Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 520

Chương 520: Phong vân tái khởi.

"Vân gia hiện đang ở đầu sóng
ngọn gió, ngập đầu tai ương, các ngươi cư nhiên còn có tâm trạng nùng tình mật
ý ở đây?” Hách Liên Tử Phong nghiêng đầu, đem thần sắc giấu dưới đáy mắt, hắn
đứng dưới gió, tay áo phần phật bay, toàn thân từ trên xuống dưới bao phủ hàn ý
vô tận.

"Ngươi nói cái gì?” Vân Khê bất
ngờ giật mình.

Long Thiên Tuyệt bắn ánh mắt băng
lãnh về phía Hách Liên Tử Phong, con ngươi biến chuyển lúc sáng lúc tối:
"Khê nhi, đừng tin hắn! Vân gia đã có bốn vị hộ pháp canh giữ, không có
chuyện gì đâu."

"Long Thiên Tuyệt, đừng quá tự
tin! Nơi này dù sao cũng không phải địa phận của Lăng Thiên Cung, không có
thiên nhiên che chắn, không dễ thủ cùng khó công kích như nơi kia, Vân gia làm
cách nào ngăn cản được người Thánh cung cùng Tư Đồ gia, Mạnh gia liên thủ tập
kích?” Hách Liên Tử Phong nói, từng câu từng chữ lạnh tới thấu xương.

"Thánh cung cùng Tư Đồ gia, Mạnh
gia liên thủ tập kích?” Đáy lòng Vân Khê đột nhiên cả kinh, nàng biết Hách Liên
Tử Phong không bao giờ bịa chuyện, như vậy chuyện này thực đã xảy ra.

"Cho nên... Tối nay ngươi xuất
hiện tại Vân gia, mục đích chính là dụ ta rời đi, để Thánh cung cùng Tư đồ gia,
Mạnh gia liên thủ đánh lén thành công?” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nhếch môi, tuấn
nhan như bị mây mù che phủ, tựa tiếu phi tiếu.

Vân Khê ngẩng đầu, nhìn thẳng Hách
Liên Tử Phong, gằn từng chữ: "Hắn nói đúng không? Đây là mục đích thực sự
của ngươi?”

Hách Liên Tử Phong thản nhiên liếc
nhìn nàng một cái, ánh mắt mờ mịt, tóc đen chếch sang một bên, giấu khuôn mặt
toàn bộ trong bóng tối. Bóng hắn trải dài phía sau, hàn ý phát ra từ người hắn
cũng được thu lại, hắn lần nữa biến thành kẻ hờ hững, bộ dáng bất cần, dù trời
có sập cũng không quan tâm.

Ánh trăng chiếu trên người hắn, thân
ảnh trở nên lạnh lùng cô tịch.

Vân Khê nhìn thân ảnh của hắn, đáy
lòng bỗng dưng dâng lên một cỗ lãnh ý, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng
hắn: "Hách Liên Tử Phong, ta hỏi lại ngươi, đây là mục đích thực sự của
ngươi?”

Gió đêm đột nhiên thổi mạnh, chân
trời hiện lên vài vệt sấm sét, tiếng sấm nổ vang, nuốt lấy toàn bộ giọng nói
trong thiên địa.

Thân ảnh Hách Liên Tử Phong không
động, tay áo nhẹ nhàng bay, khiến bóng dáng ấy càng thêm cô tịch.

Đáy mắt Vân Khê xẹt qua tia thất vọng,
hảo cảm nàng dành cho hắn từ trước tới giờ, chỉ trong chốc lát không còn lại
chút gì. Không còn hảo cảm, cũng không có hoảng hốt, chỉ lưu lại nồng đậm hận
ý.

"Hách Liên Tử Phong, ngươi chờ
đó cho ta, nếu Vân gia thật sự xảy ra chuyện gì, ta quyết lấy mạng ngươi hoàn
lại."

"Thiên Tuyệt, chúng ta đi!”

Vân Khê kéo tay Long Thiên Tuyệt, xoay
người dứt khoát rời đi, từ nay về sau, cái gì ân cứu mạng, cái gì bằng hữu nghị,
nàng đều không liên quan!

