Ác Dương Phác Lang - Chương 05
CHƯƠNG 05
Cuối cùng Thủy
Tâm cũng quyết định vì cha con Triển Ngạo Trúc mà từ bỏ giấc mơ nữ hiệp của
mình. Đây là lúc rời đi Lãnh gia trang khoảng bốn tháng, lúc đầu xuân nàng đã
hạ quyết tâm.
Cùng Triển Ngạo
Trúc sống đời vợ chồng tuy rằng buồn tẻ nhưng cũng là bình yên, thỉnh thoảng có
tranh cãi thì cũng do nàng ầm ĩ mà thôi, đó cũng coi như là tăng thêm gia vị.
Quan trọng nhất, nàng nghĩ đã gả cho hắn, vậy thì giúp hắn nấu cơm giặt quần
áo, lo việc trong nhà, đương nhiên làm ấm giường cũng rất quan trọng. Nói
chung, nàng cho rằng mình vẫn còn chút hữu dụng. Cho nên nói, phu quân “cần”
nàng, cho nên nàng là thê tử thì phải “chiếu cố” hắn. Còn có Mập Mập, tuy rằng
thông minh nhưng dù sao vẫn là tiểu oa nhi, cần có mẫu thân chăm sóc mới được.
Trượng phu và
con đều cần nàng, đây là an ủi lớn nhất của nàng, cũng là nguyên nhân lớn nhất
làm cho nàng dần dần quên mất giấc mơ hiệp nữ. Có lẽ chờ sau khi con lớn lên,
nàng có thể thử thuyết phục tướng công, cùng nàng hành tẩu giang hồ, làm đôi
thần tiên hiệp lữ một thời gian. Dù có một ít cũng còn hơn không a! Nhiệt tình
làm hiền thê từ mẫu của nàng càng ngày càng cao như lửa cháy, nhưng còn chưa
đến đỉnh điểm đã bị cha con bọn họ liên thủ “tạt” cho một thùng nước đá lớn là
tắt, chỉ còn làn khói theo gió bay đi, một chút vết tích cũng không còn.
Tiết thanh minh
là ngày tết tổ cũng là hội đạp thanh, hiếu động, hoạt bát như Thủy Tâm đương
nhiên là từ sáng sớm đã quấn lấy Triển Ngạo Trúc muốn hắn mang một nhà ba người
đi dạo, tất nhiên là Triển Ngạo Trúc cự tuyệt.
“Mỗi lần ngươi
chỉ mang Mập Mập bay bay, vì sao lại không mang ta ra ngoài đi dạo?” Thủy Tâm
bất mãn oán giận. “Như vậy không công bằng. Vì sao ta chỉ có thể ở trong nhà
nấu cơm giặt quần áo, ta… ta ngay cả việc bảo vệ Tích Tích cũng từ bỏ, còn đều
không vì cha con các ngươi, như vậy mà cũng không hỏi thăm ta một chút. Thực sự
là không công bằng.”
Lạnh lùng!
Thủy Tâm hơi
dẩu miệng, lại chưa chịu từ bỏ ý định.
“Lão gia, tướng
công, phu quân, Ngạo Trúc… làm ơn đi, dẫn người ta đi chơi một lần thôi.”
Nhắm mắt.
“Vậy thì về sau
ta cũng không đồng ý cho ngươi đem Mập Mập bay bay.”
Dường như muốn
cùng nàng đối nghịch, Mập Mập ngay lúc đó lại la lên:
“Bay bay,
cha, bay bay…”
“Bay cái đầu
ngươi.” Thủy Tâm lập tức quay sang Mập Mập rống lên. “Về sau không bao giờ cho
phép ngươi bay nữa nghe không? Ngươi dám lại bay một lần nữa thử xem, ta đánh
cho ngươi ba ngày cũng không thể ngồi được a.”
Mập Mập cảm
thấy ủy khuất nhìn nàng.
“Nương…”
“Đừng gọi
ta.” Thủy Tâm hai tay chống nạnh, bộ dáng y chang một người đàn bà chanh chua.
“Từ nay về sau, nếu ta không đồng ý, ngươi sẽ không được bay, người dám bay một
lần, ta sẽ lại đánh ngươi một lần.”
Ngay lúc
nàng đang tỏ uy phong của một người mẹ thì… nhoáng một cái, cả cha và con đều
không thấy bóng dáng nữa!
Nàng còn
đang trong bộ dáng giơ tay lên chực đánh người, nhất thời không thể tiếp thu
được tình trạng đang xảy ra nên sửng sốt một hồi. Sau đó buông tay, hai mắt híp
lại, cười lạnh. Tốt, các ngươi không nể mặt, vậy thì ta sẽ cho các ngươi biết
sự lợi hại của ta.
