Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 6 phần 2

Thần tiên công
chúa

Người đã lui đi, rượu trong túi da dê
đã cạn, nụ cười trên mặt Bốc Ưng lại vẫn còn trên mặt, giống như đã ngưng kết
thành hình.

Giống như có người dùng một thanh đao
điêu khắc nụ cười méo mó kia trên mặt gã.

Ngoài khu rừng khô tăm tối lại sáng lên
một dãy ánh đèn, một dãy châu đăng do xảo thủ chế tạo, từng trản từng trản phất
phơ phiêu dật bay đến, giữa vùng thâm sơn hoang hàn thê lãnh nhìn có vẻ như quỷ
hỏa, lại không phải là quỷ hỏa.

Trên trời dưới đất đều không thể có thứ
quỷ hỏa huy hoàng mỹ lệ như vậy.

Bốn tên nô tài Côn Luân mặt đen răng
trắng khiêng một cái giường dài hai trượng rộng một trượng năm thước bước dài
giữa châu đăng múa lượn.

Một mỹ nhân tuyệt sắc như thần tiên nằm
nghiêng trên giường, đầu tóc đen nhánh dài mượt như khói nước, đôi mắt chói
ngời sáng lạn như sao đêm, trên người vận áo rộng năm màu không phải lụa không
phải gai, lại để hở bờ vai ngà bên trái, da thịt trắng như tuyết, trơn như mỡ
đọng.

Trong tay nàng cũng đang phát quang,
trong một cái chén dạ quang làm bằng thủy tinh Ba Tư rót đầy mỹ tửu ngọt lịm
như mật.

Nụ cười của nàng lại còn ngọt hơn cả
mật.

Nhìn thấy nàng, Bốc Ưng lại thở dài.

- Là nàng. - Gã cười khổ thở dài. -
Nàng đến đây làm gì? Ở đây đâu phải là chỗ cho một vị Công chúa.

- Ngươi có thể đến, thì ta có thể đến.
- Công chúa như thần tiên giận dữ một cách yêu kiều. - Ta muốn đến là đến, ai
cũng không ngăn được.

Lúc nàng nổi giận, nụ cười không ngờ
còn ngọt ngào hơn.

Bốc Ưng lại chừng như không nhìn thấy.

- Ðúng, nàng có thể đến, may là ta cũng
có thể đi. - Bốc Ưng thốt. - Ta muốn đi là đi, người khác cũng không ngăn được.

Gã sửa sang y phục đứng dậy, xem chừng
thật đã muốn bỏ đi, vị Công chúa như thần tiên kia lại la làng như quỷ sứ:

- Không được, ngươi chưa thể đi!

- Tại sao?

- Bởi vì ta đặc biệt đến đây tìm ngươi.
- Tròng mắt của Công chúa láy động. - Ta có chuyện khẩn yếu phải tìm ngươi.

- Chuyện gì khẩn yếu?

- Muốn đòi nợ, đương nhiên là tìm ngươi
đòi nợ.

Bốc Ưng lại thở dài, gã thật không thể
không thừa nhận trên thế giới này chuyện khẩn yếu hơn muốn đòi nợ thật không có
nhiều.

- Lần này ta cũng đã đặt một bàn trong
Ðổ Cục của các ngươi, ta đặt Bạch Ðịch Hoa nhất định không trốn thoát được. -
Công chúa dương dương đắc ý cười tươi. - Lần này ngươi đã thua rồi.

Nguyên lai Bốc Ưng cá chính là Bạch
Ðịch, Bạch Ðịch đào tẩu được là gã thắng.

Vậy gã tại sao lại dụng công phu cách
không đả huyệt, dùng một cục đá vụn bắn vào huyệt đạo trên chân phải của Bạch
Ðịch, khiến Bạch Ðịch hận gã cả đời?

Chuyện Bốc Ưng làm luôn luôn có rất
nhiều chuyện khiến cho người ta không có cách nào hiểu thấu được, chính gã cũng
không muốn giải thích.

