Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 117 - 118

Chương 117: Khăn che mặt mê người (4)

Thanh kiếm lóe sáng, mang theo cả sự
tủi nhục và phẫn nộ của Uy Thất Thất, Lưu Trọng Thiên tránh sang bên trái,
không dám tùy tiện ra tay tấn công Thất Thất, sợ cô khua kiếm lung tung sẽ gây
thương tích cho mình. Thế nhưng Thất Thất đang trong cơn thịnh nộ đâu còn để ý
tới điều gì khác, mũi kiếm không chút lưu tình nào xẹt qua cánh tay Lưu Trọng
Thiên, lập tức xuất hiện một vết máu, trong chớp mắt máu tươi nhỏ xuống, từng
giọt từng giọt, chói mắt lạ thường.

Uy Thất Thất nhìn thấy máu tươi, liền
kinh hãi, người cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, tốc độ cũng chậm lại, thân thể bắt
đầu run rẩy, Lưu Trọng Thiên thừa cơ đoạt lấy bội kiếm, túm lấy cổ tay Thất
Thất.

“Em muốn giết bổn vương hay sao!”

“Đúng, em muốn giết chàng, tên Vương
gia bạo chúa luôn coi thường cảm nhận của người khác!”

“Bạo chúa? Em còn điều gì bất mãn
nữa, bổn vương đã vì em mà nhượng bộ không ít lần, thậm chí chỉ sủng ái một
mình em, bổn vương là Vương gia, không phải bách tính lê dân, không cho phép em
xấc xược vô lễ như vậy.”

Lưu Trọng Thiên có chút giận dữ, tại
sao Uy Thất Thất không chịu ngoan ngoãn, đây đã là lần thứ hai cô giơ kiếm chỉ
về phía mình thậm chí còn khiến cánh tay chàng bị thương.

“Em không cần sự sủng ái của chàng,
chàng là đồ vô sỉ!”

“Không cần, vô sỉ, Uy Thất Thất, bổn
vương phải giáo huấn em lại mới được, để em biết được phu cương là thế nào, bổn
vương muốn thu nạp Ninh Vân Nhi, để em nếm mùi vị thất sủng là thế nào.”

Lưu Trọng Thiên tức giận nhìn Uy Thất
Thất, rốt cuộc đã hạ quyết tâm rồi, chàng là Vương gia, không thể để nữ nhân
này khống chế vận mệnh của chàng, vì nữ nhân này, Lưu Trọng Thiên cảm thấy mình
sắp điên mất rồi.

“Chàng nói gì?” Những buồn bực trong
lòng Thất Thất đều tan biến, cô sững sờ nhìn Lưu Trọng Thiên, sắc mặt trắng
bệch, cô cho rằng mình đã nghe lầm, nạp Ninh Vân Nhi...

“Nạp thiếp!” Lưu Trọng Thiên buông cổ
tay cô ra, treo bội kiếm lên trên tường, cánh tay đau buốt khiến chàng càng
thêm phẫn nộ, chàng nhẹ nhàng vén ống tay áo lên, chẳng ngờ đó là một vết cắt
rất sâu, đây mà là nữ nhân sao? Rõ ràng muốn giết phu quân mình.

Lưu Trọng Thiên bực bội ngẩng đầu
liếc nhìn Uy Thất Thất. “Thật là một điêu phụ!”

Sau đó chàng
bước tới trước thư án, lấy thuốc chữa thương ở trong rương ra, nhẹ nhàng bôi
lên vết thương, băng bó gặp đôi chút khó khăn.

Uy Thất Thất ủ
dột ngồi trên giường, Đại Hán chết tiệt, bùa chú chết tiệt, Uy Thất Thất vốn có
vô số vệ tinh vây quanh giờ đây phải chung chồng với nữ nhân khác, đối với Uy
Thất Thất mà nói, đó là sự phản bội, đối với Lưu Trọng Thiên mà nói, chẳng qua
là có thêm một nữ nhân mà thôi, lời nói của chàng đã làm tổn thương trái tim Uy
Thất Thất.

