Mị Công Khanh - Chương 040 + 041 + 042

Chương 40: Chất vấn

Lúc này, kẻ sĩ
trung niên ngồi ở giữa đứng lên, hắn ta giơ chén rượu, cười nói với mọi người:
“Trăng sáng như nước, gió thu se lạnh, lúc này đây chúng ta có thể thoát khỏi
vó ngựa của người Hồ tìm được đường sống, thuận lợi tới thành Nam Dương, thật
sự là vô vàn may mắn. Chư vị, vì may mắn của chúng ta, hãy uống cạn chén rượu
này.”

Dứt lời, hắn
ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Mọi người ngồi
trên yến tiệc đều giơ lên chén rượu, ngửa đầu uống.

Sau khi kẻ sĩ
trung niên kia lại rót đầy chén, hai tay cầm lên, chuyển về phía Nhiễm Mẫn, lớn
tiếng nói: “Nhiễm tướng quân, nếu không phải có ngài tương trợ, chúng ta vạn
vạn lần không thể thoát khỏi ma chưởng của người Hồ. Ân đức của ngài, Vương thị
ta suốt đời khó quên, xin cạn một ly!”.

Nhiễm Mẫn đứng
lên, y giơ chén rượu, khẽ lắc lắc với kẻ sĩ trung niên kia, thản nhiên nói:
“Nhiễm Mẫn cũng là binh sĩ người Hán, đây là điều nên làm.”

Giọng nói của
y vang lên, Vương Hoằng ở bên cạnh cao giọng nói: “Không, không chỉ như thế.” Chàng
cũng đứng lên, nói với mọi người: “Chư vị có biết, một ngày đó chúng ta gặp
được đám người Hồ lần thứ hai là ai không?”

Mọi người đều
lắc đầu.

Vương Hoằng
nói: “Gã là Mộ Dung Khác! Thanh niên kia đeo mặt nạ, gã gọi là Mộ Dung Khác!”
Chàng nói tới đây, trên mặt cũng lộ ra một chút thất vọng. Bởi vì đệ tử sĩ tộc
tụ tập dưới một mái nhà, khi nghe đến ba chữ “Mộ Dung Khác”, lại đồng thời lộ
ra biểu tình ngơ ngẩn hồ đồ.

Vương Hoằng
thở dài một tiếng, nói: “Tiên Ti Mộ Dung Khác, cũng không phải là người bình
thường. Chư vị, một lần đó chúng ta có thể thoát khỏi vó ngựa của gã, tất cả
đều là công lao của Nhiễm tướng quân.”

Chàng quay đầu
lại, đối mặt với Nhiễm Mẫn, đột nhiên cúi gập thắt lưng, thận trọng cung kính
làm lễ!

Vương Hoằng là
người thế nào? Chàng thi lễ như vậy, trong đại điện đồng thời trở nên ồn ào.

Sau khi Vương
Hoằng thi lễ xong, cất bước đi đến ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Mẫn. Chàng cầm lấy
chén rượu uống một hơi cạn sạch, thở dài: “Sĩ tộc như thế, thất phu như thế,
chúng ta là người Tấn, đã không còn lại bao nhiêu trượng phu.”

Vẻ mặt Nhiễm
Mẫn trầm tĩnh, ánh mắt y thâm thúy, lẳng lặng nhìn chằm chằm rượu lay động
trong chén, không trả lời.

Trong đại điện
còn đang ồn ào, sau khi Vương Hoằng thận trọng thi lễ, ánh mắt mọi người nhìn
về phía Nhiễm Mẫn cuối cùng có thêm vài phần thận trọng cùng kính ý.

Đúng lúc này,
tiếng ti trúc từ một góc điện bay tới.

Khi tiếng ti
trúc vừa vang lên, trong điện ồn ào, chúng đệ tử đều đứng lên.

Mà nhóm nữ
lang, cũng lén lút kéo ra bình phong, chuyển tháp, tụ tập cười nói với nhau.

