Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 011 - 014

Chương 11: Con gái tốt không chịu thiệt trước mắt

“Bản đồ tuyến đường hành quân ở đâu?”
Lưu phó tướng lại đá cô một cái.

“Bản đồ tuyến đường hành quân nào?”
Thất Thất lửa giận bừng bừng nói. “Tôi nói cho ngài biết một lần nữa, tôi không
phải gian tế, lũ khốn các người!”

“Còn cãi bướng, Vương gia, có khi
phải dùng đại hình với hắn!”

Tam vương gia nhíu mày, đứng lên bước
qua đó, Thất Thất có thể nhìn thấy đôi giày màu đen của chàng đang đi về phía
mình, sau đó nghe thấy giọng nói Tam vương gia vang lên trên đầu mình. “Vừa mất
bản đồ tuyến đường hành quân xong, lại không thấy bóng dáng ngươi đâu, đừng nói
với ta, ngươi nhất thời nảy ra ý định muốn rời khỏi doanh trại!”

“Đúng! Tôi không muốn ở lại nơi này,
vừa bị đánh đòn vừa phải hầu hạ ngài, Uy Thất Thất tôi vì sao phải chịu đựng
thế chứ!”

“Lựa chọn ban đêm rời đi?”

“Thì sao? Rời đi lúc nào cũng phải
thông báo cho ngài biết sao?”

Tam vương gia tức đến nỗi lông mày
dựng ngược cả lên, phất tay áo trở về trước thư án, nghiêm nghị nói: “Đánh cho
ta! Đánh đến khi hắn chịu khai mới thôi!”

“Vâng!”

Hai binh lính cầm quân trượng tiến
đến, Thất Thất nhất thời sợ hãi toát mồ hôi lạnh, xem ra Tam vương gia muốn
đánh cô thật rồi, con gái tốt không chịu thiệt trước mắt. “Tôi nói, tôi nói,
tôi đã lấy bản đồ gì đó của các ngài…”

Thì ra vu oan giá họa là như thế này
đây, Uy Thất Thất thực sự được lĩnh giáo rồi, chỉ cần thoát qua khỏi cửa ải này
đã rồi tính tiếp, gì thì gì cũng không thể lại chịu đòn thêm nữa.

“Ngươi phải chăng là gian tế Hung
Nô?” Tiếng Tam vương gia lạnh giá khác thường, cũng rất phẫn nộ, dường như cảm
thấy Uy Thất Thất vẫn đang che giấu thân phận thực sự, chàng nghi ngờ dáng vẻ
gầy yếu đáng thương của cô.

“Tôi không phải gian tế Hung Nô, việc
lấy bản đồ, không thể chứng minh tôi là gian tế!” Thất Thất chẳng rõ tại sao
mình không tránh khỏi có liên quan đến gian tế.

Lưu phó tướng túm lấy dây thừng đang
trói gô Thất Thất. “Bản đồ đâu? Có phải ở trong người ngươi không?” Dứt lời
vươn tay về phía người cô lục lọi.

Thất Thất sợ hắn động tay động chân
bậy bạ, lập tức cao giọng nói: “Vứt rồi, vứt trên đường đi rồi!”

“Vứt trên đường đi rồi? Vứt chỗ nào?”
Lưu phó tướng tra hỏi sát sao.

“Sói, chỗ con sói ý, tôi đã ném đi
rồi!”

Tam vương gia lạnh lùng ra lệnh: “Cử
binh lính đi tìm ngay bây giờ, trói Uy Thất Thất lên cọc gỗ!”

Thất Thất ngẩng đầu lên, căm tức nhìn
về phía Tam vương gia, phát hiện chàng máu lạnh vô tình chỉ mải mê lau chùi bội
kiếm, hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng tới kẻ vô danh tiểu tốt như Uy Thất Thất,
sống chết của cô chỉ dựa vào một câu nói của chàng.

Lúc này Tam vương gia cũng ngẩng đầu
lên, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Uy Thất Thất, chàng nheo mắt lại, khiến Thất
Thất liên tưởng đến con sói dữ dằn kia, không khỏi rùng mình một cái.

