Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 070 - 073
Chương 70: Lần ba đùa giỡn Ngô giám quân
Ngô Trung Nghĩa
nghe xong lạnh toát sống lưng, sởn tóc gáy, bắt đầu run cầm cập. “Uy Thất Thất,
ta cảnh cáo cô, ta là giám quân do đích thân Hoàng thượng phái tới, coi chừng
ta dâng tấu cô!”
“Tấu tôi một
bản, vậy trước tiên tôi đánh ngài một trận!” Uy Thất Thất giơ nắm đấm ra, Ngô
Trung Nghĩa liền sợ khiếp vía, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, khiến Lưu Duẫn đứng
bên cạnh được phen cười ngả nghiêng.
“Thất tướng
quân, cô vừa hù dọa Ngô giám quân, chắc lần sau trông thấy cô hắn sẽ tránh xa!”
“Đây không phải
mục đích của tôi!”
“Mục đích của
cô?”
“Đúng vậy, nếu
hắn còn ở lại doanh trại thì sẽ nếm mùi đau khổ...”
Thất Thất ra oai
chắp tay hai bên sườn, mục đích của cô là đuổi tên Ngô giám quân đáng ghét kia
đi, bằng không cô phải nằm chung giường với Vương gia, ngộ nhỡ một ngày nào
đó... Tên Vương gia kia tâm trạng không vui, làm chuyện gì vô lễ với cô thì coi
như cô xong đời, ngẫm lại ánh mắt của Vương gia, Thất Thất ngày càng cảm thấy
không tin tưởng, nên tách ra thì tốt hơn.
Uy Thất Thất
rảnh rỗi buồn chán đi qua nhà bếp doanh trại, ngửi thấy mùi thơm phức, lập tức
dừng chân, bước lùi lại, hóa ra đại sư phụ nhà bếp đang hầm canh gà, đùi gà
thơm mềm béo ngậy, Thất Thất có phần chảy nước miếng.
“Thơm quá à! Ai
có phúc như vậy? Lại được ăn canh gà?” Thất Thất tiến đến trước cái nồi, hít
lấy hít để.
Đại sư phụ vừa
nhìn đã biết cô thèm ăn rồi. “Đây là cho Ngô giám quân, hôm qua không biết tại
sao giám quân lại sa vào trong hố cát, gần một ngày một đêm không có gì vào
bụng, đã căn dặn tiểu nhân hầm canh gà mang tới! Bồi bổ thân thể!”
“Ưu đãi vậy ư?
Sớm biết thế cho hắn nằm lại vài ngày!”
Thất Thất bĩu
môi vẻ không hài lòng, hắn tham nên mới sa vào hố cát còn đòi ưu đãi, thật bất
công mà, tên khốn đó, còn dám ăn gà.
Đại sư phụ ngó
nhìn bên ngoài, ngại ngùng nói với Thất Thất. “Thất tướng quân, ta ra ngoài một
lát, cô trông canh gà giúp ta, đừng đun cạn quá!”
“Ra ngoài!” Thất
Thất đảo mắt một vòng, vui vẻ gật đầu. “Được, đi đi!”
Đại sư phụ vội
vã chạy ra ngoài, chắc là đi nhà xí. Thất Thất chép chép miệng, nhìn cái đùi gà
kia, nước miếng đã nhỏ ra ngoài, gì thì gì cô cũng phải chén đùi gà này!
Thất Thất cố nén
hơi nóng ngùn ngụt, nhanh chóng chộp lấy cái đùi gà, ra sức thổi cho nguội bớt,
sau đó lật ngược con gà trong nồi lại, một chiếc đùi khác nhô lên, như vậy đại
sư phụ sẽ không nhìn ra đùi gà bị thiếu mất.
Thất Thất không
khỏi gật gù đắc ý, cô cầm đùi gà lên, xoay người định đi, đột nhiên dừng lại,
nhìn nồi canh gà kia, không có lí gì cho tên kia hưởng lợi như vậy, phải cho
hắn một bài học nữa mới được.
Thất Thất bỗng
nhiên nhớ ra điều gì đó, bật cười bí hiểm...
Đại sư phụ nhà
bếp chạy trở về, phát hiện Uy Thất Thất đã biến đâu mất, Thất tướng quân này,
chẳng phải đã đồng ý trông hộ sao? Sao lại bỏ đi như vậy, cũng may canh gà
không sao hết, hắn cũng không nghiêm trọng hóa vấn đề nữa.
