Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Tập 1) - Chương 13

Chương 13

Tôi quyết định phấn chấn lên.

Nhưng tuyệt đối không bao gồm lúc bị Khương Duệ lôi lên máy bay.

“Chị, chị già đầu rồi, đừng giở trò kỳ kèo với em nữa được không?”

Tôi bị mấy chữ “kỳ kèo” của nó làm choáng váng, phẫn nộ nói: “Chị làm gì có, bị em lừa gạt thì không thể kháng cự à? Rõ ràng em đã nói tháng Bảy mới đi cơ mà, hôm nay mùng mấy hả, còn mấy ngày nữa mới tới tháng Bảy”.

Khương Duệ cười hề hề: “Thì em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, chẳng phải chị sợ đi máy bay à? Nên em cố ý nói muộn mấy ngày, chị chưa kịp lo sợ thì đã lên máy bay rồi, rất tốt cho sức khỏe đó! Em thông minh tài giỏi thế còn gì!”.

“…”

Thông minh tài giỏi cái đầu mày!

Tìm đến chỗ rồi ngồi xuống, Khương Duệ an ủi: “Được rồi, em biết chị một lần bị rắn cắn mười năm sợ máy bay[1], sắp cất cánh rồi, đừng sợ nữa”.

[1]. Xuất phát từ thành ngữ “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.

“Tại sao?”

“Chị có say máy bay đâu, thực ra là sợ chết thôi, cất cánh rồi thì sống chết có số phú quý tại trời, chị có nghĩ nhiều cũng vô ích”, Khương Duệ hờ hững nhún vai.

“…”, tôi lặng lẽ rút một quyển tạp chí lên che mặt thở dài. “Rốt cuộc là tại sao chị lại đồng ý với cậu mợ đi chơi cùng mày cơ chứ”.

“Được đi chơi còn chê”, nó lắc đầu rồi nói những câu không biết moi móc ra từ đâu, “Trèo non vượt bể ngắm phong cảnh, giống như trăm đắng ngàn cay tìm một mối tình, chị, dốc hết can đảm của chị ra để ngắm cảnh đi!”.

Tôi đã quá lười phản ứng với cái thằng chuyên dùng thủ đoạn chọc ngoáy vết thương người khác để lý sự, thờ ơ liếc nhìn nó một cái.

“Ồ, vậy em ngắm hết cảnh rồi thì sao? Bỏ đi à?”

Khương Duệ băn khoăn nói: “Chẳng thế thì cứ ở lỳ chỗ đó à”.

Tôi lập tức kỳ thị nó: “Cho nên có được tình cảm thì em cũng bỏ đi à, đúng là đồ đào hoa lăng nhăng!”.

Rất tốt, lần này tới lượt nó câm nín rồi, thế giới đã tĩnh lặng!

Kết quả im được một lúc, nó lại lục sục tìm cái gì đó, lát sau lấy quyển tạp chí trên mặt tôi ra, rất hứng chí chồm lại sát gần, nói: “Nào, chị, chúng ta chụp một tấm, kỷ niệm xuất phát”.

Tôi đẩy phắt nó ra, “Không thèm, lỡ biến thành di ảnh thì sao”.

Nói xong nghe bên cạnh “tách” một tiếng, một bác ngồi bên kia lối đi, đang cầm điện thoại giơ ngón tay chữ V tự chụp, nhìn tôi với vẻ kinh hoàng.

Lát sau, Khương Duệ cười khan ha ha mấy tiếng, “Chị, chị muốn chụp ‘ảnh dì’ hả?”

“Ha ha… đúng thế…”

Bác kia lẳng lặng cúi đầu, hình như đang… xóa hình?

Mười mấy tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay Heathrow ở London, lúc xuống máy bay, ông bác kia cuối cùng không kìm được đã nói với tôi: “Cô bé à, bác bị cháu dọa cho suốt đường đi chẳng dám ngủ nữa”.

Tôi và Khương Duệ xin lỗi rối rít, thấy hành lý ông nặng nề mới hỏi có cần xách giúp không, ông bác khoát tay, bước chân có vẻ nhẹ hẫng ra khỏi sân bay.

Tôi và Khương Duệ nhìn nhau, cười ha ha, chạy ra ngoài.