Trần Dung cúi
đầu, khi còn đang nhấm nháp chén rượu, bình phong của nàng bỗng di chuyển,
Vương thị Thất nữ cùng một số nữ lang xuất hiện ở trước mắt nàng.

Vương thị Thất
nữ vươn tay ra, không chút khách khí đoạt lấy chén rượu của Trần Dung đặt lên
tháp, sau đó kéo ống tay áo của nàng, hạ giọng nói: “Ngươi đi ra một chút, ta
có lời muốn hỏi.”

Trần Dung
không phản kháng, nàng tùy ý để ống tay áo bị kéo, đi theo mấy nữ lang ra phía
sau điện.

Chỉ chốc lát,
mấy nữ lang ra hành lang ở phía bên phải điện. Vương thị Thất nữ buông ống tay
áo của nàng, tay phải được Chu Lan đỡ, trừng mắt nói với Trần Dung: “Trần thị A
Dung, ngươi có biết xấu hổ hay không? Ai bảo ngươi đàn khúc Phượng Cầu Hoàng
tặng Thất ca ta?”

Trần Dung cúi
đầu, thản nhiên trả lời: “Không có ai.”

“Không có ai,
ngươi cũng dám làm chuyện không biết xấu hổ như thế sao?”

Trần Dung chậm
rãi ngẩng đầu lên.

Nàng nhìn Vương
thị Thất nữ, ánh mắt này mang theo chút sát khí, Vương thị Thất nữ ngẩn ra, lúc
nàng ta nghĩ rằng mình đang hoa mắt, một nữ lang khác ở một bên thở dài: “Thất
muội, nàng ta tự làm mất mặt mình, muội gấp cái gì?”

“Nhưng, nhưng
nàng ta liên lụy đến Thất ca. Còn, còn có Ngũ ca.”

“Ngũ ca, làm
sao có thể liên quan đến Ngũ ca?”

Lần này, vài
nữ tử đều tò mò.

Vương thị Thất
nữ nghẹn họng, mấy tỷ muội bên cạnh nàng đều là người Vương thị ở Nam Dương,
cũng không biết Vương Trác từng cố ý đem Trần Dung gả cho Vương Ngũ lang.

Khác với Trần
thị là, Vương thị ở Nam Dương chỉ là một chi rất nhỏ, địa vị so ra kém Vương
thị ở Bình thành, cho nên tuy rằng Vương Hàm Duẫn là tạm trú, ở trước mặt các
nàng cũng không cần khách khí.

Ngay lúc Vương
thị Thất nữ không biết nên nói thế nào cho phải, một giọng nói mảnh mai từ phía
sau truyền đến: “Trần thị A Dung, vừa rồi Ngũ ca nói, tộc bá Trần Nguyên của
ngươi muốn đem ngươi cho Nam Dương vương?”

Đó là một tin
tức lớn.

Trong khoảng
thời gian ngắn, mọi nữ tử đều nhìn về phía Trần Dung.

Trong cái nhìn
chăm chú của chúng nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung trắng bệch, nàng mím
môi, hướng tới chúng nữ thi lễ, xoay người rời đi.

Lúc này, Vương
thị Thất nữ không ngăn cản, nàng ta nhìn bóng dáng Trần Dung đáng thương hoảng
sợ thối lui, thì thào nói: “Thì ra là thế, trách không được.” Trong giọng nói
lộ vẻ thương hại, mơ hồ, còn có một ít vui sướng khi người gặp họa.

Với thân phận
thấp kém, dù Trần thị A Dung có tài trí thì thế nào? Không phải gia tộc của
nàng muốn hy sinh nàng sao! Hừ, may mắn chuyện Ngũ ca muốn kết hôn với nàng
không tiết lộ ra ngoài, bằng không, Trần thị A Dung không biết xấu hổ này có lẽ
sẽ không biểu đạt với Thất lang, mà là Ngũ ca mất thôi.

