Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 008 - 010
Chương 8: Mông nở hoa
Tên lính kia run
rẩy núp sau lưng Tam vương gia, chỉ vào Uy Thất Thất nói.
“Vương gia, tên
tiểu tử này đã đánh bọn thuộc hạ! Ngài nhìn mọi người xem, bị thương không
nhẹ!”
Tam vương gia
lửa giận bừng bừng nhìn Thất Thất, sau đó nói với Lưu phó tướng đứng phía sau.
“Nói cho hắn biết, đánh nhau trong quân ngũ sẽ bị trừng phạt thế nào.”
Lưu phó tướng
đột nhiên nắm bắt cơ hội, không khỏi vênh váo tự đắc ngồi xuống trước mặt Thất
Thất. “Đánh nhau trong quân ngũ, nhẹ thì bị phạt hai mươi quân trượng, nặng thì
xử tử ngay tại chỗ!”
“Đánh hắn hai
mươi quân trượng!” Tam vương gia lạnh lùng lên tiếng, sau đó giao Thất Thất cho
Lưu phó tướng, xoay người sải bước rời khỏi chỗ đó.
Thất Thất tưởng
mình nghe lầm, hai mươi quân trượng, chẳng phải là muốn đánh chết cô sao, đây
là đạo lí gì vậy, chư thần ơi, hãy mau giáng một tia sấm sét, đưa cô trở về đi.
Thất Thất bị đưa
đến thao trường, đã có rất nhiều binh lính chờ sẵn ở đó xem náo nhiệt, khi cô
trông thấy cây quân trượng thô ráp, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, đánh gậy này
lên người, thế nào mông cũng nở hoa…
Lưu phó tướng đi
tới trước mặt Thất Thất. “Đừng tưởng rằng Vương gia giữ ngươi lại bên người thì
có thể hống hách, sao nào? Cũng phải chịu đòn thôi, trong quân đội, kỉ luật rất
nghiêm, Vương gia ghét nhất là nội chiến!”
“Đồ khốn! Ngài
dám đánh tôi, sau này ngài sống không được yên đâu!”
“Còn già mồm,
đánh cho ta!”
Phó tướng vừa ra
lệnh, hai binh lính hung hăng cầm quân trượng đi tới, chính là những tên vừa
nãy bị cô đánh cho bầm dập, không còn hi vọng chúng nương tay đâu.
“Đợi đã!” Thất
Thất ôm lấy mông, nở nụ cười với Lưu phó tướng. “Đánh thật sao?”
“Hỏi thừa, quân
lệnh như sơn! Đánh cho ta!” Lưu phó tướng hét lớn một tiếng.
Cái mông Uy Thất
Thất trong chớp mắt bỗng nở hoa.
Uy Thất Thất bị
đánh hai mươi quân trượng, đám binh lính kia đứng vây quanh đó, bật cười ha hả
ngay trên đầu cô, Thất Thất cảm nhận được bị phun nước miếng xuống đầu, từ nhỏ
đến lớn, ai dám đánh Uy Thất Thất chứ, chỉ có cô đánh người khác mà thôi.
“Cút ngay!” Thất
Thất hét lớn. “Chờ tôi bình phục, các anh sẽ gặp xui xẻo! Đánh cho các anh răng
rụng đầy đất!”
Đám binh lính
kia ngó nghiêng nhìn nhau một lượt, sợ sau khi cô khỏe lại sẽ tới tính sổ, nên
vội vàng tản đi.
Thất Thất nằm
sấp trên mặt đất ở thao trường rất lâu, cô sao chịu đựng nổi chuyện này, ức
muốn chết, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cuối cùng không còn cách nào, đành
phải khập khà khập khiễng quay về đại bản doanh, cô muốn tìm tên vương gia ngu
ngốc kia đấu lí, ai cho chàng cái quyền tùy tiện đánh người, chuyện đó không
thể trách phạt một mình cô được, đám binh lính kia cũng mắc lỗi mà, chẳng lẽ bị
ăn hiếp thì không được phản kháng sao?
Tam vương gia
Lưu Trọng Thiên trông thấy Uy Thất Thất bước vào đại bản doanh, trên gương mặt
xấu xí lộ vẻ phẫn nộ, biết trong lòng cô không phục, bèn bỏ quyển sách xuống.