Nam nhân như
vậy, Thất Thất sẽ không cần, Uy Thất Thất lạnh lùng đi tới cửa, gọi Tiểu Đào
vào, cầm lấy bộ y phục mà Lưu Trọng Thiên hi vọng cô mặc, thoáng chốc ngây
người nhìn, đó là một chiếc váy bằng lụa màu trắng sữa tao nhã, Tiểu Đào lặng
lẽ hầu hạ Thất Thất mặc y phục lên người, thắt thêm dải ruy-băng màu ngọc bích
ở bên hông.

“Không cần chải
tóc cầu kì đâu, ở phía sau cột thêm dây ruy-băng là được rồi!”

“Vâng, Vương
phi!”

Lưu Trọng Thiên
băng vết thương xong, ngẩng đầu lên, thần trí mụ mị đi nhiều so với ban nãy, Uy
Thất Thất trước mặt, yêu kiều thanh cao, trong sáng diễm lệ, như Lăng Ba tiên
tử trong truyền thuyết, khiến người ta ngưỡng mộ, siêu phàm thoát tục.

Cổ áo viền màu
xanh nhạt, bờ vai gầy guộc, eo thon mảnh dẻ, đuôi váy phía sau rất dài, ngước
nhìn lên phía đầu, không đeo món trang sức nào, mái tóc dài chải tự nhiên, ở
phía sau cột một dây ruy-băng màu trắng sữa, có cảm giác mê hoặc vô tận.

Thế nhưng... Lưu
Trọng Thiên đã không còn nhìn thấy sự vui vẻ và nghịch ngợm trong đôi mắt Thất
Thất, thay vào đó là sắc mặt u uẩn và cô đơn khôn cùng, liền bất giác giật
mình.

Lưu Trọng Thiên
thay chiếc áo dài, đi tới trước người Thất Thất, chàng vừa vươn tay ra, Thất
Thất liền né tránh rất nhanh. Điều này khiến Lưu Trọng Thiên hết sức khó chịu,
chàng căm tức kéo Uy Thất Thất lại, giằng co một lúc, hai người bốn mắt nhìn
nhau, trong mắt Thất Thất tràn đầy khinh miệt, ánh mắt đó khiến Lưu Trọng Thiên
rất đỗi chán chường, tại sao lại có nữ nhân khó thuần phục tới thế.

“Tiến cung!” Lưu
Trọng Thiên dời tầm mắt đi, phẫn nộ kéo Uy Thất Thất đi ra ngoài.

Lưu Trọng Thiên
kéo Uy Thất Thất tới trước cửa chính vương phủ, cỗ kiệu vào hoàng cung đã chuẩn
bị xong, Thất Thất rất không tình nguyện phất ống tay áo. Tại sao Uy Thất Thất
nhất định phải nghe lời chàng ta, chẳng phải chàng ta muốn nạp thiếp ư? Chẳng
phải nói thê không bằng thiếp sao? Cứ gọi thiếp của chàng ta Ninh Vân Nhi vào
cung thay cô là được rồi.

Lưu Trọng Thiên
gắng sức đẩy Uy Thất Thất không hợp tác vào kiệu, bởi vì cánh tay dùng lực quá
sức, vết thương vừa mới băng bó đã lại rách toạc, máu thấm ra áo, cơn đau âm ỷ
phát tác, chàng nổi nóng nhìn Uy Thất Thất.

“Em khiến bổn
vương thật sự không còn gì để nói!” Dứt lời xoay người quay trở về, bất luận
thế nào cũng không thể để người ta nhìn ra việc chàng bị thương, là do Vương
phi của chàng gây nên.

Dưới sự trợ giúp
của quản gia, rốt cuộc cũng băng xong vết thương, thay bộ y phục mới, Lưu Trọng
Thiên lúc này ra khỏi vương phủ, cưỡi trên lưng ngựa bắt đầu xuất phát, Lưu
Trọng Thiên thở dài, có phần hối hận ban nãy đã nhắc tới chuyện nạp thiếp với
Thất Thất, ánh mắt khinh miệt, buồn bã của Thất Thất khi đó cứ quẩn quanh trong
đầu chàng, có lẽ chàng nên lựa thời điểm thích hợp giải thích cho rõ ràng.