Trần Dung cúi
đầu đi vài bước, nhìn thấy có cửa hông cách đó không xa, liền lững thững đi ra
ngoài.

Vừa ra khỏi
đại điện, một cơn gió lạnh thổi tới. Sắp đến mùa đông, gió đêm cũng trở nên
lạnh lẽo thấu xương.

Cứ bước đi,
bất tri bất giác, Trần Dung đi đến bên một hồ nhỏ, hồ này chỉ rộng chừng hai
mẫu, nước hồ xanh biếc trong suốt. Đáng tiếc là cuối mùa thu, trong nước chỉ có
một vòng minh nguyệt chiếu sáng.

Trần Dung cúi
đầu, nhìn ảnh ngược của mình trong nước. Cho dù hồ nước gợn sóng, ánh trăng đạm
nhạt, dung mạo này vẫn xinh đẹp như hoa, thanh xuân tươi trẻ. Nhìn ngắm, Trần
Dung vươn tay ra, thắt lưng cũng không cúi thấp vươn người về phía ảnh ngược
của mình trên mặt hồ.

Đúng lúc này,
có người dùng sức kéo nàng lại, một nam tử quát lên: “Người muốn làm gì vậy?”

Trần Dung ngẩn
ra, ngẩng đầu lên, người lôi kéo nàng là một tráng hán hộ vệ tầm ba mươi tuổi.
Tráng hán này có chút quen mắt, Trần Dung vừa thấy hắn, bất tri bất giác theo
hồ nước nhìn lại.

Đảo mắt, nàng
nhìn thấy trên mặt hồ nhộn nhạo kia, có ảnh ngược của một thanh niên áo trắng,
người đẹp như ngọc.

Chính là Vương
Hoằng!

Vạn vạn lần
thật không ngờ, sẽ gặp Vương Hoằng vào lúc này, Trần Dung không biết vì sao lại
có chút chật vật. Nàng vội vàng thi lễ, bối rối khẽ nói: “Trần Dung gặp qua
Thất lang.”

Trong tiếng
guốc mộc, Vương Hoằng chậm rãi đi tới.

Chỉ chốc lát,
bóng dáng chàng thon dài như liễu, áo trắng như tuyết xuất hiện trong tầm nhìn
của nàng. Cúi đầu nhìn nàng, Vương Thất lang trầm thấp nói: “Tại sao, Trần thị
A Dung phong nhã có tài, nhìn thấy ta lại xấu hổ đến vậy? Ngay cả ngẩng đầu
nhìn thẳng cũng không dám ư?”

Chương 41: Mây và vũng bùn

Vương Hoằng
xưa nay tao nhã thanh cao, phong tư tuyệt vời khiến người chung quanh cảm thấy
chàng như cây ngọc đón gió.

Nhưng một khắc
này, Trần Dung không cần ngẩng đầu thì nàng cũng cảm giác được quý khí bức
người của chàng đến từ thân phận đại phiệt thế gia!

Vương Thất
lang nhìn Trần Dung vẫn không nhúc nhích, một lát sau, chàng cười cười, nghiêng
đầu, chắp hai tay sau lưng nhìn bóng trăng sáng trong hồ, khẽ nói: “Mới vừa
rồi, nàng muốn nhảy xuống hồ sao?”

“Không!” Trần
Dung nhanh chóng ngẩng đầu lên, trả lời: “Nếu đã được sinh ra thì đó là trời
xanh ban ơn, Trần Dung vạn vạn lần không dám sinh ra ý muốn chết!”

Nàng đang nói,
đột nhiên đối diện với ánh mắt trong suốt cao xa của Vương Hoằng dưới ánh
trăng, giống như hiểu rõ hết thảy, nàng không khỏi lại cúi đầu xuống.

