Điều kỳ diệu tình yêu - Phần 2

11. Sức mạnh tình yêu

“Khi bạn yêu - đó là sự
cảm nhận niềm vui, không chỉ ở người bạn yêu, mà ở mọi người, trong chính bạn
và cả cuộc sống. Bỗng nhiên bạn thấy đâu đâu cũng đẹp và tươi vui. Bạn không
cần phải diễn đạt tình yêu: bằng lời hay sự yên lặng, một cách nồng nàn, dịu
dàng. Và bạn cảm thấy vững vàng, mạnh mẽ, độ lượng và đầy sức sống.”

George Weinberg

Paul, bạn trai của Margaret, vừa cầu hôn cô. Dù
rất hạnh phúc, nhưng Margaret vẫn còn do dự. Cô cảm thấy mình và Paul có vẻ rất
khác nhau. Họ quyết định đi dạo một vòng dọc theo bãi biển và tâm sự với nhau
tất cả những gì còn băn khoăn trong lòng cả hai.

Khi họ đi mãi đến tận
đầu kia của bãi biển và chuẩn bị quay trở về, Margaret liếc nhìn xuống và nhận
thấy dấu chân của họ đã bị nước biển xóa sạch đi.

Cô quay sang Paul và
nói: "Anh à, biết đâu cuộc sống hôn nhân của chúng ta rồi cũng giống như
những dấu chân trên cát, sẽ bị xóa sạch đi như thế này...!". Paul trả lời:
"Khi em gặp bất cứ khó khăn nào trong cuộc sống, anh cũng sẽ luôn ở bên
em. Và khi anh gặp khó khăn, em sẽ lại giúp anh vượt qua tất cả những điều đó,
phải không em?”

Họ lại tiếp tục bước
đi, cho đến khi Margaret lại liếc nhìn xuống một lần nữa và thấy rằng, chỉ có
dấu chân của một trong hai người bị nước biển xóa đi mà thôi. Một lần nữa, cô
lại nghĩ về cuộc sống hôn nhân của họ như những gì thật mong manh và khó nắm
giữ. Lần này, Paul trả lời bằng cách nhẹ nhàng nhấc cô lên và cõng cô đi dọc
bãi biển. Cuối cùng, anh đặt cô xuống và nói: "Margaret này! Anh muốn em
biết rằng, khi cuộc sống trở nên tồi tệ đến mức chúng ta không thể giúp đỡ lẫn
nhau, thì Thượng Đế sẽ giúp chúng ta".

Sau đó, Paul lại chỉ
vào những dấu chân mà họ vừa tạo thành và nói: "Nếu em chỉ nhìn vào những
dấu chân này, em không thể nói rằng anh đã cõng em đi. Nhưng, sự thật là anh đã
cõng em. Và anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em trong suốt quãng đời còn lại của
mình. Em hãy luôn tin như thế, em nhé!"

Margaret khẽ tựa đầu
vào vai anh. Từng đợt sóng cứ vỗ vào bờ xóa tan đi những dấu chân của hai người
trên cát. Nhưng Margaret không còn băn khoăn và suy tư nữa. Cô cảm thấy thật ấm
áp và bình yên trong vòng tay dịu dàng của Paul...

Ngọc Khanh - Theo The Greatest Love of All

12. Hai lần siết tay

Bây giờ, trong không gian yên tĩnh và thân thuộc
của ngôi nhà nơi ông và bà đã sống với nhau suốt năm mươi năm qua, chỉ còn lại
hai người. Các con đã quay về với cuộc sống tất bật mưu sinh, để lại ông nằm đó
trên giường với căn bệnh hiểm nghèo đang chờ đến ngày cuối cùng, và bà, thanh
nhã, khiêm cung, ngồi lặng lẽ một bên, lắng nghe những hơi thở mỏi mòn đang
giảm dần sức sống của ông và chăm chú nhìn khuôn mặt thân yêu quen thuộc đã ở
bên cạnh bà suốt quãng thời gian dằng dặc của một kiếp người.

