Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 049 - 052

Chương 49: Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga

Lưu Trọng Thiên
nổi nóng siết cằm Uy Thất Thất, xoay mặt cô về phía mình, nhìn chằm chằm vào
đôi mắt lộ rõ vẻ khinh thường của cô, nữ nhân này hoàn toàn không xem chàng để
vào mắt, điều đó khiến Lưu Trọng Thiên càng thêm phẫn nộ, thế là lớn tiếng quát
tháo.

“Không cho phép
cô, theo ta trở về!”

“Tôi sẽ không
theo ngài trở về đâu!”

“Không quay về,
cô cho rằng chỉ một mình cô rơi đầu sao? Cô còn liên lụy đến ta đấy, ta phong
cho một nữ nhân làm tướng quân, cũng đã phạm vào tội khi quân... Chẳng lẽ cô
lại ích kỉ như vậy sao?” Ngữ khí Lưu Trọng Thiên lạnh giá, chàng không rõ vì
sao nữ nhân xấu xí như Uy Thất Thất lại ghét bỏ chàng, không muốn làm Vương
phi.

“Vậy, vậy phải
làm sao?” Thất Thất có chút không đành lòng, Hoàng thượng sẽ không chém đầu
thật chứ?

“Theo ta trở về,
thành thân với bổn vương!”

“Nhưng mà...”
Thất Thất cúi thấp đầu xuống, đỏ mặt. “Tôi có thể trở về thành thân với ngài,
nhưng tuyệt đối không thể... Không thể trên giường!”

“Lẽ nào bổn
vương lấy cô về để ngắm ư? Cho dù là ngắm, cũng chẳng vừa mắt nổi...”

“Ê! Lưu Trọng
Thiên, ngài cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”

Những lời này
của Thất Thất đã chọc Lưu Trọng Thiên bật cười ha hả, chàng chỉ vào Uy Thất
Thất. “Cô như vậy cũng đòi là thịt thiên nga, Uy Thất Thất, cô không nhìn lại
bộ dáng mình đi, cho dù chủ động yêu thương nhung nhớ, bổn vương cũng không có
hứng thú đâu.”

“Vậy sao? Không
thích còn đuổi theo làm gì?”

“Chẳng qua là
phụng chỉ, cô hiểu chưa? Đó cũng chẳng phải ý của bổn vương, ngày thành thân,
cô có mời bổn vương động chạm, bổn vương còn phải suy xét đôi chút đấy!” Ngữ
khí Lưu Trọng Thiên khinh thường nói.

“Thế thì tốt
rồi, ngài đã nói vậy, tôi sẽ theo ngài trở về!” Uy Thất Thất xem ra đã thoải
mái hơn rất nhiều.

“Phải thế chứ!”

Lưu Trọng Thiên
thu bội kiếm về, sải bước về phía trước, Uy Thất Thất bám theo sau.

“Dù sao tôi cũng
không ở lại quá lâu, sẽ chẳng ai biết tôi đã thành thân ở đây, ha ha, chờ sau
khi trở về, tôi vẫn là Uy Thất Thất!”

Lưu Trọng Thiên
bất đắc dĩ nhìn cô, chẳng lẽ cô còn có thể bay ra khỏi Đại Hán ư, đúng là một
nữ nhân không hiểu chuyện, khắp thiên hạ mọi người đều biết Tam Vương gia phóng
khoáng phải cưới xấu nữ, sao lại không có ai biết chứ?

“Đi thôi! Đừng
nói nhảm nữa, phỏng chừng mọi người đương chờ sốt ruột đấy!” Lưu Trọng Thiên
rảo bước tiến về phía trước.

“Đợi đã!” Thất
Thất lấy cái la bàn từ trong túi sách ra, nhìn với vẻ kì lạ.

“Quả nhiên không
đúng phương hướng!”

“Đó là cái gì?”
Lưu Trọng Thiên hiếu kì đi tới trước mặt Thất Thất, giật lấy chiếc la bàn. “Đây
là la bàn? Sao la bàn của cô lại tinh xảo như vậy?”

