Không khoan nhượng - Chương 093 - 094 - 095 - 096 - 097

Chương 93:

"Là mày" một
tên nói tiếng Anh rất chuẩn.

Hắn vừa nói vừa rút khẩu
súng lại, Harvath nhìn vào phía dưới nòng súng. Y như là anh đang nhìn thẳng
vào khuôn mặt của cậu thanh niên Abu Nidal, đôi mắt đen và đầy thù hận. Harvath
nhận ra Philippe Roussard ngay lập tức.

Một thoáng bối rối
trên gương mặt của tên giết người, hắn cố đoán xem chuyện gì đang xảy ra.
Harvath cố vắt óc nghĩ cách đối phó.

"Gã Lùn
đâu?" Cuối cùng Roussard cất tiếng hỏi trong lúc tên còn lại tước vũ khí của
Harvath và đứng lùi lại. "Bọn tao biết hắn ta không ở trên xuồng. Chiếc xuồng
đang đi lòng vòng trên vịnh".

"Thằng khốn",
Harvath nói, lòng đầy căm giận. Kẻ anh đang săn tìm đang đứng ngay trước mặt
anh mà anh chẳng thể làm gì. Trong đời chưa bao giờ Harvath thấy bất lực đến vậy.

"Vậy mày biết tao
là ai", Roussard mỉm cười trước khi dùng báng súng đạp vào quai hàm
Harvath. "Tao hỏi mày lần nữa. Hắn ta đâu?".

Harvath ngẩng đầu lên
nhìn hắn đáp "Và tao sẽ nói lại với mày lần nữa, thằng khốn".

Một lần nữa nụ cười
khó hiểu hiện lên khuôn mặt của Roussard, kèm theo đó là một cú đánh khác.

"Sức chịu đựng của
mày không lớn bằng khát khao và khả năng điều khiển của tao đâu. Gã Lùn
đâu?"

Đầu Harvath như có
hàng triệu đốm lửa lập lập lòe. "Ừm", anh đáp, mắt mờ hẳn đi.
"Tao nhớ rồi, thằng khốn".

Roussard rút khẩu súng
lại và đột nhiên hắn nghĩ ra cách khác. Đặt họng súng vào trán Harvath, hắn thì
thào "Tao chỉ quan tâm đến gã Lùn. Cho tao biết hắn ta đang ở đâu và tao sẽ
để mày sống".

"Mày không có tư
cách đàm phán".

"Hay đấy"
Roussard nói. "Tao tưởng tao là người duy nhất cầm súng".

"Vì những người
lính hải quân mày đã sát hại ở Irắc", Harvath đáp, "Cũng như là những
gì mày đã làm với những người tao quan tâm và yêu quí, tao sẽ chứng kiến mày chết".

Nụ cười trở lại với
khuôn mặt của Roussard. "Trả thù là động cơ cao cả. Thật tiếc mày lại
không có cơ hội ấy".

Roussard xốc lại khẩu
súng trên vai và chuẩn bị nhả đạn. "Trong chúng ta, kẻ duy nhất phải chết
ngày hôm nay sẽ là mày".

Harvath liếc mắt sang
trái, sau đó sang phải để tìm một hòn đá, một cành cây, bất cứ thứ gì để có thể
hạ kẻ đang bắt giữ mình. Chẳng có gì hết. Chẳng kẻ nào trong hai tên đứng đủ gần
để anh ngáng chân chúng ngã. Anh gần như không có lựa chọn.

Harvath nhìn vào mặt
Roussard và đinh nói thì ngón tay của tên giết người xiết chặt cò súng và
Haravth nhìn thấy một đốm sáng lóe lên.

Chương 94:

Đốm sáng trắng phát ra
từ ngực kẻ tòng phạm của Roussard và hắn sáng rực như ngọn đèn hải đăng. Khi đã
nhìn rõ trở lại, Harvath thấy gã Lùn đang lạch bạch về phía anh, lăm lăm khẩu
súng bắn pháo sáng trên tay. Kẻ tòng phạm đã chết. Cái xác bốc khói nằm trên mặt
đất cách đó vài mét. Harvath nhìn quanh tìm Roussard, nhưng không thấy đâu.

Ngay khi đứng lên, anh
thấy chân mình muốn quỵ xuống. Cú giáng vào đầu tệ hơn anh tưởng. "Từ từ
thôi, cứ từ từ", gã Lùn nhắc lúc tiến về phía Harvath để giúp anh đứng vững.