Bầu không khí tĩnh lặng
của buổi tối mùa đông như ấm lại trong tiếng reo lanh canh của chiếc khánh treo
ngoài hiên. Bất chợt từ đâu đó trong những ngôi nhà kế cận vang lên, cuộn tới
và lùa vào không gian yên ả của ông bà những giai điệu tuyệt vời của bản Sonate
Ánh Trăng của Beethoven. Cũng bất chợt bà nhìn xuống và nhận thấy ông đang từ
từ mở mắt ra nhìn bà đăm đắm. Ánh mắt lạc thần của ông dường như được tiếp thêm
sinh khí. Khuôn mặt già nua mệt mỏi của ông bỗng như dãn ra, đằm thắm lại.

Bà đưa bàn tay phải
tới, nắm lấy bàn tay phải của ông - bàn tay khô lạnh, co quắp. Bà giữ lấy bàn
tay ấy, siết chặt...

Chuỗi nhạc thánh thót
của bản giao hưởng Sonate Ánh Trăng như quyện lấy, chìm nổi, lay động và trầm
lắng trong không gian tĩnh mịch của ông và bà.

Như thu hết tàn lực,
bàn tay ông đang nằm bất động trong tay bà, cũng khẽ co giật mấy cái, như muốn
cùng nắm níu bàn tay bà, bàn tay đã tận tụy bên ông trong suốt cuộc đời ba
động.

Bà cúi xuống nhìn sâu
vào mắt ông và nói:

"Năm mươi năm
trước, mình đã siết tay nhau lần đầu tiên, trong ngày lễ thành hôn, sau khi đeo
nhẫn cưới cho nhau, anh còn nhớ không? Đêm ấy, mình cũng đã nghe bản giao hưởng
Sonate Ánh Trăng này..."

Ông chớp chớp mắt. Ánh
mắt ông đã nhận hiểu lời bà.

Bà lại cúi sát thêm
xuống, miệng bà kề bên tai ông, và bà êm ái, từ tốn nói:

"Vậy bây giờ mình
hãy siết tay nhau lần cuối cho trọn một đời đã sống với nhau..."

Bà không thốt lên được
hai tiếng "nhé anh!" cho tròn câu được nữa, bởi vì lệ đã tuôn trào
xuống.

Khuôn mặt hiền từ đôn
hậu của ông bỗng như sáng lên một ánh hào quang phản chiếu của tình yêu sâu sắc
thủy chung mà suốt cả nửa thế kỷ qua, ông và bà đã san sẻ chung đắp cho nhau.
Một nét thanh thản hiện ra trên sắc diện ông trước khi ông hắt hơi thở cuối
cùng. Hai bàn tay ấy đã siết chặt nhau lần đầu trong lễ cưới năm mươi năm trước
và cùng siết chặt nhau lần cuối trong giây phút lâm chung của một người trong
đôi uyên ương keo sơn gắn bó này, giữa tiếng nhạc du dương đưa tiễn của bản
giao hưởng Sonate Ánh Trăng.

Vĩnh Hiền

13. Định mệnh

“Yêu là tìm được chính
mình qua người khác.“

Alexander Smith

Anh và em, chúng ta gặp nhau như một điều gì đó
thật đặc biệt bởi cả hai đều trải qua những đau khổ, mất mát và bất hạnh trong
tình yêu. Những mảnh vụn còn lại của một tình yêu tan vỡ khiến cả anh và em đều
thấy tình yêu sao thật mong manh, dễ tan biến vào hư không và chẳng dễ dàng tìm
lại được.

Nhưng thật lạ! Chúng ta
lại đến với nhau, tình cờ và như một định mệnh, một điều kỳ diệu đã kết nối hai
tâm hồn, có lẽ đây là một cơ hội và cũng là một điều may mắn.