Gã vốn là người như vậy, ta thích ta
làm, không để ý đến ai.

Cho nên hiện tại gã chỉ hỏi vị Công
chúa kia:

- Lần này nàng đặt bao nhiêu?

- Không nhiều, không nhiều chút nào. -
Công chúa cười càng ngọt ngào. - Lần này ta chỉ bất quá đặt hai trăm năm chục
vạn lượng.

Lần này cả Bốc Ưng cũng giật mình, gần như
muốn té từ trên cây xuống.

- Hai trăm năm chục vạn lượng? - Bốc
Ưng lại la làng. - Nàng có phải có quá nhiều tiền? Nàng có phải hơi bị điên?

- Ta cũng không có gì, chỉ bất quá muốn
thắng chút đỉnh.

- Còn nếu nàng thua thì sao?

- Thua chung cho ngươi thì có hề hấn
gì? Ngươi lại không phải là người ngoài, hai trăm năm chục vạn lượng lại không
thể coi là quá nhiều.

Bốc Ưng không những đang hít thở, mà đã
bắt đầu rên ư ử, một cô gái mười tám mười chín, không ngờ coi hai trăm năm chục
vạn lượng không đáng một đồng xu, gặp phải thứ người đó, mình có thể làm sao
đây?

Ngoại trừ uống rượu ra, còn có thể làm
gì đây?

Giật lấy chén rượu trong tay nàng, uống
ực một ngụm hết sạch, Bốc Ưng nhìn thấy Thạch Bá Nhân trong Thái Hồ tam thập
lục hữu từ đằng xa phóng đến, giống như vừa gặp quỷ vậy.

Thái Hồ tam thập lục hữu đều là dân
câu, dân câu giỏi nhất là nhẫn nại, trấn tĩnh, đợi chờ, nhất định phải có thể
chờ đợi, nhất định phải nhẫn nhịn, ngư nhân trên nước mới có thể giăng câu.

Hiện tại tay thợ câu kia quăng bỏ hết
công phu dưỡng khí bình nhật, chạy từ ngoài chín tầng mây đến, thở hồng hộc:

- Chết rồi, chạy mất rồi.

- Chuyện gì chết? - Bốc Ưng hỏi. - Ai
chạy mất?

- Bạch Ðịch Hoa đã chạy mất. - Thạch Bá
Nhân đáp. - Mình y thụ thương hai mươi mốt chỗ, không tưởng được không ngờ vẫn
bị y chạy thoát.

- Chạy đi đâu?

- Trừ tử lộ ra, y còn y còn có thể đi
đâu nữa? - Mặt Trình Tiểu Thanh bất chợt xuất hiện dưới ánh đèn, trên mặt tuyệt
đối không có bất kỳ một biểu tình gì. - Y không chạy có lẽ còn có thể sống thêm
vài ngày, chạy chỉ có chết.

- Chết chung với năm trăm vạn lượng?

Mặt Trình Tiểu Thanh nhăn nhó, giống
như bị người ta quất một roi, qua một hồi lâu mới lên tiếng:

- Phải, y còn chưa nói ra chỗ hạ lạc
của số bạc thất thoát trong vụ án lớn ở kinh thành, đã lăn xuống vực thẳm.

Trình Tiểu Thanh lạnh lùng nói tiếp:

- Y tồn tâm muốn chết, may là y không
cần biết là chết hay sống đều không gặp được năm trăm vạn lượng đó nữa.

Châu đăng vẫn còn đó, Trình Tiểu Thanh
đã đi xa, Công chúa như thần tiên không ngờ cũng thở dài, vuốt vuốt ngực:

- Người đáng sợ quá, ta thật sợ hắn
muốn chết.

- Hắn vốn không phải như vậy. - Bốc Ưng
nhìn dõi theo bóng Trình Tiểu Thanh, trong mắt dâng vẻ trầm tư. - Hắn vốn là
một người trẻ tuổi rất có khí khái.

