Vụ Bí Ẩn Bẫy Chết Trong Hầm Mỏ - Chương 20 - 21 (Hết)

Chương XX: TIỀN Ở ĐÂU?

Khi thấy nhóm người phía trên mình, mắt bà Macomber sáng
lên. Cảnh sát trưởng nhanh chóng tìm ra cái thang, đặt sát thành giếng, ông
bước nhanh xuống và trước tiên tháo giẻ bịt miệng cho bà Macomber.

- Mọi người đến thật kịp thời! - Bà kêu - Tôi bắt đầu hết
dám hy vọng!

Khi được cởi trói xong, bà bình tĩnh đứng dậy, xoa bóp
tay chân bị tê, phủi bụi quần áo, rồi từ từ leo lên thang không cho ai giúp đỡ.
Cảnh sát trưởng đi theo, mang cái vali đang ở dưới đáy giếng với bà Macomber.

- Tên khốn kiếp ấy đâu rồi? - Bà hỏi đột ngột.

- Wesley
Thrugon hả? - Hannibal hỏi.

-
Đó không phải là Wesley Thrugon! - Bà Macomber giận dữ khẳng định - Cô đã nhớ
ra được nét lạ của Thrugon lúc bé. Ông sinh ra với cặp mắt đen! Em bé có mắt
đen là rất hiếm. Mà người này lại có mắt xanh! Hắn giả danh!

-
Cháu đoán cô đã đến tố cáo thẳng vào mặt hắn? - Hannibal nói.

-
Thì cô đã hỏi thẳng hắn đang âm mưu gì. Thay vì trả lời hắn rút súng ra, ép cô
xuống đây. Hắn đâu rồi?

-
Tạm thời, thì còn ở ngoài đó - cảnh sát trưởng trả lời - Nhưng vài phút nữa,
thì sẽ vào tù.

-
Nhốt hắn vào tù là còn quá nhẹ!

-
Tôi cũng đồng ý với chị, nhưng tôi không có gì hay hơn cho hắn! - Cảnh sát
trưởng Tait đáp.

Một
hồi sau, cảnh sát trưởng ra đi, mang theo Thrugon giả danh, Manny và Gasper.
Đến cuối chiều, ông mới quay về trang trại của Harry Osborne. Trong thời gian
đó, cậu Harry và dì Magdalena đã đến Hambone lấy xe bà Macomber về. Bà Macomber
đang nghỉ ngơi trong phòng khách trang trại, nơi bà được dọn một bữa ăn thịnh
soạn.

-
Sao rồi? - Bà hỏi ngay khi thấy cảnh sát trưởng.

Tait
mỉm cười với bà Macomber, với Doris và ba thám tử trẻ.

-
Tôi xin có lời khen mấy cô cậu này - ông nói. Bọn cướp đã khai là có tham gia
vụ cướp cách đây năm năm. Nhưng không quan trọng. Hai tên này bị truy nã tại
bốn bang khác vì tội cướp và bắt cóc người. Đúng như các cậu đoán, Gilberl
Morgan thuộc băng cướp ấy.

-
Anh đã biết được gì thêm về tên vô lại giả danh Thrugon? - Bà Macomber hỏi, còn
nhớ mối hận riêng của mình.

-
Hắn đang chờ luật sư... và sẽ rất cần đến luật sư. Theo tôi, hắn chỉ mới vào
nghề bất lương này thôi. Chắc là đã có hồ sơ phạm tội. Ta sẽ buộc tội được hắn
thôi, chị đừng lo. Đương nhiên là hắn không hề quen biết gì với ông Wesley
Thrugon thật, tôi vừa mới gọi điện thoại cho ông ấy ở Los Angeles...

-
Ngay từ đầu cháu đã biết lão là tên vô lại và lừa đảo mà - Doris la lên. Thậm
chí mấy anh cũng không tin nữa.

-
Ta sẽ điều tra - cảnh sát trưởng nói. Tôi có ra lệnh lục soát lý lịch, quá khứ
của hắn...

-
Chú tìm chứng cớ à? - Bob hỏi.

-
Phải... và đặc biệt là tìm một phần tư triệu đô la!...

