Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 015 - 017
Chương 15: Sao tôi lại trở nên xấu xí
như vậy?
Lưu Trọng Thiên
trông thấy dáng vẻ vui mừng của cô, vết sẹo màu vàng trên gương mặt chẳng ăn
nhập gì với đôi mắt cô, bất giác nổi lên nghi hoặc, đột nhiên nhớ ra chuyện gì
đó, hỏi một câu. “Mặt ngươi phải chăng từng bị thương?”
“Bị thương?”
Thất Thất sờ thoáng qua gương mặt, vẫn có rất nhiều vết sẹo lồi, chàng không
nhắc, thì Thất Thất đã quên khuấy mất, cô đi vòng quanh đại bản doanh, giống
như đang tìm thứ gì đó, hỏi với vẻ kì lạ. “Có gương không?”
“Gương là cái
gì?”
“Gương ý, ờ,
quên mất, gương đồng!” Thất Thất nhớ ra, hiện giờ đang ở Đại Hán, lấy đâu ra
gương.
“Nơi này không
có nữ nhân, muốn gương đồng làm gì?” Lưu Trọng Thiên thu bội kiếm về.
Không có nữ
nhân, vậy cô được xem là gì? Nam nhân à? Đúng rồi, bọn họ vẫn luôn xem cô là
nam nhân? Bộ dáng Uy Thất Thất vẫn như xưa mà, hay là vì mái tóc ngắn? Cho nên
bọn họ nhầm cô là nam nhân? Nhưng nam nhân ở đây đều để tóc dài mà…
Thất Thất đột
nhiên nghĩ tới túi sách của mình, bên trong hẳn phải có một chiếc gương trang
điểm nhỏ! Cô đi tìm túi sách, cuối cùng cũng tìm thấy cái gương, ha ha, tốt
quá, chưa đánh mất, nhưng khi thấy mình trong gương…
Một tiếng hét
chói tai vang lên, khiến Tam vương gia Lưu Trọng Thiên hoảng hồn, không biết đã
xảy ra chuyện gì, liền qua đó xem, phát hiện Thất Thất ngồi thừ người ra, trong
tay cầm một vật nhỏ tròn tròn.
“Sao thế?” Lưu
Trọng Thiên nghi hoặc hỏi.
Thất Thất dời
tầm mắt sang phía Lưu Trọng Thiên, tỏ vẻ đáng thương nói: “Sao tôi lại trở nên
xấu xí như vậy?” Thoáng chốc nước mắt tuôn rơi lăn dài trên gò má cô.
“Nam tử hán, xấu
đẹp có làm sao đâu, ta còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm! Lại còn khóc nhè,
sao giống nữ nhân vậy!” Lưu Trọng Thiên bất giác vươn tay ra, lau nước mắt cho
cô. “Được rồi, ta không muốn nhìn thấy bên cạnh ta có một binh lính khóc nhè!”
Thất Thất giàn
giụa nước mắt ngước nhìn Lưu Trọng Thiên. “Ngài có bộ dạng như tôi thử xem, có
khi ngài còn khóc dữ hơn tôi đấy!”
Lưu Trọng Thiên
dở khóc dở cười trước câu nói của cô, dung mạo con người là do cha mẹ ban tặng,
từ nhỏ đã thế, vì sao đến bây giờ mới bi thương như vậy…
Thất Thất biết
không thể nói rõ với chàng, cuống cuồng đem giấu gương đi, định đi ra ngoài hít
thở bầu không khí, Lưu Trọng Thiên nhìn cô với vẻ quái lạ, bắt lấy tay cô. “Uy
Thất Thất, ngươi giấu gì đó?”
“Không giấu gì
mà!”
“Mang ra đây!”
Lưu Trọng Thiên siết chặt cổ tay cô, giật cái túi sách của cô, Thất Thất sao có
thể đưa gương cho chàng chứ, nếu để chàng ta thấy, nhất định sẽ hoài nghi, cô
chỉ mong mau mau quay về thôi, không muốn chuốc lấy phiền toái nữa.
