Anh Có Thể Giữ Bí Mật? - Chương 20 - Phần 2
“Mọi chuyện thật khủng khiếp.” Tôi nhắm mắt lại khi nỗi tủi nhục lại xâm chiếm khắp cơ thể. “Tớ chưa từng xấu hổ đến vậy trong cả cuộc đời. Tớ chưa từng bị... bóc mẽ đến vậy. Cả thế giới biết tớ thấy quần lọt khe không dễ chịu chút nào và tớ không tập quyền cước và tớ chưa bao giờ đọc Dickens.” Giọng tôi ngày càng run rẩy hơn, và sau đó, không hề báo trước, tôi òa lên nức nở. “Ôi Chúa ơi, Lissy. Cậu nói đúng. Tớ cảm thấy mình như một... con ngốc. Anh ta chỉ lợi dụng tớ, ngay từ đầu. Anh ta chưa từng thực lòng quan tâm đến tớ. Tớ chỉ là một... một dự án nghiên cứu thị trường.”
“Cậu đâu biết điều đó!” Cô ấy hoảng hốt nói.
“Tớ biết! Tất nhiên là tớ biết. Đó là lí do anh ta bị hút hồn. Đó là lí do anh ta hết sức thích thú mọi điều tớ nói. Không phải bởi vì anh ta yêu tớ. Đó là vì anh ta nhận ra anh ta có khách hàng mục tiêu, ngay bên cạnh anh ta. Kiểu cô gái trên phố bình thường mà anh ta không thường dành thời gian cùng!” Tôi lại nức nở. “Ý tớ là, anh ta nói điều đó trên truyền hình, phải không nào? Tớ chỉ là một cô gái chẳng có gì đặc biệt.”
“Đâu phải thế,” Lissy quyết liệt. “Cậu đâu phải là cô gái chẳng có gì đặc biệt.”
“Tớ là thế đấy! Đó chính xác là tớ đấy. Tớ chỉ là một cô gái tầm thường. Đã vậy tớ còn rất ngốc nghếch. Tớ đã tin vào mọi chuyện. Tớ thực sự tưởng rằng Jack yêu tớ. Ý tớ là, có lẽ không hẳn là yêu tớ.” Tôi cảm thấy mình đỏ mặt. “Nhưng... cậu biết đấy. Cảm thấy về tớ như tớ cảm thấy về anh ta.”
“Tớ biết.” Lissy trông cũng như muốn khóc. “Tớ biết mà.” Cô ấy nhoài người sang ôm tôi.
Đột nhiên cô ấy lúng túng rụt lại. “Điều này không làm cậu cảm thấy không thoải mái chứ? Ý tớ là, nó không làm cậu ham muốn hay gì đó chứ...”
“Lissy, lần cuối nhé, tớ không đồng tính!” Tôi bực bội kêu lên.
“Được rồi!” Cô ấy vội vã nói. “Được rồi. Tớ xin lỗi.” Cô ấy lại ôm tôi thật chặt, rồi đứng dậy. “Đi nào,” cô ấy nói. “Cậu cần uống một li.”
Chúng tôi ra ngoài cái ban công nhỏ xíu xây chìa ra, đã từng được chủ nhà mô tả là “sân thượng rộng rãi” hồi chúng tôi thuê căn hộ này, và ngồi ở khoảng có ánh nắng, uống chai rượu schnapps Lissy mua ở cửa hàng miễn thuế năm ngoái. Mỗi ngụm rượu khiến miệng tôi nóng rát không sao chịu nổi, nhưng năm giây sau sẽ khiến hơi ấm dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể.
“Lẽ ra tớ phải biết,” tôi nói, mắt vẫn nhìn li rượu. “Lẽ ra tớ phải biết một triệu phú lớn như vậy sẽ chẳng bao giờ thực sự quan tâm đến một cô gái như tớ.”
