Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Tập 1) - Chương 14 - 15
Chương 14
Tôi làm việc ở phòng Tài vụ, một mặt là vì
trước kia tôi từng thực tập ở cơ quan kế toán, khá quen thuộc về mảng này, mặt
khác lại là vì lúc bố mẹ tạo dựng cơ nghiệp, bà đã bắt đầu từ phòng này. Bà
giỏi về kế toán và điều động vốn, bố lại có sở trường trong việc sản xuất và
kinh doanh, ngày xưa họ sát cánh bên nhau, bây giờ lại chia lìa đôi ngả.
Công việc phòng Tài vụ không có gì đáng nói,
trưởng phòng sắp xếp cho một nhân viên cũ tên Âu Kỳ Kỳ hướng dẫn tôi, công việc
trước mắt của tôi chính là kéo ghế ra ngồi xem chị tính toán sổ sách, làm quen
mọi quy trình và phần mềm kế toán, học hỏi những bảng biểu họ đã làm…
Hơi bất ngờ là, công ty lại còn cung cấp ký
túc xá, hai tòa lầu cũng rất là oách, chắc vì ban đầu mua khá rẻ. Đương nhiên
phí ký túc xá vẫn trừ vào lương. Khi tôi biết lương của mình nhiều hơn lương
của phần lớn những nhân viên khác, tôi cảm thấy cái chuyện trừ lương này thật
kinh khủng, thỉnh thoảng nghe các đồng nghiệp than vãn chuyện này, tôi lại thấy
có chút chột dạ.
Lầu một của ký túc nhân viên là nhà ăn, thế là
mọi ngày trở thành thế này: Từ ký túc đi làm – đi về ăn cơm – ra ngoài đi làm –
đi về ngủ, cứ thế.
Ân Khiết than thở: “Không ngờ đi làm rồi mà
vẫn cứ như đi học, trước kia ở trường thì đường ba điểm[1], bây giờ
lại thành đường hai điểm, haizzz, trước kia dù sao đại học cũng không xa trung
tâm thành phố lắm, ở đây ra ngoài chẳng thấy tiệm tạp hóa nào”.
[1]. Ý chỉ ký túc – nhà ăn – giảng đường.
Ân Khiết là bạn cùng phòng mới của tôi, làm ở
phòng Quản lý, còn một người khác tên Vạn Vũ Hoa, làm ở phòng Kinh doanh, đều
là sinh viên đại học cùng tới một lúc. Ba đứa chúng tôi ở một phòng bốn người,
còn một giường vẫn để trống.
Ân Khiết có ngoại hình rất ngọt ngào, là một
cô gái Sơn Đông nhanh nhẹn hoạt bát. Vạn Vũ Hoa lại thuộc dạng kiệm lời, quê ở
Thành Đô, rất thần kỳ là không thích ăn cay.
Đi làm chẳng có gì tốt, cũng chẳng có gì không
tốt, chỉ là đồ ăn ở nhà ăn thực sự khiến người ta căm hận. Sau khi ăn mấy ngày
ở đó, tôi ý thức sâu sắc rằng mình sai rồi, tôi đã vu oan cho nhà ăn trường đại
học rồi.
Nó tuyệt đối không phải là nhà ăn khó nuốt
nhất toàn quốc.
Mà khó nuốt nhất trong các loại khó nuốt…
Thế là đi ra nghiến răng ken két đã trở thành
một trong những chủ đề trong cuộc sống của bọn tôi.
Tôi đi làm chưa được mấy ngày đã gọi điện than
thở với mẹ về thức ăn khó nuốt, yêu cầu Quốc khánh nhất định phải bù đắp, làm
một bàn đầy thức ăn ngon đợi tôi.
Ai ngờ, rất nhanh chóng tôi đã phát hiện ra
tôi quá ngây thơ, tài vụ đúng là một trong những nghề bi thảm nhất thế giới,
khi nghỉ lễ lớn lúc nào cũng bị mắc kẹt ở phần tính toán sổ sách, những phòng
khác đều có thể nghỉ, chỉ phòng Tài vụ là không được, vì lúc chúng tôi kết sổ
chính là vào cuối tháng và cả mùng Một, mùng Hai.