Lưu Trọng Thiên
rất khỏe, người cũng cao lớn cường tráng, Thất Thất thoát không khỏi chàng, lại
sợ chàng thực sự cướp mất gương, cơ thể liền che chắn túi sách cẩn thận, Lưu
Trọng Thiên càng thêm hoài nghi món đồ trong túi cô, sẽ không ngầm giấu giếm
thứ gì chứ?
Uy Thất Thất nôn
nóng sốt ruột, giơ chân quét về phía Tam vương gia, Lưu Trọng Thiên không ngờ
Thất Thất lại dám đánh lén chàng, bị đá trúng bắp chân, đứng không vững nhào
người về phía trước, Uy Thất Thất không kịp né tránh, bị đè xuống dưới đất, môi
Tam vương gia phủ lên cánh môi Thất Thất, hương vị ngọt ngào ngập tràn trong
miệng, Lưu Trọng Thiên cảm giác huyết dịch toàn thân sôi sục, khi nhìn thẳng
vào mắt Thất Thất, nhất thời mê mẩn.
Thất Thất căm
tức đẩy chàng ra, Lưu Trọng Thiên ngượng ngùng dời môi đi, bước nhanh ra sau
bức bình phong.
Thất Thất sững
sờ khẽ vuốt làn môi, đây chính là nụ hôn đầu tiên của Uy Thất Thất cô, vậy mà
lại trao cho cái tên vương gia thối tha máu lạnh vô tình dã man kia, cô gắng
sức lau miệng, xem như chuyện kia chưa từng xảy ra, đeo túi sách lên vai, chạy
vụt ra ngoài, đúng lúc đâm sầm vào Lưu phó tướng đang tiến vào.
“Sao thế?” Lưu
phó tướng đỡ lấy cô.
“Vương gia ức
hiếp tôi, cướp đồ của tôi!” Thất Thất trốn sau lưng Lưu phó tướng, lén nhìn Lưu
Trọng Thiên.
Lưu Trọng Thiên
lấy lại tinh thần, lập tức vòng trở về ngồi ngay ngắn xuống thư án, ánh mắt
không nhìn về phía Thất Thất nữa, mình làm sao vậy, đó chỉ là một tên tiểu tử
xấu xí, sao lại xem hắn như là nữ nhân, thậm chí còn định hôn hắn, chẳng lẽ
muốn nữ nhân, muốn đến phát điên rồi, Lưu Trọng Thiên vẫn luôn giữ mình là một
chính nhân quân tử, lẽ nào đã bắt đầu nhớ nhung nữ nhân rồi.
Lưu Trọng Thiên
ép buộc bản thân mình dời tầm mắt về cuốn sách, nhưng có phần không kìm lòng
được, bất giác lại nhìn về phía Thất Thất, vì sao cánh môi ấy lại mềm mại như
vậy? Đường đường là Tam vương gia Đại Hán, chẳng lẽ đã nảy sinh hứng thú với
đôi môi nam nhân?
Chương 16: Thất Thất dẫn sấm sét
“Uy huynh đệ,
dây thép cậu cần, chỗ này đủ chưa?”
“Đủ rồi!” Uy
Thất Thất phấn khởi nhận lấy, chỗ dây thép này không biết có dẫn sấm sét được
hay không, chẳng phải trong rất nhiều bộ phim truyền hình đã nói, xuất hiện
vượt thời không thường là do khối năng lượng mạnh tạo thành, năng lượng sấm sét
hẳn đủ lớn rồi, tốt nhất đừng có đánh chết mình là được.
“Có nó rồi, tôi
sẽ không cần ở đây chịu khổ, cũng chẳng còn dính dáng tới các ngài nữa!” Thất
Thất chạy nhanh ra ngoài, Lưu phó tướng nghĩ ngợi đôi chút liền đuổi theo, tên
tiểu tử xấu xí này, định dùng chỗ dây thép đó làm gì?
