Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 113 - 114

Chương 113: Xuân dược (2)

Lưu Trọng Thiên không biết tại sao
tối nay Uy Thất Thất lại nhiệt tình như thế, thân thể yêu kiều đang run rẩy,
khiến chàng bốc lên nhục dục, lẽ nào đúng là nàng quyến rũ lục vương đệ sao? Nữ
nhân đáng chết, nàng có còn biết hổ thẹn hay không, chàng phẫn nộ hôn như cuồng
phong vũ bão lên đôi môi đỏ thắm nóng bỏng của Thất Thất, Thất Thất cảm thấy
vui sướng, tiếng thở gấp càng thêm dồn dập, gần như có chút phóng đãng, vặn vẹo
thân thể mãnh liệt, khát vọng ngày một nhiều.

“Em làm sao vậy...”

Trong sự kích động Lưu Trọng Thiên
nhận thấy tình hình không ổn, cơ thể Uy Thất Thất nóng bừng khác thường, chàng
quan sát tỉ mỉ hai gò má Thất Thất đỏ ửng, chàng nhanh chóng túm lấy cổ tay
Thất Thất, ngón tay đặt ở trên mạch đập của cô, dường như mạch rất hỗn loạn,
đập dữ dội liên hồi, cộng thêm biểu cảm si mê kia, chắc cô đã trúng phải mê
dược, cho nên mới thành ra bộ dạng điên cuồng này.

Lục vương đệ ngang nhiên sử dụng mê
dược với cô, chẳng lẽ do Thất Thất không thuận theo, cho nên mới phải dùng thủ
đoạn bỉ ổi như thế để bức ép Thất Thất. Lưu Trọng Thiên thương tiếc khẽ vỗ về
nữ nhân trong lòng, nếu không phải cô cứ quấn quýt si mê như thế, khiêu khích
dục vọng trong người Lưu Trọng Thiên, thì có lẽ dưới cơn thịnh nộ, chàng đã
thực sự giơ kiếm thương tổn cô.

Đôi môi đỏ thắm của Thất Thất hôn mơn
man, có vẻ như khó nổi lên kháng cự đối với Lưu Trọng Thiên, nhiệt độ thân thể
cô không ngừng tăng cao, cô cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt tới nơi, tay cô ma
sát thân mật phía dưới bụng Lưu Trọng Thiên, đau đớn khó chịu khiến cô bật
khóc.

Lưu Trọng Thiên buông cổ tay Thất Thất
ra, kề sát lên bộ ngực sữa của cô, vuốt ve cô, chàng sẽ cứu cô, giúp cô thoát
khỏi sự tra tấn của mê dược, Lưu Trọng Thiên trực tiếp tiến vào thân thể mềm
mại của Uy Thất Thất, Thất Thất lớn tiếng rên rỉ, từng tầng sóng nhiệt tình
thổi quét khắp người, cảm giác khô nóng từ từ biến mất, thay vào đó chỉ còn tác
động không ngừng của khoái cảm...

Một đêm trào dâng xúc cảm triền miên,
cuối cùng toàn thân Uy Thất Thất cũng đổ mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi ngã vào trong
lòng Lưu Trọng Thiên, dựa thật sát vào chàng, khoảnh khắc thoải mái này khiến
cô hoàn toàn nương tựa vào nam nhân cường tráng, tâm trạng thả lỏng chìm dần
vào giấc mộng ngọt ngào.

Lưu Trọng Thiên thương tiếc ôm Thất
Thất, Vương phi của chàng từ xấu nữ biến thành mĩ nhân, thị phi rắc rối lũ lượt
kéo đến, Hoàng thượng vẫn chưa ra tay, tên lục đệ chuyên môn trêu hoa ghẹo
nguyệt đã hạ thủ trước, suýt nữa chiếm được Thất Thất, khiến chàng cảm thấy cả
thể xác lẫn tinh thần rã rời tê dại.

Đối mặt với quân Hung Nô man rợ, Lưu
Trọng Thiên cũng không cảm thấy nan giải thế này, hiện tại chỉ là một nữ nhân
trong lòng mà thôi, lại khiến chàng có phần không tài nào nắm bắt nổi, tại sao
vương phi của chàng lại mê hoặc lòng người tới vậy, khiến nam nhân chớp mắt đã
không nhịn được ý đồ muốn chiếm đoạt? Tố chất mê người của nàng có vẻ như từ
trong cốt cách, khiến nam nhân chỉ cần liếc nhìn thôi, liền hoàn toàn bị chinh
phục.

Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt ve hai má
Thất Thất, nữ nhân này bình thản ngủ say, nét mặt cô lúc này, thật khiến người
ta rung động, chàng nguyện vì cô mà xông pha khói lửa, chỉ cần tâm hồn và con
người cô đều thuộc về chàng, giờ này khắc này, cũng như mỗi giây mỗi phút trong
tương lai.

Những mệt nhọc đêm hôm đó khiến Uy
Thất Thất vẫn say giấc nồng, cánh tay ngọc của cô ôm riết lấy cánh tay Lưu
Trọng Thiên, khiến Lưu Trọng Thiên không nhấc ra được, đã trễ hơn nhiều so với
ngày thường rồi.

Lưu Trọng Thiên thấy sắc trời đã sáng
tỏ, Thất Thất vẫn ngủ say sưa, chàng mặc y phục lên người, tháo bội kiếm treo
trên tường xuống bước nhanh ra ngoài, cưỡi ngựa rời khỏi vương phủ.

Lưu Trọng Thiên giận dữ đùng đùng
xông vào vương phủ của Lục vương gia, hộ vệ không sao cản nổi, chàng tung một
cước đá văng cửa phòng Lưu Huyền Cát, Lưu Huyền Cát vội vàng từ trên giường bò
xuống, ngăn đón một nữ nhân trốn bên trong giường sợ hãi tới mức mặt mày biến
sắc, thân thể yêu kiều không ngừng run lẩy bẩy.

“Tam vương huynh, tại sao huynh lại
đến đây?”

Lưu Huyền Cát cáu tiết, tại sao còn
đến nữa, chẳng phải Uy Thất Thất đã bị chàng ta mang đi rồi sao? Khi Lưu Huyền
Cát phát hiện ra mũi kiếm sắc lẹm nhằm về phía cổ họng hắn, lập tức dịu giọng.
“Tam vương huynh, thế này là sao? Mau bỏ xuống, có chuyện gì từ từ nói, ngày
hôm qua quả thực là hiểu lầm.”

“Ngươi đã hạ mê dược với Uy Thất
Thất?”

“Mê dược?” Trong nháy mắt Lưu Huyền
Cát toát mồ hôi, lập tức gật đầu chột dạ, ngay sau đó liến thoắng giải thích:
“Lục đệ thật sự không biết nàng ta là Vương phi của huynh, tam vương huynh, đệ
cũng chưa hề làm chuyện gì với nàng ta... Đêm qua huynh hẳn là rõ nhất...”

Lưu Trọng Thiên thấy dáng vẻ Lưu
Huyền Cát sợ sệt, thanh kiếm trong tay cũng thu về. “Từ nay về sau tránh xa
Thất Thất ra! Bằng không nhát kiếm này tuyệt đối sẽ không nể tình huynh đệ.”

“Tránh xa, nhất định tránh xa, có cho
Lục đệ thêm cái lá gan, Lục đệ cũng không dám!”

“Còn nữa!” Lưu Trọng Thiên tiến đến
gần hắn. “Dung mạo của Uy Thất Thất nhất định không được nói với người ngoài,
đặc biệt là Hoàng thượng!”

Lưu Huyền Cát thấy đòi hỏi này rất kì
cục, đương định hỏi nguyên nhân, sau khi trông thấy dáng vẻ không cho phép hỏi
của Lưu Trọng Thiên, liền ngậm miệng lại, sợ chọc giận tam vương huynh, đành
phải gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân xinh đẹp như vậy, để xem tam
vương huynh có thể che giấu được bao lâu, hoàng huynh sớm muộn gì cũng sẽ biết,
đến lúc đó ắt sẽ có trò hay để xem rồi.

Lưu Trọng Thiên cảnh cáo Lưu Huyền
Cát xong, vội vã trở về vương phủ, vừa mới vào cửa, quản gia đã tới nghênh đón.
“Vương gia, trong cung phái người đến!”