“Lần sau còn dám gây rối trong quân đội, sẽ đánh ngươi bốn mươi quân trượng!”
“Vì sao không
đánh bọn chúng, bọn chúng ăn hiếp tôi!”
“Còn già mồm, ta
xem tình hình lúc đó không giống như lời ngươi nói!”
“Lần sau để tôi
bắt gặp, sẽ đánh chết bọn chúng, cho bọn chúng đi mà cáo trạng!”
“Nếu vậy lần sau
ta sẽ sai người trực tiếp chém đầu ngươi!”
“Hừ! Dù sao
trong doanh trại ngài là thống soái, ngài chính là vương pháp! Ngài thích nói
sao mà chẳng được!” Thất Thất đi về phía đống chăn đệm dưới đất, không dám
ngồi, đành phải nằm sấp xuống, trong miệng vẫn lầm bầm không biết đang nói cái
gì.
“Sau này phải
nghiêm chỉnh phục tùng quân lệnh, không được gây rối trong doanh trại!” Lưu
Trọng Thiên lạnh giọng nói.
Thất Thất nằm
sấp trên chăn đệm, hai tay ôm lấy đầu, quy củ chết tiệt, có liên quan gì đến cô
chứ, cô là Uy Thất Thất, không phải binh lính quân đội, phải nhanh chóng trở về
mới được.
Tam vương gia
không nghe thấy tiếng Thất Thất phản kháng nữa, nghi hoặc bước tới, thấy cô
chổng mông lên, thở hổn hển nằm gục chỗ đó, xem ra bị đánh rất nghiêm trọng.
“Đợi chút, ta đi gọi quân y bôi thuốc cho ngươi!”
“Không cần!”
Thất Thất nghiêng đầu. “Chỗ ấy bị thương không có gì đáng kể, không cần ngài
quan tâm!”
Tam vương gia
cười khẩy một tiếng, gương mặt anh tuấn bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên. “Không
có gì đáng kể? Rất tốt, lát nữa đổ đầy nước vào bồn tắm cho ta, ta muốn tắm
rửa! Nước phải ấm vừa tầm… Còn nữa,” Tam vương gia cốc đầu Thất Thất một cái “ngươi
hãy tắm gội sạch sẽ trước, rồi xách nước về cho ta!”
Uy Thất Thất nổi
nóng quay phắt đầu đi, cáu tiết nghiến răng kèn kẹt, mông bị đánh thành ra như
vậy còn phải xách nước tắm cho chàng. Con gái tập đoàn Uy Thị giàu có, lưu lạc
tới nơi này trở thành tôi tớ cho tên vương gia xấu xa, cô nén giận đứng lên,
hiện giờ đang trong phạm vi thế lực của Lưu Trọng Thiên, cô phải nhẫn nhịn.
Chương 9: Ba lần thay nước tắm
Uy Thất Thất ra
tới bờ sông, phát hiện nguồn nước nơi đây trong vắt, thật muốn nhảy xuống tắm
rửa sạch sẽ, song cô cũng biết, chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, nơi này đông
nam nhân, vô cùng bất tiện, vì thế cô dùng thùng gỗ múc nước, lau người từng
chút một.
“Ê, Uy Thất
Thất, sao không nhảy xuống tắm đi!” Lưu phó tướng dẫn theo vài binh lính đi
tới, một gã trong số đó gào lên.
“Nhất định là
mông nở hoa, không thể tắm được, ha ha…” Một gã khác hùa vào chế giễu cô.
“Đúng rồi, đúng
rồi!”
Thất Thất cố nén
cơn giận, đứng bên bờ sông, xách nửa thùng nước quay lên bờ, một binh sĩ đi
tới, liếc nhìn qua thùng nước.
“Đánh người khỏe
lắm mà, xách nước chỉ được có nửa thùng, giống hệt nữ nhân!”
“Nếu là nữ nhân
thì nguy to, bộ dáng thế kia nhất định sẽ không xuất giá được, ha ha!”
Thất Thất bỏ
thùng gỗ xuống, giẫm chân lên thùng gỗ, ánh mắt lạnh giá nhìn đám binh lính kia
lẫn Lưu phó tướng, nếu chúng còn tiếp tục nói nữa, Thất Thất tuyệt đối không sợ
lĩnh thêm hai mươi quân trượng đâu.