Sau này gặp lại, chỉ là người lạ.

Long Thiên Tuyệt quay đầu, liếc nhìn
Hách Liên Tử Phong đang ngơ ngẩn đứng bất động, môi hiện lên đường cong hoàn mỹ,
giọng nói biếng nhác nói: "Không thể tưởng tưởng được Hách Liên đại công
tử, cư nhiên cũng cùng người Thánh cung hợp tác! Ngươi luôn miệng nói, thập đại
gia tộc cùng Thánh cung không quan hệ... Thì ra, chỉ là lời nói suông. "

"Khê nhi, chúng ta đi!” Thu hồi
ánh mắt, Long Thiên Tuyệt nắm tay Vân Khê cùng nhảy lên lưng Huyền Dực, cưỡi
Huyền Dực hỏa tốc chạy tới Vân gia.

Đợi hai người đi xa, thân Hách Liên
Tử Phong hơi lảo đảo nghiêng ngả, mặt của hắn thủy chung khuất trong bóng tối, khiến
người khác không cách nào nhìn rõ thần sắc của hắn. Hắn như đã quen với bóng
đem, đến hơi thở cũng hòa cùng đêm tối.

Trên đỉnh Tây Sơn, đêm trăng càng
thêm hiu quạnh.

Lúc này, giữa thiên địa, chỉ còn độc
lại mỗi hắn!

Khi Vân Khê và Long Thiên Tuyệt chạy
về Vân gia, chỉ thấy hỏa thế ngút trời, khói trắng cuồn cuộn, người trong phủ
kẻ kêu người hét, ồn ào, ầm ĩ, đang gắng sức dập lửa.

Trong đám người, thân ảnh Phong hộ
pháp rõ ràng hơn tí chút, hắn đang chỉ huy các đệ tử của Lăng Thiên cung múc
nước cứu hỏa.

"Phong hộ pháp, rốt cuộc sao lại
thế này?” Trên không trung, truyền xuống giọng nói Long Thiên Tuyệt lạnh lùng
hỏi.

"Tôn chủ, bọn chó săn do thập
đại gia tộc nuôi dưỡng, cư nhiên liên thủ với cao thủ Thánh cung đánh lén Vân
phủ. Người đã bị chúng ta đánh chạy, nhưng bọn chúng lại phóng hỏa, muốn đốt
Vân gia. Vân hộ pháp và Băng hộ pháp hai người tự phân công, đuổi theo bọn
chúng. Dám giết người phóng hỏa trước mặt người Lăng Thiên, quả thực là muốn
chết!” Phong hộ pháp hiện lên vẻ mặt tràn đầy căm phẫn.

"Vậy mọi người trong Vân gia có
sao không?” Vân Khê hỏi.

Phong hộ pháp trả lời: "Phu nhân
yên tâm, không ai bị tổn thương cả, chính bởi đối phương phóng hỏa tiễn loạn xạ,
dù đã đề phòng nhưng cũng khó ngăn cản hết được, làm Vân gia bị cháy, là thuộc
hạ thất trách."

"Quên đi, của cải không quan
trọng, không cần tự trách. " Tầm mắt Vân Khê chuyển động, ngừng ở ánh lửa
ngút trời, con ngươi bỗng dưng đen thêm vài phần, giọng nói như đến từ địa ngục
vang lên: "Dám đụng đến Vân gia, ta muốn bọn họ phải sống không bằng chết!”

"Vân hộ pháp cùng Băng hộ pháp
đi theo hướng nào?” Long Thiên Tuyệt bình tĩnh hỏi.

"Vân hộ pháp theo hướng thành
đông đuổi theo cao thủ của Tư Đồ gia và Mạnh gia, Băng hộ pháp đuổi người của
Thánh cung theo hướng thành nam...”

Không đợi Phong hộ pháp nói xong, Huyền
Dực đã vụt một tiếng bay đi xa, Phong hộ pháp kinh ngạc ngẩn đầu nhìn lên, tôn
chủ cùng phu nhân thật sự rất phong cách, cư nhiên trực tiếp cưỡi rồng thay đi
bộ?

