Vụ Bí Ẩn Bẫy Chết Trong Hầm Mỏ - Chương 18 - 19

Chương XVIII:LẠC TRONG SA MẠC

Ở trên cao, Bob và Hannibal cũng chứng kiến cảnh mặt trời
mọc. Sau khi tắt đèn chiếu, cảnh sát trưởng vươn vai ngáp, Jim Hoover ngọ nguậy
trên ghế, để cho đỡ mỏi. Ai cũng căng cặp mắt đỏ hoe do mệt mỏi và nhìn quá lâu
trong bóng tối.

- Tôi không hiểu lại sao chưa tìm ra bọn chúng - Tait
tuyên bố. Theo tôi, chúng không còn trên vùng đồi núi nữa...

- Vậy thì bọn chúng ở đâu? - Bob hỏi - Nếu bọn chúng đi
hết con đường chính, thì đã bị đội tuần tra chặn đường rồi. Chú phi công lái
chiếc trực thăng kia đã đi hết vùng đá viền sa mạc. Chú ấy đã nói thế mà!

- Có thể bọn chúng trốn trong một ngôi làng bỏ hoang trên
đồi - Hannibal nói. Có chỗ cây um tùm đến nỗi trốn rất dễ.

- Có thể - Cảnh sát trưởng thừa nhận - Nhưng tôi dám chắc
bọn cướp đã theo một con đường nào đó ra đến sa mạc. Dù sao, chúng có thể có
xăng dự trữ phía sau xe, nhưng đâu có mang theo thực phẩm. Không có đồ ăn, thì
ở lại trên đồi làm gì? Tôi nghĩ, bọn chúng sẽ tìm cách về nhanh đến một chỗ
thành phố.

- Giả sử bọn chúng đang ở trong sa mạc, có cách nào tìm
ra bọn chúng không? - Bob hỏi.

- Chắc chắn! Sa mạc rộng lớn lắm, nhưng không thể trốn
được! Đi thôi!

Jim Hoover đổi hướng ngay. Trực thăng rời khỏi vùng cây
cối để bay qua sa mạc.

° ° °

Doris rút ra khỏi túi một chiếc khăn cổ màu mè để lau
trán. Nắng càng lúc càng gắt. Tuy rất mệt, nhưng Doris không ngủ được. Doris
cảm thấy lo lắng. Lần thứ năm từ đầu sáng, cô bé đi vòng qua xe, rồi trở lại
ngồi cạnh Peter trong bóng mát chiếc xe... một cái bóng đang nhỏ hẹp dần, khi
càng về trưa.

- Trễ quá! - Doris thở dài - Cũng gần mười hai giờ trưa
rồi. Sao người ta chưa tìm thấy bọn mình!

Peter mệt mỏi nhún vai.

- Và bọn mình chưa ăn gì từ bữa picnic ở Hambone! Anh đói
quá.

- Sao anh có thể lo nghĩ đến thức ăn, trong khi ta đang
không có nước uống! - Doris la lên - Miệng em khô gần chết...

Cô bé đột ngột ngưng nói, đập tay vào trán.

- Sao em ngu quá. Đáng lẽ em phải nghĩ ra sớm hơn...

- Ý em nói gì vậy? Peter hỏi.

Không trả lời, Doris đứng phốc dậy, cúi vào trong xe, lục
lạo trong ngăn phía trước, lấy ra một hộp cứu thương. Cô bé mở cái hộp quý báu,
lấy cây kéo ra.

- Em định làm gì đấy?

Peter hỏi thăm trong khi Doris đắc thắng huơ cây kéo. Cô
bé chỉ cây xương rồng to mập, cách đó vài bước.

- Ta sẽ cắt mấy khúc xương rồng này. Loại cây này lúc nào
cũng có nước - Doris giải thích - Khi mưa, xương rồng hút nước mưa dự trữ cho
những đợt hạn hán. Em mới nhớ ra.

- Cũng may là em nhớ ra! - Peter nói - Anh rất muốn uống
nước.

Peter cầm kéo chạy ra xương rồng, Peter cực nhọc lắm mới
cắt vào cây được, vì cây dày và cứng. Nhưng cuối cùng, Peter cắt được hai miếng
đầy nước. Peter đưa cho Doris một miếng, rồi cắn vào miếng còn lại.

