Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 155 - 156

Chương 155: Dối trên lừa dưới

Bất luận trong lòng Lưu Duẫn phức tạp
và không tình nguyện ra sao, li rượu độc này đã dâng lên, hắn không tài nào che
giấu được vẻ căng thẳng của mình, ánh mắt chăm chú nhìn Lưu Trọng Thiên, chỉ
cần Vương gia uống một ngụm rượu đó sẽ mất mạng ngay.

“Của ngươi đâu?” Lưu Trọng Thiên cầm
lấy li rượu, có chút hoài nghi.

“À! Vừa nãy Lưu Duẫn đã uống không ít
rồi, cũng không có dũng khí đi tìm Vương gia, mời Vương gia uống li này!” Ánh
mắt Lưu Duẫn chuyển sang li rượu trong tay Lưu Trọng Thiên, trong lòng lại bắt
đầu trào dâng mâu thuẫn, mình hiện giờ có thể ngăn cản ngài ấy, Lưu Duẫn siết
chặt nắm tay, nếu như Vương gia chết, Lưu Duẫn thật sự sẽ trở thành tội nhân
của Đại Hán.

“Được, bổn vương uống! Hi vọng Lưu
phó tướng hãy dốc hết sức vì Đại Hán, nếu như sau này bổn vương không còn nữa,
thì cũng có thể tận tâm tận lực vì đương kim Hoàng thượng như đối với Lưu Trọng
Thiên ta ngày hôm nay, một lòng trung thành!”

Những lời kia của Lưu Trọng Thiên
chẳng khác nào kim châm nhói lòng Lưu Duẫn, Lưu Duẫn hận bản thân mình, vì tư
lợi, mà vứt bỏ sự tín nhiệm của Vương gia, hắn cảm thấy hổ thẹn.

Lưu Trọng Thiên đưa chén rượu đến bên
miệng, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lưu Duẫn thét gào một tiếng,
giật lấy li rượu trong tay Lưu Trọng Thiên, đặt ở trên bàn, sau đó vội quỳ
xuống dưới đất.

“Vương gia, Lưu Duẫn có lỗi với Vương
gia, xin Vương gia hãy lập tức giết Lưu Duẫn đi!”

Lưu Trọng Thiên lấy làm lạ, muốn kéo
Lưu Duẫn đứng lên, nhưng nói thế nào Lưu Duẫn cũng không chịu đứng dậy. “Sao
vậy? Lưu Duẫn, có chuyện gì; từ từ nói, hà tất phải hành đại lễ thế!”

“Vương gia, li rượu vừa rồi là rượu
độc...” Lưu Duẫn căm tức tự giáng cho mình một bạt tai. “Lưu Duẫn quả thực là
bất đắc dĩ!”

“Rượu độc?” Lưu Trọng Thiên nhìn li
rượu trên bàn, li rượu kia vẫn còn đây, lóng la lóng lánh, nhưng lại là một li
rượu độc có thể lấy mạng con người ta, chẳng lẽ Lưu Duẫn dám đại nghịch bất
đạo, muốn giết Lưu Trọng Thiên?

“Lưu Duẫn đã chẳng còn đường sống
rồi, li rượu này cứ để Lưu Duẫn uống, khỏi phải phiền não nữa!” Lưu Duẫn vươn
tay lấy li rượu, nước mắt rưng rưng, có lẽ cả nhà Lưu Duẫn sẽ gặp nhau ở âm
phủ, Lưu Duẫn đã không thể hạ độc Tam vương gia, sống cũng không bằng chết,
nhưng Tam vương gia Lưu Trọng Thiên đã giữ tay hắn lại.

“Lưu Duẫn, hãy nói rõ với bổn vương,
bằng không ngươi đừng hòng làm gì hết!”

“Vương gia, Thái hậu hạ mật chỉ, muốn
hạ độc giết Vương gia, cũng bắt trên dưới hơn bốn mươi nhân khẩu cả nhà Lưu
Duẫn, không giết Vương gia, thì sẽ giết người nhà Lưu Duẫn, nhưng Lưu Duẫn không
xuống tay được, cho nên Lưu Duẫn chỉ có thể lấy cái chết tạ tội, xuống âm phủ
đoàn tụ cùng người nhà.” Toàn thân Lưu Duẫn run lẩy bẩy, giọng nói sợ sệt, đau
đớn khôn nguôi.

