Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 066 - 069

Chương 66: Lần hai đùa giỡn Ngô giám quân

Lưu Trọng Thiên nhìn dáng vẻ kia của
Thất Thất, vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra quả thực sợ hãi bị đánh đòn.

“Trước tiên cô hãy nghĩ xem nên giải
thích sao cho hợp lí, ta có thể không truy cứu, nhưng nếu như tên Ngô Trung
Nghĩa kia muốn truy cứu, ta nhất định sẽ trừng phạt cô!”

“Hắn sẽ không nói đâu, đây gọi là
người câm ăn hoàng liên (*), có nỗi khổ nói không nên lời! Ai bảo hắn tham của,
ha ha!”

(*) Hoàng liên là một loại quả rất đắng, người câm điếc ăn phải hoàng liên
cũng không thể lên tiếng phản ánh.

Thất Thất bật cười bí hiểm, mọi nỗi
bực tức của Lưu Trọng Thiên đều đã tan biến, sững sờ nhìn nữ nhân này. Cô là nữ
nhân cực kì thông minh, giỏi lợi dụng điểm yếu của Ngô Trung Nghĩa để tiến hành
dụ dỗ, lần này quả thực khiến Ngô Trung Nghĩa nếm đủ mùi khổ sở.

“Chuyện này, nếu Ngô Trung Nghĩa
không truy cứu, thế thì cho qua, nhưng không được phép có lần sau!”

Lưu Trọng Thiên cốc đầu cô một cái,
rời giường, ra khỏi đại bản doanh, chắc là đi xem tình hình tên khốn Ngô Trung
Nghĩa thế nào rồi.

Uy Thất Thất chu cái miệng nhỏ nhắn
lên, Ngô Trung Nghĩa, đừng tưởng rằng như vậy là xong. Nếu hắn còn chưa lập tức
cuốn xéo về kinh đô thì sẽ biết tay Thất Thất, sa hố cát mới chỉ là sự cảnh cáo
nho nhỏ mà thôi.

Uy Thất Thất xoa cằm suy nghĩ, vừa
rồi bộ dáng tên Ngô Trung Nghĩa kia nhếch nhác thảm hại, trở về rồi nhất định
sẽ tắm rửa. Thất Thất đột nhiên ngồi bật dậy, mau chóng xuống giường, lưng đeo
túi sách bỏ chạy ra ngoài, quả nhiên trông thấy hai binh lính đương xách một
thùng gỗ to, hơi nóng bốc lên nghi ngút, đi về hướng lều trại, Thất Thất niềm
nở bước tới.

“Đây là nước tắm chuẩn bị cho Ngô
giám quân sao?”

“Đúng vậy, giám quân ngã xuống hố
cát, toàn thân dính đầy cát!” Binh lính giải thích.

“Ờ, xui xẻo quá!” Thất Thất khẽ mỉm
cười, sau đó bỗng nhiên chỉ ra phía sau binh lính. “Đó là ai?”

Hai tên binh lính vội vàng ngoảnh
lại, ánh mắt dò tìm một hồi lâu, cũng không thấy bất kì ai khác, sau đó nhìn Uy
Thất Thất với vẻ kì lạ.

“Thất tướng quân, cô trông thấy gì
vậy?”

“Tôi hình như nhìn nhầm, các anh
đương bận, tôi về đây!” Thất Thất đắc ý nhìn thoáng qua thùng gỗ, khoan khoái
chạy về đại bản doanh.

Lưu Trọng Thiên ngồi trong lều trại
của Ngô Trung Nghĩa, Ngô Trung Nghĩa uống nước ừng ực. Lúc này đây, hắn thực sự
muốn tìm Lưu Trọng Thiên tính sổ, nhưng lại cảm thấy rất mất mặt, đành hậm hực
tức giận trừng mắt với Tam Vương gia, không thèm nói câu nào.

Lưu Trọng Thiên mở lời trước, cố tình
làm bộ không biết sự thật, chế giễu Ngô Trung Nghĩa.

“Nơi này vốn dĩ là doanh trại Hung
Nô, vùng lân cận hẳn là có rất nhiều quân Hung Nô mai phục, sau này Ngô giám
quân tốt hơn hết chớ nên tự ý đi lại!”

Lưu Trọng Thiên nhìn dáng vẻ Ngô
Trung Nghĩa cảm thấy thật mắc cười, Uy Thất Thất có thể nghĩ ra biện pháp này
trêu chọc hắn, quả đúng là thông minh, tiểu nhân tham tài tham sắc, bằng không
sao nếm đủ mùi khổ sở như vậy.

