Vết Bớt Màu Cà Phê Sữa - Chương 24 - 25

24

Việc tìm
kiếm người phụ nữ ở Húsavík vẫn chưa đi đến đâu khi buổi tối Sigurdur Óli và
Elínborg ngồi tại văn phòng của Erlendur để bàn công chuyện trước khi họ về nhà.
Sigurdur Óli nói rằng anh ta không hề ngạc nhiên khi họ sẽ không bao giờ tìm ra
người phụ nữ theo kiểu này. Khi Erlendur hỏi một cách cáu kỉnh rằng anh ta có
biết phương pháp nào tốt hơn không, anh ta lắc đầu. “Tôi không có cảm giác là
chúng ta đang tìm ra kẻ giết Holberg,” Elínborg nói, nhìn chằm chằm vào
Erlendur. “Như thể là chúng ta đang tìm thứ gì đó hoàn toàn khác và tôi không
biết đó là cái gì. Ông đã cho đào mộ cô bé và tôi không hiểu lý do tại sao. Ông
bắt đầu đi tìm người phụ nữ bị mất tích cách đây cả một thế hệ và tôi chẳng
thấy điều đó có liên quan gì đến vụ án. Chúng ta không tự đặt ra cho mình một
câu hỏi rõ ràng: hung thủ có liên quan đến Holberg hay là một người hoàn toàn
xa lạ, một người đã đột nhập vào nhà ông ta nhằm ăn trộm? Cá nhân tôi nghĩ rằng
đó là lời giải thích hợp lý nhất. Tôi nghĩ chúng ta nên tiến hành điều tra về
kẻ đó. Một vài tên nghiện ma túy, mặc đồ quân đội màu xanh. Chúng ta vẫn chưa
làm gì liên quan đến điều đó cả.”

“Có thể
đó là một người nào đó mà Holberg phải trả phí dịch vụ,” Sigurdur Óli nói. “Với
tất cả những thứ khiêu dâm đó trong máy tính của ông ta, có khả năng lớn là ông
ta phải trả tiền cho chúng.”

Erlendur
lặng lẽ ngồi nghe những lời chỉ trích và nhìn chằm chằm vào vạt áo. Ông biết
rằng hầu hết những gì Elínborg nói là đúng. Có thể phán đoán của ông đã bị bóp
méo bởi nỗi lo về Eva Lind, ông không biết con bé đang ở đâu, không biết tình trạng
nó bây giờ ra sao, con bé đang bị săn lùng bởi những kẻ muốn hãm hại nó còn ông
thì bất lực trong việc bảo vệ nó. Ông không nói với Sigurdur Óli hay Elínborg
về những gì ông nghe được từ bác sĩ pháp y.

“Chúng ta
có lời nhắn,” ông nói. “Không phải là ngẫu nhiên khi chúng ta tìm thấy nó cùng
với tử thi.”

Cánh cửa
bất ngờ bật mở và đội trưởng đội pháp y ngó vào.

“Tôi
chuẩn bị đi đây,” ông ta nói. “Tôi chỉ muốn ông biết rằng họ vẫn đang kiểm tra
cái máy ảnh và họ sẽ gọi ông ngay khi thấy có điều gì đó đáng lưu ý.”

Ông ta
đóng cánh cửa mà không nói lời chào tạm biệt.

“Có lẽ
chúng ta không thể trồng cây mà đoán rừng,” Erlendur nói. “Có lẽ có một giải
pháp cực kỳ đơn giản cho cả mớ bòng bong này. Có thể đó chỉ là một gã dở hơi
nào đó. Nhưng cũng có thể, và tôi nghĩ đây là khả năng cao nhất, tên sát nhân
có những nguyên nhân sâu xa hơn là chúng ta tưởng. Chẳng có điều gì đơn giản ở
đây cả. Có thể lời giải thích nằm ở tính cách của Holberg và những gì hắn đã
làm trong quá khứ.”

Erlendur
dừng lại.

“Và lời
nhắn,” ông tiếp. “Tôi là ông ta.” Các anh muốn làm gì với nó?”

“Đó có
thể là từ một “người bạn”,” Sigurdur Óli nói, lấy ngón tay ra dấu ngoặc kép. “Hoặc
là một người cùng chỗ làm. Chúng ta vẫn chưa đào sâu vào những lĩnh vực ấy. Nói
thật là tôi không biết toàn bộ quá trình điều tra người phụ nữ này sẽ dẫn chúng
ta đến đâu. Tôi không biết cách nào để hỏi xem liệu họ có bị cưỡng hiếp mà
không bị họ lấy trục cán phang vào đầu.”