“Muốn hạ độc giết bổn vương, đây cũng
là ý chỉ của Hoàng thượng sao?” Lưu Trọng Thiên chấn động, hôm nay thật không
ngờ phải chết ở Ô Hoàn, như vậy Uy Thất Thất chẳng phải sẽ trở thành nữ nhân bơ
vơ không nơi nương tựa.

Nếu không phải Lưu Duẫn trung thành
với mình…

“Cũng là ý chỉ của Hoàng thượng, Lưu
Duẫn quả thực bị bức ép bất đắc dĩ!”

Lưu Trọng Thiên vô cùng đau lòng thất
vọng, chàng luôn tận trung báo quốc với Đại Hán thiên tử, không ngờ Hoàng
thượng hóa ra lại là một tên tiểu nhân đố kị, giết Trọng Thiên rồi, y có thể an
tâm sao? Giang sơn Đại Hán có thể ngồi vững trên đó sao? Di chiếu đã giao cho
y, Lưu Trọng Thiên phò tá Hoàng thượng từ trước đến nay tâm chưa hề dao động,
giờ đây thực sự nếm trải vị đắng thương tâm, xem ra đối với Đại Hán, Lưu Trọng
Thiên không cần phải lưu luyến bất kì điều gì.

Hôm nay đây, sống hay chết, rốt cuộc
nên làm thế nào? Nhất định phải bảo toàn tính mạng cho trên dưới hơn bốn mươi
nhân khẩu gia đình Lưu Duẫn, Lưu Trọng Thiên kéo Lưu Duẫn, khẽ nói: “Đừng vội,
bổn vương có biện pháp vẹn cả đôi đường!”

“Thật ư?” Lưu Duẫn lập tức phấn chấn
hẳn lên, có biện pháp nào có thể khiến hắn không cần giết Vương gia, lại có thể
báo cáo kết quả, giải quyết đống phiền toái giúp hắn.

Có ai ngờ, xong rồi, toi đời Lưu
Duẫn!

Rèm cửa đại bản doanh được vén lên,
gian tặc Ngô Trung Nghĩa đi vào, tên tiểu nhân gian trá ấy bật cười. “Hay thật,
ta đã nghe thấy hết tất cả, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ, dám tiết lộ chỉ dụ của
Thái hậu, còn thả Tam vương gia, có phải đang chờ mấy chục mạng người nhà
ngươi…”

“Ngô Trung Nghĩa, ngươi quả là to
gan!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng nhìn hắn, thì ra sứ mệnh để hắn đi theo tới Ô
Hoàn chính là việc này, chẳng trách không ngại cực khổ, không buông một câu oán
hận nào.

Ngô Trung Nghĩa chắp tay sau lưng.
“Ngày mai Trung Nghĩa sẽ rời khỏi đây, Lưu Duẫn ngươi hãy đợi nhặt xác đi!”

Chuyện đã phát sinh ra nông nỗi này,
gần như chẳng thể xoay chuyển cục diện được nữa, Lưu Duẫn và Tam vương gia cùng
nhìn nhau, hiện tại biện pháp cũng chỉ có một thôi, Ngô Trung Nghĩa tên cẩu tặc
này, âm mưu tính toán kĩ lưỡng, nhưng hôm nay tính trật rồi, đây là nơi nào
chứ, Hoàng thượng và Thái hậu đã lộ nguyên hình rồi, còn cần giữ thể diện cho
gian tặc Ngô Trung Nghĩa sao? Giám quân vào lúc này còn không bằng một con chó.

Không chờ Lưu Trọng Thiên động thủ,
liền có một thanh đao gí sát trên cổ Ngô Trung Nghĩa, là Uy Thất Thất từ phía
sau lén lẻn vào, Uy Thất Thất cười gằn. “Có Uy Thất Thất ở đây, ai dám động đến
tướng công của tôi!”

“Vương... phi!” Ngô Trung Nghĩa cho
rằng đã trông thấy quỷ, lập tức nằm co quắp trên mặt đất, chẳng phải Uy Thất
Thất đã chết rồi sao? Lẽ nào hồn phách quay về để bảo vệ Lưu Trọng Thiên?