Uy Thất Thất bị lôi ra ngoài, trói
lên cọc gỗ giữa doanh trại, cô biết chỗ đó hoàn toàn chẳng có bản đồ quái quỷ kia,
lát nữa thôi chắc chắn bọn họ sẽ đến truy hỏi cô, phải ứng phó thế nào đây, nếu
trả lời không tốt, tên Vương gia biến thái kia nhất định sẽ chém đầu cô, giống
như đã chém con sói đó.

Chương 12: Vương gia muốn chém đầu Thất Thất

Quả nhiên chưa đầy nửa canh giờ, Uy
Thất Thất thấy có người cầm bó đuốc bước về phía cô, Tam vương gia Lưu Trọng
Thiên lạnh lùng đi đằng trước, Lưu phó tướng theo sau cùng với vài binh lính
tùy thân.

Binh lính đặt một cái ghế trước cọc
gỗ, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên ngồi thẳng người, Lưu phó tướng đi tới trước
mặt Vương gia, thấp giọng nói: “Vương gia, xử lí tên tiểu tử này thế nào đây,
chi bằng cứ giết hắn đi! Không thể giữ tên gian tế này lại trong doanh trại
được.”

Uy Thất Thất lập tức thanh minh:
“Đừng nói bậy, phán người ta có tội phải đưa ra được chứng cứ, chứng cứ đâu?”

“Chứng cứ?” Lưu phó tướng nổi nóng
bước tới trước mặt Thất Thất. “Ngươi nửa đêm nửa hôm trốn khỏi doanh trại, bản
đồ hành quân liền biến mất, ngươi không phải gian tế, lẽ nào ta là gian tế?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ở lại
doanh trại của các ngài, sao có thể trở thành gian tế được!”

“Mạnh miệng đấy!” Lưu phó tướng quay
người trở lại chỗ Vương gia. “Vương gia, không cho hắn nếm chút cực hình, hắn
sẽ không nhận tội đâu, thần nghĩ hắn nhất định có nội ứng, bằng không bản đồ
hành quân sao có thể không cánh mà bay? Chi bằng sai người đánh hắn mấy roi, có
khi chưa đến vài cái đã thú nhận rồi!”

Uy Thất Thất nghe thấy Lưu phó tướng
nói như vậy, biết lần này thực sự toi rồi, roi? Lại nghĩ ra chiêu này, Uy Thất
Thất lo lắng ngước nhìn Tam vương gia, ngàn vạn lần đừng đồng ý nha, chỉ cần
chàng ta mở miệng, chắc sẽ thi hành lệnh.

Tam vương gia đương định nói, một
binh lính bỗng chạy tới, khẽ bẩm báo chuyện gì đó với Tam vương gia, Tam vương
gia lập tức đứng lên, chẳng nói chẳng rằng đã rời đi theo binh lính kia.

Lưu phó tướng thấy Tam vương gia đi
rồi, cười khẩy. “Ta căm ghét nhất quân Hung Nô, mà ngươi lại chính là gian tế
Hung Nô!” Hắn nói xong liền giơ roi lên.

Thất Thất trừng mắt nhìn. “Này, Vương
gia còn chưa lên tiếng, ngài dám dùng hình phạt riêng sao!”

“Vương gia sẽ chẳng để ý đến việc ta
đánh một tên gian tế Hung Nô đâu!”

“Nếu ngài dám đánh tôi, tôi sẽ không
bỏ qua cho ngài đâu!”

“Chết đến nơi rồi còn đòi uy hiếp
ta!”

Lưu phó tướng giơ roi lên, đương định
quất xuống, một binh lính vội vã chạy tới. “Vương gia có lệnh, cởi trói cho Uy
Thất Thất, đưa về đại bản doanh của Vương gia!”

Lưu phó tướng quăng cây roi đi, túm
lấy cổ áo binh lính. “Ngươi không nghe lầm chứ?”

“Là chính miệng Vương gia nói!”

“Chuyện gì vậy nhỉ!” Lưu phó tướng
sai người cởi trói cho Thất Thất, dẫn cô đến đại bản doanh của vương gia.

Trong đại bản doanh, Tam vương gia
Lưu Trọng Thiên đã sớm ngồi chờ ở đó, trông thấy Thất Thất bị lôi vào, bỗng lộ
vẻ áy náy. “Dìu hắn đến chỗ đống chăn đệm dưới đất, cầm ít thuốc chữa thương
qua đây!”