Trong đêm đen ở Thẩm Dương thành, một
con huyền long gào thét bay đi, vì tìm người, nó không phi cao. Những người
chưa ngủ đang đi lại trên đường, nhìn thấy màn này, đều xoa xoa mắt, tưởng mình
hoa mắt. Nhìn kỹ lại, trên lưng rồng đang chở một đôi nam nữ, phong thái trác
tuyệt, phảng phất như thần tiên, cuối cùng, trong Thầm Dương thành người thứ
nhất truyền ra tiếng nói:

"Mau nhìn a! Thần tiên ở thiên
giới cưỡi rồng hạ phàm!”

Tiếp theo, người thứ hai nói tiếp:
"Đây không phải Vân gia đại tiểu thư sao? Nàng cư nhiên cưỡi rồng bay, chẳng
lẽ nàng không phải phàm nhân?”

Người thứ ba tiếp lời: “Chỉ có thánh
cung mới có Long thần, chẳng lẽ Vân đại tiểu thư đã âm thầm gia nhập Thánh cung
từ sớm, thuần phục long thần, trở thành vị tôn giả thứ năm của Thánh cung?”

"...”

Các loại đồn đãi như cát bụi phiêu
theo gió, không quá nửa canh giờ, người nào trong Thẩm Dương thành cũng đều tò
mò thật hư, bàn luận lung tung, thậm chí còn biến lời đồn đơn giản thành những
chuyện phức tạp. Chỉ có lý do người ta không nghĩ tới, chứ không có lý do người
ta không dám nghĩ!

Trong hoàng cung, Nam Cung Thắng vừa
mới sủng hạnh một tú nữ mới tuyển, thập phần mệt mỏi. Hắn không khỏi cảm thán, mình
đang dần dần càng ngày càng bất lực, cũng đã đến thời điểm thoái vị rồi.

Nhưng lại nghĩ đến mình chỉ có mỗi
thái tử cùng Tĩnh vương là hai đứa xuất sắc nhất, nhưng lại vì hoàng quyền mà
bất hòa, thường cùng nhau tranh đấu gay gắt, trong lòng hắn càng thêm lo lắng.

"Hoàng thượng, người ta còn muốn!”
Sau lưng, một bàn tay non mềm luồn vào ngực hắn, ở chỗ mẫn cảm của hắn khiêu
khích vuốt ve, lời nói nũng nịu mềm đến tận xương khiến dục hỏa trong lòng Nam
Cung Thắng lại nổi lên lần nữa. Hắn nắm lấy thân thể mỹ nhân, hung hăng ra sức
một phen, mày lại nhíu càng chặt.

Chết tiệt, hắn cư nhiên... không
được.

Căm tức chặn ngang xương sống mỹ nhân,
Nam Cung Thắng phiền não hướng về phía nghi trượng (quản lí) thái giám rống to:
"Cho nàng uống thuốc chống thai! Đày vào lãnh cung!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của mỹ nhân cả
kinh, trắng bệch, khó tin nhìn hắn, vừa rồi còn thô lỗ muốn nàng, chớp mắt đã
đuổi nàng vào lãnh cung, nàng thật sự không tưởng tượng được.

"Hoàng thượng, vì sao? Là nô tì
không hầu hạ người tốt sao? Nô tỳ nhất định sửa, về sau nhất định dốc hết sức
hầu hạ hoàng thượng...”

Lời nói thống khổ của nàng động vào
chỗ đau của Nam Cung Thắng, khiến hắn đã phiền lại càng thêm phiền, hắn bỗng
nhiên hét một tiếng: "Người đâu, kéo ra ngoài chém!”

Mỹ nhân kinh ngạc, hai mắt tối sầm, hoảng
sợ ngất đi.

Thời điểm bị đưa ra ngoài, nàng còn
không mặc quần áo, trên người chỉ quấn một tấm thảm thật dày.

Nam Cung Dực và Nam Cung Tỉ giữa đêm
tiến cung diện kiến, bắt gặp mỹ nhân bị chuyển ra ngoài, hai người liếc mắt
nhìn nhau, đáy lòng bắt đầu suy ngẫm, tính toán riêng.

"Hoàng thượng, thái tử điện hạ
cùng Tĩnh vương gia cầu kiến."