“Ngô đại nhân, nước đã chuẩn bị xong
rồi!” Một binh lính đặt thùng gỗ ra sau bình phong.

Ngô Trung Nghĩa vô cùng bực dọc, mặt
cau có tức tối, Uy Thất Thất nữ nhân này, thật quá nham hiểm, sao lại trúng bẫy
của cô ta chứ. Hắn vừa suy nghĩ vừa uể oải bước ra sau bình phong, cởi quần áo,
miệng vẫn oán trách. “Chẳng qua chỉ tùy ý đi dạo chút, đâu biết có hố cát chứ!”

Tiếp đó truyền đến tiếng nước, chắc
là đã nhảy vào thùng gỗ tắm rửa. Lưu Trọng Thiên đứng lên, cũng coi như đã xoa
dịu được cái tên kia rồi, khi đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, chàng vừa mới
xoay người, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Ngô Trung Nghĩa.

Chương 67: Ngô Trung Nghĩa sợ hãi ngất đi!

Lưu Trọng Thiên cùng binh lính chạy
ra sau bình phong, phát hiện Ngô Trung Nghĩa sắc mặt trắng bệch đã ngất đi do
quá khiếp sợ, trong tay hắn đương cầm một con rắn màu đen, là một con đại tiên
xà.

Đám binh lính hết lôi lại kéo Ngô
Trung Nghĩa dậy, cái tên đó đã nhũn như con chi chi, binh lính khiêng Ngô Trung
Nghĩa đặt lên giường, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Lưu Trọng Thiên vội căn dặn binh lính
đi gọi quân y, sau đó bước nhanh tới trước bồn tắm, cầm con đại tiên xà kia
lên, đây chẳng phải là con rắn mình đã bắt giúp Uy Thất Thất sao? Lẽ nào...

Uy Thất Thất buồn chán nằm ở trên
giường, không biết sau khi Ngô Trung Nghĩa phát hiện ra con rắn kia sẽ có bộ
dáng gì, thét chói tai, sau đó té xỉu? Đáng tiếc cô không trông thấy được, tiếc
quá đi, bỏ lỡ mất cảnh tượng đặc sắc như vậy.

“Uy Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên cất
giọng nói ngay bên tai cô, Thất Thất lập tức xoay người lại, phát hiện Lưu
Trọng Thiên đứng trước giường, vẻ mặt vô cùng giận dữ, Thất Thất liền đoán ngay
ra, cái tên Ngô Trung Nghĩa đó chắc đã té xỉu thật rồi.

Thất Thất bèn dịu dàng nhìn Lưu Trọng
Thiên, nũng nịu sáp lại gần, choàng tay qua cổ Lưu Trọng Thiên. “Vương gia,
ngài hù chết người ta rồi, tại sao phát hỏa vậy, tôi đã làm gì à?”

Lưu Trọng Thiên bỗng ngửi thấy hương
thơm thoang thoảng trên người Thất Thất, cũng cảm giác được thân thể mềm mại ấy
đang dựa sát người chàng, nhất thời, thiếu chút nữa quên mất mục đích đến tìm
cô, quả là một nữ nhân quỷ kế đa đoan, có ý đồ phân tán lực chú ý của chàng,
Lưu Trọng Thiên ngay lập tức định tâm tĩnh khí lại.

“Cô đã thả rắn vào trong nước tắm của
Ngô Trung Nghĩa? Có phải vậy không?”

“Không có, tôi ngủ suốt từ nãy mà!”
Thất Thất kiên quyết phủ nhận, tỏ vẻ vô tội.

“Đó là con đại tiên xà, ta vừa mới
bắt giúp cô lúc sáng!”

“Đại tiên xà đâu phải chỉ có mỗi con
đó, ai biết được nó chui vào từ lúc nào chứ?”

“Cô đã nói như vậy, thì bây giờ hãy
mang con ta bắt ra đây!” Lưu Trọng Thiên bực tức nói, nữ nhân này còn dám ngụy
biện, nói dối mà sao không chớp mắt.

“Ăn mất rồi!” Thất Thất nói quả
quyết.

“Ăn rắn?”

“Đúng! Rắn bị tôi ăn vào trong bụng
rồi.” Thất Thất đưa miệng đến trước mặt Lưu Trọng Thiên, lè lưỡi, tinh nghịch
nói: “Ngon tuyệt cú mèo, ngài không tìm được đâu...”

