Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 053 - 056

Chương 53: Vương gia không phải mẫu
người tôi thích!

Lưu Trọng Thiên
cầm bút lên, suy nghĩ một chút, cứ lần lữa không chịu viết. “Có thật là, cô
không thích bổn vương?”

Thất Thất tiến
đến trước mặt Lưu Trọng Thiên, đối mặt với chàng, hết nhìn trái lại ngó phải
“Vương gia… Tướng mạo ngài coi như đẹp trai, đáng tiếc không phải mẫu người mà
tôi thích!”

“Mẫu người cô
thích?” Lưu Trọng Thiên nhìn Thất Thất với vẻ kinh ngạc, nữ nhân này thật táo
bạo, dám nói năng như vậy trước mặt một nam nhân, tự tin tới mức khiến người ta
khâm phục, mình không phải mẫu người cô ta thích, vậy cô ta thích loại nam nhân
thế nào? Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Trọng Thiên có cảm giác bất an.

“Uhm! Người đó
phải tân tiến, lạnh lùng, cao ráo, khỏe mạnh, đẹp trai, nữ sinh trông thấy liền
thét chói tai, nam sinh trông thấy chỉ muốn nhảy lầu!”

Thất Thất tưởng
tượng ra, anh ấy sẽ mặc một chiếc quần jean rách, tay đặt hờ trong túi quần,
chiếc áo phông bó sát người, thân hình hoàn mĩ, cơ bắp săn chắc. Khi anh ấy khẽ
hất tóc, tức thì khiến người trước mắt đắm say, hoàn toàn đổ gục.

“Nói cái quái gì
thế? Thét chói tai? Nhảy lầu?” Lưu Trọng Thiên cốc đầu cô một cái, Thất Thất
lập tức định thần lại, gượng cười.

“Có nói ngài
cũng không hiểu đâu, dù sao ngài cũng không phải mẫu người tôi thích, ngài
giống đại thúc hơn!”

“Đại thúc?”

“Đúng, chẳng sai
tẹo nào, còn chưa nói ngài giống ông nội tôi đâu…” Thất Thất nhỏ giọng nói
thầm.

“Ta nhìn già vậy
sao?” Lưu Trọng Thiên sờ thoáng qua mặt mình, trở nên có phần không tự tin,
nhưng khi trông thấy dáng vẻ Thất Thất cười trộm, liền biết ngay tiểu nữ nhân
này lại bắt đầu trêu chọc người khác.

“Còn có yêu cầu
gì nữa?” Sắc mặt Lưu Trọng Thiên thoáng không vui, sao Tam Vương gia anh tuấn
phóng khoáng ở trong mắt xấu nữ này lại tầm thường quá vậy, thật sự khiến chàng
có chút thất vọng.

“Đương nhiên còn
rồi, tôi không thích mặc mấy kiểu váy áo dài của nữ nhân, ngài không được hạn
chế việc ăn mặc của tôi!”

“Điều này khỏi
cần viết, ta cũng không có hứng thú, cô mặc thế nào tùy ý!”

“Thật tốt quá,
tôi hết yêu cầu rồi.” Thất Thất vui mừng xoay một vòng, sau đó nằm bò lên đầu
gối Lưu Trọng Thiên, ngẩng đầu nhìn Lưu Trọng Thiên.

“Làm Vương phi
phải chăng rất sướng nhỉ, trước khi tôi về nhà, tôi muốn trải nghiệm địa vị Vương
phi này cho đã!”

“Cho đã? Ta cũng
có điều kiện đây!” Lưu Trọng Thiên khẽ mỉm cười.

“Cũng đúng, ngài
nói đi, nếu không thì đối với ngài không công bằng!” Thất Thất ngồi xuống, dáng
vẻ chăm chú lắng nghe.

“Ta chỉ có một
yêu cầu thôi.” Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng viết lên thẻ tre, sau đó chậm rãi đọc
to.

