Ngày mai - Phần VI - Chương kết - Phần 1
Một
năm sau….
Replay
Nếu đúng là chúng ta chỉ có thể sống một phần của
tất cả những gì tồn tại trong chúng ta, vậy thì
điều gì sẽ xảy ra với phần còn lại?
Pascal MERCIER
Đại
học Harvard
Cambridge
19
tháng Mười hai 2011
Giảng đường đang chật ních người nhưng yên ắng.
Những chiếc kim trên mặt khắc độ bằng đồng của chiếc
đồng hồ treo tường cổ kính chỉ 14 giờ 55. Bài giảng môn Triết do Matthew
Shapiro đứng lớp đang đi tới những phút cuối.
Tiếng chuông vang lên, sinh viên tản về. Matthew thu
dọn đồ dùng, mặc áo khoác, quàng khăn rồi rời khỏi giảng đường. Ngay khi ra đến
bên ngoài, Matthew liền cuộn một điếu thuốc rồi băng qua Yard.
Khuôn viên trường chìm trong thứ ánh sáng mùa thu mỹ
lệ. Từ mười ngày nay, thời tiết đặc biệt ấm áp so với lệ thường và ánh nắng
chan hòa tặng cho người dân New England một quãng thời gian cuối thu vừa muộn
màng vừa dễ chịu.
- Thầy Shapiro! Cẩn thận!
Matthew ngoảnh về phía giọng nói vừa gọi mình và
ngẩng lên nhìn theo linh cảm. Một quả bóng bầu dục đang rơi nhắm thẳng hướng
anh.
Anh bắt được quả bóng vừa kịp lúc và ném trả cho thủ
quân đang ra hiệu xin lại bóng.
Rồi anh rời khỏi khuôn viên trường đại học qua cánh
cổng lớn dẫn ra quảng trường Harvard.
Anh vừa dợm bước trên lối dành cho người đi bộ để ra
bến tàu điện ngầm thì một chiếc Chevrolet Camaro cũ kĩ với tiếng động cơ vang
rền lao ra góc đường nơi đại lộ Massachusetts giao với phố Peabody. Thầy giáo
trẻ giật mình và bước lùi lại phía sau để không bị chiếc xe hai cửa màu đỏ rực
tông phải, nó dừng lại ngang tầm anh trong tiếng lốp nghiến sào sạo.
Cửa kính hạ xuống để lộ ra mái tóc màu hung của
April Ferguson, người sống chung nhà với anh kể từ ngày vợ anh qua đời.
- Xin chào, anh chàng tóc nâu đẹp trai, em chở anh
về nhé?
Tiếng vù vù của động cơ V8 lạc lõng trong không gian
sinh thái chỉ hòa hợp với những tính năng của xe đạp và các loại phương tiện sử
dụng năng lượng điện.
- Anh muốn về bằng phương tiện giao thông công cộng
hơn, anh từ chối. Em lái xe cứ như đang chơi trò chơi điện tử ấy!
- Thôi nào, đừng có tỏ ra sợ sệt thế chứ. Em lái rất
chuẩn và anh biết như thế mà!
- Đừng cố nào. Con gái anh đã mất mẹ. Anh muốn tránh
cho con bé cái cảnh mồ côi cả bố lẫn mẹ vào lúc bốn tuổi rưỡi.
- Ôi, thôi nào! Anh đừng nói quá lên thế chứ! Đi
nào, chàng nhát gan, khẩn trương lên! Em đang gây tắc nghẽn giao thông rồi đây
này!
Bị những tiếng còi xe thúc giục, Matthew thở dài rồi
nhẫn nhịn ngồi vào chiếc Chevrolet.
Anh vừa kịp gài dây an toàn thì chiếc Camaro đã bất
chấp tất cả các quy định an toàn mà thực hiện một cú vòng xe nguy hiểm để phóng
như bay về mạn Bắc.
- Boston ở hướng kia cơ mà! - Anh vừa cự lại vừa bám
vào cửa xe.
- Em chỉ vòng qua Belmont một lát thôi. Cách có mười
phút chạy xe. Anh đừng lo cho Emily. Em đã nhờ cô trông trẻ ở lại thêm một
tiếng nữa rồi.
- Mà thậm chí không nói qua cho anh biết ư? Anh báo
trước, anh…
Cô gái mau chóng sang hai số rồi bất thần tăng tốc
khiến Matthew phải ngừng lời. Một khi đã đạt vận tốc ổn định, cô nàng quay sang
anh rồi đưa cho anh một kẹp tài liệu đựng cái bức vẽ.
- Anh cứ hình dung là có lẽ em đã tìm được khách
hàng cho tranh in bằng bản khắc gỗ của Utamaro, - cô nói.