"Roussard
đâu?".

"Nó đi về bãi đậu
trực thăng rồi".

"Sao ông không
ngăn hắn lại?" Harvath gặng hỏi lúc với lấy khẩu súng của kẻ đã chết cùng
hai băng đạn dự phòng.

"Ngăn nó à? Tôi đã ngăn nó…khỏi giết anh. Anh đúng là đồ vô ơn".

Gã Lùn chưa kịp nói hết
câu, Harvath đã đi trên con đường nhỏ tiến về phía bãi đậu máy bay. Âm thanh của
động cơ máy bay ngày càng lớn. Rõ ràng nó đã cất cánh. Lúc Harvath tới được bãi
đậu, chiếc trực thăng đã ở phía trên ngọn cây và đang lao về phía mặt nước.
Harvath xuyên rừng lao ra bãi biển phía bên kia hòn đảo. Tới nơi, anh nâng khẩu
Goblin lên và nhả đạn. Anh thấy ít nhất 2 viên trúng động cơ phía đuôi, nhưng
không đủ để buộc chiếc trực thăng hạ cánh. Harvath bắn tiếp hai loạt đạn nữa mặc
dù anh biết chiếc trực thăng đã quá xa tầm ngắm của anh.

Vì ngôi nhà của gã Lùn
đang bốc cháy dữ dội, nên đội cứu hỏa sẽ đến rất nhanh, Họ cần rời khỏi đây trước
khi ai đó đến.

Harvath rời bãi biển
và quay trở lại bằng con đường xuyên rừng. Lúc anh tới chỗ thi thể biến thành
tro của tay chân của Roussard, gã Lùn đã biến mất cùng với số vũ khí còn lại, kể
cả khẩu Beretta của anh.

Gã Lùn đang bò bằng
tay và đầu gối, vũ khí đặt ngay cạnh gã cùng chiếc túi không thấm nước của
Harvath.

"Anh có bắt được
nó không?" Gã Lùn hỏi không quay người lại.

"Không",
Harvath trả lời và chĩa vũ khí tự động hết đạn vào người gã.

"Tôi chỉ còn một
viên, ông biết đấy", Gã Lùn nói tiếp, "Tôi đã bắn kẻ đứng gần tôi nhất,
mặc dù tôi đã rất lo mình sẽ bắn trượt".

"Tôi muốn anh dịch
sang bên phải ba bước, tránh xa đống vũ khí ra".

"Những cái này
à?" Gã Lùn ra dấu vào đống đồ và đứng lên trực diện với Harvath. "Tôi
đã gom giúp anh. Coi như đó là lời cám ơn anh đã lấy nước cho bầy chó".

"Cứ tránh
ra".

Gã Lùn làm theo lệnh
anh.

Harvath tiến tới nhặt
đống đồ, gã Lùn nhe răng cười và nói "Anh không tin tôi, đúng
không?".

Harvath cười nửa miệng,
kiểm tra xem khẩu Beretta còn đạn không, rồi nhét số còn lại vào chiếc túi.

"Tôi không có lỗi
khi kẻ tôi bắn không phải là Roussard. Nhìn từ phía sau thì thằng nào chả giống
thằng nào".

"Chắc chắn tôi sẽ
không bao giờ quay lưng về phía ông". Harvath vừa trả lời vừa nhặt chiếc
túi và khoác lên vai.

"Sao anh nói dối
Roussard?" Gã Lùn hỏi, đổi chủ đề. "Nếu anh cho nó biết tôi ở đâu, có
thể anh sẽ cứu được tính mạng mình".

"Kiểu gì Roussard
cũng sẽ giết tôi. Tôi không cho hắn biết ông ở đâu là vì quan điểm của tôi là
không giúp kẻ xấu".

"Cảm ơn".

"Nhân tiện",
Harvath hỏi "Sao ông quay lại? Lẽ ra ông phải điều khiển bánh lái, đưa chiếc
xuồng ra vịnh và chờ tôi cơ mà".

"Khi không nghe
thấy tiếng trực thăng cất cánh tôi đoán anh đã thành công trong phần thứ nhất của
kế hoạch nhưng tôi vẫn không yên tâm về phần còn lại".

"Tôi nên vui mới
phải".

"Không", gã
Lùn trả lời, "Biết ơn thì đúng hơn. Nếu có".

