Ác Dương Phác Lang - Chương 06 phần 1

CHƯƠNG 06

Từ khi cả nhà
Hoàng Bách Thụy đến Lạc phủ, cả phủ liền trong tình trạng cảnh giới nghiêm
ngặt, nhất là khuôn viên gia đình Hoàng Bách Thụy ở, thủ vệ lại càng nghiêm
ngặt, hơn phân nửa người của phủ đều túc trực cả bốn phía, cơ hồ là năm bước
một nhóm nhỏ, trăm bước một toán lớn. Người của Kình Thiên Bang cũng đã tập hợp
ở phía bắc Thường Đức trấn, mà những người Lạc Mộc Vân nhờ giúp đỡ chỉ có một
nửa đến cho nên Lạc Mộc Vân rất lo lắng, khẩn trương. Nhưng hết thảy những việc
này đối với Thủy Tâm cũng không quan hệ, bởi vì nàng là nha hoàn của Lạc Trân
Trân mà trong phủ đều biết đại tiểu thư đối với nàng rất tin tưởng cho nên cũng
không dám đối xử tệ với nàng. Nàng có thể nói là người an nhàn nhất trong Lạc
phủ hiện nay.

Nói tự do nhưng
chỉ là tự do trong giới hạn, bởi vì thủ vệ nghiêm cẩn, rất nhiều nơi mà tỳ nữ
như nàng không thể tùy tiện qua lại, hơn nữa thời điểm Lạc Mộc Vân nghị sự
người bình thường không thể lui tới, miễn cho bị nghi là mật thám. Tựa như hiện
tại lão gia đang họp, nàng chỉ có thể ngồi trong phòng suy nghĩ, tiện thể tưởng
niệm hai kẻ lớn nhỏ không có lương tâm kia.

Một âm thanh
nhỏ lặng lẽ đi đến phía sau nàng, nàng nghiêng đầu:

“Đã họp xong
sao tiểu thư?”

Lạc Trân Trân
khẽ cười một tiếng, ngồi xuống bên Thủy Tâm.

“Nhìn ngươi như
là đang có tâm sự.”

“Chỗ nào cũng
không thể đi, đương nhiên là buồn nha.”

Lạc Trân Trân
cẩn thận đánh giá Thủy Tâm.

“Không phải chỉ
là nhàm chán đi?”

Thủy Tâm thở
dài một tiếng.

“Không phải
nhàm chán lại sẽ là cái gì?”

Lạc Trân Trân
chăm chú nhìn Thủy Tâm hồi lâu.

“Nhìn bộ dáng
vừa rồi của ngươi dường như là đang nhớ tới người nào nha.”

Thủy Tâm
trong lòng rùng mình.

“Vớ vẩn!”
Nàng che lấp vẫy vẫy tay nói.

“Phải
không?” Lạc Trân Trân càng thêm hoài nghi tà nghễ Thủy Tâm. “Thực sự không có
tưởng niệm ai?”

Thủy Tâm
tránh đi hai mắt.

“Không có.”

Lạc Trân
Trân hắc hắc cười không ngừng.

“Có đi?”

“Đã nói với
ngươi không có thì là không có thôi” Thủy Tâm từ xấu hổ chuyển thành giận dữ
kêu lên. “Ta làm sao có thể có suy nghĩ kia…” Nàng đột nhiên im lặng, trên mặt
vừa có vẻ xấu hổ vừa có vé kỳ lạ.

“Ta đã nói
rồi.” Lạc Trân Trân đắc thắng la lên. “Nói thật đi Tiểu Lan, ngươi sớm đã có
người trong lòng đúng hay không?”

“Thật ra…”
Thủy Tâm bất lực liếc nàng môt cái. “Ta cũng không biết.”

“Không
biết?” Lạc Trân Trấn ngạc nhiên nhướng mày. “Ta đã hiểu, ngươi đối với hắn có
cảm giác chỉ không biết đó là loại cảm giác gì.”