Lưu Trọng Thiên
nhớ tới lời Uy Thất Thất từng nói trước đây.

“Em chỉ cần nam
nhân một lòng một dạ với em, cả đời chỉ yêu mỗi em, nữ nhân bên người cũng chỉ
có một mình em.”

Lưu Trọng Thiên
cảm thấy vô cùng áy náy, phiền não không chịu nổi, phải chăng lúc này Thất Thất
đang đau lòng tuyệt vọng, có khi ngồi khóc trong kiệu. Chàng kêu dừng kiệu, phi
từ trên yên ngựa xuống, trong lòng chàng khó kìm nén loại ý nghĩ phức tạp này,
vì vậy rảo bước đi tới trước cỗ kiệu, nhẹ nhàng vén rèm kiệu lên, lập tức sợ
ngây người...

Nữ nhân trong
kiệu không phải là Uy Thất Thất, mà là một tì nữ bị trói chân tay, không thấy
Uy Thất Thất đâu, Lưu Trọng Thiên xiết đỗi ngạc nhiên, túm lấy kiệu phu hỏi:
“Vương phi đâu?”

“Không biết, vừa
rồi Vương phi bảo bọn nô tài hãy tránh đi chốc lát, bọn nô tài liền...”

“Khốn kiếp, cẩu
nô tài!” Lưu Trọng Thiên đẩy kiệu phu ra, phi thân nhảy lên lưng ngựa. “Lập tức
quay trở về vương phủ, mang Vương phi tiến hoàng cung cho bổn vương!”

Chàng nói xong,
kéo mạnh dây cương, ngựa hí dài một tiếng, lao nhanh đi như tên bắn.

Lưu Trọng Thiên
tới trước phủ đệ liền xuống ngựa, bước nhanh vào trong, Uy Thất Thất sẽ không
rời khỏi vương phủ chứ, chàng có chút lo lắng, nữ nhân này chuyện gì cũng có
thể làm được, lẽ nào là bởi vì chuyện nạp thiếp sao? Tại sao lại có nữ nhân
lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ, không cho phép phu quân nạp thiếp.

Lưu Trọng Thiên
không thôi lo lắng, chân bước cũng mau hơn, chàng nhanh chóng đi tới hậu viện,
tìm khắp cả hai căn phòng, chẳng thấy bóng dáng Uy Thất Thất đâu, trong lòng
không khỏi nổi lên căng thẳng, Uy Thất Thất, ngàn vạn lần đừng rời khỏi vương
phủ thật đó.

“Tiểu Đào!” Lưu
Trọng Thiên lớn tiếng gọi, nha hoàn Tiểu Đào vội vã chạy tới, cúi thấp đầu
xuống.

“Vương gia...”

“Vương phi đâu?
Có thấy Uy Thất Thất không?”

“Vương gia, ở
đằng kia kìa...” Tiểu Đào vươn tay chỉ về phía mái nhà, Lưu Trọng Thiên nhìn
theo, liền á khẩu không thốt nên lời. Có lẽ trong thiên hạ Đại Hán, chỉ có nữ
nhân như Tam vương phi mới có thể làm ra chuyện thế này, tự nhiên leo lên nóc
nhà.

Uy Thất Thất
ngồi trên mái ngói, trong tay cầm một chén rượu, mặt tươi cười nhìn Lưu Trọng
Thiên, bộ váy màu trắng sữa tung bay trong gió, mái tóc dài phất phơ, tựa như
một đóa hoa sen giữa mây trời.

“Làm thế nào mà
nàng ấy leo lên đó được?” Lưu Trọng Thiên cau mày, ngẩng đầu nhìn Uy Thất Thất.

“Nô tì cũng
không biết, khi phát hiện ra, thì Vương phi đã ở trên đó rồi, hơn nữa Vương phi
uống rượu không ngừng!”

“Uống rượu?” Lưu
Trọng Thiên cảm giác ong ong trong đầu, vào lúc này, nàng còn có tâm tình uống
rượu? Lưu Trọng Thiên phi thân vọt lên nóc nhà.