Harvath không biết anh
cảm thấy thế nào khi mang ơn cứu mạng với một người như thế và để tránh phải
nghĩ đến điều đó, anh đổi chủ đề. "Sao ông lại dùng súng bắn pháo
sáng?".

Gã Lùn nhìn Harvath
đáp "Trong cuộc sống ngay cả cơ may nhỏ nhặt nhất cũng còn hơn là không có
cơ may nào".

Chương 95:

Thay vì đi về phía Bắc
tới Rio, họ tiến về phía Nam dọc theo bờ biển hướng về Paraty một làng chài nhỏ
mang dáng dấp của ngôi làng Bồ Đào Nha thế kie thứ 18. Nó quay lưng về phía sườn
núi Serra do Mar rậm rạp. Paraty trông ra cái vịnh gồm hàng trăm hoang đảo. Nó
rất giống Angra dos Reis, chỉ có điều nằm ở vùng trũng hơn.

Người dân cũng như du
khách nơi đây kín đáo hơn và thích sở hữu hoặc thuê một ngôi nhà của ngư dân đã
được tân trang lại hoặc một biệt thự nho nhỏ có mái lợp bằng đất. Phong cách sống
của họ khác hẳn với những người giàu có ở Angra nhưng lại khá thích hợp với
Harvath.

Anh bơi trở lại thuyền
rồi quay về đảo đón gã Lùn cùng hai con chó của gã là Argos và Draco. Mặc dù
toàn thân đau nhức, nhưng gã Lùn không chịu đi mà không có họ.

Họ cho thuyền lên bờ
cách thị trấn 1 dặm, Harvath đi tìm xe để thuê cho cả nhóm. Có rất nhiều ô tô để
lựa chọn – phần lớn người chủ đậu xe ở một trong hai bãi đỗ công cộng dành
riêng cho người dân trên đảo họ không có nhu cầu dùng đến xe cho tới khi quay
trở về Rio. Harvath chọn ngay cái đầu tiên anh nhìn thấy, một chiếc Toyota
Sequoia SUV trắng có cửa màu xám.

Lúc họ đến Paraty, trời
vẫn tối. Họ mua thêm nước uống cho hai con chó và lương thực cho mình tại một
trạm xăng mở cửa 24/24, sau đó đỗ xe cạnh cánh đồng dọc đường để ăn uống và nghỉ
ngơi. Nhưng trước hết, Harvath muốn hỏi một câu. "Tại sao Roussard muốn giết
anh?".

"Tôi cũng đang thắc
mắc điều đó" Gã Lùn vừa nói vừa nhúng thìa vào chiếc cốc Styrofoam đầy thịt
hầm đậu có tên là feijoada. "Vì
lí do nào đó, nó luôn theo dõi tôi. Nó dùng tôi để tìm anh và giờ nó đã biết
tôi đang giúp anh ngăn chặn nó. Nó muốn tôi chết. Đó là lời giải thích duy nhất
có lí".

Gã nói đúng. Đó là lời
giải thích duy nhất có lí. Gã Lùn rất giỏi che giấu dấu vết nhưng chhuwa thật sự
hoàn hảo. Nếu không, Tom Morgan và người của hắn ở Sargasso sẽ chẳng bao giờ lần
ra dấu vết của gã.

"bạn bè gọi tôi
là Nicholas", sau một hồi im lặng, gã Lùn lên tiếng. Harvath không có tâm
trạng nghe gã giải thích anh mặc cho gã nói chỉ chú tâm mở gói bánh xăng-uych
ra.

Gã lùn vẫn tiếp tục
"Đó là biệt danh. Tôi luôn yêu quí trẻ con và thánh Nicholas là vị thần hộ
mệnh của chúng".

"Cũng như là thần
hộ mệnh của bọn đĩ điếm, trộm cắp". Gã Lùn cười nói. "Kỳ lạ là cái
tên lại rất thích hợp với thằng bé lớn lên trong nhà chứa, đúng không?".

Người đàn ông này đúng
là một cái máy nói, Harvath thầm nghĩ trong lúc ăn.

"Thế còn
anh?" Gã Lùn hỏi "Sao từ Scot trong tên anh lại hcir có 1 chữ
T?".

Harvath uống cốc nước
của mình. Anh biết anh sẽ phải nói điều gì đó. "Mẹ tôi đã chọn từ ấy",
anh vừa nói vừa đặt cốc nước xuống, "Tên đệm của tôi là Thomas và bà không
thích có 3 chữ T đứng cùng nhau mỗi khi phải viết tên tôi ra. Thế nên bà đã bỏ
đi 1 chữ T".