“Tớ đơn giản là không thể tin nổi,” Lissy nói, thở dài lần thứ một nghìn. “Tớ không tin mọi chuyện đều giả dối. Mọi chuyện đã lãng mạn như thế cơ mà. Đổi ý về chuyện trở về Mĩ... rồi chuyến xe buýt... rồi mang cho cậu món cocktail hồng đó...”
“Thì thế mới nói.” Tôi có thể cảm thấy nước mắt lại dâng lên, và chớp mắt thật mạnh để ngăn lại. “Chính điều đó khiến cho mọi chuyện thật đáng hổ thẹn. Anh ta biết chính xác tớ thích gì. Trên chuyến bay tớ đã nói với anh ta rằng tớ thấy chán Connor. Anh ta biết tớ muốn một mối tình kích thích, hấp dẫn, và vô cùng lãng mạn. Anh ta cho tớ mọi thứ anh ta biết tớ sẽ thích. Và tớ tin vào điều đó... bởi vì tớ muốn tin.”
“Cậu nghĩ toàn bộ chuyện này là một kế hoạch lớn sao?” Lissy cắn môi.
“Tất nhiên đó là một kế hoạch,” tôi nói trong nước mắt. “Anh ta cố ý theo tớ đi khắp nơi, quan sát mọi điều tớ làm, anh ta muốn tham gia vào cuộc đời tớ! Hãy xem cách anh ta tới soi mói khắp phòng ngủ của tớ. Thảo nào anh ta tỏ ra quan tâm đến vậy. Tớ cho là anh ta vẫn liên tục ghi chép lại. Tớ cho là anh ta có máy ghi âm ở trong túi. Và tớ đã... mời anh ta vào.” Tôi uống một ngụm rượu lớn và hơi rùng mình. “Tớ sẽ không bao giờ tin đàn ông nữa. Không bao giờ.”
“Nhưng anh ta có vẻ rất dễ thương!” Lissy buồn bã. “Tớ không tin nổi anh ta lại độc ác như vậy.”
“Lissy…” tôi nhìn lên. “Sự thật là một người như vậy không thể lên tới đỉnh cao thành công nếu không tàn nhẫn giẫm đạp lên người khác. Đời là thế mà.”
“Chẳng lẽ vậy sao?” Cô ấy nhìn tôi, lông mày nhíu lại. “Có lẽ cậu nói đúng. Chúa ơi, thật buồn làm sao.”
“Emma phải không?” Một giọng nói chói tai cất lên, và Jemima xuất hiện ở ban công, mặc áo choàng trắng và đắp mặt nạ dưỡng da, mắt nheo lại giận dữ. “Vậy đấy! Cô gái tớ-không-bao-giờ-mượn-quần-áo-của-cậu. Cậu có gì để nói về đôi giày hở gót Prada của tớ không?”
Ôi Chúa ơi. Chẳng ích gì khi nói dối về chuyện đó nữa phải không nhỉ?
“Đôi giày đó rất nhọn và không thoải mái?” Tôi khẽ nhún vai nói, và Jemima hít thở thật mạnh.
“Tớ biết mà! Tớ vẫn luôn biết mà. Đúng là cậu có mượn quần áo của tớ. Thế còn cái áo chui đầu Joseph? Còn cái túi Gucci?”
“Cái túi Gucci nào?” Tôi bướng bỉnh phản ứng.
Trong giây lát, Jemima lúng túng không biết nói gì.
“Tất cả những thứ đó!” Cuối cùng cô ta nói. “Cậu biết đấy, tớ có thể kiện cậu vì chuyện này. Tớ có thể đưa cậu tới tiệm giặt là!” Cô ta vung một mẩu giấy trước mặt tôi. “Tớ có một danh sách quần áo mà tớ ngờ là đã bị mặc trộm trong ba tháng qua...”
“Ôi, thôi cái chuyện quần áo ngốc nghếch của cậu đi,” Lissy nói. “Emma đang rất buồn. Cô ấy đã bị phản bội và xúc phạm bởi người đàn ông tưởng chừng rất yêu cô ấy.”