“Đại… Đại
khái đi!” Thủy Tâm lẩm bẩm.

“Vậy được
rồi, ta hỏi ngươi một vài vấn đề, hãy thành thật trả lời ta, ta sẽ nói cho
người đó là loại tình cảm nào, như vậy được không?”

Chần chờ một
hồi lâu, Thủy Tâm mới chậm rãi gật gật đầu.

“Hảo, thứ
nhất,” Lạc Trân Trân vừa nghĩ biên hỏi. “ngươi tưởng hắn sao?”

Thủy Tâm gật
đầu.

“Khi ngươi
nhớ đến hắn là dạng cảm giác gì? Ngọt ngào, bi ai, khổ sở?”

Không đợi
nàng hỏi xong, Thủy Tâm liền lẩm bẩm nói:

“Đau lòng.”

Lạc Trân
Trân hơi hơi ngạc nhiên hỏi:

“Đau lòng?
Thế nào là đau lòng?”

Thủy Tâm lại
mất đi thanh âm.

Lạc Trân
Trân nghiêng đầu xem kỹ nàng sau một lúc lâu.

“Hắn là dạng
người gì?”

“Rất dễ nhìn
nhưng…” Thủy Tâm cười khổ. “lãnh khốc vô tình.”

“Lãnh khốc vô
tình!” Lạc Trân Trân nha nha nói. “Ngươi… ngươi làm sao có thể thích cái loại
người này?”

Thủy Tâm không
nói gì.

Lạc Trân Trân
trầm mặc một lát.

“Kia… Hắn đối
với ngươi thế nào?”

Thủy Tâm vẫn
như cũ là bất đắc dĩ cười khổ.

“Hắn ngay cả
nói cũng không nguyện ý cùng ta nhiều lời, muốn hắn cùng ta ra ngoài đi dạo hắn
dù chết cũng không chịu, bình thường lạnh lùng làm như ta với hắn có thâm thù
đại hận vậy… nói chung là không tốt một chút nào.”

Lạc Trân Trân
cười gượng hai tiếng.

“Buông tha
cho hắn đi! Cái loại người này…”

Thủy Tâm hai
mắt ai oán nhìn nàng, làm nàng rốt cuộc không nói nữa.

“Ngươi không
quên được hắn sao?”

Thủy Tâm thở
dài một tiếng.

“Nghĩ đến
hắn tâm liền đau, dù thế nào cũng không quên được…”

Lạc Trân
Trân dò xét:

“Ngươi tám
phần là đã yêu hắn.”

“Ta nghĩ cũng
là vậy.” Thủy Tâm thở dài. “Ta chỉ là không rõ, hắn đối với ta kém như vậy, ta
luôn luôn là thật giận hắn, thực sự, thực sự giận, mà lúc này… làm sao lại có
thể biến thành như vậy?”

“Chuyện tình
cảm luôn rất khó nói.” Lạc Trân Trân trầm ngâm. “Quan trọng nhất là người với
người đều có duyên phận, ngươi cùng hắn có duyên phận cho nên hắn đối với ngươi
thế nào, ngươi vẫn sẽ không nhận ra là mình đã yêu hắn. Ngươi có biết yêu và
hận chỉ kém nhau có một chút?”

“Duyên phận?”
Thủy Tâm hoài nghi nhìn nàng. “Đã có duyên phận, vậy sao hắn lại không yêu ta?”

Lạc Trân Trân
ngẩn người, lập tức phản bác nói:

“Ngươi làm sao
mà biết hắn không có yêu ngươi? Nói không chừng hắn cũng là sau khi tách ra mới
phát hiện yêu ngươi thôi!”

“Nếu không có?”

“Nếu không có…”
Lạc Trân Trân thở dài. “Thì là nghiệt duyên a!”

“Nghiệt duyên?”

“Nếu là nghiệt
duyên thì tốt nhất là nên sớm đoạn tuyệt, nhưng…” Lạc Trân Trân cụp mắt, lén
nhìn Thủy Tâm. “dường như không dễ dàng làm được điều này nha.”

