Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 521 - Phần 1
Chương 521: Vân Khê Bị Ăn.
Lúc Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt
đuổi đến thành đông, Vân hộ pháp đã chế phục toàn bộ cao thủ của Mạnh gia và Tư
Đồ gia, thấy tôn chủ đã đến, lập tức xin chỉ thị.
"Tôn chủ, xử lí những người này
như thế nào?”
"Tôn chủ? A, ngươi... ngươi
chính là tôn chủ Lăng Thiên Cung- Long Thiên Tuyệt?” Một kẻ cầm đầu Tư Đồ gia
sợ hãi lên tiếng, hắn hô to, khiến những kẻ còn lại đều kinh hãi, bọn chúng kẻ
bị trói người bị điểm huyệt, nguyên bản còn tưởng đối phương không muốn trực
tiếp giết bọn họ, có lẽ còn có cơ hội giữ lại tính mạng. Nhưng hiện tại nghe
đến đại danh Long Thiên Tuyệt, bọn họ không tránh khỏi lộ ra thần sắc hoảng sợ,
xem hắn như là ma quỷ ăn thịt người.
"Đừng, xin ngươi đừng!” Có kẻ
bắt đầu cầu xin tha thứ, không vì cái gì khác, chỉ bởi "ác danh" của
Long Thiên Tuyệt quá mức nổi tiếng, khiến cho người trên giang hồ vừa nghe đến
tên của hắn đã sợ mất mật.
Vân Khê lúc này đã thu hồi Huyền Dực,
cùng Long Thiên Tuyệt dùng khinh công phi thân xuống, hai chân chạm đất.
"Bọn họ thoạt nhìn hình như rất
sợ ngươi, chẳng lẽ ngươi đã làm nên chuyện ác liệt gì đó, mới khiến bọn họ đối
với ngươi sợ đến vậy?” Vân Khê tò mò hỏi.
Long Thiên Tuyệt biếng nhác hạ mi, ngón
tay thon dài lơ đãng sờ sờ mũi, môi khẽ mím: "Có lẽ do bộ dạng ta quá mức
xuất chúng, có người đố kị diện mạo khuynh đảo chúng sinh của ta, cho nên mới
cố ý truyền ra tin đồn hãm hại ta...Ừm, chuyện này thật sự rất có khả năng!” Hắn
híp mắt, tự cho là đúng, hiện ra bộ dạng "hóa ra là thế".
"Tôn chủ nói rất đúng! Theo như
thuộc hạ thấy, cái kẻ vu hãm tôn chủ nhất định đứng trong bảng thập đại mỹ nam...
Ngài nghĩ xem, ngay cả Dung đại thiếu gia cũng có thể đứng đầu cái bảng ấy, lấy
phong thái xuất chúng của ngài, xứng làm sư phụ của hắn ý, thế mà lại không
được danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam. Chuyện này chứng tỏ có kẻ đố kị tôn chủ,
không muốn để tôn chủ lấn át phong tư của hắn, cho nên mới đi đồn đãi khắp nơi,
khiến mọi người sợ hãi tôn chủ, kẻ này thật dụng tâm nham hiểm a!” Vân hộ pháp
hiện lên vẻ mặt vô cùng đau lòng, bất bình thay tôn chủ.
Vân Khê không chút khách khích quăng
cho hai người ánh mắt khinh thường, người múa kẻ họa vừa diễn vừa hát, cấu kết
làm việc xấu, nàng nếu tin chuyện quỷ của bọn họ, thì nhất định là bị quỷ ám.
Ánh mắt nàng thản nhiên quét về phía
bọn cao thủ của Tư Đồ gia và Mạnh gia, con ngươi lãnh đạm, bỗng nhiên trong đầu
linh quang chợt lóe, tâm sinh ra kế. Nàng móc từ trong ngực ra một cái bình sứ,
vứt về phía Vân hộ pháp, nói: "Vân hộ pháp, đem thuốc này nhét vào miệng
chúng, bắt chúng ăn sau đó lột quần áo chúng rồi thả chúng đi."
