần. - Người áo xám thốt. - Đó chỉ
sợ là nguyên nhân chân chính tại sao Hồng Hồng đã vào kỹ viện.

- Nhìn chung đáng lẽ là vậy, nhưng chân
tướng thật ra ra sao, chỉ có Hồng Hồng mới rõ được.

- Ngươi nghĩ trong đó còn có duyên cớ
gì khác?

- Nguyên nhân chân chính Hồng Hồng làm
kỹ nữ e rằng vẫn là vì muốn tìm ra chân hung.

- Tìm ra hung thủ? Tại sao nhất định
phải làm kỹ nữ?

- Chuyện có liên quan đến câu trả lời
chỉ còn nước trước hết tìm Hồng Hồng mới có thể điều tra rõ ràng chân tướng.

- Hồng Hồng lại đã chết.

- Vậy chỉ còn nước tìm người thân cận
nhất bên cạnh Hồng Hồng.

- Viên Viên?

- Không sai. - Bốc Ưng đáp. - Có những
chuyện Hồng Hồng đối với Lệnh Hồ Viễn cũng không thể kể ra, bất tiện nói ra,
chỉ có trước mặt Viên Viên mới có thể thổ lộ tâm sự, cho nên bí mật của Hồng
Hồng rất có thể chỉ có Viên Viên mới biết.

- Chỉ tiếc Viên Viên lại đang đến lúc
khẩn cấp quan đầu đột nhiên biến mất, cho đến nay hình như còn chưa có ai biết
nơi hạ lạc của ả ta.

- Rất có thể còn có một người biết. -
Bốc Ưng thốt. - Cũng chỉ có người đó biết.

- Ai?

- Phan Kỳ Thành. - Bốc Ưng giải thích.
- Rạng đông hôm đó lúc vụ án xảy ra, chỉ có Phan Kỳ Thành ở gần tòa cự trạch
của Hồng Hồng, lúc đó Viên Viên rất có thể đã phát hiện tình huống không hay,
cho nên thừa cơ chạy trốn. Phan Kỳ Thành bắt gặp, đương nhiên chặn ả lại, đem ả
giấu ở một nơi an toàn. Phan Kỳ Thành làm quan ở Tế Nam này, đối với đất đai
nhà cửa đương nhiên rất rành rọt, chuyện muốn đem một người giấu kín tịnh không
khó khăn gì".

- Có lý.

- Lúc đó trong cự trạch đã có khói tím
bốc lên, tiếp theo đó phát hiện Trình Tiểu Thanh tay nắm hung đao, đứng ở đầu
giường người chết, hơn nữa rất mau chóng nhận tội. - Bốc Ưng thốt. - Đến lúc
đó, trong lòng Phan Kỳ Thành không cần biết có muốn nói gì cũng nói không được.

- Có lý.

- Nhưng lần này sau khi ta đến Tế Nam,
Phan Kỳ Thành lại luôn luôn muốn tìm cơ hội đem bí mật đó kể cho ta biết.

- Vậy ông ta tại sao không trực tiếp
dẫn ngươi đi tìm Viên Viên, trái lại trước tiên còn dẫn ngươi đến trà quán kia?

- Bởi vì ông ta biết trong trà quán đó
có rất nhiều cao thủ đặc biệt đến đây xử lý chuyện này, toàn bộ đều không chịu
để oan án của Trình Tiểu Thanh được phục hồi công đạo. - Bốc Ưng đáp. - Phan Kỳ
Thành dẫn ta đến đó là vì muốn xem xem ta có thể đối phó với những người đó hay
không.

- Ngươi nếu không thể đối phó bọn họ,
Phan Kỳ Thành đem bí mật đó kể cho ngươi nghe cũng vô dụng.

- Đúng. - Bốc Ưng thốt. - Phan Kỳ Thành
không còn nghi ngờ gì nữa là một người hành sự rất cẩn thận.

- Chỉ bất quá ông ta cũng có bí mật của
ông ta.

