Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 6 phần 1
Đổ Cục Hệ Liệt
- Truy Sát
Lời dẫn
Ðổ Cục lại bắt đầu rộn ràng, đặc biệt
là Tôn lão phu tử phụ trách quản lý tư liệu, bận bịu đến mức muốn về ăn một bữa
cơm tối con gái lão nấu cũng không có thời gian, bởi vì một trường truy sát
kích thích nhất trong giang hồ tính trong vòng ba mươi năm gần đây đã bắt đầu
hành động.
Ðối với truy sát lần này, cho đến nay
các nơi đều có người đến nghe ngóng xem Ðổ Cục ra ngạch định đánh cá bao nhiêu,
cho nên tư liệu có liên quan đến hai người trong hành động truy sát lần này
cũng gom góm lần lần từ các nơi.
Hai người đó đương nhiên đều là danh
nhân, bên truy là đương sai mới, gần đây mới gia nhập Hình bộ, Trình Tiểu
Thanh, nghe nói hắn gần đây cơ hồ vì một vụ oan ngục mà xém bị xử quyết, cho
nên mới hạ quyết tâm nhập Hình bộ, quản sự mấy chuyện bất bình, tróc nã tội
phạm quy án, giải tội oan tình.
Tư liệu có liên quan đến hắn đại để là:
Họ tên: Trình Tiểu Thanh.
Niên kỷ: Hai mươi lăm.
Ðặc điểm: Từ nhỏ thích săn bắn, cho nên
lực phân xét cực mạnh, phản ứng cực nhanh, hơn nữa sinh kế vùng dã ngoại, võ
công cực tạp, xuất thủ ít khi hụt, dùng tả thủ, hữu thủ đã bị chặt cụt từ cổ
tay.
Gia thế: Cha là Trình Nguyên, người ta
gọi là "Bát Tý Thần Long", đại hào ở Tây bắc, binh khí võ công của
các môn các phái đều đã từng luyện qua, chết bệnh lúc tráng niên. Mẹ tên Quan
Ngọc Quyên, là muội muội của "Sinh Liệt Hổ Báo" Quan Ngọc Môn Quan
Nhị tiên sinh, người ta kêu là "Tam cô nãi nãi", lúc giao thủ với
người, kiêu dũng cương mãnh, nhờ vào Quan Nhị tiên sinh mà uy danh chấn động
suốt một dọc Tây bắc.
Bên bị Trình Tiểu Thanh truy sát không
những là một tay đại đạo hoành hành thiên hạ, cũng là người được võ lâm công
nhận là kỳ tài, cá tính lại rất cô độc, thường một mình lang thang vùng dã
ngoại.
Người đó họ Bạch, tên Ðịch, còn gọi là
Bạch Ðịch Hoa, sau khi tác án thường lưu lại một cành địch hoa màu trắng làm ký
hiệu, cho nên cũng chỉ vào đoạn thời gian ngắn ngủi lúc có hoa cỏ lau nở y mới
đi tác án.
Tư liệu có liên quan đến y đại để là:
Họ tên: Bạch Ðịch, Bạch Ðịch Hoa.
Niên kỷ: Không rõ, cỡ hai mươi lăm.
Gia thế: Không rõ.
Ðặc điểm: Trong truyền thuyết, từ nhỏ
đã làm bạn với lang sói, đối với vùng hoang dã biết rõ như lòng bàn tay, lực
sinh tồn cực mạnh, cơ hồ mấy phần tương tự Tiêu Thập Nhất Lang trong tuyền
thuyết.
Võ công quái dị, sức nhẫn nại cực mạnh,
có một lần chạy trốn vào vùng loạn sơn, kháng cự lại hai mươi chín cao thủ hữu
danh truy đuổi y suốt ba ngày ba đêm, kết quả vẫn trốn thoát, cao thủ truy đuổi
y lại có hai mươi mốt người chết trong loạn sơn, từ đó về sau, người trong
giang hồ cũng không muốn đề khởi đến chuyện truy sát y nữa, người tham dự hành
động lần đó sau khi sống sót trở về lập tức toàn bộ rửa tay quy ẩn.