Đại sư phụ tắt
bếp, bưng canh gà ra, kêu binh lính ngoài nhà bếp tới, dặn bọn họ lập tức đưa
cho Ngô giám quân.
Uy Thất Thất cầm
chiếc đùi gà, vô cùng phấn khởi quay về đại bản doanh của Lưu Trọng Thiên,
trông thấy Lưu Trọng Thiên đương ở trước thư án bày tuyến đường hành quân, vắt
óc suy nghĩ, rõ là người đam mê công việc. Sao chàng ta không bảo đại sư phụ
hầm chút canh gà cho nhỉ, nói đến vất vả, chàng ta chắc chắn là khổ nhọc hơn
cái tên Ngô giám quân kia nhiều, đúng là một Vương gia ngốc.
Thất Thất ngồi
sau bình phong, miệng gặm đùi gà, Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Uy Thất
Thất quả là tinh nghịch, nhất định lại tới nhà bếp tìm đồ ăn ngon rồi, nhìn cô
ăn gà đâu có giống nữ nhân, chẳng để ý hình tượng gì cả, chỉ chăm chăm ăn.
Chương 71: Phu quân? Thống soái?
Thất Thất ngoảnh
đầu lại liếc nhìn Lưu Trọng Thiên. “Nhìn tôi làm gì? Ngài muốn ăn sao? Tôi đi
bảo đại sư phụ nấu cho ngài! Tên Ngô Trung Nghĩa kia được ăn no thỏa thuê, bao
ăn miễn phí.”
Nhìn Uy Thất
Thất đang nhồm nhoàm đầy miệng, Lưu Trọng Thiên lắc đầu, Vương phi của chàng
chẳng những xấu, mà còn tham ăn? Rõ là vận mệnh trêu ngươi, tặng cho chàng một
người chẳng giống nữ nhân chút nào, Lưu Trọng Thiên không để ý tới cô nữa, tiếp
tục bố trí tuyến đường hành quân.
Uy Thất Thất hừ
một tiếng, nói tên Vương gia này ngốc thật đúng mà, có lòng quan tâm chàng ta,
còn không cảm kích, không ăn thì thôi, cô ăn một mình vậy, thật phí lời với tên
óc bã đậu.
Uy Thất Thất ung
dung đong đưa chân, ăn no căng bụng rồi, lau sạch tay, bước đến gần, nhìn tuyến
đường hành quân trên thư án, lập tức hưng phấn tinh thần.
“Vương gia, phải
chăng chúng ta sắp đi đánh trận?”
“Ừ!” Lưu Trọng
Thiên chuyên tâm suy tư, chỉ đáp lại qua quýt.
“Nhất định phải
mang tôi theo!”
“Không được, nữ
nhân đâu thể tham gia chiến trận, chuyên tâm làm Vương phi của bổn vương cho
tốt!” Lưu Trọng Thiên thản nhiên nói, căn bản là coi thường người khác, nữ nhân
thì sao có thể?
“Tôi ở lại doanh
trại cũng không phải để làm Vương phi của ngài!” Uy Thất Thất lớn tiếng kháng
nghị.
“Bổn vương vừa
là phu quân vừa là thống soái, cô vừa là thê tử vừa là thuộc hạ, cho nên tuyệt
đối phải phục tùng!”
“Phu quân? Thống
soái? Lưu Trọng Thiên, ngài ỷ lớn bắt nạt bé!” Thất Thất nổi nóng túm lấy tay
Lưu Trọng Thiên, không cho chàng tiếp tục bày binh bố trận nữa.
Lưu Trọng Thiên
đã mệt rồi, vì thế cũng không xem tiếp bản đồ hành quân kia nữa, trái lại cầm
lấy tay Uy Thất Thất, kéo cô đến trước người, tỏ vẻ nhẫn nại khuyên bảo.
“Bổn vương biết
cô có nhiều mưu ma chước quỷ, thế nhưng lần trước cô trúng độc, suýt chút nữa
mất đi tính mạng. Đây không phải là chuyện đùa, cho nên lần này cô hãy ở lại
đại bản doanh, chờ bổn vương khải hoàn trở về sẽ đón cô hồi kinh!”
“Không, không
được, tôi muốn đi, ngài cũng bằng lòng rồi!” Thất Thất có phần nổi giận, không
đi đánh giặc, chờ đợi thật nhàm chán, như vậy chẳng khác nào cái tên vô dụng
Ngô Trung Nghĩa kia.
