Vết Bớt Màu Cà Phê Sữa - Chương 38 - 39

38

Erlendur
nhìn Katrín.

“Đó là
cách mà anh ta lấy được thông tin về người cha thực của mình à?” ông hỏi.

“Con tôi
phát hiện ra rằng nó không thể là con trai Albert,” giọng Katrín trầm xuống.

“Bằng
cách nào cơ?” Erlendur hỏi. “Anh ta đã tìm kiếm điều gì? Tại sao anh ta lại tự
tìm kiếm mình trong cơ sở dữ liệu? Hay đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?”

“Không,” Katrín nói. “Đó không phải là một sự
tình cờ.”

Elínborg
thấy như thế đã quá đủ rồi. Cô muốn dừng việc chất vấn lại và để Katrín được nghỉ ngơi. Cô đứng lên và nói rằng
mình cần lấy một cốc nước rồi ra hiệu gọi Erlendur đi cùng mình, ông đi theo cô
vào bếp. Elínborg bảo ông rằng có lẽ người phụ nữ đã chịu đựng quá đủ rồi và họ
nên để bà được yên, đồng thời khuyên bà nên gặp luật sư trước khi nói thêm điều
gì khác. Họ phải để những câu hỏi lại sau, nói chuyện với gia đình Katrín và yêu cầu một vài người ở cùng và
giúp đỡ bà. Erlendur không đồng ý. Ông chỉ ra rằng Katrín vẫn chưa bị bắt, chưa bị nghi ngờ
vì tội gì, rằng đây không phải là một cuộc thẩm vấn chính thức mà chỉ là thu
thập thêm thông tin, và rằng lúc này đây Katrín đang rất hợp tác. Họ cần phải tiếp
tục.

Elínborg
lắc đầu.

“Còn nước
còn tát,” Erlendur nói.

“Nói hay
thật!” Elínborg rít lên.

Katrín xuất hiện ở cửa bếp và hỏi xem họ có tiếp tục không. Bà đã
sẵn sàng nói cho họ biết sự thật và lần này sẽ không giấu giếm gì nữa.

“Tôi muốn
vượt qua chuyện này,” bà nói.

Elínborg
hỏi bà có muốn nói chuyện với luật sư không, nhưng Katrín lắc đầu. Bà nói rằng mình không
biết luật sư nào và cũng chưa bao giờ có dịp nhờ đến luật sư. Bà không biết
phải làm chuyện đó thế nào.

Elínborg
nhìn Erlendur với vẻ cáo buộc, ông đề nghị bà nói tiếp. Khi tất cả mọi người đã
ngồi xuống, Katrín kể lại câu chuyện của mình. Bà siết chặt tay và bắt đầu kể câu chuyện đời
mình một cách buồn bã.

Buổi sáng
hôm đó Albert ra nước ngoài. Họ dậy rất sớm. Bà pha cà phê cho cả hai người.
Họ lại nói về chuyện bán nhà và mua một nơi nào đó nhỏ hơn. Họ thường nói về
chuyện này, nhưng chưa lần nào bàn đến nơi đến chốn. Có thể đó là một bước
ngoặt lớn đánh dấu tuổi già của họ. Họ không cảm thấy già, nhưng dường như càng
ngày việc mua một ngôi nhà nhỏ hơn càng trở thành một áp lực với họ. Albert nói khi nào về ông sẽ nói chuyện
với một công ty bất động sản, rồi ông lái chiếc Cherokee đi.

Katrín quay trở lại giường. Hai tiếng nữa bà mới phải đi làm, nhưng
bà không thể ngủ lại được. Bà nằm đó, trở mình cho đến 8 giờ. Sau đó bà dậy. Bà
đang ở trong bếp thì Einar bước vào. Anh ta có chìa khóa nhà.

Bà có thể
nhận ra ngay con trai mình đang buồn nhưng không hiểu tại sao. Anh ta nói rằng
mình đã thức suốt đêm, sau đó bước qua phòng khách vào bếp nhưng không ngồi.

“Con biết
rằng có một số thứ không phù hợp,” anh ta nói và nhìn mẹ mình đầy giận dữ. “Con
luôn biết điều đó.”