Tay phải Trần
Dung nắm thật chặt, sau khi khiến lòng bàn tay bị móng tay đâm vào đau đớn,
nàng xoay người, giống như Vương Hoằng nhìn ngắm hồ nước gợn sóng, khẽ nói:
“Mới vừa rồi, thiếp nhìn chính mình trong hồ nước thanh xuân tươi trẻ. Nhưng
chỉ trong nháy mắt, dường như thiếp lại tưởng tượng ra lúc già cả đầu bạc, tựa
hồ ảnh ngược kia chỉ là ảo ảnh, nhịn không được muốn giữ nó lại.”

Nàng nói tới
đây, trong lòng rốt cục khôi phục bình tĩnh. Vì thế, Trần Dung ngẩng đầu lên,
dũng cảm nhìn về phía Vương Hoằng.

Dưới ánh
trăng, Vương Hoằng chắp tay sau lưng, thanh nhã cao quý. Rõ ràng là y bào của
thứ dân, nhưng chàng mặc trên người lại có một vẻ tao nhã như trăng như ngọc.

Trần Dung nhìn
ngắm, ánh mắt có chút mơ hồ.

Thật vất vả
thanh tỉnh lại, nàng đối diện với ánh mắt chăm chú của Vương Hoằng.

Ánh mắt của
chàng tựa như trăng sáng, trong sự trong suốt lộ ra cao xa, rõ ràng rất gần,
cũng lại rất xa.

Bốn mắt nhìn
nhau, khóe miệng Vương Hoằng cong lên, chầm chập nói: “Trần thị A Dung, lần này
nàng nhìn thấy ta, chẳng lẽ không có chuyện gì để nói với ta sao?”

Giọng nói của
chàng đặc biệt thanh nhuận, gằn từng tiếng như băng ngọc va vào nhau, ngữ điệu
như thế rất xứng với khí chất cao xa phiêu miểu kia của chàng, lần đầu tiên
Trần Dung cảm giác được, nam nhân trước mắt này xa tít ở phía trên tầng mây,
cách nàng đâu chỉ ngàn dặm vạn dặm?

Cũng thật kỳ
quái, vừa nhận ra, cảm giác xấu hổ hay không được tự nhiên đều tiêu tan như mây
khói.

Trần Dung
buông rủ hai mắt, lẳng lặng nhìn bóng người trong hồ nước, khẽ nói: “Thế gian
này, nữ lang yêu Vương Thất lang thật sự đếm không hết.” Sóng mắt nàng vừa
chuyển, giống như liếc cũng không giống như liếc, trên gương mặt thanh diễm có
mị thái trời sinh: “Ai cũng yêu quý chàng, vậy Thất lang nhìn thấy từng nữ lang
đều hỏi nguyên do sao?”

Gió thổi mặt
hồ dập dờn bồng bềnh, trăng sáng lung linh như thế!

Vương Hoằng
lẳng lặng nhìn Trần Dung chăm chú, một lát sau, chàng bật cười, quay đầu nói:
“Là ta nghĩ ngợi nhiều rồi.”

Chàng xoay
người rời đi.

Trần Dung nhìn
bóng dáng chàng càng đi càng xa, nhịn không được khe khẽ thốt lên: “Quân như
mây bay trên trời, một nụ cười khiến núi sông hóa nương dâu. Thiếp chỉ như
chiếc lá rụng rơi dưới đất, mưa thu qua đi sẽ trở thành vũng bùn.”

Trong giọng
nói của nàng không có sự bi thương, nàng chỉ đang rất bình tĩnh trần thuật một
chuyện. Đây vốn là một việc khách quan.

Bất tri bất
giác, Vương Hoằng đang bước đi dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía nữ lang
này.

Dưới ánh trăng
như nước, ánh mắt của nữ lang Trần thị này đen hun hút không thấy đáy, tuy rằng
gương mặt vì còn nhỏ tuổi nên vẫn ngây ngô, nhưng lại thanh diễm quyến rũ, dáng
người yểu điệu xinh đẹp, nếu như theo lời của nàng, thì nàng đúng là chiếc lá
mang theo vẻ tục diễm trên thế gian.