“Thành tựu thống
nhất, nhân khả trọng sinh, động sát dạ bạn, phòng diêm bạn quân!” (*)

Uy Thất Thất
nghe xong liền có cảm giác như lọt vào trong sương mù, cô đoạt lấy thẻ tre nhìn
thử xem, bốn câu này có liên quan đến mình sao? Sau đó quăng trả lại cho Lưu
Trọng Thiên, điềm nhiên đứng lên “Đồng ý! Kí tên!”

Hai người tự
viết tên mình xuống thẻ tre, Lưu Trọng Thiên hài lòng cuộn thẻ tre lại, cẩn
thận cất đi.

Uy Thất Thất
dường như đã giải quyết ổn thỏa mối tâm bệnh, thoải mái đặt lưng xuống ổ đệm
dưới đất, trong đầu toàn là cảnh tượng xuyên không trở về. Có lẽ khi thành thân
vào ngày mai, đột nhiên sẽ có một tia chớp hoặc một tia sấm sét, rồi Uy Thất
Thất đáp cỗ máy thời gian của Doraemon quay về nhà, có khả năng đó thật, Thất
Thất ngồi bật dậy.

“Mau ngủ đi,
ngày mai còn phải dậy sớm, cử hành đại hôn lễ!”

“Tôi làm Vương
phi rồi, phải chăng sẽ có chỗ ngủ thoải mái hơn?” Thất Thất đấm đấm lưng, ổ đệm
dưới đất chết tiệt, khó chịu quá.

“Đương nhiên!”
Lưu Trọng Thiên đi ra sau bình phong. “Cô muốn nghỉ ngơi trên giường của ta!”

“Phải, vậy còn
ngài, ngài ngủ ở đâu?”

“Ta? Đương nhiên
cũng ngủ trên giường rồi!”

(*) Ghép mấy chữ đầu với cuối lại sẽ
được câu: “Thành – nhân – động – phòng, nhất – sinh – bạn – quân”

Có nghĩa: “Thành – người – động – phòng,
suốt – đời – bên – chàng”

Chương 54: Đại sắc lang? Con cóc?

Lưu Trọng Thiên
bật cười ha hả, biết trong lòng Uy Thất Thất đang nghĩ gì, song có lẽ đây đúng
là vấn đề nan giải. Nếu ngày mai sau khi bọn họ thành thân, ở chung một chỗ, là
một nam nhân, hơn nữa còn là phi tử danh chính ngôn thuận, cho dù xấu xí, cũng
khó mà chế ngự mình, chàng phải nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này.

“Hừ! Thôi cứ để
tôi ngủ dưới đất vậy!” Thất Thất trở mình, thở phì phò không ra tiếng.

Lưu Trọng Thiên
làm thế nào cũng không ngủ được, tưởng tượng ra cảnh hoàng huynh đứng trên
hoàng thành, dáng vẻ cười sung sướng, trong lòng liền thấy tức giận không thôi.
Tuy Uy Thất Thất rất đáng yêu, Lưu Trọng Thiên cũng chẳng ghét nữ nhân này,
nhưng liên quan đến vấn đề tôn nghiêm, lại khiến chàng khó chịu khôn tả, đợi
tới lúc đánh lui Hung Nô, khải hoàn trở về, những vấn đề chàng phải đối mặt
càng nhiều hơn.

Còn nhớ lúc phụ
hoàng băng hà, lần lượt xuất hiện hai bản di chiếu kì lạ, một bản truyền ngôi
cho hoàng huynh, một bản truyền ngôi cho tam hoàng tử Lưu Trọng Thiên, triều
đình lập tức nổi lên phân tranh, rốt cuộc đâu mới là bản di chiếu thật? Phe ủng
hộ tam hoàng tử Lưu Trọng Thiên lớn mạnh không ngừng, huynh đệ hai người suýt
trở mặt thành thù, rốt cuộc ai giả mạo di chiếu vẫn còn là một bí mật.