Lưu Trọng Thiên đột nhiên cảm thấy
rất bối rối, Uy Thất Thất này quả thực quá táo bạo, dám chu môi tiến lại gần
chàng, khiến chàng có chút phân tâm. Nếu cứ tiếp tục giữ tư thế này lâu thêm
nữa, chàng sẽ điên mất thôi, Lưu Trọng Thiên kéo tay Uy Thất Thất đang choàng
trên cổ chàng xuống, sau đó dùng sức đẩy Uy Thất Thất ngã lên giường, cảnh cáo
cô.

“Đừng để ta tóm được, rõ thật bát
nháo, Ngô Trung Nghĩa quá sợ hãi đã ngất đi rồi! Hiện giờ vẫn bất tỉnh nhân
sự!”

“Ngất rồi? Ha ha!” Thất Thất bụm
miệng, phá lên cười. “Lá gan nhỏ thật, mới chỉ là một con rắn nhỏ thôi, nếu tôi
thả một con mãng xà vào, hắn chẳng phải sẽ bị hù chết sao!” Thất Thất vừa dứt
lời, lập tức ngậm miệng lại, bởi vì Lưu Trọng Thiên đã nghe thấy điều cô nói.

“Chẳng phải nói đã ăn rồi sao?”

“Chưa ăn...” Thất Thất nói lí nhí.

“Con rắn đó là
do cô thả?”

“Là tôi, Vương
gia... Đại thúc...” Thất Thất trông thấy ánh mắt giận dữ của Lưu Trọng Thiên, ý
thức được chàng đang thực sự phẫn nộ, thế là ôm lấy thắt lưng Lưu Trọng Thiên,
vội vàng nói: “Đừng đánh tôi, nhiều nhất, nhiều nhất lần sau Thất Thất không
dám nữa!”

“Cô còn có lần
sau!” Lưu Trọng Thiên muốn đẩy Thất Thất ra, Thất Thất lại dính chặt lấy như
keo, mềm mại, nõn nà, khiến chàng nhất thời có cảm giác tim đập loạn nhịp. “Mau
buông ra, Uy Thất Thất!”

“Nếu không phạt
thì tôi sẽ buông!”

“Không trừng
phạt!” Lưu Trọng Thiên nhanh như chớp buột miệng nói ra, đối mặt với dáng vẻ
hờn dỗi của Thất Thất, trong lòng một hồi xao động, khó mà làm ngơ được, không
nỡ nói ra hình phạt nữa.

Chương 68: Dương dương tự đắc

Uy Thất Thất
nhận được lời hứa của Vương gia tuyên bố không trừng phạt, hài lòng buông tay
ra, ngả người ra sau nằm xuống giường, vắt chéo chân, đắc ý hả hê nhìn đầu ngón
chân.

“Thật hi vọng có
thể trông thấy bộ dáng cái tên đáng ghét kia! Dám trêu chọc tôi, đẩy bổn tiểu
thư vào vũng nước đục, làm Vương phi vớ vẩn gì đó, xem hắn còn sống tử tế được
nữa không!”

Uy Thất Thất vừa
nói, vừa đung đưa bàn chân, Lưu Trọng Thiên bất giác nhíu mày, một nữ nhân chìa
đôi chân trần ra, còn rung lắc như vậy, tuyệt không cảm thấy xấu hổ sao? Song
dáng vẻ đó của cô, thật khiến người ta sinh lòng yêu mến, còn cả câu nói kia...
Rơi vào vũng nước đục? Vương phi vớ vẩn? Nữ nhân xấu xí này, có phần quá dương
dương tự đắc rồi.

“Cô thực sự
không muốn làm Vương phi của bổn vương sao?”

Lưu Trọng Thiên
vừa thất vọng, lại có chút bực tức, làm Vương phi của chàng, có thể muốn gió
được gió, muốn mưa được mưa, lẽ nào cô không biết dân nữ với Vương phi khác
nhau sao?

Thất Thất vô
cùng quả quyết gật đầu. “Không phải không muốn, căn bản là không muốn ở lại Đại
Hán, tôi muốn về nhà, nhất định phải rời khỏi nơi này!”

“Nhà cô ở đâu?
Cứ luôn mồm đòi về nhà, chờ tới lúc khải hoàn hồi kinh, bổn vương sẽ cùng cô đi
vấn an cha mẹ cô, đón bọn họ về kinh thành, vinh hoa phú quý như vậy sẽ khiến
cô thích trở thành Vương phi của bổn vương!”