Người trong cung? Sao mới sớm ra đã
đến vương phủ rồi? Lưu Trọng Thiên bất giác nổi lên lo lắng, chẳng lẽ hoàng
huynh đã bắt đầu hành động, thực sự là vì Thất Thất?

Trong phòng tiếp khách, Tiểu Vu công
công cười ha hả nghênh đón. “Tam vương gia, Tiểu Vu Tử xin thỉnh an ngài!”

“Không cần đa lễ, mới sớm ra Tiểu Vu
công công... Chắc không phải chỉ đến để thỉnh an bổn vương chứ!”

“Đương nhiên không phải!” Tiểu Vu Tử
không dám đắc tội với vị Vương gia này, trừ Hoàng thượng ra chính là Tam vương
gia, cả triều đình có ai không nể sợ nam nhân cao lớn oai phong này chứ, suýt
chút nữa đã trở thành chủ nhân Đại Hán thiên tử, chỉ giậm chân thôi hoàng cung
đã run sợ vài phần. “Ha ha, Vương gia, Vương phi đâu?” Ánh mắt Tiểu Vu Tử quan
sát mọi nơi, vừa nhìn đã biết trong lòng hắn có mưu đồ, xem ra khỏi cần suy
đoán, hắn tới đây là vì Thất Thất. Lưu Trọng Thiên chau mày. “Vương phi thân
thể không khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng.”

“Vậy sao, đành nhờ Vương gia truyền
đạt lại!” Từ trong ống tay áo Tiểu Vu Tử lấy ra thánh chỉ, ưỡn thẳng lưng. “Tam
vương gia, Lưu Trọng Thiên tiếp chỉ!”

Lưu Trọng Thiên nghi hoặc nhìn Tiểu
Vu Tử, mỗi lần Hoàng thượng hạ chỉ đều chẳng có chuyện tốt lành gì, không biết
lần này lại định làm gì, chàng vội vàng quỳ xuống đất, lắng nghe nội dung thánh
chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu
viết, Tam vương gia có công tiêu diệt quân Hung Nô, đặc biệt ban thưởng một vạn
lượng vàng, năm trăm tấm lụa gấm thượng đẳng, vạn mẫu ruộng phì nhiêu.”

Hoàng thượng làm vậy là sao, diệt trừ
quân Hung Nô khải hoàn đã qua lâu rồi mà, cần ban thưởng gì cũng đã ban rồi,
tại sao còn tới nữa? Khóe mắt Tiểu Vu Tử nhìn Lưu Trọng Thiên chằm chằm, trong
lòng ngầm đắc ý, Tam vương gia, đừng nôn nóng, phía sau còn màn đấu với Hoàng
thượng đó, kịch hay mở màn rồi.

“Tam vương phi Uy Thất Thất cũng
nhiều lần lập công trong chiến dịch Hung Nô, đặc biệt sắc phong làm Nhị phẩm hộ
quốc nữ tướng quân, cho tu sửa lại phủ đệ hộ quốc công hiện đang để trống, để
làm phủ tướng quân, ban tặng cho Uy Thất Thất!”

Lưu Trọng Thiên căm tức nhìn thánh
chỉ trong tay Tiểu Vu Tử, phải chăng Hoàng thượng đã điên rồi, y rốt cuộc muốn
bỡn cợt Lưu Trọng Thiên tới khi nào nữa, sắc phong Nhị phẩm nữ tướng quân,
nhưng nàng là nữ nhân của Lưu Trọng Thiên, không phải hộ quốc tướng quân quái
gì đó của y, còn cho tu sửa phủ đệ, vương phi của chàng chẳng lẽ phải dọn ra
ngoài ở sao? Quả thực hoang đường, quá mức hoang đường.

“Tiếp chỉ đi, Tam vương gia!”

Lưu Trọng Thiên tiếp nhận thánh chỉ,
cơn thịnh nộ đã hiện rõ trên mặt, chàng chỉ muốn nghiền nát tờ thánh chỉ, quả
là nhục nhã, hoàng huynh rốt cuộc muốn đối đầu với chàng tới khi nào, ngai vàng
đã thuộc về y rồi, lẽ nào y vẫn chưa thỏa mãn sao?

