Âm phủ - Phần I - Chương 09 - 11
Chương Chín
Quá biết Rebecca có thể trở nên rất ư thù dai và thực sự cũng
không đáng phải lãnh đủ cơn giận của con nhỏ - dù sao thì cũng không nên ngay
trước bữa ăn - Will tự giũ bụi đất trên áo quần và giẫm đôi giầy ống
cho rơi bớt những cục đất bự trước khi xồng xộc đi vào cửa chính của nhà nó.
Quăng cái ba-lô xuống sàn, khiến dụng cụ bên trong va nhau loảng xoảng, Will
khựng lại trong sửng sốt.
Đón nó vào nhà là một cảnh kỳ quặc. Cánh cửa phòng khách đóng
chặt, còn Rebecca thì cúi lom khom bên cạnh, ép sát tai vào lỗ khóa. Khi thấy
Will, con nhỏ cau mặt lại.
- Chuyện gì...?
Câu hỏi của Will bị cắt ngang khi Rebecca đứng bật dậy, ngón
tay trỏ đè lên môi suỵt nó im. Nó kéo cánh tay của thằng anh đang kinh ngạc vô
nhà bếp. Will hỏi bằng giọng nói nhỏ đầy tức giận:
- Chuyện gì đang xảy ra?
Đúng là chuyện này hết sức quái dị. Rebecca, vốn là một Cô
nương Hoàn hảo Bé bỏng, lại làm cái chuyện rất bậy là nghe lén cha mẹ, một hành
động mà Will không bao giờ trông mong con nhỏ làm.
Nhưng có điều gì đó còn đáng chú ý hơn cả bản thân cánh cửa
phòng khách. Cửa đóng. Will ngoái đầu lại để nhìn cánh cửa một lần nữa, không
thực sự tin nổi con mắt của mình.
Nó nói:
- Cánh cửa đó đã được chèn để mở rộng từ hồi nào tới giờ theo
như tao nhớ. Mày biết má ghét...
Rebecca nói với vẻ nghiêm trọng:
- Họ đang cãi nhau.
- Họ đang cái gì? Về chuyện gì?
- Em không biết. Em chỉ biết má hét bảo ba đóng cửa, và em
chỉ mới thử nghe thêm thì anh xông vô.
- Chắc hẳn mày đã nghe được gì đó?
Rebecca không trả lời ngay. Will nài ép con nhỏ:
- Sao, mày đã nghe cái gì?
Con nhỏ thủng thẳng nói:
- Thì... Má gào thét rằng ba chỉ là một kẻ thất bại
khốn nạn... và ba nên thôi lãng phí thì giờ làm toàn chuyện rác
rưởi.
- Gì nữa?
- Không nghe được phần còn lại, nhưng cả hai người đang nổi
cơn thịnh nộ. Hai người đại khái đang gầm gừ nhau. Chắc phải là chuyện quan
trọng - Má đang tiếc nhớ đồng loại!
Will mở tủ lạnh, lơ đãng xem xét một hũ sữa chua rồi đặt trả
lại vô tủ.
- Vậy chuyện này có thể là về cái gì? Tao nhớ trước đây ba má
đâu có làm vậy.
Vừa lúc đó cánh cửa phòng khách mở bung ra, khiến cả Will và
Rebecca giật bắn người, Tiến sĩ Burrows hùng hổ bước ra, mặt đỏ ké và con mắt
tóe lửa khi ông đi thẳng tới cửa xuống hầm rượu nằm ở phía đối diện. Ông lóng
ngóng với cái chìa khóa, càm ràm gì đó không hiểu nổi mà cũng không nghe được,
mở khóa cửa hầm rượu, rồi đóng sầm nó lại sau khi vào bên trong.
Will và Rebecca vẫn còn ngó lom lom ra từ cái góc nhà bếp khi
bà Burrows thét vang:
- ÔNG LÀ ĐỒ VÔ DỤNG, ĐỒ HÓA THẠCH CHẾT TOI! ÔNG CỨ Ở LÌ DƯỚI ĐÓ MÀ RÃ MỤC LUÔN
ĐI, TÔI CÓC CẦN, LÃO GIÀ DI CHỈ NGU ĐẦN!