Tôi và Khương Duệ đi lần này, du học chỉ là trên danh nghĩa, thực ra là đi chơi, sau đó dạo qua những trường đại học danh tiếng. Hành trình đều do một tay Khương Duệ vạch sẵn, tôi chỉ là một kẻ theo đuôi không có não, vì thế mà Khương Duệ nói vẻ rất buồn bã: “Chị, chị đã bao giờ chơi game online chưa?”.

Tôi lắc đầu.

“Chơi rồi chị sẽ biết, chị thế này thật giống ‘thú cưng’! Thú cưng bám đuôi người ta ấy, hiểu chưa?”, nó lảm nhảm, “Thú cưng của người ta còn giúp chủ nhân nhặt đồ này nọ…”.

Tôi: “…”.

Khương Duệ đập tờ lịch trình vào tay tôi, “Thế nếu chị thích ở đây thì chúng ta ở lại chơi thêm hai ngày, nhưng lịch trình sau này phải thay đổi, chị sắp xếp đi”.

Thằng em họ của tôi, bên ngoài thì bất cần, phóng khoáng, nhưng thực ra lại chu đáo, ân cần hết mức, đa phần là nó muốn tìm chút chuyện cho tôi làm, để tôi không còn thời gian mà băn khoăn suy nghĩ.

Tôi phải nói với nó làm sao đây, rằng tôi không cần nó lo cho nữa? Tôi ngoắc tay với nó, gọi nó cùng ngồi xuống ngắm những cánh đồng hoa oải hương trước mắt.

“Khương Duệ, đi chơi thật vui.”

Khương Duệ “Ồ” một tiếng thật dài, “Không biết ban đầu là ai không chịu đi ấy nhỉ?”.

“Rất vui.”

“Thật à?”

Tôi cười với nó. Chúng tôi ngồi cạnh nhau một lúc, rồi tôi thu lại tầm mắt từ mảng màu tím bao la kia, ném trả tờ lịch trình cho thằng em họ, “Nghe nói còn có rất nhiều rất nhiều hoa hướng dương, sao không thấy nhỉ, đi thôi, mục tiêu tiếp theo, xuất phát!”.

Đi chơi xa thật sự tốt, chí ít sẽ hiểu ra phong cảnh ven đường dù đẹp đến mấy cũng đành phải chia tay. Vì nó không thuộc về tôi.

Cứ đùa giỡn vui vẻ như thế, tôi và Khương Duệ đã đi chơi hết tất cả, tháng Tám chúng tôi đến Đức, bất ngờ nhận được điện thoại của bố.

Điện thoại tôi không mở dịch vụ chuyển vùng quốc tế, ông gọi vào điện thoại Khương Duệ, nói ông đã đến Đức khảo sát công trình, gọi tôi và Khương Duệ cùng đi ăn.

Trong một quán ăn nhỏ bình thường ở đầu phố, tôi gặp người bố đã lâu không gặp, vẫn phong độ như thuở nào. Ông luôn là một người đàn ông đẹp trai, còn mẹ thì lại có ngoại hình bình thường, tôi nhớ lúc nhỏ bố cứ bế tôi chọc mẹ, “Cũng may con gái chúng ta không giống em, nếu không thì tương lai sẽ khó lấy chồng lắm đây”.

Mẹ rất tức tối, thế nhưng khi dẫn tôi đi gặp bạn bè thì cứ xuýt xoa khen: “Hy Quang nhà chúng tôi may mà không giống tôi, nó rất giống bố, nhà họ Nhiếp ấy mà, cả nhà nam nữ đều đẹp”.

Trong giọng nói ngập tràn niềm hạnh phúc và tự hào.

Bố mẹ tôi, trước khi người đàn bà kia xuất hiện, tình cảm của họ rất tốt rất tốt.

Chúng tôi chọn món ăn, bình thản vừa ăn vừa trò chuyện, đề tài khô không khốc như bánh mỳ trong đĩa. Ăn xong bố tôi khen Khương Duệ mấy câu, rồi lại nhìn tôi, Khương Duệ xưa nay rất giỏi quan sát thái độ người khác, lập tức biết ý đứng dậy: “Ngoài kia vui quá, chị, em đi mua chút đồ, hai người cứ ăn đi”.