Tiểu Vu Tử cúi đầu khẽ cười, cất
giọng trầm thấp: “Vương gia, ngày mai, Hoàng thượng thiết yến ở ngự hoa viên,
mở tiệc chiêu đãi Vương gia và Vương phi, trọng thần triều đình đều sẽ tham dự
tiệc khánh công, đến lúc đó Vương gia nhớ mang cả hộ quốc tướng quân Uy Thất
Thất theo đó.”

“Tiệc khánh công?” Lưu Trọng Thiên
trừng mắt nhìn Tiểu Vu Tử, Tiểu Vu Tử bị hù dọa lui về phía sau một bước, mồ
hôi trên trán túa ra. “Đúng vậy, Vương gia, Hoàng thượng muốn giới thiệu với
quần thần đệ nhất nữ tướng quân Uy Thất Thất của Đại Hán...” Giọng Tiểu Vu Tử
nhỏ như tiếng muỗi kêu, bởi vì Lưu Trọng Thiên đã phẫn nộ tới mức túm lấy cổ áo
hắn, dọa hắn không dám nói thêm gì nữa.

“Đệ nhất nữ tướng quân Đại Hán?”

Trán Tiểu Vu Tử râm rấp mồ hôi, đã biết
đây là một chuyến đi lành ít dữ nhiều mà, Hoàng thượng lại cố tình gọi hắn đến
truyền cái thánh chỉ này, Lưu Trọng Thiên vốn xưa nay dũng mãnh tiếng tăm lẫy
lừng, đâu phải là nhân vật dễ chọc chứ.

“Đúng, đúng vậy! Chuyện đó… Tiểu Vu
Tử xin đi trước, Vương gia có thể thả Tiểu Vu Tử ra được không…” Tiểu Vu Tử chỉ
vào đôi tay Lưu Trọng Thiên, thánh chỉ cũng đã truyền xong rồi, mau mau chuồn
thôi, bằng không chờ bị chấn chỉnh sao? Lưu Trọng Thiên nếu thật sự động thủ
đánh hắn, chỉ tổ phí công vô ích thôi.

Lưu Trọng Thiên biết mình không có lí
do gì để nổi giận với hắn, hắn chẳng qua chỉ là một tên thái giám truyền chỉ mà
thôi, Lưu Trọng Thiên buông lỏng tay ra, Tiểu Vu Tử không nói năng gì, ba chân
bốn cẳng chạy ra khỏi vương phủ, lúc này không chạy, còn đợi khi nào chứ.

Thất Thất ra sức vươn vai duỗi người,
ngẫm lại cái tên Lưu Huyền Cát thật đáng sợ, lần sau gặp hắn nhất định phải
trừng trị hắn thẳng tay, thù này không báo, không phải nữ tử.

Thất Thất mặc y phục vào, cảm thấy
toàn thân đau nhức ê ẩm, không khỏi nhớ tới những việc đêm qua, mê dược chết
tiệt, xấu hổ chết mất, Lưu Trọng Thiên nhất định sẽ cười nhạo cô, không biết
lúc này chàng đi đâu rồi, do thẹn thùng mà khuôn mặt Thất Thất đỏ lựng, cô mở
cửa phòng ra.

Nha hoàn Tiểu Đào nghênh đón. “Vương
phi mau đi xem thế nào, Vương gia vẫn đang luyện kiếm trong hoa viên, không
chịu dừng lại!”

“Vương gia?” Thất Thất buộc mái tóc
đuôi ngựa lên, nhanh chóng chạy về phía hoa viên, xa xa đã trông thấy Lưu Trọng
Thiên đang múa kiếm, mồ hôi đầm đìa cả người, bộ dáng hết sức điên cuồng, giống
như chất đầy lửa giận.

Ninh Vân Nhi núp ở trong đình nghỉ
mát, đứng xa xa nhìn, không dám tiến lên, nàng quay đầu lại trông thấy Thất
Thất, tựa như thấy được cứu tinh, có lẽ chỉ mỗi cô ta mới có thể khiến Vương
gia dừng lại.