Nhưng mà, một
nữ lang tục diễm như thế, trong ánh trăng sáng giữa bầu trời đêm, nàng đứng ở
bên hồ sóng nước nhộn nhạo dùng tư thái bình tĩnh gần như đờ đẫn này nói với
chàng về sự khác nhau giữa hai người. Nàng khen chàng có nụ cười khiến núi sông
hóa thành nương dâu, phong tư tiêu dao, mà nàng lại chỉ là chiếc lá một khi mưa
gió quét qua sẽ rụng xuống đất trở thành vũng bùn. Tư thái này, bởi vì vô lực,
cho nên có vẻ ngơ ngẩn, dường như đã trải qua đau xót cho nên không thể không
buông tay, nhưng chỉ trong phút chốc lại khiến trái tim Vương Hoằng khẽ thắt
lại.

Vương Hoằng
nhìn nàng chuyên chú, ánh trăng rọi vào đôi mắt chàng, trong u tĩnh có sự ôn
nhu: “A Dung đừng vội nói mình như thế. Mỗi một người trên thế gian đều là như
vậy cả, mưa thu qua đi sẽ trở thành vũng bùn. Điểm này, nàng và ta cũng không
có gì khác nhau.”

Dừng một chút,
không tự giác chàng dùng giọng điệu ôn nhu khẽ nói: “Nàng không phải là vũng
bùn, ta cũng không phải là đám mây kia.”

Trần Dung cúi
đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Phải không?”

“Phải!”

Vương Hoằng
đứng cách đó mười bước, lẳng lặng nhìn nàng. Sau một lúc lâu, chàng cười khổ
một tiếng, thì thào nói: “Nữ lang này…”

Khi Trần Dung
ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, bóng dáng Vương Hoằng càng lúc càng xa.

Ngay cả cách
xa như thế, bóng dáng đó vẫn như trăng như mây, Trần Dung lắc đầu, thầm nghĩ:
Trượng phu như vậy, cũng không biết sẽ để ý nữ nhi nhà ai?

Nàng không suy
tư nữa, nhấc chân hướng về phía đại điện.

Từ rất xa, còn
chưa đến gần, bên trong đã truyền đến tiếng đàn như khóc như tố, cùng với tiếng
đàn là tiếng ca u phẫn: “Lan đương vương giả chi hương (hoa lan là loài cao
quý, hương thơm bát ngát
), kim nãi độc mậu, cùng làm bạn với các cỏ cây
khác, khi hiền giả không gặp thời, cũng có khác gì bỉ phu đâu (bỉ phu: người
thô bỉ dốt nát
)…”

Lắng nghe,
Trần Dung lắc đầu, thầm nghĩ: Thế gian này có lẽ là như thế, ngay cả đám đại
trượng phu, có sầu có lo cũng không để cho ai biết. Tựa như y, nhiều năm qua y
đều muốn giết hết người Hồ, sao trong lòng lại không đầy ngập căm giận?

Trong lúc suy
nghĩ, Trần Dung bước vào trong điện.

Chính giữa
điện, một ca kĩ đang đánh đàn hát vang, dưới điện mọi người nghe như si như
túy, nhắm hai mắt rung đùi đắc ý.

Trần Dung ngồi
xuống tháp, sau khi che chắn bình phong lại một lần nữa, nàng lẳng lặng dựa vào
tháp, ngẩng đầu, xuyên thấu qua bình phong nhìn bốn phía, cũng nhìn về phía nam
nhân kia.

Cho tới nay,
nàng không muốn để người ta nhìn thấy tâm tư từ trong ánh mắt mình, khi nhìn
người ta, đều là liếc mắt một cái rồi đảo qua, không dừng lại lâu.