Ðặc tính: Lúc tác án chỉ hạ thủ đối với
đám phú hào, chỉ lấy châu bảo hồng hóa.
Ăn mặc kén chọn, ở vùng khoáng dã mà
vẫn bảo trì nghi biểu tu sức thanh khiết, có người từng mô tả: "Có một lần
bọn ta sau hai ngày truy đuổi nhìn thấy y, y không ngờ lại nhìn sạch sẽ tươi
tắn giống như đang chuẩn bị đi phó yến vậy".
Hai người đó có thể nói là võ lâm kỳ
tài hiếm thấy tương đương nhau, cho nên hành động truy sát lần này từ lúc bắt
đầu đã oanh động giang hồ.
Tổng hợp tư liệu trên mọi phương diện,
ngạch giá đánh cá quyết định tối hậu của Ðổ Cục là cá một ăn một.
Ðối với thành bại thắng phụ lần này,
không có ai nắm chắc.
Cuộc chiến tất
thắng
Thu, cuối thu, lá vàng lác đác rơi rền
rĩ, gió thu héo hắt buồn bã xuyên qua rừng cây, giống như một lưỡi đao rạch
giữa yết hầu cừu nhân.
Lá rụng phủ đầy con đường nhỏ giữa vùng
núi non trùng điệp, rừng thu bặt không một bóng người, cả một con quạ bay ngang
cũng không thấy, lại có một người ngồi trên cao giữa một tàng cây cổ thụ, trong
tay cầm một túi rượu da dê, gió lùa lá cây xào xạc, người của gã phảng phất
cũng đang đong đưa theo gió.
Một người đầu trọc như loài ưng ăn xác,
mục quang cũng sắc bén như ưng, lại có mũi như chó săn, tai như thỏ giảo, tiêu
hóa như lạc đà, và bàn tay mạnh bạo hữu lực như tinh tinh.
Hồ đại tiểu thư tình nhân của gã từng
mô tả về gã: "Con người đó giống như là một hỗn họp của rất nhiều loài dã
thú, thành phần con người trái lại rất ít, có lẽ chỉ có một cái miệng, bởi vì
chỉ có miệng người mới ham ăn như vậy, hơn nữa rất kén ăn".
Ðối với lối bình luận đó, gã cũng không
phản bác tranh biện.
Một nam nhân nếu phải tranh biện với nữ
nhân cũng giống như giành xương với chó.
Con người đó đương nhiên là Bốc Ưng.
Trên núi không ngờ lại có người đến, một
người trẻ tuổi mặc áo sam trắng, trắng như tuyết, không lấm chút bụi bặm, sau
lưng giắt một thanh trường kiếm vỏ đen tuyền, trùng màu với tua lụa, và một đôi
giày cổ thấp màu đen làm bằng da bê.
Người đó nhìn giống như một quý công tử
dẫn bộc phó theo hầu đi săn vào một ngày xuân đẹp trời, nhưng thần tình của y
lại cực kỳ cẩn thận, hành động càng gọn nhẹ mẫn tiệp, bước trên lá khô rơi rớt
thanh âm phát ra không lớn hơn một con sóc bao nhiêu.
Mục quang của y càng bén nhọn, cũng
giống như Bốc Ưng vậy, nhìn giống như một con chim ưng.
Y rất mau chóng nhìn thấy Bốc Ưng.
Thân hình khôi vĩ vận một trường bào
lụa đen mềm mại bó sát người, chân không mang vớ, chỉ mang một đôi giày rơm
nhiều quai dị dạng, trong tay là túi rượu sữa dê, giống như một khóm mây nằm
nghiêng trên ngọn cây.
Người đó thật´ ra là ai?
Người trẻ tuổi cười, nụ cười thuần chân
non nớt. Trên khuôn mặt dạn dày phong sương không ngờ lại xuất hiện một nụ cười
như vậy, giống như giữa lớp lớp mây đen chợt xuất hiện ánh dương.
- Bốc Ưng tiên sinh? - Y hỏi. - Bốc
Ưng?