“Và có
phải là Ellidi chưa từng nói dối lần nào trong đời đâu?” Elínborg nói. “Đó
không phải chính xác là những gì hắn muốn hay sao, biến chúng ta trở thành lũ
ngốc ấy? Ông đã nghĩ đến chuyện đó chưa?”

“Nào, thôi
nào,” Erlendur nói như thể ông không muốn nghe thêm lời cằn nhằn nữa. “Quá
trình điều tra đã dẫn chúng ta đi theo hướng này. Có thể là chúng ta sẽ sai nếu
không điều tra những manh mối mà chúng ta có, bất kể là chúng đến từ đâu. Tôi
biết rằng các vụ mưu sát ở Iceland không phức tạp, nhưng có điều gì đó trong vụ
này không phải là ngẫu nhiên. Tôi không nghĩ đó là một hành động tàn bạo thiếu
lý trí.”

Chiếc
điện thoại trên bàn Erlendur đổ chuông, ông nhấc máy, nghe một lát rồi gật đầu
và nói cảm ơn trước khi gác máy. Mối nghi ngờ của ông đã được xác thực.

“Là đội
pháp y,” ông vừa nói vừa nhìn Sigurdur Óli và Elínborg. “Chiếc máy
ảnh của Grétar cũng là chiếc máy chụp bức ảnh ngôi mộ Audur trong nghĩa trang. Chúng
tôi đã dùng nó để chụp ảnh và những vết xước tương tự xuất hiện. Do
vậy giờ chúng ta đã biết ít nhất có một khả năng lớn là Grétar chụp bức
ảnh đó. Có thể là ai đó đã sử dụng máy ảnh của gã, nhưng khả năng kia lớn hơn
rất nhiều.”

“Vậy điều
đó nói lên cái gì?” Sigurdur Óli hỏi trong lúc liếc đồng hồ. Anh đã mời
Bergthóra ra ngoài ăn tối và định bụng sẽ làm lành sau sự vụng về của mình hôm
sinh nhật.

“Ví dụ
như, nó nói với chúng ta rằng Grétar biết Audur là con gái của Holberg. Không có nhiều người biết điều đó đâu. Và
nó cũng nói lên rằng Grétar đã có những lý do đặc biệt: 1) để xác định vị trí ngôi mộ;
2) để
chụp một bức ảnh về nó. Gã làm thế có phải là vì Holberg yêu cầu không? Hay làm
thế để chọc tức Holberg? Liệu sự mất tích của Grétar có liên quan đến bức ảnh
không? Nếu đúng thế thì là thế nào? Grétar muốn gì với bức ảnh đó? Tại sao nó
lại được giấu trong bàn của Holberg? Loại người nào lại chụp ảnh mộ của trẻ em
cơ chứ?”

Elínborg
và Sigurdur Óli ngồi nghe Erlendur đặt ra những câu hỏi. Họ để ý thấy ông
chuyển sang gần như thì thầm. Dường như ông không còn nói chuyện với họ nữa, mà
đã thu vào bản thân mình, lơ đãng và lãnh đạm. Ông đưa tay lên ngực và xoa
xoa nó theo bản năng, rõ ràng là ông không nhận thức được mình đang làm gì nữa.
Họ nhìn nhau nhưng không ai dám hỏi.

“Loại
người nào lại chụp ảnh mộ của trẻ em nhỉ?” Erlendur hỏi lại.

Tối hôm
đó Erlendur tìm ra kẻ đã cử hai tên đi đòi nợ Eva Lind, ông nhận được thông tin từ đội
phòng chống ma túy, họ có một tập hồ sơ khá dày về hắn và phát hiện
ra rằng hắn thường đến một quán rượu có tên là Napoleon ở trung tâm thành phố. Erlendur
đến đó và ngồi xuống đối diện với hắn. Tên hắn là Eddi, khoảng bốn mươi tuổi, béo
và hói. Mấy cái răng còn lại của hắn đã ố vàng.

“Ông đã
hy vọng là Eva Lind sẽ được đối đãi đặc biệt vì ông là cớm phải không?” Eddi hỏi
khi Erlendur ngồi xuống chỗ hắn. Dường như hắn nhận ra Erlendur là ai ngay mặc
dù họ chưa từng gặp mặt trước đây. Erlendur có cảm giác là hắn đang chờ mình.