Ánh mắt Uy Thất
Thất say rượu lờ đờ ngước nhìn Lưu Trọng Thiên, chỉ vào chén rượu trong tay.
“Vương gia, rượu này… Uống ngon hơn nhiều so với rượu trong quân doanh.”

Lưu Trọng Thiên
đoạt được chén rượu trong tay Thất Thất, bực tức ném xuống dưới, sau đó nắm cổ
tay cô. “Em sao thế? Say tới mức này, có biết hôm nay phải đi dự tiệc trong
cung hay không?”

“Em không đi!”
Thất Thất hất tay, nhưng không thể giằng cổ tay ra được, liền nói với vẻ say
mèm. “Chẳng phải chàng muốn nạp thiếp sao? Hãy gọi thiếp của chàng đi thay
em... Huống hồ tên Hoàng thượng kia là của các người, không phải của Uy Thất
Thất em.”

“Thất Thất...”
Lưu Trọng Thiên lại thấy được ưu sầu trong mắt Uy Thất Thất, trong lòng không
yên, cho dù chàng có nạp thiếp cũng không thể chia tách tình yêu của chàng ra
thành từng phần từng mảnh, chàng là Vương gia, tại sao Uy Thất Thất cứ từng
bước dồn ép như vậy chứ?

Lưu Trọng Thiên
buông cổ tay Thất Thất ra, có chút bất lực khi đối mặt với Uy Thất Thất, cô
cười quyến rũ, bước đi loạng choạng về phía trước. Uy Thất Thất say rượu gần
như quên mất mình đang ở chỗ nào, chân bước hụt, mắt thấy sắp ngã đến nơi, Lưu
Trọng Thiên hoảng hốt vội vàng giữ được eo cô, thương tiếc ôm cô vào trong
lòng, phi thân nhảy xuống nóc nhà.

Tiểu Đào khiếp
sợ nhìn Vương phi hai gò má ửng hồng. “Vương gia, nô tì cũng mới phát hiện
Vương phi chạy lên trên đó, nô tì cũng không biết phải làm sao bây giờ?”

Lưu Trọng Thiên
nhìn Uy Thất Thất trong lòng đã say bí tỉ, không biết làm sao cho phải, Hoàng
thượng và quần thần đều đương đợi trong hoàng cung, Uy Thất Thất say thế này,
nếu vào ngự hoa viên, chẳng phải sẽ gây bát nháo, làm trò cười ư.

“Ha ha...” Thất
Thất che mặt khẽ bật cười. “Vương gia... Nhìn chàng kìa... Không vui à, sao vậy
chứ? Thất Thất thích nhìn bộ dáng Vương gia vui vẻ cơ...” Dứt lời hai tay
choàng qua cổ Lưu Trọng Thiên, tiếp tục mỉm cười.

“Mau làm canh
giã rượu!” Lưu Trọng Thiên nhẫn nại chịu đựng Uy Thất Thất, hướng về phía Tiểu
Đào quát.

Tiểu Đào vội
vàng đi nấu canh giã rượu, Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ bế Thất Thất trở về
phòng, hôm nay bất luận thế nào, Uy Thất Thất cũng phải xuất hiện, cho dù say khướt
thế này cũng khó mà trốn được, chắc lúc này yến hội đã bắt đầu rồi.

Gần như cả ngày
nay Đại Hán thiên tử ở trong trạng thái hồn bay đâu mất, y có chút lo âu bất
an, hôm nay tổ chức tiệc khánh công này, hoàn toàn là vì Vương phi Uy Thất Thất
của Lưu Trọng Thiên, phong tước quan, ban tặng phủ đệ, giả sử Uy Thất Thất là
xấu nữ, thế chẳng phải mình mất công toi, còn nếu như Uy Thất Thất đúng là mĩ
nhân kia, người được mình ban hôn, đã thuộc về Lưu Trọng Thiên mất rồi, chẳng
phải khiến y tương tư thêm bội phần?

Chương 118: Nghi ngờ: ban hôn xấu nữ?

Tiểu Vu Tử lặng
lẽ tiến lại gần. “Nô tài tới phủ đệ của Vương gia nhưng vẫn chưa trông thấy Tam
vương phi, Lưu Trọng Thiên này nhất định có vấn đề, Vương phi có khả năng chính
là mĩ nhân mà Hoàng thượng đã gặp!”