Thất Thất nhanh chóng chạy tới trước
mặt Lưu Trọng Thiên, đương định xông lên can ngăn chàng, Lưu Trọng Thiên liền
vung bội kiếm lên, trong khoảnh khắc đó mũi kiếm sắc lẹm chĩa thẳng vào giữa
hai hàng lông mày của Thất Thất, chỉ lệch một tấc, gương mặt Uy Thất Thất suýt
biến dạng, Lưu Trọng Thiên kinh sợ, ra sức thu kiếm, mũi kiếm phát ra tiếng
vang thanh thúy, vạch một đường vòng cung trong không trung, thu lại trong tay.

Lưu Trọng Thiên định tiến lên an ủi
Thất Thất hãy còn đang sốc, đột nhiên cảm thấy bực bội, trước mặt tối sầm lại,
cổ họng có vị tanh, một ngụm máu tươi trào ra ngoài.

Chương 114: Khăn che mặt mê người (1)

Uy Thất Thất thấy máu tươi trên mặt
đất, sợ tới nỗi mặt cắt không còn hột máu, kinh ngạc nhìn Lưu Trọng Thiên, rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao chàng lại bị thương nghiêm trọng thế.

“Vương gia!” Thất Thất hoảng hốt túm
lấy cánh tay Lưu Trọng Thiên. “Làm sao vậy, bỗng dưng lại thổ huyết...”

“Không sao!” Lưu Trọng Thiên xua xua
tay, thu kiếm vào trong vỏ, vẫn còn cảm thấy khó chịu trong lồng ngực.

“Mau đi mời đại phu!” Thất Thất hướng
về phía tì nữ hét lớn, tì nữ gật đầu vội vàng chạy đi.

Lưu Trọng Thiên nắm lấy tay Uy Thất
Thất. “Điều chỉnh lại hơi thở sẽ ổn thôi, chắc là vận công quá mức nôn nóng, có
phần tích tụ, đỡ bổn vương quay về nghỉ ngơi một chút!”

Lưu Trọng Thiên được Thất Thất dìu
trở về phòng nằm ở trên giường, Thất Thất nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Lưu
Trọng Thiên trên giường, nhất định có chuyện gì đó, bằng không tại sao chàng
lại điên cuồng luyện kiếm như thế, hơn nữa còn tự thương tổn mình.

Đại phu mau chóng tới nơi, cũng may
chỉ là khí huyết không thông, chỉ cần uống vài thang thuốc, chú ý tĩnh dưỡng là
sẽ khỏi thôi.

Quản gia sai người đi theo bốc thuốc,
Thất Thất lúc này mới yên lòng, cô phát hiện Lưu Trọng Thiên nhăn mặt nhíu mày,
hình như chất đầy tâm sự nhưng lại chẳng nói câu nào, đoán không ra có chuyện
gì gần đây khiến Lưu Trọng Thiên phiền muộn như thế?

“Rốt cuộc sao lại thành ra như vậy?
Tại sao điên cuồng múa kiếm, có phải bởi vì chuyện Lục vương gia đêm qua
không...“ Thất Thất cảm thấy mặt đỏ bừng lên. “Là Lục vương gia bức ép mang
Thất Thất đi, không phải Thất Thất... Hơn nữa... Cũng chưa hề xảy ra chuyện gì
hết!”

“Bổn vương biết.” Lưu Trọng Thiên cầm
tay Uy Thất Thất, siết thật chặt trong lòng bàn tay, đáy lòng dâng lên nỗi bất
an, dường như nếu buông tay, Uy Thất Thất có thể sẽ bay đi mất.

“Bổn vương biết em trúng mê dược, là
do Lục đệ giở trò quỷ, nữ tử nào không theo hắn, đều sử dụng mê dược, bổn vương
suýt nữa đã trách lầm em, song, từ nay về sau em nên tránh xa hắn ra, bổn vương
không thể lúc nào cũng bảo vệ em được! Giống như đêm qua vậy...”

Khuôn mặt Thất Thất liền ửng hồng,
những tâm tư trong lòng đều bị Lưu Trọng Thiên nói ra hết. Dáng vẻ e thẹn đó
khiến Lưu Trọng Thiên ngây người trong chốc lát, không kìm lòng nổi khẽ vuốt ve
hai bên má cô, nói với vẻ đăm chiêu.

“Giai nhân tuyệt sắc thế này, ai lại
không muốn chiếm được chứ?”