"Dạ, phu nhân." Vân hộ pháp
không nhiều lời, không hỏi thêm điều gì, liền theo lời nàng mà làm. Theo hắn
thấy, tôn chủ cao quý là thế mà lại khốn đốn theo sát phu nhân cầu hôn, đại
biểu sau này vị trí của phu nhân trong Lăng Thiên Cung mới là đệ nhất, bởi lẽ
tôn chủ cũng phải tuân theo lời phu nhân nói. Phu nhân lên tiếng, hắn tất nhiên
phải quán triệt chấp hành theo.
Sắc mặt bọn cao thủ trắng bệch, ánh
mắt nhìn chằm chằm vào viên thuốc màu đỏ, đáy lòng sinh ra sợ hãi.
"Đây là cái gì? Rốt cuộc ngươi
muốn làm gì chúng ta?”
Kẻ vừa nói chưa kịp khép miệng, đã bị
Vân hộ pháp nhét thuốc vào miệng, viên thuốc màu đỏ lập tức hòa tan, hắn muốn
nôn cũng không nôn được.
"Yên tâm đi, uống thuốc này vào,
sẽ không chết ngay được." Vân Khê hảo tâm nói.
Bọn Tư Đồ gia và Mạnh gia cao thủ một
đám thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói lúc sau của nàng lập tức đem bọn
chúng rớt xuống vực thẳm.
"Nhưng mà cứ cách mười ngày thân
thể các ngươi sẽ sinh ra dị trạng, kì thật cũng rất bình thường, chỉ là toàn
thân từ trên xuống dưới bỗng dưng thối rữa sinh mủ, sau đó mắt ứ huyết sưng to,
mọc răng nanh và rụng tóc."
Một đám hít phải khí lạnh.
Không chỉ bọn cao thủ của Tư Đồ gia
cùng Mạnh gia kinh hồn táng đảm, mà các đệ tử của Lăng Thiên Cung nghe xong, cũng
đổ một thân mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nhắc nhở chính mình, sau này ngàn vạn
lần đừng đắc tội với phu nhân, đắc tội nàng, so với tôn chủ còn đáng sợ hơn!
"Các ngươi không cần lo lắng, chỉ
cần trước một ngày phát sinh dị trạng tới tìm ta, ta dựa vào biểu hiện mà cho
các ngươi giải dược. Nếu các ngươi không biểu hiện tốt, chọc giận ta, ta đây
không thể cam đoan...”
Đám Tư Đồ gia cùng Mạnh gia cao thủ
hai mặt nhìn nhau.
"Chúng ta nhất định nghe theo
mệnh lệnh của phu nhân, nguyện làm thân trâu thân ngựa phục vụ ngài."
Vân Khê thản nhiên quét mắt nhìn họ
một cái, lại hướng về phía Vân hộ pháp nhếch mi phân phó: "Cởi y phục trên
người họ, tráo với người của các ngươi...”
Long Thiên Tuyệt cười vân đạm phong
khinh, đứng sát nàng, nói: “Không đúng, họ là người của chúng ta! Đừng quên, sau
này nàng cũng là một phần tử của Lăng Thiên Cung."
Vân Khê hào hùng đáp trả: "Ta có
nói qua sẽ nhập hội sao? Ta đường đường là nữ nhân chính nghĩa, sao có thể gia
nhập tà phái?”
Long Thiên Tuyệt không khỏi cười khổ,
nàng sao lại vội vã cự tuyệt quan hệ với hắn như vậy?
Bên thành nam, cao thủ của Thánh cung
bị Băng hộ pháp và thuộc hạ truy kích, toàn bộ lâm vào ngõ cụt, một đám giãy
giụa chống cự.
Lúc này, đột nhiên có người từ hẻm
chạy vào, hướng tai Băng hộ pháp nói nhỏ. Con ngươi lạnh lùng của Băng hộ pháp
lướt qua mười kẻ còn lại, hơi thở sắc bén như đao, nàng đột nhiên giơ cao tay, hạ
lệnh: "Rút!”