Tiếng bà hét chói lói hết cả hơi, khi bà đóng sập cánh cửa
phòng khách bằng một cú đóng mạnh cực kỳ.
Will lãnh đạm nói:
- Làm vậy chỉ tổ hại lớp sơn.
Rebecca quá chú tâm vào chuyện đang xảy ra, không có vẻ nghe
Will nói gì. Will lầu bầu:
- Trời ơi, thiệt dễ sùng quá. Tao đang cần nói chuyện với ba
về phát hiện của tao hôm nay.
Lần này Rebecca có nghe anh nó.
- Anh xù luôn đi! Lời khuyên của em là hãy tránh khuất mắt họ
cho đến khi chuyện qua đi.
Con nhỏ chĩa cái cằm ra với vẻ mặt ta đây.
- Nếu có bao giờ chuyện qua đi. Mà này, đồ ăn xong rồi. Tự
lấy phần mà ăn. Thực ra anh có thể ăn hết... Em thấy không còn ai khác có cảm
hứng ăn uống gì nữa đâu.
Rebecca xoay mình bỏ ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào.
Will nhìn hết cái ngưỡng cửa trống vắng đến cái lò nướng, rồi nhún vai.
Nó ăn ngấu nghiến hai phần ba bữa ăn làm-sẵn-chỉ-việc-đút-lò,
rồi đi lên cầu thang trong ngôi nhà giờ đây yên ắng một cách dị thường. Không
có cả những chuỗi âm thanh phát từ cái máy truyền hình trong phòng khách ở dưới
lầu khi Will ngồi trên giường. Nó dùng một miếng vải tỉ mỉ đánh bóng cái xẻng
cho đến khi nó sáng loáng và hắt tia sáng phản chiếu lăn tăn như sóng lên trần
nhà phía trên đầu nó. Lúc đó nó mới chồm tới, đặt cái xẻng xuống sàn, tắt ngọn
đèn ngủ trên cái bàn cạnh giường, chui vào tấm chăn nhồi lông vịt ấm êm của nó.
Chương Mười
Will thức dậy, uể oải ngáp dài, lờ đờ nhìn quanh căn phòng
cho đến khi nhận thấy ánh nắng đã lách qua mép bức màn cửa sổ mà lẻn vào. Nó
ngồi bật dậy vì cảm giác một cái gì đó không ổn chớm bừng lên trong nó. Thiếu
vắng một cách đáng ngạc nhiên sự um xùm hỗn loạn của buổi sáng bình thường
trong ngôi nhà này. Nó liếc nhìn đồng hồ. Nó ngủ quên rồi. Sự kiện hồi hôm đã
khiến nó ngố tịt và nó quên béng vặn đồng hồ báo thức.
Nó kiếm được vài cái tương đối sạch trong bộ đồng phục học
sinh dưới đáy tủ quần áo, quáng quàng mặc vào, đi qua buồng tắm để đánh răng.
Từ buồng tắm bước ra nó thấy cánh cửa phòng ngủ của Rebecca
hé mở nên đứng lại bên ngoài lắng nghe một lúc. Nó đã biết khôn hồn thì đừng
xồng xộc đi vào; đây là khuê phòng kín đáo của con nhỏ, và con nhỏ đã mắng mỏ
nó ra trò nhiều phen về việc tự ý vô phòng con nhỏ không báo trước. Khi không
nghe dấu hiệu sống còn nào trong phòng, Will quyết định nhìn vào một cái.
Căn phòng sạch bong như trước giờ vẫn vậy - giường
chiếu được xếp dọn ngay ngắn không tì vết, để sẵn bộ đồ sạch để thay cho bộ
đồng phục khi con nhỏ đi học về - mọi thứ sạch sẽ và ngăn nắp và đâu ra đấy.
Will thấy cái đồng hồ báo thức nhỏ xíu màu đen của con nhỏ đặt trên bàn cạnh
giường ngủ. Nó tự hỏi: “Tại sao nó không kêu mình dậy?”
Kế đến nó thấy cửa phòng cha mẹ nó cũng để mở, nó không thể
đừng lén ngó vô một cái. Giường còn tươm tất chưa bị ai nằm lên. Vậy là không
ổn.