“Nếu cô còn tùy
tiện làm bừa, bổn vương sẽ sai người trói cô lại! Cô hiện giờ là Vương phi của
bổn vương, không được bát nháo!”
“Lưu Trọng
Thiên!”
“Gọi Vương gia!”
“Vương gia chết
giẫm!” Thất Thất hất tay Lưu Trọng Thiên ra, giận dỗi đi tới cạnh giường, ngả
người xuống. “Ai muốn làm Vương phi chứ, so với heo có khác gì đâu, ăn không
ngồi rồi!”
“Heo?” Lưu Trọng
Thiên bị chọc cho phá lên cười, Uy Thất Thất thật biết cách hình dung.
“Đúng, ngài hiện
tại nuôi tôi trở thành heo con sao? Tôi rõ buồn chán!”
“Khi nào mới có
thể giống một nữ nhân đây?” Lưu Trọng Thiên thở dài, không muốn tranh luận vấn
đề này với Thất Thất nữa, chàng đã quyết định chuyện gì rồi, tuyệt đối sẽ không
lật lại.
Lưu Trọng Thiên
đang định bố trí tuyến đường hành quân lại từ đầu, chợt nghe thấy bên ngoài ầm
ĩ một hồi, một binh lính hốt hoảng chạy vào, vội quỳ xuống đất, thở hổn hển bẩm
báo.
“Vương, Vương
gia, không hay rồi, Ngô giám quân sai người dẫn theo binh lính, đi bắt sư phụ
nhà bếp, còn nói muốn giết hắn!”
“Giết hắn, vì cớ
gì?” Lưu Trọng Thiên bước tới, vô cùng kinh ngạc, không rõ tên Ngô Trung Nghĩa
này lại muốn gì đây, vô duyên vô cớ tại sao muốn giết người chứ?
“Ngô giám quân
nói, đại sư phụ bỏ thuốc xổ vào trong canh gà của ngài ấy, ngài ấy hiện đương
nôn mửa và tiêu chảy, đau chết đi sống lại.”
“Thuốc xổ!” Lưu
Trọng Thiên lấy làm kinh hãi.
Chương 72: Ngàn vạn lần đừng đánh mông
Uy Thất Thất bụm
miệng, đề phòng bản thân bật cười ha hả, cái tên chết tiệt đó, nhanh như vậy đã
thấy công hiệu, chắc do bỏ quá liều rồi. Chuyện này lại gặp rắc rối rồi đây,
không biết liệu Vương gia có tha cho cô nữa không.
Uy Thất Thất mặc
dù rất sợ bị phạt, nhưng cũng không thể để sư phụ nhà bếp chịu tội thay cô. Ngô
Trung Nghĩa trong cơn giận dữ, đòi giết sư phụ nhà bếp, đây không phải là cảnh
Thất Thất muốn thấy. Nếu mình thú nhận, nhiều nhất chỉ bị khiển trách đôi chút,
dù sao cô đường đường là Vương phi của Tam Vương gia, có cho tên Ngô Trung
Nghĩa mười cái lá gan, cũng không dám giết Vương phi.
Nghĩ đến đây,
Thất Thất bước ra bình phong, kéo ống tay áo Lưu Trọng Thiên, nhỏ giọng nói:
“Vương gia, là tôi, là tôi làm đó, không liên quan tới đại sư phụ!”
“Thất Thất...
Cô...”
Lưu Trọng Thiên
phiền não nhìn Uy Thất Thất, nhất thời không biết nói gì, chàng cũng nghĩ đến
việc Thất Thất gặm đùi gà thực khả nghi. Không ngờ chuyện hoang đường như vậy
lại do cô làm, lần này Lưu Trọng Thiên có muốn che chở cô, cũng đành bất lực,
trừ phi có người nhận thay.
“Bảo Ngô giám
quân đừng tới nhà bếp làm loạn nữa, đợi bổn vương tới lều trại của hắn!”
Lưu Trọng Thiên
lớn tiếng ra lệnh cho tên binh lính kia, binh lính lén nhìn thoáng qua Uy Thất
Thất, không biết lần này Thất tướng quân sẽ bị trừng phạt ra sao, vì cớ gì hết
lần này tới lần khác đi trêu chọc tên tiểu nhân kia?