“Vương gia…” Lưu phó tướng bắt gặp
ánh mắt sắc bén của Lưu Trọng Thiên, lập tức ngậm miệng, bực bội thả Thất Thất
xuống chỗ nằm nghỉ, dẫn binh lính lui ra ngoài.

Một lát sau binh lính mang thuốc chữa
thương đến, Tam vương gia ra lệnh cho binh lính kia: “Bôi ít thuốc lên vết
thương cho Uy Thất Thất!”

Thất Thất nghe thế, cố nhịn đau, đứng
bật dậy. “Tôi tự làm được, đưa thuốc cho tôi!” Dứt lời bước đến chỗ binh lính
kia, giật lấy thuốc, nhìn Tam vương gia với vẻ kì lạ, chẳng rõ chàng ta lại
phát bệnh thần kinh gì nữa, cô quay về chỗ nằm của mình.

Binh lính kia vừa lui xuống, Tam
vương gia Lưu Trọng Thiên liền qua đó. “Ngươi không cảm thấy lạ ư, vì sao đột
nhiên thả ngươi ra?”

“Phải, rất kì lạ, có điều lười hỏi!”

“Đã bắt được gian tế thực sự rồi, và
tìm được cả bản đồ hành quân nữa.” Chàng ngồi xuống trước mặt Thất Thất. “Vì
sao ngươi lại bịa chuyện nói ngươi đã lấy bản đồ hành quân.”

“Không nói như thế, ngài sẽ sai người
cầm quân trượng đánh tôi, lẽ nào để mặc cho bọn họ đánh nát mông tôi sao?”

Lưu Trọng Thiên đột nhiên phá lên
cười, dọa Thất Thất nhảy dựng lên, không biết chàng ta lại định hành hạ cô kiểu
gì đây. “Qua đây, ta xem xem, vết thương có nặng không?” Nói xong liền vươn tay
ra.

“Tránh ra!” Uy Thất Thất hất tay
chàng ra, hốt hoảng tránh né chàng.

“Ngươi không để binh lính bôi thuốc
cho ngươi, chắc là định bảo bổn vương đích thân chăm sóc ngươi chứ gì, Lưu
Trọng Thiên ta thưởng phạt phân minh, lần này đã trách oan ngươi, nên làm thế!”
Dứt lời chàng đoạt lấy thuốc chữa thương trong tay Thất Thất, rồi ôm lấy Thất
Thất. “Ngươi chính là người đầu tiên được bổn vương bôi thuốc cho đấy!”

“Khoan, Tam vương gia, đừng làm bừa!”
Thất Thất cố đẩy Tam Vương gia ra, nghĩ đến cảnh chàng sẽ làm thật… Nhất thời
cực kì xấu hổ phẫn nộ, đường đường là Uy Thất Thất lại bị người ta vô lễ thế
sao?

Chương 13: Tam vương gia anh dũng thiện chiến

Uy Thất Thất chẳng nể nang gì, ngay
cả vương gia cũng sẽ đánh, một quả đấm lao thẳng về phía mũi vương gia, chuyện
này đã chọc giận Tam vương gia, chàng dễ như trở bàn tay bắt được nắm đấm của
Thất Thất, ra sức kéo, Thất Thất thu người về không được, liền nhào vào lòng Tam
vương gia.

Tam vương gia cảm giác cơ thể Thất
Thất mềm mại khác thường, giống như đang ôm nữ nhân vậy, trong lòng thoáng rung
động, có hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã tràn đầy bực bội, chàng đẩy Thất
Thất ra, ném thuốc chữa thương cho cô.

“Nhanh bình phục chút, không lâu nữa
sẽ xuất chinh!”

Thất Thất cầm lấy thuốc chữa thương,
quơ quơ nắm đấm về phía Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, rồi nghĩ bụng tốt hơn
hết nên hạ xuống. “Tôi muốn rời khỏi đây!”

“Đây là doanh trại, đâu phải trò đùa,
nói đến là đến, nói đi là đi!”

“Nhưng mà, tôi không phải là binh
lính!” Thất Thất trợn đôi mắt đẹp lên.

Tam vương gia Lưu Trọng Thiên né
tránh ánh mắt của cô, lặng lẽ trở lại trước thư án, cười khẩy.

“Ngươi định ra ngoài làm mồi cho sói
sao?”