Thân hình
nhoáng lên một cái, nàng cũng rời đi.
Ba ngày sau,
từ nhà Tư Đồ Sương về nhà, Thủy Tâm vừa đi vừa nghĩ.
Ba ngày hẳn
là đã đủ để giáo huấn bọn họ? Không cơm ăn, không có người giặt quần áo hay hầu
hạ nước tắm, càng không có người quét dọn nhà cửa, chỉ sợ hai “tên đó” xơ xác
lắm lắm đây. Mập Mập chắc chắn sẽ rất bẩn đây.
Tướng công
ngoại trừ tức bỏ và lạnh lùng, dường như cũng không có bộ dáng nào khác. Nhưng
tiểu tử Mập Mập thì khác, từ trước tới giờ chưa từng rời xa mẹ lâu như vậy,
khẳng định là sẽ rất nhớ, không chừng vừa thấy mặt đã quấn lấy nàng làm nũng.
Thủy Tâm
nghĩ đến đây cười thầm và cứ giữ nguyên bộ dáng cười tủm tỉm như vậy cho đến
khi về tới nhà. Đẩy cửa bước vào, không thấy có ai, trên bàn còn thừa lại chút
đồ ăn. Nàng nhíu mày nhìn quanh, căn phòng rất sạch sẽ, lại gọn gàng, ngăn nắp
chứ không có bẩn và bừa bãi như nàng nghĩ, thậm chí trên ghế còn có quần áo đã
gấp ngay ngắn. Nàng cắn cắn môi dưới đi đến căn phòng bên trong đang phát ra
tiếng cười, nhẹ nhàng đẩy cửa khép hờ thấy một lớn một nhỏ đang cười đùa rất
vui vẻ, nàng vừa xuất hiện, cả hai liền quay đầu lại nhìn nàng.
Ngay lúc đó,
Thủy Tâm đột nhiên có cảm giác như mình đang phá đám bọn họ, tuy rằng đó là
trượng phu cùng con của mình, nhưng nàng có cảm giác họ không cần mình. Hoặc là
nàng không hòa hợp với họ. Nàng cũng không hiểu, dường như là nàng xen vào giữa
bọn họ, cũng dường như là không… nàng không hẳn là…
Nàng cảm
thấy hơi lạnh.
Không khí
trầm mặc một lát, Thủy Tâm miễn cưỡng nhìn Mập Mập tươi cười:
“Mập Mập, có
nhớ nương không.”
“Chán ghét,
chán ghét nương.”
Nàng cảm
thấy càng lúc càng lạnh.
“Phải
không?” Vẻ tươi cười trên mặt biến mất. “Xem ra các ngươi căn bản không cần ta,
phải không?”
Mập Mập hơi
dỗi kéo tay áo Triển Ngạo Trúc.
“Cha, cha.”
Vì sao lại
lạnh như thế?
Thủy Tâm
trầm mặc nhìn cha con bọn họ nằm xuống, nàng liền buớc ra khỏi phòng, thẳng tắp
ra ngoài sân, duới ánh trăng thấy bóng lưng của nàng thẳng tắp. Nàng không cảm
thấy thân thể lạnh mà là tâm lạnh, cõi lòng đầy bi thương dần dần kết thành một
sự ai oán nồng đậm.
Hôm sau,
Triển Ngạo Trúc theo thói quen đem con đi bay bay, còn Thủy Tâm vốn đã chuẩn bị
xong hành lý vào đêm qua cũng rời đi, chỉ lưu lại trên bàn một phong thư ngắn.
– Ngươi đã nguyện ý chỉ mang Mập Mập bay bay, vậy thì ta đây đành phải bay bay
một mình.
Lần trước
cũng một phong thư ngắn rồi rời đi, nhưng nàng biết Triển Ngạo Trúc sẽ đuổi
theo. Lần này thì sẽ không. Triển Ngạo Trúc không, Mập Mập lại càng không, bởi
vì bọn họ căn bản không cần nàng.
Căn bản là
không cần nàng, hay đúng hơn là hy vọng nàng không ở đây là tốt nhất. Bởi vì
nàng chỉ là một người ngoài, một người ngoài không thể chen vào giữa hai bọn
họ. Như vậy cũng tốt, cha con bọn họ với nhau, còn nàng thì có giấc mơ hiệp nữ
của nàng.
Rời nhà,
Thủy Tâm liền không ngừng đi về phía trước, không có mục đích, chỉ là muốn đi
càng xa càng tốt, thẳng đến cửa thành Hồ Bắc Vũ Hán nàng mới bắt đầu băn khoăn,
rốt cuộc mình nên đi nơi nào?
Nàng biết lý
tưởng của mình là làm hiệp nữ, nhưng là nữ hiệp thì nên làm thế nào? Nàng không
biết.