Thế là tôi chỉ có thể làm thêm đến tận mùng
Hai mới về nhà. Theo quy định nhà nước thì làm thêm ngày Quốc khánh được lương
gấp ba, nhưng tôi không hề do dự đổi tiền làm thêm thành ngày nghỉ, trưởng
phòng cau mày phê chuẩn, tôi hào hứng chạy về với vòng tay mẹ, quan trọng là
thức ăn ngon mẹ nấu, ở đủ chín ngày mới quay lại. Kết quả khi tôi về đến công
ty, nhận ra mình đã không theo kịp thời đại rồi.
Từ bao giờ mà chủ đề ở nhà ăn đã không còn là
than thở đồ ăn khó nuốt, mà là mê trai tập thể thế này?
“Tin sốt dẻo đây, nghe nói phó tổng mới tới
trước kia là bác sỹ ngoại khoa đó, đẹp trai lại có khí chất, phong độ vô cùng.”
“Thật không? Sao cậu biết?”
“Ôi trời, cậu không biết là mình có đứa bạn
học làm nhân sự trong tổng bộ Thịnh Viễn ở Thượng Hải à, tuần trước gọi điện
đến nói rằng giám đốc Lâm của họ sắp điều đến, đau lòng ghen tỵ chết đi được ha
ha ha. Sau đó mình cũng hóng chuyện một lúc mà.”
“Ủa, sao tự dưng anh ấy không làm bác sĩ mà
tới chỗ bọn mình làm gì?”
“Sao mình biết được, dù sao cũng nói anh ấy
vốn là bác sĩ khoa ngoại, còn rất nổi tiếng, kết quả là không biết vì sao lại
không làm nữa, làm giám đốc một bộ phận ở tổng bộ Thịnh Viễn, rồi bỗng dưng
chuyển tới đây phụ trách bên bọn mình.”
“Này các cậu nói xem, từ tổng bộ điều sang
đây, là thăng chức hay giáng chức nhỉ?”
“Cái này thì khó nói lắm.”
“Ôi trời, những chuyện này không quan trọng,
quan trọng nhất là đẹp trai mà!”
Cô nàng ngồi cùng bàn ăn với chúng tôi cũng
vừa tốt nghiệp đại học, vẫn kiên cường giữ lại tinh thần nhiều chuyện thời đại
học, có điều đã không thể thoải mái buôn chuyện không kiêng kỵ như hồi đại học
được, dính đến các sếp, mọi người vẫn khá nhạy cảm mà giữ lại suy nghĩ của
mình. Nhưng ý trong câu nói thì ai cũng nghe ra.
Giám đốc bộ phận ở tổng bộ biến thành phó tổng
công ty con, kiểu gì cũng không giống thăng chức.
Tôi gặm miếng xương cá chả có mùi vị gì, hứng
chí dỏng tai lên nghe các cô nàng lảm nhảm, thì thầm hỏi Ân Khiết: “Có phải cậu
đã đi ‘tham quan’ rồi?”.
Ân Khiết đắc ý: “Phó tổng Lâm là cấp trên trực
tiếp của tớ mà, bà đây có cần đi ngắm nghía không hả, lúc nào chả thấy!”, đắc ý
xong còn nói: “Vả lại người ta còn chưa tới, ngắm cái đầu ấy!”.
Tôi câm nín, lòng vòng nãy giờ hóa ra là chưa
tới, hưng phấn hơi sớm rồi đó, nhưng nói đi nói lại thì trong công ty toàn
những ông sếp trung niên hoặc già cỗi, lần này bỗng có một anh sếp trẻ đến,
nghe nói còn đẹp trai…
Haizzz…
Tôi cũng có phần háo hức.