Nam Cung Thắng xoa xoa mi tâm, không
hề ngẩng đầu lên, nói: "Truyền!”

Sau đó, Nam Cung Tỉ cùng Nam Cung Dực
liền đi tới tẩm cung.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”

"Miễn lễ, các ngươi giữa đêm
khuya đến gặp trẫm, rốt cuộc đã gây nên chuyện gì?” Nam Cung Thắng tiếp tục xoa
mi tâm, không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đáy lòng vẫn tồn tại bóng ma, tâm
tình như trước phiền não.

"Phụ hoàng, vừa có thám tử mật
báo, Thánh cung và Mạnh gia, Tư Đồ gia tối nay đồng thời đánh lén Vân
gia." Nam Cung Tỉ tranh trước một bước trả lời.

"Nga? Vậy kết quả ra sao?” Nam
Cung Thắng giương mi, thậm chí có chút chờ mong cùng thản nhiên vui sướng.

Giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Dực
vang lên: "Kết quả là bị người của Lăng Thiên cung đánh lui toàn bộ."

Nam Cung Thắng nghiêm mắt, quát khẽ:
"Từ đâu chui ra người của Lăng Thiên cung? Vân gia rốt cuộc có âm mưu gì, vừa
mới tổ chức cái chiêu thân đại hội quái quỷ gì đó, bây giờ lại kết thông gia
cùng Lăng Thiên cung, bọn họ định làm cái gì? Hay là muốn mưu đồ lật đổ ngôi vị
hoàng đế?”

Nam Cung Tỉ nhàn nhạt câu môi, nói:
"Phụ hoàng, như nhi thần thấy, Vân gia tám phần là không muốn thần phục.
Bọn họ qua lại thân mật cùng Lăng Thiên cung, chỉ sợ đã sớm gia nhập tà phái, muốn
độc hại dân chúng Nam Hi quốc. May mà phụ hoàng nhanh chóng phát hiện âm mưu
của họ, hiện tại ngăn cản chúng, dùng kế một lưới tóm gọn. Nhi thần đề nghị, chúng
ta đừng ngần ngại, hãy phái quân đội vây quanh Vân gia, nhân cơ hội này cho
chúng thấy lập trường của ta, cho chúng biết ta tuyệt đối không bao che cho Vân
gia cùng tà phái, mượn sức Thánh cung và Tư Đồ gia, Mạnh gia, làm cho bọn họ
theo phe Nam Hi quốc, nâng cao địa vị Nam Hi quốc ở ngũ quốc."

Nam Cung Thắng nghe vậy, ánh mắt đột
nhiên lóe sáng, vụt ra tàn nhẫn quang mang.

Ánh mắt Nam Cung Dực chợt thay đổi, lập
tức ngăn cản: "Phụ hoàng, không thể! Vân gia ở trong quân đội uy vọng rất
cao, chúng ta xuất động quân nhân vây bắt bọn họ, sợ là tình thế sẽ không như
ta muốn. Trong quân doanh không ít người từng theo Vân gia, vạn nhất bọn họ
biết được triều đình định xử lí Vân gia, nhi thần chỉ sợ bọn họ sẽ bất ngờ tạo
phản, đến lúc đó, tình thế khó vãn hồi!”

Nam Cung Thắng thu hồi lại ánh mắt
thị huyết, âm thầm gật đầu. Hắn nói không sai nếu liều lĩnh chấp nhất, sợ đến
lúc đó không đạt được mục đích, ngược lại khiến Vân gia điên tiết, tức nước vỡ
bờ, liền thật sự trở mặt làm phản, chống đối họ.

Nếu như hắn còn trẻ, hắn tuyệt đối sẽ
kiên quyết liều mạng một phen, loại bỏ tai họa ngầm ảnh hưởng đến mình, từ nay
về sau liền vô tư, cho dù hao phí tiền của, hắn cũng không tiếc. Nhưng mà hiện
tại, hắn ngày càng hữu tâm vô lực, giống như tình hình lúc nãy.