Nhưng một khắc
này, bởi vì có bình phong che chắn, nàng có thể tận tình quan sát.

Đặc biệt,
trượng phu mặc áo bào đen ngồi ở phía trước kia, nàng càng có thể không hề bận
tâm đánh giá y, quan sát y: Vừa rồi y nói sẽ xin Trần phủ cưới ta? Vì sao y lại
nói như vậy?

Tuy rằng Trần
Dung đã gả cho y nhiều năm, nhưng thời gian hai người ở chung với nhau vốn ít
ỏi, đối với tâm tư của nam nhân này, vĩnh viễn nàng vẫn không thể đoán ra.

Nghĩ đến đây,
Trần Dung lắc đầu, nhủ thầm: Đã được sống lại một lần nữa, còn nghĩ tới điều
này làm gì? Cho dù như thế nào, kiếp này, ta cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ!
Ta sẽ không tiếp tục ngu xuẩn đem mọi tình cảm, si mê đều đặt ở trên người một
nam nhân, sau đó vạn kiếp bất phục nữa!

Không bao giờ
nữa.

Ngay khi Trần
Dung đang suy nghĩ, ở cửa đại điện truyền đến tiếng ồn ào. Trong tiếng ồn ào
này, rõ ràng nhất là tiếng chúng nữ cười đùa.

Trần Dung quay
đầu nhìn lại.

Vừa quay đầu,
nàng đã thấy Vương Hoằng khoác áo bào trắng, thi thi nhiên nhiên đi vào trong
điện.

Hóa ra là
chàng! Nam nhân này, cho dù đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm, theo bước đi
của chàng, nhóm nữ lang đang cười nói, thì thầm, hay lặng im đều chuyển sự chú
ý trên người chàng.

Chương 42: Tâm sự

Vương Hoằng
vừa vào điện, trong điện một lần nữa trở nên náo nhiệt.

Dũ Chí từ xa
nhìn thấy thì kéo chàng qua, kêu lên: “Đến đây, tiểu tử Vương Hữu kia vừa rồi
còn nói cái gì mà ‘Muốn chú trọng dưỡng sinh, trước tiên phải thuận khí’. Còn
bảo ta ‘Chỉ biết điềm đạm hư vô, không biết việc dưỡng sinh thật sự thì phải
giống như nhóm tướng quân, có tức giận thì phát tiết, có hận thù thì chém giết,
có oán thì thốt ra, như vậy mới là thuận theo thiên địa âm dương.’ Ta không cãi
lại được với hắn, Thất lang đã đến rồi thì giúp ta một tay đi.”

Vương Hoằng ha
ha cười, nói: “Được, biện giải với hắn ta đi.”

Nghe thấy nhóm
nhân sĩ nghị luận, một nữ lang Vương thị ngồi phía sau Trần Dung nói với vẻ
thỏa mãn: “Ta đã nói Nam Dương khá bỉ lậu mà, ngay cả tiếng huyền cầm của nhóm
trượng phụ cũng không thấy đâu. Lần này nếu không phải người Lang Gia Vương gia
tới đây, hừ, ở nơi này còn không thể nghe thấy giọng nói của ẩn sĩ.”

Lời của nàng
ta vừa thốt ra, một thiếu niên khác thoáng nhìn qua Nhiễm Mẫn, khẽ phụ họa: “Có
thất phu như Nhiễm tướng quân ở đây, Nam Dương còn có thể thế nào nữa?”

Trần Dung ngồi
trong bình phong, bộ dạng phục tùng rủ mắt ôm tâm sự, nghe thấy mấy người này
nói thì không khỏi lắc đầu.

Lúc này, tiếng
chúng thiếu niên phía sau nghị luận càng thêm kịch liệt, từng câu một nói ra
đều rất khó nghe. Đa phần là một số thiếu niên đệ tử lại chuyển tháp ngồi vây
quanh ở bên cạnh chúng danh sĩ, hứng thú nghe bọn họ tranh luận.