“Vương gia...” Uy Thất Thất hiểu lời
chàng nói có ý gì, cái tên Lưu Huyền Cát kia, dám hạ mê dược với cô, dù cho nam
nhân thiên hạ đều chết hết, cô cũng không bao giờ để ý hắn. Nhưng đối với Lưu
Trọng Thiên trước mặt, nội tâm Thất Thất khó kìm lại được, không tài nào ngăn
nổi hình bóng Lưu Trọng Thiên ngày một khắc sâu, khiến trái tim cô có phần loạn
nhịp.

Vượt thời không, Thất Thất tới Đại
Hán, tâm tư cũng ở lại Đại Hán, Tam vương gia anh tuấn lạnh lùng bá đạo đã đoạt
được trái tim cô, đó không phải là mẫu nam nhân mà cô thích, nhưng đã ăn sâu
bám rễ trong trái tim cô mất rồi.

“Thất Thất, em sẽ không rời khỏi bổn
vương có phải không?” Lưu Trọng Thiên nhìn cô với vẻ hoài nghi, những lo lắng
và bất an trong lòng lại dâng lên, ngày mai tổ chức thiết yến ở ngự hoa viên,
không biết sẽ còn xảy ra biến cố gì, chàng vẫn chưa biết tâm tư Uy Thất Thất,
có yêu Lưu Trọng Thiên chàng hay không.

“Vương gia, chẳng phải Thất Thất đang
ở đây ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Trọng Thiên cười khổ một tiếng.
“Sáng sớm có thánh chỉ đến, đối với em, hẳn là chuyện tốt mới phải!”

“Chuyện tốt?” Thất Thất có chút khó
hiểu, với mình ư, liệu có chuyện tốt gì chứ?

“Đúng vậy, Hoàng thượng hạ chỉ, sắc
phong em là Nhị phẩm hộ quốc nữ tướng quân, còn ban cho phủ tướng quân, sau này
em có thể không cần ở chỗ bổn vương nữa.”

“Vương gia, có thật không? Em có phủ
đệ? Nhị phẩm tướng quân gì đó nữa?” Thất Thất chớp chớp mắt, ngạc nhiên nhìn
Lưu Trọng Thiên, chẳng lẽ những lời chàng nói đều là thật, Đại Hán thiên tử
thật hào phóng, giấc mộng đẹp có căn nhà thật lớn, xem ra đã thực hiện được
rồi, sau này có thể oai phong giống như Lưu Trọng Thiên vậy, xem chàng làm thế
nào bắt nạt Thất Thất đây.

Lưu Trọng Thiên nắm tay Thất Thất,
đột nhiên gia tăng lực bàn tay, Thất Thất đau đớn, vội vàng hất tay ra. “Á, Lưu
Trọng Thiên, đau tay em.”

Lưu Trọng Thiên thấy đôi tay Thất
Thất tím đỏ, tuy rằng lực bàn tay nới lỏng, vẫn không nhịn được kéo cô ngã
xuống giường.

“Em hi vọng có phủ đệ riêng, rời xa
bổn vương sao? Nét hân hoan đã hiện hết ra bên ngoài rồi, chí ít cũng nên che
đi mới phải!”

“Không được tỏ ra vui mừng ư? Ở đây,
chàng luôn luôn ức hiếp em!”

“Ức hiếp em?” Tâm tình Lưu Trọng Thiên
có phần kích động, đột nhiên thấy tức ngực, sắc mặt trở nên khó coi. Thất Thất
kinh hãi nhìn chàng, đưa tay vỗ sống lưng giúp chàng. “Chàng không sao chứ?”

“Tại sao một mực muốn như vậy?” Lưu
Trọng Thiên túm lấy tay cô đặt lên trước ngực mình. “Tước hiệu tướng quân kia
cùng phủ đệ đối với em mà nói quan trọng tới vậy sao?”

“Cũng không phải...” Thất Thất cúi
đầu xuống. “Ngay cả khi trời sập, nếu chàng không thích, em sẽ từ bỏ, tướng
quân cũng không làm!”

“Đâu cần để ý xem bổn vương thích hay
không thích! Em có phủ đệ, tướng quân cũng muốn làm, chỉ là...” Lưu Trọng Thiên
khẽ vuốt ve hai bên má Thất Thất, không nhịn được áp môi lại gần, thân mật phủ
bên tai Thất Thất. “Đừng vào phủ đệ tướng quân, hãy ở đây với bổn vương!”