Lưu Duẫn há hốc miệng, nửa ngày cũng
không thốt nên lời, Thất tướng quân chẳng phải đã... Nhưng binh lính trước mặt
này không phải Uy Thất Thất thì còn ai vào đây.

“Còn ngây ra đó à, xử lí tên này thế
nào đây, tuyệt đối không thể thả hắn trở lại hoàng cung Đại Hán!”

“Đương nhiên không thể, trở về, cả
nhà Lưu Duẫn sẽ xong đời.” Không đợi Uy Thất Thất và Vương gia kịp phản ứng,
Lưu Duẫn đã bưng rượu độc lên, đổ vào miệng Ngô Trung Nghĩa.

Ngô Trung Nghĩa trong cơn hoảng hồn
vẫn chưa tỉnh lại, rượu độc rót đầy miệng, Lưu Duẫn bóp cằm hắn, rượu độc ực
một tiếng nuốt xuống, Ngô Trung Nghĩa sờ cổ họng, sợ tới nỗi sắc mặt trắng
bệch, chỉ vào Lưu Duẫn, trợn trừng mắt lên “Ngươi... Ngươi dám...”

Chưa kịp nói hết câu, ngã nhào xuống
đất, thất khiếu (*) chảy máu, giãy giụa vài cái rồi bất động.

(*) Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

Uy Thất Thất hoảng sợ ném đao đi, bịt
mắt nhào vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, tuy cô ghét cay ghét đắng Ngô Trung
Nghĩa, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến, ông ta sẽ chết ngay trước mặt mình.

Lưu Trọng Thiên vòng tay qua vai Uy
Thất Thất. “Việc này không nên chậm trễ, thay y phục của bổn vương cho Ngô
Trung Nghĩa, bổn vương và Thất Thất muốn rời khỏi đây vĩnh viễn không quay về
Trường An!”

Lưu Duẫn kinh hãi. “Vương gia, hai
người...”

“Hôm nay chuyện đã đến nước này, cho
dù Lưu Trọng Thiên muốn trở lại Trường An cũng không thể được nữa rồi, huống hồ
bổn vương đã quyết định cùng Thất Thất cao chạy xa bay.”

Lưu Trọng Thiên vuốt ve mái tóc Uy
Thất Thất, ánh mắt ngập tràn vẻ dịu dàng, bây giờ chẳng cần lo lắng chuyện gì
nữa, cuộc sống tươi đẹp đang chờ đón phía trước. “Lưu Duẫn, sau khi chúng ta
đi, ngươi để thi thể Ngô Trung Nghĩa lại trong đại bản doanh, sau đó phóng hỏa
đốt đại bản doanh, chờ khi binh lính dập tắt lửa, chắc cái xác cũng đã bị biến
dạng hoàn toàn, hơn nữa hắn quả thực là trúng độc mà chết, Hoàng thượng và Thái
hậu nhất định sẽ cho rằng hắn chính là Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, ngươi có
thể cứu người nhà của ngươi, ta cũng có thể sống hạnh phúc cùng với Thất Thất.”

Lưu Duẫn chợt vỡ lẽ ra, quỳ xuống
trước mặt Lưu Trọng Thiên. “Tạ ơn vương gia, Lưu Duẫn thật ngu muội, thiếu chút
nữa gây ra lỗi lầm lớn!”

Lưu Trọng Thiên kéo hắn đứng lên. “Có
điều, bổn vương và Thất Thất phải đi, chỉ có một mình ngươi đối mặt với Ô Hoàn,
bổn vương không thể giúp ngươi được nữa, đợt chiến dịch này, cố thủ vài ngày,
rồi lui quân đi để bảo toàn tính mạng cho binh lính, chờ chấn chỉnh đội ngũ tốt
rồi, trở lại chinh phạt sau cũng chưa muộn! Về cơ bản không cần đánh, Đại Hán
chắc chắn sẽ bại trận, tốt nhất cố giữ được quân số!”

“Lưu Duẫn đa tạ vương gia nhắc nhở,
nhất định sẽ hành sự theo lời dặn dò của Vương gia.”