Hai bạn nhăn mặt.

- Không biết điều nào tệ nhất - Peter nói khẽ - Chết khát
hay nhai cái thứ gớm ghiếc này!

Doris vẫn tiếp tục nhai chậm chậm khúc xương rồng có
nước, rồi nhả bã ra. Lúc này mặt trời đang ở đỉnh cao, chiếu thẳng xuống đầu
hai bạn.

- Hay ta núp dưới xe - Doris đề nghị. Nếu trực thăng còn
tuần tra, thì vẫn có thể thấy chiếc xe.

Hai bạn bò xuống xe. Bóng mát dưới xe làm cho hai bạn
thấy đỡ nóng hơn một chút.

- Ở đây mát hơn nhiều! Peter thở dài và nằm xuống chờ
đợi.

Nằm nghỉ như vậy giúp hai bạn chăm chú cảnh giác nhiều
hơn. Hai bạn nghe thấy tiếng con chim sa mạc kêu, rồi nhìn thấy con chuột có
túi nhỏ thò đầu ra khỏi hang. Nhiều con thằn lằn mạo hiểm đến chiếc xe, tìm
thức ăn. Xung quanh, sa mạc mênh mông như đang rùng mình dưới cái nắng gắt. Sau
một thời gian, mà hai bạn nghĩ là mấy tiếng liền, Peter đột ngột ngẩng đầu lên.
Doris ngẩng đầu theo.

- Em cũng nghe! - Doris thì thầm.

Từ xa, tiếng đặc trưng cua trực thăng đang lớn dần!

- Nó đến đấy! Doris kêu.

Hai bạn vội chui ra khỏi chỗ núp. Rất tiếc! Tiếng bay
đang giảm dần. Hai bạn hoài công nhìn bầu trời xanh: không có gì hết!

- Em chắc chắn là trực thăng mà! Doris tuyên bố.

Nhưng dù cố lắng tai, hai bạn không nghe thấy được gì
thêm.

- Ôi! Tại sao họ không tìm ra ta! - Doris kêu - Nếu họ không
tới nhanh, chắc là bọn mình chết mất!

- Cố lên Doris ơi - Peter nói - Thế nào họ cũng sẽ thấy.
Anh tin chắc mà!

Nhưng giọng nói của Peter không tin tưởng lắm.

Rồi... hai bạn lại nghe tiếng động. Trực thăng đang tuần
tra... Bây giờ hai bạn thấy được trực thăng đang tiến gần. Doris và Peter tràn
trề hy vọng nhảy lại chỗ, hươ tay và la hét:

- Đây! Đây! - Doris kêu - Xuống nhanh đi!

Rồi hai bạn nhận ra rằng trực thăng đã thấy mình. Trực
thăng đổi hướng để bay thẳng về phía hai bạn. Trong khi trực thăng hạ cánh
xuống đất nhẹ nhàng, Peter vì Doris chạy ra với đoàn cứu tinh.

Cảnh sát trưởng Tait bước ra khỏi ghế.

- Có sao không? - Ông lo lắng hỏi.

- Ổn cả! Doris vui sướng khẳng định.

Peter chỉ hướng sa mạc.

- Bọn cướp đi bộ ngả này! - Peter giải thích.

- Đúng - Doris nói thêm - Bọn chúng quyết định đi bộ, sau
khi làm hư xe.

Canh sát trưởng cười.

- Có lẽ bọn chúng đang bắt đầu hối hận rồi đó - Ông nói.

Hannibal và Bob rất muốn xuống gặp bạn, nhưng cảnh sát
trưởng đã trở lên ghế ngồi, ông nói một cái gì đó với phi công, Jim Hoover gật
đầu, rồi nói vào micro của máy rađio.

Sau đó phi công cúi xuống Peter và Doris và la lên, tiếng
nói bị động cơ làm át đi:

-
Không đủ chỗ cho hai em. Mà chúng tôi phải đuổi theo bọn cướp nữa. Tôi đã gọi
chiếc trực thăng kia đến rước các em. Năm phút nữa, nó sẽ đến chở các em!