- Sao hắn lại biến thành như vậy?

- Bởi vì một thanh đao. - Thần sắc của
Bốc Ưng càng ngưng trọng. - Một thanh đao có thể giúp hắn tung hoành thiên hạ.

- Ma đao? - Nụ cười như thần tiên trên
mặt Công chúa đã không còn thấy đâu. - Ta chỉ biết thanh ma đao chân chính duy
nhất trên thế gian là thanh "Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vu" năm xưa
của Ma giáo Giáo chủ, nhưng thanh đao đó hình như tịnh không đang ở trong tay
hắn.

- Ðao vốn không có ma, ma do tâm sinh.
- Bốc Ưng thốt. - Nếu quả có tâm ma bám vào đao, không cần biết hắn dùng thanh
đao nào cũng vậy.

- Một người trẻ tuổi như vậy làm sao có
thể có tâm ma?

- Bởi vì đao pháp của hắn.

Trăng tàn trong nước, sóng nước kiều
diễm, bóng trăng biến hóa uốn éo theo gợn nước, tốc độ bất khả tư nghị, từng
giọt máu nối từng giọt máu, một đao lại một đao.

Trong mắt Bốc Ưng phảng phất mang theo
một sự khủng bố khó tả.

- Ta chưa từng thấy qua dạng đao pháp
đó, nhưng ta biết đó là ma đao. - Gã nói. - Một người trong tâm nếu có dạng đao
pháp đó, trong tâm đã có ma. Tâm ma cũng là Thiên Ma, Thiên Ma bám theo mình,
tâm ma bám theo đao, biến hóa như ý, tung hoành thiên hạ.

Bốc Ưng chầm chậm nói tiếp:

- Một người nếu có thể tung hoành thiên
hạ, hắn làm sao mà không thể biến đổi?

Thanh nữ thanh
đăng

Lúc Bạch Ðịch mở mắt ra, không biết
mình đang ở đâu, cũng không biết mình có phải đã chết rồi.

Sau khi y mở mắt ra với khi còn nhắm
mắt căn bản hoàn toàn như nhau, trước mắt đều là một màn tối hù, không nhìn
thấy gì hết.

Y chỉ cảm thấy mình hình như đang nằm
trên một bản đá vừa băng lãnh vừa cứng ngắc, trên mình hình như đắp một cái mền
vải bố, hơn nữa cũng không biết tại sao toàn thân trên dưới không có chỗ nào có
thể di động được.

Từ cổ của y trở xuống, bộ phận phía
dưới chừng như đã hoàn toàn biến mất, cả một chút cảm giác cũng không có, mấy
vết thương hồi nãy đao chém vào da thịt của y vốn đau đớn thấu xương, hiện tại
cũng đã tê dại.

Y đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.

Sau khi trải qua bao nhiêu lần thảm
thống sinh tử mong manh như đường tơ, y chưa bao giờ tưởng được mình còn có thể
sợ sệt như vầy.

Nhưng một người nếu quả chỉ còn dư lại một
cái đầu...

Y không dám nghĩ ngợi nữa. Qua một hồi
rất lâu, mắt của y cuối cùng đã quen dần với bóng tối, dần dần có thể phân biệt
ra những hình bóng mơ hồ.

Bóng tường, bóng cửa sổ, cái mền vải
trắng phủ trên mình y, dưới mền phồng lên dáng dấp thân thể, bên ngoài cửa sổ
tối hơn trong nhà một chút, bóng một gốc cây đơn chiếc trong bóng đêm.

Bạch Ðịch cơ hồ muốn hoan hô lên.

Thân thể y vẫn còn, chỉ bất quá đã hoàn
toàn tê dại, hơn nữa còn bị người ta cẩn thận trói chặt, khiến cho y hoàn toàn
bất động.