Thất Thất cầm dây
thép ra khỏi đại bản doanh, tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc trông thấy một cây cổ
thụ xù xì cứng cáp trên bãi cỏ ngoài doanh trại, chính là nó, cô lấy dây thép
ra, trèo lên cây, có thể quấn dây thép lên các tán cây.
“Làm vậy có tác
dụng gì?” Lưu phó tướng ngẩng đầu nhìn cô.
“Dẫn sấm sét!”
Thất Thất leo trèo trên cây, hưng phấn giải thích.
“Làm vậy có thể
dẫn sấm sét sao? Nhưng dẫn sấm sét để làm gì?”
“Ngài không hiểu
đâu, tôi muốn về nhà!” Thất Thất quấn dây thép từ trên cây xuống đến tận rễ
cây, sau đó nhảy xuống dưới, phủi phủi bụi bặm trên tay, chẳng mấy để ý đến tóc
tai bù xù, nhìn cây cổ thụ tràn trề hi vọng.
“Hi vọng ông
trời phù hộ con thành công, từ đâu tới đây sẽ về lại đúng nơi đó! Kính lạy!”
Lưu phó tướng
quan sát Thất Thất một lượt từ trên xuống dưới, bộ dáng cô cũng thật quái lạ,
đặc biệt là đôi giày kia, trông rất trang nhã. “Giày của cậu đẹp thật đấy!”
“Đương nhiên, là
hàng hiệu đó!” Thất Thất hài lòng thở phào một cái. “Chờ khi có giông bão, tất
cả sẽ OK.”
“OK?” Lưu phó
tướng càng thêm mơ hồ.
“Đến lúc đó ngài
sẽ biết, tôi về trước đây, ngộ nhỡ Vương gia tàn bạo kia có gì căn dặn không
tìm thấy người, sẽ lại nổi đóa!” Thất Thất lê bước trở về đại bản doanh.
Lưu Trọng Thiên
cũng vừa đi thị sát bên ngoài về, do cả đêm không ngủ nên có chút mệt mỏi, chàng
cởi áo khoác ra, nằm xuống giường. “Thất Thất, qua đây, đấm bóp chân cho bổn
vương!”
“Đấm chân?” Thất
Thất nhíu mày, sai cô hầu hạ cả việc này sao? Cô không tình nguyện đi tới đó,
ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng vung nắm tay lên đấm.
“Tay ngươi thật
mềm mại, nếu không phải đã biết, ta sẽ xem ngươi là nữ nhân mất…” Lưu Trọng
Thiên trở mình từ từ hưởng thụ.
Thất Thất không
dám dừng lại, vẫn nhẹ nhàng đấm bóp, đến khi nghe thấy tiếng Lưu Trọng Thiên
ngáy, có vẻ như đã ngủ say rồi, vội vã đứng dậy, rón ra rón rén định rời đi,
lại bị bàn tay to lớn của Lưu Trọng Thiên túm lấy cánh tay. “Tiếp tục đấm!”
Thất Thất có
chút phiền muộn, chẳng phải đã ngủ rồi sao? Có tiếng ngáy mà vẫn phát hiện ra
được mình rời đi, phải đấm đến khi nào đây, Thất Thất lại nhẹ nhàng đấm bóp, có
hơi mệt, công việc nhàm chán này cứ duy trì như vậy, dần dần cơn buồn ngủ ập
đến, cũng không biết đã qua bao lâu, cô gục lên chân Lưu Trọng Thiên ngủ.
Lưu Trọng Thiên
là người rất tỉnh ngủ, có bất kì động tĩnh nhỏ nào ngay lập tức sẽ tỉnh lại,
cho dù phải đánh trận với Hung Nô, liên tục mấy ngày không ngủ, chỉ cần ngủ
khoảng một canh giờ, cũng có thể tỉnh táo trở lại.