Binh lính vừa
mới ra khỏi đại bản doanh, Thất Thất liền bổ nhào vào lòng Lưu Trọng Thiên,
dáng vẻ đáng thương tựa vào chàng. “Vương gia, Thất Thất sai rồi, lần này ngài
nhất định phải giúp Thất Thất, lần sau Thất Thất nhất định không dám nữa!”
“Uy Thất Thất,
bổn vương thực sự bị cô chọc cho tức chết rồi, còn có lần sau sao? Bổn vương đã
tha thứ cho cô nhiều lần rồi!” Lưu Trọng Thiên đẩy cô ra, khó xử nói: “Lần này,
hoặc là đại sư phụ thay cô chịu tội, hoặc là cô tự mình đứng ra?”
“Không có lựa
chọn khác sao?” Thất Thất thử hỏi.
“Không có!”
“Lưu Trọng
Thiên, ngài thật vô tình?”
“Không phải bổn
vương vô tình, mà bởi bộ dáng kia của Ngô Trung Nghĩa, hắn chịu để yên sao?”
“Tốt thôi, tôi
nhận tội, không được gây khó dễ với đại sư phụ!” Thất Thất giậm chân, tức giận
bỏ ra ngoài, vừa mới tới cửa, liền quay trở lại, khẩn cầu nhìn Lưu Trọng Thiên.
“Vương gia, liệu có thể đừng đánh vào mông không, đau lắm!”
Lưu Trọng Thiên
kéo tay Thất Thất lại, trong ánh mắt ngập tràn vẻ dịu dàng. “Đi, cùng bổn vương
tới chỗ Ngô Trung Nghĩa, cô nhận lỗi, trước mặt bổn vương, hắn nhất định không
dám làm khó cô!”
“Tại sao phải
xin lỗi, tôi không đi!”
“Uy Thất Thất,
không đi xin lỗi sẽ phải chịu phạt, tên tiểu nhân đó sao bỏ qua cơ chứ!”
“Tôi chấp nhận
chịu phạt, chứ không đi xin lỗi đâu!” Thất Thất giãy thoát khỏi Lưu Trọng
Thiên, bực dọc nhìn chàng, Vương gia thối, nhất định là muốn đánh mông Thất
Thất rồi.
“Bổn vương cũng
không muốn đi tìm hắn, cô thừa biết bổn vương từ trước đến nay chẳng bận tâm
tới hắn, nhưng lần này cô đã thái quá rồi, hắn là giám quân! Doanh trại vốn có kỉ
luật!”
Lưu Trọng Thiên
bất đắc dĩ nhìn Thất Thất, đi xin lỗi cũng là vì muốn Thất Thất không phải chịu
khổ về da thịt, bằng không chàng thực sự không biết nên xử phạt Uy Thất Thất ra
sao. Nếu phạt nhẹ, Ngô Trung Nghĩa chắc chắn không chịu, nếu phạt nặng, Lưu
Trọng Thiên lại không đành lòng, quả là tiến thoái lưỡng nan.
“Vậy càng không
cần đi, dù sao tôi cũng không phải Vương phi thực sự của ngài, trừng phạt thế
nào tùy ngài! Suy cho cùng vẫn là tôi đáng thương, chẳng ai thương xót cho một
đứa trẻ cả!”
Thất Thất cố ý
che kín khuôn mặt, nghĩ thầm trong bụng, đừng đánh mông, đừng đánh mông, ngàn
vạn lần đừng đánh mông.
Chương 73: Một ngày một đêm
Lưu Trọng Thiên
vươn tay ra, thương tiếc nhìn Uy Thất Thất, đương định nói gì đó, hai binh lính
dìu Ngô Trung Nghĩa tiến vào, sắc mặt Ngô Trung Nghĩa vàng vọt, suy yếu vô lực,
đau đớn chỉ vào Uy Thất Thất.
“Vương gia, ngài
không được thiên vị Vương phi, cô ta muốn hại chết thần!”
“Chẳng phải ngài
vẫn chưa chết ư!” Thất Thất không chịu tỏ ra yếu thế trả đũa lại.
Lưu Trọng Thiên
nhìn Uy Thất Thất, nhất thời không biết nên làm sao cho phải, Thất Thất vẫn
không chịu nhận sai, trước mặt Ngô Trung Nghĩa, cũng không tài nào khuyên giải
nổi Thất Thất, không còn cách nào khác, chàng đành gọi một binh lính tới, ra
lệnh.
“Trói Uy Thất
Thất lên cọc gỗ, một ngày một đêm không cho ăn uống, đó là hình phạt, lập tức
chấp hành!”