Theo truyền
thống, ngôi vị hoàng đế nên để thái tử kế vị, nhưng lại có đến hai bản di
chiếu, tất sẽ dẫn tới cảnh đầu rơi máu chảy, huynh đệ hai người ắt phải có một
người ngã xuống dưới hoàng thành.

Lưu Trọng Thiên
rút khỏi cuộc chiến giành hoàng vị, giấu bản di chiếu của mình đi, nhưng chính
bản di chiếu này, khiến hoàng huynh luôn ăn ngủ không yên. Sau khi lên ngôi Đại
Hán thiên tử nắm trong tay bản di chiếu kia, cứ canh cánh trong lòng, đối diện
với chiến công lẫy lừng của tam đệ Lưu Trọng Thiên, cảm thấy thật mâu thuẫn,
tình cảm huynh đệ, rồi lực lượng triều đình ủng hộ Tam vương gia, khiến y không
tài nào xuống tay với Lưu Trọng Thiên được.

Từ đó về sau,
Đại Hán thiên tử luôn xem Lưu Trọng Thiên là cái gai trong mắt, cố ý gây khó dễ
cho chàng, ngay cả nữ nhân Lưu Trọng Thiên yêu mến là Hàn Vũ cũng được khâm
điểm vào cung, phong làm quý phi, chẳng qua là muốn giết chết nhuệ khí của
chàng.

Ngày khâm điểm
Hàn Vũ, Lưu Trọng Thiên thực sự không kiềm chế nổi, hùng hùng hổ hổ xông vào
hoàng cung, huynh đệ hai người trợn mắt nhìn nhau, Đại Hán thiên tử nói ra ý
định trong lòng, nể tình huynh đệ, Đại Hán thiên tử sẽ không giết vị tam đệ
này. Song mỗi khi nghe thấy tiếng các vị đại thần ủng hộ chàng, Đại Hán thiên
tử căm tức muôn phần. Hiện giờ đã đoạt được nữ nhân của Lưu Trọng Thiên, trong
lòng Đại Hán thiên tử khoan khoái vô cùng, hơn nữa gạo đã nấu thành cơm, Hàn Vũ
đã trở thành người của Đại Hán thiên tử rồi.

Quý phi nương
nương một lòng muốn lấy Lưu Trọng Thiên, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, Lưu
Trọng Thiên cũng đau đớn khôn nguôi, quyết định rời khỏi hoàng cung Đại Hán,
nhưng sự tình đâu có đơn giản như vậy. Hàn Vũ quá si tình với Lưu Trọng Thiên,
tìm đủ loại cơ hội triệu kiến Lưu Trọng Thiên, khiến Lưu Trọng Thiên hết sức
khó xử, đành chờ lệnh rời xa Đại Hán, xuất chinh tiêu diệt Hung Nô.

Lưu Trọng Thiên
suy nghĩ về những chuyện đã qua, lòng dạ rối bời, bất giác nhìn ra chỗ Uy Thất
Thất, thấy cô ngủ say, Lưu Trọng Thiên liền đi qua đó, nhìn chăm chú vào những
vết sẹo màu vàng trên mặt cô, thầm cười khổ, tranh giành hoàng vị, Lưu Trọng
Thiên đã mất quá nhiều thứ, đổi lại chỉ lấy được một cô xấu nữ tuyệt thế.

Uy Thất Thất trở
mình, tóc tai bù xù xõa xuống mặt, lẩm bẩm mấy câu nói mê trong miệng “Lưu
Trọng Thiên, đừng qua đây, ngài là tên đại sắc lang... Con cóc...”

Đại sắc lang?
Con cóc? Lưu Trọng Thiên có chút cười khổ, nữ nhân xấu xí này sao lại thanh cao
như vậy, cô giống như một cô công chúa thần thánh bất khả xâm phạm, luôn coi
trọng bản thân mình, khí phách, ngạo mạn vô lễ.

Nhưng trên thực
tế, Uy Thất Thất chỉ là một xấu nữ lưu lạc trên chiến trường mà thôi, dựa vào
một chút thông minh vặt vãnh, cô đã trở thành Thất tướng quân, rồi nay một bước
lên trời, là Vương phi của chàng, nhưng trái lại cứ như đang ăn hiếp cô vậy.