“La bàn, ờ!”
Thất Thất lập tức hiểu ngay ra, ở Đại Hán thứ này vốn dĩ rất thô sơ.

“Cô đến từ nơi
nào, tại sao cô lại có nhiều đồ vật và những ý nghĩ quái lạ như vậy, Uy Thất
Thất, rốt cuộc cô còn che giấu ta những gì?” Lưu Trọng Thiên lớn tiếng tra hỏi.

“Chỉ là chút đồ
chơi vặt thôi, không có gì đâu!”

“Cô không nói
chứ gì?” Lưu Trọng Thiên chụp lấy cổ tay cô, Thất Thất đau tới mức chảy cả nước
mắt, cơ thể dựa sát vào người Lưu Trọng Thiên.

“Đau, đau chết
mất, Vương gia, Vương gia, Thất Thất là một phù thủy!”

“Phù thủy?” Lưu
Trọng Thiên kinh ngạc buông cô ra, Uy Thất Thất tức tối nhảy sang một bên, liếc
mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, thật không ngờ, tên kia dùng lực tay mạnh thật, thiếu
chút nữa cổ tay cô đã đứt rời.

“Ngài còn như
vậy, tôi sẽ không theo ngài về nữa, ở cùng ngài, không khéo có ngày tàn phế
cũng nên!”

Lưu Trọng Thiên
lúc này mới ý thức được mình có phần kích động quá mức, đương nhiên chàng cũng
không tin Thất Thất là phù thủy, có lẽ đó chỉ là ít đồ chơi vặt của Thất Thất,
mình có phần quá đa nghi.

“Không nóng lòng
trở về nữa sao?” Thất Thất liếc nhìn Lưu Trọng Thiên, chạy nhanh trên sa mạc,
trong chốc lát đã quên sạch những chuyện không vui, cứ như chim én nhỏ bay qua
bay lại, Lưu Trọng Thiên đành đi theo sau.

Nhìn Uy Thất
Thất chạy băng băng trên sa mạc, tâm tình Lưu Trọng Thiên như bị cuốn theo đó.
Cô thực sự khác xa những nữ nhân chàng gặp gỡ trước đây, luôn làm theo ý mình,
ung dung tự tại, hoàn toàn là một nữ nhân thoát tục, thật giống một phù thủy có
phép thuật, phù thủy? Lưu Trọng Thiên thoáng giật mình, có lẽ nàng là cô phù
thủy nhỏ được ông trời phái tới.

Chương 50: Vương phi quá dã man

Về tới doanh
trại, Uy Thất Thất bắt đầu trầm lặng không nói năng gì, mặt ủ mày chau bám theo
Lưu Trọng Thiên, nhìn đám binh lính từng kề vai sát cánh chiến đấu bên mình,
chẳng biết có còn cơ hội đi đánh Hung Nô nữa không, gả cho Vương gia rồi, dù gì
cũng là Vương phi, mọi người có còn yêu quý cô giống như trước đây không?

Xa xa Ngô Trung
Nghĩa hớt hải chạy đến. “Ái chà, cuối cùng đã trở lại rồi, Thất tướng quân
không phải muốn đào hôn đấy chứ?”

Lưu Trọng Thiên
chẳng thèm để ý đến Ngô Trung Nghĩa, sải bước về hướng đại bản doanh, khiến Ngô
Trung Nghĩa nóng mặt lẫn chưng hửng, có lẽ Tam Vương gia rất giận hắn, ai bảo
hắn là người truyền thánh chỉ đáng ghét kia chứ.

Song Ngô Trung
Nghĩa chẳng quan tâm tới chuyện vặt vãnh này, bởi thực ra người đau buồn không
phải là hắn, mà là vị Tam Vương gia tự cho mình thanh cao kia, trước giờ chẳng
xem hắn để vào mắt. Bây giờ Tam Vương gia đã biết sự lợi hại của Ngô Trung
Nghĩa rồi chứ, cho nên mới nói chớ có đắc tội với tiểu nhân.