Một câu nói này của Lưu Trọng Thiên
đã khiến Uy Thất Thất á khẩu, đúng thế, nơi đây đã không còn là thế giới của Uy
Thất Thất, sau khi ra ngoài có thể sẽ gặp vô vàn nguy hiểm, cũng khó lòng bảo
đảm tính mạng, không biết cuộc sống kiểu này đến khi nào mới chấm dứt đây, thật
hi vọng đó chỉ là một chuyến du lịch đường dài.

Uy Thất Thất gắng gượng xức thuốc trị
thương lên mông, sau đó nằm sấp xuống suy tư, nhất định phải có cách gì đó để
cô vượt thời không một lần nữa, trở về thế giới của mình, nhưng cách đó là gì
nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui, liền ngủ thiếp đi mất.

Nhưng mộng đẹp của cô chưa được bao
lâu, bỗng có tiếng ầm ĩ náo loạn một hồi, đã đánh thức cô dậy, lại làm sao vậy?
Cô bò dậy, phát hiện Lưu Trọng Thiên đang đứng giữa đại bản doanh, người mặc áo
giáp, tay cầm bội kiếm, oai phong lẫm liệt đứng ở chỗ đó, khoảnh khắc ấy, Uy
Thất Thất ngây ra nhìn, Tam vương gia thật anh tuấn.

“Đi, đi đâu đó?” Thất Thất vội bước
tới.

“Tập kích doanh trại Hung Nô!”

“Ngài cũng đi à?” Thất Thất ngạc
nhiên hỏi.

“Ta đến nơi này cũng không phải để
hưởng thụ!” Chàng lẳng lặng liếc nhìn Uy Thất Thất, bước nhanh đi ra ngoài,
Thất Thất cũng lê lết theo sau ra ngoài đại bản doanh, phát hiện bên ngoài đèn
đuốc sáng trưng, Lưu Trọng Thiên cưỡi trên lưng ngựa, bóng dáng chàng như dài
thêm ra dưới ánh đuốc, không ngờ lại có Vương gia uy vũ đến như vậy.

“Lưu phó tướng hãy ở lại, Vương tướng
quân sẽ đi cùng ta! Chú ý trông coi doanh trại, đề phòng quân Hung Nô đánh
lén!”

“Vâng, Vương gia!” Lưu phó tướng lễ
độ cung kính đứng sang một bên.

Lưu Trọng Thiên thúc nhẹ hai chân,
con ngựa lập tức lao đi, đội ngũ theo sau cũng khuất hẳn phía ngoài doanh trại.

Thất Thất bị đánh thức lúc nửa đêm,
chẳng còn tâm trạng ngủ nữa, đêm hôm tập kích doanh trại Hung Nô, nhất định rất
thú vị, lần sau cũng phải xin đi theo cùng mới được, có điều xem thái độ của
Lưu Trọng Thiên, cũng biết, chàng hoàn toàn không xem trọng cô.

Uy Thất Thất ra khỏi đại bản doanh,
ngẩng đầu ngắm sao trên trời, e rằng những ngôi sao có thể nhìn thấy lúc này đã
sớm tàn lụi ở hiện đại rồi, cũng như Đại Hán, chẳng phải sau đó cũng sẽ bị thay
bằng Đại Tống ư, dòng chảy lịch sử không thể nào ngăn cản được, cho dù Lưu
Trọng Thiên anh dũng thiện chiến đến đâu.

“Ngươi tốt nhất chớ có đi lại khắp
nơi!” Lưu phó tướng dẫn theo một đội binh lính tuần tra, ngang qua đại bản
doanh, nổi nóng răn dạy.

“Tôi hiện giờ không phải là phạm nhân
cũng không phải gian tế, tôi là thị vệ tùy thân của Vương gia!”

“Tùy thân, Vương gia thương hại ngươi
thôi, gầy còm ốm yếu thế kia, có thể làm được gì chứ?”

“Ngài nói ai?” Thất Thất nổi đóa.

“Mông không đau
nữa à? Mới có sức ăn nói như vậy?”

Không chờ Thất
Thất nổi đóa, Lưu phó tướng đã dẫn binh lính bỏ đi rồi, gầy còm ốm yếu á? Tỉ
thí thử xem, còn chưa biết ai thua đâu, không cho đi lại khắp nơi, hắn có quyền
định đoạt chắc, tốt nhất chớ nên đi một mình, coi chừng cô sẽ lột da hắn.