Em vẫn nhớ lần đầu tiên
chúng ta tranh luận, hay nói đúng hơn là một cuộc tranh cãi, và chúng ta vô
tình làm tổn thương nhau để rồi cùng nói lời xin lỗi. Chúng ta xin lỗi vì đã để
một sự bất đồng nhỏ nhặt khiến cả hai phải giận hờn vô lý.

Và từ đó, em chợt nhận
ra mối quan hệ của chúng ta đã dần đi theo một con đường mới, một con đường chỉ
có anh và em. Em đã hạnh phúc biết bao khi nhận ra điều đó, và trong em một
niềm tin lại bắt đầu hình thành. Những mâu thuẫn, sóng gió của cuộc sống giúp chúng
ta biết đón nhận những cơ hội đến với mình và biết cách gìn giữ chúng hơn bao
giờ hết. Những cơ hội đó giúp mình hiểu nhau nhiều hơn phải không anh?

Nhìn mắt anh, em biết
anh yêu em nhiều lắm và em thật hạnh phúc khi biết điều đó. Em cũng thế, không thể
nói hết những điều em đã dành cho anh, đó không chỉ là cuộc sống của em mà còn
cả suy nghĩ và tâm hồn em. Cảm xúc luôn là điều khó thể hiện, nhưng mỗi ngày em
đều cố gắng để những giây phút còn được bên nhau là vĩnh cửu với thời gian.

Kể từ giây phút đó, em
biết rằng em đã tìm được người cùng chia sẻ những buồn vui của cuộc sống, những
ngày sóng gió cũng như những lúc êm đềm. Và bởi vì định mệnh đã trao anh cho
em, vì tình yêu mà chúng ta đã lựa chọn, cả anh và em sẽ cùng nhau đi hết quãng
đường còn lại của cuộc sống, với nhau.

Khang Nhung - Theo Blue Mountain Art

14. Tình yêu không có tuổi

Ngày Chủ Nhật hôm ấy trời đẹp hơn bình thường, và
tôi - cũng như thường lệ, đến đón bà cùng đi dự lễ nhà thờ. Không biết có phải
một ngày tiết xuân đẹp đẽ như thế khiến người ta chú ý đến dáng vẻ của mình
nhiều hơn không, mà hôm ấy bà tôi phải loay hoay mãi trước gương mới chọn được
cho mình bộ đồ ưng ý.

- Mọi thứ ổn cả chứ bà?
- Tôi tò mò hỏi.

Vừa sửa lại cho thẳng
đôi bông tai bằng ngọc trai, bà vừa bâng quơ trả lời: - Không biết nó trông như
thế nào nữa...

- Cái... cái gì trông
như thế nào ạ?

- Khi người ta già và
có nhiều nếp nhăn... À mà này, cháu thấy màu má hồng của bà có đậm quá
không?

Tôi cố giấu nụ cười:

- Bà ơi, dù bà trông
như thế nào thì cũng có gì quan trọng đâu!... Ý cháu nói là, bà đã... bảy mươi
lăm tuổi rồi! - Vừa nói xong, tôi thấy ân hận ngay vì mình đã quá khiếm nhã.

- Cháu xin lỗi. Cháu
không nói với ý xấu đâu. Bà đừng giận cháu nhé!

- Bà xong rồi, giờ ta
có thể đi được rồi cháu ạ! - Không trả lời tôi, bà đi ra và ngồi vào xe.

Tôi lái xe đưa bà đến
nhà thờ, trong lòng vẫn không khỏi day dứt về lời nói vô ý của mình ban nãy.
Tôi muốn nói cho bà biết rằng trông bà thật sự thu hút, nhưng lại không biết
phải mở lời như thế nào.

Gửi xe xong, tôi theo sau
bà vào nhà thờ. Vừa thấy chúng tôi bước vào, một ông lão trông rất hiền hậu vội
đến đón bà. Tôi biết đó là ông Jim, một ông lão bảy mươi bảy tuổi góa vợ vẫn
thường làm giúp công việc ở nhà thờ.