Uy Thất Thất
bước tới trước mặt Ngô Trung Nghĩa, giơ nắm đấm lên, hơn nữa còn trưng bộ mặt
xấu xí kia ra, dọa Ngô Trung Nghĩa sợ toát mồ hôi, lập tức chạy đuổi theo Tam
Vương gia, nghiêng mình chui vào đại bản doanh.

Ngô Trung Nghĩa
sáp đến chỗ Tam Vương gia. “Vương gia, về việc…”

“Khỏi cần nhắc
nữa, ngày mai thành thân!” Lưu Trọng Thiên cáu tiết nói, sau đó phóng ánh mắt
lạnh lùng về phía Uy Thất Thất. “Trước lúc thành thân ngày mai, Uy Thất Thất
không được đi đâu hết!”

“Không lẽ ngài
định bắt ta ở suốt trong đại bản doanh?” Thất Thất tức giận nhìn Lưu Trọng
Thiên, sao vừa mới về doanh trại, Tam Vương gia đã biến thành con người máu
lạnh vô tình rồi, lại còn muốn giam lỏng, hạn chế tự do của mình chứ?

“Lưu phó tướng!”
Lưu Trọng Thiên lạnh giọng gọi Lưu Duẫn.

“Có!” Lưu Duẫn
không biết Vương gia có chuyện gì căn dặn hắn.

“Chỉ cần Thất
tướng quân rời khỏi đại bản doanh, ngươi phải trông chừng không rời một bước
cho ta!”

“Ngài dám!” Thất
Thất trừng mắt nhìn Lưu phó tướng, dù sao mình cũng là một phụ tá tướng quân,
sẽ không quá đáng như vậy chứ.

“Lời Vương gia,
Lưu Duẫn không dám không nghe, cho nên mời Thất tướng quân…” Lưu phó tướng có
chút khó xử, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của Uy Thất Thất.

Uy Thất Thất cố
ý đi tới cửa đại bản doanh, Lưu phó tướng lập tức đi theo, Thất Thất giậm chân,
bực tức quay trở về, đột nhiên quát Ngô Trung Nghĩa một tiếng: “Hài lòng chứ,
còn chưa đi, phải chăng chờ tôi đánh ngài?”

“Đi, đi ngay
đây!” Ngô Trung Nghĩa trốn tránh Uy Thất Thất, chạy thoát thân ra ngoài, Vương
phi này quá dã man, chẳng khác gì một nam nhân, cuộc sống sau này của Tam Vương
gia càng ngày càng thú vị đây.

Lưu Duẫn vẫn
đứng ngoài cửa đại bản doanh, canh giữ không rời, Uy Thất Thất mất tự do thật
rồi.

Thất Thất nằm
xuống ổ đệm dưới đất, mắt mở thao láo, một lát sau có hai binh lính từ ngoài
lều tiến vào, trong tay bê hai chiếc hộp gấm, cung kính đứng trước mặt Lưu
Trọng Thiên.

“Vương gia, đây
là áo cưới và châu báu Hoàng thượng ban cho Vương phi!” Một binh lính nhỏ giọng
nói.

“Đặt xuống!”

“Hoàng thượng
căn dặn, muốn Vương phi dùng những thứ này trong ngày đại hôn, sau đó trở về
miêu tả cho Hoàng thượng nghe dung mạo tuyệt mĩ của Vương phi…” Binh lính kia
lén nhìn thoáng qua Uy Thất Thất, phát hiện đôi mắt Thất Thất thao láo, bộ dáng
vô cùng xấu xí, sợ tới mức cúi thấp đầu xuống, giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần,
Vương phi nào có dung mạo tuyệt mĩ gì, là kinh dị mới đúng.