“Đủ rồi, đừng
gây chuyện nữa, đi!” Lưu phó tướng cảm thấy bọn lính có phần quá trớn, sợ bọn
họ lại gây rối, ngộ nhỡ Uy Thất Thất bị kích động, xông lên đánh bọn họ một
trận tơi bời, nếu bị phạt tiếp, cái mông kia nhất định sẽ nát nhừ.
Lưu phó tướng
dẫn binh lính bỏ đi, Thất Thất đá thùng gỗ bay ra xa, nước văng tung tóe khắp
nơi, đáng ghét, lẽ ra phải đánh bọn chúng cho hả dạ chứ, có lẽ tại cô e sợ
những lời Lưu Trọng Thiên nói, không giống như dọa nạt người ta.
Thất Thất đi tới
đi lui ra ra vào vào mấy lần, mệt nhọc ướt đẫm mồ hôi, gục xuống bên cạnh bồn
tắm, thở hổn hển, cô bực bội nhìn tên Tam vương gia đang ngồi trước thư án đọc
sách, nghi ngờ nam nhân kia phải chăng là dạng đầu gỗ, dùng từ “máu lạnh vô
tình” để hình dung có vẻ coi trọng chàng, dùng từ “không có nhân tính” có lẽ
thích hợp hơn.
“Xong rồi, độ ấm
vừa tầm!” Thất Thất cảm giác lưng mình đã sắp gãy đôi, khập khà khập khiễng lết
tới chỗ ngủ dưới đất, đương định nằm sấp xuống, nghe thấy phía ngoài đại bản
doanh có tiếng bước chân, một lão tướng quân tiến vào.
“Vương gia, về
chuyện tập kích doanh trại Hung Nô đêm nay, thần nghĩ ngài tốt hơn hết không
nên đi!”
“Ta đã quyết
rồi!”
“Vương gia!” Lão
tướng quân có vẻ không yên tâm, vẫn khẩn cầu.
Tam vương gia
Lưu Trọng Thiên bước tới giữa đại bản doanh, không biết nói chuyện gì với lão
tướng quân, rồi hai người đi ra ngoài.
Khoảng nửa canh
giờ sau, Tam vương gia trở lại, chàng đi thẳng tới bên bồn tắm sau tấm bình
phong, sờ thử nước, nhíu mày.
“Thay nước đi,
lạnh rồi!” Dứt lời tới trước thư án tiếp tục xem sách.
Thất Thất tức
tối nhìn cái tên đáng ghét kia, nửa canh giờ sau mới trở về, thì nước sôi cũng
nguội rồi, xem ra, làm vương gia thật sướng, động chút là có thể hô phong hoán
vũ, quyền lực vô biên, còn oai phong hơn nhiều so với người thừa kế tài sản
kếch xù như Uy Thất Thất cô.
Uy Thất Thất bò
dậy, liếc mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, ngoài đọc sách, đánh giặc ra, không biết
chàng còn có thể làm gì, chắc trong cuộc sống chỉ như thằng khờ ngu ngốc, cái
đồ bị thịt.
Có điều nước vẫn
phải thay, khi Uy Thất Thất xách thùng nước cuối cùng vào, quả thực không còn
sức nữa, trán râm rấp mồ hôi, thiếu chút nữa nằm bò ra đất, gắng sức đấm vào
thùng gỗ, cố ý muốn cho Tam vương gia biết cô không vui lẫn tức giận bội phần.
Tam vương gia
tới bên cạnh bồn tắm, kiểm tra nước, song chàng vừa nhấc tay ra khỏi bồn tắm,
một binh lính đã chạy vào. “Bẩm Vương gia, có chuyện cấp báo, Trì tướng quân
đang chờ trong doanh trại!”
Tam Vương gia
nhíu mày, vội vàng rời khỏi đại bản doanh, Uy Thất Thất đau khổ bước đến trước
bồn tắm, chết tiệt, lát nữa trở về sẽ không bắt cô đi thay nước nữa chứ.
Quả nhiên, sau
đó một binh lính chạy vào đại bản doanh. “Uy Thất Thất, Vương gia căn dặn, nửa
canh giờ sau hãy thay nước đi, ngài ấy quay về sẽ tắm rửa ngay!”