Katrín không thể hiểu được con mình đang tức giận vì điều gì.

“Con nghĩ
rằng có một vài thứ khốn kiếp không phù hợp,” anh ta nhắc lại, gần như là hét
lên.

“Con đã
bẻ khóa mật mã,” anh ta nói. “Con đã phá luật và bẻ khóa mật mã. Con muốn biết
bệnh tật được di truyền trong các gia đình như thế nào - và nó đúng là được di
truyền lại theo huyết thống, con có thể khẳng định với mẹ điều đó. Nó xảy ra
trong một vài gia đình
khác, nhưng không phải gia đình chúng ta. Không phải trong gia đình của bố và
gia đình của mẹ. Đó là lý do tại sao nó không phù hợp. Mẹ có hiểu không? Mẹ có
hiểu điều con đang nói không?”

Điện
thoại của Erlendur kêu lên trong túi áo khoác và ông xin Katrín thứ lỗi. Ông đi vào bếp để nghe
máy. Người gọi là Sigurdur Óli.

“Gái già
ở Keflavík đang tìm ông đấy,” anh ta nói luôn.

“Gái già?
Ý anh là Elín ư?”

“Phải, Elín.”

“Anh đã
nói chuyện với bà ta chưa?”

“Rồi,”
Sigurdur Óli nói. “Bà ta nói rằng mình cần phải nói chuyện với ông ngay lập tức.”

“Anh có biết
bà ta muốn gì không?”

“Bà ta
thẳng thừng từ chối nói chuyện với tôi. Ông làm đến đâu rồi?”

“Anh có
cho bà ta số điện thoại của tôi không?”

“Không.”

“Nếu Elín
gọi lại lần nữa, hãy cho bà ta số của tôi,” Erlendur nói rồi tắt máy. Katrín và Elínborg đang chờ ông trong
phòng khách.

“Xin lỗi,”
ông nói với Katrín. Bà tiếp tục câu chuyện dang dở.

Einar
đi qua phòng
khách. Katrín cố
gằng trấn tĩnh con và hỏi xem có chuyện gì đã khiến con mình thất vọng đến thế.
Bà ngồi xuống và bảo con ngồi cạnh. Nhưng anh ta không nghe. Anh ta đi đi lại
lại trước mặt bà. Katrín hiểu rằng con mình đã có vấn đề trong một thời gian dài và sự
ly hôn không có tác dụng. Vợ Einar đã bỏ nó. Cô ta muốn một sự khởi đầu mới mẻ.
Cô ta không muốn bị ngộp thở vì mỗi buồn của anh ta.

“Nói cho
mẹ biết có chuyện gì đi,” bà nói.

“Quá
nhiều, mẹ ạ, quá nhiều.”

Và sau đó
là câu hỏi mà bà đã chờ đợi sau từng ấy năm.

“Bố con
là ai?” Con trai bà hỏi và dừng lại trước mặt bà. “Ai mới thực sự là bố của
con?”

Bà nhìn
Einar.

“Chúng ta
không còn bí mật nào nữa, mẹ ạ,” anh ta nói.

“Con đã
phát hiện ra điều gì?” Bà hỏi. “Con muốn nói đến chuyện gì?”

“Con biết
bố không phải là bố của con,” anh ta nói rồi cười rống lên. “Mẹ đã nghe rõ
chưa? Bố không phải là bố của con! Và nếu ông ấy là bố con, thế con là ai? Con
đến từ đâu hả? Các anh trai con. Bỗng nhiên họ chỉ là anh em cùng mẹ khác cha. Tại
sao mẹ chưa bao giờ nói cho con biết điều gì cả? Tại sao mẹ nói dối con trong
suốt thời gian qua? Tại sao? Tại sao?”

Bà nhìn
con đăm đăm, mắt ầng ậng nước.

“Mẹ đã
lừa dối bố phải không?” Einar hỏi. “Mẹ có thể nói với con. Con sẽ không cho ai
biết đâu. Mẹ đã lừa dối bố phải không? Không ai cần biết trừ hai mẹ con mình, nhưng
con phải nghe chuyện đó từ chính mẹ. Mẹ phải nói cho con biết sự thật. Con đến
từ đâu? Con được sinh ra như thế nào?”