Lưu Trọng Thiên
suýt nổi giận, hoàng huynh chắc là muốn xem náo nhiệt đây, tốt thôi, chàng càng
phải vui vui vẻ vẻ, chẳng qua chỉ cưới xấu nữ Uy Thất Thất thôi mà, lẽ nào có
ai quy định Lưu Trọng Thiên chàng chỉ được cưới một nữ nhân duy nhất? Còn vô số
mĩ nhân quốc sắc thiên hương, Lưu Trọng Thiên chàng đều có thể nạp vào hàng
thiếp, tha hồ hưởng thụ.

Chương 51: Chúng ta cùng thảo bản hiệp
nghị

Trong lòng Lưu
Trọng Thiên tuy nghĩ vậy, nhưng đầu óc vẫn chất chứa phiền muộn, đường đường là
Tam Vương gia Đại Hán, suýt chút nữa đã trở thành Đại Hán thiên tử lẫy lừng,
lại bị Hoàng thượng ban hôn với một xấu nữ, không biết có bao nhiêu người đang
cười nhạo chàng nữa, đây dù sao cũng là cưới Vương phi, không phải nạp thiếp.

“Đặt hộp gấm
xuống, lui xuống đi, Vương phi nhất định sẽ mặc!” Lưu Trọng Thiên khoát tay áo,
day day trán, đau đầu chết mất.

Đám binh lính để
hộp gấm xuống rồi lui ra ngoài, Uy Thất Thất sớm đã nổi đóa, cô bật ngay dậy,
bước tới trước hộp gấm, hung hăng giơ chân, định đạp cho một phát, Lưu Trọng
Thiên nhanh tay lẹ mắt kịp thời giữ cô lại.

“Cô điên rồi,
đây là hộp gấm Hoàng thượng ban cho, làm hư tổn sẽ rơi đầu đấy!”

“Tôi không mặc,
không mặc đâu!”

“Đâu có nữ nhân
nào khi thành thân lại không mặc áo cưới?”

“Tôi vốn dĩ
không muốn thành thân, y phục này tôi không mặc đâu! Mấy thứ quái quỷ đó, chẳng
khác nào như hát hí khúc!” (*)

(*) Tên gọi chung cho các loại hình sân
khấu truyền thống Trung Quốc (hí là trò, khúc là các điệu hát).

“Phải mặc!” Lưu
Trọng Thiên kéo cánh tay Thất Thất, mở hộp gấm ra, cầm bộ áo cưới màu đỏ đưa
cho Thất Thất.

“Cô nên biết,
nếu Ngô Trung Nghĩa không thấy bộ áo cưới này, chắc chắn sẽ dâng tấu ta! Chọc
giận ta, ta sẽ chém đầu cô!”

“Ngài chỉ biết
mỗi việc chém đầu!” Thất Thất giằng thoát khỏi Lưu Trọng Thiên, ánh mắt bất đắc
dĩ nhìn bộ áo cưới kia, lẽ nào phải mặc thật sao? Không biết mặc vào rồi, sẽ
khiến Thất Thất trông xấu thêm bao nhiêu, vốn đã xấu như ma lem, còn bày đặt
hoa lá màu mè.

Uy Thất Thất
nhìn tới nhìn lui, quăng y phục sang một bên, ánh mắt liếc về phía mũ phượng
lấp lánh ánh kim đựng trong hộp gấm, đúng là đồ tốt, vật báu quý giá, phía trên
được khảm đầy trân châu mã não thượng hạng, phía trước mũ phượng có một dải rèm
châu lóng lánh, thì ra Vương phi quý phái như vậy, nếu là hoàng hậu, chắc còn
phải hơn thế nữa.

“Wow! Đẹp thật
đấy.” Thất Thất nhấc mũ phượng lên, phấn khởi giơ lên cao. “Được rồi, tôi mặc,
tôi mặc!”

Lưu Trọng Thiên
thấy Uy Thất Thất vui mừng nhảy nhót, càng đau đầu thêm, một đòn giáng này của
hoàng huynh thật hiểm độc, Uy Thất Thất hoàn toàn không biết Vương phi đại diện
cho cái gì, cô xem cuộc hôn nhân này như trò đùa, lẽ nào chỉ vì mũ phượng kia
sao?

