Ngày mai - Phần I - Chương 01 phần 2
- Em có chắc mình muốn xa bức tranh này không?
- Em đã nhận được một lời đề nghị khiến người ta
không thể từ chối, cô tuyên bố, bắt chước giọng Marlon Brando trong Bố
già.
- Của ai thế?
- Một nhà sưu tập có số má người châu Á ghé qua
Boston để thăm con gái. Có vẻ như ông ta đã sẵn sàng tiến hành thương vụ,
nhưng chỉ còn lưu lại thành phố một ngày. Một cơ hội như thế này có lẽ không
sớm lập lại...
Chiếc Chevrolet đã rời khu phố đại học. Nó đi theo
đường tắt chạy dọc Fresh Pond – hồ lớn nhất của Cambridge – trên nhiều cây số
trước khi tới Belmont, một khu đô thị nhỏ ở phía Tây Boston. April nhập một địa
chỉ vào thiết bị GPS rồi đi theo chỉ dẫn tới tận một khu phố sang trọng và ấm
cúng: một ngôi trường cây cối bao quanh nằm kề một khu vui chơi ngoài trời, một
công viên và các sân thể thao. Thậm chí ở đó còn có một người bán kem dạo như
bước thẳng từ thập niên 1950 ra. Bất chấp biển báo cấm rõ rành, chiếc Camaro
vượt xe buýt chở học sinh rồi đỗ trong một con phố yên tĩnh có nhà cửa hai bên.
- Anh đi cùng em chứ? - Cô vừa hỏi vừa lấy lại tập tranh.
Matthew lắc đầu.
- Anh thích ngồi trong xe đợi em hơn.
- Em sẽ cố gắng xong việc thật nhanh, - cô hứa trong
lúc chỉnh lại tóc trong gương chiếu hậu, để lại một lọn tóc quăn che mắt phải
theo kiểu Veronica Lake.
Rồi cô lấy từ túi xách ra một thỏi son, mau chóng
trang điểm lại trước khi hoàn thành tác phẩm người phụ nữ quyến rũ mê hồn
bằng cách chỉnh lại chiếc áo khoác da màu đỏ ôm sát lấy chiếc áo phông cổ khoét
sâu.
- Em không sợ làm hơi quá đà sao? - Anh chọc
cô.
- “Em đâu có xấu, em chỉ bị vẽ thành thế này thôi.”,
cô nũng nịu bắt chước giọng nói và lời đáp của Jessica Rabbit.
Rồi cô duỗi đôi chân dài miên man được quần legging
ôm sát để ra khỏi xe.
Matthew nhìn cô đi xa dần rồi bấm chuông ngôi nhà bề
thế nhất phố. Xét trên thang bậc gợi tình, April không xa nấc thang cao nhất -
số đo các vòng hoàn hảo, vòng eo thắt đáy lưng ong, bộ ngực nở nang đáng mơ
ước, nhưng hiện thân của những ảo tưởng dành cho nam giới này lại chỉ thích phụ
nữ và công khai đề cao sở thích tình dục đồng giới của bản thân.
Vả chăng, đây chính là một trong những lý do để
Matthew chấp nhận cho cô thuê chung nhà, vì biết rằng giữa họ sẽ không bao giờ
có một sự nhập nhằng nào dù nhỏ nhất. Thêm nữa, April lại hài hước, thông minh
và tinh nghịch. Dĩ nhiên cô nàng có tật xấu, giọng lưỡi thì hoa mỹ và khi giận
dữ cũng ghê gớm, nhưng hơn ai hết cô nàng biết làm nụ cười hiện hữu trở lại
trên môi con gái anh, và đối với Matthew thì điều đó quả là vô giá.
Còn lại một mình, anh liếc sang phía bên kia con
phố. Một bà mẹ cùng hai đứa con đang trang trí vườn nhà nhân dịp lễ. Anh chợt
nhận ra rằng chưa đầy một tuần nữa là tới Giáng sinh và ghi nhận này nhấn chìm
anh trong một cảm giác lẫn lộn giữa buồn phiền và hoảng loạn. Anh hãi hùng nhìn
thấy hiện ra trước mắt ngày giỗ đầu của Kate: cái ngày 24 tháng Chạp năm 2010
bi thảm ấy đã khiến cuộc sống của anh lộn nhào xuống vực thẳm đớn đau rã rời.