Trái lại hôm nay
phá lệ ngủ một giấc dài, chờ khi chàng tỉnh lại, trời đã tối rồi, chàng ngồi
dậy, phát hiện Thất Thất gục lên chân chàng, đang ôm lấy bắp chân chàng ngủ say
sưa.
Chàng khe khẽ
rút chân ra, định lay Uy Thất Thất dậy, song thấy cô ngủ ngon như vậy, lại có
chút không nỡ, đành bế Thất Thất lên trên giường, giãn gân cốt đôi chút, hôm
nay sao thế nhỉ, sao lại ngủ say như vậy, ngủ tận mấy canh giờ, người cũng sảng
khoái hơn rất nhiều.
Xem ra nếu muốn
có một giấc ngủ ngon, phải nhờ Uy Thất Thất đấm chân cho mới được.
Uy Thất Thất
giật mình tỉnh giấc bởi có tiếng sấm, cô cảnh giác ngồi bật dậy, phát hiện
ngoài đại bản doanh, sấm sét đùng đùng, đúng là ông trời đã giúp cô, bây giờ
phải mau chóng chạy tới chỗ cây cổ thụ kia.
Thất Thất nhảy
xuống giường, chạy ra phía ngoài, Lưu Trọng Thiên liền kéo cô lại. “Mưa to gió
lớn thế này, ngươi muốn đi đâu?”
“Tôi muốn ra
ngoài! Mau buông ra!” Thất Thất nôn nóng nhìn sấm chớp bên ngoài, ra sức đánh
vào tay Lưu Trọng Thiên. “Chết tiệt, mau buông ra, bằng không sấm sét qua đi sẽ
không còn cơ hội!”
“Nói cho rõ
ràng, ta sẽ để ngươi ra ngoài!”
“Được, nói cho
ngài biết, tôi muốn dẫn sấm sét xuống!”
“Tại sao?” Lưu
Trọng Thiên ngạc nhiên. “Ngươi có thể dẫn sấm sét?”
“Không thể bằng
một câu nói giải thích rõ cho ngài được, tôi nhất định phải ra ngoài!” Thất
Thất cáu tiết nhìn Lưu Trọng Thiên, thấy vương gia hoàn toàn không có ý định
buông tay, thời gian cấp bách, thực sự không còn cách nào khác, hung hăng cắn
vào tay chàng!
Lưu Trọng Thiên
cảm giác tay đau dữ dội, vội vàng buông tay ra, Thất Thất quay người chạy ra
ngoài đại bản doanh, Lưu Trọng Thiên đâu chịu tha cho cô, xoay tay nhấc bổng cô
lên, kẹp ở dưới nách, để phòng cô lại cắn người, chàng liền siết chặt cằm cô.
“Dám cắn bổn
vương?”
“Ai bảo ngài
ngăn cản tôi! Vương gia khốn kiếp.”
“Còn dám mắng
bổn vương!” Lưu Trọng Thiên vung tay lên, tét vào mông Thất Thất một cái, quả
là đau càng thêm đau.
“Vương gia thối, Vương gia xấu xa!”
Thất Thất đã sắp bật khóc tới nơi.
Lưu Trọng Thiên vốn dĩ đánh rất nhẹ,
nghe thấy cô mắng như vậy, càng giận dữ hơn, bèn giơ bàn tay lên cao, đương
định tét cái thứ hai, phía ngoài đại bản doanh, vang lên một tiếng sấm rền, đột
nhiên bầu trời đêm y như ban ngày, đinh tai nhức óc.
Thất Thất bực tức đấm đá Lưu Trọng
Thiên, xong rồi, nhất định là hết sấm sét rồi, Lưu Trọng Thiên giật mình buông
Thất Thất ra, đi ra phía ngoài cửa đại bản doanh, trông ra doanh trại, bên ngoài
sáng rỡ như ban ngày, trong chớp mắt lại tối đen như mực, đúng là một kì tích.
Một lát sau, Lưu phó tướng vội vã
tiến vào, quỳ xuống trước mặt Tam vương gia.