“Có điều, Vương
gia của tôi!” Thất Thất đặt mũ phượng xuống, bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên.
“Chúng ta cùng thảo một bản hiệp nghị đi?”

“Hiệp nghị?”

“Đúng, tôi đồng
ý thành thân với ngài, nhưng vì không tình nguyện, cho nên giữa chúng ta cần có
một bản hiệp nghị để ràng buộc đối phương mới được. Hiệp nghị phải có đủ hiệu
lực pháp luật, quy định chúng ta không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư
của đối phương!”

“Cuộc sống riêng
tư?” Lưu Trọng Thiên nhíu mày, Uy Thất Thất lấy chàng, tức là Vương phi của
chàng, còn muốn có cuộc sống riêng tư quái gì nữa?

“Đúng!” Thất
Thất cầm túi sách, lấy quyển sổ nhỏ và bút ra. “Chúng ta cùng thảo bản hiệp
nghị!”

Lưu Trọng Thiên
chộp lấy quyển sổ ghi chép cùng chiếc bút tinh xảo kia, nhìn với vẻ kinh ngạc,
Thất Thất móc đâu ra những thứ cổ quái này vậy.

“Trả cho tôi?”
Thất Thất bổ nhào lên.

Thân hình Lưu
Trọng Thiên nhanh nhẹn, dễ dàng né được, ngồi xuống trước thư án, đặt cuốn sổ
nhỏ và bút xuống dưới.

“Nói đi, vì sao
cô kì lạ như vậy, những món đồ nhỏ này ở đâu ra, ở trong sa mạc đã hỏi rồi
nhưng cô không chịu nói, bây giờ nói đi! Đừng có nói với ta cô là phù thủy gì
đó, coi chừng ta sai người đánh mông cô đấy.”

Uy Thất Thất cau
mày. “Tôi nói, nhưng ngài không được coi là truyện cười đâu đấy! Càng không
được đánh mông tôi!”

Lưu Trọng Thiên
khẽ gật đầu, chăm chú lắng nghe.

Uy Thất Thất gãi
gãi đầu, nếu nói rằng mình đến từ tương lai, Lưu Trọng Thiên sẽ tin sao?

“Tôi nói cho
ngài biết, tôi đến từ tương lai xa xôi, không thuộc triều đại của ngài! Chính
là triều đại tiếp theo của triều đại tiếp theo của ngài, hàng nghìn năm về sau,
lúc đó ngài đã biến thành tro bụi.”

Chương 52: Hai yêu cầu của Thất Thất

Thất Thất bước
tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, liếc nhìn vẻ mặt của chàng, nói tiếp: “Tại nơi
tôi ở đã không còn tồn tại Đại Hán triều, chỉ có xã hội hiện đại văn minh, máy
bay, tàu hỏa, tàu thuỷ, xe hơi, còn phải kể đến chiếc xe dài sang trọng của
tôi. Tôi là nữ thừa kế của Uy Thị, không biết tại sao lại chạy tới nơi khỉ gió
này, còn trở thành Vương phi gì đó của ngài nữa chứ...”

Lưu Trọng Thiên kéo
Thất Thất đến trước mặt mình, xém tức điên rồi. “Cô đúng là một con điên, xem
ra sau này phải tìm chuyên gia đến dạy dỗ cô mới được!”

“Ngài không tin
tôi?” Thất Thất thật phí lời, đã biết Lưu Trọng Thiên sẽ chẳng tin cô mà, Vương
gia khốn kiếp, còn bắt cô nói, xem cô là đứa ngu ngốc sao?

“Tin, ta tin ta
sắp cưới phải một nữ nhân vừa điên, vừa xấu làm Vương phi!”

“Đáng ghét!”
Thất Thất đoạt lại bút và quyển sổ nhỏ, bực bội cất vào trong túi sách. “Chúng
ta, hiện tại sẽ thảo bản hiệp nghị, không dùng đồ của tôi nữa, dùng của ngài
đi, tôi mài mực giúp ngài!”