Einar
dừng lại.

“Con được
nhận nuôi ư? Một đứa trẻ mồ côi phải không? Con là cái gì? Con là ai? Hả mẹ?”

Katrín òa lên nức nở. Anh ta nhìn mẹ chằm chằm, rồi bắt đầu bình
tĩnh lại, trong khi bà khóc trên ghế sô pha. Phải mất một lúc Einar mới nhận ra
những điều mình nói đã làm mẹ đau khổ đến mức nào. Cuối cùng anh ngồi xuống và
ôm lấy mẹ. Họ ngồi trong yên lặng một lúc cho đến khi bà bắt đầu kể cho Einar
nghe cái đêm ở Húsavík khi Albert đang ở ngoài khơi. Bà đi chơi với mấy
người bạn gái và gặp một vài người đàn ông, trong đó có Holberg, kẻ đã đột ngột
xông vào nhà bà. Anh ta lặng im ngồi nghe mẹ nói.

Bà kể cho
con trai biết Holberg đã cưỡng hiếp và dọa nạt bà như thế nào, và bà đã quyết
định sẽ sinh con mà không bao giờ nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra. Không
nói với chồng hay với Einar. Và chuyện đó đã có tác dụng. Họ sống bên nhau thật
hạnh phúc. Bà không cho phép Holberg phá hủy hạnh phúc của mình. Hắn không thể
giết chết gia đình bà.

Bà nói
với con mình những chuyện đó, mặc dù đó là đứa con trai của kẻ đã cưỡng hiếp mình,
điều đó cũng không ngăn nổi bà yêu thương nó hết mực giống như hai đứa con còn
lại, và bà biết Albert cũng đặc biệt yêu quý nó. Vì thế Einar chưa bao giờ phải chịu
đựng hậu quả do Holberg gây ra. Chưa bao giờ. Anh phải mất một lúc mới thông
suốt những gì mẹ mình vừa nói.

“Con xin
lỗi,” cuối cùng anh cũng nói. “Con không có ý định tức giận với mẹ. Con
nghĩ rằng mẹ đã nói dối về thân phận của con. Con không biết chút gì về vụ
cưỡng hiếp đó.”

“Tất
nhiên là không rồi,” bà nói. “Con làm thế nào mà biết được cơ chứ? Mẹ vẫn chưa
hề nói cho ai biết mà.”

“Đáng lẽ
ra con đã phải xét đến khả năng đó,” anh ta nói. “Còn có một khả năng khác, nhưng
con không quan tâm đến nó nữa. Con xin lỗi. Chắc hẳn bao năm nay mẹ đã phải cảm
thấy rất kinh khủng.”

“Con
không nên nghĩ đến chuyện đó,” bà nói. “Con không phải chịu đựng những gì người
đàn ông đó gây ra.”

“Con đã
phải chịu đựng điều đó rồi mẹ ạ,” Einar đáp. “Một sự giày vò kéo dài vô tận. Và không chỉ
có con đâu. Tại sao mẹ không phá thai đi?”

“Ôi, lạy
Chúa, đừng nói thế, Einar. Không bao giờ được nói thế con nhé!”

Katrín dừng lại.

“Bà không
nghĩ đến việc phá thai ư?” Elínborg hỏi.

“Lúc nào
tôi cũng nghĩ đến. Cho đến khi mọi việc đã quá trễ. Sau khi phát hiện mình có
thai, ngày nào tôi cũng nghĩ đến điều đó. Dù thế nào, đứa bé cũng có thể là con
của Albert. Chuyện đó
có thể làm mọi thứ khác đi. Và sau đó tôi bị suy nhược sau khi sinh. Chứng suy
nhược sau khi sinh, có phải không nhỉ? Tôi được đưa đi điều trị tâm lý. Sau ba
tháng, tôi khỏe lại và chăm sóc cho con trai mình, và tôi yêu thằng bé từ đó.”

Erlendur
chờ một lát trước khi tiếp tục việc thẩm vấn của mình.