“Thế đấy, ngạc nhiên thật, tôi đến ngất xỉu vì sửng sốt mất thôi,” Jemima cay độc. “Tớ đã cho cậu biết điều đó sẽ xảy ra rồi mà. Thực tế là tớ đã nói với cậu rồi! Đừng bao giờ để một người đàn ông biết hết về mình, chuyện đó chỉ đem lại rắc rối thôi. Chẳng phải tớ đã cảnh báo cậu rồi sao?”
“Cậu nói cô ấy sẽ không kiếm được một viên đá trên ngón tay!” Lissy kêu lên. “Cậu đâu có nói anh ta sẽ lên truyền hình kể với cả nước mọi bí mật riêng tư của cô ấy. Cậu biết đấy, Jemima, cậu có thể tỏ ra thông cảm hơn một chút mà.”
“Không đâu, Lissy, cô ấy nói đúng đấy,” tôi khổ sở nói. “Ngay từ đầu cô ấy đã nói đúng. Nếu tớ giữ được cái miệng ngốc nghếch của tớ, thì mọi chuyện đã chẳng nên cơ sự này.” Tôi với lấy chai schnapps và rầu rĩ rót cho mình một li nữa. “Quan hệ tình cảm là một trận chiến. Đó là một ván cờ tướng. Vậy mà tớ đã làm gì nào? Tớ đã ngay lập tức ném toàn bộ quân cờ xuống bàn cờ và nói ‘Đây! Hãy ăn hết đi’!” Tôi uống một ngụm lớn. “Sự thật là, đàn ông và phụ nữ chẳng nên nói gì với nhau hết. Chẳng gì hết.”
“Tớ hoàn toàn đồng ý,” Jemima tán thưởng. “Tớ chỉ định nói với người chồng tương lai của mình càng ít càng tốt...” Cô ta ngừng lời giữa chừng khi chiếc điện thoại không dây trong tay cô ta inh ỏi réo lên.
“Chào!” Cô ta nói khi bật điện thoại lên nghe. “Camilla phải không? Ồ. Ờ... được rồi. Đợi một chút nhé.”
Cô ta bịt tay lên ống nghe và nhìn tôi, mắt mở to. “Jack đấy!” Cô ta thì thầm.
Tôi nhìn lại kinh hoảng.
Không hiểu sao tôi đã gần như quên mất rằng Jack có tồn tại trong cuộc đời thực. Tất cả những gì tôi thấy chỉ là gương mặt đó trên màn hình ti vi, mỉm cười và gật đầu và từng bước một làm tôi nhục nhã.
“Bảo anh ta là Emma không muốn nói chuyện với anh ta!” Lissy thì thầm.
“Không! Cô ấy nên nói chuyện với anh ta,” Jemima thì thầm lại. “Nếu không anh ta sẽ nghĩ anh ta đã thắng.”
“Nhưng chắc chắn...”
“Đưa đây cho tớ!” Tôi nói, rồi giật điện thoại từ tay Jemima, tim tôi đập thình thịch. “Chào,” tôi nói, bằng cái giọng cộc lốc nhất mà mình có thể tạo ra.
“Emma, anh đây,” giọng nói quen thuộc của Jack cất lên, và không hề được báo trước, một luồng cảm xúc trào dâng suýt chút nữa đã nhấn chìm tôi. Tôi muốn khóc. Tôi muốn đánh anh, muốn làm anh tổn thương... Nhưng thế nào đó mà tôi lại kiểm soát được mình.
“Em không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa,” tôi nói. Tôi tắt điện thoại, và thở khó nhọc.
“Giỏi lắm!” Lissy nói.
Một giây sau, điện thoại lại reo.
“Xin em đấy, Emma,” Jack nói, “hãy nghe một phút thôi. Anh biết em đang rất buồn. Nhưng nếu em cho anh một giây để giải thích...”
“Anh không nghe thấy em nói sao?” Tôi kêu lên, mặt đỏ bừng. “Anh lợi dụng em và xúc phạm em và em không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa, hay gặp anh, hay nghe thấy tiếng anh hay... hay...”