Tuy quần chúng mong chờ, nhưng phó tổng đẹp
trai vẫn chưa chịu tới, thế là chủ đề nóng sốt một thời gian rồi cũng dịu
xuống, chúng tôi vẫn đi làm và tới nhà ăn. Vị trí của công ty nằm ở một nơi khá
hẻo lánh trong khu công nghiệp, quanh đây ngay cả một nơi có thể đi dạo cũng
chẳng có, trong ký túc xá nhân viên chưa có mạng internet, tan ca về làm gì
cũng trở thành một chuyện đau đầu.
Về sau chúng tôi “hút” được chút kinh nghiệm
của các tiền bối, nhân lúc rảnh rỗi trong khi làm việc thì tải phim truyền
hình, tiểu thuyết gì đó, mang về ký túc xem.
Nghe thì có vẻ hơi buồn chán, nhưng tôi nhận
ra tôi khá thích những ngày tháng này, cảm giác đặc biệt yên tĩnh và đơn thuần.
Quan hệ đồng nghiệp cũng rất rốt, thật sự cũng học được vài điều trong công
việc.
Hôm đó tan sở xong, tôi ngồi xổm ở trong phòng
lên mạng bằng điện thoại, Ân Khiết kéo tôi và Vũ Hoa lại, xem phim có thần
tượng của cô nàng diễn, tôi không mấy khi xem phim, cứ thấy rất mệt mỏi, nhưng
bộ phim này lại khá hay, tiết tấu nhanh và hồi hộp, tôi cũng bị hấp dẫn.
Thế nhưng lúc cao trào nhất…
Hết rồi…
Ân Khiết hét lên: “Trời ơi, sao tôi lại tải
thiếu một tập, tôi là heo sao?!”.
“…”, tôi và Vũ Hoa cùng phối hợp gật đầu.
“Oẳn tù tì! Ai thua phải tới văn phòng.”
Tôi và Vũ Hoa không chịu: “Phim của thần tượng
nhà cậu, tai sao bọn này phải đi”.
Ân Khiết hậm hực nhìn chúng tôi, “Hai cậu đã
xem miễn phí mấy tập rồi, đi tải một tập thì kêu oai oái, làm người không thể
thế được các chị em à!”.
… Được thôi, thế thì oẳn tù tì vậy…
Rồi tôi thua…
Tôi mang ổ cứng lén chui vào văn phòng. Không
phải cuối tháng nên công việc của phòng Tài vụ khá là ít, không có ai làm thêm.
Tôi cũng không bật đèn, khẽ khàng đẩy ghế ra, mở máy tính, lên mạng bắt đầu tải
phim.
Theo quy định bất thành văn của công ty, những
máy tính tốt gì đó đều cho nhân viên cũ dùng, chúng tôi là nhân viên mới, dùng
những máy cũ kỹ chẳng biết từ đời nào công ty nào đã thải ra, thế là thường
xuyên gặp phải những trục trặc nho nhỏ.
Tôi đang tải nửa chừng thì mạng bất ngờ ngắt
kết nối, chắc chắn là dây mạng lại lỏng rồi. Tôi đành phải chui xuống gầm bàn,
mò ra sau thùng máy để gắn lại dây mạng.
Đúng lúc tôi chui xuống gầm bàn, tay đụng vào
dây mạng thì bỗng “cách” một tiếng, đèn bỗng bật sáng.
Tôi bị ánh đèn sáng đột ngột dọa cho giật
mình, ngồi xổm dưới gầm bàn, không dám động đậy, tiếp đó nghe thấy tiếng bước
chân bình thản ung dung vang lên, càng lúc càng gần, sau đó ống quần tây thẳng
thớm xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi hơi lúng túng như thể bị bắt quả tang,
ngước lên nhìn ra ngoài, chạm ngay vào một đôi mắt sâu thẳm.
Có lẽ vì tôi ở dưới gầm bàn ngước lên nhìn anh
nên cứ thấy ánh mắt của anh có một sức áp đảo mạnh mẽ. Anh nhìn tôi một lúc,
không hề lên tiếng.
Chúng tôi cứ lặng lẽ nhìn nhau.
Anh còn định nhìn tôi bao lâu đây…
Nghĩ thế, tôi bỗng nhận ra mình vẫn còn ngồi
xổm dưới gầm bàn, vội vàng luống cuống bò dậy, ho một tiếng, lung túng hỏi anh
trước: “Hình như tôi chưa từng gặp anh, anh không phải nhân viên công ty chúng
tôi, sao lại ở đây?”.