Ba tháng đầu sau vụ tai nạn, nỗi đau không để anh
ngơi nghỉ chút nào, nó tàn phá anh từng giây: một vết thương hở toác, vết cắn của một con
ma cà rồng hẳn đã hút sạch sự sống trong anh. Để chấm dứt khổ hình này, anh đã
nhiều lần bị một giải pháp trệt để cám dỗ: gieo mình qua cửa sổ, thắt cổ bằng
dây thừng, tu một ly cocktail pha thuốc ngủ, tự bắn vào đầu... Nhưng mỗi lần
như thế, viễn cảnh về nỗi
đau mình sẽ gây ra cho Emily lại ngăn anh biến suy nghĩ thành hành động. Đơn
giản là anh không có quyền tước đi người cha của con gái mình và hủy hoại đời
con bé.
Tiếp đó, cuộc nổi dậy của những tuần đầu đã nhường
chỗ cho một đường hầm dài sầu muộn. Cuộc sống đã dừng lại, đã ngưng đọng trong
nỗi chán nản, đã đóng băng trong cảnh khốn cùng dài hạn. Matthew không gây
chiến nữa, anh đơn giản là bị hạ gục, bị cảnh tang tóc nghiền nát, bị cấm cung
với cuộc đời. Nỗi mất mát vẫn không thể chấp nhận nổi. Tương lai không còn tồn
tại.
Tuy thế anh vẫn cố gắng ghi danh vào một nhóm hỗ trợ
theo lời khuyên của April. Anh đi tham dự một buổi, cố gắng bày tỏ nỗi đau của
mình thành lời và chia sẻ nó với những người khác, nhưng anh không bao giờ đặt
chân tới đó nữa. Chạy trốn lòng trắc ẩn ngụy tạo, những câu nói sáo rỗng hay
những bài học về cuộc sống, anh tách mình ra, lang thang trong cuộc sống của
mình như một bóng ma, để mình trôi dạt trong hàng tháng trời, không dự định, rã rời.
Tuy nhiên, kể từ vài tuần nay, không thể nói rằng
anh “như sống lại” được, nhưng dường như nỗi đau dịu lại trong anh. Mỗi sáng
thức dậy vẫn khó khăn, nhưng một khi tới Harvard, anh vẫn gạt thiên hạ bằng
cách đảm bảo các giờ giảng, tham gia các cuộc họp định hướng với đồng nghiệp,
dĩ nhiên là ít hào hứng hơn trước nhưng vẫn trụ vững.
Như thế không phải là anh tự vực dậy mà đúng hơn là
anh dần dần chấp nhận tình trạng của bản thân, bằng cách dùng chính một vài
khái niệm trong bài giảng của mình. Thấm nhuần thuyết định mệnh khắc kỉ và vô
thường của đạo phật, từ đây anh nhìn nhận cuộc sống như nó vẫn có: điều gì đó
rất mực mong manh và bất định, một tiến trình thường xuyên biến động. Không có
gì bất biến, hạnh phúc lại càng không. Hạnh phúc vốn mong manh như thủy tinh,
có lẽ chỉ kéo dài một khoảnh khắc, ta không nên coi nó như một thành quả.
Anh dần lấy lại niềm ham sống qua những điều nhỏ
nhặt: một cuộc dạo chơi dưới nắng cùng Emily, một trận bóng đá cùng các sinh
viên, một câu đùa đặc biệt duyên dáng của April. Những tín hiệu an ủi đã khuyến
khích anh giữ khoảng cách với nỗi đau và xây dựng một con đê ngăn chặn nỗi
buồn.
Nhưng khoảng tạm lắng này rất mong manh. Nỗi đau
luôn rình rập, sẵn sàng thộp lấy họng anh. Chỉ cần một việc không đâu cũng đủ
để nó bất ngờ túm được anh, phát cuồng và đánh thức những ký ức tàn khốc: một
người phụ nữ gặp trên phố phảng phất mùi nước hoa giống Kate hoặc thậm chí là
mặc áo khoác ngoài giống cô, một ca khúc nghe trên đài nhắc nhớ những ngày
tháng hạnh phúc, một bức ảnh kẹp trong sách nay tìm lại được...
Những ngày gần đây thực khó nhọc, báo hiệu một cơn
tái phát. Gần đến ngày giỗ Kate, những đồ trang trí và bầu không khí sôi động
gắn với công việc chuẩn bị cho các dịp lễ cuối năm, mọi thứ đều nhắc anh nhớ
đến vợ.
Từ một tuần nay, đêm nào anh cũng giật mình tỉnh
giấc, tim đập thình thịch, mồ hôi đầm đìa, lần nào cũng bị cùng một ký ức đó ám
ảnh: cảnh tượng giống như cơn ác mộng về những giây phút cuối đời của vợ anh.