Lưu Trọng Thiên
nhắc nhở Uy Thất Thất, đã là nữ nhân của Vương gia, thì khi trở về quê nhà, sẽ
là đối tượng được người người hâm mộ, nữ nhân của Lưu Trọng Thiên, chỉ đứng sau
sủng phi của Hoàng thượng thôi.

“Ngài dẫn tôi về
nhà? Ha ha, tôi cũng không biết trở về bằng cách nào đây! Sao ngài đi cùng tôi
được?”

Thất Thất ủ rũ
nhìn Lưu Trọng Thiên, nhà cô ở tận hai ngàn năm sau, cho dù Lưu Trọng Thiên có
thần thông quảng đại đến đâu, cùng lắm cũng chỉ sống được mấy chục năm ở Đại
Hán mà thôi, Thất Thất oán hận nói.

“Đợi tới khi về
kinh đô, tôi sẽ đem địa vị Vương phi tặng cho nữ nhân ngài yêu mến, có phải
người đó tên là Vân Nhi không? Sau khi trở về ngài hãy cưới cô ấy làm Vương phi
đi! Tôi cũng có thể trở về tìm kiếm cuộc sống hạnh phúc của tôi.”

“Hạnh phúc của
cô? Cô thích nam nhân khác? Cô cũng biết, lập phi không phải trò đùa!”

Lưu Trọng Thiên
nhìn Uy Thất Thất với vẻ trách móc, địa vị Vương phi sao có thể nói nhường là
nhường chứ, hạnh phúc? Với nam nhân khác sao? Một xấu nữ, lại còn không an
phận, Lưu Trọng Thiên nổi nóng giơ tay lên, dọa Thất Thất lùi sâu vào bên
trong, Vương gia chưa chi đã muốn đánh sao?

Uy Thất Thất ôm
đầu, thấp giọng nói: “Không phải tôi thích nam nhân khác, mà là có rất nhiều
nam nhân thích tôi!”

“Thích cô? Cô
tưởng cô là mĩ nữ chắc?”

Lưu Trọng Thiên
bật cười ha hả, Uy Thất Thất này khoa trương quá rồi, dám nói xạo nhằm nâng giá
trị bản thân mình, tay chàng giơ lên cao khẽ hạ xuống, xoa đầu Uy Thất Thất,
cất giọng ngang ngược: “Nữ nhân đã thành thân với Lưu Trọng Thiên ta, thì cả
đời sẽ là nữ nhân của Lưu Trọng Thiên ta, muốn rời khỏi bổn vương, lấy người
khác, tuyệt đối không thể được, tốt nhất hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi.”

“Tôi chưa hề bán
cho ngài, hơn nữa chúng ta cũng đâu phải thành hôn thật!” Thất Thất bĩu môi nói
với vẻ không phục.

“Cô vừa nhắc nhở
ta... Vậy bây giờ bổn vương sẽ biến điều đó trở thành thật sự!”

Chương 69: Xấu nữ khiến người ta kinh sợ

Lưu Trọng Thiên
giữ chặt cánh tay Thất Thất, cúi người xuống, khẽ bật cười, khuôn mặt xấu xí
của Uy Thất Thất do quá căng thẳng nên càng xấu hơn, duy chỉ có đôi mắt ngập
tràn nỗi sợ hãi lẫn tức tối, khiến người ta thoạt nhìn bất giác xúc động, thứ
cảm xúc ấy nhanh chóng tác động tới từng sợi dây thần kinh của chàng, khiến
chàng phát sinh ham muốn được ôm nữ nhân này vào lòng... Lưu Trọng Thiên bất
giác sáp lại gần Thất Thất, ánh mắt trở nên si mê...

“Vương gia, Vương
gia, chẳng phải chúng ta đã có hiệp nghị sao?”

Thất Thất cảm
nhận được hơi thở của Lưu Trọng Thiên, chàng tiến lại ngày một gần, cũng không
giống như đương đùa giỡn với cô, sẽ không định vô lễ với cô thật chứ, Vương gia
háo sắc này, ngay cả xấu nữ cũng không buông tha.

Thất Thất khẩn
trương đẩy chàng ra. “Vương gia, Vương gia! Ban nãy tôi nói bừa thôi, tôi không
đi đâu cả, tôi làm Vương phi của ngài!”

Lưu Trọng Thiên
thoáng sững sờ, trong chớp mắt đứng thẳng người lên, tự mình thốt ra một câu
đánh trống lảng. “Ngoại trừ đôi mắt kia, cô xấu như ma lem!”