Cảnh
sát trưởng dừng một hồi, trước khi nói tiếp:

-
Theo Manny Elis và Gasper - tên thật là Charlie Lamberton - thì Morgan và một
người phụ nữ tên Hannach Troy đã đồng lõa với chúng trong vụ cướp tiền ở
Phoenix. Người phụ nữ lái xe cho họ. Bà ta đang ngồi tù. Nếu không có lẽ bà ta
cũng có mặt ở đây cùng với Manny và Gasper. Sau vụ cướp tiền, bốn tên đã đến
Lodsbug ngay để trốn vào một khách sạn nhỏ trên xa lộ ven thành phố. Nhưng ngày
hôm sau, Morgan ôm hết số tiền chuồn mất: hai trăm năm mươi ngàn đô la. Sau đó
bọn kia không bao giờ nghe nói đến hắn nữa... cho đến ngày tìm thấy xác hắn
trong mỏ. Khi đó bọn chúng chạy đến Twin Lakes, tưởng rằng tiền vẫn còn đó và
tôi cũng nghĩ giống bọn chúng!

-
Nhưng làm sao biết được Thrugon đã tìm ra tiền hay chưa? - Peter hỏi.

-
Gần như chắc chắn là chưa tìm ra - Hannibal nói. Nếu tìm được tiền, thì hắn ở
lại đây giở trò lừa đảo vặt vãnh với cái mỏ để làm gì? Sau khi phát hiện xác
của Morgan, đám người hiếu kỳ tràn đến vùng này, chú cảnh sát trưởng lục lạo
trong mỏ. Bất chấp những việc này, Thrugon đã thuê nhân công Mêhicô, cho thuốc
nổ vào mỏ và câu khách đến xem mỏ. Nếu có hai trăm năm mươi ngàn đô la trong
tay, thì hắn có dàn xếp màn kịch như vậy không? Nếu có tiền, hắn đã cuốn gói đi
mất rồi!

-
Tôi cũng nghĩ thế - cảnh sát trưởng nói. Vì vậy mà tôi nghĩ tiền vẫn còn ở chỗ
mà Morgan đã giấu. Chỉ còn việc tìm ra chỗ ấy! Tôi biết tiền không có trong mỏ,
bởi vì tôi đã xem rất kỹ rồi. Có thể Morgan đã giấu trong máy nhà phụ quanh
mỏ... lúc đó mấy nhà đó trống không có ai.

-
Sợ hắn giấu trong một nhà của bà Macomber - Doris gợi ý.

-
Đi xem thử! Peter kêu. Có thể không phí công.

Cả
nhóm tiến hành lục soát mọi ngôi nhà nhỏ của bà Macomber. Trong một nhà có con
dao rựa lấy cắp của ông Harrison Osbome, giấu sau ghế đivan. Nhưng không thấy
đô la nào đâu hết!

Sau
đó mọi người tìm kiếm trong mọi nhà phụ thuộc mỏ, kể cả nhà chòi của Thrugon
giả danh. Cả nhóm thấy những giấy biên nhận ngân hàng và danh sách tên - có lẽ
là tên các nạn nhân của tên giả danh - nhưng ngoài ra không có gì khác...

-
Chỉ còn một nơi để tìm kiếm - cuối cùng Hannibal nói và chỉ kho thóc của cậu
Hary, phía bên kia cánh đồng - Đó là tòa nhà duy nhất có ở đây năm năm về
trước, khi Gilbert Morgan đến. Gasper có nghĩ đến chỗ đó và thậm chí đã tự mình
lục soát nhưng ta đã quấy hắn. Đương nhiên là Morgan có thể giấu bất kỳ nơi
nào, nhưng ta cứ đến dò tìm thử...

Thoạt
nhìn, kho thóc không chứa được bao nhiêu chỗ giấu. Vách chỉ là những tấm ván
bình thường. Nền là đất trần. Tầng nóc chỉ chứa có bụi bặm và màng nhện.

Doris
leo lên chiếc xe cổ và lục lọi lung tung trong đó, nhưng không hăng hái lắm.

-
Có thể Morgan không mang theo tiền khi đến Twin Lakes - cô bé thở dài.

Doris
ngồi trên yên, rồi có vẻ ngạc nhiên và loay hoay một hồi.

-
Ủa! - Cô bé nhận xét. Ghế không cố định vào sàn!

-
Sao! - Hannibal thốt lên. Ghế không cố định à? Nhanh lên Doris! Bước ra đi!

-
Trời ơi! - Cô bé la lên và nhảy xa khỏi xe.

Trong
nháy mắt, Hannibal và Peter nâng yên xe lên và lật ngược ra phía sau xe.

-
Đấy! Hannibal đắc thắng thông báo.