Còn lại tôi và bố ngồi với nhau, nhất thời không nói gì, lát sau bố hỏi: “Mẹ con gần đây thế nào?”.

“Rất ổn ạ”, tôi đáp vu vơ, “Nghe mẹ nói có người theo đuổi đến tận nhà, có giá hơn cả con nữa. Bố, chưa biết chừng mẹ còn tái hôn sớm hơn bố đó!”.

“Con nói bậy gì thế!”, bố tôi lập tức cau mặt, “Bố đã nói bố sẽ không tái hôn. Bạn cũ mấy chục năm sức khỏe không ổn, nhiều nhất còn sống được mấy năm nữa, bố chăm sóc một chút chẳng lẽ không nên? Bố và người đó rất trong sáng, mẹ con cứ thích ghen tuông vớ vẩn, nghĩ ngợi lung tung, mắt không chịu nổi một hạt bụi”.

Phải rồi phải rồi, chẳng qua là bạn cũ, chẳng qua là chăm sóc một chút.

Tôi cười lạnh trong lòng. “Bạn cũ” mà bố nói từng là mối tình đầu của ông, về sau chê nhà họ Nhiếp nghèo khó, lại hộ khẩu nông thôn, bỏ đi cưới một người có hộ khẩu thành phố mà lúc đó người ta rất hâm mộ. Kết quả thời gian trôi qua, hai mươi năm sau chồng bà ta thất nghiệp rồi bất ngờ qua đời, bà ta không chịu nổi, bốn chín ngày của chồng còn chưa qua, đã lê thân thể bệnh tật yếu đuối đổ gục trước mặt ông Nhiếp Trình Viễn đang ăn nên làm ra, ông Nhiếp đương nhiên động lòng, thương hương tiếc ngọc, cho một căn biệt thự rồi mời bác sĩ nổi tiếng, ngay cả con gái bà ta cũng nhận làm con nuôi.

Mẹ tôi làm sao nuốt được cục tức này, năm đó bà có thể cương quyết cưới một anh chàng nghèo khó đến thành phố làm thuê trong sự phản đối của cả nhà, thì bây giờ cũng có thể cương quyết ly hôn.

Mà ông bố thân yêu của tôi còn cảm thấy ấm ức hay sao.

Thật nực cười.

Tôi không thèm tranh luận với ông, những gì cần nói thì trước khi ly hôn họ đã nói rồi, có nói nữa cũng chỉ làm bản thân tức chết. Tôi nhấc ly trà lên uống một ngụm: “Bố hỏi cái này à? Nếu không việc gì thì con đi đây, Khương Duệ còn đang chờ”.

Chắc ông rất giận trước thái độ của tôi, nhưng vẫn kiềm chế được, “Lần này bố tìm con là vì công việc của con. Lần trước con nói nộp hồ sơ vào Thịnh Viễn, về nước sẽ đi làm à?”.

Tôi lắc đầu: “Con không định đi nữa”.

“Hai năm nay Thịnh Viễn hợp tác với bố rất tốt, bố vốn còn nói đùa với Thịnh Bá Khải là muốn dạy dỗ con thế nào cũng được”, vẻ mặt ông có vẻ tiếc nuối, ngừng lại rồi nói, “Nhưng nếu con không đi cũng tốt. Hy Quang, đến chỗ bố nhé, con cũng nên làm quen đi, sự nghiệp sau này của bố thế nào cũng phải giao cho con”.

Tôi không ngờ ông lại nói như vậy, có phần bàng hoàng.

“Bố biết mẹ con không thích con ở gần bố, hừ, tính khí mẹ con…”, ông nhìn tôi rồi không nói nữa, suy nghĩ một lúc lại tiếp. “Cứ đi theo bố học hỏi trước đã, con vốn không nên bắt đầu làm từ những việc lặt vặt làm gì, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”

Lời từ chối đã ở cửa miệng, nhưng lại nghe bố thở dài, “Hy Quang, bố già rồi”.