- Phải, ta là Bốc Ưng. - Sau khi uống
một ngụm rượu sữa dê một cách lười biếng, Bốc Ưng mới hỏi ngược. - Bạch Ðịch?
Bạch Ðịch Hoa?
- Phải.
Bốc Ưng cười lớn:
- Ngươi mới nhìn đã nhận ra ta, ta cũng
vừa liếc đã nhận ra ngươi, xem ra hai người bọn ta đều có thể coi là danh nhân.
- Ðặc biệt là ta, gần đây hình như càng
hữu danh. - Bạch Ðịch cười khổ. - Nếu các hạ ở đây đợi chờ ta, ta cũng không
cảm thấy kỳ quái gì.
- Ta tại sao lại phải đợi ngươi, lẽ nào
ta còn muốn đem đầu ngươi đi lãnh thưởng?
Gã quăng túi rượu da dê cho người trẻ
tuổi dưới gốc cây, rượu sữa dê chua chua, vừa lọt qua yết hầu lại biến thành
một ngọn lửa phừng phừng.
- Ta chỉ bất quá đến xem thôi. - Bốc
Ưng thốt.
- Xem cái gì?
- Xem người bị người giết, xem người
giết người. - Bốc Ưng đáp. - Chuyện đó so với sát nhân còn lý thú hơn nhiều.
- Ở đây có người bị người giết? - Bạch
Ðịch hỏi. - Ở đây có người giết người?
- Hiện tại còn chưa, rất mau chóng sẽ
có.
- Có người giết người, đương nhiên có
người bị giết.
- Ðương nhiên.
- Ngươi thấy ta là thứ người nào?
- Ta nhìn không ra.
Bốc Ưng tiếp lấy túi rượu người trẻ
tuổi quăng lên, lại uống hai ngụm:
- Ta chỉ thấy đây là chỗ tốt, vô luận
giết người hay bị giết đều là chỗ tốt.
- Ngươi còn thấy gì khác?
- Ta nếu bị người ta truy sát, chạy đến
đây nhất định sẽ dừng lại, bởi vì đoạn sơn lộ trước mặt rất khó đi, người có
thể tiến đến đây tuyệt không có mấy ai.
- Không những không có mấy ai, thậm chí
có thể chỉ có một người.
- Cho nên ta đợi ở đây, trước hết quan
sát địa hình và địa thế, chọn một chỗ tốt vừa xuất thủ là có thế chiếm tiên cơ
chế địch, trước hết nắm lấy ưu thế. - Bốc Ưng thốt. - Cao thủ quyết thắng, điểm
đó rất quan trọng.
- Còn sau đó?
- Sau đó ta có lẽ sẽ bày bố hầm bẫy nho
nhỏ, binh bất yếm trá, giữa chiến trận sinh tử càng không ngại dùng chút thủ
đoạn. - Bốc Ưng đáp. - Ðó cũng là sự thường của binh gia.
- Cho nên ngươi tịnh không cần lo tới
chuyện này.
- Ta đã có nói qua, ta chỉ bất quá muốn
xem. - Bốc Ưng thốt. - Cho nên từ bây giờ trở đi, ngươi cứ coi ta như một cục
đá, một khúc cây, ngươi cứ đi làm chuyện ngươi muốn làm, cứ xem như căn bản
không có một người như ta tồn tại.
Bạch Ðịch lập tức dùng một thái độ rất
khẳng định nói:
- Ðược, ta tin ngươi.
Mây chiều giăng bốn phía, mặt trời lặn
nơi chân trời, bầu trời dần dần u tối.
Bốc Ưng nhắm mắt từ sớm, phảng phất đã
ngủ, Bạch Ðịch làm chuyện gì gã cũng chừng như quả thật hoàn toàn không biết.
Nhưng hiện tại gã chợt hỏi Bạch Ðịch:
- Ngươi đã chuẩn bị xong rồi?
- Ừm.
- Hiện tại ngươi đối với trận chiến này
có mấy phần tin chắc?
- Hiện tại ta chỉ muốn uống một ngụm
rượu.
- Rượu mừng?
- Ðúng, rượu mừng.
