Ngày mai - Phần VI - Chương 25

25.
Trong thung lũng của các linh hồn

Nghịch cảnh, như một cơn gió dữ, ngăn chúng ta tới
nơi

chúng ta muốn đến, tước đoạt của chúng ta và để mặc

chúng ta đối diện với con người thật của chúng ta,
chứ

không phải con người mà chúng ta hằng nghĩ

Arthunr GOLDEN

24
tháng Mười hai 2010

Jamaica
Plain (ngoại ô Boston)

20
giờ 59

Phòng bệnh ngập trong thứ ánh sáng trắng. Trong lúc
chờ ghép tim, Nick Fitch chìm trong hôn mê. Kể từ giờ, mạng sống của vị doanh
nhân chỉ còn phụ thuộc vào máy thở nhân tạo cắm điện bên cạnh giường. Kate nheo
mắt, kiểm tra mớ dây truyền, các hằng số và tiến triển ổn định của điện tim đồ.
Rồi cô nghiêng người đặt một nụ hôn phớt lên môi người tình.

Hẹn anh lát nữa nhé. Anh đừng lo. Em sẽ phụ trách từ
đầu chí cuối.

Cô nhắm mắt lại để lấy thêm năng lượng, rồi hít vào
thật sâu, cởi chiếc áo blu trắng và rời khỏi phòng.

Nhất định không được nao núng. Làm theo đúng kế
hoạch.

Cô đi thang máy xuống tầng trệt, chào các đồng
nghiệp hiếm hoi gặp trong hành lang dẫn tới khoa Cấp cứu.

Đừng phí phạm thời gian nữa.

Đúng như cô trông đợi, bệnh viện đang yên tĩnh.
Ngoại trừ những vết thương do dao chuyên dùng để ăn hàu gây ra, buổi tối Giáng
sinh luôn kém náo nhiệt hơn tối giao thừa 31 tháng Mười hai. Ngay đến phòng
nghỉ, dù được trang hoàng cẩn thận, vẫn có vẻ hơi uể oải.

Kate lấy từ trong ngăn tủ ra áo măng tô, túi xách và
điện thoại di động. Cuộc gọi đầu tiên dành cho chồng cô. Cô vừa tiếp tục bước
đi vừa nói chuyện với anh, ngược hành lang dài trong mờ dẫn tới bãi đỗ xe, sắm
trọn vai người vợ kiểu mẫu, hoàn toàn đón trước được từng phản ứng của Matt.

- Chào anh yêu. Em đang rời khỏi bệnh viện đây,
nhưng xe của em vẫn chết gí trong bãi đỗ xe! - Cô nói dối. - Anh vẫn có lý như thường lệ: đúng
là em nên đổi chiếc xe cà khổ này thôi.

- Anh đã bảo em cả nghìn lần rồi… - Matthew nhận
xét.

- Nhưng em gắn bó với chiếc Mazda hai cửa cũ kĩ này
lắm! Anh cũng biết đây là chiếc xe đầu tiên em có thể tậu cho mình từ thời sinh
viên còn gì!

- Cưng à, hồi đó là thập niên 1990, mà lúc em mua nó
đã là xe qua sử dụng rồi mà…

- Em sẽ thử bắt tàu điện ngầm.

- Em đùa hay sao? Giờ này ở khu đó nguy hiểm lắm. Để
anh đi mô tô tới đón em.

- Không, trời đang lạnh lắm, vừa mưa vừa tuyết nữa
chứ, đi mô tô không an toàn đâu Matt!

Cô thừa biết anh sẽ cố nài. Cô để mặc anh đóng vai
người đàn ông luôn dang rộng cánh tay chở che trước khi “nhượng bộ” anh.

- Đồng ý, nhưng anh phải cẩn thận đấy nhé! Em chờ
anh, - cô nói trong lúc bước qua cánh cửa đóng mở tự động.

Cô tắt máy rồi bước ra bãi đổ xe.

Cái lạnh châm chích trên mặt, nhưng cô không cảm
thấy lạnh.

***

21
giờ 03

Sameer Naraheyem xoay chìa khóa điện chiếc xe
tải-bồn rồi rời khỏi nhà máy bột All Wheat nằm ở phía Tây khu công nghiệp
Jamaica Plain.