"Tôi rất tiếc về
những gì Roussard đã làm với bà ấy".

"Nếu với ông chuyện
nào cũng như chuyện nào", Harvath đáp, "Thì tôi sẽ không nói về đời
tư của mình với ông nữa".

Gã Lùn đưa tay lên
trong tư thế đầu hàng "Tất nhiên, tôi hiểu. Không ai có thể trách anh vì
đã nghĩ như vậy. Những người anh yêu mến đã trải qua những chuyện thật khủng
khiếp".

"Nói thế còn được",
Harvath lầm bầm.

"Anh không thích
tôi, đúng không Harvath?".

Harvath đặt mạnh cốc
nước xuống, khiến vị khách của anh sợ hãi và bầy chó phía sau cũng gầm gừ giận
dữ. Nhìn vào gương chiếu hậu, Harvath lệnh cho bầy chó im lặng ngay lập tức chúng
thôi không gầm gừ nữa.

Quay sang gã Lùn,
Harvath nói "Một trong những người bạn thân nhất của tôi đã bị sát hại tại
New York vì ông. Đuổi theo Roussard cùng với khẩu súng trong người sẽ không thể
san bằng tỉ số giữa chúng ta được".

Gã Lùn im lặng trong
giây lát. Harvath nhìn xoáy vào gã. Cuối cùng, gã nói "Tôi biết tôi chẳng
thể nói gì hay làm gì để trả lại bạn cho anh. Nhưng điều an ủi là, Al Qaeda vẫn
sẽ tấn công vào Manhattan ngay cả khi không có tin tức tình báo của tôi".

"New York sẽ chẳng
bao giờ trở thành mục tiêu nếu không vì tin tức tình bóa của ông", Harvath
ngắt lời.

"Không đúng. Một
người trong chính phủ các anh, kẻ đã bán tin cho tôi đòi mức giá cao nhất. Tôi
chỉ tình cờ có được cuốn sổ séc giá trị một cách dễ dàng. Nếu không phải là tôi
thì sẽ có kẻ khác mua. Và thông tin vẫn tìm được đường đến với Al Qaeda".

"Và ông nghĩ điều
đó khiến cho những việc ông đã làm có thể chấp nhận được?".

"Không", gã
Lùn nói. "Không phải thế. Tôi chỉ muốn anh biết là sống cùng điều đó không
dễ dàng gì".

Harvath nhìn gã trừng
trừng. "Hàng nghìn người Mỹ đã chết trong cuộc tấn công còn tồi tệ hơn cả
vụ 11/9 và ông thấy khó khăn khi phải sống với trách nhiện ấy. Tôi mừng là chí
ít ông cũng thấy dằn vặt".

"Còn anh thì muốn
tôi tin là anh chưa từng làm gì để phải xấu hổ cả?".

"Cứ tin những gì
ông muốn", Harvath trả lời, "Tôi ý thức rất rõ".

"Mỗi lần bóp cò
súng, anh biết kẻ đón nhận nó đáng phải chết? Anh hành động vì nước Mỹ. Đúng
không? Anh chưa bao giờ hỏi liệu những việc anh làm là đúng hay sai? Anh chưa
bao giờ hỏi liệu cấp trên của anh có mắc sai lầm hay không? Anh chỉ đơn giản
tuân theo mệnh lệnh".

Harvath nắm chặt vô
lăng "Hãy nói thẳng ra. Lí do duy nhất để ông đang ngồi cạnh tôi đây và vẫn
còn sống là vì tôi nghĩ có thể ông vẫn còn có ích".

Phần còn lại của chặng
đường họ đi trong im lặng. Harvath chỉ tập trung tìm cách ngăn chặn Roussard,
trong khi gã Lùn thì nghĩ hiện mạng sống của gã nằm chắc trong tay Harvath.
Roussard sẽ không ngừng lần theo họ cho đến khi cả hai đều chết, hoặc chính kẻ
khủng bố bị giết. Dù có thích hay không thì gã Lùn cũng hiểu rằng hiện gã và
Harvath đang cùng chung 1 kẻ thù nguy hiểm. Gã cũng hiểu rằng Harvath sẽ tận dụng
cơ hội tốt nhất để vô hiệu hóa Roussard vĩnh viễn.

Lúc này vẫn đề không
còn là lấy lại tiền và các dữ liệu. Mà quan trọng hơn cả là mạng sống của gã
đang nằm trong tay Harvath.