“Tại sao
con trai bà lại bắt đầu tìm kiếm các bệnh di truyền trong cơ sở dữ liệu của
Trung tâm Nghiên cứu?” Cuối cùng ông hỏi.

Katrín nhìn ông.

“Cô bé
ở Keflavík chết
như thế nào?” Bà hỏi.

“Vì một
bệnh u não,” Erlendur nói. “Căn bệnh đó có tên là u xơ thần kinh.”

Nước
mắt Katrín lại giàn giụa, sau đó bà buông một tiếng thở dài não
nề.

“Ông
không biết chuyện đó sao?” Bà hỏi.

“Chuyện
gì cơ?”

“Tình yêu
bé bỏng của chúng tôi mất cách đây ba năm,” Katrín nói. “Không có lý do nào. Hoàn
toàn không vì lý do nào cả.”

“Tình yêu
bé bỏng của bà?” Erlendur hỏi lại.

“Tình yêu
bé bỏng của chúng tôi,” bà nói. “Con gái của Einar. Con bé đã chết. Đứa bé đáng
yêu tội nghiệp.”

39

Một sự im lặng
bao trùm khắp căn nhà.

Katrín cúi đầu ngồi đó. Elínborg nhìn bà rồi lại quay sang Erlendur,
choáng váng. Erlendur nhìn chằm chằm vào khoảng không và nghĩ đến Eva Lind. Con bé đang làm gì lúc này nhỉ? Nó
có ở nhà không? Ông cảm thấy sốt ruột muốn nói chuyện với con gái. Cảm thấy
muốn ôm con bé, xích lại gần nó và không để nó đi cho đến khi ông nói với nó
rằng với ông nó quan trọng đến thế nào.

“Thật là
không thể tin được,” Elínborg nói.

“Con trai
bà là người mang mầm bệnh, phải không?” Erlendur hỏi.

“Đó là
cụm từ mà nó sử dụng,” Katrín nói. “Một người mang mầm bệnh. Cả hai đều như thế. Einar và
Holberg ấy. Nó nói rằng nó thừa hưởng cái đó từ người đàn ông đã cưỡng hiếp tôi.”

“Nhưng cả
hai người đó đều không bị bệnh,” Erlendur nói.

“Dường
như con gái mới bị bệnh,” Katrín nói. “Người đàn ông mang bệnh, nhưng không
nhất thiết là phải có triệu chứng gì. Nó có thể biểu hiện bằng rất nhiều dạng
thức, tôi không thể giải thích được. Con tôi hiểu điều đó. Nó cố gắng cắt nghĩa
cho tôi, nhưng tôi thực sự không biết nó đang nói về cái gì. Nó rất đau khổ. Và
tất nhiên là tôi cũng thế.”

“Và anh
ta tìm ra tất cả những điều này từ dữ liệu mà họ đang tạo ra à?” Erlendur hỏi.

Katrín gật đầu.

“Nó không
thể hiểu được tại sao con gái mình lại mắc bệnh, do đó nó bắt đầu tìm kiếm
trong gia đình tôi và gia đình Albert. Chúng tôi nghĩ đó là cách mà nó đối mặt
với nỗi đau. Vợ chồng nó ly thân một thời gian, Lara và Einar ấy. Chúng không
thể sống cùng nhau thêm nữa và quyết định tạm thời ly thân, nhưng tôi không
thấy mọi chuyện tiến triển hơn tí nào.”

Katrín dừng lại.

“Và sau
đó anh ta tìm ra câu trả lời,” Erlendur nói.

“Nó chắc
chắn rằng Albert không phải là bố nó. Nó nói rằng chuyện đó không thể đúng
được theo như thông tin mà nó có từ dữ liệu. Thế nên nó đến gặp tôi. Nó nghĩ
rằng tôi đã không chung thủy và đó là lý do nó ra đời. Hoặc là vì nó được nhận
làm con nuôi.”

“Anh ta
có tìm ra Holberg trong cơ sỡ dữ liệu không?”