Ông đang thực hiện chuyến giao hàng cuối cùng trước
khi về nhà gặp vợ, Sajani. Ngày làm việc thật dài và chật vật. Thường thì
Sameer không phải làm việc vào buổi tối Giáng sinh, nhưng ông chủ đã bất ngờ
gọi điện cho ông vào đầu buổi sáng để yêu cầu ông thay chân một tài xế vắng
mặt. Mặc dù ông cùng vợ đã dự định dành cả ngày để tụ họp gia đình, Sameer vẫn
không dám từ chối “lời đề nghị” của ông chủ. Với cơn khủng hoảng kinh tế và
chuyện bầu bí của Sajani, giờ không phải lúc mạo hiểm đánh mất việc làm.

Mặc dù vậy, đây đúng là chuyện cực chẳng đã…

Ông nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển.

Mình không nên kề cà nữa!

Ông phải giao chuyến hàng bột này tới một nhà máy
tại Quincy, phía Nam Boston, trước 22 giờ.

Sameer gạt nhẹ cần tăng tốc, chớm chạm mức tốc độ
giới hạn.

Ông không hình dung nổi rằng, chỉ vài phút nữa thôi,
ông sẽ lái chiếc xe tải này cán chết một người…

***

21
giờ 05

Kate tiến bước giữa các ô của bãi đỗ xe ngoài trời
để tới chỗ xe mình. Khi tới trước chỗ đỗ số 66, cô sững sờ khi thấy nó trống
không. Chiếc xe hai chỗ của cô đã bị đánh cắp!

Không thể thế được!

Cô đã đỗ chiếc xe ở chỗ quen thuộc khi đến bệnh viện
vào đầu giờ chiều, cô chắc chắn điều đó!

Cô cảm thấy cơn giận xâm chiếm và ngập ngừng không
biết làm gì tiếp theo. Cô phải gọi cho lão sát thủ để hạ lệnh cho lão trước khi
Matt rời khỏi nhà. Nhưng kế hoạch của cô cũng chỉ thành công nếu cô là người
đầu tiên có mặt tại hiện trường vụ “tai nạn”.

Cô muốn bằng mọi giá giám sát thời điểm bên cấp cứu
xuất hiện và khéo léo tận dụng việc bên đó thiếu nhân lực vào dịp Giáng sinh.
Đầu tiên, cô tính sẽ đóng vai trò kép, vừa là bác sĩ vừa là vợ của nạn nhân. Cô
sẽ đòi giữ xác Matthew “dưới sự trông nom” đến tận bệnh viện, khẩn trương thực
hiện chụp X quang mạch hẳn sẽ chứng nhận tình trạng chết não của anh, chính cô
sẽ lo toan để tim anh được duy trì nhân tạo ở trạng thái hoạt động, rồi sẽ
nhanh chóng giải quyết những vấn đề về đồng ý hiến tạng. Sáng hôm đó, cô đã
quên kiểm tra xem trong ví của chồng có tấm thẻ hiến tạng mà cô đã thuyết phục
anh lấy từ ba năm trước hay không. Cô biết rằng đội ngũ nhân viên y tế sẽ hỏi
chính cô và yêu cầu cô đưa ra một quyết định: chồng cô duy trì mối quan hệ xa
cách với bố mẹ đang sống tại Florida và không có họ hàng thân thuộc nào khác
tại Boston.

Kế hoạch của cô sẽ thành công với điều kiện mọi sự
diễn ra cực nhanh. Một khi nguyên tắc trích mẫu bệnh phẩm được ghi, phòng thí
nghiệm sẽ tiến hành một bản tổng kết huyết thanh học và lập tình trạng các cơ
quan nội tạng nhờ phim chụp. Chừng ấy cuộc kiểm tra sẽ hướng họ về phía những
người nhận tiềm năng và tương thích. Nick sẽ xuất hiện trên danh sách ưu tiên,
“danh sách đỏ” và sẽ được xác định ngay lập tức. Từ hai tháng nay, cô vẫn theo
dõi bảng phân công ê kíp trực, và vì không thể tự mình phẫu thuật cho Nick, cô
đã đảm bảo bác sĩ phẫu thuật tim trực đêm nay là một trong những người tay nghề
xuất sắc nhất bệnh viện.