Khuôn mặt đang
tươi cười của Thủy Tâm chợt nhăn như mướp đắng.

“Đúng là không
quá dễ dàng, ta đã thử qua nhiều lần nhưng là…”

Nhìn thấy Thủy
Tâm có vẻ buồn rầu, Lạc Trân Trân vội hỏi:

“Vậy chậm rãi
thử đi, đừng nóng vội hoặc là cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.” Nàng hơi
chuyển chuyển tròng mắt lại nói: “Hai ngày nay không khí trong phủ rất căng thẳng,
làm cho người ta không thể nào thở nổi, chúng ta ra ngoài đi dạo, giải sầu đi.
Đúng rồi hôm nay có hội chùa nha, có muốn đi xem không?”

“Hội chùa?”
Thủy Tâm kêu to, đồng thời nhảy dựng lên. “Thế nào không nói sớm? Đi thôi!”

Bộ mặt vừa mới
đau khổ, uể oải vừa nghe đến náo nhiệt, tinh thần lập tức liền phấn chấn hẳn
lên, Thủy Tâm lập tức kéo Lạc Trân Trân lao ra ngoài phòng, ngay cả đại môn
cũng lười đi qua, hai người trực tiếp phi thân qua vách tường Lạc phủ ra ngoài.

Thời đại thái
bình, muốn xem cảnh tượng đại đạo vong thật dễ dàng, chỉ cần đi hội chùa là
liền hiểu được, nhất là bốn năm hoặc mười năm mới có một lần hội chùa thì quả
thật có thể nhìn thấy được thiên quân vạn mã. Đưa mắt nhìn qua, trừ bỏ sân khấu
kịch ở hai bên cùng cửa hàng, những quầy hàng rong… còn lại đều là người và
người, trong tai ngoài tiếng rao bán hàng còn xen lẫn tiếng trẻ con khóc gọi
cha mẹ.

Hai đại cô
nương mồ hôi đầm đìa chen lấn xem xiếc ảo thuật, sau lại qua chỗ hầu bàn thuốc
dán thập bát đồng nhân chưởng, lại đi nghe giảng thư cùng đánh nhịp tiểu xướng,
lưu lại chỗ bày bán thư họa cổ một lát, rồi đi ăn bánh trôi băng tuyết, vừa ăn
vừa thảo luận nên đi xem những chỗ nào nữa.

Đang lúc trò
chuyện sắc mặt Thủy Tâm chợt biến, chén bánh trôi trên tay rơi xuống đất, vỡ
thành hai mảnh. Lạc Trân Trân kinh ngạc đang định hỏi nàng bị làm sao thì Thủy
Tâm đã kéo tay nàng bỏ chạy, chỉ nghe một tiếng leng keng, chén bánh trôi trong
tay nàng cũng rơi mất, vọng theo là tiếng chửi bậy của người bán hàng, Lạc Trân
Trân vội xoay người ném ra môt chút bạc vụn.

Mà Thủy Tâm
nghe được là mỗi một tiếng kêu gọi quen thuộc: “Nương! Nương!”

Là hai kẻ lớn
nhỏ đáng giận kia. Thủy Tâm không dám quay đầu lại, chân không dám ngừng, nàng
biết năng lực của Triển Ngạo Trúc cho nên nàng tỉnh táo chọn hướng hậu trường
gánh hát chui vào, xuyên qua sân khấu kịch rối ren, lại chui ra chui vào một
hậu trường múa rối khác. Thủy Tâm một bước cũng không dám lưu lại, tiếp tục đi
về phía trước. Cho đến khi xuyên qua một cái trướng bằng cuối cùng, nàng mới
lôi kéo Lạc Trân Trân cho đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đi về
phía Lạc phủ.