Cha mẹ nó đâu rồi? Will nhớ lại vụ cãi vã giữa cha mẹ nó vào
đêm hôm trước, hậu quả của vụ đó bây giờ bắt đầu lộ ra. Ngược lại ấn tượng mà
Will thường tạo ra, nó thực ra đa cảm. Không phải nó thờ ơ, chẳng qua nó thấy
khó bộc lộ tình cảm, nên giấu cảm xúc sau cái bề ngoài ra vẻ dửng dưng báng bổ
khi nói tới gia đình, hay đeo cái mặt nạ trơ trơ khi có kẻ khác can dự. Đó là
cơ chế tự vệ mà nó đã hình thành qua nhiều năm để đối phó với những giễu cợt về
ngoại hình bạch tạng của nó. Đừng bao giờ để lộ tình cảm của mày, đừng
bao giờ phản ứng với những châm chọc nhảm nhí, đừng bao giờ cho chúng thỏa mãn.
Mặc dù chưa bao giờ ngẫm nghĩ cho sâu sắc, Will cũng ý thức
là đời sống gia đình nó hơi lạ, ấy là nói cho nhẹ nhàng. Tất cả bốn thành viên
trong gia đình nó đều quá khác biệt nhau, như thể họ bị vô ý quăng vô một rọ
trong những tình huống vượt ngoài khả năng kiểm soát của họ, như bốn người xa
lạ hoàn toàn ngẫu nhiên đi chung một toa xe lửa. Bằng cách nào đó mọi người kết
nối với nhau, mỗi người biết vị trí của mình, và rốt cuộc, nếu không hoàn toàn
hạnh phúc, thì dường như cũng tìm được sự thăng bằng riêng biệt. Nhưng toàn bộ
gia đình thì có nguy cơ sụp đổ tan tành. Ít ra đó cũng là cảm giác của Will vào
buổi sáng hôm ấy.
Khi nó đứng giữa khoảng trống ở đầu cầu thang, nó lắng nghe
sự im ắng gây bồn chồn lo lắng, liếc nhìn qua cửa phòng ngủ này đến cửa phòng
ngủ kia. Chuyện này nghiêm trọng.
Nó lẩm nhẩm một mình: “Chuyện ắt phải xảy ra lúc này... đúng
lúc mình khám phá được điều kỳ lạ.” Nó nôn nóng muốn nói với Tiến sĩ Burrows về
đường hầm ở dưới Hố và căn phòng bát giác mà nó và Chester đã tình cờ lọt vào.
Dường như mấy thứ đó chẳng có ý nghĩa gì nếu không được cha nó nhìn nhận, không
được cha nó bảo “Giỏi lắm, Will!” rồi nhân hậu mỉm cười tự hào về thành tích
của nó.
Khi nó nhón bước xuống cầu thang, nó có cái cảm giác kỳ quái
hết sức là nó đang đột nhập vô chính ngôi nhà của nó. Nó liếc vào cửa phòng
khách. Cửa vẫn đóng kín. Hẳn là mẹ nó đã ngủ trong đó, nó vừa nghĩ vừa đi vào
nhà bếp. Trên bàn có mỗi một cái tô, còn dính chút đỉnh bánh gạo, nó có thể
biết chắc là em gái nó đã ăn xong bữa điểm tâm và đã đi học rồi. Cái chi tiết
em gái nó đã không dọn dẹp sau khi ăn, và thiếu tô cháo bột bắp và tách trà của
cha nó trên bàn ăn hay trong chậu rửa chén, gióng lên hồi chuông báo động mơ hồ
trong đầu nó. Hình ảnh ngưng trệ của nếp sống hàng ngày gợi ý một điều bí ẩn gì
đó, như một mẩu bằng chứng ở hiện trường tội phạm mà nếu nghiên cứu đúng, sẽ
cho nó câu trả lời chính xác chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng chẳng được tích sự gì. Will không tìm được câu trả lời
ở đây, và nó nhận ra nó phải sống đời nó.