Nàng ra lệnh sau đó liền thi hành
theo, bọn thuộc hạ không chút do dự, lập tức theo nàng ra khỏi hẻm nhỏ. Đám
người Thánh cung ngây ngốc, thất thần, không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ rõ
ràng đã là cá nằm trên thớt, nhưng mà tại giờ phút mấu chốt, đối phương lại thả
họ.
Kẻ cầm đầu nhíu mi trầm tư, không
biết đối phương rốt cuộc có dự tính gì.
"Chúng ta đi mau!” Tiếng nói của
hắn vừa dứt, đầu ngõ đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã.
"Nhị thiếu gia phân phó, nhất
định phải trừ Vân gia, người Thánh cung cũng không được bỏ qua! Giết bọn họ!”
"Nhị thiếu gia? Tư Đồ Nam Tinh?”
Kẻ cầm đầu Thánh cung nhân nhận ra, xiêm y trên người đối phương chính là của
Tư Đồ gia cùng Mạnh gia, không nhầm lẫn đâu được, Nhị thiếu gia mà bọn chúng
nói chính là Tư Đồ Nam Tinh.
"Tư Đồ Nam Tinh chết tiệt, hắn
cư nhiên lật lọng!” Hắn phẫn nộ, liều chết xông về phía đối phương, trải qua
một trận huyết đấu, hắn phá được vòng vây. Không thèm cứu những kẻ khác, hắn
vội thoát ly hiện trường, thông tri với Hoàng Long tôn giả, nhất định phải hảo
hảo mà giáo huấn Tư Đồ Nam Tinh cùng người của Mạnh gia.
Ở phía sau hắn, có một giọng nói hô to,
đuổi theo hắn: "Đừng chạy! Hoàng Long tôn giả đã bị Hách Liên đại thiếu
gia giết chết tại đỉnh núi Tây Sơn, các ngươi không có tôn giả chỉ huy, há có
thể làm được việc gì...”
Tốc độ của tên đầu lĩnh không thay
đổi, khi hắn bỗng dưng nghe thấy tin tức này, hắn liền kinh hãi, nếu Hoàng Long
tôn giả thật sự bị Hách Liên Tử Phong giết chết, chuyện này thật quá kinh thiên
động địa, hắn phải mau chóng trở về, mau chóng chạy đến Thánh cung, truyền lại
tin tức quan trọng này, để cho cung chủ phái cao thủ trả thù với thập đại gia
tộc.
Đợi hắn chạy xa, từ trong một góc âm
u, một nam một nữ liền hiện thân. Bọn họ nhìn bóng dáng tên đầu lĩnh đang cuốn
quít chạy, trên mặt hiện lên nụ cười thần bí, quỷ dị.
"Toàn bộ tội danh của ngươi đều
đổ hết lên trên người Hách Liên Tử Phong, thật sự không hề có chút hiền lành
nào a...”
Ánh mắt Long Thiên Tuyệt đột nhiên
buồn bã, có một loại cảm xúc không tả được chậm rãi nổi lên rồi lan tràn.
"A!” Vân Khê kinh hô, cả người
nàng bỗng dưng bị hắn ôm lấy, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi định làm gì?”
"Ở trước mặt ta, nàng không được
nghĩ đến hắn dù chỉ một chút!” Hắn hôn mang theo bá đạo.
"Ta không nghĩ tới hắn."
Thì ra là hắn đang ăn dấm chua, Vân Khê hé miệng cười khẽ, trong thâm tâm cũng
tràn đầy ngọt ngào.
"Ta không tin, chờ ta tìm một
chỗ "tra khảo" nàng thật kĩ, ta mới có thể hoàn toàn tin tưởng
nàng." Ngữ khí hắn có chút quái dị, mắt phượng nheo nheo, tầm mắt dừng
ngay đôi chân bó vải lam của nàng, ánh mắt chợt bùng lên đốm lửa nhỏ, sau đó
càng lúc càng lan rộng.
Vân Khê quay đầu, đối mặt với hắn, ánh
mắt nóng bỏng kia lập tức len vào mắt nàng. Nhớ tới ước định cùng hắn tối nay, hai
má không khỏi đỏ ửng.