“Cảm nhận anh,” Jemima suỵt, gật đầu hối thúc.
“... hay động vào người anh. Không bao giờ nữa. Không bao giờ.” Tôi tắt điện thoại, sải bước vào trong nhà và giật dây khỏi tường. Sau đó, với đôi tay run rẩy, tôi rút di động ra khỏi túi và ngay khi nó bắt đầu reo, tôi tắt máy.
Khi trở lại ban công, tôi vẫn còn run rẩy vì sốc. Tôi không tin nổi mọi chuyện lại kết thúc thế này. Trong một ngày, cả cuộc tình lãng mạn hoàn hảo của tôi đã tan tành mây khói.
“Cậu không sao chứ?” Lissy lo âu hỏi tôi.
“Tớ ổn. Tớ nghĩ vậy.” Tôi thả người xuống ghế. “Hơi run rẩy một chút.”
“Emma,” Jemima nói, ngắm nghía một cái móng tay. “Tớ không muốn giục cậu, nhưng cậu biết mình phải làm gì chứ?”
“Làm gì?”
“Cậu phải trả thù anh ta!” Cô ta nhìn lên và gắn vào tôi cái nhìn quả quyết. “Cậu phải bắt anh ta trả giá.”
“Ôi không.” Lissy làm vẻ mặt cau có. “Thật chẳng đàng hoàng chút nào. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ta bỏ qua chuyện đó sao?”
“Bỏ qua thì có gì hay chứ?” Jemima vặn lại. “Bỏ qua liệu có dạy cho anh ta một bài học không? Bỏ qua liệu có làm anh ta ước gì chưa từng phản bội cậu không?”
“Emma và tớ vẫn luôn nhất trí sẽ giữ chuẩn mực đạo đức cao,” Lissy cương quyết. “ ‘Sống tốt là cách trả thù tốt nhất’. George Herbert.”
Jemima nhìn Lissy ngơ ngác trong vài giây.
“Dù sao đi nữa,” cuối cùng cô ta nói khi quay lại phía tôi. “Tớ rất vui lòng được giúp cậu. Trả thù thực sự là chuyên ngành của tớ, mặc dầu chính tớ đã nói...”
Tôi tránh ánh mắt của Lissy.
“Cậu đang có ý tưởng gì?”
“Cào xước xe anh ta, xén bộ vest, khâu cá vào bên trong rèm cửa của anh ta chờ cho nó bốc mùi...” Jemima tuôn một tràng, như thể đọc một bài thơ.
“Cậu học những thứ đó ở trường huấn luyện con nhà giàu sao?” Lissy đảo mắt hỏi.
“Tớ là phụ nữ, thế đấy,” Jemima bẻ lại. “Phụ nữ chúng ta phải đứng lên bảo vệ quyền lợi của mình. Các cậu biết đấy, trước khi cưới bố tớ, mẹ tớ đã yêu một nhà khoa học và ông ta đã bỏ rơi mẹ tớ. Ông ta đổi ý chỉ ba tuần trước đám cưới, các cậu tin nổi không? Vì thế một đêm, mẹ tớ lẻn vào phòng thí nghiệm của ông ta rút toàn bộ phích cắm của mấy cái máy ngu ngốc ra. Toàn bộ nghiên cứu của ông ta bị phá hủy! Mẹ tớ vẫn luôn nói, điều đó dạy cho Emerson một bài học!”
“Emerson?” Lissy nói, nhìn cô ta đầy hoài nghi. “Như trong... Emerson Davies?”
“Đúng rồi đấy! Davies.”
“Emerson Davies, người suýt khám phá ra phương thuốc chữa đậu mùa ư?”