Vừa
nói, anh vừa đưa bình nước cho Peter. Rồi trực thăng cất cánh, bay theo hướng
đi của Manny và Gasper.

Peter
và Doris mỉm cười nhìn nhau.

-
Dường như bọn cướp sẽ không còn phải chịu cực dưới ánh nắng lâu nữa - Doris
nói.

Rồi
cô bé phá lên cười khi nghĩ đến bộ mặt của Gasper và Manny!

Chương
XIX: BÍ MẬT CỦA NHÀ TRIỆU PHÚ

Từ
lúc đó trở đi, mọi việc xảy ra rất nhanh. Một tiếng sau, bọn cướp đã bị bắt,
còng tay và đưa trở về Twin Lakes trong chiếc trực thăng tuần tra. Hai tên cướp
bị ánh nắng thiêu cháy đã kiệt sức. Sau khi đi được mấy cây số trong sa mạc,
bọn chúng đã chịu thua cái nóng và ngã gục. Bọn chúng được chở đến một vùng đất
đang khai phá, cách nhà Thrugon hai bước.

Doris
và Peter, được đưa về trước, thích thú nhìn thấy bọn chúng đã bị bắt.

Vài
phút sau, đến lượt cảnh sát trưởng, Hannibal và Bob trở về. Hai thám tử vui
mừng gặp lại Doris và Peter và chào cậu Harry đang từ từ bình tâm.


Magdalena cũng có mặt ở đó, loay hoay phân phát bánh mì kẹt thịt cho mọi người
và an ủi hai người làm việc Mêhicô. Hai người Mêhicô đã trở về giữa đêm và đang
ngồi trên bậc thềm nhà Thrugon. Hai anh có vẻ lo lắng và sợ hãi, không chịu nói
chuyện với ai. Con chó canh to tướng cũng bị xích gần đó, đang thở hổn hển.
Chính Thrugon đang đứng trước cửa nhà, chau mày.

-
Bây giờ mọi người đã về rồi - ông nói - có ai có thể giải thích cho tôi biết có
chuyện gì không, và những người mới bị bắt là ai?

Doris
hoàn toàn không thèm để ý đến nhà triệu phú và quay sang Hannibal kêu:

-
Ta đã đoán ra đúng sự thật về Gilbert Morgan! Hắn đã tham gia vụ cướp tiền ở
Phoenix cách đây năm năm và hai tên này đồng lõa với Gilbert Morgan! Bọn chúng
đã thừa nhận điều này hôm qua, khi xe đang chạy trên đồi núi.

-
Chúng tôi không thừa nhận gì hết! Manny càu nhàu.

-
Có chứ - Doris vẫn nói - Khi chúng tôi nói rằng chúng tôi biết tất cả, ông đã
bàn về việc loại bỏ chúng tôi. Vì chúng tôi đã biết quá nhiều về ông!

Hannibal
mỉm cười thỏa mãn.

-
Phải - Hannibal nói thêm - Chúng tôi đã đoán ra đúng sự thật. Tất cả mảnh hình
ghép rất khớp nhau.

-
Cậu đang nói gì vậy? - Cảnh sát trưởng hỏi.

-
Hannibal, đề nghị cậu giải thích cho rõ hơn, để chúng tôi hiểu - cậu Harry nói.

-
Được! Thám tử trưởng đáp.

Rồi
sau khi nuốt miếng bánh mì kẹp thịt cuối cùng, Hannibal bắt đầu nói:

-
Khi người đàn ông chết tìm thấy trong mỏ được nhận dạng là một tên cướp nguy
hiểm, tụi cháu đã tự hỏi không hiểu một người như thế đến một nơi hẻo lánh như
Twin Lakes để làm gì. Cái gì đã thu hút hắn đến Mỏ Chết… Cho nên tụi cháu đến
tòa soạn báo tra khảo các số báo cũ địa phương... và phát hiện rằng có nhiều sự
kiện đáng lưu ý đã xảy ra cách đây năm năm...