Lúc đó, bất chợt tôi
hiểu ra điều gì đã làm bà tôi bối rối! Bà biết ông Jim cũng sẽ có mặt ở nhà thờ
hôm nay. Phải chăng con tim bà đã rung động lần nữa?

- Bà khỏe không,
Loretta? - Ông Jim nhẹ nhàng hỏi.

- Tôi khỏe, cảm ơn ông!
- Bà nói với vẻ ngượng nghịu như thuở còn là cô thôn nữ trong làng.

Để hai ông bà được tự
nhiên, tôi đi trước đến chỗ ngồi, lòng chợt cảm thấy vui vui khi nghĩ đến việc
có thể vào một ngày nào đó, bà tôi sẽ làm cô dâu trong chính ngôi nhà thờ này.

Ông Jim dìu bà đến bên
tôi. Sau khi nắm tay bà trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ông run run đặt vào
tay bà một mảnh giấy đã chuẩn bị từ lúc nào.

Đợi cho đến khi ông đi
khuất, tôi liền mỉm cười thì thầm hỏi bà:

- Mảnh giấy đó viết gì
vậy bà?

Bà đỏ mặt:

- Là số điện thoại của
ông ấy. Ông ấy bảo bà gọi điện lại cho ông ấy nếu bà đồng ý đi dự buổi dạ vũ
vào tối thứ bảy này.

Tôi vui lây với niềm
vui của bà. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của bà, tôi chợt nhận ra rằng đã từ rất lâu
rồi, chưa bao giờ bà vui đến thế. Bà tôi xứng đáng được hưởng niềm vui và hạnh
phúc.

- Ông ấy chỉ cần một
người bạn nhảy, thế thôi. - Bà nói mà không ngẩng đầu lên vì ngượng nghịu.

- Không đâu bà ơi, chỉ
cần nhìn vào mắt ông ấy, là cháu biết ngay ông ấy chỉ muốn nhảy với một mình bà
mà thôi!

Bà tươi hẳn lên, thì
thầm với một nụ cười làm căng lại những nếp nhăn trên gò má:

- Có thật không cháu?

Tối thứ bảy tuần đó,
bồn chồn không biết buổi dạ vũ của bà như thế nào, tôi cùng anh Louis - chồng
tôi - quyết định ghé qua nơi tổ chức vũ hội. Không khó để nhận ra bà tôi trong
bộ váy đầm trang nhã và tuyệt đẹp, đang say sưa trong một điệu vũ. Chỉ cần nhìn
bà và ông Jim nhảy với nhau, bao lo lắng của chúng tôi hoàn toàn tan biến. Hai
người đã thực sự làm chúng tôi kinh ngạc. Họ nhìn nhau cười dưới ánh trăng
huyền diệu.

Tám năm đã trôi qua,
ông Jim và bà Loretta của tôi vẫn hạnh phúc như cái đêm họ khiêu vũ cùng nhau
đến tận bình minh. Mỗi lần thấy hai người, tôi lại được nhắc nhớ một điều rằng
tình yêu thật sự không bao giờ có tuổi. Bất kể vào độ tuổi nào, kể cả khi ở
tuổi bảy mươi hay khi ở tuổi hai mươi, thì tình yêu vẫn mãnh liệt và say đắm.

Louis và tôi vẫn thường
ghé thăm nhà ông bà. Bà luôn đãi chúng tôi món bánh táo - món ăn mà với tôi,
dường như không có ai trên đời này có thể làm ngon như bà.

Vân Hạnh - Theo Ageless

“Hạnh phúc là biết cho
đi, là biết nhận ra và gìn giữ tình yêu ở bất kỳ giai đoạn nào; đó là sự trân
trọng những giá trị vĩnh hằng của cuộc sống.”