Thất Thất cáu
tiết nhìn chằm chằm về phía thư án, giống như trông thấy Lưu Trọng Thiên đang
ngồi ở đó cười khẩy, vì sao phải nhẫn nhịn chàng ta, Thất Thất giậm chân, nhìn
bồn nước trong veo kia, đi đi lại lại nhiều lần như vậy không phải việc dễ
dàng, phải chăng tên Lưu Trọng Thiên này đầu óc có vấn đề?
Sau nửa canh
giờ, Thất Thất lại đi thay nước, nhưng phía ngoài đại bản doanh vẫn yên ắng,
Tam vương gia căn bản chưa về, Lưu Trọng Thiên, tên khốn này, Thất Thất nổi
khùng thật rồi.
Cánh tay cô mỏi
nhừ run rẩy, ngay đến cái thùng gỗ rỗng cũng chẳng xách nổi, huống hồ lại thay
nước, tưởng tượng sau khi Tam vương gia Lưu Trọng Thiên trở về, chạm tay vào
nước, chắc chắn sẽ nói với cô “Thay đi!”
Thất Thất không
thể nhẫn nhịn nữa, cô quyết định tháo chạy, không muốn ở lại doanh trại chết
tiệt này. Cuộc sống như vậy cô không chịu nổi dù chỉ một ngày, sau khi nghĩ
thông, cô đeo túi sách lên lưng, sờ soạng cái mông, Vương gia thối, Vương gia
chết bầm, dám đánh mông cô, còn bắt cô thay nước tắm tới mấy lần, nếu cho cô
quay trở lại xã hội văn minh, rồi có cơ hội về đây lần nữa, cô nhất định phải
mang đại bác đến bắn cho chàng ta nổ tan xác.
Chương 10: Chạy trốn đụng phải hai con
sói
Thất Thất nhanh
nhẹn băng qua đại bản doanh, đến chỗ nào cũng khôn khéo tránh được lính tuần
tra, trời không phụ người có lòng, tuy rằng mông còn đau ê ẩm, cô vẫn hết sức
vui mừng vì đã thoát khỏi phạm vi thế lực của Lưu Trọng Thiên.
Sắc trời đã tối
đen, nơi này tồi tàn đến mức chẳng có đèn đường, bước thấp bước cao, phải trông
theo ánh trăng mờ mờ mịt mịt, nhưng đêm hôm khuya khoắt, xung quanh hết sức
tĩnh mịch, âm u đáng sợ.
Thất Thất cảm
giác đằng sau tán lá cây vang lên tiếng sột soạt, không khỏi nổi da gà, không
lẽ có quỷ à?
Cô không dám
động đậy nữa, cảm giác có thứ gì đó chầm chậm đến gần cô, Uy Thất Thất biết lá
gan mình không nhỏ, nhưng ở nơi hoang vắng thế này, chẳng có nổi một bóng
người, nói không sợ hãi là giả, lá gan của cô đã sắp vỡ vụn ra rồi.
Uy Thất Thất
cuối cùng cũng có được dũng khí, quay đầu lại, cô trông thấy một đôi mắt xanh
biếc, đó là một con sói, nếu là người, cô còn có gan tỉ thí, nhưng đằng này lại
là một con sói dữ dằn, Uy Thất Thất mất hết can đảm, cô bắt đầu hối hận, khi
rời khỏi doanh trại vì sao không mang theo vũ khí, dù gì cũng tốt hơn việc tay
không tấc sắt.
Con sói ngồi
xổm xuống, nheo mắt lại, tựa như đang chờ đợi gì đó, chưa đầy một lát, lại có
một đôi mắt xanh biếc khác xuất hiện, hóa ra nó đang đợi bạn đến chia nhau con
mồi là cô, tưởng tượng lát nữa thôi mình sẽ bị ăn sạch chỉ còn trơ bộ xương
cốt, bất giác cô rùng mình một cái.
Uy Thất Thất sao
lại xui xẻo như vậy, chạy đến Đại Hán làm mồi cho sói, sót lại đống xương trắng
nằm rải rác ở nơi hoang vắng này, chẳng ai ngờ được người thừa kế của Uy Thị
lại có kết cục bi đát thế!
“Đừng tới đây,
tao không có thịt đâu!” Thất Thất nhát gan lẩm bẩm.