Ở đây là chỗ nào? Y làm sao lại lọt vào
đây? Ai đã trói y đem bỏ trên cái giường băng lãnh cứng ngắc này? Trình Tiểu
Thanh suốt đường truy sát y đâu? Còn thanh ma đao quỷ dị khủng bố đến cực điểm
kia nữa.

Ðột nhiên giữa lúc đó, một cánh cửa mở
ra, ánh sáng lợt lạt mù mờ chiếu vào, chiếu rọi một bóng người, nhìn phảng phất
là thân ảnh của một nữ nhân, phảng phất rất cao, rất thon gọn, còn mang theo
mùi vị nữ nhân rất đặc thù.

Hành động của ả rất cẩn thận, cũng rất
linh xảo, hành động gọn nhẹ tuyệt đối không phát xuất ra một chút thanh âm,
thoáng một cái tiến vào, lập tức xoay tay cài cửa lại, rất mau chóng đi đến
trước cái giường cứng.

Tim ả đang đập mạnh, đập rất nhanh, hô
hấp cũng rất cấp xúc, hiển lộ vừa hưng phấn, vừa khẩn trương. Nếu quả có thể
nhìn thấy mặt ả, nhất định có thể nhìn thấy trên mặt ả đã thoang thoảng ửng đỏ.

Ả là ai? Ðến đây làm gì? Có phải muốn
đến giết Bạch Ðịch?

Bạch Ðịch có thể nghe thấy tiếng tim
đập và hơi thở hổn hển của ả, lại đoán không ra trên mặt ả có biểu tình gì, là
vì hưng phấn mà khẩn trương? Hay là vì cừu hận mà khẩn trương? Trong tay ả có
phải cầm một thanh đao sát nhân?

Trong tay ả không có đao.

Qua một hồi rất lâu, ả chung quy đã thò tay ra, làm
chuyện mà bất kỳ một ai đều không tưởng tượng được.

Ả không ngờ chỉ bất quá thò tay vuốt ve mặt Bạch Ðịch.

Ngón tay ả băng lãnh, mà còn đang run rẩy, ả dùng một
ngón tay vuốt nhẹ má và môi Bạch Ðịch, chợt rụt tay lại, chợt lại thò ra, rất
mau chóng lật cái mền che đậy trên mình Bạch Ðịch.

Có gió lướt qua, Bạch Ðịch lập tức có thể cảm nhận
được thân thể mình hoàn toàn lõa lồ.

Càng kỳ quái là nữ nhân kia không những dùng tay vuốt
ve y, mà còn gập người xuống, dùng đôi môi nóng bỏng hôn hít, sau đó toàn thân
bắt đầu run rẩy không ngưng, giống như đã trúng phải thứ phù chú của yêu ma.

Nữ nhân quỷ quái kia thật ra đang làm gì đây? Ả thật
ra căn bản không phải là người, là một nữ quỷ hiếu sắc?

Kỳ thật trong lòng Bạch Ðịch đã ẩn ước có thể cảm thấy
được ả đang làm gì, tình hình hiện tại còn chưa khẩn yếu, chỉ sợ ả còn có thể
làm ra chuyện đáng sợ khác.

Nhưng trên một phương diện khác, Bạch Ðịch lại rất
muốn nhìn xem ả đẹp xấu ra sao.

Nam nhân trong thiên hạ đều muốn như vậy, chuyện tưởng
muốn trong lòng nam nhân trong thiên hạ đều không sai biệt gì nhau bao nhiêu.

Cho nên thân thể Bạch Ðịch tuy tê dại, trong lòng lại
vẫn đang động.

Không tưởng được nữ nhân đó lại đột nhiên bỏ đi, đắp
mền lại trên mình Bạch Ðịch, mở cửa, cài cửa, giống như lúc đến, biến mất trong
bóng tối như một u linh vậy.

Càng không tưởng được là một người vừa bỏ đi, lập tức
lại có ba người cũng giống như ả, mặc áo choàng đen, hành động không chút tiếng
động, chuyện làm đối với Bạch Ðịch cũng không khác ả gì mấy.