"Đám cháy ở Vân gia hiện tại
không biết đã ra sao?” Nàng khẽ cắn đôi môi mỏng, cố ý nói, ý đồ muốn thoát
khỏi bầu không khí đen tối này.
"Yên tâm đi! Có bọn người của
Phong hộ pháp, nhất định không có chuyện gì. Chuyện nàng cần quan tâm hiện giờ,
chính là ước hẹn đêm nay của chúng ta a...” Hắn tà mị cười, đôi con ngươi càng
thêm âm u, phảng phất chứa ma lực, dường như có thể quấn lấy tâm của kẻ cứng
rắn nhất.
Vân Khê nâng mắt lên, hai gò má đã
sớm nhiễm một màu ửng đỏ, chống lại ánh mắt ma mị của hắn, không khỏi hoảng
loạn.
Nơi này là Hàn viên, Vân Khê nhớ rõ, nhưng
mà nàng lại không nhớ, nàng làm sao lại bị hắn bế lên giường.
"A...” Lời của nàng còn chưa nói
ra, đã bị một nụ hôn bá đạo, điên cuồng nuốt lấy.
Thân hình rắn chắc, cường tráng của
hắn hạ xuống, hai người gắt gao sát vào nhau, hắn cảm nhận được thân mình mềm
mại của nàng, còn có hương thơm thoang thoảng trên người nàng, nụ hôn càng lúc
càng vượt tầm kiểm soát.
"Khê nhi, ta đợi ngày này lâu
lắm rồi, đợi nàng đồng ý...” Giọng nói khàn khàn, ma mị truyền vào tai nàng, cả
người Vân Khê run rẩy, bị hơi thở của hắn, giọng nói của hắn mê hoặc.
Cảm giác có một cái gì đó cứng rắn
chạm vào nàng, Vân Khê mau chóng hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thân mình
cứng ngắc không dám động đậy thêm, một tiếng ngâm khẽ dịu dàng vô tình thoát ra
từ miệng nàng.
Tiếng than nhẹ kia vào tai Long Thiên
Tuyệt, liền mãnh liệt kích thích hắn, khiến hắn hồn tiêu phách đản.
Nụ hôn của hắn bắt đầu di chuyển, dọc
theo trán nàng, mắt nàng, mặt nàng, chậm rãi hôn đến xương quai xanh, lại một
đường thẳng xuống dưới. Vân Khê cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, cả người như bị
thiêu đốt, chỉ có thể nhắm mắt lại, tùy ý để hắn đè trên người nàng muốn làm gì
thì làm.
"Mở mắt ra,
nhìn ta." Giọng nói của hắn tràn ngập bá đạo, nhưng lại gợi cảm muốn chết,
trầm thấp, có chút mất khống chế, khiến tâm nàng nhộn nhạo, tim như nhảy khỏi
lồng ngực.
Vân Khê hơi mở
mắt ra, nhìn thấy da thịt màu đồng của hắn, thoạt nhìn rất có cơ bắp, săn chắc
hoàn mĩ, chỉ là mới nhìn đã khiến nàng mặt đỏ tim đập, không cách nào dời đi
tầm mắt.
"Hài lòng
không?” Hắn "hảo tâm" cười.
"Đáng ghét!”
Vân Khê đưa tay đánh hắn một cái, lần nữa cúi đầu, phát hiện quần áo của nàng
khi nào đã biến mất sạch sẽ. Nhiệt độ trên người hắn không bị gì ngăn cách
truyền đến người nàng, sức nặng đè trên người nàng, nàng không khỏi càng đỏ mặt
hơn, trong mắt lóng lánh lưu quang.
"Khê nhi, nàng
là của ta!” Long Thiên Tuyệt nhìn thấy bộ dáng kiều diễm ướt át của nàng, há có
thể nhịn được. Hắn cúi đầu hung ác hôn lên thân mình trắng noãn của nàng, lưu
lại vài vệt xanh tím trên người nàng.
Vân Khê thở hổn
hển, vòng tay vờn quanh cổ hắn, thư giãn thân thể, đem chính mình toàn bộ giao
cho hắn.