Nàng không muốn
tin rằng bọn họ là tới tìm nàng, nhưng là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất,
rời khỏi vẫn là thượng sách. Đây quả thật là lần dạo hội chùa đáng sợ nhất của
nàng.

Thời điểm canh
ba, phố xá náo niệt, tấp nập giờ chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, trong đêm yên
tĩnh có tiếng trẻ con gáo khóc.

“Ô… nương không
cần Mập Mập, cha… nương không cần Mập Mập.” Tiếng kêu thê lương vang lên trong
gió đêm nghe lay động lòng người.

Ôm chặt Mập Mập
trong lòng, Triển Ngạo Trúc thở dài:

“Nương ngươi
không phải là không cần ngươi Mập Mập, nương là giận cha, nàng rất giận, rất
giận cha.”

“Ô… ta muốn
nương, a… ta muốn nương, ô... a...”

“Cha sẽ tìm
được nàng, nhất định cha sẽ tìm được nàng.”

Đúng vậy, hắn
nhất định sẽ tìm được nàng, chỉ cần nàng còn ở Thường Đức Trấn, hắn nhất định
sẽ tìm được nàng.

“Tiểu Lan, rốt
cuộc ngày hôm qua ngươi bị làm sao vậy? Giống như là thấy quỷ a.”

“Không… không
có gì, chính là gặp người quen thôi.” Thủy Tâm chột dạ cúi đầu. “Ngươi cũng
biết ta không thể để người ta thấy, nếu để người ta thấy thì cha ta sẽ biết, sẽ
đến đây mang ta về.”

Lạc Trân Trân
trầm mặc một lát.

“Ngươi luôn
trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, thử nói chuyện với cha
ngươi đi.”

“Rồi, sẽ nói,
sẽ nói.” Thủy Tâm hứa cho qua.

Nhưng… hắn rốt
cuộc mang Mập Mập đi để làm gì a?

Kình Thiên Bang
bang chủ Quản Thiên Uy đến nhưng hắn không có trực tiếp tiến đến Lạc phủ, dù
sao Lạc Mộc Vân không chỉ có uy danh hiển hách ở vùng Lưỡng Hồ mà còn trên toàn
bộ võ lâm cũng là một tiền bối đức cao vọng trọng, nếu không vạn bất đắc dĩ
Quản Thiên Uy cũng không muốn làm cho toàn bộ võ lâm bất mãn đối với mình. Cho
nên hắn trước cử một sứ giả đến đây trao đổi, cũng là một nhân vật có đủ tư
cách ở khi tất yếu có thể đưa ra điều kiện đó là Kình Thiên Bang phó bang chủ
Bao Thái Thường.

Trong phòng
nghị sự của Lạc phủ, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng là Lạc Mộc Vân, một bên
hắn là Bao Thái Thường cùng hai thị vệ, một bên là Bá Kiếm Tư Mã Tồn Hiếu,
Thiểm Bắc Đại Hào Tây Môn Ngọ cùng Cái Bang Trưởng lão Sa Nãi Anh, là ba người
mà Lạc phủ mời giúp đỡ.

Bao Thái Thường
bình tĩnh mở miệng:

“Lạc đại hiệp,
tệ bang chủ muốn Lạc đại hiệp không nên quấy nhiễu hành động trả thù vì con của
hắn, Lạc đại hiệp cũng là bậc cha mẹ nên chắc cũng hiểu nỗi đau của kẻ đầu bạc
tiễn người đầu xanh.”

“Ta hiểu.” Lạc
Mộc Vân trả lời. “Nhưng cũng là do lệnh thiếu bang chủ gieo gió gặt bão, sao có
thể trách tội người khác? Hắn lăng nhục thê tử người khác lại diệt hết cả nhà
người ta, đại nhân thân là mệnh quan triều đình vì người chết giải oan có gì
sai?”