Lưu Trọng Thiên
nhẹ nhàng gạt những sợi tóc vương trên mặt giúp Thất Thất, trong lòng suy tư,
giá như trên mặt cô không có những vết sẹo màu vàng này, thì phải chăng cô sẽ
là một nữ nhân xinh đẹp, trong lúc ngủ mơ Uy Thất Thất đột nhiên vung tay lên
đánh Lưu Trọng Thiên một cái. “Cút đi, Vương gia vô lại...”

Vương gia vô
lại? Lưu Trọng Thiên nổi nóng đứng lên, hóa ra trong lòng nữ nhân xấu xí này,
hình tượng của mình lại tệ như vậy, chàng giận dữ quay về giường mình, hồi lâu
sau vẫn không sao ngủ được.

Chương 55: Vương phi của ngài có lễ nghi
rồi!

Uy Thất Thất vẫn
đương trong cơn mơ, vừa mới mơ thấy Lưu Trọng Thiên đáng ghét, lúc sau lại mộng
thấy ông nội cô, ông vẫn như xưa, nuông chiều cô, đáp ứng cô hết mọi chuyện. Uy
Thất Thất kể cho ông nghe về cuộc sống gian khổ cũng như những uất ức mình phải
chịu ở Đại Hán, ông rất đau lòng, ra sức an ủi dỗ dành cô, khiến Uy Thất Thất
cười không ngớt trong giấc mơ.

Kết quả là có kẻ
đáng ghét, quấy rầy giấc mộng đẹp của cô, khiến cô phiền muộn không thôi.

Lưu Trọng Thiên
gọi Uy Thất Thất mấy lần, Thất Thất chưa muốn dậy, vẫn vùi đầu vào trong chăn
ngủ tiếp. Đâu có nữ nhân nào như vậy, Lưu Trọng Thiên có phần cáu tiết, dứt
khoát lôi cô dậy, tung chăn ra.

Thất Thất mở
choàng đôi mắt ngái ngủ mơ màng ra, trông thấy Lưu Trọng Thiên trước mặt, liền
thấy thất vọng bội phần, tại sao mình vẫn còn ở Đại Hán, cô vô cùng tức giận
gào to.

“Không dậy,
không dậy, đồ tồi, cút ngay!”

“Thật là nữ nhân
ngang tàng, mau dậy còn chuẩn bị thành thân!”

“Ồ! Thành thân?”
Thất Thất trợn trừng mắt, ngẫm lại, đúng rồi, hôm nay phải thành thân với tên
Vương gia đáng ghét này! Vậy là, tất cả mọi chuyện ban nãy chỉ là mộng, Uy Thất
Thất chán nản nhìn Lưu Trọng Thiên, khi nào mở mắt ra mà không còn trông thấy
cái tên kia thì tốt biết bao.

“Chỉnh trang lại
mình đi, nhìn bộ dáng của cô xem!”

“Bộ dáng khó coi
thì không cần cưới nha!”

Thất Thất cố ý
vò tóc rối bung lên, trông giống một người điên, sau đó mỉm cười nhìn Lưu Trọng
Thiên thi lễ. “Vương gia, Vương phi của ngài có lễ nghi rồi!”

“Uy Thất Thất!”
Lưu Trọng Thiên chẳng biết phải trách mắng nữ nhân này thế nào, đành phất tay
áo bỏ đi.

Uy Thất Thất bị
ép mặc bộ áo cưới đỏ chót, đội mũ phượng hoa lệ, cô nhấc vạt váy dài lên rồi
than thở, người cổ đại hại mình thảm ghê, mặc nhiều như vậy, nóng chết mất, Thất
Thất bực mình hạ rèm châu trên đầu xuống, chậm rãi bước ra ngoài bình phong.