“Anh đã
tìm ra nó chưa?” Erlendur hỏi và nhìn quanh căn phòng tối om, thấy rất nhiều kẻ
bất hạnh đang ngồi quanh các bàn và phác ra những cử chỉ thô tục. Bất thình
lình cái tên quán rượu chợt trở nên quan trọng trong đầu ông.

“Ông biết
rằng tôi là bạn của cô ta,” Eddi nói. “Tôi cho cô ta cái mà cô ta muốn. Thỉnh
thoảng cô ta có trả tiền tôi. Đôi khi cô ta làm lơ đi quá lâu. Cái gã với đầu
gối đau có lời hỏi thăm ông đấy.”

“Anh ta
là tay chân của anh mà.”

“Thật khó
để có thể tìm được những người tâm phúc,” Eddi nói và chỉ quanh phòng.

“Nợ bao
nhiêu?”

“Eva á? Hai trăm ngàn. Và cô ta không chỉ nợ tôi đâu.”

“Chúng ta
thỏa thuận được không?”

“Nếu ông
muốn.” Erlendur lấy ra 20.000 cua-ron mà ông vừa rút từ một cây rút tiền trên
đường đến đây, rồi đặt nó lên bàn. Eddi lấy món tiền đó, đếm lại cẩn thận và
nhét vào túi.

“Tôi có
thể để ông trả thêm sau khoảng một tuần nữa.”

“Tuyệt
đấy.”

Eddi nhìn
Erlendur dò xét.

“Tôi nghĩ
rằng ông sắp phải cảm ơn tôi đấy,” Eddi nói.

“Vì cái
gì chứ?” Erlendur hỏi.

“Tôi biết
con gái ông đang ở đâu,” Eddi nói, “nhưng ông sẽ không bao giờ có thể cứu Eva đâu.”

Erlendur
tìm ngôi nhà. Ông đã từng vào kiểu nhà như này trong một vụ tương tự. Eva Lind nằm trên một chiếc nệm trong một
ngôi nhà nhỏ, xung quanh con bé còn có những người khác nữa. Một vài người
ngang tầm tuổi nó, rất nhiều người khác hơn tuổi. Ngôi nhà mở cửa và
chướng ngại vật duy nhất là một gã trai chừng hai mươi tuổi. Hắn gặp ông ở cửa
và vẫy tay trước mặt ông. Erlendur đẩy hắn vào tường rồi ném ra ngoài. Một bóng
đèn trần trụi treo trên trần một trong những căn phòng ở đó. Ông cúi xuống
chỗ Eva Lind và cố gắng đánh thức con bé. Hơi thở con bé đều đều và bình
thường, nhịp tim hơi nhanh, ông lắc nó dậy rồi tát nhẹ vào má và ngay lập tức Eva Lind mở mắt.

“Bố,” con
bé nói, và mắt nó lại nhắm nghiền. Erlendur nhấc con gái lên và đưa nó ra khỏi
căn phòng, cố gắng cẩn thận để không giẫm phải những thân thể nằm bất động trên
sàn nhà. Ông không thể biết được là họ còn thức hay đã ngủ. Eva Lind lại mở mắt

ra.

“Cô ấy
đang ở đây,” con bé thì thào, nhưng Erlendur không biết con bé đang nói về
chuyện gì nên cứ tiếp tục bế nó ra xe. Ông muốn đưa con ra khỏi đây càng sớm
càng tốt. Ông đặt con gái xuống đất để mở cửa xe và nó phải dựa vào ông.

“Bố đã
tìm ra cô ta chưa?” Eva hỏi.

“Tìm ra
ai cơ? Con đang nói về chuyện gì?” Ông đặt con nằm trên ghế đầu, thắt dây
an toàn, ngồi vào ghế lái và chuẩn bị cho xe chạy.

“Cô ta đi
với bố à?” Eva Lind hỏi mà không mở mắt.

“Chết
tiệt, ai mới được cơ chứ?” Erlendur quát lên.

“Cô dâu,” Eva Lind đáp, “cái cô nàng ở Gardabaer ấy. Con
đã nằm cạnh cô ta.”

25

Cuối cùng
Erlendur cũng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Nó cứ dội vào đầu ông
cho đến khi ông mở mắt và tìm xung quanh, ông đã ngủ trên ghế bành trong phòng
khách. Áo choàng và mũ vứt bừa trên chiếc ghế sô pha. Trong nhà vẫn còn rất tối.
Erlendur chậm chạp đứng lên và băn khoăn không biết mình có nên mặc bộ này thêm
ngày nữa không. Ông không nhớ lần cuối cùng mình thay quần áo là khi nào nữa. Ông
nhìn vào phòng ngủ trước khi nghe điện thoại và thấy hai cô gái nằm trên giường
ngủ của ông - nơi mà ông đã đặt chúng vào nằm tối hôm qua. Ông kéo cánh cửa lại.