“Còn phải xem tâm tình em thế nào đã...”
Khuôn mặt Uy Thất Thất thanh cao, cô cũng không muốn đáp ứng Lưu Trọng Thiên dễ
dàng, ngộ nhỡ một ngày nào đó chàng ta lại múa kiếm quay cuồng chém bay đầu,
chẳng phải sẽ mất mạng ư.

Lưu Trọng Thiên bực tức ôm Thất Thất
vào trong lòng, thuận đà đặt một nụ hôn, Vương gia bá đạo này, không vui liền
lấy Thất Thất trút giận, luyện kiếm bị nội thương, vẫn còn sức lực như thế,
Thất Thất mau chóng bị giam cầm trong lòng Tam vương gia, không thể động đậy,
bị chàng khóa môi, không sao nói nên lời.

“Vương gia...” Vân Nhi đột nhiên xông
vào, trông thấy hai người đang thân mật, liền sững sờ tại chỗ, có chút hoảng
hốt lúng túng lại có chút đau khổ và ghen tị, gương mặt nhỏ nhắn càng lúc càng
trắng bệch, tiến không được, lùi không xong.

Lưu Trọng Thiên giương mắt nhìn Vân
Nhi, từ khi nào thì muội ấy trở nên lỗ mãng như thế, đôi môi Lưu Trọng Thiên
không muốn rời khỏi người Uy Thất Thất, ngón tay khẽ chạm qua hai bên má cô,
cười giỡn, bật dậy xuống giường, bước tới trước thư án, ngồi xuống.

Vân Nhi khiếp đảm nhìn Lưu Trọng
Thiên. “Vương gia, Vân Nhi chỉ là có chút lo lắng, cho nên mới lỗ mãng, mong
Vương gia thứ tội!” Lưu Trọng Thiên khoát khoát tay, khẽ hắng giọng.

“Gọi quản gia Lưu Toàn tới đây!”

Ánh mắt Ninh Vân Nhi mang theo sự oán
hận quét về phía Uy Thất Thất, nữ nhân này thật tốt số, Vương gia gần như không
rời xa cô ta.

Thất Thất cũng đúng lúc nhìn về phía
nàng, hai nữ nhân đối diện với nhau, Thất Thất phát hiện sự thù địch trong mắt
Vân Nhi, lập tức cảnh giác, cô không tỏ ra yếu thế liền nhìn thẳng lại, cũng không
lảng tránh ánh mắt ghen tị kia, lẽ nào cô nhìn tôi, tôi không thể nhìn cô sao?
Ninh Vân Nhi bị nhìn như thế có chút không được tự nhiên, bối rối lui ra ngoài.

Tâm trạng Uy Thất Thất lúc này khác
xa so với lúc cô mới vào phủ Vương gia, thiện cảm đối với Vương gia cổ đại này
ngày một nhiều hơn, đối với sự bá đạo lộng quyền của chàng, hay những cử chỉ
dịu dàng như nước, tràn đầy chờ mong, lại hơi kháng cự. Với Ninh Vân Nhi, ban
đầu chỉ mong sao nàng ta theo Vương gia, lúc này đây lại căm tức việc nàng ta nhìn
trộm Vương gia.

Tam vương gia sẽ không thu nạp Ninh
Vân Nhi thật chứ, chẳng phải Vương gia Đại Hán ai nấy đều tam thê tứ thiếp ư,
Uy Thất Thất suy xét tâm trạng mình, nếu Vương gia thật sự muốn Ninh Vân Nhi,
cả đời này cô sẽ không trở về vương phủ, không gặp lại chàng.

Lưu Toàn tiến vào. “Vương gia cho gọi
lão nô!”

“Đi mời thợ may và thợ làm đẹp tốt
nhất Trường An đến đây!” Lưu Trọng Thiên dặn dò.

“Vâng!” Lưu Toàn
lui ra ngoài.

Thất Thất ngước
nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ kì quặc. “Gọi thợ may và thợ làm đẹp để làm gì?
Chàng muốn may y phục sao?”