Bao Thái Thường
không có phản bác mà còn gật gật đầu:

“Tốt, vậy Lạc
đại hiệp nể mặt mũi, tệ bang chủ cũng sẽ chịu chút ủy khuất, chỉ cần Lạc đại
hiệp giao Hoàng Bách Thụy cùng hai con và một đứa cháu của hắn ra, những người
khác chúng ta có thể buông tha.”

“Ủy khuất?” Lạc
Mộc Vân cười lạnh. “Giết hết con cháu người ta mà gọi là ủy khuất sao?”

“Lạc đại hiệp
đừng quên thiếu bang chủ chúng ta cũng là con trai độc nhất, thiếu bang chủ
chết thì bang chủ cũng xem như tuyệt con nối dõi, bởi vậy hắn muốn Hoàng Bách
Thụy tuyệt đường hậu tự cũng là công bằng.”

“Không có khả
năng, đừng nói là bốn người, một người cũng không giao.”

“Lạc đại hiệp…”

“Không cần lại
nói!” Lạc Mộc Vân vẫy vẫy tay. “Sai ở các ngươi, Hoàng Bách Thụy không phải hẳn
là vì thế hy sinh, ngươi trở về báo cho quý bang chủ biết chúng ta một người
cũng sẽ không giao ra.”

Bao Thái Thường
thật sâu liếc hắn một cái rồi đứng lên.

“Một khi đã
vậy, ta sẽ đem lời Lạc đại hiệp về bẩm báo với bang chủ, bất quá…” Hắn
hơi đảo mắt nhìn ba người Lạc phủ mời đến giúp đỡ. “bang chủ muốn ta nói với
Lạc đại hiệp một tiếng, lần này nhất định sẽ dốc hết toàn lực… Để tránh việc
Lạc đại hiệp chưa suy nghĩ thấu đáo, bang chủ sẽ để cho Lạc đại hiệp bảy ngày
suy nghĩ, yên tâm, trong bảy ngày này chúng ta sẽ không có bất cứ hành động hay
thủ đoạn nào. Nếu đến lúc đó, Lạc đại hiệp vẫn cho rằng đáng giá vì Hoàng Bách
Thụy mà hy sinh hết thảy thì bang chủ nhất định không để cho Lạc đại hiệp thất
vọng.”

Lạc Mộc Vân sắc
mặt trầm túc hét lớn một tiếng: “Người tới, tiễn khách!”

Bao Thái Thường
cũng chắp tay, mang theo hai thị vệ rời khỏi.

Trong phòng,
bốn người im lặng, một lát sau Tu Mã Tồn Hiếu mới lên tiếng:

“Lạc bá bá, đã
biết đối phương xuất hết toàn lực chúng ta cũng phải bày bố phòng vệ thật tốt
để thi thố.”

Sa Nãi Anh cũng
nói:

“Đúng, binh đến
tướng chặn, nước đến đất ngăn.”

Tây Môn Ngọ
trầm ổn hướng Lạc Mộc Vân mỉm cười:

“Chúng ta tùy
người làm chủ, Lạc huynh.”

Vì thế trong
phòng nghị sự của Lạc phủ vì hoạch định chiến lược đối phó mà không khí càng
trở nên khẩn trương.

Thủy Tâm đang ở
trong thư phòng của Lạc Trân Trân đọc sách, nàng không dám ra phủ mà trong tình
thể khẩn trương của phủ hiện nay thì dường như chỉ có nơi này là thích hợp để
nàng giết thời gian.

Lạc Trân Trân
nhăn hai hàng lông mày, đẩy cửa bước vào, Thủy Tâm ngẩng đầu lên liền thấy, lập
tức hỏi:

“Sao thế, cùng
Tề công tử cãi nhau sao?”

Lạc Trân Trân
lắc đầu, đi đến bên Thủy Tâm.

“Tiểu Lan, cha
muốn hạ nhân trong phủ tạm thời đi nơi khác tị nạn, ta nghĩ ngươi tốt nhất cũng
nên đi cùng.”

Thủy Tâm nháy
mắt mấy cái.

“Thế nào? Như
vậy không nắm chắc.”