Từ không biết bao lâu nay, cô đã lên kế hoạch mọi
thứ
.

Trừ có điều chiếc xe của cô đã bị đánh cắp khỏi cái
bãi đỗ xe khốn kiếp này…

Đừng có mất bình tĩnh.

Kate chưa tính tới khó khăn này, nhưng cô phải giữ
bình tĩnh. Như trong lúc chơi cờ vậy. Cô nhớ lại câu nói của Tartacover, một
bậc thầy chơi cờ. Chiến thuật nằm ở chỗ biết điều cần làm khi có việc
gì đó cần làm.
Chiến lược nằm ở chỗ biết điều cần làm khi
không có việc gì để làm.

Cô chạy tới chòi gác của nhân viên bảo vệ phụ trách
trông giữ bãi đỗ xe rồi thông báo xe mình bị mất trộm.

- Không thể thế được, cô à. Tôi nhận ca từ giờ trưa.
Tôi thuộc làu chiếc xe hai chỗ của cô ấy chứ, và tôi có thể đảm bảo rằng nó
chưa ra khỏi khuôn viên bệnh viện này.

- Thế nhưng ông có thể thấy rõ là nó không còn đậu ở
đó nữa!

- Vậy thì chỉ có thể là cô đã đỗ xe ở chỗ khác thôi!
Chuyện đó ngày nào chẳng xảy ra. Tuần trước bác sĩ Stern cũng nghĩ chiếc
Porsche của mình bị trộm trong khi ông ấy đi làm bằng taxi!

- Nhưng rốt cuộc, tôi đâu có điên!

- Tôi không nói là cô điên, bác sĩ ạ. Để tôi thử
nhìn qua các tầng hầm xem sao, - ông ra vừa khẳng định vừa chỉ các màn hình máy
quay giám sát.

Thế đấy

Kate vừa quay bước thì nhân viên bảo vệ gọi giật cô
lại.

- Xe của cô ở đây này. Tầng hầm thứ 3, ô 125! - Ông ta vừa thông báo vừa
chỉ màn hình, gương mặt rạng ngời nụ cười chiến thắng, vẻ như muốn nói: Cái
đám bác sĩ này, dở hơi cả lũ…

Kate bỏ qua thang máy rồi lao vào cầu thang bộ dẫn
xuống bãi đỗ xe ngầm.

Tay bảo vệ ngu ngốc kia nói đúng. Chiếc Mazda hai
chỗ đỗ ở tầng hầm sâu nhất. Làm sao có chuyện này được? Cô có một chỗ đậu riêng
ở bãi đỗ ngoài trời. Cô chưa từng đậu xe ở đây. Ai đó đã di
chuyển xe của cô, đó là điều chắc chắn. Nhưng nhằm mục đích gì? Điều này có
liên quan đến chùm chìa khóa cô đánh mất hồi đầu tuần không? Hàng loạt câu hỏi
chen chúc trong đầu cô, nhưng cô chọn cách lờ chúng đi.

Cô nhìn điện thoại: “hệ thống chưa sẵn sàng”. Cũng
bình thường thôi, cô đang ở tầng hầm mà.

Cô mở cửa xe, mở chìa khóa điện rồi rời khỏi bãi đỗ
ngầm. Lên tới mặt đất rồi, cô phóng tới lối ra. Trước khi lái ra đường, cô gọi
một cuộc ngắn cho Oleg Tarassov để bật đèn xanh cho lão ta hành động.

Khi ra đến đường, cô nhìn thấy trong gương chiếu hậu
một chiếc xe tải bồn đang rẽ nơi góc đại lộ, ngược chiều với xe cô.

***

Khu
công nghiệp cũ thuộc Windham

21
giờ 08

Phòng đông lạnh chìm trong bóng tối.

Romuald phung phí thêm một que diêm nữa lấy từ hộp
diêm cậu đã lấy cắp được của tay sát thủ khi lão ra đòn với cậu. Cậu ngây
thơ nghĩ rằng thứ này có thể giúp ích cho mình, nhưng trong căn phòng kho đông
lạnh này chẳng có gì thể đốt. Những kệ gỗ ván xếp trong kho quá ẩm ướt nên
không thể bắt lửa.

Que diêm cháy lên, tạo thành một luồng sáng yếu ớt
chỉ lấp lóa được vài giây.