“Những
dấu tay trên chiếc máy ảnh giống với những dấu trên tấm ảnh,” Sigurdur Óli nói
khi cuối cùng Erlendur cũng trả lời điện thoại. Anh ta phải nhắc lại câu đó
thêm hai lần nữa Erlendur mới hiểu ra anh ta đang nói về cái gì.

“Ý anh là
vân tay của Grétar ư?”

“Phải. Grétar.”

“Và dấu
vân tay của Holberg cũng ở trên tấm ảnh chứ?” Erlendur hỏi. “Thế là thế quái
nào nhỉ?”

“Có Chúa
mới biết được,” Sigurdur Óli đáp.

“Sao cơ?”

“Không có
gì. Vậy là Grétar chụp bức ảnh đó. Chúng ta có thể khẳng định điều đó. Gã đưa
nó cho Holberg hoặc Holberg đã tìm thấy nó. Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục tìm
người phụ nữ Húsavík chứ?” Sirgurdur Óli hỏi.

“Ông
không có chỉ dẫn gì thêm chứ?”

“Phải,” Erlendur đáp.
“Và không.”

“Tôi đang
trên đường đến Grafarvogur. Chúng tôi đã điều tra gần hết những người phụ nữ ở
Reykjavík. Chúng ta sẽ cử ai đó đến Húsavík sau khi xong việc ở đây chứ?”

“Phải,”
Erlendur đáp và gác máy.

Eva Lind đang ở trong bếp. Con bé bị đánh thức bởi tiếng chuông điện
thoại. Nó vẫn mặc quần áo, giống như cô gái đến từ Gardabaer. Erlendur đã quay
trở lại ngôi nhà đó, mang cô ta đi và chở cả hai đến nhà mình.

Eva Lind lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh và Erlendur nghe thấy con bé nôn
thốc nôn tháo, ông đi vào bếp pha một ít cà phê thật đặc, đó là giải pháp duy
nhất mà ông biết trong tình cảnh này. Ông ngồi xuống bàn ăn và chờ con gái bước
ra. Một lúc sau, ông đổ ra hai cốc. Cuối cùng Eva Lind cũng đi ra. Nó đã rửa mặt. Erlendur
nghĩ rằng trông con bé thật khủng khiếp. Thân hình gầy nhằng, chỉ là xương ráp
lại với nhau.

“Con biết
đôi lúc cô ta đã dùng ma túy,” Eva Lind nói bằng giọng khàn khàn khi ngồi xuống
với bố, “nhưng con chỉ tình cờ gặp cô ta thôi.”

“Có
chuyện gì xảy ra với con vậy?” Erlendur hỏi.

Cô gái
nhìn cha.

“Con đang
cố,” con bé nói, “nhưng khó lắm.”

“Có hai
gã đến tìm con. Lối ăn nói thật tục tĩu. Bố đã đưa một ít tiền con còn nợ cho
một kẻ tên là Eddi. Hắn đã nói cho bố biết ngôi nhà đó ở đâu.”

“Eddi thì
được.”

“Con còn
cố gắng nữa không?”

“Con có
nên từ bỏ nó không?” Eva Lind lại nhìn chăm chăm xuống sàn nhà.

“Bố không
biết.”

“Con rất
sợ là con đã làm hỏng nó.”

“Có khi
con đang cố tình làm thế đấy.”

Eva Lind nhìn lên bố mình.

“Bố thật
đáng khinh,” cô nói.

“Bố ư!”

“Phải, bố
đấy.”

“Bố nên
nghĩ như thế nào? Nói cho bố biết đi!” Erlendur quát lên. “Con có thể thôi tự
than thân trách phận đi không? Đôi lúc con chỉ là một kẻ thất bại chết tiệt
thôi Eva ạ! Con có cảm thấy thực sự tốt đẹp với cái lũ đó đến nỗi con
không còn nghĩ ra được cái gì tốt hơn cho mình không? Con có quyền gì mà đối xử
với cuộc đời mình như vậy? Con có thực sự nghĩ rằng mọi thứ với con thật tồi tệ
không? Con có thực sự nghĩ rằng không ai trên thế gian này cảm thấy tồi tệ bằng
con không? Bố đang điều tra về cái chết của một cô bé chưa đầy năm tuổi. Cô bé
ấy bị ốm và đã chết. Có điều gì đó không ai hiểu được đã tàn phá và giết chết
cô bé. Quan tài của cô bé ấy chỉ dài có một mét thôi. Con có nghe thấy bố đang
nói gì không? Con có quyền gì mà sống? Nói cho bố biết đi!”