Có lẽ là ảo giác của tôi chăng, sao tôi cảm
thấy khi tôi thốt ra câu này xong, vẻ mặt và ánh mắt anh như sa sầm xuống trong
tích tắc.
“Chưa từng gặp tôi…”, anh nhìn tôi, như thốt
ra từng chữ, “Đương nhiên em chưa từng gặp tôi”.
Nói xong, anh không nhìn nữa, đột ngột quay
lưng bỏ đi.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn bóng lưng thẳng băng
của anh rời đi, đến khi máy tính “ding” một tiếng nhắc tôi đã tải xong, tôi mới
hoàn hồn lại.
Chương 15
Về đến ký túc tôi vẫn còn hoang mang, Ân Khiết
giành lấy ổ cứng trong tay tôi, cuống quýt cắm vào máy tính xem, vừa xem vừa
than vãn: “Sao cậu chậm như rùa thế”.
Tôi lơ đãng đáp: “Tớ vừa tải phim ở văn phòng,
bỗng có một người đàn ông tới, rồi bất ngờ bỏ đi”.
Ân Khiết bấm ngay nút tạm dừng, quay sang hỏi:
“Tình cờ? Đẹp trai không?”.
Cũng may Vũ Hoa phản ứng khá bình thường, lo
lắng hỏi: “Cậu bị bắt quả tang hả? Ai vậy, phòng nào? Chắc không mách sếp đó
chứ?”.
“Không biết là ai, chắc không phải trong công
ty chúng ta”, nếu không với ngoại hình xuất sắc như thế, tôi không thể không có
ấn tượng.
“Thôi bỏ qua, bỏ qua, xem phim đi”, tôi lắc
đầu, quyết định quên câu chuyện kỳ quặc này.
Hôm sau đi làm, tôi nhận được tin nhắn của Ân
Khiết, “Trời ơi, Hy Quang, phó tổng của chúng ta tới rồi, đẹp trai quỷ khốc
thần sầu luôn, cậu mau đến xem”.
Ân Khiết xưa nay có một nói mười, nhưng tôi
vẫn tò mò. Là một cô tài vụ đáng thương bị đám hàng hóa làm cho đau đầu nhức
óc, tôi cảm thấy mình có quyền bỏ ra mười phút đi ngắm trai đẹp, thế là tiện
tay lấy một thứ gì đó, giả vờ có việc đến phòng Quản lý, tôi chạy đến chỗ Ân
Khiết.
Đầu tiên vẫn đứng cạnh ô làm việc của Ân Khiết
cho ra vẻ, nói vài câu, sau đó trong ám hiệu nheo mắt đá mày của cô nàng, tôi
nhìn về phía văn phòng phó tổng…
Sau đó tôi tuyệt vọng.
Bên kia cửa kính trong suốt của văn phòng phó
tổng, bóng dáng dù ngồi vẫn khiến người ta cảm thấy rất cao ráo đó, lại chính
là người đàn ông mà tôi gặp hôm qua trong văn phòng.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, đau khổ khoác vai
Ân Khiết: “Toi rồi”.
“Sao thế sao thế?”, Ân Khiết vẫn chìm đắm
trong niềm vui vì sếp lại đẹp trai kinh thiên động địa: “Chẳng lẽ câu yêu phó
tổng Lâm từ cái nhìn đầu tiên, từ đó vạn kiếp không quay trở lại, toi thật sự
rồi?”.
Tôi choáng váng, quyết định không nói cô nàng
biết phó tổng Lâm là người đàn ông tôi gặp tối qua, nếu không thì với trình độ
nhiều chuyện của cô nàng, chưa biết chừng chiều nay tôi sẽ nghe thấy scandal
mất.
Haizzz…
Tôi lảo đảo ra khỏi văn phòng… Ấn tượng đầu
tiên để lại cho sếp như vậy thì… tôi cảm thấy con đường sự nghiệp của chính
mình thật là gian nan.