“Cô muốn viết
cái gì?”

“Tôi nói ngài
viết!”

“Thật nực cười,
được!” Lưu Trọng Thiên mở thẻ tre ra.

Thất Thất đứng
bên cạnh Tam Vương gia bắt đầu mài mực, tay vừa mài vừa nói: “Thứ nhất, sau khi
thành thân tôi vẫn là Thất tướng quân, tôi muốn ra chiến trường!”

“Chuyện này
không thể được!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng nói, Vương phi của chàng sao có thể
quay lại chiến trường chứ! Nam nhân bảo vệ nữ nhân vốn là lẽ bất di bất dịch,
sao có thể để nữ nhân xông pha trận mạc?

“Vậy tôi không
thành thân, ngài cứ việc giết tôi đi!”

“Uy Thất Thất!”
Lưu Trọng Thiên có hơi cáu tiết. “Thiên hạ Đại Hán, há có thể để nữ nhân xông
pha trận mạc!”

“Hoàng thượng đã
chịu thừa nhận nữ tướng quân như tôi, còn ban hôn cho ngài, điều này minh chứng
không có gì là không thể!” (Nothing is impossible)

“Cô dám mang Hoàng thượng ra ép ta!”

“Đương nhiên, chẳng phải ngài cũng
lôi Hoàng thượng ra gây áp lực với tôi sao? Như nhau cả thôi!” Thất Thất không
tỏ ra yếu thế nói.

“Ta phải suy
nghĩ đã!”

“Không cần suy
nghĩ gì hết, ngày mai thành thân rồi, nếu không viết sẽ không mặc bộ áo cưới
kia!”

Ngữ khí Uy Thất
Thất kiên định nói, Lưu Trọng Thiên thật muốn bắt cô lại, đánh cô vài cái, can
tội dám uy hiếp chàng. Nếu để cô làm Vương phi chẳng phải càng thêm kiêu ngạo
sao, nhưng hôn sự đã vô cùng cấp bách rồi, chi bằng cứ nhượng bộ cô đã, dù sao
cuộc chiến với Hung Nô cũng sắp sửa kết thúc rồi.

“Được, chỉ cần
ta còn ở trên chiến trường, cô có thể ra chiến trường!” Lưu Trọng Thiên rốt
cuộc chịu thỏa hiệp, viết điều thứ nhất lên trên thẻ tre!

Uy Thất Thất
lanh lợi bắt đầu nói điều kiện thứ hai. “Có thể thành thân, nhưng không được ở
cùng một chỗ, hay nói cách khác, không thể có chuyện vợ chồng thực sự!”

Lưu Trọng Thiên
quăng bút xuống “bụp” một tiếng. “Vậy ta lấy cô có ích lợi gì? Cô định bỡn cợt
bổn vương có phải không?”

“Tôi lại không
muốn lấy ngài.”

Thất Thất ủ rũ
ngồi xuống đất bên cạnh Lưu Trọng Thiên. “Tôi mới mười bảy tuổi, vẫn chưa muốn
cùng nam nhân phát sinh những chuyện như: mang thai, sinh con, trở thành bà
lão, tôi sợ lắm! Tôi không thành thân đâu, tôi muốn về nhà, tôi muốn tìm ông
nội!”

Lưu Trọng Thiên
lập tức bịt miệng Thất Thất lại. “Cô nói nhảm nhí gì đó? Bị người bên ngoài đại
bản doanh nghe thấy thì sao, cô, cô, nữ nhân này... Được, ta bằng lòng với cô,
xấu như vậy, ai thèm thích cô...”

“Thật nha!” Thất
Thất phấn khởi đứng lên, xem ra những cách đã từng dùng để ứng phó ông nội có
thể áp dụng với tên Vương gia này. Tóm lại, bất luận dùng biện pháp gì, miễn là
đạt được mục đích, dù sao cũng không thể dâng bản thân mình cho vị Vương gia cổ
đại này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3