- Trước khi quyết chiến, lại đi uống
rượu mừng trước. - Bốc Ưng hỏi. - Lẽ nào ngươi đã nắm chắc tất thắng?
Bạch Ðịch mỉm cười, uống một ngụm rượu.
- Ngươi có thể đánh giá thấp đối thủ
của mình? Ðề cao mình?
Bạch Ðịch mỉm cười, đáp rất bình tĩnh:
- Cả đời ta nếu có một lần đánh giá sai
lầm, chỉ cần có một lần, hiện tại ta đã sớm thành người chết rồi.
Cao thủ quyết chiến, nếu tự đề cao
mình, coi thường đối thủ, vô luận bất cứ lúc nào đối với bất cứ người nào mà
nói, đều là một sai lầm trí mệnh không thể tha thứ được.
Bốc Ưng nhìn người trẻ tuổi đứng bên
dưới, trong mắt ngập tràn biểu tình kỳ quái phi thường.
- Vậy hiện tại ngươi cứ đợi giết người.
- Bốc Ưng thốt. - Ta tin rằng người muốn giết ngươi đã gần đến.
Ma đao phục
xuất
Khoảnh đất trong trong rừng cây, đường
kính đại khái cỡ hai ba trượng.
Cây cối ở đó cũng không biết là vì bị
người ta chặt cụt, hay là chịu không nổi ánh mặt trời, đã chết khô từ nhỏ.
Lá rụng phủ đầy khoảnh đất trống, nếu
không phải trên núi cao rất ít khi mưa, chỉ sợ đã sớm biến thành đầm lầy.
Ðối với loại địa phương này, Bạch Ðịch
hiển nhiên rất quen thuộc, trong chốc lát y đã bày binh bảy tám hầm bẫy ở đó,
trong đó có đạn ná người săn bắt chim hay dùng, có hang hố bày đá nhọn ẩn giấu
dưới lá rụng, tuy đều là hầm bẫy rất đơn giản, nhưng khi cao thủ đang quyết
chiến, mỗi một hầm bẫy giản đơn đều đủ trí mệnh.
Cao thủ quyết chiến, thân hình chỉ cần
mất thăng bằng trong một sát na, là tạo cơ hội cho đối phương nhất kích trí
mệnh.
Bạch Ðịch chọn một cây cao, đứng bên
dưới, cán kiếm sau lưng đã điều chỉnh đúng góc độ thuận tay nhất.
Ðây cũng chính là chỗ địa thế tốt nhất
trên khoảnh đất trống, lưng đối ánh sáng, không bị dư quang của mặt trời chiếu
vào mắt, người thuận hướng gió, giúp cho tốc độ xuất thủ càng nhanh.
Mỗi một chi tiết y đều tính toán rất kỹ
càng. Ðiểm trọng yếu nhất là hiện tại y đã hạ quyết tâm nhẫn nại, tận lực khôi
phục thể lực.
Trình Tiểu Thanh tuy là người truy
đuổi, nhưng dưới tình huống này, khó tránh khỏi có chút mỏi mệt nóng nảy.
Cho nên y có thể dùng đợi để dĩ dật đãi
lao, vô luận dưới bất kỳ tình huống nào cũng đều là một trong những nhân tố tất
yếu để chế thắng.
Cước bộ của Trình Tiểu Thanh không ngờ
rất nhẹ, rất trầm ổn, hiển nhiên là từng bước từng bước chầm chậm đi đến.
Dưới tình huống này, hắn không ngờ vẫn
có thể nhẫn nại.
Hắn xem chừng tịnh không gấp rút truy
bắt Bạch Ðịch, cũng không sợ Bạch Ðịch nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Ðối thủ đáng sợ đó trong lòng thật ra
có chủ ý gì?
Xem ra hắn còn đáng sợ hơn trong sự
đánh giá của Bạch Ðịch nhiều.
Ðánh giá thấp đối thủ của mình, điểm đó
là sai lầm trí mệnh, trong lòng Bạch Ðịch hơi bất an. Ðối với ngươi phải đối
mặt với cường địch mà nói, đó cũng là một triệu chứng không tốt.