Rồi căn phòng lại chìm trong bóng tối dày đặc.

Cái lạnh chí tử bao quanh cậu nhóc, chụp lấy cổ họng
cậu, khiến khuôn mặt cậu đông cứng, khiến mũi và tai cậu tê liệt. Một luồng khí
lạnh băng quất vào hai tay cậu, luồn lách khắp cơ thể cậu rồi thấm vào tận
xương tủy. Một kẻ thù vô hình mà cậu không thể chiến đấu chống lại.

Sau khi thoạt tiên đã tăng nhanh, nhịp tim của cậu
lúc này lại chậm đi. Những đợt run và nỗi sợ kèm với một cơn mệt khủng khiếp.
Cậu cảm thấy sức lực dần dần rời bỏ mình. Cậu kiệt sức. Để khỏi rơi vào trạng
thái ngủ lịm, cậu tự đặt ra cho mình mục tiêu, cứ chừng mười phút lại đánh
một que diêm và cậu bấu víu vào nghi lễ này. Hai bàn chân và cẳng chân cậu cứng
đờ, như bị chuột rút. Trong giờ Sinh, cậu đã học được rằng, để khắc phục hiện
tượng giảm nhiệt, máu thường rời các đầu mút cơ thể để bảo toàn hai bộ phận
quan trọng nhất là tim và não.

Tâm trí cậu đã rối tinh, gần như mất nhận thức. Có
lẽ cậu không thể mở miệng ra hay thốt nên lời nữa, rồi suy nghĩ cũng chậm lại.
Phế quản tắc nghẹn nhưng thậm chí cậu không còn sức mà ho nữa. Chỉ còn chút ít
sức lực để tiếp tục thở.

Trong mọi cơn ác mộng chưa khi nào cậu lại nghĩ cái
lạnh có thể dữ dội đến thế. Và lão diễn viên đóng thế đã nhìn nhận đúng: điều
khủng khiếp nhất chính là ý thức được rằng sẽ chẳng ai đến cứu mày hết. Biết
rằng mày sẽ chết một mình, trong bóng tối, bị một nỗi đau kinh hoàng cuốn theo.

***

Boston,
Beacon Hill

21
giờ 09

Chưa đầy một phút sau khi tắt máy, Oleg Tarassov
nhìn thấy Matthew Shapiro đang xuống bậc thềm. Lão người Nga đội mũ bảo hiểm và
xỏ găng, mắt không rời khỏi thầy giáo trẻ. Lão quan sát anh ngồi lên mô tô và
con mắt nhà nghề của lão nhận ra ngay mẫu xe: một chiếc Triumph Tiger Club sản
xuất cuối những năm 1950, được đại tu tài tình với đèn pha tròn, yên thấp và
những bộ phận bằng thép crôm sáng loáng.

Lão để cho Shapiro xuất phát trước một lúc, rồi vít
ga chiếc Harley bám theo.

***

21
giờ 11

Vội đi đón vợ, Matthew điều khiển chiếc xe chạy
xuyên qua thành phố. Một khu phố anh đã thuộc làu như lòng bàn tay, một hành
trình anh đã đi hàng trăm lần. Phố Charles, phố Beacon, phố Arlington… Bất chấp
làn mưa lất phất lẫn với tuyết, chiếc xe mô tô cổ của anh vẫn bám đường. Đến
Columbus, con đường rộng thênh thang nối trung tâm South End, Roxbury và phía
Đông Jamaica Plain, anh còn tăng tốc hơn nữa. Ánh đèn trang trí chồng lên ánh
đèn bạc công sở và các cửa hàng cửa hiệu. Những thiên thần ánh bạc treo trên
các cột đèn đường, những tràng sao lấp lánh rực rỡ và những hình dạ quang kỳ lạ
quấn quanh những thân cây tạo nên một bầu không khí vị lai.