Chính
vào lúc đó xác của Gilbert Morgan đã bị nhốt trong mỏ. Vào chính ngày đặt hàng
rào để đóng mỏ, một chiếc xe lấy cắp ở Lordsburg đã được phát hiện cách mỏ hai
thước. Tụi cháu đã giả thiết rằng Morgan dùng xe để đến Twin Lakes. Nhưng tụi
cháu không có bằng chứng! Nên tụi cháu đã thử tìm lại dấu vết của Morgan tại
Lordsburg... Tất cả những gì tụi cháu biết được là tờ báo thành phố đó có
thông báo rằng Mỏ Chết sắp bị đóng cửa vĩnh viễn...

Một
điều khác nữa: cũng cách đây năm năm, bà Macomber đã quay lại Twin Lakes mua
nhà. Trong một nhà của bà, đang bỏ hoang, tụi cháu đã tìm thấy một số báo
Phoenix, cũ năm năm, tường thuật lại vụ cướp ở thành phố đó, thủ phạm là ba
người đàn ông và một người phụ nữ. Số tiền mất cắp lên đến một phần tư triệu
đôla. Số báo này ra chỉ vài ngày trước khi mỏ đóng cửa... và vài tháng trước
khi bà Macomber quay về đây mua nhà. Dường như có thể chính Morgan đã mang tờ
báo đến đây... đã ở trong nhà trước khi vào mỏ. Tụi cháu nghĩ rằng Morgan là
một trong ba tên cướp tiền. Bây giờ tụi cháu biết mình đã đoán đúng, còn...
(Hannibal quay sang Manny và Gasper) đây là hai tên đồng lõa của Morgan.

Thám
tử trưởng mỉm cười tử tế với hai gã đàn ông trước khi nói tiếp:

-
Khi xác của Morgan được phát hiện trong mỏ tuần rồi, nhiều kẻ tò mò đã ào đến
Twin Lakes để tìm cảm giác mạnh. Và ông Gasper đây là một trong những kẻ hiếu
kỳ ấy! Khi hay tin về xác chết trong mỏ, Gasper đã lao đến đây, lẻn vào kho
thóc của ông Osborne và khi bị phát hiện, đã tấn công Peter. Gasper tìm một cái
gì đó... nhưng không tìm ra. Nên Gasper phải ở lại, lảng vảng trong vùng này,
có lẽ đã trốn trong nhà của bà Macomber. Cháu chắc chắn là chính Gasper đã lấy
thực phẩm trong nhà bà Macomber và bỏ mẩu thuốc lá trong bồn rửa chén nhà bếp.
Trừ phi bà Macomber tự nguyện tiếp liệu cho Gasper.

Gasper
không trả lời.

-
Không quan trọng! - Hannibal nói tiếp - Có lẽ Manny cũng ở đâu đây trong vùng
này, nhưng tụi cháu không phát hiện dấu vết nào về sự hiện diện của hắn. Chính
Gasper phụ trách việc canh gác. Chiều hôm qua, mọi người đi vắng, Gasper đã bỏ
thuốc ngủ vào tô đồ ăn của con chó nhà ông Thrugon, đi gọi Manny và cả hai quay
lại toan tìm phần tiền mà Morgan đã giấu.

Hannibal
quay sang Wesley Thrugon.

-
Chú đã tìm thấy số tiền trong mỏ, đúng không chú Thrugon?

Thrugon
lắc đầu.

-
Rất tiếc, nhưng cậu nghĩ sai rồi. Khi cho mở cái mỏ, tôi không lục soát kỹ. Và
khi cảnh sát trưởng và người của ông ấy tìm kiếm kỹ, sau khi phát hiện xác chết
thì cũng không thấy gì. Theo tôi nghĩ, mỏ chưa hề có gì bao giờ.

- Chưa hề có gì à?

Hannibal lấy cục đá trong túi ra và ném lên trời.

- Không có gì à? Kể cả... vàng?

Thrugon có vẻ bối rối.

- Vàng hả? - Cảnh sát trưởng hỏi lại - Mỏ Chết chưa hề chứa
vàng bao giờ!

- Nhưng bây giờ thì có - Hannibal tuyên bố - Cháu lượm
được cục đá này trong mỏ, hôm Doris phát hiện xác chết của Morgan. Cháu có đưa
cho thợ kim hoàn ở Lodsburg xem. Nghe nói đúng là có vàng thật... vàng pha lẫn
với đồng.

