Anh Có Thể Giữ Bí Mật? - Chương 21 - Phần 1
Hai mươi mốt
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy đầy kinh hãi.
Tôi cảm thấy hệt như một đứa trẻ năm tuổi không muốn đi học. Một đứa trẻ năm
tuổi với dư vị nặng nề của cơn say.
“Tớ không thể đi được,” tôi nói, khi tới tám giờ ba mươi. “Tớ không thể đối
mặt với họ.”
“Cậu làm được mà,” Lissy an ủi, cài cúc áo khoác cho
tôi. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hãy ngẩng cao đầu.”
“Nếu họ khó chịu với tớ?”
“Họ sẽ không khó chịu với cậu. Họ là bạn cậu. Dù sao
thì có khi họ đã quên hết mọi chuyện rồi ấy chứ.”
“Không đâu! Tớ không thể ở nhà với cậu sao?” Tôi tóm
lấy tay cô ấy van nài. “Tớ sẽ rất ngoan, tớ hứa đấy.”
“Emma, tớ đã giải thích với cậu rồi,” Lissy kiên nhẫn.
“Hôm nay tớ phải tới tòa án.”
Cô ấy đẩy tay tôi ra. “Nhưng tớ sẽ ở đây khi cậu về
nhà. Và chúng ta sẽ ăn một thứ gì đó thật ngon cho bữa tối. Được chứ?”
“Được,” tôi nói nhỏ. “Liệu ta ăn kem sô cô la có được
không?”
“Tất nhiên rồi,” Lissy nói, rồi mở cửa. “Nào, đi đi.
Cậu sẽ ổn thôi!”
Cảm thấy như một con chó bị xùy ra, tôi xuống cầu
thang và mở cửa. Tôi vừa ra khỏi nhà thì một chiếc xe dừng ở bên đường. Một
người đàn ông mặc đồng phục xanh bước ra, ôm bó hoa lớn nhất tôi từng thấy buộc
bằng những sợi ruy băng màu xanh lá cây, và nhìn địa chỉ căn nhà của chúng tôi.
“Chào cô,” anh ta nói. “Tôi đang tìm Emma Corrigan.”
“Là tôi!” Tôi ngạc nhiên.
“A ha!” Anh ta mỉm cười, giơ ra một chiếc bút và bìa
kẹp. “Hôm nay là ngày may mắn của cô. Liệu cô có thể kí vào đây...”
Tôi nhìn bó hoa chòng chọc với vẻ nghi ngờ. Hồng, lan,
những bông hoa lớn màu tím... những quả bông gì đó màu đỏ sẫm tuyệt đẹp...
những cành gì đó xanh sẫm... những cành màu xanh sáng trông hệt như măng tây...
Được thôi. Tôi có thể không biết tên chúng. Nhưng tôi
biết một điều. Những bông hoa này rất đắt tiền.
Chỉ có thể có một người gửi cho tôi.
“Chờ đã,” tôi nói mà không cầm bút. “Tôi muốn kiểm tra
xem ai gửi.”
Tôi lấy tấm thiệp, xé toạc ra, và liếc qua đoạn lời
nhắn dài, không đọc chút nào, cho tới khi nhìn thấy cái tên ở dưới cùng.
Jack.
Tôi cảm thấy nhói đau. Sau tất cả những gì anh ta đã
làm, Jack tưởng rằng có thể phỉnh phờ tôi bằng bó hoa tầm thường và vô giá trị
này sao?
Được rồi, một bó hoa khổng lồ, sang trọng.
Nhưng đó không phải điểm chính yếu.
“Tôi không muốn nhận bó hoa này, cảm ơn,” tôi vênh cằm
lên nói.
“Cô không muốn?” Người đưa hoa nhìn tôi
chằm chằm.
“Không. Nói với người gửi hoa rằng tôi cảm ơn, nhưng
không nhận.”
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói hổn hển cất lên bên
cạnh tôi. Tôi nhìn lên thì thấy Lissy đang săm soi nhìn bó hoa. “Ôi Chúa ơi.
Của Jack phải không?”
“Đúng. Nhưng tớ không muốn nhận,” tôi nói. “Hãy mang
nó đi đi.”
“Chờ đã!” Lissy kêu lên, tóm vào lớp giấy bóng kính.
“Hãy để tớ ngửi đã.” Cô ấy vùi mặt vào những bông hoa và hít thật sâu. “Ái chà!