Vội vàng đổ món bánh ngũ cốc vô tô, nó lẩm bẩm một mình:
- Vụ này y như ác mộng.
Nó rầu rĩ nhai bánh ngũ cốc, làu bàu thêm:
- Pó tay chấm com.
Chương Mười Một
Chester ngồi vơ vẩn trên một trong hai cái ghế bành gãy trong gian phòng lớn của
đường hầm Bốn chục Hố. Nó đã vo một viên bi bằng đất sét nữa giữa mấy ngón tay,
thêm nó vô cái đống bi càng lúc càng to trên bàn bên cạnh. Sau đó nó bắt đầu
búng miễn cưỡng từng viên một nhắm vào cái chai Volvic rỗng mà nó đặt thăng
bằng trên vành cái thùng xe cút kít gần đó.
Will đã quá trễ hẹn. Trong lúc bắn mấy viên đạn con, Chester
thắc mắc cái gì trên đời này có thể khiến thằng bạn nó giờ này vẫn chưa tới
đây. Riêng chuyện trễ này cũng đủ để lo, nhưng Chester bồn chồn vì nó muốn nói
cho Will biết điều nó khám phá ra khi mới bước vô địa điểm khai quật.
Cuối cùng khi Will đến, nó đi chầm chậm như con ốc sên xuống
chỗ dốc ở lối vào đường hầm, cái xẻng của nó đeo trên vai và cái đầu của nó cúi
gục xuống.
Chester hớn hở nói:
- Ê, Will!
Nó búng nguyên một nắm đạn đất sét bay vòng tới cái chai cứ
ngang ngạnh đứng yên. Như thể đoán trước tất cả những viên đạn đó đều không
trúng mục tiêu.
Chester hơi thất vọng một chút rồi quay sang Will chờ câu trả
lời. Nhưng Will chỉ lầu bầu, rồi khi nó ngước nhìn lên, Chester đâm bối rối vì
hai mắt Will không lộ chút tinh anh hay thần thái gì cả. Chester đã nhận ra
điều gì đó không ổn trong hai ngày qua ở trường - Will dường như né
tránh nó, và khi nó xáp lại thì thằng bạn nó lại thoái thác, không chuyện trò.
Một sự im lặng khó chịu kéo dài giữa hai đứa nó trong gian
phòng lớn, cho đến khi Chester không chịu đựng được nữa, buột miệng nói:
- Có một đoạn...
Will ngắt lời nó:
- Ba tao bỏ đi rồi.
- Cái gì?
- Ba đã tự nhốt mình trong hầm rượu, nhưng bây giờ gia đình
tao nghĩ là ổng đã bỏ đi.
Bỗng nhiên Chester hiểu ra hết tại sao thằng bạn nó hôm nay
cư xử kỳ cục hơn bình thường. Nó há miệng ra rồi ngậm lại. Nó hoàn toàn không
biết nói gì cả.
Như thể đã kiệt sức, Will thả người ngồi xuống cái ghế bành
gần nhất.
Chester lúng túng hỏi:
- Chuyện xảy ra hồi nào?
- Cách đây hai ngày - ba có gây gổ gì đó với má.
- Má mày nghĩ sao?
- Hả, chẳng nghĩ gì cả! Từ lúc ba bỏ đi má không nói một
tiếng nào hết.
Will trả lời. Chester liếc nhìn nhánh đường hầm rẽ ra từ gian
phòng lớn rồi nhìn Will, nó đang trầm tư kỳ cọ một mảng bùn khô trên cán cây
xẻng của nó. Chester thở dài rồi nói vội:
- Tao lấy làm tiếc, nhưng... có một chuyện khác mày cũng nên
biết.
Will lặng lẽ hỏi lại:
- Chuyện gì?
- Đường hầm bị chắn rồi.
- Cái gì?
Will hỏi. Trong chớp mắt nó sinh động trở lại. Nó đứng bật
dậy khỏi cái ghế bành và lao tới miệng đường hầm. Đúng y chóc, lối vào căn
phòng gạch đặc biệt không còn có thể đi qua được nữa. Thực tế lối đi dài sáu
thước chỉ còn lại một nửa mà thôi.
- Tao không tin nổi.