Trần Dung có
chút ngồi không yên, đẩy bình phong, đi ra ngoài.

Nàng theo sườn
cửa điện đi tới chỗ đèn đuốc sáng trưng. Lúc này, rất ít người bước ra bên
ngoài. Dưới ánh trăng, nàng quay đầu liếc nhìn, cũng chỉ có năm ba bóng người
thưa thớt.

Trần Dung dọc
theo con đường rải đá, chậm rãi đi về phía trước.

Nàng cúi đầu,
nhìn cái bóng của mình dưới ánh trăng, vừa đi, vừa suy nghĩ. Yến hội tối hôm
nay đối với nàng mà nói có ý nghĩa phi phàm, hiện tại yến hội sắp kết thúc,
Trần Dung nhớ tới ngôn hành cử chỉ của mình, không biết vì sao lại có chút thất
vọng.

Lúc này, đã
đến cuối đường, ở phía trước là một hồ nhỏ lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng.

Trần Dung đứng
lại, ngẩng đầu xoay người.

Nàng vừa ngẩng
đầu, xoay người thì dừng bước!

Tại bên trái
hồ nước, cách nàng chỉ mười bước có bóng dáng một người cao lớn hiên ngang. Giờ
phút này, chủ nhân của thân hình kia cũng đang quay đầu lại, trong bóng đêm,
cặp mắt lẳng lặng nhìn nàng chăm chú!

Trần Dung nặn
ra tươi cười, nàng xoay người, từ xa thi lễ với người nọ, nhẹ giọng nói: “A
Dung gặp qua Nhiễm tướng quân.”

Đứng ở nơi đó,
đúng là Nhiễm Mẫn. Cũng thật kỳ quái, rõ ràng khi nàng ra khỏi điện, y vẫn ngồi
đó, sao chỉ trong chốc lát y đã đi ra trước nàng rồi?

Khụ, hiện tại
không phải thời điểm nghĩ chuyện này.

Trong bóng
đêm, hai mắt Nhiễm Mẫn sáng kinh người, y nhìn chằm chằm Trần Dung, ánh mắt
chuyển về phía bước chân nàng lúc nào cũng có thể nhấc lên. Y nhếch khóe môi,
nói với giọng trầm thấp: “Lại đây.”

“A?” Trần Dung
sợ hãi kêu ra tiếng.

Nhiễm Mẫn
nhướn mày, nói: “Ta bảo nàng lại đây!” Đây là mệnh lệnh.

“Vâng.”

Dường như theo
bản năng, Trần Dung quyết đoán lên tiếng, cất bước hướng về phía y. Có điều khi
đi tới, bước chân của nàng càng ngày càng chậm.

Nhưng lúc này,
Nhiễm Mẫn đã quay đầu nhìn về phía chân trời, không chú ý tới sự giãy dụa của
nàng.

Y chắp hai tay
sau lưng, áo bào đen bay phất phới trong gió. Giờ này khắc này, bạc môi y khẽ
nhếch, khiến khuôn mặt càng thêm tuấn mỹ.

Khi Trần Dung
đi đến bên cạnh y, giọng nói trầm thấp hùng hậu của Nhiễm Mẫn nhẹ nhàng truyền
đến: “Những sĩ tộc này, đều là dân tộc Hán ta ở lại. Ha –” Y bật cười mang theo
đau khổ: “Tối hôm nay, người Hồ cưỡi ngựa, đã công phá thành Lạc Dương rồi đúng
không? Người nào còn lưu luyến cố hương, không muốn rời đi thì đã theo phòng ốc
nhiều thế hệ hóa thành tro tàn, tử thi đầy đất.”

Y nói tới đây,
đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Y trông thấy
là ánh mắt Trần Dung đang nhìn y, trong vẻ sáng ngời mơ hồ mang theo ôn nhu
cùng tôn kính.