Thật khó tin! Emma, cậu đã ngửi hoa chưa?”
“Chưa!” Tôi cáu kỉnh. “Tớ không muốn ngửi.”
“Tớ chưa từng thấy bó hoa nào đáng
kinh ngạc thế này.” Cô ấy nhìn người đàn ông. “Vậy điều gì sẽ xảy ra với nó?”
“Tôi không biết.” Anh ta nhún vai. “Chắc người ta sẽ
ném đi thôi, tôi cho là vậy.”
“Trời đất.” Cô ấy liếc nhìn tôi. “Nghe thật phí
phạm...”
Chờ chút. Cô ấy không...
“Lissy, tớ không thể nhận hoa!” Tôi kêu
lên. “Tớ không thể! Anh ta sẽ cho là tớ nghĩ mọi chuyện giữa tớ và anh ta đều
ổn thỏa.”
“Ừ, cậu nói đúng,” Lissy lưỡng lự. “Cậu phải gửi trả
lại.” Cô ấy chạm vào một cánh hoa hồng nhung. “Dầu vậy, thật đáng tiếc...”
“Gửi cái gì lại cơ?” Một
giọng nói the thé sau lưng tôi. “Cậu đang đùa, phải không?”
Ôi, vì Chúa. Giờ Jemima đã ra đến ngoài phố, vẫn mặc
áo choàng ngủ trắng. “Cậu không thể gửi trả lại!” Cô ta la lên. “Đêm mai tớ sẽ
mở tiệc. Bó hoa đó thật hoàn hảo.” Cô ta kéo nhãn lên xem. “Smythe & Foxe!
Cậu có biết bó hoa này đáng bao nhiêu tiền không?”
“Tớ không quan tâm nó đáng bao nhiêu!” Tôi la lên. “Đó là hoa của Jack! Tớ không thể giữ nó.”
“Tại sao lại không?”
Cô ta thật không thể tin nổi.
“Bởi vì... bởi vì đó là vấn đề nguyên tắc. Nếu tớ giữ
nó, về cơ bản tớ đang nói ‘Tôi tha thứ cho anh’.”
“Không hẳn thế,” Jemima phản ứng lại. “Ý cậu có thể là
‘Tôi không tha thứ cho anh’. Hoặc có thể là ‘Tôi chẳng buồn
trả lại những bông hoa ngốc nghếch của anh, anh chỉ có ý nghĩa nhỏ bé vậy
thôi’.”
Chúng tôi yên lặng cân nhắc chuyện này.
Vấn đề là, đó là những bông hoa tuyệt diệu.
“Vậy cô có muốn nhận hoa hay không?” Người đưa hoa
nói.
“Tôi...” Ôi Chúa ơi, giờ thì tôi bối rối.
“Emma, nếu gửi trả lại hoa, cậu đang tỏ ra yếu đuối
đấy,” Jemima khẳng định chắc chắn. “Sẽ như là cậu không thể chịu đựng được bất
cứ thứ gì trong nhà gợi nhớ đến anh ta. Nhưng nếu cậu giữ lại, khi đó cậu cho
anh ta biết ‘Tôi không quan tâm đến anh!’ Cậu sẽ tỏ ra cứng rắn. Cậu sẽ tỏ ra
mạnh mẽ. Cậu sẽ...”
“Ôi Chúa ơi. Được rồi!” Tôi nói, và giật lấy cái bút
từ tay người đưa hoa. “Tôi sẽ kí nhận. Nhưng liệu anh có thể nói với anh ta
rằng điều đó không có nghĩa tôi tha thứ cho anh ta, cũng không
có nghĩa anh ta không phải là kẻ cay độc, vô tâm, đáng khinh, và hơn nữa, nếu
Jemima không có bữa tiệc tối, những bông hoa này sẽ đi thẳng vào thùng rác.” Kí
xong, mặt tôi đỏ bừng, tôi thở mạnh và chấm đến toạc cả trang giấy. “Liệu anh có
thể nhớ tất cả những điều đó?”
Người đưa hoa ngẩn ra nhìn tôi.
“Cưng à, tôi chỉ làm việc ở cửa hàng thôi.”
“Tớ biết rồi!” Đột nhiên Lissy nói. Cô ấy tóm lấy tấm
bìa kẹp và cộp dấu KHÔNG ĐƯỢC PHÉP SỬ DỤNG LÀM CHỨNG CỨ TRƯỚC TÒA một cách rõ
ràng dưới tên tôi.