Thất Thất vuốt
ve gương mặt, xấu thế sao, dù sao cô cũng không tính ở lại Đại Hán, lại càng
không định lấy lòng chàng ta, chỉ cần khi quay về thế giới của mình, trở nên
xinh đẹp là được.

“Cô hình như
không thấy đúng về sự xấu xí của mình thì phải?” Lưu Trọng Thiên rời giường, bỏ
lại câu nói lãnh đạm này.

Uy Thất Thất sờ
thử gương mặt, thở dài.

“Thực ra, hình
dáng tôi vốn không phải thế này!”

“Đừng nói với
bổn vương, cô tự cảm thấy mình là mĩ nữ?”

“Ai nói tôi là mĩ
nữ? Mặc xác ngài, tôi đi xem Ngô giám quân đây, ha ha, trêu đùa cái tên đó quả
thực được hả giận!” Thất Thất nghênh ngang đi ra ngoài.

“Đừng có trêu
chọc hắn nữa đấy, bằng không ta nhất định sẽ trừng phạt cô!”

“Còn phải xem
tâm tình tôi thế nào đã!”

“Cô nói gì cơ?
Uy Thất Thất...”

Lưu Trọng Thiên
cảm thấy trong lời nói của Thất Thất có hàm ý khác, không lẽ còn muốn đi chọc
ghẹo cái tên kia nữa? Chàng đương định căn dặn vài câu, Thất Thất đã chạy nhanh
ra ngoài, nữ nhân nghịch ngợm xảo quyệt này, rõ thật ranh ma ương bướng. Lưu
Trọng Thiên không trông chờ cô có thể nghe lời, chỉ cần đừng gây rắc rối cho
chàng là tốt rồi.

Ra khỏi đại bản
doanh, thật trùng hợp, đúng lúc Thất Thất gặp Lưu Duẫn và Ngô Trung Nghĩa đi về
phía này. Ngô Trung Nghĩa bị hành hạ một trận, bộ dáng hết sức tiều tụy, không
còn giữ được thần sắc như ngày trước.

Hắn trông thấy
Uy Thất Thất, tựa như thấy kẻ thù, thật muốn xông lên phía trước tranh luận
cùng Uy Thất Thất, thế nhưng, ở trong lòng lại có chút lo sợ nữ nhân xấu xí
này, đành hèn nhát núp sau lưng Lưu Duẫn.

“Uy Thất Thất,
cô to gan lắm, dám trêu chọc ta?” Ngô Trung Nghĩa ló đầu ra nói một câu, rồi
trốn ngay lập tức.

“Gì? Chuyện sa
hố cát hả, đó là do ngài xui xẻo thôi, tôi đi mấy lần đều không đụng phải, ngài
đi kiểu gì mà lọt xuống vậy? Ha ha!” Uy Thất Thất che miệng phá lên cười.

“Uy Thất Thất,
cô chớ đắc ý vội, cô cho rằng Hoàng thượng ban hôn, là vì không muốn giết cô
sao?”

Ngô Trung Nghĩa
ra sức tìm lời nói cay độc để kích động Uy Thất Thất. “Đó là do Hoàng thượng
muốn đả kích Tam Vương gia, mới tìm một nữ nhân xấu như ma lem để gả cho ngài
ấy, chờ tới khi Tam Vương gia trở về kinh đô, mĩ nữ hàng đàn, còn đến phiên xấu
nữ như cô sao!”

Ngô Trung Nghĩa
cho rằng nếu nói như vậy, Uy Thất Thất nhất định sẽ nổi trận lôi đình, kết quả
lại chỉ thấy Thất Thất không thèm liếc hắn lấy một cái, còn bật cười sảng
khoái, chỉ vào mũi Ngô Trung Nghĩa mà quở trách.

“Ai thèm cái
chức Vương phi đó chứ, bổn tiểu thư chỉ mong sao trút bỏ được liên quan... Ấy
thế mà... Có người vô cùng xui xẻo, đi tìm kho báu bị sa hố cát, tắm rửa thì bị
rắn cắn, ha ha!”

“Rắn kia?”

“Là nghe nói,
nghe nói thế, ha ha!”

Thất Thất lanh
lợi bước tới trước mặt Ngô Trung Nghĩa. “Tốt nhất hãy mau chóng hồi kinh đi,
bằng không lần sau sẽ không phải là rắn đâu, nghe nói trong sa mạc còn có thằn
lằn ăn thịt người, kền kền khổng lồ gặm nhấm thịt rữa...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3