Erlendur
đang quát tháo ầm lên. Ông đứng dậy và nện mạnh xuống bàn ăn đến mức những
chiếc cốc đã bắt đầu nảy lên, và khi ông thấy điều đó, ông cầm lấy một cái và
ném nó vào bức tường đằng sau Eva Lind. Cơn thịnh nộ của ông bùng lên và
trong một thoáng ông trở nên mất kiểm soát, ông lật đổ cái bàn, gạt phăng mọi
thứ trên mặt bàn, ly cốc và ấm trà văng vào tường và rơi xuống đất. Eva Lind ngồi yên trên ghế, nhìn bố nổi cáu
và mắt ngân ngấn nước.

Cuối cùng
cơn giận dữ của Erlendur cũng qua đi, ông quay sang Eva Lind và thấy đôi vai con bé đang rung
lên, hai bàn tay bưng lấy mặt. Ông nhìn con gái, tóc tai bẩn thỉu, cánh tay gầy
guộc, cả tay còn gầy hơn cả ngón tay, da bọc xương, và người thì run lẩy bẩy. Con
bé đi chân trần và cáu ghét bám đầy móng tay móng chân nó. Ông đến bên con và
cố gắng kéo tay nó ra khỏi mặt, nhưng nó không để ông làm thế, ông muốn xin lỗi
con, muốn ôm con trong vòng tay, nhưng rồi lại thôi.

Thay vào
đó ông ngồi xuống sàn nhà bên cạnh con gái. Chuông điện thoại lại reo nhưng ông
không nghe. Cô gái trong phòng ngủ cũng không thấy có động tĩnh gì. Điện thoại
ngừng reo và căn hộ lại chìm trong yên lặng. Âm thanh duy nhất là tiếng Eva Lind đang thổn thức. Erlendur biết rằng
mình không phải là một người cha mẫu mực, và những lời ông vừa nói
cũng chẳng khác nào hướng vào chính bản thân mình. Có thể ông nói cho mình
nghe cũng nhiều và tức giận với bản thân cũng nhiều như với Eva Lind.

Một nhà
tâm lý học sẽ nói rằng ông đang trút nỗi tức giận của mình lên con gái. Nhưng
có lẽ những lời ông nói đã có chút tác dụng, ông chưa từng thấy Eva Lind khóc bao giờ. Từ khi nó còn là một đứa
trẻ. Ông bỏ rơi con bé khi nó mới lên hai tuổi.

Cuối cùng
con bé cũng bỏ tay ra, sụt sịt và lau nước mắt.

“Đó là bố
của cô ta,” cô nói.

“Bố cô ta
ư?”

“Hắn là
một con quỷ,” Eva Lind nói. “Ông ta là một con quỷ. Tôi đã làm gì thế này?” Kẻ đó là
bố cô ta. Lão ta đã bắt đầu sờ mó cô ta khi vú cô ta mới bắt đầu phát
triển và cứ lấn tới, lấn tới hơn nữa. Thậm chí lão ta không thể rời tay ra khỏi
cô ta ngay cả trong đám cưới. Lão già đưa cô ta ra một chỗ vắng người và nói
rằng trông cô ta thật gợi tình trong bộ váy cưới và lão không thể kiềm chế được
mình, không thể chịu đựng được việc cô ta sắp rời xa mình. Lão ta bắt đầu xúi
giục con gái. Cô ta mê đi.”

“Tên
khốn!” Erlendur rên rỉ.

“Con biết
là cô ta đã chơi ma túy mấy lần. Cô ta từng nhờ con chích hộ. Cô ta hoàn toàn
trắng tay và rồi đến gặp Eddi. Cô ta đã nằm trong cái nơi rác rưởi ấy từ
hồi đó.”

Eva Lind dừng lại. “Con nghĩ là mẹ cô ta
biết điều đó,” sau đó cô nói tiếp. “Nhưng cả ngày bà ta chẳng làm gì cả. Ngôi
nhà quá hào nhoáng. Có quá nhiều ô tô.”

“Cô ấy
không muốn đến gặp cảnh sát à?”

“Ôi chà
chà!”

“Sao cơ?”