Lưu Duẫn biết rõ tình hình hiện tại,
Lưu Trọng Thiên vừa đi, không có thống soái, một phó tướng như hắn làm sao chèo
chống nổi, chỉ cần qua tối nay, cứ dựa vào những lời Vương gia đã dặn, lui
quân, thua trận báo về Trường An, để Thái hậu và Hoàng thượng gánh lấy tàn cuộc
này, để bọn họ biết được, Đại Hán không có Tam vương gia tổn thất sẽ lớn tới
mức nào.

Lưu Trọng Thiên thay áo giáp, mặc y
phục binh lính vào, cầm trong tay bội kiếm, dắt Thất Thất ra khỏi đại bản
doanh, đại quân Ô Hoàn không ngừng tấn công vào doanh trại Đại Hán, Đại Hán đã
tổn thất nặng nề, nhưng cục diện này đã không còn sức xoay chuyển, Lưu Trọng
Thiên rất đau buồn, chàng chưa bao giờ có tâm trạng ngồi trơ mắt nhìn mặc kệ
mọi thứ như lúc này, song nếu bây giờ ở lại đây, sẽ chẳng còn cơ hội chạy trốn.

Lưu Trọng Thiên cố nén xúc động, ôm
lấy Thất Thất, phi thân nhảy ra khỏi doanh trại Đại Hán, biến mất trong bóng
đêm.

Chiến dịch Ô Hoàn, Đại Hán chưa kịp
chinh phạt người Ô Hoàn, quân đội đã tổn thất phân nửa, còn mất thống soái,
đương kim Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, mặt khác một viên giám quân cũng mất
tích trong trận chiến, đương nhiên vị giám quân kia chính là chỉ Ngô Trung
Nghĩa, song lúc này, ai còn quan tâm đến hắn chứ, toàn bộ Đại Hán kinh hoàng
trước sự ra đi quá đột ngột của Lưu Trọng Thiên, Vương gia anh dũng thiện chiến
tử trận rồi?

Chỉ có Hoàng thượng và Thái hậu biết
rõ vì sao đợt chiến dịch này lại thảm bại nặng nề như thế, vì sao Lưu Trọng
Thiên lại tử trận, Lưu Duẫn mang thi thể Tam vương gia về, hầu như đã cháy sém
biến dạng, thứ duy nhất có thể nhận ra chính là bộ áo giáp và bội kiếm.

Ngày hôm đó, Hoàng thượng uống say bí
tỉ, không lâm triều, quần thần đều cho rằng Hoàng thượng vì quá thương tâm,
không ai biết, lúc này trong lòng Hoàng thượng hối hận vô cùng, quặn đau xé
lòng, muôn phần tự trách, nỗi ân hận này sẽ đeo bám y suốt đời.

Cả Đại Hán chìm trong không khí tang
thương, nhà nhà treo cờ trắng, Đại Hán thiên tử đứng trên hoàng thành, nhìn sắc
cờ trắng tung bay trong thành Trường An, hét to lên lần nữa.

“Trẫm đã đi cứu đệ, trẫm không có lỗi
với đệ! Trẫm... Vĩnh viễn cũng sẽ không phạm sai lầm!”

Sau khi Đại Hán thiên tử hô xong,
giọng nói không còn hùng hồn như vậy nữa. “Dù sao đệ cũng muốn chết, chẳng qua
trẫm sớm tác thành cho đệ mà thôi!”

Hoàng thượng đâu biết rằng, y quả
thực đã tác thành cho Lưu Trọng Thiên, cũng tác thành cho phó tướng Lưu Duẫn,
không cần suốt ngày vì lỗi lầm đó mà áy náy, chỉ đáng thương tên tiểu nhân Ngô
Trung Nghĩa, nói là đáng thương cũng không đúng lắm, chí ít hắn cũng được đãi
ngộ như Vương gia, được hưởng lễ an táng long trọng của Đại Hán.

Trên con đường nhỏ giữa vùng núi chật
hẹp, một chiếc xe ngựa chạy từ đông sang tây qua đây, ngoài xe ngựa một người
thanh niên diện mạo khôi ngô, tuấn tú đương vung roi ngựa lên, roi ngựa lượn
vòng trên không trung, phát ra tiếng vang vun vút, xe ngựa phóng với tốc độ
nhanh.

“Em nói xem, cuộc sống hai ngàn năm
sau sẽ như thế nào?”