Khi tới gần các khu phố ngoại vi, đèn đuốc xuất hiện
mỗi lúc một thưa đi. Matthew cảm thấy chiếc mô tô của mình đảo bánh trong lúc
phóng vụt qua ngã đường hồi chuyển nằm trên đầu ga Jackson Square. Anh dễ dàng
điều chỉnh nó, rồi anh vòng qua ga để tiến vào “sườn treo”, đoạn đường dốc đổ
bê tông nối phố Rope với đại lộ Conoly, con phố có bệnh viện của Kate. Về mặt
lý thuyết, đoạn đường tắt này cấm mô tô, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh
sát nào lập biên bản tại nơi này. Tuy thế, anh vẫn chạy xe cẩn thận vì mặt
đường chênh vênh. Ngay trước khi tiến vào khúc cua gấp, anh nhìn thấy trong
gương chiếu hậu một người điều khiển mô tô khác đang đi hơi quá gần mình, vắt
vẻo trên một chiếc Harley to đùng đã độ.

Ánh đèn pha khiến anh lóa mắt.

Chẳng muốn đua làm gì, anh
nghĩ bụng rồi giảm tốc độ và đi sát vào bên phải để nhường đường. Chiếc mô tô
kia chuyển làn vượt lên, nhưng vào phút cuối lại tạt mạnh vào. Bánh trước của
chiếc Harley va mạnh vào bánh sau của chiếc Triumph và khiến nó mất thăng bằng.
Bất ngờ với cú sốc, Matthew mất lái.

Trong phản xạ cuối cùng, anh ngoặt tay lái rồi khóa
bánh sau để chiếc mô tô nằm nghiêng ra, trượt trên mặt đường ướt sũng rồi tới
nằm gọn dưới thanh chắn ngang bằng kim loại. Bị hất khỏi chiếc Triumph, Matthew
lăn trên mặt đất. Chiếc mũ bảo hiểm của anh đập xuống mặt đường và một trong
hai cẳng chân của anh va theo chiều ngang vào cây cọc chống thanh chắn ngang
trước khi nằm bất động. Mất chừng mười giây anh mới hiểu được bản thân đang gặp
phải chuyện gì. Vẫn nằm trên mặt đường, anh tìm cách đứng dậy, nhưng đã thét
lên vì đau. Hẳn là chân phải của anh đã gãy. Anh vịn vào thanh chắn ngang, cởi
bỏ mũ bảo hiểm, Nhấc mũ ra khỏi đầu rồi, Matthew nhìn thấy người điều khiển
chiếc Chopper đang lao đến chỗ mình, cầm theo một chiếc gậy bóng chày.

Gã đàn ông ấy đã vung gậy lên, chuẩn bị đập vỡ sọ
anh…

***

Hai ngòi của một khẩu súng điện Taser chích vào sau
gáy của lão người Nga, phát ra một luồng điện khiến lão đờ ra. Lão đổ gục xuống
như bị sét đánh.

Mặc quần áo đen, áo khoác da, Emma tranh thủ lúc tay
đâm thuê chém mướn tê liệt để tước vũ khí của hắn.

- Anh có sao không? - Cô hỏi trong lúc chạy vội về phía Matthew.

Anh nhìn người phụ nữ đội mũ trùm sẫm màu vừa đột
ngột xuất hiện và cứu mạng anh.

- Nhưng… đang xảy ra chuyện gì vậy?

- Chính là vợ anh! - Emma hét lên. - Cô ta tìm cách giết anh đấy!

- Gì kia? Cô nói mê sảng gì thế! Cô là ai?

Emma không kịp trả lời.

Hai luồng đèn pha tròn trĩnh và sáng rực xuyên thủng
màn đêm. Chiếc Mazda hai chỗ của Kate đỗ lại cạnh chiếc Harley Davidson. Nữ bác
sĩ ngoại khoa ra khỏi xe rồi lạnh lùng quan sát và đánh giá tình hình.

Chẳng điều gì diễn ra như dự kiến.

- Em yêu! - Matthew gọi.

Kate thậm chí còn không nhìn anh. Cô chỉ tự hỏi
người phụ nữ trông như Miêu Nữ vừa phá hỏng kế hoạch của mình là ai.

Giải quyết lần lượt từng vấn đề một.

Cô cúi nhìn Tarassov và nhận ra hai vệt chích của
súng điện Taser cắm trên gáy lão. Hệ thống thần kinh tê liệt, lão sát thủ nằm
sóng soài trên mặt đường, khó khăn lắm mới tỉnh lại được. Lục túi trong áo
khoác của Oleg, cô thấy thứ mình tìm kiếm: một khẩu Glock 17 chất liệu polymer
đã nạp đạn. Kate lên cò khẩu súng tự động rồi nhắm thẳng hướng Emma mà bắn, để
buộc cô phải bỏ chạy. Tay chĩa thẳng, vuông góc với cơ thể, những ngón tay quặp
trên cò súng, Kate tiến về phía chồng.