“Tôi
không nghĩ thế. Cho đến mãi về sau này. Sau khi tôi nói với nó về Holberg. Chuyện
đó thật ngớ ngẩn! Thật nực cười! Con trai tôi lập ra một danh sách những người
có thể là cha nó và Holberg có tên trong đó. Nó lần theo dấu căn bệnh trong một
số gia đình, sử dụng dữ liệu về di truyền học và cây phả hệ, rồi phát hiện ra
rằng nó không thể là con trai Albert. Nó là một đứa con lạc bầy. Một dòng dõi
khác.”

“Cháu gái
bà lên mấy tuổi rồi?”

“Con bé
mới bảy tuổi.”

“Chính
căn bệnh u não đã gây ra cái chết của cô bé phải không?” Erlendur hỏi.

“Phải.”

“Cô bé
cũng chết vì một căn bệnh giống như Audur. U xơ thần kinh.”

“Phải. Mẹ
của Audur chắc phải cảm thấy rất tồi tệ, trước hết là vì Holberg, sau đó là cái
chết của đứa con.”

Erlendur
lưỡng lự một lát.

“Kolbrún,
mẹ của cô bé, đã tự vẫn ba năm sau cái chết của con gái mình.”

“Lạy Chúa
tôi,” Katrín thở
dài.

“Bây giờ
con trai bà ở đâu?” Erlendur hỏi.

“Tôi
không biết,” Katrín đáp. “Tôi rất lo nó sẽ làm điều gì đó khủng khiếp với bản
thân nó. Nó cảm thấy rất đau khổ, thằng bé tội nghiệp. Thật kinh khủng.”

“Bà có
nghĩ là anh ta sẽ liên lạc với Holberg không?’“

“Tôi
không biết. Tôi chỉ biết là nó không giết người thôi. Đó là điều tôi biết chắc.”

“Bà có
nghĩ là anh ta trông giống bố mình không?” Erlendur hỏi và nhìn vào bức ảnh
chứng thực.

Katrín không trả lời.

“Bà có
thấy điểm giống nhau nào giữa hai người không?” Erlendur hỏi.

“Thôi nào,
Erlendur,” Elínborg ngắt lời, không thể chịu đựng thêm chuyện này nữa. “Ông
không nghĩ là ông đã đi quá xa rồi sao, một cách nghiêm túc ấy.

“Xin lỗi,”
Erlendur nói với Katrín. “Tôi đã quá khiếm nhã. Bà đã rất hợp tác với chúng tôi, và
nếu có một sự an ủi nào đó tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ tìm được
một người nào đó mạnh mẽ và kiên định hơn bà, có thể âm thầm chịu đựng được
chuyện đó suốt ngần ấy năm.”

“Tôi ổn
thôi,” Katrín nói với Elínborg. “Trẻ con có thể giống bất kỳ ai trong nhà. Tôi
chưa từng thấy có một điểm nào của Holberg trong con trai tôi cả. Nó nói
rằng đó không phải là lỗi của tôi. Tôi không có lỗi gì trong cái chết của con
gái nó.”

Katrín dừng lại.

“Chuyện
gì sẽ xảy ra với Einar?” Katrín hỏi. Bà đã không còn một chút kháng cự nào.
Không nói dối. Chỉ còn lại sự cam chịu.

“Chúng
tôi sẽ phải tìm ra anh ta,” Erlendur đáp, “và nghe xem anh ta nói gì.”

Erlendur
và Elínborg đứng lên. Erlendur đội mũ. Katrín vẫn ngồi yên trên ghế sô pha.

“Nếu bà
muốn, tôi có thể nói chuyện với ông Albert,” Erlendur nói. “Ông ấy ở khách sạn Esja tối
hôm qua. Chúng tôi đã theo dõi nhà bà từ hôm qua để đề phòng con trai bà tình
cờ lộ diện. Tôi có thể giải thích với Albert về những gì đang xảy ra. Rồi
ông ấy sẽ hiểu.”

“Cảm ơn
ông,” Katrín nói. “Tôi
sẽ gọi cho ông ấy. Tôi biết ông ấy sẽ quay về. Chúng tôi cần đứng bên cạnh
nhau vì con trai mình.”

Bà nhìn
chằm chằm vào mắt Erlendur.

“Nó là
con trai của chúng tôi,” bà nói. “Nó sẽ mãi là con trai của chúng tôi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3