Nam Cung Dực thấy hắn có phần đồng
tình với mình, liền phân tích thêm: "Vả lại, hiện giờ Vân gia có Long
Thiên Tuyệt - tôn chủ Lăng Thiên cung bảo hộ, nếu chúng ta động đến Vân gia, sợ
cũng chẳng thay đổi được gì. Tựa như tối nay, Thánh cung cùng hai gia tộc liên
thủ, cũng chẳng thể đánh lại Vân gia, chuyện này biểu thị điều gì? Chính là
thực lực Lăng Thiên Cung sâu không lường được, ngay cả Thánh cung và thập đại
gia tộc cũng kiêng kị họ ba phần, nếu chúng ta đắc tội Lăng Thiên Cung, chỉ sợ
ngày sau hoàng cung không thể nào thanh bình. Phải biết rằng, bọn họ là tà phái,
bất kì chuyện ác nào cũng làm được, đến Thánh cung cũng không để vào mắt, tất
nhiên cũng sẽ chẳng thèm để mắt tới hoàng quyền...”

"Đúng, Dực nhi nói rất đúng!
Suýt chút nữa đã gây nên đại họa!” Nam Cung Thắng trong lòng sợ hãi.

Nam Cung Tỉ thấy tình thế chuyển lại
như nguyên điểm, vội vàng nói: "Phụ hoàng, dưỡng hổ hậu hoạn a, ngài ngàn
vạn lần đừng chần chừ, lo cái này cái kia, để cho Vân gia lớn mạnh. Đợi đến lúc
Vân gia đủ lông đủ cánh, thực lực uy mãnh đến mức có thể hoàn toàn thoát ly
triều đình, đến lúc đó sợ đã muộn."

"Đại ca, ngươi rốt cuộc muốn gì?
Chẳng lẽ ngươi muốn phụ hoàng cả ngày bất an lo lắng, sợ bị Lăng Thiên Cung
phái người tới trả thù sao?” Nam Cung Dực phía về hắn nói, giọng nói băng lãnh
pha chút tức giận, Vân gia bây giờ là một quân cờ quan trọng trong tay hắn, hắn
tuyệt đối không cho người khác động tới nó! Nếu thật sự phải động, cũng chỉ có
thể đợi sau này chính hắn hủy diệt quân cờ này!

"Thái độ này của ngươi là sao?” Sắc
mặt Nam Cung Tỉ trầm xuống, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm: "Ta sao lại quên
mất, nghe nói ngươi đến Vân gia cầu hôn, không cầu đến Vân đại tiểu thư mà
xuống tay với muội muội của nàng. Rất nhanh sau này, ngươi chính là con rể của
Vân gia, tất nhiên sẽ thay Vân gia cầu tình, ngươi có phải tính toán mượn thế
lực của Vân gia, mưu đoạt ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng hay không? Ngươi nói
đi, có phải có ý định này không?

Nam Cung Dực lạnh lùng nói:
"Ngươi nói bậy! Đến Vân gia cầu hôn vốn là chủ ý của phụ hoàng"

"Phụ hoàng bảo ngươi lấy Vân đại
tiểu thư, không phải Vân nhị tiểu thư!” Nam Cung Tỉ âm lãnh cười, giả vờ như
bừng tỉnh ngộ ra: “À, ta biết rồi, nhất định ngươi bị Vân đại tiểu thư cự tuyệt,
nhưng không chịu bỏ qua quân cờ này, muốn mượn thế lực của Vân gia, cho nên mới
ra hạ sách này, lấy lùi làm tiến, không lấy đại tỉ nhưng cướp lấy nhị muội. Nam
Cung Dực, tính toán của ngươi, thật đúng là anh minh a!”

Nam Cung Thắng nhìn hai người nhi tử
thi nhau mà nói, ngươi một câu ta một lời, không thèm đem phụ hoàng hắn để ở
trong mắt, đáy lòng không khỏi dâng lên phẫn nộ.

"Đủ rồi! Các ngươi câm miệng hết
cho ta! Rốt cuộc nên đối phó Vân gia thế nào, tự ta có chủ trương, các ngươi
đều lui ra ngoài đi."

Nam Cung Dực cùng Nam Cung Tỉ phẫn nộ
liếc mắt nhìn nhau, đành phải cáo lui.

Báo cáo nội dung xấu