Phải nói là, dự cảm của tôi chuẩn đến bực
mình. Một tuần sau, tôi gặp phải tai nạn nghề nghiệp đầu tiên – trên hóa đơn mà
tôi ký tên, đã thanh toán nhân dân tệ thay vì là đô la.
Tuy là tôi ký tên nhưng hóa đơn đó thực ra
không phải tôi làm, tôi vừa vào công ty, còn trong giai đoạn học việc, chuyện
thực hành vẫn do người cũ ra tay, người mới theo học hỏi, sau đó ký tên đóng
dấu là được. Nhưng trong tình huống này, đương nhiên tôi không thể thiếu nghĩa
khí như vậy được.
Nhân viên cũ hướng dẫn tôi – Âu Kỳ Kỳ - đã
cuống đỏ cả mắt, dẫn tôi đi điều tra nguyên nhân, nhanh chóng phát hiện hóa ra
hóa đơn phòng Vật tư gửi sang vốn là đô la Mỹ, trong hệ thống máy tính tương
ứng cũng là đơn vị đô la. Nhưng trong bản photo hợp đồng đính kèm sau đó viết
rõ là nhân dân tệ, theo quy định công ty, chúng tôi cũng nên đối chiếu kỹ lại,
nhưng tình hình thực tế là phòng Tài vụ một ngày xử lý quá nhiều hóa đơn, ai
còn thời gian đâu mà đi xem xét giấy tờ đính kèm.
Chuyện này tỷ lệ phát sinh rất nhỏ, vì phòng
Vật tư lúc làm hóa đơn ít nhất cũng một người làm, một người đối chiếu, phòng
Tài vụ chúng tôi kết toán phải một người làm, một người kiểm tra, cuối cùng ra
hóa đơn còn phải xem lại lần nữa… Nhưng, nó đã xảy ra rồi.
Quan trọng nhất bây giờ là làm sao giải quyết
chuyện này.
Thế nhưng, rõ ràng mọi người lại tỏ ra, quan
trọng nhất là – làm sao chối bỏ trách nhiệm. Người phòng Vật tư đến thẳng phòng
chúng tôi, vốn dĩ mọi người còn có thể nói chuyện hòa bình, cuối cùng vì một
lời không hợp, bắt đầu to giọng chỉ trích đối phương.
Về sau không biết sao mà một nam nhân viên
phòng Vật tư lại nói: “Âu Kỳ Kỳ, hóa đơn này không phải cô làm thì cuống lên
làm gì”.
Không biết là ly gián hay đẩy trách nhiệm, mà
một nam nhân viên khác trong phòng Vật tư chĩa mũi dùi sang tôi, chỉ vào chữ ký
của tôi trên giấy: “Ai làm thì người đó chịu”.
Tôi tuy rất lo lắng nhưng thực sự không hoảng
loạn, cảm thấy chuyện này tôi gánh chịu cũng chẳng sao, nhưng thái độ của họ
thật bực bội. Đang định lên tiếng thì Âu Kỳ Kỳ đã cướp lời tôi: “Là tôi làm,
Tiểu Nhiếp chỉ đóng dấu thôi”.
Bất giác tôi thấy cảm động. Thầm nghĩ những
trò đấu đá hãm hại nhau trong công việc mà phim và truyện hay nói cũng chưa
chắc có thật, dù sao trên thế gian này người bình thường vẫn đông nhất, làm gì
lại nhiều mưu kế toan tính như vậy.
Tôi giơ tay nói: “Trách nhiệm phòng Tài vụ
phần tôi làm thì tôi nhận, còn trách nhiệm những người khác thì tôi không
nhận”.
Âu Kỳ Kỳ đang trong giai đoạn quan trọng được
lên chức trưởng phòng, nghe thế thì nhìn tôi có vẻ cảm kích, nhưng vẫn bảo vệ
tôi: “Cô ấy chỉ là người mới, không hiểu những điều này, tôi thấy bây giờ chúng
ta khoan hãy truy cứu trách nhiệm của ai đã, quan trọng là làm sao đòi tiền
lại. Trưởng phòng chúng tôi lại đi công tác rồi, mai mới về”.
