Chiến dịch trái tim - Chương 37
Chương 37
“Anh nói thế là thế quái nào, anh không kết hôn với phu nhân Jones à?”
Ông Hippolyte đang đi đến giữa công viên thì dừng lại quay ngoắt người sang đối
mặt với Gabriel. “Anh đang sống trong nhà cô ấy với tư cách là chồng. Tôi và mẹ
anh được thông tin là hai anh chị xuất hiện giữa bàn dân thiên hạ như là một
cặp vợ chồng cưới hỏi đàng hoàng cơ mà.”
Mặc cho những lời trấn an mà chàng đã nói với Venetia, Gabriel biết rằng
việc này sẽ không diễn tiến suôn sẻ đâu, chàng tự nhắc nhở lấy mình.
Chàng đã mời ông Hippolyte đi dạo để trò chuyện. Chàng hiểu rõ tính khí
cha mình nên biết trước sẽ có đụng độ nảy lửa khi tin về cuộc hôn nhân giả được
đưa ra. Và chàng đã đoán không lầm. Ông Hippolyte đang lộ vẻ như sắp sửa bùng
lên thành ngọn lửa.
“Con ý thức được tình huống ấy như thế nào chứ, thưa cha,” Gabriel nói.
“Này Gabe, ta muốn được biết ở đây đang diễn ra những gì. Mẹ anh sẽ
choáng mụ cả người khi bà ấy biết là anh chỉ đang đóng vai chồng của phu
nhân Jones thôi đấy.”
“Con
đã từng hy vọng sẽ giải quyết và bỏ lại toàn bộ chuyện này sau lưng trước khi
cha mẹ từ Ý trở về.”
“Anh
thật mong vậy sao?”
“Để
con giải thích ạ.”
Chàng
tóm lược nhanh gọn mọi sự kiện cho ông Hippolyte nghe. Vẻ mặt của cha chàng
biến đổi qua nhiều sắc thái tình cảm, bắt đầu từ bừng bừng phẫn nộ và kết thúc
là kinh ngạc sững sờ.
“Trời
đất ôi,” ông Hippolyte thốt lên, không hẳn là thích thú cho lắm. “Ta đã biết
con mắt bầm đen kia của con không phải là kết cục của việc đâm đầu vào cánh cửa
trong lúc tối trời mà.”
“À
vâng, lúc đó thật tối lắm và cũng có mấy cánh cửa đấy chứ.”
Ông
Hippolyte ngồi xuống băng ghế gần bên và ghì chặt cả hai tay lên thanh gậy. “Con
nghĩ là mụ phu nhân Fleming cùng kẻ lạ mặt có những khả năng tương tự của con
đều liên quan đến vụ đánh cắp phương thuốc à?”
“Vâng.”
Gabriel ngồi xuống, tì người tới trước hờ hững đan tay vòng qua gối. “Con còn
chưa thể suy luận được làm cách nào mà phu nhân Fleming và đồng bọn lại biết
đến phương thuốc, huống hồ là việc tại sao ai đó lại phái hai kẻ đến đánh cắp
chiếc hòm sắt. Con dự tính tiếp tục các cuộc điều tra của mình, nhưng trong lúc
này con cần phải đảm bảo là Venetia cùng gia đình cô ấy lẫn ông Montrose được
an toàn.”
“Chúng
ta sẽ giải quyết việc này bằng cách chuyển họ vào ở trong căn nhà trên phố,”
ông Hippolyte bảo. “Không cần phải lo lắng đến việc ấy đâu. Một khi căn nhà đã
được bảo đảm an ninh rồi thì nó sẽ kiên cố như một pháo đài vậy.”
“Con
cũng có thể cần đến sự giúp đỡ của cha đấy ạ.”
“Giờ
con lại cần à?” Ông Hippolyte trông vui vẻ hẳn. “Con muốn ta làm gì nào?”
“Phu
nhân Fleming hẳn phải biết con là ai rồi, nhưng con nghĩ rất có thể ả ta chưa
từng gặp mặt cha. Hôm nay con sẽ phải đi theo ả, có lẽ để tìm xem liệu có cách
nào đột nhập vào nhà ả để xem xét chung quanh hay không.”
“À
há,” ông Hippolyte thốt lên, đôi mắt xanh lục của ông sáng lên vì háo hức. “Con
muốn ta làm gián điệp cho con à?”
“Như
vậy thì con mới có cơ hội để làm vài cuộc điều tra ở khu vực khác.”
“Hướng
nào khác thế?”
“Con
vẫn đang suy nghĩ rất nhiều kể từ vụ chạm trán với kẻ đột nhập vào nhà ông
Montrose tối qua. Cha biết gì về đức ngài Ackland nào?”
“Không
nhiều lắm đâu.” Ông Hippolyte cân nhắc trong thoáng chốc. “Nhiều năm trước
ông ta xuất hiện trong giới thượng lưu, từ thời mà ta còn tán tỉnh mẹ của con
ấy. Chúng ta có gặp nhau trong vài buổi khiêu vũ hay dạ tiệc gì đấy, và chúng
ta cùng là thành viên trong vài hội quán. Ta không nghĩ là ông ấy từng kết hôn
bao giờ.”
“Liệu
có khả năng nào ông ta là thành viên của Hội Arcane hay là có mối quan hệ khăng
khít với ai đó là hội viên không ạ?”
“Không
đâu, trời ạ,” ông Hippolyte quả quyết. “Ông ta hoàn toàn không phải là kiểu học
giả trí thức nào cả. Thời trẻ tay ấy khét tiếng cờ bạc và chơi bời phóng đãng
cơ mà. Tin mới nhất ta nghe được là ông ta trở nên đãng trí và đang nằm trên
giường chờ chết thôi.”
“Người
ta cứ bảo thế với con mãi.”