Tait có vẻ chưng hửng.

- Nhưng... nếu có mỏ vàng, thì sao người ta không phát
hiện sớm hơn?

Hannibal lại đút tay vào trong túi, lấy ra một cục đá thứ
nhì long lanhh đưa cho cảnh sát trưởng.

- Tối hôm qua, lúc ở trong mỏ - Hannibal giải thích -
cháu đã tìm thấy cái này dính trong vách, với những cái khác y hệt. Nếu nhìn kỹ
chú sẽ thấy đó là vàng xanh... tức là vàng pha ít bạc...

Sau khi dừng một lát, Hannibal ra vẻ tự mãn khi nói tiếp:

- Tối hôm qua, khi tuần tra tìm Doris và Peter, cháu đã
suy nghĩ về hai mẩu đá này. Cháu biết rằng vàng thường bị lẫn với những kim
loại khác như đồng hay bạc... Nhưng cháu không tin rằng hai kim loại hoàn toàn
khác nhau có thể lẫn với vàng trong cùng một mỏ. Cháu cũng nghĩ đến những tiếng
nổ trong mỏ và cháu đã nhìn kỹ hơn mẫu vàng xanh này... Nếu chú chịu khó nhìn
kỹ, thì chú sẽ thấy là không phải lúc nào cục vàng cũng nằm trong vách mỏ.

Cảnh sát trưởng thắc mắc lấy kính lúp xem kỹ mẫu vàng.

- Ủa… có cái hình gì đó! Ông la lên.

- Đúng. Hình hoa cam nhỏ xíu. Vàng này xuất phát từ nhẫn
cưới!

Thrugon bước lên.

- Cậu tìm thấy cái này ở đâu? - Ông hỏi - Thật ra là cậu
đã lượm ở đâu? Không thể nào lấy trong mỏ tôi được!

- Chối cũng vô ích thôi! - Hannibal nói - Cháu tin chắc
rằng nếu chú đã đã vô ý để sử dụng vàng vào mục đích không lương thiện, thì sẽ
còn có những mẫu khác nữa, mà chú cảnh sát trưởng sẽ thấy rõ. Chỉ cần vào tìm
thôi. Cháu còn nhớ chỗ!

Thám tử trưởng quay sang cảnh sát trưởng.

- Ông Thrugon đã làm một vụ lừa đảo - Hannibal giải thích
- Ông ấy đã "nhồi" cái mỏ của mình. Để làm việc này, ông đã cho vàng
vào khẩu súng săn, rồi nhả súng vào thành mỏ. Sau đó, ông dẫn những người cả
tin đến đây, cho họ xem mỏ vàng. Nhân viên Mêhicô của ông được lệnh làm việc
tích cực trong mỏ mỗi khi có khách đến, để cho khách có cảm giác là mỏ đang được
khai thác. Thrugon đi tìm họ ở Lordsburg, dẫn họ đến đây, cho họ xem cảnh khai
thác vàng trong mỏ và thuyết phục họ đầu tư vốn vào mỏ. Chỉ vậy thôi.

- Thật là vô lý! - Cậu Harry kêu - Wesley Thrugon là nhà
triệu phú mà. Anh ấy có lợi gì khi làm chuyện này?

Thrugon phá lên cười.

- Đương nhiên là tôi chẳng có lợi gì! Thật là buồn cười!
Buộc tôi là lừa đảo... Tôi ấy à! Ha ha ha!

- Khi vào mỏ, cháu sẽ chỉ... - Hannibal vẫn nói.

- Các người sẽ không được vào mỏ! - Thrugon giận dữ hét
lên, mắt lo sợ nhìn về lối vào mỏ - Tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho luật sư.
Trong lúc tôi đi gọi điện thoại, tôi cấm không cho bất cứ ai bước chân vào mỏ,
nếu không tôi sẽ đệ đơn kiện!

- Khi nào vào tù, anh tha hồ mà gọi cho luật sư - Cảnh
sát trưởng đột ngột nói lạnh lùng - Tôi đã có đủ chứng cứ để bắt giữ anh như
một kẻ bị tình nghi... và đi lấy giấy phép khám xét nhà anh.