- Không sai. - Bốc Ưng đáp. - Cho nên
đợi đến khi ông ta muốn đem bí mật nói cho ta biết đã quá trễ rồi, ở trong lao
phòng của Trình Tiểu Thanh, ta vốn nghĩ ông ta muốn xông ra ngoài để tránh né
ta, không tưởng được, ông ta lại muốn thừa cơ dẫn ta đi gặp Viên Viên. Ông ta
cố ý tìm ta quyết chiến chỉ bất quá là giả cho người khác xem.

Gã lại nói:

- Trong lao phòng đó, ta vốn lại nghĩ
bọn Tiểu Thanh Y đặc biệt muốn đi cứu Trình Tiểu Thanh, không tưởng được bọn họ
lại vì muốn giết Phan Kỳ Thành diệt khẩu, cho nên lúc ông ta đứng ngoài sân đợi
ta, ta còn chưa đến, ông ta đã đụng phải độc thủ.

- Kẻ giết ông ta là Lăng Ngọc Phong. -
Bốc Ưng nói. - Lăng Ngọc Phong có công văn của Hình bộ, có thể dựa vào đó mà xử
tử ông ta, từ đó mà nhìn, ông ta tất cũng là người trong tổ chức tội ác bí mật
kia, cho nên mới có thể bị Hình bộ truy bắt, ông ta trà trộn vào Tế Nam phủ chỉ
bất quá là một cách tung khói mù.

- Còn Lăng Ngọc Phong? Y cũng là người
trong tổ chức đó?

- Đại khái là vậy.

- Cho nên khi Viên Viên chạy trốn khỏi
chỗ của Hồng Hồng, Phan Kỳ Thành không tiến hành tróc nã hung thủ ở đương
trường, đó chỉ là vì ông ta biết hung thủ là Lăng Ngọc Phong. - Người áo xám
thốt. - Cũng chính vì chuyện đó, tổ chức kia phát giác Phan Kỳ Thành có ý phản
nghịch, cho nên phái người đến giết ông ta diệt khẩu.

- Không sai. - Bốc Ưng nói. - Cho nên
vụ án này hiện tại chỉ còn dư lại hai điểm nghi vấn còn chưa giải đáp được.

- Hai điểm gì?

- Thứ nhất, Hồng Hồng tại sao phải bỏ
nhà làm kỹ nữ? Thứ hai, Lăng Ngọc Phong tại sao nhất định muốn giết nàng ta?

Muốn tìm cừu gia tịnh không nhất định
phải làm kỹ nữ, trong đó không còn nghi ngờ gì nữa có một nguyên nhân rất đặc
biệt.

Lăng Ngọc Phong giết Hồng Hồng, không
những đã trải qua kế hoạch cực kỳ chu mật, mà hiển nhiên còn có một tổ chức
rộng lớn chi trì sau lưng.

Cho dù Lăng Ngọc Phong là hung thủ giết
chết toàn gia họ Bạch, lần này giết Hồng Hồng vì muốn nhổ cỏ tận gốc, giết
người diệt khẩu, bằng vào thân phận của Hồng Hồng trong giang hồ cũng không
đáng để y làm như vậy.

Cho nên hai điểm nghi vấn đó quả thật
rất khó giải thích, trừ phi...

- Trừ phi Viên Viên biết được bí mật
trong đó, bọn ta lại có thể kịp thời tìm đến ả.

- Chỉ tiếc Phan Kỳ Thành trước khi nói
ra chỗ hạ lạc của ả đã bị giết bịt miệng. - Người áo xám thốt. - May là người
chết có khi cũng có thể thổ lộ chút bí mật.

- Lần này người chết đã thổ lộ bí mật
gì?

- Phan Kỳ Thành ít ra đã cho bọn ta
biết ông ta biết Viên Viên đang ẩn trốn ở đâu, chỗ đó rất có thể là xung quanh
tòa cự trạch của Hồng Hồng. - Người áo xám hỏi Bốc Ưng. - Nếu ngươi là Phan Kỳ
Thành, ngươi sẽ đem Viên Viên giấu ở chỗ nào?

Bốc Ưng trầm ngâm, đáp rất cẩn thận:

- Đêm hôm trước khi vụ án phát sinh,
Phan Kỳ Thành luôn ở cùng một chỗ với Niếp Tiểu Trùng trên căn tiểu lâu theo
dõi động tĩnh, lúc ông ta phát hiện Viên Viên trốn ra, đại khái trước hết đem ả
ta giấu trong căn tiểu lâu đó.