Tôi muốn nói đâu có đâu có, bố còn rất đẹp trai, mới ngẩng lên lại thấy tóc bạc bên thái dương ông. Vẻ mặt ông có phần mệt mỏi, giống như trong tích tắc, Nhiếp Trình Viễn vừa nãy còn phong độ đường đường mà đã để lộ vẻ già nua.

Bố vẫn chưa tới năm mươi mà? Sao lại có tóc bạc rồi.

Trong lòng tôi tuy vẫn giận ông, nhưng lại cảm thấy vô cùng buồn bã. Những cảnh tượng lúc nhỏ ông thương yêu cưng chiều tôi cứ lần lượt hiện ra trong đầu. Lúc còn bé tí, ông cõng tôi đi nửa thành phố mua KFC, khi ấy còn rất hiếm, về sau nhà dần dần khá giả, bố mẹ cũng bận rộn hơn từng ngày, nhưng chỉ cần ông không đi công tác, khi tôi đi học muộn trở về, dưới ánh đèn ở cổng nhà tôi luôn có bóng ông đang chờ đợi.

Nhưng cũng chính vì thế, ông phản bội gia đình nhỏ có mẹ và tôi, mới khiến tôi đau đớn hơn. Tôi cố kìm nén không suy nghĩ đến những cảnh ấm áp đó nữa, cố chấp lắc đầu: “Mẹ không muốn con đi, con sẽ không đi”.

Giọng bố có phần tức giận và đau lòng: “Con vẫn không tin bố? Bố đã nói bao nhiêu lần rồi, không có chuyện như con và mẹ nghĩ!”.

“Vậy tại sao không để bà ta dọn ra khỏi nhà mình?”

“… Đó chỉ là một căn phòng trống mà chúng ta không ở, chẳng có ý nghĩa gì hết”, bố có vẻ mệt mỏi, “Cô ấy vẫn còn một ca phẫu thuật, làm xong bố sẽ không quan tâm đến nữa”.

Câu cuối cùng đã thành công khiến tôi cảm nhận được nỗi đau và sự phẫn nộ đan xem mà tôi cố quên từ lâu, nhưng thấy ông mệt mỏi như vậy, những lời mỉa mai không tài nào thốt ra, chỉ có thể gượng nói, “Vậy đợi khi bố mặc kệ rồi con sẽ đến chỗ bố”.

Bố nhìn tôi, cuối cùng bất lực thở dài: “Tính nết này của con cũng không biết giống ai, bề ngoài thì hiền lành dễ bảo, thực ra vừa xấu bụng lại cứng đầu, con… haizzz…”.

Khương Duệ đi một vòng quay về thì bố tôi đã đi. Nó ngồi xuống hỏi ngay: “Chị, không có gì chứ?”.

Tôi lắc đầu: “Bố bảo chị đi làm chỗ ông, em thấy thế nào?”.

Khương Duệ ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Bố chị nói như thế nào?”.

Tôi tường thuật lại một lượt, Khương Duệ suy tư: “Chị, đi đi. Thứ nhất là trong công ty của bố chị cũng có tâm huyết của bác, chị đến đó cũng là lẽ tự nhiên, thứ hai là mẹ con bà ta cứ bám dính lấy bố chị là vì cái gì?”.

Nó nở nụ cười lạnh lẽo khinh bỉ không hề hợp với gương mặt non choẹt: “ Những thứ người ta càng dòm ngó thì chị càng phải nắm chặt trong tay. Để mẹ con họ nhìn thấy mà không ăn được, thực ra cũng rất thú vị mà”.

“...”, tôi im bặt vỗ vai nó. “Em trai à, chị đã từng nói tương lai em chắc chắn sẽ rất xán lạn chưa?”

Khương Duệ gật gù, “Chị, em nói này nhé, em bực mình bố em lâu rồi, bác bị ức hiếp như vậy mà ông vẫn nhịn được, chẳng phải do việc làm ăn chết tiệt hay sao. Có điều em là trẻ con cũng không tiện nói, nhưng sau này nếu chị chịu ấm ức, em nhất định sẽ là người đầu tiên vùng lên”.

Tôi bỗng cảm động, lao đến ôm chầm lấy nó: “Em trai à, ở bên em rất có cảm giác an toàn. Chị không nỡ gả em đi đâu…”.