Vì, hắn đáng
giá.
Bên trong căn
phòng tràn ngập sắc xuân, dáng người lay động, tiếng nỉ non vang lên cùng lời
nói ám muội, thân thể như không còn là của chính mình, như con thuyền chong
chênh giữa đại dương mênh mông, lắc lư cùng sóng triều, pha lẫn là chút đau đớn,
chút tê dại cùng nồng đậm tình ý nói không nên lời, như hư như ảo.
Tiếng trầm ngâm
mê tình quanh quẩn trong phòng, ngọt ngào lan khắp nơi.
"Khê nhi, ta
yêu nàng." Hắn ẩn nhẫn nhỏ nhẹ nói với nàng, thân thể hắn đột nhiên xông
thẳng về phía trước, nhiệt độ nóng rực toàn bộ buông thả.
Một phút trầm
luân, bọn họ cùng nhau bay đến thiên đường.
Một mảnh nhu
tình vô hạn tràn ngập căn phòng...
Thân thể nàng
tuy không phải hoàn bích, nhưng so với hoàn bích hoàn toàn không có khác biệt.
Đau, rất đau, nhưng
cũng rất khoái hoạt.
Thống khổ xen
lẫn trong khoái hoạt, tư vị mê người ấy, nàng không biết được mình thích hay là
không thích. Nhưng mà một câu "Ta yêu nàng" của hắn, hoàn toàn khiến
nàng mê muội, đau đớn dưới thân tựa hồ cũng vơi bớt.
Vân Khê thầm
nghĩ rốt cuộc đã xong, đáy lòng sâu sắc thở dài, nhưng mà nàng sai lầm rồi, lúc
này chỉ vừa mới bắt đầu. Long Thiên Tuyệt đã nhịn lâu như vậy, như thế nào có
thể dễ dàng buông tha nàng?
Hắn cả đời này
chỉ cùng một nữ nhân nếm thử hương vị hoan ái, hơn nữa còn là thời điểm mơ mơ
hồ hồ. Hiện tại lại khác, hắn chẳng những phi thường thanh tỉnh, mà trái tim
của hắn cũng dâng trọn cho nàng. Nghĩ cùng nữ nhân mình yêu nhất cá nước thân
mật, máu của hắn liền sôi trào, mỗi bộ phận trên thân thể đều nhiệt liệt gào
thét.
Trong cơ thể
nàng lửa nóng lại lần nữa bị hắn khơi mào, không ngừng chiếm đoạt nàng, cùng
nàng liều chết triền miên, đến lúc chân trời tỏa sáng, bọn họ mới nặng nề ngủ
thiếp.
Mặt trời lên cao,
ánh dương ấm áp len qua cửa sổ soi rọi căn phòng, chiếu lên dung nhan tuấn mĩ
đang say ngủ, đôi mi đen dài của hắn lay động, đôi mắt đen láy cũng theo đó mà
hé mở.
Cúi đầu nhìn
xuống, Vân Khê đang nằm trên cánh tay hắn, ngọt ngào ngủ. Mi cong khép chặt, hai
gò má đỏ ửng, dụ người phạm tội, khiến hắn muốn một ngụm cắn nuốt. Nắng ban mai
bao phủ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tươi tắn, làm nổi bật gò má hồng hào của
nàng, khiến hắn mê say. Đôi môi hoàn mỹ của Long Thiên Tuyệt hơi cong lên, khóe
môi hiện lên nụ cười thỏa mãn, hạnh phúc, hắn hơi nhướng người, hôn lên gò má
mê người của nàng.
Nhớ tới một đêm
triền miên, môi hắn càng thêm cong, thì ra chuyện đẹp nhất thế gian là như thế,
cùng người mình yêu, liều chết triền miên cùng nhau, hắn rất là thỏa mãn.
Mắt đen mang
theo lửa nóng tiếp tục dời xuống, nhìn đến thân mình mềm mại như tơ lụa của
nàng, bên trên nhuộm đầy dấu hôn như hoa đào bừng nở, ấn kí hình bán nguyệt nổi
bật trước ngực nàng, khiến tầm mắt của hắn lưu lại thật lâu.