Donald Walters

15. Gửi người con gái tôi yêu

Gửi người con gái tôi yêu,

Đã từ lâu rồi, nhiều đêm anh đã thao thức nghĩ về
em. Anh biết em - người con gái mà số phận đã dành cho anh - đang ở một nơi nào
đó. Và anh sẽ tìm em.

Và khi gặp nhau, anh
mong rằng em sẽ yêu anh thật lòng vì chính con người của anh. Anh cũng như vậy.
Anh hi vọng em sẽ
không khó chịu vì bộ quần áo có thể không hợp thời trang của anh, vì tâm hồn
con người không lệ thuộc vào những hình thức bên ngoài.

Anh mong em sẽ luôn yêu
anh dù cho có lúc anh không bên em.

Xin em hiểu rằng trông
bề ngoài anh có vẻ lạnh lùng, mạnh mẽ và tự chủ như thế đấy, nhưng thật sự bên
trong anh là một trái tim rất tình cảm và mong muốn được chia sẻ. Cũng đôi khi
vì áp lực cuộc sống hay chính vì tình yêu anh dành cho em mà anh cảm thấy mình
như mất phương hướng và thậm chí có lúc còn yếu đuối nữa em ạ. Xin đừng lo lắng
nếu anh bị đau hay bị ngã bầm chảy máu, hãy chữa lành vết thương của anh bằng
ánh mắt dịu hiền và sự quan tâm thật sự.

Khi yêu nhau, anh cũng
muốn được ở bên em từng phút giây, nhưng điều đó không có nghĩa là phải dành
trọn tất cả thời gian cho nhau em nhé. Anh thỉnh thoảng còn có những người bạn
đã từng gắn bó với anh từ xưa đến giờ, anh sẽ không bỏ bạn mình trong lúc khó
khăn, và anh muốn em cũng như vậy với những người bạn của em.

Nếu chúng mình có tranh
luận hay cãi nhau, xin em đừng ghét bỏ anh. Nếu một lúc nào đó anh có khóc trên
vai em, xin em đừng cười anh mà hãy hiểu rằng đó là nụ cười hạnh phúc của tình
yêu.

Xin em hãy chân thật
với anh và đừng lo ngại rằng những sự thật đó có thể làm anh bị tổn thương. Sự
chân thật là nền tảng của một tình bạn, một tình yêu bền vững. Và anh hứa sẽ
không giấu giếm em điều gì cả. Mỗi người có một nguyên tắc sống em ạ, và nguyên
tắc của anh là khi yêu, anh chỉ yêu một người mà thôi. Anh hứa sẽ làm tất cả
những điều anh có thể để làm cho cuộc sống của chúng ta mãi yên bình.

Em không xấu đâu, xin
em đừng băn khoăn về điều đó. Và em cũng không cần trang điểm, vì đối với anh,
em luôn là người đẹp nhất. Em cũng đừng buồn nếu anh không nhận ra em vừa cắt
một kiểu tóc mới. Không phải là vì anh không quan tâm đến em, mà bởi người con
trai ít khi nhận ra ngay được điều đó. Anh sẽ luôn yêu em vì anh nhận ra nét
đẹp huyền diệu ẩn chứa trong tâm hồn em.

Anh không đòi hỏi gì
nhiều ở em ngoài tình yêu chân thành em dành cho anh. Anh sẽ là một người hạnh
phúc nếu có được điều đó. Anh sẽ đến tìm em, em hãy đợi anh em nhé. Bất kể em ở
đâu, em sẽ không có cảm giác một mình đâu - vì anh luôn nghĩ đến em.

Người yêu chưa biết mặt
của em.

An Bình - Theo Dear Girl

16. Món quà của tình yêu

“Hạnh phúc là khám phá
ra niềm vui được cho đi hơn là chỉ nhận.”