Lúc đó, y chợt nghe thấy một tràng
tiếng động "rạc rạc" rất kỳ quái, giống như tiếng ngư phu buông lưới
trên biển vậy.
Bạch Ðịch nghĩ được hắn đã từng nghe thấy thứ thanh âm đó
ở chỗ nào, lại không tưởng được ở đây không ngờ thật có người buông lưới.
Một cái lưới cá khổng lồ, giống như một
một tảng mây đen từ trên không rơi xuống.
Khoảng đất trống và cây cối trong phạm
vi không ngờ đều nằm trong cái lồng lưới khổng lồ đó.
Thân hình Bạch Ðịch phóng vèo muốn
thoát ra khỏi lưới.
Phản ứng của y luôn luôn rất mau mắn,
động tác càng nhanh, chỉ tiếc lần này lại chậm một bước.
Người y còn chưa phóng ra khỏi lưới,
trước mặt đã có một mảng đao quang đang đợi y. Ðao quang dày khít không thấu
gió, đao thế liên miên bất tuyệt, không ngờ phảng phất như "Như Ý Thiên Ma
Liên Hoàn Thức", đao pháp độc sáng của Ðông phương Ma giáo năm xưa, đao
pháp tu còn chưa luyện thành, uy lực đã đủ khiến cho bất cứ một ai cũng đều vô
phương tránh khỏi chậm chân một bước.
Bạch Ðịch lập tức bị bức lùi.
Vừa lùi trở về đã bị tấm lưới khổng lồ
trói giữ, chỉ nghe có người đang vỗ tay.
Bốc Ưng đang vỗ tay.
- Thái Hồ tam thập lục hữu, thủ đoạn
buông lưới quả nhiên cao minh, không lạ gì có kỹ lục kinh người chỉ một lần
buông lưới kéo một ngàn tám trăm tám chục cân cá. - Bốc Ưng thốt. - Chỉ tiếc
Bạch Ðịch Hoa đi khắp thiên hạ mà không nhận ra cả một người trong Thái Hồ tam
thập lục hữu, nếu không cũng không thể bị mắc lưới giống như một con cá vậy.
Bạch Ðịch không ngờ lại tìm chỗ ngồi
dậy trong lưới, không ngờ mặt vẫn không biến sắc, trái lại còn cười cười nhìn
Bốc Ưng:
- Lưới vốn ở đây, ta không vào lưới thì
ai vào?
- Có lý.
- Hà huống ngươi có thể không phải đặc
biệt đến đây để xem ta chui vào lưới, lần này ngươi chắc lại đã thắng một cuộc
cá.
- Một mặt ngồi xem, một mặt đánh cá,
nếu chỉ xem mà không cá, thật không phải mất hứng thú lắm sao?
- Có lý. - Bạch Ðịch mỉm cười. - Chỉ
tiếc chuyện lý thú nhất ngươi chưa nhìn thấy.
- Chuyện lý thú gì?
- Là ma đao. - Bạch Ðịch đáp. - Như Ý
Thiên Ma, Như Ý Ma Ðao, hoành tảo thiên hạ, tuyệt đại thiên kiêu.
- Một thanh đao tốt.
- Ðoan chắc là một thanh đao tốt.
- May là ta đã xem qua. - Bốc Ưng thốt.
- Trình Tiểu Thanh Trình đại quan nhân dụng tuy không phải là "Tiểu Lâu
Nhất Dạ Thính Xuân Vũ" hoành tảo thiên hạ năm xưa, nhưng đao pháp của hắn
ta đã thấy qua.
Bạch Ðịch lại cười, cười lớn.
- Ngươi đã thấy qua? Ngươi đã thấy qua
cái gì? - Bạch Ðịch hỏi. - Giáo chủ Ma giáo năm xưa bằng vào "Tiểu Lâu
Nhất Dạ Thính Xuân Vũ" mà tung hoành thiên hạ, độc sáng Như Ý Thiên Ma
Liên Hoàn Bát Thức, mỗi thức ba mươi sáu chiêu, mỗi chiêu một trăm lẻ tám biến,
chiêu bao trong chiêu, liên hoàn xoắn liền, đệ nhất đao vừa chém xuống đã khiến
cho người ta không còn cơ hội hít thở.