“Chàng cũng có hứng thú với chuyện
này?” Rèm xe được vén lên, Uy Thất Thất thò đầu ra, mặt tươi như hoa nói.

Phu xe kia chính là Lưu Trọng Thiên,
hiếm khi chàng cảm thấy cả người ung dung nhẹ nhõm, bật cười sảng khoái.
“Thường ngày là Vương gia Đại Hán, cũng chẳng có tâm tư để ý chuyện này, bây
giờ thoải mái rồi, ngược lại rất muốn biết, hai ngàn năm sau sẽ như thế nào.”

Chương 156: Sự kiện quan tài trống

Muốn nói về cuộc sống hai ngàn năm
sau, tinh thần Uy Thất Thất liền hưng phấn hẳn. “Vô cùng phát triển, đi Tây
Vực, hiện giờ phải mất tới mấy tháng, nhưng hai ngàn năm sau, chỉ mất có một
lát, phương tiện giao thông có các loại máy bay, các loại xe cơ giới.”

“Còn con người? Con người có thay đổi
gì không?”

“Người? Khi đó chúng em tuân thủ chế
độ một vợ một chồng, không có tam tòng tứ đức gì đó, đàn ông và phụ nữ kết hôn
dựa trên nền tảng tình yêu, thông thường ban đầu là nói lời yêu, sau đó kết
hôn, có điều... Hai chúng ta xem như kết hôn trước yêu đương sau!”

Lưu Trọng Thiên ngẩng đầu mỉm cười.
“Ai nói thế, trước đó ta đã yêu em rồi, mới kết hôn với em, ha ha.”

“Ai thèm tin chàng, chàng luôn mồm
nói không kết hôn sẽ bị rơi đầu, vì giữ cái đầu này em mới lấy chàng!” Uy Thất
Thất nhớ lại tình cảnh khi đó, vẫn cảm thấy rất mơ hồ.

“Còn người nhà? Người nhà em có những
ai?”

“Người nhà?” Nói đến người nhà, là
nỗi đau thương nhất của Uy Thất Thất, ông nội ơi, ông có biết Thất Thất đang ở
Đại Hán không, cháu đã kết hôn rồi, còn có con nữa. “Có ông nội thương yêu em
nhất, còn có người cha không quan tâm gì đến em, trong nhà có mẹ kế và con gái
bà ta thật đáng ghét, một cô em gái không chung quan hệ huyết thống với em,
đáng tiếc bây giờ em chẳng gặp được ai hết!”

Lưu Trọng Thiên cảm nhận được Thất
Thất đang buồn phiền, chàng hiểu cái cảm giác không được gặp người thân, vì vậy
liền cười lảng sang chủ đề khác. “Em thì sao? Hai ngàn năm sau em có cuộc sống
thế nào?”

“Chàng cứ như phóng viên ý nhỉ.” Thất
Thất nheo mắt lại. “Em là nữ thừa kế gia tài kếch xù, ung dung tự tại, em cũng
là quán quân Tán Đả, chị cả trường trung học, bình thường hay hùng hùng hổ hổ,
rất mạnh mẽ, có điều hiện tại đối diện với chàng, em cảm thấy em trở nên yếu
thế rồi.”

“Đâu có.” Lưu Trọng Thiên cười xòa.
“Chúng ta có hiệp nghị, hiện tại ta đã bán cho em rồi, em rất hùng mạnh!”

“À! Phải rồi!” Uy Thất Thất chợt bừng
tỉnh, sao lại quên khuấy mất, hiện tại mình không phải nhân vật tầm thường, mà
là người có nô lệ. “Đúng, Lưu Trọng Thiên, từ nay về sau nhớ phải nghe lời,
ngoan ngoãn hầu hạ em, bằng không... Hắc hắc!”

“Biết rồi, thưa chủ nhân, mời ngồi
yên nào!”

Uy Thất Thất còn chưa kịp phản ứng
xem chuyện gì xảy ra, xe ngựa đột nhiên tăng tốc, cơ thể cô lập tức va vào vách
xe, đồ tồi, phu xe đáng ghét, xem ra đến Tây Vực cần dạy dỗ chàng ta lại mới
được, bằng không sao có thể thuần phục chàng chứ.