Will bất lực trố mắt nhìn vật chắn bằng đất và đá nén chặt
cao tới tận trần, bít hoàn toàn đường hầm. Nó kiểm tra những trụ chống và dầm
đỡ ngay trước mặt, dùng cả hai tay ghì chúng, đá vào phần đáy vật chắn bằng đầu
mũi giầy ống bọc kim loại. Nó nói:
- Không có sơ xuất gì hết.
Nó ngồi xổm xuống để kiểm tra bằng bàn tay nhiều chỗ khác
nhau của mớ đất đá từ cái đống đó. Nó chụm hai lòng bàn tay lại bụm một mớ đất
và chăm chú xem xét trong khi Chester quan sát, ngưỡng mộ cách thằng bạn nó
điều tra hiện trường.
- Quái.
Chester hỏi:
- Cái gì?
Will đưa bụm đất lên mũi hít một hơi dài. Sau đó, nó thả mớ
đất xuống, chỉ giữ lại một dúm. Nó tiếp tục chà xát chậm rãi dúm đất đó giữa
những đầu ngón tay suốt mấy giây rồi quay qua Chester nhăn mặt.
- Cái gì vậy, Will?
- Trụ chống phía bên trong đường hầm vốn hoàn toàn rắn
chắc - lần trước khi tụi mình ra về tao đã kiểm tra thử hết rồi. Mà
mấy bữa nay đâu có mưa, đúng không?
- Đúng, tao đâu có thấy trời mưa.
- Không mưa, và đất không có vẻ đủ ẩm ướt đến nỗi trần hầm
sụp xuống - Độ ẩm không cao hơn bình thường. Nhưng tất cả những điều
này hết sức kỳ lạ.
Nó cúi xuống, rút một cục đá từ đống đất đá bít đường hầm ra,
thảy cho Chester. Chester xem xét với vẻ mặt ngơ ngác:
- Tao rất tiếc, tao chẳng hiểu gì sất. Cái này đáng chú ý
điểm nào?
- Nó lá đá vôi. Cái đống bít miệng hầm này có khá
nhiều đá vôi. Sờ bề mặt cục đá coi. Nó cộm như có bụi phấn - hoàn
toàn không đúng chất liệu của sa thạch. Đó là đá phấn.
Chester hỏi:
- Đá phấn?
- Đúng, lộm cộm hơn. Khoan đã, để tao kiểm tra lại cho chắc
đúng.
Will nói trong lúc nó rút ra một con dao xếp bỏ túi, bật lưỡi
dao ra, dùng nó để cạy một mẩu đá khác có bề mặt sạch sẽ. Nó vừa làm vừa nói.
- Mày hiểu không, cả hai thứ đều là đá trầm tích, trông hơi
giống nhau. Đôi khi khó mà phân biệt được chúng. Cách mày có thể kiểm tra là
nhỏ a-xít lên bề mặt đá - a-xít khiến đá vôi kêu xèo
xèo - hoặc là nhìn nó qua kính phóng đại để thấy những hạt thạch anh
thô hơn mà mày chỉ có thể lấy trong sa thạch, nhưng hiện giờ thì đây là phương
pháp tốt nhất. Đây rồi.
Will loan báo khi lấy ra một mảnh đá tí tẹo mà nó cạy từ mẩu
đá và gỡ mảnh đá khỏi lưỡi dao, cho vào miệng trước sự kinh ngạc của Chester.
Rồi nó gặm mảnh đá giữa mấy cái răng cửa.
- Mày làm gì vậy, Will?
Will vẫn nghiến mảnh đá, đáp với vẻ suy tư:
- Ừm... Đúng, tao chắc chắn đây là đá vôi... Mày coi, nó rã
thành một chất sệt mịn... nếu nó là sa thạch, nó sẽ lộm cộm hơn, thậm chí kêu
kin kít khi tao cắn trúng.
Chester cau mặt khi nghe âm thanh phát ra từ miệng thằng bạn.
- Mày có nghiêm túc không đó? Nó không làm mẻ răng mày hả?
- Chưa.