Sáng hôm sau, rốt cuộc
thì các cửa hàng cũng mở cửa, Harvath dùng cái tên Brauner để thuê một biệt thự
nhỏ trông ra biển nằm ven thị trấn. Họ càng ít bị người khác để ý tới càng tốt.

Mua đồ xong Harvath trở
về và thấy gã Lùn đang chơi cùng 2 con chó trên bãi cỏ.

Lúc Harvath đến gần, một
con bắt đầu gầm gừ. COn còn lại lao đến, nhả cái que nó đang chơi ngay dưới
chân Harvath. Sau đó con vật ngoan ngoãn nằm xuống chờ xem Harvath sẽ làm gì.

"Tôi nghĩ Argros
nhớ ra anh", gã Lùn bước lại gần. Gật đầu về phía chiếc hộp Harvath đang cầm,
gã hỏi "Anh có cần tôi đỡ một tay không?".

"Có", anh
đáp, nghiêng đầu về phía con đường "Có một đống đồ trong xe ấy".

Gã Lùn tiến về phía
chiếc xe, Draco theo sau nhưng Argros vẫn đứng tại chỗ.

Cho đến khi không nhìn
thấy dáng họ nữa Harvath thở dài, chỉnh lại chiếc hộp trên tay trái và cúi xuống
nhặt cái que.

Chương 96:

Biệt thự Harvath chọn
rất phù hợp với họ vì những tiện nghi sẵn có: Internet tốc độ cao, tivi plasma
bắt qua vệ tinh và một hệ thống âm thanh nổi đầy ấn tượng, cùng căn bếp dành ho
một đầu bếp bậc thầy.

Gã Lùn đứng cạnh dàn
âm thanh cùng chiếc máy tính xách tay trong khi Harvath cất số lương thực còn lại
đi.

"Anh cho phép
nhé?" Gã hỏi "Tôi muốn bật nhạc trong lúc nấu ăn". Harrvath nhún
vai và tiếp tục dỡ các túi đồ trong lúc gã Lùn nối máy tính xách tay với dàn âm
thanh nổi và tải về một danh sách các bài hát ưa thích.

"Vì anh đã đi chợ"
Gã Lùn bước qua chỗ Harvath và tiến về phía bếp" nên chí ít tôi sẽ nấu bữa
trưa".

"Ông không cần phải
làm vậy" Harvath trả lời.

"Có chứ" gã
nói trong lúc lấy chiếc thang gấp từ phòng đựng chổi và kéo nó về phía bồn rửa
nơi gã vừa rửa tay. "Nếu thật tập trung nấu ăn có thể cho ta rất nhiều
kinh nghiệm. Tôi thấy nó giúp tôi thư giãn. Hơn nữa, tôi không hay nấu ăn cho
người khác đâu". Lôi một chai bia Brahma trong két ra, gã Lùn giơ lên đầy
thiện chí.

Harvath cần bia hơn
người đàn ông bé nhỏ này tưởng, anh đưa tay ra cầm lấy chai bia. Anh tìm chiếc
chìa khóa của nhà thờ, bật nắp chai cái bốp, rồi ngồi xuống chiếc ghế cao của
quầy bar trong bếp. Trí óc anh đang diễn ra một cuộc chạy đua. Anh cần kiểm tra
thông tin về mẹ anh và Tracy. Anh còn phải hỏi thăm về tình hình của Kate
Palmer và Carolyn Leonard, cũng như là Emily Hawkins và con chó. Lạy chúa tôi,
anh nghĩ. Không ngạc nhiên khi anh có cảm giác anh cần một chút trước khi nghĩ
về tất cả những điều đó.

Anh uống một hơi thật
dài. Thật ngon. Lanh, đó là cảm giác mà bia đem lại. Anh thấy khoan khoái, một
trong rất ít cảm giác anh tự cho phép mình tận hưởng trong khoảng thời gian
dài. Cuộc sống trong tu viện không cho phép anh điều đó.

Bật nhạc xong, gã Lùn
lấy chiếc điều khiển âm thanh mỏng dính từ trong túi và vặn to lên. "Nấu
ăn ngon hay không là ở thành phần" gã nhận xét "Cả âm nhạc cũng vậy".
Harvath gật đầu. Thật lập dị, anh nghĩ trong bụng lúc nhấp thêm một ngụm bia nữa.
Thức chất lỏng ấy đi được nửa đường tới cổ họng thì anh nhận ra bài hát họ đang
nghe. "Có phải là nhạc của Boosty Collins không?".