“Dựa vào đâu?”

“Lúc tới truyền
thánh chỉ, Lưu Trọng Thiên thiếu chút nữa đã đánh Tiểu Vu Tử, tối hôm qua khi
tới đưa hộp gấm, sắc mặt Lưu Trọng Thiên hết sức khó coi, đoán là không thoải
mái trong lòng.”

“Thật ư?” Hoàng
thượng phá lên cười, tinh thần phấn chấn hẳn lên. “Bãi giá ngự hoa viên!”

“Hoàng thượng
bãi giá ngự hoa viên!”

Hoàng thượng gọi
Tiểu Vu Tử đến trước mặt mình, mặt tươi cười nói. “Bảo Hàn Vũ quý phi đến ngự
hoa viên cùng trẫm!”

“Vâng, Hoàng
thượng!” Tiểu Vu Tử dường như hiểu ra điều gì đó, bí hiểm lui ra ngoài.

Trong ngự hoa
viên giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt, thánh giá của Hoàng thượng đặt ở giữa
đình Long Phượng, phía dưới là chỗ ngồi của các vị đại trọng thần. Để tiện cho
việc quan sát Vương phi của Lưu Trọng Thiên, Hoàng thượng cố ý xếp chỗ của Lưu
Trọng Thiên và Uy Thất Thất cạnh mình, như vậy có thể ngắm nhìn mĩ nhân ở cự li
gần.

Hoàng thượng
thầm đoán trong lòng, hôm nay có đông đủ các vị trọng thần như vậy, Tam đệ Lưu
Trọng Thiên sẽ không để Uy Thất Thất đeo khăn che mặt tới ngự hoa viên chứ, hẳn
là không rồi, Hoàng thượng biết rõ Tam vương gia không phải dạng người không
hiểu lễ nghĩa, mang khăn che mặt chính là đại bất kính đối với hoàng triều Đại
Hán.

Lục vương gia
Lưu Huyền Cát ngồi ở phía dưới, đang trò chuyện với Tứ vương gia, hắn vẫn khôi
ngô tuấn tú như xưa, bề ngoài nho nhã phong lưu. Có lẽ trong đám người ngồi
đây, chỉ có Lưu Huyền Cát biết rõ nhất nhân vật chính của tiệc khánh công ngày
hôm nay, hộ quốc tướng quân Uy Thất Thất mê người tới cỡ nào, chỉ tiếc lần
trước chưa thực hiện được, bằng không hắn sẽ càng nắm rõ hơn nữ nhân kia ở trên
giường có giống như dung mạo xuất chúng của nàng hay không.

Lần trước cho Uy
Thất Thất hít mê dược, ắt hẳn Tam vương huynh mệt lử rồi, đó chính là loại mê
dược mạnh nhất Đại Hán này, Lưu Huyền Cát càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng
ngứa ngáy, mĩ nhân, quả là một đại mĩ nhân, đáng tiếc, cơ hội của hắn càng ngày
càng xa vời, Lưu Trọng Thiên cũng không phải người dễ chọc, vương huynh không
tìm hắn tính sổ, là đã may mắn lắm rồi.

Các vị trọng thần
đều đã đến, Hoàng thượng đợi cũng khá lâu rồi, sao nhân vật chính hôm nay Lưu
Trọng Thiên và Uy Thất Thất lại chậm chạp chưa thấy bóng dáng đâu?

Hoàng thượng có
phần đứng ngồi không yên, lẽ nào Lưu Trọng Thiên muốn kháng chỉ thật sao? Bao
nhiêu triều thần tề tựu nơi đây, chàng ta không sợ Hoàng thượng khép tội chàng
ta coi thường triều đình, đại bất kính với Hoàng thượng sao? Đang lo nghĩ, cuối
cùng người muốn gặp cũng xuất hiện.

“Tam vương gia,
Vương phi đến!” Thái giám chạy tới bẩm báo.