Ngoài xe ngựa Lưu Trọng Thiên không
nhịn được bật cười, vẻ hạnh phúc mãn nguyện đã hiện rõ trên gương mặt chàng.

Lưu Trọng Thiên cùng Uy Thất Thất
chạy tới Tây Vực, Uy Thất Thất tích góp bạc, lại bắt đầu kinh doanh thẩm mĩ
viện, cuộc sống dần dần sung túc, Lưu Trọng Thiên cả ngày bồng bế con gái,
không cần bận tâm những chuyện quốc sự kia, thoải mái hơn rất nhiều.

Theo như hiệp nghị đã kí trước đó, Uy
Thất Thất hầu như ngồi trong sảnh đường, sai khiến Lưu Trọng Thiên làm cái này
cái nọ.

“Sổ sách hôm nay đã xong chưa?” Thất
Thất cố ý lớn tiếng hỏi han.

“Xong rồi, cũng đã căn dặn người hầu
rồi, vật liệu cũng mua rồi, tơ lụa cho xiêm y của em cũng mua rồi, cũng sai cả
người làm xe đạp cho em rồi.” Lưu Trọng Thiên phe phẩy quạt, trời nóng toát hết
cả mồ hôi.

“Ừm? Lưu Trọng Thiên, cảm giác chàng
rất không hài lòng nhỉ?” Ánh mắt Uy Thất Thất liếc về phía Lưu Trọng Thiên.

Lưu Trọng Thiên lập tức cười xun xoe,
xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay săn chắc. “Hài lòng, còn việc vất vả gì
khác, ta cũng có thể làm, có điều...” Lưu Trọng Thiên lau mồ hôi. “Vừa mệt vừa
nóng, khuya hôm nay, có thể... Đấm bóp chân, mát xa chút cho ta được không!”

Lưu Trọng Thiên biết mình đã không
còn là Vương gia, nhưng có chút thói quen vẫn chưa sửa được, tỉ như xưng hô bổn
vương, không quen phải tự mình lấy thứ này thứ kia vân vân.

“Ồ!” Thất Thất ngắm nghía móng tay.
“Thấy chàng cực nhọc như vậy, thôi được.”

Lưu Trọng Thiên rất hài lòng với cuộc
sống ở Tây Vực, vui vẻ bình an, không có phiền não, chỗ ở cũng rất xa hoa, thư
thái yên tĩnh, cũng không kém mấy so với vương phủ ở Trường An.

Lưu Trọng Thiên tắm táp xong liền trở
về phòng, phát hiện Uy Thất Thất đứng lộn đầu trên giường, dọa chàng nhảy dựng
lên. “Thất Thất, em lại làm trò quỷ gì thế?”

“Thúc đẩy máu tuần hoàn, rất khoa học,
tới làm cùng đi!”

“Làm cùng!” Lưu Trọng Thiên lắc đầu,
vẫn quen nếp kia, đến trước thư án đọc sách một lát, xem đủ rồi mới trở lại
trước giường, phát hiện Uy Thất Thất vẫn đương trồng cây chuối.

“Đấm chân!” Lưu Trọng Thiên nằm
xuống, duỗi chân ra. Uy Thất Thất không tình nguyện kết thúc màn trồng cây
chuối, ngồi bên cạnh Lưu Trọng Thiên, giả bộ nũng nịu, phóng ra ánh mắt quyến
rũ. “Vâng, Vương gia, nô tì nhất định hầu hạ Vương gia chu đáo!”

Lưu Trọng Thiên mềm lòng, biết ngay
nàng lại dùng chiêu này, lần nào cũng trốn tránh lao động, khiến chàng mệt gần
chết, lần này nhất định phải kiên quyết, khi còn là Vương gia đã thua lia lịa,
giờ đây phải thành công mới được.

“Bắp chân, đấm đi!” Lưu Trọng Thiên
liếc mắt sang chỗ khác, không nhìn cô, đề phòng mình nhìn rồi, lại không nhịn
được ôm lấy cô.

“Vâng, Vương gia.” Thất Thất nắm tay
vung xuống, nhẹ nhàng đấm bóp.