Nghĩ tới
nghĩ lui, cuối cùng nàng quyết định trước đi du sơn ngoạn thủy, dọc đường nếu
gặp khổ giúp khổ, gặp nạn cứu nạn, có lẽ còn có thể gặp được một, hai hiệp nữ
chân chính, đến lúc đó có thể hướng các nàng thỉnh giáo một chút.
Vì thế nàng
bắt đầu hành trình du sơn ngoạn thủy, dọc đường đi cũng không quên giúp đỡ
người khác hoặc là giáo huấn vài tên côn đồ. Ban đêm nàng tự mình luyện võ
công, bình thường vẫn có Triển Ngạo Trúc giải thích giúp nàng những chỗ nghi
vấn nhưng hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. May mắn bộ võ công tâm
pháp này trước khi xuất môn nàng đã học được bảy, tám phần, còn lại từ từ
nghiên cứu chắc là không quan trọng lắm đâu.
Kế họach này
thật tốt lắm, nhưng chỉ lo chơi trò cứu khổ phò nguy mà không có làm việc, cho
nên không quá ba tháng, Thủy Tâm liền phát hiện bạc đã dùng sắp hết. Nàng không
khỏi lo lắng, nữ hiệp gặp phải tình trạng này sẽ làm thế nào?
Thường Đức
trấn bốn phía đều là lầu các nguy nga, bên ngoài có sông đào bảo vệ vây quanh,
cửa chính phía đông là một cây cầu đá rộng lớn bắc qua sông nối với cửa thành
bằng một cái cầu treo. Chẳng qua cầu treo đã lâu không được thả xuống, có lẽ vì
thời gian này rất yên bình, xem sợi dây xích buộc hai bên thành cầu đã hoen gỉ,
có lẽ bánh xe di chuyển sợi xích cũng không xài được nữa. Nhưng trong thành,
ngoài thành chẳng ai chú ý tới điều đó, vẫn liên tục ra ra vào vào làm cho
không khí trong thành càng thêm náo nhiệt.
Thủy Tâm mất
không ít công sức dò tìm nhưng không có nơi nào muốn mướn nữ bảo tiêu, nữ hộ
viện hoặc nữ giáo đầu, mà nàng cũng không có thêm một lần may mắn cứu được
thiên kim tiểu thư hay hồng bài cô nương gì đó. Đếm thấy trên người chỉ còn vài
văn tiền, không đủ xài quá một ngày, nàng đành thở dài một tiếng, lấy lui mà
cầu tiếp theo.
Đầu bếp nữ?
Không được, tài nấu ăn của nàng rất bình thường.
Nữ hồng? Còn
tệ hơn, chỉ có may vài bộ quần áo đơn giản thì còn tạm chấp nhận.
Giặt quần
áo? Đại khái là có thể đi.
Hầu hạ
người? Miễn cưỡng thì cũng thể được.
Vì thế nàng
đổi phương thức tìm việc, bắt đầu nơi nơi hỏi thăm, kết quả đến trước khi trời
tối nàng cũng tìm được việc.
Lúc này nàng
đang đứng trước tiền sảnh của một ngôi nhà tuy rằng không có cửa cao sân rộng
hay lầu các đồ sộ nhưng cũng là phú hộ một phương. Đưa tay gõ vào cửa lớn sơn
màu hồng vài cái, nàng vừa rút tay đã thấy một thiếu niên mặc áo xanh, đội mũ
quả dưa theo kiểu trang phục người làm đi ra.
“Vị cô nương
này, có việc gì sao?”
Thủy Tâm
cười:
“Vị tiểu ca
này, là Trương đại thẩm nói cho ta nơi này đang cần một tỳ nữ…”
Lạc phủ tuy
rằng lớn nhưng nhân khẩu lại rất ít, Lạc Mộ Vân lão gia từng là đại hiệp số một
vùng Lưỡng Hồ.
Điều này làm
Thủy Tâm rất vừa lòng, cũng luyến tiếc nhất nếu phải rời đi, bởi vì ở đây nàng
có thể nhìn thấy nhiều nhân vật võ lâm, nghe kể nhiều sự tích võ lâm hay là
những lời đồn trên giang hồ. Lãnh gia trang vì ở khu vực hẻo lánh cho nên người
đến thăm cũng không nhiều, không thường xuyên, không giống nơi này là trấn to
thành lớn, mà uy tín cùng thanh thế của Lạc Phủ cũng vang dội hơn Lãnh gia
trang cho nên phần lớn các nhân sĩ võ lâm đi ngang qua cũng đều ghé thăm, cho
nên Lạc phủ mỗi ngày đều có một, hai vị khách.
