Mị Công Khanh - Chương 101
Chương 101: Động tình
Trong khe núi,
Trần Dung co rúm lại, giống như Thượng tẩu, vẫn không hề nhúc nhích. Tuy rằng
bọn họ không hiểu biết gì về chiến sự nhưng ở thời điểm này cũng có thể cảm
giác được không khí bất đồng. Đặc biệt mấy trăm vó ngựa đồng thời chạy tới
khiến côn trùng ngừng kêu, dã thú ngừng hú, làm cho bọn họ cảm giác được một vẻ
xơ xác tiêu điều.
Không dám nói
lời nào, không dám nhúc nhích, mỗi một tích tắc đều trôi qua rất chậm.
Trần Dung trợn
to hai mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm chỗ tối đen phía trước.
Lúc này bọn họ
đã nhét mảnh vải vào miệng ngựa, chỉ có như vậy, chỗ bọn họ ẩn thân mới không
bị ai phát hiện.
Đúng lúc này.
Đột nhiên, một
loạt tiếng bước chân vang lên!
Tiếng bước
chân này trong đêm tối trầm trọng như núi, xơ xác tiêu điều bước đến!
Sắc mặt Trần
Dung tái nhợt, không khỏi thầm nghĩ: Hay là, đám đạo phỉ đã tìm được chúng ta?
Vốn đây là chuyện không có khả năng, nhưng lòng của nàng rất rối loạn, thật
không có cách nào để trở nên tỉnh táo cân nhắc.
Tiếng bước
chân càng ngày càng gần!
Người đó đúng
là bước đến từ khe núi đối diện.
Trán Trần Dung
đầm đìa mồ hôi, Thượng tẩu nhích về phía sau, dựa sát vào nàng, hạ giọng run
rẩy: “Nữ… nữ lang, là đi về phía chúng ta.”
Trong giọng
nói của lão tràn ngập tuyệt vọng.
Trần Dung muốn
phủ nhận, nhưng mà, nàng rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân kia đã sắp tới gần
khe núi.
Thật sự bị
phát hiện rồi!
Mặt Trần Dung
trắng bệch như tờ giấy!
Đúng lúc này,
Thượng tẩu khàn khàn nói: “Nữ lang, để nô xem xem có thể chạy trốn hay không!”
Lão nghĩ lão cũng chỉ là một người gần đất xa trời, sớm hay muộn sẽ phải chết.
Nữ lang không giống thế, nàng còn quá trẻ, quan trọng nhất là nàng là một tiểu
cô mỹ mạo. Mặc kệ rơi vào bất luận tay kẻ nào, nàng không phải chết thì chính
là sống không bằng chết!
Nghĩ như vậy,
lão có thêm dũng khí, trong khoảng thời gian ngắn lão cảm thấy bản thân cũng
trở nên cao lớn hơn.
Cũng không chờ
Trần Dung trả lời, Thượng tẩu nhảy xuống xe ngựa, phóng ra bên ngoài.
Trong nháy
mắt, lão đã chạy tới chỗ khe núi.
Vừa ló đầu ra
xem xét, lão trông thấy cách đó hơn trăm bước tuy rằng bóng dáng hơi mơ hồ,
nhưng người đến đúng là một hán tử cao lớn cường tráng. Phía sau hán tử kia cắm
một cây đuốc, ánh lửa bập bùng khiến bóng người hán tử cao lớn mà đáng sợ!
Mà người này
đang đi về phía khe núi. Cách chỗ hán tử rất xa là khung cảnh tối tăm mà mơ hồ,
dường như có vô số người ngựa mai phục trong đó.
Người nọ chắn
ở trên đường ngay trước cửa khe, nếu đánh xe ra, vậy chính là rơi thẳng vào
trong cạm bẫy đã sớm bố trí tốt.
Nghĩ đến đây,
Thượng tẩu cắn răng một cái, quay đầu khẽ nói với Trần Dung: “Nữ lang, bảo
trọng!” Lời vừa dứt, lão đã lao ra một bước.
Bước chân của
Thượng tẩu nặng nề, lão chạy về phía ngược lại với khe núi.
Ngay lúc lão
vừa bỏ chạy vừa quay đầu nhìn lại, quả nhiên, hán tử cao lớn kia vì lão bỏ chạy
mà kinh động. Người nọ quay đầu nhìn lão, khẽ quát một tiếng, “Ai?” Ngữ khí
nặng nề, mang theo cảnh giác chỉ quân sĩ mới có.