Cảnh
sát trưởng Tait bước lại gần xe. Giữa ghế và sàn xe là hàng chục gói bọc nhựa.
Cảnh sát trưởng cầm một gói lên và mở thử, một đống tờ hai mươi đô la rơi
xuống... những tờ bạc sạch sẽ, mới cứng!

-
Không hiểu phải mất bao nhiêu thời gian để đếm một phần tư triệu đô la! Peter
hỏi khẽ.

-
Chắc cũng phải một hồi! Cảnh sát trưởng thở dài. Tôi sẽ bắt đầu đếm ngay.

Chương
XXI: QUÀ LƯU NIỆM DÀNH CHO ÔNG HITCCOCK

Vài
ngày sau, khi bước vào văn phòng của ông Hitchcock, nhà đạo điễn lừng danh, ba
Thám Tử trẻ thấy ông mỉm cười nhìn mình.

-
Qua điện thoại, các cậu nói với tôi rằng các cậu đến một trang trại ở Tân
Mêhicô để tỉa cây thông Noel. Nhưng thấy các cậu xin gặp tôi, tôi đoán công
việc nhạt nhẽo ấy đã được cộng thêm một cuộc điều tra à?

Bob
mỉm cười và đưa một quyển sổ đầy ghi chép cho Alfred Hitchcock. Ông tiến hành
đọc. Khi xong, ông nói với Hannibal bằng một giọng trách móc.

-
Hy vọng cậu đã cảm thấy xấu hổ vì dám nghi ngờ bà Macomber tốt bụng kia - ông
nói. Rốt cuộc, bà ấy tỏ ra hết sức trung thực. Nhưng tôi muốn biết bà ấy đi đâu
giữa lúc rời bỏ Phoenix và lúc xuất hiện trở về Twin Lakes để mua nhà?

- Ở
nhà một người bà con! - Hannibal giải thích. Một bà dì lớn tuổi ngã bệnh đột
ngột và cho gọi bà Macomber đến. Bà ấy đã bỏ cửa hàng mà không báo ai hết,
trước hết vì bà muốn đến nhanh giúp bà dì kia, và sau đó vì bà không muốn kể
chi tiết dài dòng cho bà chủ thuê mình, vì bà này không tử tế và bóc lột mình.
Từ tháng năm đến tháng mười một năm đó, bà Macomber ở El Paso chăm sóc cho bà
dì. Rồi bà dì ấy mất, để lại toàn bộ gia tài cho bà Macomber.

Ông
Hitchcock gật đầu.

-
Tốt quá. Tôi rất thích khi lòng tốt được bù đắp xứng đáng! Bà Macomber có vẻ tử
tế và rất đáng tin cậy. Và mạnh mẽ nữa! Bà ấy hồi sức và bình tâm lại rất nhanh
sau thời gian nằm dưới hố mỏ... Nếu tôi đọc đúng, thì gã đàn ông tự xưng là
Thrugon bị ra tòa?

-
Dạ đúng, bị xử vì nhiều tội ác khác nữa! - Hannibal nói. Đúng như chú cảnh sát
trưởng Tait đoán, hắn là một tên bất lương có tiếng. Tên hắn là John Manchester
và hắn chuyên lừa đảo. Trong vụ Mỏ Chết, nhiều nạn nhân của hắn là các doanh
nhân làm ăn lớn ở Dallas. Manchester xoay xở để gặp được họ lại các câu lạc bộ.
Hắn tự giới thiệu là Wesley Thrugon và kể hắn vừa mới tìm ra một mỏ vàng trữ
lượng lớn hết sức. Nhờ giấy tờ giả chứng nhận về mỏ, hắn đã dụ được một số
người nhẹ dạ đến tham quan mỏ… và trả tiền cho hắn. Chính Manchester không bỏ
ra bao nhiêu tiền cho cái mỏ này. Hắn mua từ tay ông Harrison Osborne với giá
rẻ mạt và ký hối phiếu cho phần đất và nhà còn lại. Đương nhiên là hắn không hề
có ý định thanh toán các hối phiếu ấy. Kế hoạch của hắn là, ngay sau khi lấy
liền của các nạn nhân, biến mất. Phương pháp này quen thuộc với hắn, vì không
phải lần đầu tiên hắn áp dụng!

Bob
kể tiếp.