Donald Walters

Chúng tôi lấy nhau khi cả hai chưa tròn hai mươi
tuổi. Ở ngôi làng nhỏ bé này, tìm được việc là một điều cực kỳ khó khăn. Sau
khi cưới hai tháng, chồng tôi đọc được mẩu tin của công ty xe bus đang cần
tuyển người trong rất nhiều vị trí, vì thế anh đã phải lái xe hơn một trăm cây
số đến Roanoke Virginia để nộp đơn xin việc.

Tuần tiếp theo anh nhận
được thư thông báo tham dự một cuộc thi tay nghề ở công ty, một lần nữa anh lại
phải chạy trăm cây số để dự thi. Vài tuần sau đó anh được nhận vào làm thợ máy
thử việc. Đối với chúng tôi đây quả là điều may mắn và là cơ hội để cả hai cải
thiện cuộc sống, nhưng điều này cũng làm tôi cảm thấy rất buồn và thực sự lo
lắng vì chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngày nào đó mình lại rời khỏi ngôi làng
này để định cư ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không bạn bè thân thích. Nhưng rồi
cuối cùng chúng tôi đã quyết định dọn đến đó và thuê một căn phòng nhỏ gần chỗ
làm. Tôi may mắn được nhận vào bán hàng ở một tiệm tạp hóa vào ban ngày, trong
khi lịch làm việc của chồng tôi bắt đầu từ giữa đêm đến tám giờ sáng hôm sau.
Vì thế khi anh trở về nhà vào mỗi sáng thì cũng là lúc tôi chuẩn bị để đi làm.

Đó là khoảng thời gian
vô cùng khó khăn; dù làm việc rất vất vả nhưng tiền lương của cả hai cũng chỉ
vừa đủ để trang trải cho cuộc sống hàng ngày. Thế nên khi đến ngày lễ
Valentine, tôi biết chúng tôi sẽ không thể mua gì làm quà cho nhau cả. Sau khi
anh đi làm vào đêm trước lễ Valentine, tôi đã không thể chợp mắt khi nghĩ đến
anh, và tôi quyết định tự mình làm một tấm thiệp cho anh. Tôi không có những
tấm bìa đẹp mắt nên đã dùng những trang giấy trắng trong cuốn sổ tay của mình
và làm một bài thơ nhỏ bày tỏ tình cảm với anh. Khi tôi hoàn thành xong tấm
thiệp thì trời cũng vừa sáng.

Tôi đã có một món quà
cho anh nhân ngày lễ Valentine nhưng tôi vẫn cảm thấy ý tưởng này của mình thật
ngốc nghếch và trẻ con làm sao, dẫu sao tôi chỉ mong anh sẽ cảm thấy vui vì
điều đó. Tôi nín thở và hồi hộp khi anh nhận nó, mở ra và bắt đầu đọc bài thơ
của tôi trên tấm thiệp chỉ bằng những trang giấy trắng ghép vào nhau:

Những món quà mơ ước

Khi ta còn khó khăn

Những dải ren tưởng
tượng

Tô điểm trái tim nồng

Của anh, và của em

Hãy mở tấm thiệp nhỏ

Em dành tặng cho anh...

Bên trong tấm thiệp tôi
đã vẽ một trái tim màu đỏ với dòng chữ "Em mãi yêu anh". Tôi hồi hộp
sợ anh sẽ cười tôi vì ý tưởng ngốc nghếch này, nhưng khi đọc xong những dòng
chữ này, anh đã nhìn tôi và mỉm cười - một nụ cười ngập tràn niềm vui và hạnh
phúc.

Anh lấy từ trong túi
một vật gì đó và nắm chặt trong lòng bàn tay khi mắt anh vẫn nhìn tôi. Ngập
ngừng một lúc, anh nói:

- Anh cũng có quà dành
tặng em, nhưng... em đừng cười nhé...