Ánh mắt này
hiển nhiên nằm ngoài ý muốn của y. Nhiễm Mẫn ha ha cười, nhìn nàng chăm chú
nói: “Nữ lang như nàng mặc hoa phục đeo túi hương, thế mà lại không sợ mấy
chuyện máu tanh này sao?”

Trần Dung lắc
đầu, rồi cúi đầu xuống.

Lúc này, nếu
nàng muốn biểu hiện, có thể có rất nhiều cách để y vừa lòng. Nhưng mà, nàng
không muốn nói. Kiếp trước nàng là như thế, nhất định sẽ không quên biểu lộ bản
thân, nhất định sẽ càng không ngừng an ủi y, ca ngợi y, sẽ cố gắng nói cho y
biết, lòng mình đối với y có bao nhiêu tri tâm, bao nhiêu tôn kính.

Ai, tuy rằng
mỗi lần nhìn thấy y như thế, sự tôn kính của nàng quả thật là phát ra từ nội
tâm.

Nhiễm Mẫn hiển
nhiên cũng không chờ nàng trả lời, ánh mắt y vẫn như cũ nhìn về phương bắc,
trong bóng đêm, hai mắt đen láy không thấy đáy, hỏa diễm thiêu đốt đang không
ngừng quay cuồng.

Sau một lúc
lâu, y khẽ nói: “Tộc nhân của ta…”

Nghe thấy câu
này, tay phải của Trần Dung dường như có ý thức tự chủ, duỗi ra về phía trước,
thiếu chút nữa phủ trên tay áo y.

May mắn, nàng
đúng lúc phản ứng lại, động tác này chỉ làm đến một nửa.

Ngay lúc Trần
Dung hít sâu một hơi, định lặng yên thu hồi tay của mình, Nhiễm Mẫn lại cúi đầu
xuống, nhìn về phía nó.

Y nhìn bàn tay
trắng nõn kia giơ ra một nửa dưới ánh trăng, sau đó y từ từ ngẩng đầu, nhìn về
phía Trần Dung.

Y đối diện với
gương mặt nghiêng đi của Trần Dung, nàng hơi nhếch môi, mặt không chút thay đổi
nhìn mặt hồ. Giờ phút này, mày nhíu, môi mím chặt, có vẻ có chút tức giận.

Nhiễm Mẫn muốn
cười mà không thể.

Y nhướn một
bên mày, nói: “Nữ lang, ta đắc tội với nàng sao?”

“Không.”

Trần Dung
quyết đoán lắc đầu.

Nhiễm Mẫn cười
ha ha, nói: “Khẳng định ta đã có chỗ nào đó đắc tội với nàng, nhìn nàng thế
này, nói đắc tội là còn nhẹ đây.”

Nghe thấy y
nói những lời này, môi Trần Dung mím thành một đường, nàng vội vàng quay đầu,
hướng tới Nhiễm Mẫn thi lễ, nói: “Tướng quân chớ trách, A Dung còn có việc, cáo
lui trước.”

Nàng cũng
không chờ Nhiễm Mẫn trả lời, vung ống tay áo, vội vã đi về phía trước.

Nhìn bóng dáng
kia đảo mắt đã vọt vào trong bóng đêm, Nhiễm Mẫn không biết nghĩ tới cái gì,
lại cất tiếng cười to.

Tiếng cười
này, đến khi Trần Dung đi thật xa vẫn còn vang vọng bên tai nàng.

“Hừ!” Trần
Dung hung hăng chà chà chân trên mặt đất, nhưng nàng vừa mới nghiến răng nghiến
lợi, bỗng nhiên, đôi mắt đen láy chớp chớp, dần dần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
căng cứng của nàng lộ ra một chút tươi cười.

Nàng thẳng
lưng, nhấc chân lên, bước nhanh như gió đi về phía đại điện.

Báo cáo nội dung xấu