Lạc lão phu
nhân là một phụ nhân hiền lành, cả ngày ăn chay niệm phật; Lạc Trân Trân tiểu
thư là một đại cô nương vừa đẹp vừa thông minh. Thủy Tâm rất hâm mộ Lạc Mộc Vân
chẳng những không phản đối nữ nhi học võ mà còn tự mình dạy, hơn nữa cũng không
ép nàng lập gia đình, để cho nữ nhi tự chọn lựa trượng phu như ý. Lạc thiếu gia
Lạc Trị Đình năm nay mười chín, bộ dáng anh tuấn tiêu sái, đáng tiếc vì sinh ra
trong võ lâm thế gia hiển hách một vùng cho nên có chút tập tính của đệ tử phú
quý.
Thủy Tâm làm
tỳ nữ chuyên lo việc lấy nước, quét nhà trong hậu viện của Lạc phủ, việc này
cũng không làm khó được nàng, chỉ như là hoạt động cho giãn gân cốt mà thôi.
Hơn nữa khi công việc làm xong, nàng muốn làm gì thì làm, cũng không có ai nói
gì. Mà nàng, mỗi khi có khách tới chơi liền chạy tới phòng bếp hỗ trợ, rồi lại
xung phong mang trà bánh đến phòng khách, sau đó thì ở lại luôn nơi đó. Nàng
thích nghe bọn họ đàm luận chuyện gần đây trên giang hồ, các phái nào đang
tranh đấu với nhau, công phu người nào không tốt, ai đó làm chuyện xấu… Từng
chút, từng chút đều hấp dẫn Thủy Tâm tìm đến.
Nhưng nàng
chưa từng cho kẻ nào biết nàng có võ công, chuyện này không cần thiết, hơn nữa
nàng cũng không muốn nhiều người biết hiệp nữ tương lai đã từng làm tỳ nữ,
chuyện này có chút mất mặt a. Nàng ngay cả tên thật cũng không dám dùng cho nên
hiện tại nàng kêu là Lãnh Tiểu Lan, vì thế Thủy Tâm cứ như vậy vô tư đắm chìm
trong chuyện của võ lâm, ngày qua ngày khoái họat, tự tại. Nhưng thỉnh thoảng
giữa đêm khuya, nàng nhớ lại lúc mình mang thai rồi cực khổ sinh con, còn có
trượng phu vô tình kia. Nàng lại rơi lệ, nghẹn ngào… Sau đó… khóc thật lớn.
Trong khi đó
tại một sương phòng ở Cửu Đồng trấn tại Hà Bắc truyền ra tiếng đứa trẻ nghẹn
ngào nói nhỏ:
“Cha, nương
đâu?”
Không có
tiếng đáp lại.
“Cha, ta
muốn nương, nương, nương.”
Nức nở nghẹn
ngào một hồi, tiểu oa nhi rốt cuộc đã ngủ say. Triển Ngạo Trúc ngồi bên giường
nhìn đứa trẻ, hồi sau hắn đưa tay vào trong ngực lấy ra một tấm đoản tiên nhìn
thật lâu. Cuối cùng hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn trời đêm đầy sao. Nghe
nói mỗi một ngôi sao tượng trưng cho một người, không biết ngôi sao nào là
nàng?
Đầu thu, ánh
mặt trời vẫn chiếu sáng làm cho không khí đang mát mẻ lại nhiễm một tầng ấm áp,
có một vài đám mây trôi bồng bềnh.
Ngày này
cũng giống như hôm ấy… Không… Không… Khi đó đã qua trung thu một thời gian, so
với hiện tại càng thanh lương… Nàng may xiêm y, hắn cỡi ngựa trắng đi rồi quay
lại. Thủy Tâm đang ngồi ở đình bát giác của hậu viện Lạc phủ, chống má nhìn hoa
sen trong hồ, trầm tư nhớ lại. Nàng suy nghĩ chú tâm đến mức có người kêu mấy
lần cũng không nghe, cho đến khi một bàn tay đặt lên vai nàng, nàng mới cảm
thấy. Theo bản năng liền tránh qua một bên, đồng thời cũng thuận tay đánh ra
một chưởng.
“Tiểu Lan.”
Đối phương hô nhỏ một tiếng, lập tức phi thân lui về phía sau.
Thủy Tâm bàn
tay vẫn ở giữa không trung, xấu hổ nhìn Lạc Trân Trân.
“Ách, tiểu
thư, là ngươi a?” Nàng ngượng ngùng thu tay. “Thực xin lỗi, tiểu thư, ta… không
phải cố ý, chính là… chính là…”
Lạc Trân
Trân cũng không tức giận, chỉ tò mò nhìn nàng.
“Tiểu Lan,
thì ra ngươi biết võ công? Vậy mà không nghe ngươi nói ngươi có võ công? Đã
biết võ công sao còn tới đây làm tỳ nữ?”