Will nhe răng cười. Nó thò tay vô miệng dồn mấy mảnh đá lại
và gặm thêm một lát nữa. Cuối cùng nó tuyên bố, sau khi nhổ phẹt phần còn lại
của mảnh đá trong miệng ra.
- Chắc chắn là đá vôi. Muốn thử không?
Chester từ chối không một chút ngập ngừng.
- Không, tao chịu, thật mà. Dù sao cũng cám ơn.
Will phẩy tay về phía nóc hầm bên trên chỗ hang sập.
- Tao không tin là có một lớp trầm tích - một túi
đá vôi cô lập - đâu đó gần đây. Tao biết khá rõ địa chất vùng này mà.
Chester hỏi, vẻ mặt nghiêm trang:
- Vậy mày suy ra điều gì? Ai đó đã xuống đây, dùng tất cả mớ này
để bít đường hầm lại à?
- Đúng... không... Ờ, tao không biết.
Will vừa nói vừa đá vào cái đống chướng ngại vật một cách tức
giận.
- Tao chỉ biết là có cái gì đó kỳ lắm trong chuyện này.
- Biết đâu chẳng là một trong mấy băng nhóm? Có thể là băng
Hội không?
Chester đưa ra giả thuyết, nói thêm:
- Hay không chừng là băng Cạch?
Will nói:
- Không, không có vẻ như vậy.
Nó quay lại nghiên cứu đường hầm phía sau. vẻ ngạc nhiên, nó
nói:
- Phải có những dấu tích khác nếu tụi nó từng vô đây. Mắc gì
tụi nó chỉ bít đường hầm? Mày biết tụi nó thuộc loại gì mà - tụi nó
ắt đã phá tan hoang cả khu khai quật này. Không, chẳng hợp lý gì hết.
Chester tán đồng:
- Ừ.
Will nói:
- Nhưng cho dù là ai đi nữa, kẻ đó thực sự không muốn cho tụi
mình trở lại bên trong đó, đúng không?
Khi Will về đến nhà, Rebecca đang làm bài tập trong nhà bếp.
Nó vừa dựng cây xẻng vô bệ dựng ô dù và treo cái mũ màu vàng của nó lên trên
thì Rebecca gọi nó từ góc phòng:
- Anh về sớm nhỉ.
- Ừ, tụi tao gặp trở ngại trong đường hầm và tao không thể
mất công đào thêm nữa.
Will nói rồi ngồi phịch xuống ghế bên kia bàn đối diện
Rebecca, điệu bộ thất vọng ngao ngán. Rebecca quan tâm vẻ châm chọc:
- Không đào bới nữa à? Coi bộ tình hình xấu hơn em tưởng.
- Tụi tao bị một nóc hầm sụp xuống.
Rebecca nói mơ hồ:
- Ờ, há...
- Tao không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Không thể do rò thấm,
và điều thực sự kỳ quái là những thứ sụp xuống...
Will bỏ dở câu nói vì Rebecca đã đứng dậy rời cái bàn và lụi
cụi làm gì đó ở cái chậu rửa chén, rõ ràng chẳng rằng nghe những điều Will nói.
Điều này không khiến Will phật lòng lắm; nó quen bị phớt lờ rồi. Nó mệt mỏi gục
cái đầu vào hai bàn tay tựa trên bàn một lát, rồi đột ngột ngẩng phắt lên như
thể nó bị chuyện gì.
Nó nói:
- Mày có nghĩ là ổng bị kẹt ở dưới đó không?
Rebecca đang tráng nước một cái chảo, hỏi:
- Ai?
- Ba. Chúng ta đều cho là ba đã bỏ đi đâu đó bởi vì im vắng
quá, nhưng có thể ba vẫn còn ở dưới hầm rượu. Nếu suốt hai ngày qua ba không ăn
uống gì, ba có thể suy sụp.
Will đứng dậy, quả quyết nói với cái lưng của Rebecca:
- Tao đi xem sao.
- Không thể làm được. Vô phương.
Rebecca đáp, quay mặt lại đối diện Will:
- Anh biết là ba không cho phép tụi mình xuống đó khi không
có ba.
- Tao sẽ đi lấy chìa khóa dự phòng.