“Đến rồi?” Hoàng
thượng thiếu chút nữa đứng bật dậy, Tiểu Vu Tử vội kéo y lại, nhắc nhở y, Hoàng
thượng lúc này mới nhớ ra, còn có vô số triều thần đang ở trong ngự hoa viên.

Từ xa đã thấy
Lưu Trọng Thiên dẫn theo một nữ tử vận bộ y phục màu trắng sữa thướt tha bước
vào ngự hoa viên, Hoàng thượng bất giác nhíu mày, sao lại không mặc bộ cẩm bào
mà Hoàng thượng đã lệnh cho Tiểu Vu Tử mang tới? Nhất định là Lưu Trọng Thiên,
dám ngầm kháng lệnh, Hoàng thượng lúc này chẳng còn lòng dạ nào mà căm tức Lưu
Trọng Thiên, tất cả tâm tư cũng như ánh mắt đều đặt ở trên người nữ nhân đứng
bên cạnh Lưu Trọng Thiên.

Từ từ tiến lại
gần, Hoàng thượng ngây người, đó thực sự là một mĩ nhân, duyên dáng yểu điệu, y
phục và kiểu tóc hoàn hảo làm tôn lên vẻ thanh cao thoát tục của nàng, tựa như mĩ
nhân trong tranh, tiên nữ trên thiên đình. Nàng chính là thiếu nữ áo lam y gặp
trong ngự hoa viên, chỉ là giờ phút này nàng càng khiến người ta yêu mến nhiều
hơn.

Hai má mĩ nhân
đỏ bừng, rõ ràng hơi ngà ngà say, càng thêm quyến rũ mê người, không riêng gì
Hoàng thượng, ngay cả các vị đại thần triều đình ngồi ngay ngắn hai bên cũng
thốt lên vẻ kinh ngạc, đây là “Xấu phi” của Lưu Trọng Thiên sao? Chẳng lẽ bị
hoa mắt, nữ nhân này xấu ở điểm nào chứ?

Uy Thất Thất cảm
thấy đám người trước mặt đương thất thần, Lưu Trọng Thiên đưa tay nâng cô dậy,
cô cảm giác mình giống như một linh hồn, tùy ý bước theo Lưu Trọng Thiên, mãi
đến khi cô được đỡ ngồi xuống, mới ngơ ngác nhìn xung quanh, cô trông thấy Lưu
Huyền Cát, sao cái tên chết giẫm đó cũng ở đây vậy.

Còn cả đám người
ăn mặc kì lạ kia nữa, cứ nhìn mình chằm chằm không dời mắt, Thất Thất đưa tay
sờ lướt qua trán, không lẽ là... Với tình trạng này mà Lưu Trọng Thiên còn dắt
cô vào hoàng cung, lẽ nào không sợ Thất Thất gây họa cho chàng sao?

Ánh mắt Đại Hán
thiên tử chăm chú nhìn mĩ nhân áo trắng, lúc này trên trán Lưu Trọng Thiên lấm
tấm mồ hôi, tửu lượng của Uy Thất Thất quá kém tuy rằng canh giã rượu cũng đã
có đôi chút tác dụng, nhưng vẫn còn say như trước, không biết có bao nhiêu
người thất hồn lạc phách bởi vẻ yêu kiều diễm lệ của cô đây?

Đây chính là
Thất tướng quân trong truyền thuyết ư, hóa ra là một giai nhân đoan trang thanh
tú!

“Chẳng phải
nói... Lẽ nào Tam vương gia đùa bỡn với mọi người ư? Quả thực cách biệt một
trời một vực so với trong truyền thuyết đó!”

“Ai gặp Thất
Tướng quân cũng đều nói xấu mà, sao lại...”

“...”

Trì lão tướng
quân ngồi ở phía dưới gần như không tài nào hiểu nổi, đây sao có thể là Uy Thất
Thất chứ, rõ ràng là một nữ nhân khác, không lẽ Vương gia đã đánh tráo Uy Thất
Thất.