“Không có gì
quan trọng, ta tài năng không giỏi, thừa nhận mình biết võ công nếu làm không
tốt có thể bị người hiểu lầm là khoe khoang. Về phần vì sao đến làm tỳ nữ…”
Thủy Tâm bất đắc dĩ bĩu môi. “không có biện pháp, vì muốn kiếm tiền thôi. Ta
không thể tìm được việc nào làm, đành đến đây làm tỳ nữ a, bằng không thì biết
làm sao bây giờ, trừ khi là ta gia nhập Cái Bang.”
Lạc Trân
Trân nháy mắt mấy cái.
“Ngươi là… rời
nhà trốn đi?”
Thủy Tâm nhún
nhún vai.
“Có thể nói là
như vậy.”
“Vì sao lại rời
nhà đi?” Lạc Trân Trân tò mò hỏi tiếp.
Thủy Tâm cười
cười.
“Ta đoán…” Lạc
Trân Trân cao thấp đánh giá nàng một chút. “Là vì hôn nhân đại sự đi?”
Thủy Tâm chau chau
mày.
“Đa phần các cô
nương rời nhà đều vì lý do này thôi.” Lạc Trân Trân đắc ý cười nói. “Không hợp
ý đối tượng cha mẹ lựa chọn cho nên muốn chính mình tìm kiếm lang quân như ý có
đúng không?”
Thủy trong lòng
biết Lạc Trân Trân hiểu lầm, nhưng nàng lười giải thích.
“Ngươi mấy
tuổi?”
“Tròn mười
chín.”
“Là đủ lớn.”
Lạc Trân Trân gật gật đầu. “Kỳ thực, ta cũng tán thành nữ nhân tự mình lựa chọn
đối tượng chung thân cả đời, dù sao cũng phải chọn người hợp ý.”
“Ta tình nguyện
cả đời không gả cho người.” Thủy Tâm hấp nói. “Lập gia đình căn bản
không có gì vui.”
Lạc Trân Trân
cười.
“Ngươi không gả
làm sao biết vui hay không?”
Thủy Tâm thở
dài một hơi.
Lạc Trân Trân
vừa ngồi xuống vừa hỏi:
“Vậy bây giờ
ngươi dự tính thế nào?”
Thủy Tâm hai
mắt sáng ngời:
“Ta muốn làm
hiệp nữ.”
“Hiệp nữ?” Lạc
Trân Trân kinh ngạc mở to hai mắt rồi bật cười thành tiếng. “Ngươi vì sao lại
muốn làm hiệp nữ?”
Thủy Tâm liền
ngẩng cao đầu đáp:
“Vân du tứ hải,
tiếu ngạo giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, cứu khổ phò nguy đó chính là mục
đích của ta.”
Lạc Trân Trân
lắc đầu.
“Ngươi nghĩ
thật hay. Nhưng Tiểu Lan, kiếp sống giang hồ không phải tốt như ngươi tưởng
đâu, nhất là đối với một cô nương.”
“Ta không sợ
chịu khổ.” Thủy Tâm kiên định nói. “Ta muốn lấy Thất Linh Kiếm Thượng Quan Phù
Dung làm mục tiêu, làm rạng danh giang hồ hiệp nữ.”
“Ngươi sùng bái
Thất Linh Kiếm?”
Thủy Tâm dùng
sức gật đầu.
“Tốt lắm.” Lạc
Trân Trân vỗ vỗ cánh tay của nàng. “Thượng Quan tỷ tỷ không lâu nữa sẽ đến
đây, ta có thể giúp ngươi giới thiệu một chút.”
Thủy Tâm cầm
chặt tay Lạc Trân Trân phấn khích hỏi:
“Thực sự?”
Lạc Trân Trân
cười tủm tỉm trả lời:
“Đương nhiên là
thật, Bá Kiếm Tư Mã Tồn Hiếu cũng tới nha!”
Thủy Tâm vui
mừng nhảy lên la to:
“Vạn tuế!”
Lạc Trân Trân
thú vị nhìn vẻ mặt tươi cười của Thủy Tâm:
“Ngươi có thể
hỏi bọn họ xem giang hồ có thực sự thú vị không.”
Thủy Tâm đột
nhiên im lặng.
“Nhưng là… Ta
chỉ là một tỳ nữ, bọn họ nguyện ý cùng ta tán gẫu sao?”
“Làm hiệp nữ,
điều đầu tiên nên hiểu được nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần
hợp ý thì ngại gì thân phận, địa vị, bất quá… Ta nghĩ ngươi chắc cũng xuất thân
từ võ lâm thế gia, hơn nữa Tiểu Lan cũng không phải là tên thật?”