- Rất có thể.

- Nhưng đợi đến khi Trình Tiểu Thanh tự
nhận mình là hung thủ, sau khi vụ án đã định, Phan Kỳ Thành nhất định đã đem
Viên Viên dời qua một chỗ an toàn hơn. - Bốc Ưng thốt. - Vì để tránh tai mắt
của người ta, chỗ đó đương nhiên vẫn ở vùng phụ cận.

Gã mạnh dạn hạ kết luận:

- Chỗ đó thậm chí rất có thể là tòa cự
trạch của Hồng Hồng.

Người áo xám đối với suy luận của gã
hiển nhiên hoàn toàn đồng ý, thần sắc phảng phất cũng tươi lên.

Bốc Ưng lại nói:

- Từ khi vụ án xảy ra, tòa cự trạch đó
đã trở thành hoang phế, hơn nữa đã bị niêm phong, người trong nhà cố nhiên đều
đã tẩu tán, người bên ngoài không liên quan gì đến cũng không thể tiến vào, một
căn phế trạch không có người thật là một nơi ẩn trốn tốt nhất.

Bốc Ưng thốt:

- Hà huống Viên Viên vốn đã trú ngụ
trong đó rất lâu rồi, cho dù có người xông vào, ả cũng rất dễ dàng tránh né
được tai mắt của những người đó.

- Cho nên ngươi đoán định bọn họ hiện
giờ đang ở trong tòa cự trạch đó.

- Ta chỉ có thể đoán định Viên Viên
đang ở đó.

- Còn Niếp Tiểu Trùng?

- Niếp Tiểu Trùng không nói được. - Bốc
Ưng cười khổ. - Niếp gia có rất nhiều chuyện kỳ quái, người ngoài khó có thể
phán đoán được.

- Niếp gia quả thật là một gia tộc rất
kỳ quái, có người nói bọn họ là nhà duy nhất còn tồn tại trong Hạ Ngũ Môn, võ
công truyền nối của Hạ Ngũ Môn bọn họ lại không tinh thông. - Người áo xám nói.

- Điểm đó là một nghi vấn. - Bốc Ưng
thốt. - Nhưng ngoại trừ điểm đó ra, gia tộc bọn họ còn có rất nhiều chỗ kỳ
quái.

- Cho nên có người nói nhà bọn họ cũng
đã từng đào tạo vài cao thủ nội ngoại gia, thậm chí có người luyện qua Kim
Chung Trạo, Thiết Bố Sam, Hỗn Nguyên Ngốc Công. - Người áo xám nói. - Chỉ bất
quá những người đó lúc hành tẩu giang hồ đều cải biến tên họ.

Hắn lại bổ sung:

- Có người thậm chí còn nói trong bốn
vị trưởng lão của Võ Đang có người của Niếp gia.

- Nhưng điểm kỳ quái đặc biệt nhất của
gia tộc bọn họ vẫn là phương pháp thông tin của bọn họ. - Bốc Ưng thốt. - Lúc
bọn họ hỗ tương truyền tin, không phải là người của Niếp gia thì tuyệt đối
không nghe thấy được.

- Nghe nói nữ quyến trong nhà bọn họ
cũng đều là người rất kỳ dị, hơn nữa đều là ngươi có tiếng trong giang hồ.

Nói đến đó, người áo xám chợt cải biến
thoại đề, hỏi Bốc Ưng:

- Ngươi có biết ở đây là đâu không?

Bốc Ưng mỉm cười:

- Nếu ta đoán không lầm, ở đây rất có
thể là hậu viên của tòa cự trạch chỗ Hồng Hồng cư trú.

Người áo xám cũng cười cười, cười lớn:

- Những năm gần đây ngươi quả thật đã
có tiến bộ, không trách gì mỗi lần đánh cá đều thắng, cả Thần Tài cũng thua cho
ngươi.

- Mấy người trong Thần Tài căn bản
không thể tính là con bạc được.

Bốc Ưng cũng đột nhiên cải biến thoại
đề, hỏi người áo xám:

- Nếu quả ở đây thật là hậu viên của
tòa cự trạch đó, Viên Viên có phải đang ở đây?

- Phải.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3