-
Nhưng hắn không dự kiến trước là sẽ có bà Macomber. Bà xuất hiện, làm xáo trộn
kế hoạch của hắn. Khi bị bà tố cáo là giả danh, hắn buộc bà xuống giếng, rồi
lái xe bà đến Hambone. Đến đó, hắn bỏ xe lại, rồi đi bộ trở về Twin Lake. Hắn
mong làm cho người ta nghĩ bà Macomber đi nghỉ hè. Chính vì vậy mà hắn làm
vali, đặt bên cạnh bà Macomber dưới hố. Tụi cháu không nghĩ hắn định giam giữ
bà lâu và hại bà. Hắn chỉ cần một khoảng thời gian để hoàn tất vụ lừa đảo. Xui
cho hắn là mọi việc điễn biến theo chiều hướng khác, buộc hắn phải từ bỏ kế
hoạch... tất cả chỉ vì Manny và Gasper!

-
Còn hai nhân công Mêhicô? - Ông Hitchcock hỏi tiếp -Họ không dính líu gì đến vụ
này chứ?

-
Dạ không - Hannibal trả lời. Manchester cần công nhân để làm cho người ta tưởng
mỏ đang được khai thác. Hắn cho đặt hàng rào và ra lệnh sơn nhà hắn lại, để người
ta tin hắn thật sự có ý định ở lại Twin Lakes lâu dài. Hai người Mêhicô vượt
biên bất hợp pháp. Vì vậy mà họ không nói chuyện với ai. Bằng cách đó,
Manchester bắt chẹt được họ và không sợ họ nói gì.

-
Về phần họ, thì câu chuyện kết thúc tốt đẹp - Bob nói tiếp - Cậu Harry đã lo
liệu với chính quyền địa phương: hai người Mêhicô sẽ ở lại Twin Lakes và sẽ làm
việc cho cậu Harry. Còn dì Magdalena thì dì đã ngả lòng và chịu kẻ thù cũ của
dì: con chó canh. Dì nuôi nó tốt đến nỗi nó không tấn công gà nữa. Nó đã trở
nên vô hại như con chó con và ngủ bên cạnh giường của dì.

-
Hay quá! - Ông Hitchcock nói. Vụ này quá phức tạp, vậy mà các cậu đã giải được
thật là đáng khen! Nhưng cũng tiếc là còn vài điểm chưa rõ lắm.

-
Điểm nào ạ? - Peter hỏi.

-
Thì… ta sẽ không bao giờ biết được Gilbert Morgan đã làm gì, khi đến Twin Lakes
năm năm về trước. Tại sao hắn lại giấu tiền trong chiếc xe Ford cũ?

-
Ta có thể giả thiết rằng đó chỉ là một chỗ giấu tạm thời - Hannibal trả lời.
Sau đó, có thể Morgan đã vào mỏ để tìm chỗ giấu tốt hơn. Không biết hắn còn
sống hay không, lúc người ta đặt song sắt trước cửa mỏ? Điều này ta sẽ không
bao giờ biết được. Nhưng ta biết chắc một điều: Manchester phát hiện xác chết
ngay khi cho mở cửa mỏ trở lại. Nhưng do không muốn gây chú ý đến mình, hắn đã
không loan tin về vụ phát hiện đáng sợ này. Nên hắn đã rất giận dữ khi tóm được
Doris trong mỏ!... À, mà do mỏ này khá đặc biệt, nên tụi cháu đã mang quà lưu
niệm về cho bác!

Hannibal
đưa cho Alfred Hitchcock một cục đá nhỏ. Nhà đạo điễn quan tâm xem xét.

-
Cục vàng! Ông thốt lên. Cám ơn nhiều! Tôi rất thích. Không ai có được một cục
vàng mỏ có khắc hoa cam trên đó.

-
Doris cũng có một cục vàng như thế - Peter nói.

-
Nhưng cậu phải thừa nhận là cô bé xứng đáng sở hữu cục vàng như vậy!

-
Đương nhiên. Bạn ấy rất tốt bụng và dễ thương. Nhưng đôi khi bạn ấy hơi quá...
thì... bạn ấy rất... ý cháu muốn nói... Ờ ờ thật quá...

-
Mạnh mẽ hả? - Ông Hitchcock nhắc.

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com -
gác nhỏ cho người yêu sách.]

-
Từ này quá yếu. Với bạn ấy, ta luôn có cảm giác như đang ngồi trên ổ kiến lửa.
Nhưng dù sao bạn ấy vẫn thật dễ thương!

HẾT

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

freezeheart_6200 – Kú đốm – Tiểu Bảo Bình

(Tìm - Chỉnh sửa – Đăng)

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3