Matthew đã có mặt khi Kate được đưa tới bệnh viện nơi các đồng nghiệp của cô -
cô vốn là bác sĩ - không thể giúp cô hồi sinh. Anh đã chứng kiến cái chết tàn
nhẫn cướp đi của anh người phụ nữ anh yêu dấu. Họ mới chỉ có được bốn năm hạnh
phúc viên mãn. Bốn năm thấu hiểu nhau sâu sắc, quãng thời gian chỉ vừa đủ để
đặt cột mốc cho một câu chuyện mà họ sẽ không được trải nghiệm. Anh dám chắc
một cuộc gặp gỡ như thế chỉ đến duy nhất một lần. Và anh không thể chịu nổi ý
nghĩ đó.
Mắt ngân ngấn nước, Matthew nhận ra anh đang xoay
chiếc nhẫn cưới mình vẫn đeo ở ngón áp út. Ngay lúc này, anh đang vã mồ hôi còn
tim anh nện thình thịch trong lồng ngực. Anh hạ cửa kính chiếc Camaro xuống,
tìm một vỉ thuốc chống trầm cảm trong túi quần jean rồi đặt viên thuốc bên dưới
lưỡi. Viên thuốc tan dần, mang lại cho anh một trợ lực hóa học làm dịu đi nỗi
bồn chồn của anh sau khoảng vài phút. Anh nhắm mắt, day day mí rồi hít thở sâu.
Để hoàn toàn bình tĩnh lại, anh cần hút thuốc. Anh ra khỏi xe, chốt cửa lại rồi
tản bộ vài bước trên vỉa hè trước khi châm một điếu thuốc lá rồi rít một hơi
dài.
Vị đắng của chất nicotin phủ lên họng anh. Tim anh
đập đều đặn trở lại và anh đã cảm thấy dễ chịu hơn. Anh thưởng thức điếu thuốc
với hai mắt nhắm nghiền, mặt ngước lên đón cơn gió nhẹ cuối thu. Thời tiết ôn
hòa. Anh nắng chiếu xuyên qua những tán cành. Không khí êm dịu gần như đáng
ngờ. Anh đứng bất động như thế vài phút trước khi mở mắt. Ở đầu phố, một đám
đông đã tụ lại trước một ngôi nhà. Anh tò mò tiến lại gần ngôi nhà đồng quê
điển hình cho phong cách New England: một cơ ngơi rộng rãi trang trí rườm rà
bằng gỗ lát, tô điểm bằng phần mái kiểu giáo đường với quá nhiều cửa sổ. Trên
bãi cỏ trước nhà, người ta đang tổ chức một dạng chợ trời. Một kiểu “tổng thanh
lý dọn nhà” đặc thù của xứ sở này nơi người dân chuyển chỗ ở trung bình hơn
mười lăm lần trong đời.
Matthew hòa mình vào đám đông hiếu kỳ đang săm soi
bãi cỏ rộng khoảng một trăm thước vuông. Dẫn dắt cuộc bán chác là một người đàn
ông trạc tuổi anh, hói đầu và đeo cặp kính nhỏ vuông vức, vẻ mặt nhăn nhó và
ánh mắt lẩn lút. Mặc đồ đen từ đầu đến chân, anh ta trông cứng đờ và khắc khổ
như một tín đồ phái Giáo hữu. Bên cạnh anh ta là một con chó giống Shar-pei màu
vàng cát đang mài răng với một khúc xương nhựa.
Đến giờ tan học, thời tiết thuận lợi đã thu hút đông
người đến tìm những món hời. Các quầy đầy ắp những đồ tạp nham: mái chèo bằng
gỗ, túi đựng gậy gôn, gậy và găng bóng chày, đàn ghi ta cũ hiệu Gibson... Dựng
tựa vào một hàng giậu, chiếc xe đạp BMX, món quà Giáng sinh không thể thiếu hồi
đầu thập niên 1980, rồi xa hơn nữa, những đôi giày patin và ván trượt. Matthew
lục lọi giữa các gian hàng một lúc, tìm ra một loạt đồ chơi nhắc anh nhớ lại
thời thơ ấu: cái yo yo bằng gỗ sáng màu, khối rubic, Hà mã ham ăn, bảng giải mã
Mastermind, đĩa bay Frisbee, hình nhồi bông E.T người ngoài hành tinh, tượng
nhỏ các nhân vật trong Chiến tranh giữa các vì sao... Giá thì rẻ
như bèo; rõ ràng người bán muốn tống khứ thật nhanh càng nhiều đồ càng tốt.