Mình vẫn có thể cứu Nick. Một viên đạn vào đầu
Matthew sẽ giết chết anh ta, nhưng sẽ bảo toàn được quả tim.

- Kate, em làm gì vậy, em yêu? Em đang…

- Im đi! - Cô hét lên. - Đừng gọi tôi là em yêu! Anh
không quen tôi. Anh không biết gì về tôi cả. KHÔNG GÌ HẾT!

Mình sẽ ngồi tù chung thân, nhưng Nick sẽ sống…

Gương mặt của bác sĩ ngoại khoa xinh đẹp đã biến
đổi. Nó đã mất đi nét quyến rũ và vẻ đẹp để chỉ còn là một chiếc mặt nạ sứ,
trắng xóa và lạnh lẽo. Chỉ có đôi mắt là rực lửa, bùng cháy một ngọn lửa căm
giận. Như một người máy, cô ta tiếp tục tiến về phía chồng.

- Tôi muốn giải thích với anh, Matt ạ, nhưng anh sẽ
không thể hiểu được đâu.

Emma co mình trên vệ đường đối diện. Nheo mắt lại,
cô nhìn thấy lão diễn viên đóng thế đang cố gắng đứng dậy mà không thể. Chính
vào lúc đó cô nhận ra bao đựng súng có khuy bấm đeo ở mắt cá chân Tarassov. Đầu
cô lóe lên một ý tưởng. Cô bò lại chỗ lão rồi giật lấy khẩu Smith & Wesson
36 từ bao đựng. Cô nắm tay quanh báng súng rồi dang thẳng cánh tay để nhằm vào
Kate.

Không còn thời gian để tự vấn.

Nòng khẩu Glock do Kate cầm trong tay đang chĩa
thẳng vào đầu chồng cô ta, Emma thì chĩa súng về phía cô bác sĩ ngoại khoa. Hai
người phụ nữ đều đang sẵn sàng nổ súng.

Emma cầu nguyện để không run tay.

Cô là người đầu tiên nhấn cò.

***

Lĩnh đạn vào ngực, Kate ngã ngửa về phía sau. Cơ thể
cô ta lăn qua thanh chắn ngang rồi rơi xuống sườn treo dốc đứng.

***

Một khoảng lặng dài, gần như vô thực, tiếp sau tiếng
súng.

Bị hất văng xuống mặt đường bởi sức giật của phát
súng, Emma nằm đó run rẩy, choáng váng, không nói nên lời mất một lúc.

Oleg Tarassov đã khó nhọc đứng dậy được và hiểu rằng
mình nên rời khỏi đây. Vẫn để đầu trần, lão ngồi lên chiếc Harley, vít ga rồi
tháo chạy theo hướng ngược lại khi tới.

Được khoảng năm chục mét, tại ngã rẽ, chiếc xe tải
chở bột do Sameer Narahayem lái đã tông trực diện vào lão.

***

Emma đã hoàn hồn. Cô nhìn thấy Matthew, cách đó vài
mét, bơ phờ, choáng nặng. Nhưng vẫn sống.

Romuald!

Cô chạy tới tận phần còn lại của chiếc mô tô rồi
giật thiết bị GPS được cố định bằng một mảng khóa dán lồng thêm một giác
mút to. Rồi cô quay bước và leo lên xe của Kate.

***

Ngồi bên trong khoang lái, cô cởi mũ trùm ra rồi tra
cứu hệ thống định vị. Đúng như cô hi vọng, thiết bị vẫn lưu trữ trong bộ nhớ
những hành trình gần nhất mà tay sát thủ đã thực hiện. Cô khởi động thiết bị
rồi rời khỏi “sườn treo” trong tiếng lốp miết xuống mặt đường.

Boston vắng tanh. Cô tới phía Bắc đường quốc lộ 93
rồi chạy trên xa lộ bất chấp mọi quy định an toàn và cẩn trọng. Cô mặc kệ các
biển giới hạn tốc độ, những tổ tuần tra, mặc kệ hiểm nguy. Chẳng điều gì quan
trọng nữa, ngoài trừ Romuald.