“Là cho em đó!”
Lưu Trọng Thiên cảm thấy đã khá hơn nhiều, hít một hơi thật sâu. “Ngày mai ở
ngự hoa viên hoàng cung, Hoàng thượng sẽ tổ chức tiệc khánh công, em đó, xấu
phi sẽ được dịp diện kiến mọi người!”

Vào hoàng cung,
Thất Thất mở to mắt nhìn, vội vã khoát tay. “Em không đi! Làm không tốt sẽ đắc
tội với tên Hoàng thượng biến thái kia, em vẫn muốn sống, chàng tha cho em đi!”

“Đại Hán thiên
tử muốn tháo khăn che mặt của phi tử bổn vương, không cần lao tâm khổ tứ như
thế, ngày mai bổn vương sẽ mang em theo, để đám đại thần nhiều chuyện kia nhìn
cho rõ, có phải Lưu Trọng Thiên ta cưới nữ nhân xấu nhất thiên hạ không.” Lưu
Trọng Thiên lạnh lùng nói.

“Nhưng mà.” Thất
Thất sờ thoáng qua mặt, có chút ảo não. “Em không biến trở lại được, loại cổ
độc đó đã được giải rồi!”

“Tại sao phải
biến trở lại?” Lưu Trọng Thiên đứng lên, hai tay chắp sau lưng, khí thế phấn
khởi nói: “Bổn vương muốn xem xem, ai làm gì được bổn vương, hôn sự là do Hoàng
thượng ban, có thánh chỉ ở đây, Vương phi xinh đẹp như thế, Hoàng thượng nếu đã
muốn nhìn, vậy thì cứ tự nhiên!”

“Ngày mai? Em
không đi đâu, chàng tưởng là xem khỉ trong vườn bách thú chắc?” Thất Thất tức
giận bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, lôi kéo cánh tay chàng. “Vương gia, có
thể không đi được không!”

“Đi, có bổn
vương đi cùng em, em sợ gì chứ?”

“Không phải sợ,
mà là không thích, không thoải mái!”

“Ngày mai em
không chỉ là một Vương phi, không cần căng thẳng! Em sẽ là mĩ nhân mê người
xinh đẹp nhất.” Lưu Trọng Thiên nhìn về phía Uy Thất Thất diễm lệ, không biết
ngày mai ở ngự hoa viên sẽ diễn ra cảnh tượng gì, khi người trong thiên hạ biết
được Vương phi của Tam vương gia hóa ra là một mĩ nhân, sẽ có không ít người
sinh lòng đố kị, ghen tị với phúc phận của Lưu Trọng Thiên.

Một lát sau,
quản gia chạy vào báo: “Vương gia, thợ may đến rồi, nhưng thợ làm đẹp tốt nhất
Trường An là bà chủ quán Thất Sắc Giai Nhân, vang danh gần xa nhưng hành tung
lại rất bí ẩn, lão nô đi mời nhiều lần cũng không chịu đến.”

“To gan, chẳng
lẽ ngay cả bổn vương mời mà bà ta cũng không đến sao? Thật tự cao tự đại!” Lưu
Trọng Thiên hung hăng đập bàn, bỗng nổi đóa, hay cho tên điêu dân, ngay cả
Vương gia mời cũng dám khước từ.

Uy Thất Thất lập
tức né tránh ánh mắt căm tức của Lưu Trọng Thiên, Thất Sắc Giai Nhân, quản gia
thật là, sao lại tìm đến Thất Sắc Giai Nhân, may mà bình thường cô hay dặn dò kĩ
lưỡng, Tiểu Đào và các cô nương vẫn luôn kín mồm kín miệng, Thất Sắc Giai Nhân
là con át chủ bài của Uy Thất Thất, là lối thoát cuối cùng tự bảo vệ mình của
cô ở cổ đại.

“Lão nô đã đi
nhiều lần, người quản lí chỗ đó đều nói bà chủ không có nhà, Vương gia, có phải
đi mời nữa không ạ?”

Thất Thất vội vã
cướp lời: “Khỏi cần, có lẽ đi vắng thật, Vương gia, tay nghề trang điểm của em
cũng rất được, không cần làm phiền bà chủ kia đâu!”

“Chưa từng có ai
dám xem thường lời mời của bổn vương như thế, quả là một điêu dân ngạo mạn!”

Báo cáo nội dung xấu