Thủy Tâm xấu hổ
cười:
“Này… ách… cũng
không giống Lạc phủ như vậy có danh có tiếng a!”
“Có thể nói cho
ta biết tên thật của ngươi không?”
Thủy Tâm lộ vẻ
khó xử.
“Này… thôi…
Ngươi có biết, cha ta hắn… Khẳng định hội phái người tới bắt ta trở về, cho
nên…”
Lạc Trân Trân
“nga!” một tiếng.
Thủy Tâm thở
dài một hơi.
“Chính là điểm
này làm cho ta thực hâm mộ ngươi, cha ta thật bảo thủ, không cho ta học võ,
không cho ta lưu lạc giang hồ, lão nói cô nương lớn lên cần phải lập gia đình,
làm hiền thê lương mẫu. Võ công của ta đều là học lén mà có.”
Lạc Trân Trân
mím môi cười.
“Thật là có
chút thủ cựu, hiện tại đại bộ phận võ lâm tiền bối cũng không phản đối cho nữ
nhân xuất môn.”
Thủy Tâm lại
nhăn mày.
“Tuy rằng hiện
tại hắn không phản đối ta tập võ nữa nhưng vẫn nói: ‘Ngươi vẫn nên mau lập gia
đình, ngoan ngoãn ở nhà làm nhàn thê.’”
“Ngươi đã có
điều khó nói, vậy thì cũng không miễn cưỡng ngươi, bất quá xuất thân của ngươi
không thấp, không nên để cho ngươi làm tỳ nữ.”
Thủy Tâm sắc
mặt chợt biến.
“Ngươi muốn
đuổi ta?”
“Không phải,
không phải, ta chỉ muốn đổi cho ngươi một công việc khác thích hợp hơn, tỷ
như…”
“Ta mới không
đổi đâu!” Thủy Tâm lập tức phủ quyết.
“Ách?” Lạc Trân
Trân ngẩn người. “Ngươi tình nguyện làm tỳ nữ? Vì sao?”
Thủy Tâm cười
hì hì.
“Như vậy ta mới
có thể mượn cớ đưa trà bánh điểm tâm để nghe lão gia cùng bằng hữu nói chuyện
giang hồ.”
Lạc Trân Trân
nghe xong, đầu tiên là ngây ngốc sau đó bật cười:
“Vì lý do đó
sao?”
“Đương
nhiên.” Thủy Tâm gật đầu. “Muốn biết chuyện giang hồ, phương thức nhanh nhất là
nghe người tán gẫu.”
Lạc Trân
Trân bất đắc dĩ lắc đầu.
“Được rồi!
Ta đây điều ngươi tới làm tỳ nữ bên người của ta, như vậy ngươi càng có nhiều
cơ hội nghe cha ta cùng mọi người đàm luận chuyện giang hồ.”
Thủy Tâm
nhất thời mặt mày hớn hở.
“Tạ Tiểu
thư.”
“Vậy bắt đầu
từ hôm nay đi, ngươi chuyển đến phòng nhỏ cách vách phòng của ta đi, như vậy
chúng ta muốn tán gẫu cũng tiện hơn.”
“Hảo, hảo.”
Thủy Tâm gật manh đến mức đầu sắp rơi xuống. “ Đề tài tán gẫu hay nhất là nói
đến Tề thiếu gia, vị hôn phu của tiểu thư phải không?”
“Tiểu Lan!”
Lạc Trân Trân ngượng ngùng hờn dỗi.
Khu rừng
thông xanh tốt bên sười núi vì có gió thổi qua mà nghe tiếng thông reo không
ngừng, trước khu rừng có mấy con đường dẫn đến mà qua cánh rừng cũng có mấy con
đường quanh co, khúc khuỷu khác.
Trong rừng
thông, cha con Triển Ngạo Trúc đang ngồi nghỉ, hắn nhìn mấy con đường đi khác
nhau mà không khỏi trầm tư, khuôn mặt Mập Mập thì tràn ngập u sầu. Hắn vừa cắn
cái bánh, vừa nhìn cha.
“Cha, vì Mập
Mập không ngoan cho nên nương tức giận phải không?”
Triển Ngạo
Trúc một tiếng cũng nói, Mập Mập tựa như đã quen thuộc tình huống, tiếp tục cắn
cái bánh của mình.
Thật lâu
sau…
“Không,
nương ngươi là giận cha.” Triển Ngạo Trúc nhàn nhạt nói.
Thất Linh
Kiếm Thượng Quan Phù Dung là cô nương vừa yêu mị lại tràn đầy anh khí, cũng là
một trong bảy đại cao thủ; Bá Kiếm Tư Mã Tồn Hiếu lại là một nam tử tuấn mỹ, nho
nhã, đi cùng họ còn có hôn phu của Lạc Trân Trân – Phán Quan Bút Tề Du Thanh.