Những nữ nhân quỷ dị đó không ngờ lại coi Bạch Ðịch
như một món đồ chơi tân kỳ, thay phiên nhau đến thưởng ngoạn, lại như sợ bị
người ta biết, cho nên hành động đặc biệt cẩn thận.

Ðã là mọi người thay phiên nhau đến, tại sao lại sợ
người ta biết?

Nhìn thấy thân thủ của bọn họ đều rất linh xảo, rất
mẫn tiệp, đáng lẽ đều là cao thủ có luyện qua khinh công, nhưng mỗi một người
đối với nam nhân đều khao khát, giống như bao lâu nay chưa đụng tới nam nhân
vậy.

Bạch Ðịch thật đoán không ra lai lịch của bọn họ, cũng
không còn lực khí để đi đoán định, đêm đó y đã bị bọn họ quấy rầy tung ném đến
bán sống bán chết.

Cho đến bây giờ y mới biết một nữ nhân khao khát có
lúc thật còn đáng sợ hơn cả mười con sói đói.

May là trời đã gần sáng.

Lúc trời sáng rõ, những nữ nhân đó biến mất như những
quỷ hồn không thể thấy ánh dương.

Bình minh lợt lạt chiếu vào khu vườn ngoài song cửa,
cũng chiếu vào căn tiểu ốc này, Bạch Ðịch mới nhìn thấy rõ trong ốc tuy có vẻ
âm trầm, lại quét dọn rất sạch sẽ, cái mền trắng đắp trên người y cũng hình như
mới giặt, nhìn không thấy một vết ố đen nào.

Khu vườn bên ngoài không ngờ cũng sạch sẽ như vậy,
trong vườn không những có cây, còn có một khóm cúc vàng, tường thấp bốn bề cây
leo xanh lá, hiển lộ vẻ u tĩnh khôn tả.

Sau đó Bạch Ðịch nghe một tràng tiếng chuông trong
ngần, qua nửa canh giờ sau, có ba người cúi thấp đầu rất yên tĩnh từ đi ngang
qua vườn.

Ba người vận tăng y màu xám, trên đỉnh đầu cạo sạch
đều có chấm mụt vết kiêng khem, hiển nhiên là tăng lữ xuất gia.

Nhưng niên kỷ của ba người đó đều rất trẻ, thân thể
rất dịu dàng, lúc bước đi tuy đã tận lực thu vén, nhưng vẫn không che giấu được
thể thái của thiếu nữ.

Nguyên lai địa phương này là một ni am, không những ba
người kia đều là nữ ni cắt tóc đi tu, những nữ nhân khao khát đêm hôm qua tưởng
tất cũng là bọn họ.

Hành động của bọn họ cẩn thận như vậy nghĩ tất là vì
thanh quy của ni am vốn rất nghiêm khắc, chỉ bất quá bọn họ còn trẻ, có lúc
thật không nhịn được sự thiếu thốn tình dục kia.

Trong ni am đó, thật ra có bao nhiêu người trong nhóm
bọn họ? Trong số ba nữ ni trẻ tuổi kia có người nào đã từng đến giữa đêm khuya
hôm qua không?

Sau khi tiếng chuông vang lên, sau bữa cơm sáng, Bạch
Ðịch nghe thấy tiếng tụng kinh trang nghiêm, nghĩ đến những bàn tay vừa khát
khao vừa run rẩy đêm qua, tư vị trong lòng thật rất khó hình dung.

Lại đã qua nửa ngày, có người đến quét dọn trong vườn
và trong căn ốc.

Ðến tổng cộng có ba người, hai người cao hơn đều đẹp,
khuôn mặt trái xoan xinh xắn, chỉ bất quá không có tới một tia biểu tình, giống
như mỹ nhân đã đóng băng.