Lưu Trọng Thiên hưởng thụ nhắm mắt
lại, công phu đấm chân của Uy Thất Thất không tệ chút nào, luôn khiến Lưu Trọng
Thiên có cảm giác rất khoan khoái, có điều... Lưu Trọng Thiên cảm giác nắm đấm
của Thất Thất càng ngày càng lên cao, rõ ràng... Nàng bắt đầu đấm phía trong
bắp đùi chàng... Quả thực đây là động tác cực kì khiêu khích...

Cảm giác khô nóng khiến Lưu Trọng
Thiên không nhịn được túm lấy tay Thất Thất, kéo cô ngã lên người mình, xoay
người đè cô xuống. “Trốn tránh lao động, còn khiêu khích bổn vương, không cần
hầu hạ bổn vương nữa, thị tẩm thôi!”

“Ha ha, dạ, nô tì tuân lệnh...” Uy
Thất Thất cười tươi một hồi, từ cơ ngực, trượt một đường xuống dưới. “Vương
gia, cũng không nên bạc đãi nô tì nha!”

Quyến rũ mê người, bàn tay nhỏ bé
không an phận vuốt ve Lưu Trọng Thiên.

“Đương nhiên không rồi... Bổn vương
hiện tại sẽ hậu đãi em...” Lưu Trọng Thiên cúi người xuống hôn.

“Cha, mẹ...” Giai Giai tiến vào,
không biết tiểu nha hoàn trông nom con bé có phải đang ngủ không, con bé dụi
mắt, giống như còn chưa tỉnh ngủ.

“Giai Giai!” Uy Thất Thất đẩy Lưu
Trọng Thiên ra, chỉnh trang lại y phục, nhanh chóng nhảy xuống giường, ôm lấy
Giai Giai, dỗ dành con bé.

“Ah! Chết tiệt!” Lưu Trọng Thiên
trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi nữ nhân dưới người đâu, hại chàng khó lòng
áp chế những dục vọng kia, trong mắt vằn lên tia máu.

Tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy vào,
chạy tới chỗ Giai Giai. “Sao lại chạy ra ngoài, ông chủ, bà chủ, lần sau Tiểu
Hồng nhất định sẽ chú ý. Đã quấy nhiễu ông bà chủ rồi!” Dứt lời lui ra ngoài.

Nha hoàn vừa rời đi, Lưu Trọng Thiên
liền xuống giường ôm lấy Thất Thất. “Hiện tại muốn trốn, cũng không được rồi,
phải làm cho bổn vương vui vẻ mới được, tiểu mĩ nhân của ta...”

Uy Thất Thất đến Tây Vực, dường như
cũng đã quen với cuộc sống nơi này, song cô phát hiện ra một chuyện khiến cô
hết sức ảo não, đó là ở nơi lạc hậu này không có các biện pháp tránh thai, cô
xoa cái bụng đang dần dần nhô lên, lòng tràn đầy buồn bực, sẽ không sinh nở
liên tục đấy chứ, chẳng trách nhà nào cũng có đông con như vậy, cô căm tức nhìn
Lưu Trọng Thiên đương đọc sách trong phòng, nam nhân thật hạnh phúc, nếu như ở
hai ngàn năm sau, cô có vô số biện pháp để không mang thai, nhưng nơi đây là
Đại Hán chết tiệt, mình sắp biến thành thiếu phụ luống tuổi rồi.

“Thất Thất, em nói xem nên đặt tên
cho con là gì?”

“Không biết.”

“Ta xem rồi, con trai sẽ gọi là Lưu
Phất Lăng, con gái sẽ gọi là Lưu Chiêu Dương.” Lưu Trọng Thiên tràn đầy tự tin
nói.

“Cái gì?” Thất Thất cho là mình nghe
lầm. “Tên con trai là gì?”

“Lưu Phất Lăng,
ta xem qua rồi, cái tên này tương lai có mệnh đại phú đại quý.”

Uy Thất Thất cảm
thấy cái tên này sao quen quá vậy? Cô cố gắng ngẫm lại, tức thì chấn động, trời
ơi, Lưu Phất Lăng là Hán Chiêu Đế của Đại Hán, người kế nhiệm đời sau của đương
kim Hoàng thượng, Lưu Trọng Thiên sao lại đặt tên này cho con trai chàng? Lẽ
nào... Sao có thể chứ? Lưu Trọng Thiên không phải là hoàng đế, đâu có lí gì!