Vẻ nghiêm túc của Khương duệ bỗng không duy trì được nữa, mặt đỏ bừng, luống cuống giãy giụa: “Này này này, chị làm gì thế, lão đây không phải chị muốn ôm, muốn ôm là ôm được đâu…”.

Chúng tôi ở Đức một thời gian rồi lại đi Úc, sau đó hoàn thành kỳ du học hai tháng, đáp máy bay về nước. Khương Duệ về Nam Kinh, chuẩn bị học đại học F ở Thượng Hải, còn tôi thì về thẳng Vô Tích.

Vừa về nhà đã bị mẹ trách: “Mày còn nhớ về cơ à, nói xem, đi cả hai tháng mà gọi điện về nhà được mấy lần?”.

Tôi mặt mũi đau khổ: “Haizzz, con không dám gọi nhiều”.

Mẹ thắc mắc: “Tại sao?”.

“Đồ ăn nước ngoài khó nuốt quá, con sợ mẹ nghe điện thoại biết con gầy, lại lo cho con.”

“…”, mẹ dở khóc dở cười.

Ăn xong một bữa thịt bò kho hoành tráng, tôi bị mẹ túm đi gặp mẹ nuôi. Mẹ nuôi tôi từ nhỏ đã nhận tôi làm con nuôi, tình cảm rất gắn bó, nhưng số lần gặp thực ra không nhiều, bà đã định cư ở Bắc Kinh từ lâu, mỗi năm về thăm Vô Tích chỉ vài lần mà thôi.

Đến nhà mẹ nuôi, đầu tiên tôi biếu bà quà mang từ châu Âu về, sau đó bị hỏi về chuyện học hành, việc làm, rồi bị mẹ đuổi đi, tôi nghi ngờ bà muốn nói chuyện bố nên biết điều mà chạy ra ngoài vườn hoa chơi với đám mèo.

Trên đường về, mẹ cứ tỏ ra suy nghĩ, đến khi đi ngủ, bà bỗng hỏi: “Hy Quang, lần trước con nói tự tìm việc, bây giờ sao rồi?”.

Tôi có vẻ lúng túng: “Ngày mai con sẽ đi nộp hồ sơ”.

Mẹ bỗng im lặng, lát sau đột ngột nói, “Lúc con ở châu Âu, bố có đến tìm mẹ”.

“Dạ?”

Mẹ lại im lặng, rồi thở dài: “Đi đi”.

Tôi có phần sửng sốt: “Mẹ bảo con đến chỗ bố? Bố đã dụ dỗ mẹ cái gì phải không, con không nhận lời”.

Mẹ cười: “Đương nhiên mẹ biết con không chịu, nếu không thì tổng giám đốc Nhiếp làm sao lại giận dữ đến tìm mẹ chứ”.

Trong lòng tôi bỗng nảy sinh chút hy vọng, khéo léo hỏi dò: “… Vậy hai người… đã trò chuyện kỹ càng rồi ạ?”.

Mẹ thất thần một lúc, rồi bình tĩnh nói: “Nhà chúng ta và nhà họ Thịnh năm kia hợp tác đầu tư một nhà máy sản xuất, ở Tô Châu, con đến đó làm việc trước đi, học chút gì đó cho rành rẽ vào”.

Tôi thực sự không biết giữa bố và mẹ đã thống nhất chuyện gì, nhưng tôi bỗng cảm thấy có lẽ những điều bố nói là thật? Ông chỉ thương xót người đàn bà ấy, sau đó giữa bố và mẹ giờ đây đã có chuyển biến tốt? Cho dù trong lòng vẫn thấy bất bình cho mẹ, nhưng nếu bố biết lỗi và quay lại, họ có thể làm lại từ đầu, như vậy tôi vẫn rất vui sướng.

Chút hy vọng trong tôi lại lớn đần lên một chút, tôi gật mạnh đầu, tỏ vẻ phục tùng sự sắp xếp của họ.

Thế là một tuần sau, tôi kéo va li, ôm sự mong đợi tốt đẹp rằng bố mẹ sẽ làm lành nhanh chóng, vui vẻ đến Tô Châu, bắt đầu cuộc sống sinh nhai.

Báo cáo nội dung xấu