Lưu Trọng Thiên
lập tức ngây người, dù sao chàng cũng khó bề tưởng tượng ra nữ nhân đội mũ
phượng kia lại là xấu nữ. Vóc dáng cô thướt tha yểu điệu, trắng nõn đẫy đà, đôi
tay thon dài đương nhấc vạt váy, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương
tiếc.

Lưu Trọng Thiên
đang ngắm nhìn Vương phi tương lai của mình, dưới chân Uy Thất Thất đột nhiên
giẫm phải vạt váy, lảo đảo bổ nhào về phía trước, Lưu Trọng Thiên thuận đà ôm
lấy cô.

“Hix, trời ạ,
váy vóc rườm rà!” Thất Thất đứng vững rồi, vén rèm châu lên, lộ ra khuôn mặt có
nhiều vết sẹo màu vàng, Lưu Trọng Thiên liền có chút thất vọng, tại sao cô
không phải là một nữ nhân bình thường, chẳng cần dung nhan mĩ lệ, được như vậy
Lưu Trọng Thiên cũng cảm thấy mĩ mãn rồi. Thế nhưng, cô xấu xí thế kia, khiến
xúc cảm yêu đương của chàng chợt tắt ngấm.

Ngô Trung Nghĩa
đứng bên vỗ tay. “Vương phi quả là khuynh quốc khuynh thành, Hoàng thượng thật
có mắt nhìn người, đã cho Tam Vương gia được toại nguyện.”

Không đợi Lưu
Trọng Thiên phát hỏa, Thất Thất tức giận tháo mũ phượng trên đầu xuống, xông
lên trước, túm lấy cổ áo Ngô Trung Nghĩa, trợn trừng mắt lên.

“Đừng quên những
lời tôi đã nói, tôi có khối thời gian để chấn chỉnh ông!”

“Chấn chỉnh? Chấn
chỉnh ta… Cô… Cô dám!” Ngô Trung Nghĩa lui ra sau một bước, sợ run bắn người.

Không dám? Cái
tên này còn dám kêu gào! Thất Thất đột nhiên nhấc váy lên, đá một cước. Nếu
không phải Ngô Trung Nghĩa chạy nhanh, váy quá dài, thì một cước đó thiếu chút
nữa đã đá hắn văng ra đất, Thất Thất không đá trúng càng thêm tức tối.

“Còn dám trốn,
Ngô Trung Nghĩa, lại đây, để bổn cô nương đá ông một cái!”

“Vương gia… Vương gia! Cứu mạng!” Ngô
Trung Nghĩa nhanh chóng chạy ra sau Lưu Trọng Thiên, túm ống tay áo Lưu Trọng
Thiên van xin, quả nhiên sợ hãi vị Vương phi xấu xí điên khùng này.

Chương 56: Cô đã định sẵn là Vương phi của ta!

Lưu Trọng Thiên kéo tay Thất Thất
lại, cầm chiếc mũ phượng đội lên đầu Thất Thất, nhìn cô với vẻ oán trách, đâu
có ai trong lúc thành thân lại tháo mũ phượng xuống để đánh người.

“Cô sau này sẽ là Vương phi của bổn
vương, không được thô lỗ như vậy nữa, chờ khi về phủ đệ, nhờ Vân Nhi dạy dỗ cô
lại mới được!”

“Vân Nhi là ai?” Thất Thất nhìn Lưu
Trọng Thiên qua bức rèm châu, cô tự cho mình thông minh, cho rằng lần này mình
nhất định đã đoán đúng rồi, Vân Nhi chắc là nữ nhân Lưu Trọng Thiên yêu mến
rồi? Chờ khi về phủ đệ của Lưu Trọng Thiên, phải giải thích rõ ràng với cô
nương kia, những cặp yêu nhau mà không thể ở bên nhau là chuyện đau khổ xiết bao!

Thất Thất bỗng nhiên nắm tay Lưu
Trọng Thiên, nhẹ giọng nói: “Đừng đau buồn, tôi sẽ giúp ngài toại nguyện!”