Matthew đang chuẩn bị rời khỏi khu chợ trời thì bỗng
trông thấy một chiếc máy vi tính. Đó là một mẫu máy tính xách tay: một chiếc
MacBook Pro, màn hình mười lăm inch. Không phải phiên bản mới nhất của mẫu này
mà là phiên bản trình làng trước đó hoặc trước nữa. Matthew tiến lại gần và xem
xét kĩ toàn bộ chiếc máy tính. Phần vỏ nhôm của máy đã được người chủ cũ để lại
dấu ấn bằng một tấm đề can nhựa cứng dán phía sau màn hình. Tấm dán thể hiện
một dạng nhân vật kiểu Tim Burton[2]: một nàng Eva cách điệu hóa và
gợi cảm dường như đang cầm trong tay biểu tượng hình quả táo của nhãn hiệu máy
tính lừng danh. Bên dưới bức tranh minh họa, ta có thể đọc thấy chữ ký “Emma
L.” nhưng không mấy rõ chữ ký đó thuộc về người nghệ sĩ vẽ tranh hay người chủ
cũ của chiếc máy tính.
[2] Timothy Walter Burton (1958): đạo diễn, nhà sản
xuất, biên kịch tài năng, nổi danh với những bộ phim như: Người dơi, Hành
tinh khỉ, Charlie và nhà máy sô cô la, Cô dâu ma, Alice lạc vào xứ sở thần tiên… (Mọi
chú thích nếu không có lưu ý gì thêm đều là của người dịch)
Tại sao lại không nhỉ? Anh vừa nghĩ vừa nhìn nhãn
giá. Chiếc Powerbook cũ của anh vừa đi tong hồi cuối hè. Đúng là ở nhà anh có
một chiếc máy tính để bàn, nhưng anh cũng cần một chiếc máy tính xách tay mới
để dùng riêng. Thế mà từ ba tháng nay, anh cứ không ngừng trì hoãn khoản tiêu
pha này.
Mức giá đề xuất cho chiếc máy tính xách tay là 400
đô. Một khoản tiền anh cho là hợp lý. Thật đúng lúc: vào thời điểm này, anh
không dư dả gì cho cam. Tại Harvard, mức lương giảng viên của anh khá thoải
mái, nhưng sau khi Kate qua đời, anh muốn bằng mọi giá giữ lại căn nhà của họ
trên Beacon Hill, ngay cả khi anh thực sự không còn đủ khả năng tài chính. Anh
quyết tâm tìm một người thuê chung, nhưng ngay cả khi đã có thêm khoản tiền
thuê April trả cho, những khoản nợ phải hoàn trả đã ngốn hết ba phần tư thu
nhập của anh nên anh phải lựa bề xoay xở đủ đường mới đủ chi tiêu. Thậm chí anh
còn buộc phải bán đi chiếc xe mô tô cổ: một chiếc Triumph đen 1957 vốn là niềm
hãnh diện của anh.
Anh lại gần người bán rồi chỉ cho anh ta chiếc
MacBook.
- Chiếc máy tính kia còn chạy tốt chứ?
- Không, đó chỉ là một vật trang trí thôi... Dĩ
nhiên nó vẫn chạy, nếu không tôi đã chẳng bán với giá đó! Đó là máy tính xách
tay cũ của em gái tôi, nhưng chính tôi đã định dạng lại ổ cứng và cài đặt lại
hệ điều hành. Giờ nó như mới vậy.
- Nhất trí, tôi sẽ mua, - Matthew quyết định sau vài
giây lưỡng lự.
Anh lục ví. Anh chỉ mang theo có 310 đô. Dù ngại anh
vẫn cố mặc cả, thế nhưng người đàn ông kia lại từ chối hết sức kiên quyết. Phật
lòng, Matthew nhún vai. Anh đang định quay gót thì nhận ra giọng nói hồn nhiên
vui tươi của April vang lên ngay sau lưng.
- Để em mua tặng anh! - Cô nói rồi ra hiệu giữ
người bán lại.
- Em không cần phải làm thế đâu!
- Để ăn mừng em bán được bản tranh khắc kia mà!
- Em bán được với giá dự kiến chứ?
- Vâng, nhưng không phải dễ dàng gì. Gã đó nghĩ là
với mức giá ấy, gã cũng phải được hưởng một trong các tư thế Kamnsutra cơ đấy!
- “Đàn ông bất hạnh đều là do không biết dừng lại
nghỉ ngơi trong một phòng ngủ.”
- Woody Allen hả?
- Không, Blaise Pascal.
Người bán hàng đưa cho anh chiếc máy tính anh ta vừa
đóng vào hộp bìa đi kèm. Matthew gật đầu cảm ơn anh ta trong khi April thanh
toán khoản tiền như đã hứa. Rồi họ khẩn trương ra xe.
Matthew nài nỉ xin được lái xe. Trên đường quay
về Boston, kẹt trong những đám tắc đường, anh không ngờ rằng món đồ vừa mua sẽ
vĩnh viễn thay đổi cuộc đời mình.