“Vương gia...”
Binh lính có phần khó xử, khi trông thấy ánh mắt u ám của Lưu Trọng Thiên, thì
không dám nói thêm gì nữa, gắng gượng bước tới trước mặt Uy Thất Thất. “Thất,
Thất tướng quân!”
“Hừ, có gì
nghiêm trọng chứ, chẳng phải chỉ trói thôi sao?” Thất Thất đi theo binh lính ra
ngoài, khi ngang qua người Ngô Trung Nghĩa, thì lè lưỡi, nhỏ giọng nói với hắn:
“Coi chừng đấy, biết điều hãy xéo đi, mưu kế của bà đây vẫn chưa hết đâu, lần
này chẳng qua đã tính sai!”
“Vương gia, Vương
phi uy hiếp thần...” Ngô Trung Nghĩa chưa kịp nói xong, bụng lại sôi réo cuồn
cuộn, hắn thống khổ khom lưng chạy ra ngoài, đâu còn lòng dạ nào cáo trạng.
Uy Thất Thất bị
giải ra ngoài, Lưu Trọng Thiên cảm thấy lo lắng bất an, chàng trở về trước thư
án nhưng chẳng còn tâm trí đâu nghĩ tới chính sự, trong lòng toàn hiện lên bóng
dáng Uy Thất Thất, phải chăng trừng phạt có phần nặng quá? Uy Thất Thất gầy yếu
như vậy, nhất định không chịu đựng nổi, nhưng đường đường là Vương gia không
thể vì Thất Thất là Vương phi mà thiên vị cô, hơn nữa nói lí ra, Lưu Trọng
Thiên đã che chở cô những hai lần.
Tiểu nữ nhân tùy
hứng làm càn, cần phải nghiêm trị, bằng không chẳng phải sẽ xem thường vương
pháp ư. Hôm nay hạ thuốc xổ, nếu còn dung túng, ngày mai không biết chừng sẽ bỏ
thuốc độc, Lưu Trọng Thiên tự dằn lòng, dần dần hạ quyết tâm.
Sắc trời càng
lúc càng tối, binh lính bưng đồ ăn tới, Lưu Trọng Thiên nhìn lướt qua đôi chút,
chẳng muốn ăn tẹo nào, không biết một ngày một đêm không ăn không uống sẽ thế
nào, bữa tối không ăn cũng không sao, nhưng ngày mai khi mặt trời lên cao,
không biết Thất Thất có trụ nổi hay không. Lưu Trọng Thiên đứng lên, dạo bước
ra khỏi đại bản doanh.
Bên ngoài ánh
trăng sáng tỏ chiếu lên sân bãi giữa doanh trại, Uy Thất Thất bị trói trên cọc
gỗ, bên cạnh có binh lính trông coi, Lưu Trọng Thiên có hơi xúc động, chàng
muốn chạy tới cởi trói cho Thất Thất, nhưng Lưu Trọng Thiên biết chàng không
thể làm vậy, mọi người trong doanh trại đang nhìn chàng, là Vương gia đồng thời
là thống soái, chàng nhất định phải kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Lưu Trọng Thiên
vẫn không yên lòng, làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh
Uy Thất Thất bị cột trên cọc gỗ. Một đêm này, Uy Thất Thất bị trừng phạt về mặt
thể xác, còn Lưu Trọng Thiên lại bị trừng phạt về mặt tinh thần, gần như cả đêm
đó chàng chẳng chợp mắt.
Trời vừa sáng,
Lưu Trọng Thiên liền sải bước ra ngoài đại bản doanh, tới trước cọc gỗ, trông
thấy Uy Thất Thất đương cúi đầu xuống, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, vừa đói vừa
khát, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, cô cố sức ngủ, nhưng lại không ngủ được, bị
trói thế này mệt chết mất.
Nữ thừa kế của
Uy Thị sao lại ra nông nỗi này, bị trói lên cọc gỗ, ngẫm lại trước đây tự do
nhàn nhã biết bao, nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày xui xẻo như hôm nay, có thể
do trước đây tác oai tác quái, không ai dám làm gì cô, chỉ cần một câu nói của
ông nội là có thể lập tức dẹp yên mọi chuyện. Hiện tại Uy Thất Thất đành phải
chấp nhận vận rủi, Vương gia thối tha chết tiệt, sao không bảo vệ cho cô chứ?