“Lẽ ra ông ta không nên đối xử tệ bạc với mẹ tớ, phải không nào?” Jemima nói, vênh cằm lên chống đối. Cô ta quay sang tôi. “Một mánh khóe khác của mẹ tớ là tương ớt. Thế nào đó cậu sắp xếp để ngủ với anh ta một lần nữa, và khi đó cậu nói. ‘Ta dùng chút dầu mát xa nhé?’ Và cậu cọ xát cái đó vào... cậu biết rồi đấy.” Mắt cô ta sáng lấp lánh. “Thứ đó sẽ làm anh ta bỏng rát!”
“Mẹ cậu dạy cho cậu điều đó?” Lissy nói.
“Đúng thế,” Jemima nói. “Thực ra chuyện đó khá ngọt ngào. Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của tớ, mẹ tớ bảo tớ ngồi xuống và nói chúng ta nên nói chuyện một chút về đàn ông và phụ nữ...”
Lissy nhìn Jemima đầy hoài nghi.
“Và trong cuộc nói chuyện đó mẹ cậu bảo cậu xoa tương ớt vào cái ấy của đàn ông?”
“Chỉ khi họ đối xử tệ với ta,” Jemima nói vẻ bực bội. “Cậu sao thế, Lissy? Cậu nghĩ ta cứ để đàn ông giẫm đạp lên ta mà không phải chịu trách nhiệm gì sao? Đứng là một cách đấu tranh tuyệt vời cho nữ quyền đấy nhỉ.”
“Tớ đâu có nói thế,” Lissy nói. “Tớ chỉ không trả thù bằng... tương ớt thôi!”
“Thế thì cậu trả thù bằng gì, cô nàng thông minh?” Jemima nói, chống tay lên hông.
“Được thôi,” Lissy nói. “Nếu tớ hạ thấp phẩm giá đến mức đi trả thù, mà tớ sẽ không bao giờ làm thế, bởi vì đó là một sai lầm khủng khiếp...” Cô ấy ngừng lại để lấy hơi. “Tớ sẽ làm đúng điều anh ta đã làm. Tớ sẽ tiết lộ một trong những bí mật của anh ta.”
“Thực ra… điều đó cũng khá hay đấy chứ,” Jemima miễn cưỡng nói.
“Làm nhục anh ta,” Lissy nói, với chút phòng vệ. “Làm anh ta thấy xấu hổ. Xem anh ta thích chuyện đó thế nào.”
Cả hai đều quay sang nhìn tôi chờ đợi.
“Nhưng tớ chẳng biết bí mật nào của anh ta cả,” tôi nói.
“Cậu phải biết chứ!” Jemima nói.
“Tất nhiên là cậu biết!”
“Tớ không biết mà,” tôi nói, cảm thấy một nỗi tủi nhục mới. “Lissy, cậu đã nói đúng ngay từ đầu. Mối quan hệ của tớ với anh ta hoàn toàn là một phía. Tớ chia sẻ mọi bí mật với anh ta - nhưng anh ta chẳng hề chia sẻ chút bí mật nào với tớ. Anh ta chẳng nói gì với tớ hết. Bọn tớ không phải bạn tâm giao. Tớ chỉ là một con ngốc ảo tưởng.”
“Emma, cậu đâu phải là con ngốc,” Lissy nói, đặt tay lên tay tôi đầy thông cảm. “Chỉ là cậu quá tin tưởng vào anh ta thôi.”
“Tin tưởng - con ngốc - cũng vậy thôi.”
“Chắc chắn cậu phải biết gì đó chứ!” Jemima nói. “Cậu đã ngủ với anh ta, vì Chúa! Chắc chắn anh ta phải có bí mật gì đó. Một điểm yếu nào đó.”
“Gót chân Asin,” Lissy nói thêm, và Jemima nhìn cô ấy lạ lẫm.
“Đâu cần phải liên quan đến chân anh ta,” cô ta nói, và quay sang nhìn tôi, làm vẻ mặt “Đúng là Lissy chẳng hiểu gì hết.” “Có thể là bất cứ điều gì. Cái gì cũng được. Hãy nghĩ đi!”
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại hồi tưởng. Nhưng đầu tôi hơi quay cuồng, vì chỗ rượu schnapps tôi vừa uống. Bí mật... bí mật của Jack... hãy cố nhớ lại đi...