Miễn sao cậu ấy không gặp phải chuyện gì…

Cô tiếp tục lái không hề đạp phanh suốt nửa giờ nữa
rồi rời khỏi xa lộ ở đoạn Windham, vùng giáp ranh giữa Massachusetts và New
Hampshire. Cô để thiết bị GPS dẫn đường, đi theo những tuyến đường gom cho tới khi
gặp phải hàng rào của một khu công nghiệp cũ.

Bây giờ tính sao đây?

Emma nhìn màn hình chỉ dẫn: vạch mốc cho thấy điểm
đến không còn xa, nhưng không thể lái ô tô mà tiếp cận được. Cô để đèn pha bật
sáng rồi xuống xe. Phần này của con đường đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Cô
không nhìn thấy gì nhiều, ngoại trừ một hàng rào cao ngất sừng sững trước mặt.
Cô quyết định tay không leo qua hàng rào dây thép gai. Khi sang đến bên kia
hàng rào mắt cáo, một đầu dây thép, sắc nhọn như một lưỡi dao, đã rạch một vết
dài ít nhất năm xăng ti mét trên cẳng tay cô.

Cơn đau khiến cô lảo đảo. Cô cảm thấy máu chảy bên
dưới áo len và áo khoác, nhưng không buồn ái ngại cho bản thân. Cô buông tay
rồi ngã lăn xuống đất. Rồi cô đứng dậy, chạy để leo lên đỉnh một sườn dốc nơi cô
có thể nhìn rõ thành phố ma. Những nhà máy cũ và những cái kho cải dụng trải
dài đến hút tầm mắt. Nơi này thật siêu thực. Một cảnh trí phim kinh dị thực sự.
Một vài toa tàu han gỉ nằm dọc đoạn đường sắt cũ. Gió gào rít khiến những bộ
khung kim loại kêu kèn kẹt. Đằng sau mỗi căn lán là những cái bóng méo mó chực
lao vụt ra. Một thung lũng của những bóng ma hẳn phải trải rộng trên năm hoặc
sáu héc ta.

Làm thế nào tìm thấy được Romuald trong mê cung tôn
và sắt vụn này?

- Romuald! Romuald! - Cô gọi không ngừng, nhưng gió và tuyết mang tiếng
thét gọi của cô vào hư không.

Cô đưa mắt tìm một dấu hiệu hoặc một chi tiết có thể
giúp cô định hướng, nhưng tầm nhìn chỉ được chừng ba mét.

Gạt những bông tuyết vương trên mặt, dùng điện thoại
di động để soi đường như đèn pin, cô chạy đến hụt hơi, đối diện với gió, ngược
về phía Đông Bắc của khu công nghiệp. Chắc chắn Tarassov đã tìm nơi xa nhất so
với đường cái để đậu tạm ô tô. Bỗng nhiên, một âm thanh khiến cô dừng bước. Cô
vừa bước trên sỏi. Cô nín thở soi sáng mặt đất.

Một lối đi dẫn tới một nhà kho lớn.

Cô tiến vài bước tới soi sáng một tấm biển đã gỉ
hoen:

KHU LỒ MỔ

HẠT HILLSBOROUGH

Cô tiếp tục chạy tới tòa nhà chính. Đến đây, cô nhận
ra vết lốp xe vừa mới bị tuyết phủ lên. Tim cô nhảy thót lên trong lồng ngực.
Nơi này vừa có người lai vãng.

Cô dồn hết sực lực đẩy cánh cửa trượt cao ngất dẫn
vào tòa nhà rồi khép nó lại đằng sau để gió khỏi lùa.

- Romuald!

Nơi này chìm trong bóng tối, nhưng có tiếng của hệ
thống sưởi hoặc điều hòa không khí đang kêu vù vù.

Emma gạt cầu dao và một thứ ánh sáng nhợt nhạt tỏa
lan, làm hiện lên một nhà kho gần như trống rỗng với bốn bề tường bằng bê tông
thô.

Giữa nhà kho, cô nhận ra chiếc xe tải màu đỏ đun của
lão diễn viên đóng thế.

Cô lại gần chiếc xe tải rồi nhìn vào trong.

Không có ai.