Nói xong Will vội vã ra khỏi nhà bếp để mặc Rebecca đứng cạnh
cái chậu rửa chén. Con bé nắm chặt bàn tay rồi buông các ngón ra trong đôi găng
tay bảo hộ màu vàng nó đang đeo.
Vài giây sau Will lại hiện ra:
- Sao, mày có đi không?
Rebecca không đi theo Will, mà quay đầu nhìn qua cửa sổ nhà
bếp như thể đắn đo điều gì.
Gương mặt Will nháng lên tức giận
- Đi!
- Thì đi... sao cũng được.
Rebecca đồng ý khi con nhỏ có vẻ tỉnh táo lại, rút tay ra
khỏi găng tay và đặt chúng vào đứng cái rổ bên cạnh cái chậu.
Hai đứa đi tới cửa vào hầm rượu, mở khóa một cách lặng lẽ, để
mẹ chúng không nghe thấy. Tụi nó thực ra không cần lo lắng vậy, vì từ bên trong
phòng khách vang vọng ra một chuỗi tiếng súng liên thanh át hết mọi âm thanh
khác.
Will bật đèn rồi bước xuống những bậc thang gồ sồi đánh
véc-ni mà Will đã từng phụ cha nó đặt vào chỗ đó. Khi hai đứa đứng trên nền hầm
xi-măng sơn màu xám, cả hai nhìn quanh im lặng. Không thấy dấu vết nào của Tiến
sĩ Burrows. Căn phòng tùm lum những đồ đạc của ông, nhưng chẳng khác gì mấy so
với lúc Will nhìn thấy chúng trước đây. Cái thư viện bành trướng của cha nó
chiếm hết hai bức tường. Bức tường thứ ba là những cái kệ chứa những thứ phát
hiện “riêng” của ông, bao gồm một cái đèn của nhân viên đường sắt và một bộ bày
biện cẩn thận những cái đầu nho nhỏ bằng đất sét thô sơ, đường nét quê kệch.
Dựa vào bức tường thứ tư là một bàn làm việc, trên bàn có máy tính, và trước
máy tính có một lon bia còn một nửa.
Khi Will xem xét cảnh tượng, nó thấy chỉ có một thứ dường như
ở trật chỗ, ấy là cái xe cút kít đựng đầy đất và đá nhỏ đặt bên cạnh cửa để ra
vào khu vườn. Nó nói:
- Tao thắc mắc cái đó làm cái gì ở đây?
Rebecca nhún vai. Wilỉ nói tiếp:
- Buồn cười. Tao từng thấy ba đẩy một xe như vậy ra công
viên.
Rebecca cau mày suy nghĩ, hỏi lại
- Hồi nào?
- Khoảng chừng hai tuần trước... lúc nửa đêm. Tao đoán có thể
ba đem mấy thứ này vô đây để phân tích hay làm gì đó.
Will thò tay vào xe cút kít, hốt một nắm đất rời trong lòng
bàn tay, xem xét tỉ mỉ, dùng ngón tay trỏ dò quanh. Rồi nó đưa nắm đất lên mũi
hít một hơi sâu. Nó tuyên bố:
- Chứa nhiều đất sét.
Nó thọc cả hai tay vào đất, bốc lên hai nắm to mà nó vắt chặt
rồi thả lỏng ra, để chúng rơi vãi trở xuống thùng xe cút kít. Nó quay sang nhìn
Rebecca với vẻ mặt kỳ quặc. Con nhỏ sốt ruột:
- Cái gì vậy?
Will nói:
- Tao đang tự hỏi là cái đống này có thể từ đâu ra? Nó...
- Anh đang lảm nhảm về cái gì? Rõ ràng là ba không có ở dưới
này, và không có gì trong những thứ này có thể giúp chúng ta tìm ra ba.
Rebecca nói bằng một giọng dữ dội đến nỗi Will nín thinh
luôn. Con nhỏ bảo:
- Thôi, chúng ta trở lên nhà trên.
Không đợi Will trả lời, con nhỏ giẫm bước đùng đùng đi lên
cầu thang, bỏ mặc Will dưới hầm rượu. Will lầm bầm, thể hiện một tình cảm mà
cha nó thường chia sẻ với nó:
- Đàn bà! Đừng hòng biết mình ở đâu với họ!