Chiếc Chevrolet đã rời khu phố đại học. Nó đi theo
đường tắt chạy dọc Fresh
Pond – hồ lớn nhất của Cambridge – trên nhiều cây số trước khi tới
Belmont, một khu đô thị ở phía Tây Boston. April nhập một địa chỉ vào thiết bị
GPS rồi đi theo chỉ dẫn tới tận một khu phố sang trọng và ấm cúng: một ngôi
trường cây cối bao quanh nằm kề một khu vui chơi ngoài trời, một công viên và
các sân thể thao. Bất chấp biển báo cấm rõ rành, chiếc Camaro vượt xe buýt chở
học sinh rồi đỗ trong một con phố yên tĩnh có nhà cửa hai bên.
- Anh đi cùng em chứ? - Cô vừa hỏi vừa lấy lại tập
tranh.
Matthew lắc đầu.
- Anh thích ngồi trong xe đợi em hơn.
- Em sẽ cố gắng xong việc thật nhanh, - cô hứa trong
lúc soi gương chiếu hậu để trang điểm lại.
- Em không sợ làm hơi quá đà sao? - Anh chọc cô.
- “Em đâu có xấu, em chỉ bị vẽ thành thế này thôi”,
cô nũng nịu bắt chước giọng nói và lời đáp của Jessica Rabbit.
Rồi cô duỗi đôi chân dài miên man được quần legging
ôm sát để ra khỏi xe.
Còn lại một mình, anh liếc sang phía bên kia con
phố. Một bà mẹ cùng hai đứa con đang trang trí vườn nhà nhân dịp lễ. Anh chợt
nhận ra rằng chưa đầy một tuần nữa là tới Giáng sinh và ghi nhận này nhấn chìm
anh trong một cảm giác lẫn lộn giữa buồn phiền và hoảng loạn. Anh hãi hùng nhìn
thấy hiện ra trước mắt ngày giỗ đầu của Kate: cái ngày 24 tháng Chạp năm 2010
bi thảm ấy đã khiến cuộc sống của anh lộn nhào xuống vực thẳm đớn đau và rã
rời.
Kể từ khi bị vợ ám sát hụt, cuộc đời anh chỉ còn là
một cơn ác mộng. Phản ứng thế nào đây khi biết rằng người phụ nữ đã chung sống
cùng ta suốt bốn năm trời, mẹ của con gái ta, lại chỉ kết hôn cùng ta nhằm mục
đích sát hại ta? Sát hại ta với mục đích duy nhất là lấy đi quả tim của ta để
ghép sang cho người tình của ả nhằm cứu sống hắn. Làm thế nào có thể sống tiếp?
Làm thế nào tiếp tục đặt lòng tin vào con người? Làm thế nào dám nghĩ tới
chuyện chung sống với phụ nữ thêm lần nữa?
Matthew thở dài. Duy có con gái đã ngăn anh chìm đắm
trong điên loạn hoặc tung hê mọi thứ. Khi sự việc vỡ lỡ, ngay sau khi Nick
Fitch qua đời, anh đã phải chiến đấu để bảo vệ Emily khỏi sự tò mò của báo
giới. Đã từng có thời điểm hết sức khó khăn khi truyền thông quyết không buông
tha anh. Các nhà sản xuất đề nghị mua lại câu chuyện của anh với số tiền khổng
lồ, Hollywood muốn chuyển thể thảm kịch của đời anh. Để trốn chạy những vị
khách không mời này, bấy giờ anh đã nghiêm túc nghĩ đến việc rời bỏ
Massachusetts, nhưng anh quá gắn bó với Boston, với ngôi nhà của anh và
các sinh viên. Vài tuần trở lại đây, vụ việc đã bắt đầu lắng xuống. Điều đó
không hề giúp anh bớt đau khổ, nhưng ít ra, anh cũng cảm thấy được giải thoát
khỏi gánh nặng của một tai tiếng.
Anh dần lấy niềm ham sống qua những điều nhỏ nhặt:
một cuộc dạo chơi dưới nắng cùng Emily, một trận bóng đá cùng các sinh viên,
một câu đùa đặc biệt duyên dáng của April.
Nhưng khoảng tạm lắng này rất mong manh. Nỗi đau
luôn rình rập, sẵn sàng thộp lấy họng anh, nhắc đi nhắc lại cùng những câu hỏi
không có lời đáp đó. Làm thế nào có thể chấp nhận rằng những năm tháng tươi đẹp
nhất trong đời ta thực ra chỉ là một sự trả giá? Làm thế nào lấy lại tự tin sau
khi bị lừa dối như thế? Làm thế nào tìm ra lời lẽ để giải thích tình cảnh này
với Emily?