Khi Vân Khê tỉnh
lại, cúi đầu liền thấy hắn đang nhìn ấn kí hình nguyệt nha kia, ánh mắt hắn
thực chuyên chú, thực nghiêm túc, xem đó như đồ quý hiếm, như trân bảo ngàn năm
có một.
Trong đầu bỗng
nhiên hiện lên lời hắn nói vào lần đầu tiên gặp nàng: "Trước ngực ngươi, có
một... cái bớt hình trăng non."
Hắn không nhớ rõ
khuôn mặt Vân Khê, cũng không biết thân phận nàng, lại nhớ kỹ cái bớt này.
Không biết tại sao, lòng của nàng lại dâng lên một cỗ ghen tuông, nàng cố ý
nghiêng người, khiến cho hắn không cách nào chuyên chú nhìn nó nữa.
Long Thiên Tuyệt
ngẩng đầu, thấy hai mắt nàng nhắm chặt, lông mi cong dài đang không ngừng rung
động, hắn dịu dàng nhếch môi, ép sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu
sâu lười, nên rời giường rồi."
Vân Khê xoay mặt,
tránh đi hơi thở nóng bỏng của hắn, đôi môi hồng hồng hơi dẩu lên, có chút tức
giận.
Long Thiên Tuyệt
nhạy cảm nhận ra, liền hỏi: "Sao vậy? Trên người có chỗ nào không thoải
mái sao? Chẳng lẽ hôm qua ta làm nàng đau à?”
Nghĩ đến đêm hôm
qua điên cuồng triền miên, Vân Khê đỏ bừng mặt, đôi môi như hoa đào cũng bị
nàng cắn chặt.
"Đừng cắn!”
Tay hắn ôn nhu mơn trớn đôi môi của nàng, cúi đầu nở nụ cười: "Nếu muốn
cắn, hãy cắn ta."
Vân Khê mở to
hai mắt, thò người hung hăng cắn lên vành tai hắn, lưu lại một dấu răng. Không
nghe được tiếng kêu than của hắn, nàng ngẩng đầu lên, phát hiện hắn đang chăm
chú nhìn nàng, ánh mắt không chớp dù chỉ một cái.
"Nàng không
vui sao?” Mắt Long Thiên Tuyệt ánh lên một cỗ lo lắng, bất an.
Vân Khê lắc lắc
đầu, trầm mặt không nói.
"Vậy sao
lại cau mày?” Bàn tay to vuốt vuốt đôi mi thanh tú của nàng, thay nàng dịu dàng
vuốt ve: "Có tâm sự gì, nói cho ta biết được không? Chúng ta bây giờ đã là
một, chia sẻ cho nhau tất cả mới công bằng, nàng nói đi?”
Ánh sáng rực rỡ
hiện lên dưới đáy mắt nàng, nhìn hắn, bàn tay non mềm xoa xoa gò má của hắn: "Ta
không muốn giấu giếm chàng, trong lòng ta có một khúc mắc cần hóa giải... Có
nhớ lúc trước ta từng hỏi chàng, chàng rốt cuộc là thích Vân Khê sáu năm trước,
hay là Vân Khê hiện tại?”
Long Thiên Tuyệt
nhẹ nhàng gật đầu, đôi mi anh tuấn hơi nhếch lên, chờ đợi câu nói tiếp theo của
nàng.
Vân Khê nâng đôi
mắt, tinh tế ngẫm nghĩ, rốt cuộc hạ quyết tâm nói: "Kỳ thật, ta không phải
là Vân Khê, cũng không hề thuộc về nơi này...”
Nói xong, nàng
lẳng lặng chờ phản ứng của hắn, nhưng hắn lại không hề có chút biểu hiện dị
thường, vẫn duy trì tư thái cùng vẻ mặt như lúc trước, tiếp tục chờ nàng nói
tiếp.
Vân Khê nâng mắt,
nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, tiếp tục từ từ kể lại: "Ta
sống ở thời đại khác, không giống với Ngạo Thiên đại lục...”