Cô tiếc vì không đem theo bên mình khẩu
súng nhỏ của lão diễn viên đóng thế.

- Romuald?

Cuối căn phòng chính, một hành lang hình khuỷu tay
dẫn tới một dãy các cửa sắt cũ kĩ. Cánh cửa đầu tiên dẫn vào một phòng trống.
Những cánh cửa khác đều chốt kĩ. Cô nhắm mắt, nhưng thái độ chán nản ấy kéo dài
chưa đến một giây.

Khi bỏ đi, tên sát thủ đã cẩn thận tắt mọi thứ. Chỉ
trừ có…

Luồng hơi của máy phát!

Cô quay bước để cố gắng xác định nguồn âm thanh.
Tiếng vù vù phát ra từ một phòng lạnh. Cô gõ vào bức vách kim loại.

- Romuald?

Không, không thể được. Không phải trong đó…

- Romuald? Là tôi, Emma đây, cậu nghe tôi nói chứ?

Cô thử mở cửa nhưng không được. Khi cúi xuống, cô
nhận ra một bộ phận bằng thép được rập dạng bánh lái. Cô xoay nó hết cỡ và cánh
cửa phòng đông lạnh bật mở.

Cô ùa vào bên trong, đối mặt với luồng khí lạnh
cóng.

- Romuald!

Nhờ ánh sáng hắt ra từ điện thoại, cô nhìn thấy phần
mũ viền lông chiếc áo phao của cậu nhóc giữa bóng tối mịt mùng.

Cô chạy vội về phía cậu. Cậu đang nằm bất động. Cô
gom chút sức lực còn lại để kéo cậu ra khỏi căn phòng đông lạnh chết người và
đưa cậu trở lại với không khí thoáng đãng. Cô bật điện thoại loa ngoài, gọi 911
và yêu cầu xe cấp cứu khẩn trương tới đón một người bệnh bị giảm nhiệt.

Trong lúc chờ cấp cứu, cô tìm một hơi thở từ cậu
nhóc mà không thấy, cô muốn tìm mạch của cậu ta mà căng thẳng quá nên cũng
không tìm ra. Da Romuald tái nhợt, phơn phớt xanh, trông như đã chết.

Khốn kiếp!

Cô không có lấy một tấm chăn để ủ ấm cho cậu. Bấy
giờ những động tác hồi sức cấp cứu cô học được cách đó vài tháng, trong một kỳ
thực tập mà mọi nhân viên của nhà hàng Thống Soái đều phải dự, trở lại trong
tâm trí cô. Một kỳ thực tập mà vào thời điểm nó diễn ra, cô từng thấy thật ngớ
ngẩn và vô dụng, vì không giây phút nào hình dung được rằng một ngày nào đó nó
sẽ trở nên hữu ích. Thật may, những thao tác cô đã thực hành trên một hình nộm
lúc này đã trở lại sống động trong tâm trí cô. Cô đặt cậu nhóc nằm thẳng, quỳ
gối ngồi bên cạnh lồng ngực cậu nhóc, vén áo len của cậu lên rồi đặt lòng bàn tay
phải lên phần xương ức dưới. Cô chồng thêm bàn tay kia lên đó. Hai cánh tay giơ
thẳng, cô ấn xuống bằng toàn bộ trọng lượng của mình, ấn sâu hai bàn tay vào
ngực Romuald, rồi, đứng dậy trước khi lặp lại chu trình ấn rồi thả để giúp máu
trong cơ thể cậu nhóc lưu thông.

Và một và hai và ba! Một và hai và ba!

Cô đếm ba mươi lần ấn, rồi hà hơi thổi ngạt trực
tiếp cho cậu nhóc hai lần.

Đừng chết nhé!

Cô điên cuồng lặp lại chu trình xoa bóp tim, cố gắng
duy trì nhịp độ đều đặn

Và một và hai và ba…

Mỗi lần ấn xuống lồng ngực, cô mạo hiểm với nguy cơ
làm gãy xương sườn cậu nhóc.

Và một và hai và ba…

Thời gian đã ngừng trôi. Emma đang ở một nơi chốn
khác. Cô đang theo đuổi một trận chiến. Trận chiến nơi sự sống chống lại cái
chết.

Đừng chết, Romuald! Đừng chết!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3