Matthew đang vã mồ hôi và tim anh đang nện thình
thịch trong lồng ngực. Anh hạ cửa kính chiếc Camaro xuống, tìm một vỉ thuốc
chống trầm cảm trong túi quần jean rồi đặt viên thuốc dưới lưỡi. Viên thuốc tan
dần, mang lại cho anh một trợ lực hóa học làm dịu đi nỗi bồn chồn của anh sau
khoảng vài phút. Anh nhắm mắt, day day mí rồi hít thở sâu. Để hoàn toàn bình
tĩnh lại, anh cần hút thuốc. Anh ra khỏi xe, chốt cửa xe lại rồi tản bộ vài
bước trên vỉa hè trước khi châm một điếu thuốc lá rồi rít một hơi dài.
***
Anh thưởng thức điếu thuốc với hai mắt nhắm nghiền,
mặt ngước lên đón cơn gió nhẹ cuối thu. Thời tiết ôn hòa. Ánh nắng chiếu xuyên
qua những tán cành. Anh đứng bất động như thể vài phút trước khi mở mắt. Ở đầu
phố, một đám đông đã tụ lại trước một ngôi nhà. Anh tò mò tiến lại gần ngôi nhà
đồng quê điển hình cho phong cách New England: một cơ ngơi rộng rãi trang trí
rườm rà bằng gỗ lát, tô điểm bằng phần mái kiểu giáo đường với quá nhiều cửa
sổ. Trên bãi cỏ trước nhà, ngưởi ta đang tổ chức một dạng chợ trời.
Matthew hòa mình vào đám đông hiếu kỳ đang săm soi
bãi cỏ rộng khoảng một trăm thước vuông. Điều khiển cuộc bán chác là một cô gái
tóc nâu xinh đẹp với gương mặt tươi tắn dịu dàng. Bên cạnh cô là một con chó
giống Shar-pei màu vàng cát đang mài răng với một khúc xương nhựa.
Giữa đống đồ thập cẩm, Matthew nhìn thấy một chiếc
máy tính xách tay: một chiếc MacBook Pro, màn hình mười lăm inch. Không phải
phiên bản mới nhất của mẫu này mà là phiên bản trình làng trước đó hoặc trước
nữa. Matthew tiến lại gần và xem xét kĩ toàn bộ chiếc máy tính. Phần vỏ nhôm
của máy đã được người chủ cũ để lại dấu ấn bằng một tấm đề can nhựa cứng dán
sau màn hình. Tấm dán thể hiện một dạng nhân vật kiểu Tim Burton: một nàng Eva
cách điệu hóa và gợi cảm dường như đang cầm trong tay một biểu tượng hình quả
táo của nhãn hiệu máy tính lừng danh. Bên dưới bức tranh minh họa, ta có thể
đọc thấy chữ ký “Emma L.” nhưng không mấy rõ chữ ký đó thuộc về người nghệ sĩ
vẽ tranh hay người chủ cũ của chiếc máy tính.
Tại sao lại không nhỉ? Anh
vừa nghĩ vừa nhìn nhãn giá. Chiếc Powerbook cũ của anh vừa đi tong hồi cuối hè.
Đúng là ở nhà anh có một chiếc máy tính để bàn, nhưng anh cũng cần một chiếc
máy tính xách tay mới để dùng riêng. Thế mà từ ba tháng nay, anh cứ không ngừng
trì hoãn khoản tiêu pha này.
Mức giá đề xuất cho chiếc máy tính xách tay là 400 đô.
Một khoản tiền anh cho là hợp lý.
Anh lại gần người phụ trách bán rồi chỉ cho cô thấy
chiếc MacBook.
- Chiếc máy tính kia còn chạy tốt chứ?
- Dĩ nhiên. Đó là máy tính xách tay cũ của tôi. Đã
định dạng lại ổ cứng và cài đặt lại hệ điều hành. Giờ nó như mới vậy!
- Tôi không rõ lắm… - anh ngập ngừng.
- Anh nghĩ tôi đang cố lừa anh sao? - Cô chọc anh.
Matthew cười đáp lại. Cô đưa cho anh tấm danh thiếp.
- Nghe này, tôi đề nghị với anh thế này nhé: nếu
trong vòng sáu tháng tới, chiếc máy tính này gặp bất cứ trục trặc nào, tôi hứa
sẽ bảo hành cho anh. Bạn thân của tôi rành món tin học này lắm.
Matthew nhìn tấm danh thiếp:
Emma Lovenstein.
Quản lý quầy rượu
Nhà hàng Thống Soái, 30 Rockefeller Plaza New York,
NY 10020
- Cô làm việc tại nhà hàng Thống Soái sao?
- Đúng vậy, anh từng dùng bữa tại đó à?