Thượng tẩu cố
ý chạy lên trên núi, khi chạy trốn, tiếng đá vụn vang vọng bầu trời đêm.
Quả nhiên,
người nọ ngừng gọi, cất bước, nhanh chóng đuổi theo.
Hắn đuổi theo,
phía sau hắn cũng không có đồng bọn! Nữ lang tạm thời được an toàn.
Nghĩ đến đây,
gánh nặng trong lòng Thượng tẩu được buông bỏ, lão bắt đầu liều mạng chạy về
phía trước. Ở phía sau, hán tử kia bởi vì quá mức cao lớn mà có chút chậm chạp,
đuổi theo mấy chục bước đã cách càng ngày càng xa.
Thượng tẩu vừa
lao ra, tim của Trần Dung như chìm xuống tận đáy cốc.
Ngay lập tức,
tay phải nàng cầm roi ngựa, tay trái cầm trâm cài, mở to hai mắt, không hề chớp
nhìn khoảng tối đen phía trước.
Phía trước vô
cùng yên tĩnh. Chỉ có tiếng bỏ chạy càng ngày càng xa.
Chẳng lẽ,
Thượng tẩu đã thành công dẫn dụ người rời đi rồi ư?
Nghĩ đến đây,
Trần Dung bình tĩnh hô hấp, nàng chậm rãi đi xuống xe ngựa, thử bước ra bên
ngoài.
Trên đỉnh đầu
có rất nhiều sao, tinh quang nhàn nhạt khiến cho trời đất không hề hoàn toàn
tối tăm.
Nàng đi từng
bước một, hướng tới chỗ khe núi.
Trời không quá
mờ quá tối, nàng đi ra vài bước, trên chân cũng không biết giẫm phải cái gì,
suýt nữa té ngã trên đất. May mắn mũi roi chống xuống đất mới có thể giữ vững
cơ thể.
Trần Dung
chống mũi roi, vội vàng đứng dậy.
Nàng khó khăn
đứng dậy, cả người liền cứng đờ lại.
Ở lối vào khe
núi xuất hiện một bóng dáng màu trắng, dưới tinh quang, trong cảnh xơ xác tiêu
điều, người này mặc áo trắng, không, sẽ không phải là quỷ chứ?
Một tiếng thét
chói tai suýt nữa vang lên.
Ngay khi nàng
kinh hoàng đến cực điểm, bóng người màu trắng kia mở miệng, giọng nói của chàng
thanh nhuận êm tai, quan trọng nhất là vô cùng quen thuộc: “A Dung?”
Là Vương
Hoằng!
Trời ạ, đúng
là Vương Hoằng!
Trần Dung chưa
bao giờ biết, một người từ trong tuyệt vọng trông thấy hy vọng, một người từ
đại bi chuyển thành mừng rỡ, sẽ là tư vị như thế.
Hai chân nàng
mềm nhũn, ngồi dưới đất, run giọng hỏi: “Vương Hoằng?”
“Là ta.”
Giọng nói của
Vương Hoằng vẫn tao nhã nhẹ nhàng, không cần nhìn, Trần Dung cũng biết, giờ
phút này nhất định khóe miệng chàng đang mỉm cười thản nhiên.
Tức thì, Trần
Dung đỏ hốc mắt, nàng nghẹn ngào nức nở hai tiếng, khẽ cất tiếng gọi chạy về
phía chàng.
Nàng chạy rất
nhanh, đảo mắt đã tới trước mặt chàng. Kinh hỉ cùng cảm động khôn cùng khiến
nàng không nghĩ tới bất cứ điều gì, nàng chỉ lao người qua, ập vào trong ôm ấp
của chàng. Đồng thời, hai tay nàng duỗi ra vòng ôm thắt lưng chàng.
Ôm chặt chàng,
Trần Dung cất tiếng khóc. Nàng run giọng nói: “Sao giờ này chàng mới đến?” Dừng
một chút, nàng lại nức nở, vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đấm lên ngực chàng
từng cái một, nghẹn ngào kêu lên: “Sao giờ này chàng mới đến, sao giờ này chàng
mới đến?”
Vui sướng, thả
lỏng và cảm động khôn cùng tại một khắc này toàn bộ hóa thành nước mắt, hóa
thành một câu: “Sao giờ này chàng mới đến.”
Trần Dung vẫn
luôn luôn lặp lại, cũng không biết rằng hóa ra bản thân lại chờ mong chàng đến
cứu giúp mình như thế…
Lúc này, Vương
Hoằng cũng duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng.