Thất Thất vừa đi
vừa suy tư, đột nhiên cảm thấy có một bóng đen vụt qua trước mắt, tên áo đen đó
nhanh chóng chạy về phía trước, làm cô hoa cả mắt.

Cô cố nén vết
thương ở mông, gấp rút đuổi theo sau, tên này lén la lén lút lần mò gì đó ở lều
trại lân cận, binh lính đi tuần tra tới trước lều trại, người kia nhanh chóng
núp đi, thấy không có ai phát hiện ra mình, hắn tiếp tục gói ghém vật gì đó
trong tay.

Thất Thất lách
mình về phía trước, túm được cổ áo sau của hắn. “Ê, làm gì đấy?”

Người nọ giật
mình, liền quăng ngay mảnh vải vừa mới châm lửa về hướng lều trại, thì ra hắn
muốn đốt lều trại.

Chương 14: Thất Thất được tự do

Thất Thất chấn
động, nếu mảnh vải kia rơi xuống lều trại, sẽ bùng cháy lên, muốn dập lửa e
cũng khó, Thất Thất không nghĩ ngợi nhiều, liền phi thân nhào về phía trước,
bắt lấy ngọn lửa phấp phới trong không trung, vội vàng ném xuống đất, cũng may
tốc độ nhanh, bằng không tay cô đã bị bỏng rồi.

Ánh lửa đã kinh
động đến binh lính tuần tra, sau một hồi náo loạn, đám binh lính tuần tra đều
ào ào chạy tới, lớn tiếng hò hét.

Gã áo đen kia
thấy đã hỏng việc, phi thân mất hút trong bóng đêm, động tác nhanh nhẹn, khó mà
theo kịp, đám binh lính trông thấy bóng người nọ, gào thét truy đuổi theo…

“Tốc độ các anh
thế này cũng đòi đuổi theo sao?” Thất Thất dập tắt lửa trên mặt đất, khinh
thường nhìn đám binh lính.

Lưu phó tướng
thở hổn hển mới chạy đến nơi. “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Có người muốn
phóng hỏa đốt lều trại của ngài!” Uy Thất Thất nhìn Lưu phó tướng, có mỗi một
lều trại mà thôi, làm gì phải khẩn trương như vậy.

“Phóng hỏa!” Lưu
phó tướng căng thẳng nhìn về phía lều trại.

“Khỏi cần nhìn,
tôi đã dập lửa rồi.”

“Uy Thất Thất!”
Lưu phó tướng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Uy Thất Thất. “Hãy nhận của Lưu mỗ
một lạy!”

Thất Thất thiếu
chút nữa nhảy dựng lên, thật không ngờ nha. “Đứng lên đi, làm gì vậy? Tôi không
nhận nổi đâu!”

“Đây là kho
lương thực của quân ta, nếu bị thiêu hủy, đợt xuất chinh này sẽ thất bại hoàn
toàn, Tam vương gia và chúng ta không tránh khỏi bị liên lụy!”

“Tôi không hiểu,
thiêu hủy rồi có thể vận chuyển lại mà!”

“Đâu có đơn giản
như vậy, một lần cung ứng phải hai tháng sau mới đến, tới lúc đó, quân lính
khốn đốn, lương thực thiếu thốn, còn đánh trận được sao?”

Thất Thất hiểu
ngay ra, quên mất, giao thông thời này bất tiện, không có tàu hỏa và máy bay.

“Vậy ngài cũng
đâu cần hành đại lễ với tôi như vậy!”

“Uy huynh đệ có
điều không biết, lần xuất chinh này, Tam Vương gia có mang theo sứ mệnh, Tam
vương gia anh dũng thiện chiến, có dũng có mưu, tiên hoàng hết mực yêu mến, sau
khi tiên hoàng băng hà, bởi vì Tam vương gia lập được nhiều chiến công, đức cao
vọng trọng, cho nên có người đặt điều nói, Tam vương gia muốn mưu quyền soán
vị, Hoàng thượng vẫn luôn canh cánh trong lòng, mới phái Tam vương gia thân
chinh nắm giữ ấn soái, đánh giặc Hung Nô! Nếu chuyến này bại trận, nhất định
bọn gian thần sẽ cấu kết gièm pha, hết sức bất lợi cho Vương gia!”