Khi mọi người còn chưa tìm được cách giải
quyết thì Âu Kỳ Kỳ đã nhận được điện thoại, đặt máy xuống, chị tái mặt nói:
“Phó tổng Lâm biết rồi”.
Nếu sếp đã biết chuyện này có lẽ không do
chúng tôi quản nữa. Bên phòng Vật tư cũng ra về, khoảng nửa tiếng sau, Âu Kỳ Kỳ
lại nhận được điện thoại bên xuất hàng, nói vài câu rồi chị quay sang bảo tôi:
“Bên xuất hàng nói đối phương nhận lời hôm nay sẽ chuyển trả tiền”.
Tôi thở phào, Âu Kỳ Kỳ cũng thế, nhưng trên
mặt chị chẳng chút vui mừng, cũng đúng, để lại ấn tượng như vậy cho phó tổng
Lâm, sau này tương lai sẽ rất khó khăn.
Chị ấy luôn đối xử với tôi rất tốt, rất kiên
nhẫn, tôi chủ động nói: “Chị Kỳ Kỳ, chuyện này nếu phó tổng có hỏi thì nói em
làm nhé”.
Âu Kỳ Kỳ vẫn nuôi chút hy vọng: “Có lẽ phó
tổng sẽ không hỏi, dù sao cũng đã giải quyết rồi”.
Thế nhưng tâm lý đó không duy trì được lâu,
trước khi tan sở, những người có liên quan ở ba phòng đều bị gọi đến văn phòng
phó tổng.
Lúc vào, phó tổng Lâm đang phê duyệt văn kiện,
tư thái rất phóng khoáng, tự do. Khiến tôi nhớ lại đã từng nhìn thấy chữ ký của
anh trên một chứng từ khá quan trọng – ba chữ Lâm Tự Sâm, cũng là cảm giác
phóng khoáng tự do xen lẫn chút hoang dã đó.
“Mời ngồi”.
Giọng anh rất ôn hòa.
Chúng tôi nhìn nhau, không ngờ phạm lỗi đến
văn phòng của sếp lại được nhiều đãi ngộ khách sáo như vậy, mọi người dè dặt
một lúc rồi ngồi xuống sofa.
Ký xong công văn, phó tổng Lâm ngước lên, mà
lại nhìn thẳng vào mắt tôi. Đó là… ánh mắt hoàn toàn không hợp chút nào với
giọng nói ôn hòa khi nãy.
Tôi đờ người, muốn nhìn kỹ lại thì anh đã dời
mắt sang người khác, giọng nói vẫn ôn hòa, thong thả: “Tôi mong đây là lần duy
nhất”.
Giọng anh không cao không thấy, bình thản
nhưng khiến người ta không dám nói nhiều, sau đó anh cầm quyển hóa đơn bên
cạnh, đưa mắt nhìn phần ký tên.
“Cô Nhiếp này, tôi nghĩ rõ ràng cô không thích
hợp làm những nghề có liên quan đến kế toán.”
Anh muốn làm gì, giọng điệu này chắc là muốn
đuổi việc tôi? Tôi bàng hoàng, thấy anh cụp mắt xuống, bình thản nói: “Bắt đầu
từ ngày mai, chuyển đến phòng Quản lý”.
Lần này không chỉ tôi sửng sốt, mà ánh mắt
bàng hoàng của những người khác cũng nhìn về phía tôi.
Chuyển đến phòng Quản lý?
Đây… là sao? Phòng Quản lý do phó tổng giám
đốc phụ trách, tôi chuyển đến có nghĩa là trở thành cấp dưới của anh rồi?
Đó là trừng phạt ư? Trong mắt người khác tràn
đầy thắc mắc và suy đoán.
Tôi bật hỏi: “Vì sao?”.
“Vì sao à?”, ánh mắt anh nhìn tôi cuối cùng
cũng đã dịu lại, rồi nói, “Cô Nhiếp vẫn còn trong thời gian thử việc”.