Cánh tay chàng
ấm áp, hữu lực như thế. Ôm ấp của chàng rộng lớn, trầm ổn, tựa như một ngọn
núi, một ngọn núi mà nàng khát vọng hai đời, nhớ thương, xuân khuê trông ngóng
nơi xa, chưa bao giờ dám nguyện cầu bản thân có phúc được hưởng!
Trần Dung
giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ôm lấy ấm áp chính mình đã truy tìm quá
lâu mà ôm chàng, nàng đem mặt chôn ở bên gáy chàng, cảm giác mùi hương tươi mát
của chàng mang đến ấm áp, nước mắt rơi như mưa, nàng nức nở gọi: “Vương Hoằng,
Vương Hoằng, Vương Hoằng…”
Một tiếng lại
một tiếng, kéo dài không dứt.
Dưới tinh
quang, Vương Hoằng dường như bị tiếng kêu gọi hàm chứa tình ý khiến cho giật
mình, một hồi lâu, chàng tăng thêm lực, ôm chặt nàng hơn.
Trần Dung đem
nước mắt trên mặt lau lau trên cần cổ chàng, môi mềm mại thơm hương, trong
tiếng nức nở thỉnh thoảng chạm qua động mạch chỗ gáy chàng, nàng cảm giác được
nhịp đập của chàng, cảm giác nhiệt độ cơ thể của chàng, nàng vẫn tiếp tục gọi:
“Vương Hoằng, Vương Hoằng, Vương Hoằng…” Đến lúc sau, nức nở giảm dần, rồi
chuyển thành im lặng.
Lúc này, Vương
Hoằng duỗi ra hai tay.
Chàng bế bổng
nàng lên.
Người này nhìn
có vẻ không có khỏe mạnh lắm, vậy mà bế nàng lên rất dễ dàng.
Chàng bế Trần
Dung đi về phía trước hai bước, nhẹ nhàng đặt nàng trên xe ngựa.
Vừa buông Trần
Dung ra, Trần Dung đã vươn tay nắm chặt ống tay áo chàng, trong bóng đêm, hai
mắt nàng đẫm lệ mông lung, thì thào nói: “Đừng đi, đừng đi… Cầu chàng.”
“Ta không đi.”
Trong bóng đêm, giọng nói của chàng vô cùng ôn nhu, hai mắt chàng sáng ngời như
vì sao, mỉm cười, chàng vươn tay, nhẹ nhàng lau lệ nơi khóe mắt Trần Dung.
Ngón tay thon
dài chạm vào, như cố ý vô tình, đầu ngón tay di chuyển xuống, xẹt qua khóe môi
nàng, sau khi khiến nàng rung động, chàng mỉm cười nói: “Khanh khanh như thế,
ta làm sao có thể đi được đây?”
Trần Dung bình
tâm, nàng chậm rãi buông lỏng tay đang nắm tay áo chàng.
Trong lúc này,
Vương Hoằng cũng lên xe ngựa.
Chàng vừa lên
xe, Trần Dung lại vươn người qua, nàng ôm chặt thắt lưng chàng, mặt chôn ở
trong ngực chàng, hai tay nàng ôm rất nhanh, rõ ràng vẫn sợ chàng rời đi.
Vương Hoằng
khẽ dịch người nàng, nhẹ nhàng đặt ở trên đùi, sau đó, chàng miễn cưỡng ngả về
phía sau, dựa vào trên tháp.
Tìm tư thế
thoải mái ôm Trần Dung, ngón tay Vương Hoằng như gió xuân phất qua bên sườn
nàng, lau nước mắt, khẽ nói: “Đừng sợ.”
“Ừm.” Trần
Dung lên tiếng, nàng đem mặt chôn ở trong lòng chàng, thì thào nói: “Chàng đã
đến rồi, thiếp sẽ không sợ.”
Nàng ôm thắt
lưng chàng, nằm ở trong lòng chàng, vẫn không nhúc nhích cảm giác nhiệt độ cơ
thể ấm áp của chàng, khẽ nói: “Mới vừa rồi, thiếp đã cho rằng thiếp xong rồi.”
Vương Hoằng khẽ
ừ.
Lúc này Trần
Dung giống máy hát được ấn nút mở. Nàng tiếp tục cất giọng nói êm tai: “Tặc phỉ
có chín người, bọn họ ngăn cản xe ngựa của thiếp, lúc ấy xe ngựa lại bị hãm sâu
trong vũng bùn, dù thế nào cũng không đi nổi. Thiếp đã cho rằng mình xong rồi.”