Scotland. Đột nhiên một ý nghĩ mạch lạc chạy qua đầu tôi. Tôi mở mắt, thoáng cảm thấy chút nhoi nhói hồ hởi. Quả là tôi có biết một bí mật của anh ta. Tôi biết!
“Sao?” Jemima háo hức. “Cậu nhớ ra điều gì sao?”
“Anh ta...” Tôi dừng lại, cảm thấy day dứt.
Tôi đã hứa với Jack. Tôi đã hứa.
Nhưng vậy thì sao? Có vấn đề quái gì chứ? Ngực tôi lại nhói lên. Tại sao tôi lại phải giữ lời hứa ngu ngốc với anh ta chứ? Anh ta đâu có giữ bí mật cho tôi, phải không nào?
“Anh ta đã tới Scotland!” Tôi nói hả hê. “Lần đầu bọn tớ gặp trên máy bay, anh ta đề nghị tớ giữ bí mật chuyện anh ta tới Scotland.”
“Tại sao anh ta lại đề nghị điều đó?” Lissy nói.
“Tớ không biết.”
“Anh ta làm gì ở Scotland?” Jemima chen vào.
“Tớ không biết.”
Yên lặng.
“Hừm,” Jemima tử tế nói. “Đó không phải là bí mật đáng xấu hổ nhất trên thế giới nhỉ? Ý tớ là, có nhiều người khôn ngoan sống ở Scotland. Cậu không có thứ gì đó hay hơn sao? Như là... anh ta dùng lông ngực giả chẳng hạn?”
“Dùng lông ngực giả?” Lissy cười phá lên. “Hay tóc giả!”
“Tất nhiên anh ta không dùng lông ngực giả, hay tóc giả,” tôi phẫn nộ. Chẳng lẽ họ nghĩ tôi yêu một người dùng tóc giả sao?
“Vậy thì cậu sẽ phải bịa ra cái gì đó,” Jemima nói. “Cậu biết đấy, trước cuộc tình với nhà khoa học, mẹ tớ bị một gã làm chính trị đối xử rất tệ. Vì thế mẹ tớ đã bịa ra rằng ông ta nhận hối lộ của đảng đối lập, và tung tin đồn đó ở Hạ viện. Mẹ tớ luôn nói điều đó dạy cho Dennis một bài học!”
“Không phải... Dennis Llewellin chứ?” Lissy nói.
“Ờ, đúng. Tớ nghĩ đúng là ông ta.”
“Ông Bộ trưởng Nội vụ phải từ chức ấy ư?” Lissy trông có vẻ kinh hoàng. “Người đã phải dành cả đời đấu tranh để thanh minh cho tên tuổi của mình và kết thúc trong nhà thương điên ư?”
“Thế đấy, lẽ ra ông ta không nên đối xử tệ bạc với mẹ tớ, phải không?” Jemima nói, vênh cằm ra. Có tiếng máy nhắn tin trong túi Jemima. “Đến giờ tớ rửa chân rồi!”
Khi cô ta đi vào nhà, Lissy đảo mắt.
“Cô ta điên rồi,” cô ấy nói. “Điên hẳn rồi. Emma, cậu không được bịa ra bất cứ điều gì về Jack Harper.”
“Tớ sẽ chẳng bịa ra điều gì!” Tôi giận dữ nói. “Cậu nghĩ tớ là ai chứ?” Tôi nhìn chằm chằm vào li rượu schnapps, cảm thấy sự hồ hởi tan dần đi. “Tớ định đùa với ai chứ? Tớ không bao giờ trả thù được Jack. Tớ không bao giờ có thể làm tổn thương anh ta. Anh ta chẳng có điểm yếu nào hết. Anh ta là một triệu phú đầy quyền lực.” Tôi đau khổ uống một ngụm rượu đầy. “Và tớ là một kẻ chẳng có gì đặc biệt... rác rưởi... tầm thường... chẳng gì hết.”