Lạc Trân Trân
cười khổ.

“Đối phương
xuất toàn lực làm sao có thể nắm chắc.”

“Không phải lão
gia cũng mời rất nhiều người đến giúp đỡ sao?”

“Đúng là có
không ít người đến nhưng chân chính cao thủ chỉ được năm, ba người mà đối
phương có sáu đường chủ, mỗi người thân thủ đều không thua tứ kiếm, còn chưa
nói đến Kim Ngân Song Vệ bên người Kình bang chủ, nghe nói thân thủ bọn họ
trong Kình Thiên bang chỉ thua có bang chủ mà thôi. Với tình huống này, ngươi
nghĩ chúng ta nắm chắc được mấy phần?”

“Một khi đã như
vậy, ta đây càng không thể bỏ đi, tuy rằng võ công của ta không cao nhưng thêm
một người đỡ được một việc nha.” Thủy Tâm nói lý.

“Nhưng là lúc
này đây…”

“Đừng nói nữa,
ngươi đuổi ta cũng không đi, lần trước ngươi mang ta ra ngoài giải sầu, lần này
ta sẽ dẫn ngươi đi.”

“Ta…”

“Cái gì? Chẳng
lẽ bây giờ không thể ra phủ?”

“Không phải,
đối phương cho chúng ta bảy ngày suy nghĩ, bây giờ còn lại bốn ngày, bọn họ
cũng đã hứa trong thời gian này sẽ không sử dụng bất kỳ thủ đoạn ti bỉ nào.
Kình Thiên Bang tuy rằng không phân biệt phải trái, nhưng Quản Thiên Uy là
người luôn giữ chữ tín, cho nên đi ra ngoài cũng không gặp nguy hiểm gì, chỉ là
ta thấy ngươi hẳn là…”

Không cho nàng
có cơ hội nhiều lời, Thủy Tâm lại một lần nữa kéo nàng bỏ chạy. Đã nhiều ngày
như vậy, hai kẻ lớn nhỏ kia chắc đã bỏ đi?

Thủy Tâm cùng
Lạc Trân Trân đang ngồi bên cửa sổ của một tửu lâu ngắm phố xá, trên bàn là một
bình trà nóng cùng mấy đĩa điểm tâm, các nàng ngồi đối diện nhau nói chuyện
phiếm rất vui vẻ. Như lúc này Thủy Tâm đang nhìn vào tiệm cầm đối diện tửu lâu
vui vẻ cười nói:

“Nhìn xem, lại
tới nữa, mỗi lần nhìn thấy lão bản kia đều giống như là hắn vừa bị lão bà đánh,
hắn nhìn thấy lão bà như là chuột thấy mèo, trốn không kịp. Bất quá cũng khó
trách, lão bà của hắn thật hung dữ nha, mỗi lần thấy nàng đánh hắn đều thật
hung dữ, nàng…”

“Tiểu Lan.” Lạc
Trân Trân đột nhiên ngắt lời nàng. “Oa nhi kia… oa nhi kia quen với ngươi sao?”

Thủy Tâm quay
đầu nhìn Lạc Trân Trân ngạc nhiên.

“Sao?”

Lạc Trân Trân
dùng cằm cằm chỉ phía sau Thủy Tâm, nàng quay đầu nhìn lên, lập tức thở dốc vì
kinh ngạc.

Nước mắt đầm
đìa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, dễ thương mà nước mắt vẫn đang tuôn ra từ
đôi mắt thật to như Hoàng Hà vỡ đê, Mập Mập cắn chặt môi dưới không để
cho mình bật ra tiếng khóc, bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của Thủy Tâm nghẹn
ngào:

“Nương, Mập Mập
sẽ rất… thực ngoan, nương không cần đi.” Hắn khóc thút thít. “Không cần đi,
nương, Mập Mập sẽ không chọc giận nương nữa…”

Lạc Trân Trân
kinh ngạc nhìn Mập Mập.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3