Khi ông phát
hiện ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng phóng về phía mình, lập tức toát mồ hôi
lạnh, không đúng nha? Đây nhất định không phải là Uy Thất Thất, cho dù Hoàng
thượng chém đầu ông, ông cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Trung Nghĩa
thì tựa như ngồi trên đống lửa, ống tay áo không ngừng lau mồ hôi, sợ tới nỗi
sắc mặt tái nhợt, người run bần bật, hắn biết xui xẻo sắp kéo đến rồi. Nếu như
Hoàng thượng thực sự hỏi, hắn chẳng hề có cái đáp án nào, may mà còn có Tam
vương gia ở đây, Tam vương gia ắt phải đưa ra lời giải thích hợp lí với Hoàng
thượng, trước tiên nghe xem Tam vương gia nói thế nào đã.

Hàn Vũ quý phi
ngồi bên cạnh Hoàng thượng, trái tim nàng tan nát, trông thấy Uy Thất Thất xinh
đẹp, hoạt bát đáng yêu, trong lòng nảy sinh đố kị, đau đớn quặn xé tâm can, Uy
Thất Thất quyến rũ mê người như thế, chẳng trách Trọng Thiên đã bị nữ nhân này
hút hồn rồi.

Tiểu Vu Tử đứng
dậy, lớn tiếng tuyên bố: “Hôm nay Hoàng thượng đặc biệt mở tiệc khánh công vì
Tam vương gia và Thất Tướng quân, phong Uy Thất Thất là Nhị phẩm hộ quốc nữ
tướng quân, ban tặng phủ tướng quân, mọi người bây giờ có thể thoải mái chè
chén, ca múa bắt đầu!”

Tiểu Vu Tử vừa
dứt lời, trong ngự hoa viên vang lên tiếng nhạc, nhóm ca vũ nữ vừa múa vừa hát
sôi nổi, Hoàng thượng liếc mắt nhìn Lưu Trọng Thiên bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Tam vương gia, đệ đã phạm tội khi quân!”

Lưu Trọng Thiên
thừa hiểu ý của Hoàng thượng, lập tức đáp lễ. “Hoàng thượng chỉ nói ban Uy Thất
Thất cho thần, chứ không nói ban hôn xấu nữ Uy Thất Thất mà!”

Hoàng thượng tức
giận nhíu mày, tâm trạng giống như bị Lưu Trọng Thiên đoạt đi mĩ nhân của y.
“Chẳng lẽ mắt Ngô Trung Nghĩa và Trì lão tướng quân đều bị mù, nữ nhân này có
khả năng không phải là Uy Thất Thất, đệ dẫn Thất tướng quân giả tới cho trẫm,
chẳng phải tội khi quân hay sao?”

“Ha ha.” Lưu
Trọng Thiên cũng đoán được Hoàng thượng sẽ nói ra những lời này, có khi ngay cả
Trì lão tướng quân cũng sẽ cho rằng Lưu Trọng Thiên đã đánh tráo Uy Thất Thất.

“Đệ cười cái
gì?” Hoàng thượng căm tức hỏi.

“Xấu nữ hóa mĩ
nhân, thần cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng trên thực tế, Thất Thất mắc phải căn
bệnh lạ, dung nhan bị hủy, đến nay bệnh đã chữa khỏi rồi, còn phải cảm tạ tờ
thánh chỉ kia của Hoàng thượng, để thần có được mĩ nhân như thế!”

“Lưu Trọng
Thiên, đệ đang khiêu chiến với trẫm sao?” Giọng Hoàng thượng cố nén xuống thấp
nhưng vẫn rít lên, nghe như hận đến xương tủy.

“Hoàng thượng
hiểu lầm rồi, những lời Trọng Thiên nói đều là sự thật!”

Bao năm qua,
hoàng huynh vẫn không chịu từ bỏ việc tranh đấu cùng mình, Lưu Trọng Thiên đã
mệt mỏi vì nhượng bộ, giờ đây hoàng huynh lại bắt đầu có ý định với Thất Thất,
chàng tuyệt đối không khoan nhượng.

Uy Thất Thất bên
cạnh đã tỉnh táo hơn rất nhiều, ánh mắt cô quét về phía người đang nói chuyện
với Lưu Trọng Thiên, cũng đúng lúc Hoàng thượng nhìn về phía cô. Đại Hán thiên
tử lập tức thất thần, nữ nhân này không chỉ có vẻ đẹp đơn giản như vậy, điểm
thực sự thu hút người khác chính là nét mặt và khí chất của cô, đặc biệt là đôi
mắt kia, tràn trề linh khí, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác hồn xiêu
phách lạc.