“Câu đó nghĩa là gì?” Tôi hỏi.
“Nó có nghĩa là, ‘Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho
anh, đồ khốn... nhưng dù sao tôi cũng sẽ giữ bó hoa đó’.”
“Và cậu sẽ vẫn phải trả thù,” Jemima nói thêm đầy quả
quyết.
Đó là một buổi sáng khô lạnh và quang đãng đến không
ngờ khiến ta có cảm giác rằng London thực sự là thành phố đẹp nhất thế giới.
Khi tôi đi từ bến xe điện ngầm tới chỗ làm, tinh thần của tôi không thể không
khá lên một chút.
Có lẽ Lissy nói đúng. Có lẽ mọi người ở chỗ làm đã
quên bẵng chuyện đó. Ý tôi là, hãy tỏ ra có lí đi chứ. Đó đâu phải chuyện gì
ghê gớm lắm. Nó cũng chẳng thú vị đến vậy. Chắc chắn lại
đang có chuyện đồn đại gì đó khác. Chắc chắn mọi người đang nói về... bóng đá.
Hoặc chính trị hoặc thứ gì đó cũng nên. Chính xác là thế.
Tôi đẩy cánh cửa kính vào sảnh với chút lạc quan, và
bước vào, đầu ngẩng cao.
“... khăn trải giường Barbie!” Tiếng ai đó đập vào tai
tôi từ phía bên kia sàn đá cẩm thạch. Một người ở Phòng Kế toán đang nói chuyện
với một phụ nữ đeo biển “Khách” đang lắng nghe say sưa.
“… suốt thời gian đó vẫn ngủ với Jack Harper ư?” Một
giọng nói từ phía trên tôi, và tôi ngẩng lên, thấy một nhóm các cô gái đang lên
cầu thang.
“Tôi thấy thương hại cho Connor,” một người đáp lại.
“Anh chàng đáng thương đó...”
“… vờ như cô ta thích jazz,” một người khác đang nói
khi họ ra khỏi thang máy. “Ý tôi là việc quái gì cô ta phải làm thế?”
Được thôi. Vậy là... họ chưa quên.
Chút lạc quan mong manh tan biến, trong một giây, tôi
đã nghĩ đến chuyện chạy trốn và dành cả cuộc đời còn lại ẩn dưới cái chăn lông.
Nhưng tôi không thể làm thế.
Thứ nhất, có lẽ tôi sẽ chán ớn sau khoảng một tuần.
Và thứ hai... tôi phải đối mặt với họ. Tôi phải làm
việc này.
Siết chặt nắm tay, tôi từ từ bước tới cầu thang và đi
dọc hành lang. Mọi người tôi đi qua hoặc trừng trừng nhìn tôi ra mặt, hoặc vờ
như không nhìn trong khi thực tế thì có, và ít nhất có năm cuộc nói chuyện đã
vội vã tắt ngúm giữa chừng khi tôi tới gần.
Khi tới cửa Phòng Marketing, tôi hít một hơi thật sâu,
sau đó bước vào, cố gắng tỏ vẻ thờ ơ nhất có thể.
“Chào mọi người,” tôi nói, cởi áo khoác rồi treo lên
lưng ghế.
“Emma!” Artemis kêu lên bằng giọng vui vẻ đầy châm
biếm. “Thế đấy, tôi chưa từng!”
“Chào Emma,” Paul nói, bước ra khỏi văn phòng và nhìn
tôi dò xét. “Cô thấy ổn chứ?”
“Ổn cả, cám ơn.”
“Cô có muốn... nói chuyện gì không?” Trước sự ngạc
nhiên của tôi, trông ông ta như thể cảm thông với tôi lắm vậy.
Nhưng trời ạ, ông ta nghĩ gì chứ? Rằng tôi sẽ vào
trong đó và khóc nức nở trên vai ông ta, “Thằng khốn Jack Harper đã lợi dụng
tôi” ư? Tôi sẽ chỉ làm thế nếu tôi vô cùng, vô cùng tuyệt vọng.
“Không,” tôi nói, mặt nhói đau như bị kim châm. “Cảm
ơn, nhưng tôi ổn cả.”
“Tốt.” Ông ta ngập ngừng, rồi chuyển sang giọng mang
tính công việc hơn. “Tôi cho là hôm qua khi cô biến mất, đó là vì cô đã quyết
định làm việc từ nhà.”