"Đúng rồi. Bài
hát có tên gọi Rubber Duckie. Sao thế?".

"Chỉ là tò mò
thôi" Harvath đáp tác giả của album Boosty,
em yêu ạ!
đã nghĩ ra cái tên Rubber
Duckie
và cho sản xuất chiếc đĩa bằng nhựa vinyl.

"Cái gì?",
gã Lùn hỏi với một chiếc khăn vắt trên vai trái và một con dao thái trên tay phải
trong lúc chuẩn bị bữa trưa. "Anh không nghĩ một kẻ như tôi lại biết thưởng
thức nhạc cổ điển Mỹ mang hơi hướng thoát tục phải không?" Harvath giơ tay
lên trong tư thế phòng vệ một cách mỉa mai. "Tôi chỉ không gặp nhiều người
thích Pachelbel và lại là kẻ thoát tục thôi".

"Nhạc hay là nhạc
hay và khi nếu nói đến lĩnh vực này thì Boosty là một trong những người tài nhất.
Trên thực tế, không có Boosty và người anh em Catfish, thì sẽ chẳng có thức nhạc
này đâu. Chí ít thì cũng không phải là loại chúng ta đang thưởng thức ngày nay.
James Brown sẽ chẳng bao giờ trở thành Cha Thánh nếu không có người định hướng
cho. và đừng bảo tôi bàn về những gì họ đã làm cho George Clinton và ban nhạc
Funkadelic".

Harvath rất ấn tượng.
"Tôi sẽ uống vì điều đó", anh giơ chai bia lên. Con người gã Lùn không như những gì
nhìn thấy bên ngoài.

Giống như là đang xem
một pháp sư ra tay, Harvath từng tự cho mình là một đầu bếp tài ba, nhưng anh
còn kém xa gã Lùn. Người đàn ông nhỏ bé lấy một ít cá, một ít bánh mì và một
chút gia vị rồi chế biến thành món súp cá đáng kinh ngạc.

Trong lúc dọn bàn,
Harvath cầm chiếc điều khiển từ xa lên rồi tắt nhạc. "Trong chuyện này vẫn
có cái gì đó làm tôi không yên". Anh nói. "Trong tất cả các vụ làm ăn
với Adara Nidal, ông chưa bao giờ hỏi cô ta xem con trai cô ta đã làm
gì?".

Gã Lùn trở lại bàn và
lấy khăn ăn chấm lên khóe miệng. "Không được lịch sự cho lắm, nhưng tôi
cũng từng hỏi. Cô ấy không muốn nói đến bất cứ chuyện gì liên quan đến
philippe. Tôi nghĩ cô ấy đã rất thất vọng về con trai. Cô ấy nói những điều đại
loại như, nó đang vì sự nghiệp cao cả hoặc, nó vẫn tiếp tục lời hứa chứng tỏ
mình là một trong những chiến binh đích thực của thánh Ala".

"Tất cả đều nhảm
nhí, đúng không?" Harvath đặt những chiếc đĩa lại gần bồn rửa và quay lại.
"ý tôi là, cô ta chẳng bao giờ tấn công tôi nếu tôi là một tín đồ Hồi
giáo. Cô ta đã uống và làm tất cả những điều mà theo tôi, thánh Ala sẽ không bằng
lòng".

Gã Lùn cười. "Bất
chấp những thói quen cô ấy đã tạo nên để thích nghi được với xã hội phương tây,
tôi thấy cô ấy vẫn là một kẻ tử vì đạo đích thực".

Harvath lấy một chai
bia khác trong tủ lạnh ra và ngồi xuống bàn cùng cái mở nắp chai. "Vậy ai
điều khiển Roussard? Hắn không thể tự giải thoát mình khỏi Gitmo. Với cái chết
của Hashim và Adara, tổ chức Abul Nidal đã tan ra. Nó không phải là một tổ chức
có nhiều kẻ cầm đầu như Al Qaeda. Chúng tôi đã chặt đứt hai cái đầu và con quỷ
đã chết".

"Đó là những gì mạng
lưới tình báo của anh nói".

"Ông còn biết
chuyện gì khác à?".

"Không", gã
Lùn trả lời trong lúc đứng lên pha cà phê. "Những gì tôi biết đều liên
quan đến nhiệm vụ của anh".