“Không được!”
Thất Thất kháng nghị. “Nếu là con trai, tên nào cũng được, riêng tên này thì
không!”

“Quyết định vậy
rồi, Lưu Phất Lăng, không đổi. Không có cái nào thích hợp hơn tên này!” Lưu
Trọng Thiên đặt sách xuống, có chút mất hứng, chàng đã không có cơ hội đặt tên
cho đứa con đầu lòng, tên là Giai Giai gì đó, cái tên kì cục, lần này tuyệt đối
không thể nghe lời Thất Thất, nơi này là Đại Hán, không phải hiện đại, chuyện
đặt tên vẫn phải theo tập tục Đại Hán.

Thất Thất lắc
đầu một cái, có thể là mình đã lo xa, trùng tên là chuyện rất đỗi bình thường,
chẳng phải cái tên Uy Thất Thất cũng không ít đó sao? Cũng đâu có vì từ hiện
đại vượt thời không tới đây.

Uy Thất Thất
mang thai mười tháng, Lưu Trọng Thiên cũng bị giày vò mười tháng, nữ nhân hai
ngàn năm sau thật khó chiều, cái này không được, cái kia cũng chẳng xong, còn
nhắc đi nhắc lại cái gì mà dưỡng thai, hàng ngày phải kể chuyện xưa cho cái
bụng Thất Thất nghe, kể đến nỗi buồn ngủ, nếu so với xuất chinh đánh trận còn
khổ cực hơn nhiều, sau mười tháng, Uy Thất Thất quả nhiên sinh ra một đứa bé
trai, Lưu Trọng Thiên vui mừng khôn xiết, Lưu Phất Lăng, Tiểu Phất Lăng của
chàng, suốt ngày cười toe toét.

Trong lòng Uy
Thất Thất vẫn cảm thấy không thoải mái, bảo bối yêu quý, không muốn gọi cái tên
đó chút nào, nhưng nhìn dáng vẻ Lưu Trọng Thiên hớn hở ra mặt, liền biết muốn
thay đổi cũng khó.

Lưu Trọng Thiên
ra đi đã bốn năm rồi, Đại Hán thiên tử vẫn không sao yên dạ yên lòng nổi, tuy
rằng y đã tìm đủ mọi lí do an ủi mình, nhưng chẳng có chút hiệu quả nào, mối
tâm bệnh kia không sao tháo gỡ được, đồng thời còn khiến y phải chịu đựng gấp
bội. Tưởng niệm một người khác nữa, chính là Uy Thất Thất, nữ nhân hoạt bát
đáng yêu, hiện giờ hai người họ đều đã không còn nữa, sự hiu quạnh khiến y cảm
thấy rất cô độc.

Đại Hán thiên tử
vẫn luôn có một nguyện vọng, đưa quan tài Uy Thất Thất dời đến hoàng lăng,
nhưng cũng không muốn làm trái di nguyện lúc lâm chung của Uy Thất Thất, bây
giờ Lưu Trọng Thiên cũng ra đi được bốn năm rồi, y không có lí gì cần tuân thủ
giao ước kia nữa.

Vì vậy Đại Hán
thiên tử quyết định di dời quan tài, đương nhiên muốn thay một chiếc quan tài
mạ vàng mới cho Thất Thất y yêu quý, sự kiện quan tài Uy Thất Thất trống trơn
rốt cuộc cũng bị bại lộ.

Quan tài trống
vẫn hoàn trống, chỉ cần mở ra xem sẽ biết, muốn giấu giếm cũng vô ích rồi. Lưu
Trọng Thiên và Uy Thất Thất đương sống vui vẻ hạnh phúc ở Tây Vực xa xôi đâu có
ngờ được, chiếc quan tài trống kia đã gây ra rắc rối phiền toái, giả chết vẫn
hoàn giả chết, không phải thật.

Đại Hán thiên tử
cho rằng mình nghe lầm, căm tức túm lấy cổ áo Tiểu Vu Tử. “Ngươi nói cái gì?
Ngươi muốn lừa gạt trẫm sao? Quan tài Uy Thất Thất rốt cuộc là thế nào?”

Báo cáo nội dung xấu