“Bẩm báo Vương gia, doanh trại vừa
mới phát hiện có quân Hung Nô!”
“Mau triệu tập binh lính, chuẩn bị
nghênh chiến!” Lưu Trọng Thiên nhíu mày.
“Không cần ạ, đại đa số đã chết cả
rồi, chỉ có vài tên thoát được!”
Lưu Trọng Thiên có chút kinh ngạc
trước câu nói của phó tướng, nhanh như vậy đã bị đánh bại rồi? Lưu phó tướng
nhìn thoáng qua Thất Thất, nhỏ giọng nói thầm với Vương gia.
“Bọn chúng ẩn núp cạnh rừng cây, đã
bị đống dây thép mắc trên cây cổ thụ của Uy huynh đệ dẫn sấm sét xuống đánh
chết! Binh lính canh phòng nói, trông thấy một quả cầu lửa lớn từ trên trời
giáng xuống, sau đó ánh lửa ngợp trời, đợi đến khi chạy qua đó xem, phát hiện
hơn chục thi thể quân Hung Nô! Đều là nhờ vào cây của Uy huynh đệ!”
“Cây của tôi!” Thất Thất nổi nóng
bước đến trước mặt Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên đang nhìn cô với ánh mắt
nghi ngờ.
“Đều tại ngài ngăn cản tôi, cái cây
đó tôi chuẩn bị cho mình dùng mà! Ai thèm đánh chết bọn Hung Nô chứ!” Thất Thất
uất ức muốn chết, hi vọng trở về lại tiêu tan rồi.
“Ngươi muốn bị sét đánh chết sao?”
Lưu Trọng Thiên túm lấy tay cô, tức tối xách cô vào trong đại bản doanh.
Lưu phó tướng gãi gãi đầu, không biết
Thất Thất đang làm gì nữa, cảm thấy Vương gia cũng có phần kích động quá mức,
tốt hơn hết rời khỏi đây thôi, lẳng lặng lui ra ngoài!
Thất Thất bị ném lên tấm thảm cạnh
thư án, Lưu Trọng Thiên nhướng cao mày, túm mái tóc ngắn cũn của Thất Thất.
“Tại sao ngươi biết dẫn sấm sét? Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Dù sao cũng không trở về được, ngài
cứ giết tôi đi!” Thất Thất trừng mắt nhìn Tam vương gia, không biết lấy đâu ra
dũng khí, nắm vạt áo Lưu Trọng Thiên, ra sức đấm túi bụi, thề phải liều mạng
với chàng.
Chương 17: Ảo giác của Tam vương gia
Lưu Trọng Thiên chẳng chuẩn bị gì,
lập tức bị té ngã xuống đất, Thất Thất cưỡi trên người chàng, thẳng tay giáng
đòn xuống! Lưu Trọng Thiên không ngờ Thất Thất lại hung hãn như vậy, còn dám đánh
lén Vương gia! Trong đôi mắt căm phẫn của cô ngập tràn lửa giận, song rất mê
hoặc người.
Lưu Trọng Thiên đành phải điểm huyệt
đạo của cô, Thất Thất nhũn người gục xuống, ánh mắt vẫn căm phẫn nhìn chàng
chằm chằm.
“Thôi, bát nháo đủ rồi, cả doanh trại
này chỉ có ngươi dám xấc xược với bổn vương như thế!”
“Vương gia xấu xa, Vương gia thối,
ngài nên xuống địa ngục đi!” Thất Thất càng nghĩ càng bực, nước mắt lã chã tuôn
rơi.
Lưu Trọng Thiên nhất thời không có
biện pháp nào, tại sao một nam nhân lớn chừng này rồi động một tí lại khóc nhè
nhỉ! Giống hệt nữ nhân.
“Ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi,
nhưng ngươi không được phép như vậy nữa!” Lưu Trọng Thiên thực sự không chịu
nổi bộ dạng này của Thất Thất, đành giải huyệt đạo cho cô, Thất Thất quả nhiên
ngoan ngoãn ngồi trên đất, chẳng để ý xem mông còn đau hay không, đau lòng khóc
nức nở.