- Trong một cuộc đời khác, - anh tránh né, xua đi
một kỉ niệm nhắc anh nhớ lại cuộc hôn nhân với Kate.
Chú chó giống Shar-pei tới dụi mõm vào chân anh rồi
sủa ăng ẳng mừng rỡ.
- Nó tên Clovis và trông nó có vẻ mến anh! - Emma
hào hứng nhận xét.
Matt vuốt ve con vật. Mặt trời làm ánh lên những
luồng bụi giữa các tán cành.
- Con gái tôi vẫn mơ được nuôi một chú chó nhỏ như
thế này, - anh mỉm cười.
- Cô bé mấy tuổi rồi?
- Bốn tuổi rưỡi.
Emma gật đầu.
- Cô có con chưa? - Anh hỏi.
- Chưa.
Anh cảm thấy mình đang hỏi vào chuyện riêng tư bèn
dừng ngay lại.
- Vậy ra, cô đang sống ở New York…
- Mà vài tiếng nữa tôi sẽ quay lại đó đây, - cô nói
rồi nhìn đồng hồ đeo tay. - Tôi tới giúp anh trai một tay, nhưng không nên vì
thế mà lỡ chuyến bay.
Matthew lưỡng lự thêm vài giây trước khi quyết định.
- Đồng ý, tôi lấy nó, - anh khẳng định, tay chỉ
chiếc laptop.
Anh lục tìm trong ví. Anh chỉ mang theo người 310
đô. Anh ngại không dám mặc cả, nhưng cô gái đã giúp anh thấy thoải mái.
- Được rồi, tôi để lại cho anh với giá đó!
- Cô thật tử tế, - anh nói rồi đưa tiền cho cô.
Từ xa, anh ra hiệu cho April vừa đi đến bãi cỏ. Emma
đưa cho anh chiếc laptop cô đã bọc trong hộp bìa đi kèm.
- Vậy nếu chiếc máy tính này không hoạt động, tôi sẽ
không ngần ngại gọi cho cô đấy nhé, - Matthew kết luận, tay vẫy vẫy tấm danh
thiếp.
- Nếu tình cờ anh muốn gọi tôi từ trước, thì anh
đừng nghĩ là buộc phải đến khi máy tính hỏng nhé, - cô đánh bạo nói.
Anh mỉm cười để che giấu nỗi ngạc nhiên, rồi lại chỗ
April.
Họ ra xe. Matthew nằn nì để được lái xe rồi họ quay
về Boston, kẹt cứng trong đám tắc đường. Không một giây nào anh ngừng nghĩ tới
cô gái mang tên Emma Lovenstein đó.
***
Boston
Khu
Beacon Hill
20
giờ
Matthew viền lại chăn cho Emily và tắt hết đèn, chỉ
để lại ngọn đèn ngủ treo nơi đầu giường. Trước khi khép hờ cánh cửa, anh hôn
con gái lần cuối, hứa với con rằng April sẽ ghé qua chúc con bé ngủ ngon.
Rồi anh xuống cầu thang dẫn tới phòng khách. Tầng
trệt của căn nhà chìm trong thứ ánh sáng dìu dịu. Anh nghiêng người qua cửa sổ
và ngắm nhìn hồi lâu những tràng hoa điện treo trên hàng rào công viên đang
nhấp nháy. Rồi anh bước vào bếp, lấy ra một lốc bia vàng. Anh khui một chai rồi
đang định lấy thêm một viên thuốc chống trầm cảm khác.
- Này, anh chàng bảnh trai, cẩn thận với hỗn hợp đó
nhé, nó có thể gây nguy hiểm đấy! - April gọi anh.
Vắt vẻo trên đôi giày cao đến chóng mặt, cô chưng ra
với một vẻ tự nhiên khiến người ta phải bối rối một tổng thể kỳ quặc nhưng
thanh lịch, theo xu hướng bái vật giáo. Cô búi tóc, dùng phấn nền màu ngọc trai
tôn bật màu son đỏ như máu.
- Anh không muốn cùng đi với em sao? Em tới Gun
Shot, quán rượu mới khai trương gần kè đấy. Món thủ lợn rán của họ quả là ngon
hết chỗ chê. Còn cocktail mojito thì không lời nào tả hết. Thời điểm này quán
đang là nơi quy tụ những cô nàng xinh đẹp nhất thành phố đấy.
- Vậy là, em đang đề nghị anh bỏ mặc đứa con gái mới
được bốn tuổi của anh để đi uống mojito trong một quán bar dành cho những nàng
les quỷ quyệt hay sao?
April bực bội chỉnh lại chiếc vòng ống khắc những
đường lượn màu tía đeo nơi cổ tay.