"Vậy Roussard đã
trở thành một điệp viên tự do. Chắc chắn phải có kẻ nào đó đón nhận hắn. Kẻ đó
là ai?".

Gã Lùn đẩy cái thăng về
phía lò sưởi và trèo lên. "Nếu chúng ta biết loại đòn bâỷ nào đã được sử dụng
để buộc Mỹ thả Philippe bà bốn bạn tù của nó ở Guantanamo thì chúng ta có thể
ghép nối thông tin lại để biết nó làm việc cho ai. Nhưng chúng ta không có
thông tin ấy mà nếu không có thì tôi thấy chúng ta khó mà tiếp tục được".

Harvath ghét phải thừa
nhận rằng cách duy nhất để thoát khỏi bê stawcs mà anh đang lâm vào là chia sẻ
bí mật quốc gia tối quan trọng với kẻ thù trực tiếp của nước Mỹ.

Chương 97:

Lần này, Harvath thật
sự trở thành kẻ phản quốc. Không còn nghi ngờ gì nữa. Khoan hồng nhất cho hành
động này chỉ xảy ra nếu vì một điều gì đó cao cả hơn.

Điều cao cả ấy không
thể là cho bản thân anh, mà phải cho đất nước anh. Nhưng điều đó là không thể,
harvath rất có khả năng phải phản bội lại những gì anh đã từng bảo vệ.

Anh tìm kiếm trên
khuôn mặt của gã Lùn, nhưng chẳng có gì. "Âm mưu này hoàn toàn xa lạ với
ông. Adara hay tổ chức Abu Nidal chưa bao giờ nói bất kì điều gì tương tự thế với ông phải không?".

"Với mục tiêu là
những đứa trẻ, âm mưu nghe có vẻ rất giống với những gì đã xảy ra ở Beslan.
Trên thực tế. tôi muốn nói tấn công xe búy trường học là một bước cải tiến. Bắt
cóc một xe buýt chở học sinh dễ hơn nhiều so với bắt cóc cả trường học".

"Nhưng còn Adara?
Cô ta hay người của cô ta có bao giờ nhắc đến chuyện như thế này không?".

"Tôi không bàn
sách lược với cô ấy", gã Lùn đáp, "Ít nhất là không thường xuyên. Tôi
bán thông tin. Đó là công việc của tôi. Nếu Adara hay tổ chức của người cha đã
qua đời của cô ấy có bất kì kế hoạch nào cho một cuộc tấn công như thế này, cô ấy
biết rõ phải làm thế nào hơn là nói với tôi về nó. Cô ấy thừa biết tôi sẽ phản
đối".

"Đúng thế. Tôi
quên mất" Harvath nói. "Thánh Nicholas".

"Ở thế giới chúng
ta đang sốn, ngày nào cũng có những chuyện tồi tệ xảy ra. Người vô tội bị giết.
Đôi lúc người vô tội ấy là bọn trẻ con. Tôi tin người Mỹ các anh gọi đó là thiệt
hại sơ sơ. Nhưng hành động chọn mục tiêu là bọn trẻ rất đáng bị lên án. Bất kể
ai nghĩ ra cuộc tấn công này đều đáng bị treo cổ".

Harvath không thể cãi
lại. Nhưng việc đồng tình với gã Lùn cũng không giúp anh tiếp cận được với những
kẻ đứng đằng sau Philippe Roussard hay biết được chúng còn lên kế hoạch nào
khác nữa hay không.

Anh ngồi đó im lặng một
lúc lâu, suy nghĩ cho đến tận khi gã Lùn lên tiếng "Loại trừ vấn đề nhận
thức, tôi đang cố tìm ra mối liên quan giữa Philippe và những kẻ được phóng
thích cùng với nó. Có thể đó là một sai lầm".

"Như thế
nào?".

"Có thể là chẳng
có liên quan gì hết. Có thể bốn tên kia chỉ đơn giản là con mồi. Giống như chuyện
rất nhiều phiên bản trực thăng của tổng thống các anh cất cánh cùng lúc và đi về
nhiều hướng khác nhau".

Harvath đã không nghĩ
đến điều đó. "Tôi bắt đầu với Ronaldo Palmera vì hắn là kẻ gần nhất".

"Việc anh bắt đầu
với ai không quan trọng. Chúng ta đang tìm mối liên quan giữa năm kẻ được thả ở
Guantanamo và tôi thấy chẳng có mối liên quan nào cả. Theo tôi, chuyện này phải
bắt đầu từ Philippe, ghép nó với bốn gã kia chỉ là một cách đánh lạc hướng".