Trong giọng nói của nàng tràn ngập kinh hoàng.
Vương Hoằng
vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, cúi đầu an ủi: “Đừng sợ.”
Chỉ là động
tác cực kỳ đơn giản, chỉ là lời lẽ cực kỳ đơn giản, vẻ kinh hoàng trong giọng
nói của Trần Dung đã giảm bớt hơn phân nửa, cả người cũng trầm ổn hơn.
Nàng chôn mình
ở trong lòng chàng, thì thào nói: “Ta còn giết một người! Vương Hoằng, ta đã tự
tay giết một người, từng roi vụt xuống, gáy của hắn đã bị gãy, máu phun như
suối, còn bắn tung tóe lên người thiếp.”
Nàng khàn khàn
miêu tả quá trình giết người của mình.
Năm ngón tay
của Vương Hoằng nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc của nàng, cúi đầu, nói với giọng
cực kỳ ôn nhu: “Đừng nghĩ nữa, bọn chúng đáng chết mà.”
Cũng vậy, chỉ
một câu đơn giản lại làm Trần Dung đang kích động dần an tĩnh lại.
Nàng ôm chặt
chàng, thì thào nói: “Chàng đã đến rồi, thật tốt quá. Thất lang, thiếp từng
nghĩ rằng trên đời này không có ai thật sự coi trọng thiếp, thích thiếp, quý
trọng thiếp… Thất lang, chàng đã đến rồi, thật tốt quá.”
Giọng nói kéo
dài, tình ý cũng kéo dài.
Dưới tinh
quang, Vương Hoằng cúi đầu xuống. Hai mắt chàng sáng ngời dị thường, lẳng lặng
nhìn Trần Dung đang nhắm mắt lại, có vẻ kiệt sức sau khi tâm lực lao lực quá
độ, đột nhiên cả người đều trở nên trầm tĩnh.
Chàng nhìn
nàng, lẳng lặng nhìn nàng.
…
Đúng lúc này,
Trần Dung mở to hai mắt, đột nhiên kêu sợ hãi một tiếng, vội vàng nói: “Thượng
tẩu, Thất lang, nhanh đi cứu Thượng tẩu!”
Vương Hoằng
vươn tay vuốt mái tóc của nàng, thấp giọng nói: “Ngủ đi, lão không có việc gì
đâu.”
Ngữ khí của
chàng, giọng nói của chàng làm Trần Dung an tĩnh lại.
Nàng nhắm mắt,
dần dần, tiếng thở nhè nhẹ đều đều vang lên.
Nàng thả lỏng
rơi vào giấc ngủ.
Dưới tinh
quang, gió lạnh thổi qua rèm xe, phát ra tiếng sột soạt, bốn phía, côn trùng
kêu vang, trên đỉnh núi lại truyền đến tiếng dã thú tê rống.
Hết thảy đều
không liên quan đến bọn họ.
Hai người
trong xe ngựa giống như nằm trong cảnh xuân tươi đẹp. Chàng ôm nàng, nàng nằm ở
trong lòng chàng, gắn bó gần gũi, hô hấp giao hòa…
Cũng không
biết qua bao lâu, tựa hồ các vì sao trên bầu trời càng sáng ngời. Trần Dung
trốn trong lòng Vương Hoằng đột nhiên co rúm một chút, trừng lớn hai mắt hoảng
sợ cả kinh kêu lên: “Ta không muốn chết, ta không muốn chết… Thượng tẩu! Thượng
tẩu!”
Nàng nhìn xung
quanh khắp nơi.
Mới nhìn qua
vài lần, nàng trông thấy Vương Hoằng đang lẳng lặng nhìn nàng.
Đối diện với
đôi mắt sáng ngời của chàng trong bóng đêm, Trần Dung thả lỏng, nàng đem mặt
tiến sát vào trong lòng chàng, một lần nữa nhắm lại hai mắt, trong nháy mắt,
tiếng thở nhè nhẹ lại lần nữa vang lên.
Dưới tinh
quang, Vương Hoằng vươn tay vuốt tóc dài cho nàng.
Năm ngón tay
chải mái tóc dài từng chút một, thuận tay rút trâm cài xuống.
Trong nháy
mắt, tóc Trần Dung xõa tung, vẫn say giấc nồng.
Chàng cúi đầu,
nhìn Trần Dung phủ kín trước ngực mình, nhẹ nhàng vuốt lông mi thật dài của
nàng.