Uy Thất Thất có chất giọng êm dịu
thanh thoát, điềm đạm chan chứa tình cảm, khiến Lưu Trọng Thiên lập tức sững
sờ, giọng nói ấy du dương êm ái, tràn đầy vẻ quan tâm, nhất thời khiến Lưu
Trọng Thiên như chợt bừng tỉnh, chàng siết chặt tay cô.

“Có lẽ ta không nên đau buồn, cô đã
định sẵn là Vương phi của ta!”

“Đừng nói dễ nghe vậy, chỉ là giả
thôi, chúng ta còn có hiệp nghị!”

“Cái hiệp nghị kia...” Lưu Trọng
Thiên khẽ cười, bản hiệp nghị đó không hề đơn giản như Uy Thất Thất nghĩ đâu,
có lẽ mọi thứ nên bắt đầu từ hiệp nghị.

“Tuy rằng lần thành thân này là giả,
nhưng Thất Thất rất thích được mặc váy cưới!”

“Váy cưới?”

“Ờ, nói ngài cũng không hiểu đâu,
chúng ta không phải người cùng thời đại, mau hành lễ đi, y phục rườm rà này,
mệt chết người!”

Lưu Trọng Thiên quả thực đã bị Uy
Thất Thất hành hạ ra trò, nữ nhân này chẳng biết tí gì về lễ nghi lễ nghĩa,
chàng vừa phải chỉ bảo cho cô vừa phải hoàn thành hôn lễ. Đại hôn cuối cùng
cũng xong xuôi, Lưu Trọng Thiên như cảm thấy được giải thoát.

Hoàn thành đại hôn đơn giản xong, Uy
Thất Thất liền cởi bộ quần áo rườm rà kia ra, thay sang quần jean và áo phông
của mình, cô nghe thấy phía ngoài đại bản doanh có tiếng hoan hô. Đại hôn của
Tam Vương gia, nhất định là bày yến tiệc khao ba quân rồi, có gì hay ho để chúc
mừng chứ, đâu phải hôn lễ thật, Thất Thất cảm thấy những người này thật nhàm
chán.

Song... Thất Thất cười trộm, Lưu
Trọng Thiên cưới một nữ nhân xấu xí như cô, chắc sẽ bị một đống người cười
chết.

Thất Thất thoáng sờ gương mặt mình,
tại sao những vết sẹo màu vàng này không biến mất nhỉ? Thất Thất thở dài.

Uy Thất Thất cô dù sao vốn cũng được
xem là mĩ nữ trường trung học nữ sinh Huyền Đức, dung mạo xinh đẹp, những kẻ ái
mộ cô đều đứng xếp hàng ngoài cổng trường Huyền Đức, nườm nượp không ngớt,
nhưng không ai dám tiếp cận gần gũi, chỉ đứng xa xa nhìn, giờ thì...

Thất Thất than thở, nụ hôn đầu tiên
đã trao cho Vương gia cổ đại, còn phải phối hợp với chàng ta diễn trò kết hôn
giả? Đúng là vận mệnh trêu ngươi, chỉ tại việc xuyên không chết tiệt ấy, mới
khiến Uy Thất Thất lưu lạc đến nơi này.

Uy Thất Thất trốn trong đại bản
doanh, không dám ra ngoài, sợ đám binh lính kia lại chuốc rượu mạnh cho cô như
lần trước, khiến cô nói không nên lời, kết quả thành ra nông nỗi này, hơn nữa,
cô tuyệt đối không thể say rượu, tuy rằng rất xấu, nhưng chí ít cũng là nữ
nhân, ngộ nhỡ say rồi... Tên Tam Vương gia kia sẽ không có ý đồ gây rối gì chứ.

Vài tên lính tiến vào đại bản doanh,
dìu Lưu Trọng Thiên đương say rượu vào, vừa nhìn đã biết uống không ít, Thất
Thất nhanh chóng tránh ra xa, tựa như giữa mình và Lưu Trọng Thiên chẳng có bất
kì quan hệ gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3