“Ngươi không được dẫn sấm sét nữa,
rất nguy hiểm, lần này đánh chết quân Hung Nô, nhưng lần sau có thể sẽ là quân
Đại Hán ta!”
“Hừ, cái đó vốn để cho bản thân tôi
dùng mà!”
“Ngươi muốn chết?”
“Không phải muốn chết, là muốn sống,
nói ngài cũng không hiểu đâu!”
Thất Thất cũng không biện bạch nữa,
chạy về chỗ ổ đệm của mình, cô tiếc hùi hụi vì đã không thể xuyên qua thành
công, bắt đầu nhẩm tính, ngoài biện pháp này ra còn cách nào khác có thể đưa cô
trở về không? Tạm thời nghĩ nát óc chưa ra.
Ngày hôm sau, Thất Thất bị đánh thức
từ sáng sớm tinh mơ, cô thấy Lưu Trọng Thiên đã ăn mặc chỉnh tề rồi, chẳng lẽ
lại muốn đi đánh giặc.
“Thất Thất, mau sửa soạn đi, chúng ta
xuất chinh sa mạc, đêm nay phải cắm trại trong sa mạc!”
“Tới sa mạc?” Thất Thất phấn chấn
tinh thần hẳn lên, cô muốn đi chơi sa mạc, tạm thời chưa quay về được, ở Đại
Hán xem sa mạc cổ đại cũng không tệ.
“Chớ vui mừng như vậy, là đi đánh
trận, không phải là đi du ngoạn! Còn nữa, thay y phục đi!” Lưu Trọng Thiên ném
cho cô một bộ y phục của binh lính.
“Ngay bây giờ?” Thất Thất nhận lấy bộ
y phục đó.
“Phải, không còn thời gian nữa, mau
lên!” Lưu Trọng Thiên bắt đầu chỉnh lại đai lưng vừa rộng thùng thình vừa dày
cộp.
Thất Thất cầm y phục, hết sức gượng
gạo. “Ngài có thể tránh đi một lát được không!”
“Tránh đi? Ngươi
là nữ nhân à? Còn ngượng nghịu nỗi gì, mau lên, đây là quân lệnh! Làm chậm trễ
hành trình, sẽ lấy đầu ngươi đấy!”
“Lợi hại gớm
nhỉ?” Thất Thất ngán ngẩm nhìn chàng, cầm y phục chạy ra sau bức bình phong,
nhanh chóng thay y phục.
Lưu Trọng Thiên
bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là con nít, giữa nam nhân với nhau có gì phải xấu hổ,
chàng ngẩng đầu nhìn về phía tấm bình phong, bất giác ngẩn người, ánh nắng
chiếu rọi nơi bình phong, lộ ra bóng hình thấp thoáng, lung linh diễm lệ, duyên
dáng yêu kiều, cánh tay mảnh dẻ, eo thon… Đó căn bản là một nữ nhân, trong lòng
Lưu Trọng Thiên chấn động, sải bước về phía bình phong, chàng muốn loại bỏ nghi
ngờ của mình.
Thất Thất nghe
thấy tiếng bước chân, hoảng hốt lo sợ, mặc y phục vào với tốc độ nhanh nhất có
thể, khi Lưu Trọng Thiên tiến vào sau bình phong, cô đã mặc xong y phục binh
lính rồi, sau đó nhìn Lưu Trọng Thiên cười ha ha. “Có hơi rộng chút!”
“Ờ!” Lưu Trọng
Thiên lập tức lắc đầu một cái, lui ra ngoài, mình làm sao vậy? Sao lúc nào cũng
xem Thất Thất là nữ nhân, ngoại trừ đôi mắt kia ra, rốt cuộc còn điểm gì thu
hút tầm mắt chàng nữa, điên rồi, lẽ nào thực sự cần nữ nhân, đến nỗi xuất hiện
ảo giác?