Với một chút tò mò và
mong đợi, tôi nắm lấy tay anh và từ từ mở những ngón tay ra. Một trái tim nhỏ
bằng nhôm nằm gọn trong lòng bàn tay của anh. Tối qua khi tôi thức làm cho anh
tấm thiệp Valentine thì anh cũng đang thức để cắt một trái tim từ một tấm nhôm
để tặng tôi. Anh bảo người cùng làm với anh đã cười anh khi nhìn thấy anh cặm
cụi cắt miếng nhôm thành hình trái tim nhỏ và thật ra anh cũng cảm thấy lo lắng
trước khi tặng tôi món quà này.

Tôi vẫn luôn giữ trái
tim ấy thật cẩn thận trong ngăn bàn, và mỗi khi mở nó ra, nhìn thấy trái tim
nhỏ vẫn ánh lên một màu sáng bạc, những kỉ niệm của ngày xưa lại tràn về trong tôi nhẹ nhàng
và hạnh phúc. Sau nhiều năm, giờ chúng tôi đã có thể mua tặng nhau những món
quà đắt tiền hơn, đẹp hơn trong ngày Valentine nhưng tất cả không thể có một ý
nghĩa sâu sắc và đáng trân trọng hơn món quà chúng tôi đã tự làm cho nhau bằng
cả trái tim trong năm đầu tiên sau khi cưới.

Khang Nhung - Theo Handmade Valentine from the
Heart

17. Chiếc mề đay

Tôi là một y tá làm công việc chăm sóc sức khỏe
cho các cụ già tại một dưỡng đường ở ngoại ô thành phố. Đó là một công việc
bình thường và nhàm chán, ngày nào cũng lặp đi lặp lại như thế. Cho đến một
hôm, tôi được chứng kiến một câu chuyện thật sự cảm động mà cho đến tận bây
giờ, nó vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Chính câu chuyện ấy đã khiến tôi thay đổi
suy nghĩ về nghề nghiệp của mình.

Khi ấy đang là buổi
trưa, và theo thường lệ, tôi giúp vài cụ già ăn cơm. Các cụ trong dưỡng đường
đều đã cao tuổi, đôi tay run rẩy của họ không thể tự cầm muỗng múc thức ăn
được. Tôi vừa bón thức ăn, vừa dõi theo từng người để giúp đỡ họ khi cần. Bất
chợt, tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ và trông thấy một cụ ông đi ngang qua. Tôi
biết ông cụ đang trên đường xuống sảnh thăm vợ mình như thường ngày. Nhìn dáng
đi khó nhọc của ông, tôi vội nhờ cô bạn đồng nghiệp tiếp tục làm giúp, rồi chạy
đến dìu ông.

Khi chúng tôi bước vào
phòng, tôi nhìn thấy một cụ bà tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu đang nằm trên
giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà, hai tay đặt chéo trước ngực. Vừa trông
thấy chồng mình, bà bỗng rạng rỡ hẳn lên. Ông lão đến ngồi cạnh bên, nắm lấy
đôi bàn tay nhăn nheo của bà và thì thầm những lời nhẹ nhàng, âu yếm. Tôi chưa
bao giờ được trông thấy cảnh tượng nào lãng mạn đến thế, nhất là ở tuổi của hai
ông bà. Nhìn khuôn mặt ngời sáng của hai người, tôi bỗng hiểu rằng tình yêu
vĩnh cửu là hoàn toàn có thật trên đời.

Hai ông bà ra dấu cho
tôi ngồi xuống bên cạnh. Bà cụ nhìn tôi mỉm cười, đôi tay run run chậm chạp đưa
lên vén cổ áo, đưa ra cho tôi xem một sợi dây chuyền có mặt là một nửa cái mề
đay nhỏ bằng vàng. Cứ nhìn thái độ trân trọng của bà, tôi có thể hiểu vật đó có
ý nghĩa với bà đến nhường nào. Cả ông lão dường như cũng rất xúc động.