Cho đến giờ thì
Harvath đồng tình với gã. "Được, vậy đồng ý là bốn kẻ kia không liên quan
gì đến mục tiêu đích hiện tại của ta. Chúng ta vẫn không biết gì về kẻ đứng đằng
sau Roussard".

"Chí ít là chưa
biết".

"Tôi không hiểu ý
ông".

Gã Lùn nhìn Harvath mỉm
cười. "Điều cả hai chúng ta đều nhất trí đó là có kẻ đang giúp Philippe. Bất
kể là kẻ nào…"

"Hay tổ chức
nào", Harvath thêm vào.

"Hay tổ chức nào
đi nữa rõ ràng chúng nhắm vào anh và chúng phái Philippe đi ngăn tôi giúp
anh".

"Đồng ý".

"Chúng ta hãy mổ
xẻ thật kĩ và thật logic những thông tin chúng ta có", gã lùn đáp. Gã là bậc
thầy trong giải đố và rõ ràng gã đang ở trong lĩnh vực của mình. "Rất có
thể, Philippe không nhận được lệnh trực tiếp hay thông tin nào về việc tấn công
tôi. Kẻ nào đó đã phải chơi trò trung gian và điều khiển nó".

"Và hắn đã dùng
tài năng của một người Ả-rập", Harvath nói thêm.

"Điều đó thu hẹp
đáng kể số lượng những kẻ hoạt động ở Nam Mỹ".

"Trừ phi chúng
đáp tàu thủy tới đây thực hiện nhiệm vụ này".

Gã Lùn gật đầu.
"Rất có thể. Nhưng nếu thế lại nảy sinh nhiều vấn đề. Kẻ nào đó phải tìm
kiếm vũ khí, trực thăng và một phi công dám làm. Hầu hết các hành động này đều
bị giám sát. Ngay cả nếu đó là kẻ đến từ nước khác, thì vẫn phải có người bản địa
giúp nó và đó phải là kẻ mà người của Philippe có quan hệ và tin tưởng".
Harvath vừa quan sát gã vừa lắng nghe.

"Còn điều này nữa",
gã Lùn nói. "Điều quan trọng nhất".

"Điều gì?".

"Tiền", gã
đáp. "Công việc này khá tốn kém. Chúng không thể dễ dàng đến một đất nước
khi mang theo lượng tiền ấy được. Người Braxil đánh rất nặng vào việc chuyển tiền
bất hợp pháp và cấm các hoạt động đó. Điều này đòi hỏi phải có…"

"Ngân hàng",
Harvath ngắt lời.

Gã Lùn gật đầu.

"Theo anh, ta có
thể lần ra dấu vết thông qua quá trình gửi phải không?".

Gõ ngón tay lên tháp
chuông, gã Lùn suy nghĩ về điều đó. "Nếu chúng ta biết tổ chức hay cá nhân
bản địa mà Philippe đã sử dụng để sắp xếp mọi thứ ở đây thì tôi nghĩ là có thể".

"Ông cần những
gì?" Harvath hỏi, cẩn thận không để lộ sự hăng hái của mình qua giọng nói.

"Hai thứ. Một, cần
có tiền để tìm ra tiền. Tôi sẽ cần tiền, rất nhiều tiền. Anh sẽ phải tiêu tốn một
lượng đáng kể. Tôi sẽ ra ngoài kiếm tên của kẻ đã hỗ trợ và những thông tin cơ
bản. Để nhanh chóng có được thông tin ấy chúng ta sẽ phải trao tiền thưởng. Các
ăng-ten sẽ xộc đến chỗ những kẻ môi giới chúng ta định tiếp cận. Chúng sẽ đánh
hơi rất nhanh và sẽ tự hỏi chúng có thể bán thông tin cho ai đó khác với cái
giá cao hơn không. Chúng ta phải có khả năng trả giá ngay lập tức để chúng lo sợ
vuột mất món hời mà bán cho chúng ta".

"Điều thứ hai là
gì?" Harvath hỏi.

"Một khi đã lần
ra dấu vết chúng ta phải hành động thật nhanh. Tôi sẽ cần máy tính hỗ trợ nhiều
hơn bao giờ hết".

"Nhiều như thế
nào?".

Gã Lùn nhìn anh trả lời
"Anh có bạn bè ở NSA hay CIA, người mang ơn anh không?".

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3