“Trải qua
những chuyện khốn nạn như thế để rồi bị tù ba tháng nếu có ai đó tin cô ta ư?
Thôi nào!”

“Cô ấy định
sẽ làm gì?”

“Về với
anh chàng đó thôi. Anh chồng cô ta ấy. Con nghĩ là cô ta thích hắn.”

“Cô ấy có
tự trách mình không?”

“Cô ta
không biết nên nghĩ gì nữa.”

“Bởi vì
cô ấy đã viết “Tôi đã làm gì thế này?” Có lẽ là cô ấy tự trách mắng mình.”

“Chẳng có
gì ngạc nhiên khi cô ta cũng có phần hư hỏng.”

“Dường
như những kẻ hư hỏng lại là những kẻ hạnh phúc nhất. Cười vào mặt cả thế
giới như thể không gì có thể gặm nhấm lương tâm của chúng được.”

“Đừng có
nói với con như thế một lần nữa,” Eva Lind nói. “Đừng có nói với con cái kiểu
đấy một lần nữa!”

“Con có
nợ ai khác ngoài Eddi không?” Erlendur hỏi.

“Vài
người. Nhưng Eddi là mối lo chính.”

Điện
thoại lại reo. Cô gái trong phòng ngủ trở mình và ngồi dậy, cô ta nhìn xung
quanh rồi ra khỏi giường. Erlendur băn khoăn xem có nên trả lời không, và
có nên đi làm không, hay là ở nhà cả ngày với Eva Lind. Giữ con bé bên mình, có thể đưa nó
đến khám chỗ bác sĩ và kiểm tra thai nhi, nếu có thể gọi đó là thai nhi được. Để
đảm bảo là mọi thứ vẫn ổn cả. Ở bên con bé.

Nhưng cái
điện thoại vẫn không ngừng reo lên. Cô gái đã ra đến hành lang và nhìn quanh
bối rối. Cô ta gọi ra xem có ai ở nhà không. Eva Lind đáp lại là họ đang trong bếp. Erlendur
đứng lên, gặp cô gái ở lối vào bếp và chào cô ta. Nhưng ông không nhận được câu
đáp lại. Họ đều ngủ mà để nguyên quần áo như Erlendur. Cô gái nhìn quanh căn
bếp mà Erlendur vừa phá tan hoang và liếc ngang qua ông.

Rốt cuộc
Erlendur cũng phải trả lời điện thoại.

“Cái mùi
trong căn hộ của Holberg như thế nào?”

Erlendur
phải mất một lúc mới nhận ra giọng của Marion Briem.

“Mùi ư?”
Erlendur nhắc lại.

“Mùi
trong căn hộ của ông ta thế nào?” Marion lặp lại.

“Đó là
mùi của một căn hộ bẩn thỉu dưới tầng hầm.” Erlendur nói. “Mùi ẩm mốc. Hôi thối.
Tôi không biết. Như mùi ngựa chăng?”

“Không, đó
không phải là ngựa,” Marion Briem nói. “Tôi đã đọc báo cáo về Nordurmýri. Tôi đã nói
chuyện với một người bạn là thợ sửa ống nước và anh ta giới thiệu cho tôi một
người thợ khác. Tôi đã nói chuyện với rất nhiều thợ sửa ống nước.”

“Tại sao
lại là thợ sửa ống nước?”

“Rất thú
vị, cả câu chuyện này này. Mà anh không nói cho tôi biết về những dấu vân tay
trên bức ảnh nhé.” Có dấu hiệu của sự buộc tội trong giọng nói của Marion Briem.

“Không,”
Erlendur nói. “Tôi không lảng tránh chuyện đó.”

“Tôi đã
nghe chuyện về Grétar và Holberg. Grétar biết rằng cô bé là con gái Holberg. Có
thể gã biết điều gì đó khác nữa.”

Erlendur
vẫn yên lặng.

“Ý bà là
gì?” Rốt cuộc ông nói.

“Ông có
biết điều gì hay ho nhất về Nordurmýri không?” Marion Briem hỏi.

“Không,”
Erlendur nói, cảm thấy thật là khó để theo kịp dòng suy nghĩ của Marion.

“Rõ ràng
là tôi đã để lỡ nó.”

“Cái gì
vậy?”

Marion ngừng lại một thoáng như để tăng thêm sức nặng cho lời nói
của mình.

“Nordurmýri.
Vùng phía Bắc Mire.”

“Thì
sao?”

“Những ngôi nhà được xây dựng trên đầm lầy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3