Lạc Trân
Trân vừa giới thiệu với Thủy Tâm không bao lâu, Lạc Trị Đình nghe được tin cũng
đến góp vui, hắn vừa ngồi xuống đã kích động hỏi:
“Tư Mã đại
ca, lần này các ngươi sẽ ở bao lâu?”
Tư Mã Tồn
Hiếu mỉm cười.
“Có
lẽ… hơi lâu một chút.”
“Tư Mã đại
ca, Tiểu Lan rất thích nghe chuyện giang hồ, ngươi có thể nói nhiều một chút
cho nàng nghe không?”
“Được, Tiểu
Lan cô nương muốn biết chuyện gì?”
“Tùy tiện,
cái gì đều có thể, tỷ như gần đây nhất trên giang hồ phát sinh chuyện gì hay là
có nhân vật giang hồ nào có hành động gì đặc biệt.” Thủy Tâm hưng phấn đáp.
Tư Mã Tồn
Hiếu nghĩ nghĩ.
“Gần nhất
phát sinh chuyện bên trong… Nghiêm trọng nhất chỉ sợ…” Hắn liếc liếc mắt nhìn
Lạc Trân Trân một cái. “Cùng Lạc gia có liên quan.”
Lạc Trân
Trân cùng Lạc Trị Đình đồng thời ngẩn người.
“Cùng Lạc
gia có liên quan?”
Tư Mã Tồn
Hiếu có chút trầm trọng “ân” một tiếng.
“Tiền nhiệm
Bình Nghiêu tri phủ Hoàng Bách Thụy là một vị quan thanh liêm chính trực, cần
chính yêu dân, không sợ quyền thế, xử trảm rất nhiều kẻ ác mà một trong số đó
là con trai độc nhất của Bang chủ Kình Thiên Bang Quản Thiên Uy. Trước kia
Hoàng Bách có quan phủ bảo vệ nhưng hiện tại hắn cáo lão hồi hương, Quản Thiên
Uy liền có kế họach bắt cả nhà Hoàng Bách đền mạng cho con trai độc nhất của
hắn.”
“Quá tàn
ác.” Thủy Tâm lẩm bẩm.
“Cái đó và
Lạc gia lại có cái gì quan hệ đâu?” Lạc Trị Đình hoang mang hỏi.
Tư Mã Tồn
Hiếu cười cười:
“Ngươi không
biết lệnh tôn cùng Hoàng Bách là bạn từ thưở nhỏ sao?”
Lạc Trị Đình
thật to ngẩn người.
“Này… Chưa
từng nghe cha nhắc tới quá nha! Tỉ, ngươi nghe cha nói qua sao?”
Lạc Trân
Trân cũng kinh ngạc lắc đầu.
“Ta chỉ nghe
cha nhắc tới một người bạn thân từ thưở nhỏ, nhưng hắn kêu là A Bảo.”
“Hắn.” Tư Mã
Tồn Hiếu gật đầu nói. “Bách Thụy đại nhân nhũ danh là A Bảo.”
Hai người
đồng thời ngây dại, vì thế, Tư Mã Tồn Hiếu tiếp tục tự thuật.
“Hoàng Bách
Thụy đại nhân là một vị quan tốt, đương nhiên sẽ có người đi mật báo cho hắn
chạy trốn. Nhưng với thế lực to lớn của Kình Thiên Bang thì hắn có thể trốn
được ở đâu chứ? Cho nên Lạc bá bá muốn gia đình bọn họ trước đến đây tạm lánh
một thời gian, đồng thời cũng cho người đi hộ tống bọn họ tới đây. Bởi vậy
tương lai Lạc phủ có thể vì thế mà đối chọi với Kình Thiên bang.”
Lạc Trân
Trân nhíu mày lẩm bẩm: “Khó trách mấy ngày nay không khí trong phủ càng ngày
càng khẩn trương.”
“Lạc bá bá
vẫn hay giúp đỡ mọi người cho nên cũng có không ít người nghĩa bất dung từ
nguyện ý giúp một tay.” Thuợng Quan Phù Dung tiếp lời.
Lạc Trân
Trân hai mắt chăm chú nhìn.
“Các ngươi
là vì chuyện này mà chạy tới đây?” Nàng lại đảo mắt nhìn lên. “Du Thanh, ngươi
cũng là…”
Ba người
đồng thời gật đầu, Lạc Trân Trân cắn môi nghĩ nghĩ.
“Các ngươi
nghĩ chúng ta hợp lại chống được Kình Thiên Bang sao?”