Ba người từ đầu đến đuôi đều không liếc nhìn Bạch Ðịch
tới một lần, Bạch Ðịch lại một mực chằm chằm nhìn bọn họ, chỉ hy vọng trong bọn
họ có người len lén cười một cái với y, hoặc giả lén lút nháy y một cái, biểu
thị ả ta đêm hôm qua đã từng ghé đến, từng có một đoạn tình duyên bí mật với y.

Chỉ tiếc y hoàn toàn thất vọng.

Mỗi ngày cố định hai lần, có người đến đổi thuốc cho
y, đem đồ ăn đến cho y, người đến cũng toàn là nữ ni mặt mày lãnh đạm, không có
tới một chút biểu tình, đại đa số đều coi Bạch Ðịch như là một phạm nhân, hoặc
là một vật, đến đêm tình dục nóng bỏng, ban ngày lại vĩnh viễn nhìn không thấy.

Bạch Ðịch biết mình vĩnh viễn không phân biệt ra trong
bọn họ có những người nào đêm khuya từng ghé đến.

Ngày ngày trải qua hai cực đoan cực lạnh và cực nóng
đó, những nữ ni thần bí kia không những mỗi một người đều có võ công cao minh
tương đương, đối với thương thế trị liệu càng có môn đạo đặc thù.

Vết thương của Bạch Ðịch không ngờ đã phục nguyên cực
nhanh, thân thể tứ chi rất mau chóng có lại cảm giác.

Ðó biểu thị ma đao của Trình Tiểu Thanh tịnh không làm
cho y biến thành tàn phế, vốn đã là chuyện làm cho y cao hứng, nhưng ngày giờ
của y lại càng lúc càng khó lòng vượt qua được.

Ban ngày, thân thể y có lúc đột nhiên ngứa ngáy, ngứa
đến mức hận không thể cấu xé thịt da xuống từng mảng.

Ðến đêm càng khó chịu, những bờ môi khao khát và những
bàn tay run rẩy đơn giản khiến cho người ta phải phát điên.

May là thứ gian khổ đó cuối cùng đã gần vượt qua.

Sang đến sáng sớm ngày thứ sáu, cuối cùng đã có một
người đến kết thúc sự thống khổ của y.

Người đó là một nữ ni trung niên thân người cực cao,
trên người tuy cũng vận tăng bào xanh xám, nhưng chất liệu và thủ công lại tốt
hơn người khác xa, hơn nữa giặt cực kỳ sạch sẽ, cả đôi vớ trắng mang trên chân
cũng sạch sạch sẽ sẽ, tìm không thấy một chút bụi bặm nào.

Tay của bà ta cũng lau rửa cực kỳ sạch, hơn nữa bảo
dưỡng rất tốt, móng tay rất ngắn, hiển nhiên đang luyện một thứ nội gia chưởng
lực.

Trọng yếu nhất là mặt bà ta.

Bạch Ðịch chưa từng thấy một gương mặt
khiến cho người ta cảm thấy sợ run lập cập như vậy, đường nét trên mặt bà ta
đột xuất cực kỳ, giống như đời viễn cổ người ta dùng đồng đao điêu khắc ra từ
nham thạch cực kỳ thô thiển, ngập tràn một thứ dã tính nguyên thủy, cũng dâng
đầy một thứ sát khí thú tính.

Vô luận là ai một khi nhìn qua gương
mặt đó một lần, không những vĩnh viễn không thể quên được, hơn nữa quyết không
thể muốn nhìn lần thứ hai.

May là bà ta đến đó chỉ bất quá muốn
dẫn Bạch Ðịch đi gặp chủ trì ở đây, Thiên Khí sư thái. Sau này Bạch Ðịch mới
biết bà ta là Thiên Hận, sư muội duy nhất của Thiên Khí.

"Dĩ thiên vi địch, Thần Phật câu
khí; hận thiên tuyệt địa, kiết nhiên nhất ni."

Tạm dịch:

"Coi trời như địch, Thần Phật vứt
tất; hận trời cự đất, một ni tịch mịch."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3