“Thế cũng đâu
cần làm vậy, mau đứng lên!” Thất Thất vẫn muốn tìm cơ hội giáo huấn hắn một
chút, nhưng thấy bộ dạng hắn thế này, trái lại không được thoải mái lắm.

Lưu phó tướng
được Thất Thất kéo đứng lên, hắn hổ thẹn nói: “Ta thiếu chút nữa xem cậu là
gian tế rồi, hóa ra tiểu huynh đệ đại nhân đại nghĩa như vậy, Lưu mỗ cảm thấy
rất hổ thẹn!”

“Ngài đừng khách
khí như vậy! Chỉ cần ngài không xem tôi là gian tế nữa là được rồi!” Thất Thất
phấn khởi hẳn lên, chỉ cần Lưu phó tướng không tìm cô gây phiền hà là thoải mái
lắm rồi.

“Cậu cũng coi
như là ân nhân của Lưu Duẫn ta, có việc gì cần giúp cứ nói!”

“Thật không!”

“Quân tử nhất ngôn,
tứ mã nan truy!”

“Cho tôi một ít
dây kim loại! Càng mỏng càng tốt!” Thất Thất rất biết lợi dụng cơ hội, chỉ cần
có thể trở lại xã hội hiện đại, cô không tiếc bất cứ giá nào.

“Không có, dây
thép mỏng được không?”

“Được!”

“Ta sẽ sớm tìm
về cho cậu!”

Lưu phó tướng
quan sát sắc trời. “Không biết Vương gia bên ấy ra sao rồi?”

“Tập kích doanh
trại Hung Nô vào ban đêm, phải chăng rất thú vị?” Thất Thất hiếu kì hỏi.

“Đây là đánh
giặc, không phải trò đùa, có nguy hiểm đến tính mạng đấy, đúng là trẻ ranh!”
Lưu phó tướng than thở, vẻ mặt hết sức lo lắng cho Lưu Trọng Thiên, thật chẳng
ngờ, tên Vương gia máu lạnh ấy lại được lòng quân sâu sắc.

Lưu phó tướng
không yên tâm về doanh trại, lại dẫn binh lính đi tuần tra tiếp.

Thất Thất ngước
nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy “chị cả” trường trung học nữ sinh Huyền Đức ở
lại đây căn bản không có đất dụng võ, Thất Thất ủ rũ trở về đại bản doanh, nằm
sấp xuống ổ đệm dưới đất, chỗ ngủ này thật chẳng thoải mái tẹo nào, ánh mắt cô
liếc về phía chiếc giường sau tấm bình phong, bỏ không đấy có phần lãng phí
quá!

Thất Thất hạ
quyết tâm, đi ra sau bức bình phong, nằm ghé xuống giường, mặc dù không dễ chịu
mấy, có điều vẫn tốt chán so với ngủ dưới đất, cô vơ lấy cái chăn ấm áp, cơn
buồn ngủ ập đến, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Khi Thất Thất
thức giấc trời đã sáng tỏ, cô trở mình bò dậy, phát hiện Lưu Trọng Thiên đã về
rồi, chàng ngồi trước thư án, cầm bội kiếm trong tay, lau chùi vết máu dính
trên kiếm, đôi mắt đỏ au, hình như cả đêm qua không ngủ.

“Ngài, ngài trở
về lúc nào vậy!”

“Vừa về!” Lưu
Trọng Thiên ngáp một cái, bỏ quyển sách xuống, nhìn Thất Thất. “Ai cho phép
ngươi ngủ trên giường của ta?”

“Bỏ không như
vậy tiếc quá, ngủ dưới đất lại không thoải mái! Vậy, bây giờ trả lại cho ngài!”
Thất Thất nhảy xuống giường, lúng túng đứng trên mặt đất.

“Xem biểu hiện
tốt của ngươi hôm qua, ta sẽ không trách tội ngươi!”

“Tôi, hôm qua?”
Thất Thất nhớ lại chuyện kia, nhất định là Lưu phó tướng đã bẩm báo rồi, xem ra
trải qua việc lần này, cô đã trở thành người tự do đáng để mọi người tín nhiệm.

Báo cáo nội dung xấu