Đặc biệt với Rebecca, Will thấy con nhỏ là một bí ẩn tuyệt
đối. Will không thể nào biết chắc là Rebecca nói cái điều mà nó làm do ngẫu
hứng, hoặc có điều gì thực sự sâu sắc hơn hay phức tạp hơn đang diễn ra trong
cái đầu xinh xắn của nó, đôi khi Will không thể nào thù tìm hiểu.
Nhưng dù gì đi nữa, bây giờ bận tâm chuyện đó cũng chẳng ích
gì, chẳng ích gì khi còn những chuyện khác quan trọng hơn phải lo nghĩ. Nó thổi
lung tung và phủi tay cho rớt hết bụi đất, đứng im ở giữa căn phòng cho đến khi
óc tò mò lại khiến nó sáng suốt hơn. Nó đi tới bàn làm việc, lật lật ngẫu nhiên
xấp giấy tờ để trên bàn. Có những bản sao các bài báo về vùng Highfield, hình
chụp một ngôi nhà màu nâu đỏ đã phai và mấy tấm bản đồ te tua. Một tấm khiến
Will chú ý - trên tấm đó có ghi chú bằng bút chì. Nó nhận ra nét chữ
viết tay khẳng khiu của cha nó.
Will đọc: Quảng trường Martineau - chìa
khóa? Thông gió cho cái gì? Nó cau mày khi dò ra một mạng nét vẽ bằng
viết chì xuyên qua những ngôi nhà ở mỗi cạnh của quảng trường. Nó tự hỏi thành
tiếng:
- Ba đeo đuổi chuyện gì nhỉ?
Dòm xuống dưới gầm bàn, Will tìm thấy cái cặp da của cha nó,
bèn đổ hết các thứ bên trong ra sàn, hầu hết là báo và tạp chí. Ở trong ngăn
phụ của cái cặp nó tìm được mấy đồng tiền lẻ trong một túi giấy nâu nhỏ và một
mớ giấy gói kẹo sô-cô-la. Sau đó, khi ngồi thụp xuống, nó bắt đầu lục lọi mấy
hộp lưu trữ để dưới gầm bàn, kéo từng hộp ra, lật xem qua nội dung từng hộp.
Nó đang lục lọi thì bị cắt ngang vì em gái nó nằng nặc kêu,
nói lên ăn bữa tối kẻo đồ ăn nguội hết. Nhưng trước khi đi lên cầu thang, nó đi
một vòng trở lại phía cánh cửa ra vào vườn, xem xét những cái áo khoác treo gần
đó. Mũ và áo quần bảo hộ lao động của cha nó không còn ở đó.
Trở lên hành lang nhà trên, nó đi ngang qua một hỗn âm tiếng
cười và vỗ tay đằng sau cánh cửa đóng kín của phòng khách để vào nhà bếp.
Hai anh em ngồi ăn trong im lặng cho đến khi Will ngước lên
nhìn Rebecca. Con nhỏ cầm nĩa một tay, tay kia cầm bút chì làm bài tập toán.
Will hỏi:
- Rebecca, mày có thấy cái mũ và áo quần bảo hộ lao động của
ba không?
- Không, ba luôn cất mấy thứ đó dưới hầm. Tại sao anh hỏi
vậy?
Will nói:
- À, mấy thứ đó không còn ở dưới nữa.
- Có thể ba để chúng ở chỗ đào bới nào đó.
- Một chỗ đào khác à? Không - Nếu có thì ba đã nói
cho tao biết. Với lại, ba có lúc nào rảnh để đi ra ngoài mà làm chuyện đó? Ba
luôn luôn ở nhà nếu không ở trong viện bảo tàng - ba đâu có bao giờ
đi đâu, đúng không? Đâu có đi đâu mà không nói cho tao biết...
Will nhỏ giọng lại vì Rebecca chăm chú nhìn nó. Con nhỏ nói
đầy ngờ vực:
- Em biết nét mặt này. Anh đã nghĩ ra điều gì đó, phải không?
Will đáp ngay:
- Không, chẳng có gì hết. Thật mà.