Ba người
nhìn nhau, rốt cuộc Tề Du Thanh mở miệng:
“Việc này
rất khó nói, Trân Trân, Kình Thiên Bang cao thủ nhiều như mây, võ công đủ để
hùng bá một phương, chỉ cần riêng Quản Thiên Uy sử dụng Thiếu Nguyệt Đao đã có
ít người địch lại. Nếu bọn họ dốc toàn lực lượng chỉ sợ là không tránh được một
hồi tinh phong huyết vũ.”
Ba người hai
mặt nhìn nhau, mở miệng là Tề Du Thanh.
“Này rất khó
giảng, Trân Trân, Kình Thiên Bang đỡ hạ cao thủ nhiều như mây, võ công đủ để
hùng bá nhất đại tướng lại càng không biết phàm mấy, đan lấy Quản Thiên Uy kia
đem thiếu nguyệt đao, liền tiên ít có địch thủ. Nếu bọn họ dốc toàn bộ lực
lượng, này… chỉ sợ là không tránh được một hồi huyết tinh tàn khốc, thần quỷ
đều khóc đối trận!”
Một lát sau…
Lạc Trị Đình
đột nhiên dùng sức lắc đầu:
“Mặc kệ là
thế nào, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn, Hoàng Bách Thụy đã là
bạn tốt của cha, lại là vị quan tốt, dùng hết sức đi bảo hộ cũng việc nên làm.”
Lạc Trân
Trân không khỏi nở nụ cười.
“Trị Đình,
ngày thường ngươi luôn cà lơ phất phơ không nghĩ tới hôm nay ngẫu nhiên cũng có
thể nói được tiếng người nha.”
Mọi người
đều bật cười, Lạc Trị Đình bất mãn kêu lên một tiếng ai oán.
“Được, không
phá ngươi nữa, Tư Mã đại ca, chúng ta nói chuyện khác đi. Chuyện này trong lòng
mọi người đều hiểu.”
Tư Mã Tồn
Hiếu còn đang suy tư, Thượng Quan Phù Dung đã lên tiếng:
“Ta nghe
được một tin đồn, bất quá thuần túy chỉ là tin đồn nha, chưa được chứng thực,
hơn nữa,” Nàng nhíu mày. “chuyện này cũng không có khả năng xảy ra.”
Lạc Trị Đình
vẻ mặt hứng thú giục nói:
“Vậy mới thú
vị, Thuợng Quan tỷ tỷ, quản nó có thể hay không thể, hãy nói ra nghe một chút
đi.”
Thượng Quan
Phù Dung liếc mắt nhìn mọi người một cái:
“Nghe nói
Cuồng Thư Sinh mang theo một tiểu oa nhi hành tẩu giang hồ, hình như là đang đi
tìm người nào đó.”
“Cuồng Thư
Sinh đi cùng một tiểu oa nhi?” Lạc Trị Đình hừ một tiếng. “Không phải là quá
khả năng mà căn bản là tin đồn sai lầm thôi.”
Những người
khác liên tục đồng thanh phụ họa, chỉ có Thủy Tâm hoàn toàn thất thần, chỉ có nàng
biết chuyện này có khả năng là thật. Nhưng… Triển Ngạo Trúc mang theo Mập Mập
ra đi làm gì? Tìm người? Tìm nàng sao?
Không!
Không! Nàng lắc mạnh đầu! Đây là việc không có khả năng, bọn họ không có khả
năng đi tìm nàng, tuyệt đối không có khả năng. Bọn họ mừng vì không có nàng
chen vào còn không kịp làm sao còn có thể đi tìm nàng. Vậy thì vì sao hắn lại
mang Mập Mập đi ra ngoài? Chuyện này cũng thật khoa trương nha, Mập Mập chỉ mới
ba tuổi thôi.
Trên một bãi
đất trống rộng lớn, trong ánh nắng hoàng hôn, một thân ảnh nhàn nhạt khói
trắng xẹt qua tựa như sao băng, vừa mới phát giác đã thấy mất tiêu, không biết
từ đâu mà đến, cũng không biết đi theo hướng nào.
Mập Mập ôm
chặt cổ Triển Ngạo Trúc, ghé đầu vào vai hắn nỉ non:
“Cha, ta rất
nhớ nương.”
Triển Ngạo Trúc
thở dài một hơi, gia tăng tốc độ bay qua cánh đồng bát ngát, lập tức đã biến
mất. Tiểu oa nhi vốn không nên thở dài nhưng Mập Mập lại ai oán nói:
“Cha, Mập Mập
không cần bay bay, ngươi mang nương bay bay được không, cha?”
Triển Ngạo Trúc
trước sau không nói gì, cho đến khi đi đến cửa thành Thường Đức trấn, hắn mới
trả lời:
“Ta sẽ, Mập
Mập, ta sẽ dẫn nương ngươi bay bay.”