Y cười lớn hỏi Bốc Ưng:
- Ngươi nói ngươi đã nhìn thấy qua,
ngươi nhìn thấy cái gì chứ?
Bốc Ưng cười khổ.
Trình Tiểu Thanh chợt mở miệng, lạnh
lùng thốt:
- Các ngươi nếu muốn xem đao pháp của
ta cũng dễ mà.
Trình Tiểu Thanh quả thật đã biến đổi,
biến thành lãnh tĩnh dị thường, chỉ là luồng ngạo khí vĩnh viễn không cải biến.
Một người nếu thiếu luồng ngạo khí đó,
người đó có sống cũng rất mất hứng thú, nhưng một người nếu có luồng ngạo khí
đó, đối thủ của hắn có thể dẫn dụ cơ hội cho hắn phạm sai lầm.
Trình Tiểu Thanh cũng không ngoại lệ.
Sai lầm thứ nhất của hắn là kêu người
kéo cái lưới như cái mùng kia lên.
Hắn không ngờ còn chui vào, mang theo
thanh kỳ hình loan đao mà gần đây hắn mời tay thợ rèn có tiếng đệ nhất rèn đao
trong đương kim giang hồ là Từ Trĩ rèn dũa thành, cả người lẫn đao chui vào
trong tấm lưới khổng lồ đó.
Hắn không những muốn để Bạch Ðịch xem
đao pháp của hắn, cũng muốn để Bốc Ưng xem, lại đã quên ma đao của Ma giáo
tuyệt không để cho người ta xem.
Ðiểm đó không những hắn đã quên, Bốc
Ưng và Bạch Ðịch xem chừng cũng đã quên.
Bạch Ðịch vốn tuyệt đối không nên quên,
cũng không thể quên.
Giữa những vùng khoáng dã và sa mạc
thần bí, giữa đêm tối cô tịch vừa hắc ám vừa khủng bố, y đáng lẽ đã từng nghe
những câu chú ngữ của Thiên Ma: "A tát mê, ban sát kỳ cổ cổ, a nặc tát kỳ
cổ cổ, già diệp á, đức tư đặc ni, già lợi á, kỳ nặc mễ tây".
Ý tứ là: "Ðao chí tôn vô địch, khiến
cho máu tươi của địch nhân hóa thành ngọn lửa địa ngục, nếu có người giương mắt
xem, mắt hắn tất bị mù, cả người lẫn tâm đều chịu khổ lửa thiêu, vạn kiếp không
hồi sinh".
Có lẽ Bạch Ðịch từng nghe qua lời chú
ngữ đó, nhưng trong lòng y tịnh không thật sự muốn xem thanh đao đó, ma đao, y
chỉ muốn thừa lúc Trình Tiểu Thanh chui vào lưới, thừa cơ xông ra ngoài.
Cho nên khi tấm lưới khổng lồ vừa kéo
hé lên, thân hình y đã vụt xông ra. Cả người y như dán sát vào mặt đất, lướt
song song phóng ra, giống như một mũi tên vừa buông khỏi cung căng cứng.
Thứ thân pháp đó tịnh không đẹp mắt,
cũng tịnh không phải lúc bình thường có thể sử dụng, lại luyện cực khổ hơn so
với bất cứ thứ khinh công nào khác, cho nên trong võ lâm người từng luyện thứ
khinh công đó tịnh không nhiều.
Trình Tiểu Thanh hiển nhiên cũng không
tưởng được y có thể sử xuất thứ thân pháp đó, lúc bạt đao đã trễ đi một sát na.
Một búng tay tức là sáu chục sát na,
nhưng dưới tình huống như vầy, một sát na đã là ranh giới sinh tử.
Ðiện quang hỏa thạch vừa chớp lên, sinh
tử đã chia hai đường. Sinh mệnh của nhân loại yếu nhược làm sao.
Giữa một sát na đó, mắt thấy Bạch Ðịch
từ bên phải người Trình Tiểu Thanh xông ra.