“Vâng... đúng.” Tôi hắng giọng. “Đúng thế.”
“Chắc chắn cô đã làm được nhiều việc có ích?”
“Vâng... phải rồi. Rất nhiều việc.”
“Tuyệt vời. Đúng như tôi nghĩ. Được rồi, vậy cứ tiếp
tục đi. Cả những người khác nữa.” Paul nhìn quanh văn phòng với vẻ cảnh báo.
“Hãy nhớ những gì tôi nói.”
“Tất nhiên,” Artemis nói ngay. “Chúng tôi đều nhớ cả!”
Paul lại biến mất vào văn phòng của ông ta, và tôi chỉ
còn biết trừng trộ nhìn cái máy tính của mình khởi động. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi tự nhủ. Mình sẽ tập trung vào công việc, đắm chìm vào công việc...
Đột nhiên tôi nhận ra ai đó đang ông ổng ngân nga một
giai điệu gì đó. Bài hát nào đó nghe quen quen. Đó là...
Đó là Carpenters.
Và giờ đây vài người khác trong phòng cũng tham gia
vào đoạn hợp xướng.
“Close to yoooou...”
“Cô không sao chứ, Emma?” Nick nói, khi đầu tôi ngẩng
phắt lên đầy nghi ngờ. “Cô có cần khăn mùi soa không?”
“Close to yooouu...” mọi người trong văn phòng lại
đồng thanh ngân lên, tôi nghe thấy những tiếng cười bị kìm nén.
Tôi sẽ không phản ứng. Tôi sẽ không cho họ cơ hội
khoái trá đâu.
Bình tĩnh hết sức, tôi nhấp chuột vào hộp email, và
thở hổn hển vì sửng sốt. Mỗi sáng tôi thường nhận được khoảng mười email. Riêng
hôm nay tôi nhận được tới chín mươi lăm email.
Bố: Bố thực sự muốn nói chuyện...
Carol: Tôi đã tìm được thêm hai người nữa cho Câu lạc
bộ Barbie của chúng ta!
Moira: Tôi biết chỗ cô có thể mua quần lọt khe mặc rất
dễ chịu...
Sharon: Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?!
Fiona: Re: Hội thảo nhận thức về cơ thể...
Tôi cuộn xuống phía dưới cái danh sách dài vô tận ấy
và đột nhiên cảm thấy đau nhói trong tim.
Có ba bức thư của Jack.
Tôi nên làm gì đây?
Tôi có nên đọc không?
Tay tôi ngập ngừng trên con chuột. Liệu anh ta có xứng
đáng có được cơ hội giải thích không?
“Ôi Emma,” Artemis nói giọng ngây thơ, bước tới bàn
tôi với một chiếc túi đựng đồ. “Tôi có cái áo chui đầu này, không biết cô có
thích không. Nó hơi nhỏ so với tôi, nhưng rất đẹp. Và chắc nó vừa với cô, bởi
vì...” cô ta ngừng lại, bắt gặp ánh mắt của Caroline, “nó cỡ tám mà.”
Ngay lập tức cả hai bọn họ phá lên cười sằng sặc.
“Cảm ơn, Artemis,” tôi nói ngắn gọn. “Cô thật tử tế.”
“Tôi đi uống cà phê đây,” Fergus nói, và đứng lên. “Có
ai muốn uống gì không?”
“Cho tôi một li Harvey’s Bristol,” Nick hào hứng.
“Ha ha,” tôi lầm bầm nho nhỏ.
“Ôi Emma, tôi đang định nói,” Nick nói thêm, đi về
phía bàn tôi. “Cô thư kí mới ở Phòng Hành chính. Cô đã thấy cô ấy chưa? Cô ấy
khá đấy chứ, phải không?”
Anh ta nháy mắt với tôi và tôi ngây ra nhìn anh ta một
lúc, không hiểu ý anh ta là gì.
“Kiểu tóc ngắn dựng đứng đẹp đấy chứ,” anh ta nói
thêm. “Cái quần yếm cũng đẹp nữa.”
“Im đi!” Tôi giận dữ kêu lên, mặt đỏ bừng. “Tôi không
phải là... Tôi không... Cút xéo hết đi, tất cả các người!”
Bàn tay run bắn lên vì tức giận, tôi nhanh chóng xóa
hết email của Jack. Anh ta không hề xứng đáng với bất cứ điều gì. Không cơ hội.
Không gì hết.