- Cái gì? Chẳng lẽ anh lại tin lời thằng nhóc khốn kiếp
kia - Thrugon gầm lên - Nó điên rồi!

- Trái lại, tôi thấy nó hết sức minh mẫn và sáng trí!

Cảnh sát trưởng đáp.

- Cảm ơn chú cảnh sát trưởng Tait - Hannibal nói - Nhưng
còn một điều cháu muốn làm sáng tỏ...

Hannibal
quay sang Gasper và Manny.

-
Bà Macomber đâu? - Hannibal hỏi - Bà đang chờ đâu đó à?

-
Bà Macomber nào? - Manny hỏi, nét mặt hoàn toàn không hiểu gì.

-
Bà chủ của mấy ngôi nhà lụp sụp đằng kia - Gasper giải thích cho tên đồng lõa -
Bà ấy tên là Macomber.

Đến
lượt Hannibal tỏ ra không hiểu.

- Ý
ông nói... ông không biết bà ấy à?

Hắn
có vẻ nói thật. Hannibal véo môi dưới.

-
Tụi cháu nghi ngờ bà Macomber là thành viên thứ tư của băng cướp tiền ở Phoenix
- thám tử trưởng giải thích - Nhưng tụi cháu không có bằng chứng nào rằng bà ấy
có dính líu đến vụ cướp ấy, ngoại trừ việc nhận dạng của bà phù hợp với nhận
dạng của người phụ nữ lái xe cho bọn cướp. Và bà Macomber đã biến mất khỏi
Phoenix, ngay sau vụ cướp. Cuối cùng, sau khi hay tụi cháu đang điều tra về quá
khứ của tên Morgan, bà ấy đã bốc hơi mất.

Thrugon
phá lên cười:

-
Tôi đã nói thằng nhóc này điên rồi mà! Ai lại
đi nghi ngờ bà Macomber là tên cướp!

Lần thứ nhì, Thrugon lại không cưỡng mình nổi và liếc
nhìn về hướng mỏ.

- Nếu cháu bị điên - Hannibal nói khẽ thật dịu dàng - thì
tại sao chú lại đang toát mồ hôi?

Rồi thám tử trưởng đột ngột vỗ trán.

- Mình ngu quá - Hannibal la lên - Mình cứ tưởng bà Macomber
cố tình biến mất, bởi vì bà đã tham gia vụ cướp. Nhưng hoàn toàn không phải
vậy, đúng không chú Thrugon? Bà ấy biến mất... bởi vì bà ấy biết chú! Và bà ấy
biết một cái gì đó về chú, mà chú muốn giấu… Có phải vậy không ạ? Vậy thì cháu
xin hỏi chú chuyên gì đã xảy ra với bà Macomber? Bà đang ở đâu?

Thrugon nuốt nước miếng.

- Làm sao tôi biết được? Ông đáp.

Nhưng một lần nữa, ánh mắt ông lại quay sang mỏ. Khi đó,
Hannibal không phân vân nữa. Cậu lao đến xe cảnh sát trưởng, lấy đèn pin rồi
chạy về lối vào mỏ. Cảnh sát trưởng chỉ Thrugon và nói với phụ tá:

- Canh chừng người này! Ông ra lệnh.

Rồi cùng với Doris, cậu Harry, Bob và Peter, cảnh sát
trưởng lao theo Hannibal...

Thám tử trưởng đã chạy trước khá xa. Cùng với nhóm người
phía sau, thám tử trưởng bước vào hành lang chính, rẽ sang trái, bước qua cái
vách có mẫu vàng, dùng đèn pin rọi sáng đường đi.

Bob và Peter bắt kịp sếp, lúc cậu ấy rẽ sang một hành
lang nhỏ bên hông… hành lang nhánh nơi Doris đã phát hiện xác chết Morgan.

Đến miệng hố nơi lên cướp đã kết thúc cuộc đời không hay
của hắn, Hannibal chiếu sáng vào cái giếng tối tăm. Ở đó, tuốt dưới đáy, ba
thám tử trẻ thấy chính bà Macomber bị trói, bị nhét giẻ vào miệng, nhưng đang
giãy giụa hết sức mình.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3