Hai con sói kia
đứng lên, tru tréo gầm một tiếng, sẽ không phải là cầu nguyện trước bữa tối đó
chứ, Thất Thất cảm thấy chân đã mềm nhũn, có khi bọn chúng đói quá đến cả xương
cốt cũng không chừa lại.
Thất Thất khiếp
sợ không khỏi liên tục lùi lại, con sói đằng trước tiến đến, con còn lại phía
sau cũng xông lên, đột nhiên một con sói nhảy vọt lên, lao như bay về phía Thất
Thất. Cô sợ hãi ù té bỏ chạy, không may đâm sầm vào một người, đúng là trời
không diệt Thất Thất mà, cô nhất thời phấn khởi vô cùng, không nghĩ ngợi nhiều,
quay người lại ôm người kia, bám chặt lấy người đó…
“Có sói, có sói,
cứu mạng!” Thất Thất vùi mặt vào trước ngực người đó, nhắm chặt hai mắt lại.
Người kia đối
mặt với con sói đang nhào tới, không rảnh để ý tới Thất Thất đang quấn trên
người mình, đành phải vừa ôm cô, vừa rút bội kiếm ra nghênh chiến với con sói
hung dữ kia.
Thất Thất cảm
giác hơi nóng trên cổ, có thứ gì đó dinh dính bắn lên người, tiếp theo là tiếng
ngã xuống của vật nặng, người kia ôm lấy cô, lui về phía sau, Uy Thất Thất kinh
ngạc mở mắt ra, ngoảnh lại nhìn, phát hiện một con sói đã chết, con còn lại
trông thấy đồng loại bị giết, càng dữ tợn bổ nhào tới.
Người kia gắng
sức đẩy Thất Thất ra, hi vọng cô đừng làm hắn vướng víu, Thất Thất đâu chịu
buông ra, ôm chặt lấy cổ người đó, toàn thân run cầm cập.
Người nọ thở
dài, để mặc Thất Thất ôm như vậy, phi thân nhảy vọt lên, Uy Thất Thất cảm giác
ánh kiếm lóe sáng trong không trung, con sói kia uỵch một tiếng ngã vật xuống
đất.
“Chết rồi? Sói
chết rồi?” Thất Thất quay đầu lại, trông thấy con sói kia giãy giụa trên mặt
đất mấy cái rồi bất động, lúc này mới yên lòng.
“Buông tay, mau buông ra!” Người nọ
kéo tay Thất Thất ra, Uy Thất Thất bị buộc rời ra khỏi người đó.
Thất Thất mượn ánh trăng nhìn kĩ lại,
toàn thân chấn động, là Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, chàng có đôi mắt sáng
giống con sói kia, đang nhìn cô với vẻ phẫn nộ, Thất Thất nhất thời ngồi phịch
xuống đất, sau đó nhảy dựng lên như lò xo. “Đau chết mất, chết tiệt.”
Tam vương gia Lưu Trọng Thiên thu bội
kiếm về, đi về phía Uy Thất Thất, Lưu phó tướng dẫn binh lính đuổi theo sau,
khi bọn họ trông thấy Uy Thất Thất, lập tức trợn trừng mắt.
“Tìm được rồi, Vương gia, hắn quả
nhiên là gian tế, ngay từ đầu thần đã không nhìn lầm mà!”
“Gì cơ? Gian tế?” Uy Thất Thất mơ hồ,
sao cô lại trở thành gian tế rồi, chẳng phải chỉ chạy trốn thôi sao? Lẽ nào
chạy trốn cũng là gian tế à?
Tam vương gia lạnh lùng nhìn Uy Thất
Thất. “Áp giải về doanh trại, sau đó thẩm vấn!”
“Này! Tôi không phải là gian tế…”
Đâu có ai chịu nghe cô nói, Thất Thất
lại bị bắt trở về doanh trại, lần này là bị trói gô cổ, cũng không biết bị tên
khốn nào đá một phát vào mông, cô đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa.
“Quỳ xuống!” Lưu phó tướng ra sức ấn
cô xuống, Thất Thất bị ấn chặt xuống đất.
Trong lòng Uy Thất Thất thầm mắng
chửi, tên cẩu quan Lưu phó tướng, chờ cô tự do rồi, cô sẽ giẫm nát hắn dưới
chân, để hắn liếm giày cho Uy Thất Thất.