Tay chàng tựa
như gió xuân, sóng mắt của chàng tựa như xuân đàm (đầm nước mùa xuân).
…
Trần Dung thức
tỉnh trong tiếng chim hót ríu rít.
Mơ hồ, nàng
chậm rãi mở hai mắt, giờ phút này, ánh mắt nàng mê mang, trống rỗng.
Một khắc, hai
khắc.
Nàng chớp
chớp, sóng mắt trở nên trong suốt hơn.
Dần dần, nàng
cảm giác được dưới thân mình có chút dị thường.
Trần Dung chậm
rãi nghiêng đầu, nhìn về phía trên người.
Nàng đối diện
là gương mặt tuấn mỹ dị thường. Khuôn mặt chỉ cách nàng tầm một tấc, hô hấp còn
thổi vào trên mặt nàng.
Ngay lập tức,
khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung đỏ bừng.
Nàng vội vàng
chống tay, muốn ngồi ngay dậy.
Nhưng vừa
động, nàng đã cảm thấy hai tay và hai chân tê mỏi không chịu nổi. Hóa ra, suốt
một buổi tối nàng cũng chưa từng thay đổi tư thế.
Trần Dung cắn
chặt răng, thả lỏng tay chân, chỉ dám dời khuôn mặt.
Nàng lại lần
nữa nhìn nam nhân tuấn mỹ ở phía trên.
Nam nhân này,
hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều nhẹ nhàng, chàng đang ngủ say. Trong ánh
nắng mặt trời, trên mái tóc đen dài của chàng còn đọng vài giọt sương.
Đúng rồi, đó
là bạc môi hình dạng duyên dáng của chàng, trên khóe miệng khẽ nhếch cũng dính
giọt sương như viên trân châu nho nhỏ, theo lớp lông tơ khẽ lóe ra.
Ngay cả ngủ
say, chàng cũng có nét mặt như thế. Đây là vẻ sáng trong như trân châu, minh
nguyệt, phủ trên gương mặt tuấn dật vô luân của chàng, phủ trên nét mặt, khiến
cho bất luận kẻ nào liếc mắt một cái nhìn lại, liền bị quang hoa thu mất hồn
phách, trở nên đui mù, thậm chí, đều không kịp tinh tế thưởng thức hình dạng
ngũ quan của chàng.
Mỹ thiếu niên,
tao nhã cái thế, không gì sánh kịp.
Lang Gia Vương
gia Thất lang, cử chỉ ung dung, danh sĩ vô song.
Mà nam nhân
này, nửa đêm tiến đến chỉ vì cứu nàng…
Trần Dung nhắm
mắt, lại tiến sát vào trong lòng chàng.
Bất tri bất
giác, khóe môi nàng đã gợi lên một nụ cười tươi tắn.
Đến lúc này,
Trần Dung mới phát hiện hóa ra bản thân đã sớm thích chàng, yêu quý, lưu luyến
si mê chàng… Bởi vậy, khi nàng mới phát hiện chàng tiến đến, bất chấp quên mất
Thượng tẩu giống như thân nhân, cũng không nghĩ ra rằng, không phải một mình
chàng tiến đến, làm sao mà chàng biết nàng trốn được chỗ này, là ai truyền tin
cho chàng, thậm chí, cất tiếng hỏi một câu về chuyện thiếp mời kia.
Nhìn thấy chàng,
nàng không có một chút lý trí, một chút tỉnh táo. Nàng chỉ kinh hỉ trước sự cứu
giúp của chàng, chỉ hoàn toàn thả lỏng, cảm động, vui mừng, cũng có ái mộ…
Khi Trần Dung
nghĩ tới điều này, nàng cảm thấy vui sướng khôn cùng, hạnh phúc tràn đầy, Trần
Dung vốn chưa từng thể hội qua tư vị lưỡng tình tương duyệt, lần đầu tiên cảm
giác được, thế giới này đúng là tốt đẹp như thế… Thật hy vọng thời gian cứ thế
ngừng lại, rồi nàng chết đi cũng được!
Miên man suy
nghĩ sau một lúc, Trần Dung đột nhiên thầm nhớ ra tay chân của mình tê mỏi đến
chết, vậy còn Vương Hoằng bị mình đè ép cả một buổi tối thì sao?
Nghĩ đến đây,
nàng cảm thấy đau lòng, vội vàng buông tay, chịu đựng sự tê mỏi, chậm rãi dịch
chuyển thân hình.