"Có một câu chuyện
gắn với cái mề đay này." - Ông nói với tôi, mắt vẫn không rời khuôn mặt vợ
mình - "Cách đây gần một năm, tôi đành phải nói với Susan rằng tôi không
thể tiếp tục chăm sóc cho bà ấy được nữa. Tôi không thể cõng bà vào nhà tắm,
không thể dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn. Tôi không thể làm được những việc này nữa
rồi... Tôi cũng đã già..."

Ông ngừng một lúc lâu
để qua cơn xúc động. Tôi có thể hiểu được rằng những lời ông nói với bà hôm ấy
thật sự là điều mà ông không hề mong muốn.

"Chúng tôi sống
với nhau mà không có con cái, cũng không có bà con họ hàng. Tôi đã làm tất cả
để chăm sóc Susan theo cách chu đáo nhất mà tôi có thể, nhưng đến lúc đó, tôi
biết rằng mình không thể hoàn thành được công việc này. Chỉ còn một cách duy
nhất là hai chúng tôi vào cùng một dưỡng đường, để bà ấy được chăm sóc đầy đủ
hơn, và để tôi tiếp tục được ở bên bà.

Ngày đầu tiên khi chúng
tôi đến đây, sau khi làm xét nghiệm, các y tá cho tôi biết ngón tay của Susan
bị sưng và họ cần phải cắt bỏ chiếc nhẫn cưới bà đang đeo. Điều đó khiến bà ấy
suy sụp hẳn. Chúng tôi đã cùng đeo cặp nhẫn cưới ấy kể từ ngày tổ chức hôn lễ
trong nhà thờ, nên đối với cả hai chúng tôi, nó thật sự có ý nghĩa. Thế là để
hai chiếc nhẫn luôn luôn là một cặp đôi, tôi quyết định tháo luôn chiếc của
mình ra." - Kể đến đây, ông lại trao cho bà một cái nhìn âu yếm. Nhìn họ,
tôi thật sự khát khao có được một tình yêu như thế.

"Cả hai chiếc nhẫn
đều đã cũ và không còn nguyên như trước nữa. Tháo nó ra khỏi tay, đối với chúng
tôi quả là một điều khó khăn.

Ngay buổi sáng hôm sau,
tôi mang hai chiếc nhẫn đến tiệm kim hoàn, nhờ họ nấu chảy chúng để làm thành
một chiếc mề đay có hai nửa gắn vào nhau. Tôi giữ một nửa chiếc mề đay, bà ấy
giữ phần còn lại." - Ông từ từ đưa tay lên cổ mình, lấy ra một sợi dây
chuyền giống hệt của bà và đưa cho tôi xem. Phía dưới tấm mề đay của bà là dòng
chữ "Anh yêu em, Susan", còn phía dưới tấm mề đay của ông là "Em
yêu anh, Joseph".

Tôi bước ra khỏi phòng
mà nước mắt lưng tròng. Câu chuyện tình của họ thật sự khiến tôi cảm động.

Sau bữa trưa và hoàn
tất vài công việc giấy tờ, tôi trở lại căn phòng của họ. Ông đang đu đưa bà
trong vòng tay và hát khe khẽ đoạn cuối bản "Amazing Grace". Tôi đợi
cho tới khi ông đặt bà xuống, kéo bà nằm lại ngay ngắn rồi đưa tay khép mắt bà
lại. Ông cụ quay về phía tôi, bình thản nói: "Cám ơn cô đã lắng nghe câu
chuyện của chúng tôi. Bà ấy rất vui vì điều đó! Tôi vừa hát cho bà ấy nghe bài
hát cuối cùng."

Sau đó vài ngày, ông
lão cũng ra đi với nụ cười trên môi. Tôi biết từ đó trở đi, họ không bao giờ xa
nhau lần nào nữa.

Thái Hiền - Theo The Locket

“Tình yêu không có
tuổi. Và tình yêu làm ta không già đi.”

Jeanne Moreau

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3