Thất Thất nhanh
chóng dời tầm mắt, nhẹ nhàng cầm cái chén trước mặt lên, không nghĩ ngợi gì
liền đưa tới bên miệng, chỉ uống có một ngụm nhỏ, Thất Thất cảm giác cổ họng
bỏng rát, cô túm lấy Lưu Trọng Thiên, sao loại rượu này cay xè quá vậy, khác
hẳn với mùi rượu trong vương phủ, muốn uống nước tức thì.

“Sao em còn uống nữa!” Lưu Trọng
Thiên có phần nổi đóa, vừa uống cạn một chén liền rót thêm, chàng có thói quen
cầm chén để ở bên cạnh. Thất Thất vội vàng giật lấy, uống một ngụm lớn, tốc độ
vô cùng nhanh, muốn phun ra đã không kịp nữa, trôi xuống bụng rồi, ngụm thứ hai
cũng đã vào đến miệng, nhưng sao... Thất Thất đau đớn nhìn Lưu Trọng Thiên,
phun một ngụm ra ngoài, lớn tiếng la hét.

“Sao toàn là rượu vậy, em muốn uống
nước!”

Lưu Trọng Thiên lúc này mới nhớ ra
đây không phải doanh trại, sao có thể quen nếp chuẩn bị nước cho cô chứ, vội
vàng căn dặn tiểu thái giám bên cạnh mang nước tới. Thất Thất cay xé họng, cầm
chùm nho lên ăn, đến khi cô trông thấy tất cả mọi người đang kinh ngạc nhìn
mình, lập tức ném chùm nho đi, hạ mi mắt xuống, thực sự cay quá mà, cô siết
chặt nắm tay, mũi cũng sắp bốc khói tới nơi rồi.

Tiểu thái giám bưng nước tới, Uy Thất
Thất há miệng uống ừng ực, chờ khi cô uống xong, mới cảm thấy trong miệng khoan
khoái hơn rất nhiều, nhưng những thứ trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ, kiên
trì, kiên trì, Thất Thất cảm thấy trước mắt lại mông lung, lòng bất an nắm lấy
tay Lưu Trọng Thiên, hi vọng mau chóng rời khỏi nơi này.

Đại Hán thiên tử thấy bộ dáng Uy Thất
Thất rất hài hước, bất giác phá lên cười, quả nhiên là một nữ tử đáng yêu, dáng
vẻ say rượu lộ rõ, thực sự câu hồn đoạt phách, Hoàng thượng nhìn thoáng qua Hàn
Vũ quý phi bên cạnh, cách biệt một trời một vực.

“Hàn Vũ, hãy tới giúp Thất tướng
quân, trẫm thấy nàng ấy cần người chăm sóc đó!”

Hàn Vũ hân hoan trong lòng, đây chẳng
phải cho nàng cơ hội tiếp cận Lưu Trọng Thiên sao? Nàng đương nhiên cầu còn
không được, gần một năm rồi Hàn Vũ chưa được gặp người trong lòng, có thể ngắm
nhìn chàng ở cự li gần thế này, cũng đủ khiến nàng cảm thấy mãn nguyện, nhưng,
nếu có thể... Hàn Vũ thẹn thùng đáp lời, nhấc váy đi tới chỗ bàn Lưu Trọng
Thiên.

Hoàng thượng khẽ cười, Hàn Vũ chẳng
qua chỉ là một quân cờ Hoàng thượng dùng để đả kích Lưu Trọng Thiên, song trông
thấy Lưu Trọng Thiên yêu thương Uy Thất Thất như thế, quý phi này đối với Hoàng
thượng mà nói đã chẳng còn tác dụng nữa, để cho bọn họ tình xưa gặp lại, Hoàng
thượng lấy lí do thật tài tình, một cái cớ hợp lí chiếm được Uy Thất Thất.

Báo cáo nội dung xấu