Ðương nhiên là chọn bên phải, Trình
Tiểu Thanh dụng tả thủ, đao cũng đeo bên trái, góc độ bên phải người hắn chính
là góc chết duy nhất trên toàn thân hắn.
Thân pháp của Bạch Ðịch vừa triển khai,
không những có thể thừa cơ xông ra, còn có thể từ góc chết của hắn mà phát động
đột kích.
Một chiêu đó rất có thể là một chiêu
trí mệnh, cao thủ quyết chiến, mỗi một lần xuất thủ đều có thể ra chiêu trí
mệnh.
Nhưng nhất kích đó tịnh không phát ra,
Bạch Ðịch cũng không xông ra, bởi vì giữa sát na đó đột nhiên có tiếng ám khí
phá không cực kỳ sắc bén, lại cực kỳ nhỏ nhoi.
Bạch Ðịch chỉ cảm thấy nơi khớp xương
trên chân trái phảng phật như bị kiến cắn một cái, phảng phất trong một sát na
đã mất hết tri giác.
Tư thế song song của thân thể y lập tức
bị hủy, tuy chỉ bất quá là chuyện giữa một sát na, lại đã đủ quá rồi.
Ðủ để nhượng Trình Tiểu Thanh bạt đao,
xuất thủ; đủ để hủy diệt hồn phách của một người, đưa tiễn y vào hỏa ngục vạn
kiếp không hồi phục.
Ðao quang lóe lên, hoạch phá một góc độ
võng vòm vừa kỳ diệu vừa quỷ dị, thứ góc độ giống như ánh trăng lưỡi liềm in
hình trên mặt nước, lúc sóng nước bị gió lùa biến hình nếp gấp vậy.
Không ai có thể hình dung thứ biến hóa
quỷ dị của bóng trăng đó, bởi vì mỗi một lần gió nhẹ thổi khua sóng nước, bóng
trăng trong nước đều có một thứ biến hóa hoàn toàn khác nhau.
Mỗi một thứ biến hóa đều không phải là
chuyện bất kỳ một ai có thể dự liệu trước được.
Bạch Ðịch không tránh né một đao đó.
Ðao quang vừa lóe lên, một tia máu
giống như một dải lụa đỏ tà tà phún ra.
Bạch Ðịch dụng hết toàn thân khí lực
muốn cải biến quy luật hành động của thân pháp của mình.
Y biết sự đáng sợ của ma đao.
Chỉ cần một đao đắc thủ, đệ nhị đao sẽ
lập tức hoạch phá theo, chiếu theo tiêu chuẩn bất biến lúc đối phương hành động
mà chém rạch, giống như quỷ hồn đã nhập vào thân người mình vậy, vĩnh viễn kè
sát mình. Sau đệ nhị đao, lập tức có đệ tam đao, đệ tứ đao...
Bạch Ðịch biết rõ sự đáng sợ của nó,
nhưng mệnh vận bi thảm vô phương cải biến.
Thiên Ma đã nắm giữ kè sát hồn phách
của y.
Ðệ tam đao, đệ tứ đao, đệ ngũ đao...
những dải máu phún trào. Huyết châu đỏ tươi, hoàng hôn ảm đạm.
Nhưng Bạch Ðịch còn chưa chết, Hình bộ
cũng không muốn y chết, còn có khẩu cung chưa hỏi ra, khẩu cung có liên quan
đến trăm vạn lượng kim ngân có lúc còn quan trọng hơn xa mấy chục mạng người.
Thân người Bạch Ðịch đã không còn đứng
dậy nổi nữa, thần chí lại vẫn thanh tỉnh, bắp thịt trên mặt vì đau đớn mà méo
mó, nhìn giống như một nụ cười tràn ngập niềm oán độc.
Y phảng phất chuyển nụ cười đó đến Bốc
Ưng, gằn từng tiếng:
- Bốc đại lão bản, đa tạ ngươi đến xem
ta, để cho ta cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người là hạng người nào, ta cả đời
này cũng không quên được.
Bốc Ưng không ngờ vẫn cười cười:
- Chỉ tiếc ngày tháng còn lại trong đời
ngươi còn quá ít.