Mới vừa động,
trên tay nàng vô lực, cả người nghiêng sang một bên. Trong nháy mắt, bả vai
nàng đụng mạnh vào thành xe, phát ra một tiếng trầm vang.
Nhịn đau, Trần
Dung khẽ nhổm người, theo phản xạ nhìn về phía Vương Hoằng. Nhìn thấy chàng vẫn
nhắm mắt, ngủ say sưa, nàng cảm thấy buông lỏng: May mà không hề đánh thức
chàng dậy.
Nàng cắn răng,
dùng cánh tay chống sàn xe, chậm rãi tiêu sái xuống xe ngựa. Thân thể vô cùng
đau đớn, sau gáy và trên trán trắng nõn của nàng đều chảy ra mồ hôi lạnh.
Nàng gian nan
đi từng bước một về phía trước
Bóng dáng Trần
Dung vừa mới rời khỏi khe núi, Vương Hoằng ngủ yên bất động liền mở hai mắt.
Chàng hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Dung từ từ di chuyển, sau đó,
chuyển về phía vai phải bị thương của nàng.
Khi Trần Dung
trở về, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng người áo trắng như tuyết kia,
chàng đang ngồi ngay ngắn trong xe ngựa đã kéo rèm lên.
Nghe thấy
tiếng bước chân của Trần Dung đến gần, chàng ngẩng đầu lên, nhợt nhạt cười.
Tức thì, nắng
sớm tỏa sáng, mùi hoa tản ra bốn phía!
Trần Dung đối
diện với tươi cười của chàng, bất tri bất giác cũng nở rộ một tươi cười rạng
rỡ. Nàng e lệ, si ngốc liếc nhìn chàng một cái, gần như là theo phản xạ, đem
một cành đầy quả dại đang cầm trong tay trái giấu ở sau lưng.
Sau khi thay
đổi một chút ở phía sau, nàng gian nan dùng tay phải bị thương giơ lên quả dại,
cười nói: “Xem này, thiếp đã hái được rất nhiều quả dại có thể ăn, rất thơm,
muốn nếm thử hay không?”
Vương Hoằng
cười nhợt nhạt, ánh mắt của chàng liếc nhìn quả dại kia, trên vỏ quả còn lấm
tấm vài giọt nước.
Quả dại kia
hiển nhiên vừa mới được rửa xong, dưới nắng sớm tản ra quang mang trong suốt
sạch sẽ.
Vương Hoằng
nhìn về phía Trần Dung, chậm rãi, chàng vươn tay phải.
Động tác chàng
vươn tay thong thả mà tao nhã, nhưng Trần Dung lại phát hiện động tác chàng lộ
ra cứng ngắc.
Lập tức nàng
đi nhanh vài bước, vội vàng nói: “Có phải tay bị tê rần hay không?” Nàng ngủ
trong lòng chàng, tay chân tê mỏi nửa ngày, vậy tay chàng đặt bên dưới khẳng
định càng tê mỏi hơn.
Vừa nói, nàng
vừa vươn tay trái không bị đau về phía chàng, nhưng tay trái vừa vươn ra, nàng
liền nghĩ tới cái gì đó, lại vội vàng đổi thành tay phải.
Đúng lúc này,
Vương Hoằng vẫn cười yếu ớt, tay phải chậm rãi xoa hai má nàng.
Tay chàng như
gió xuân, mơn trớn khuôn mặt của nàng.
Sau đó, gương
mặt chàng bĩnh tĩnh, vươn tay sờ tay trái nàng.
Chàng đem tay
trái nàng nắm ở trong lòng bàn tay.
Cúi đầu, nhìn
bàn tay nhỏ bé tinh tế trắng nõn mịn màng trong lòng bàn tay mình, bàn tay này
thật sự rất đẹp, trên ngón tay còn có vài xoáy nho nhỏ.
Ánh mắt chàng
chuyển về phía ngón trỏ của nàng.
Nơi đó, có một
vết thương, da thịt bị rách, máu tươi đã ngừng.
Chàng chậm rãi
cúi đầu xuống.
Chàng hạ thấp
bạc môi, nhẹ nhàng đặt lên ngón trỏ bị thương kia, khi đôi môi ấm áp chạm vào
đầu ngón tay, Trần Dung trở nên run rẩy.
Vương Hoằng
ngẩng đầu.
Chàng cứ như
vậy mút ngón tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng. Trong nắng sớm, đôi mắt chàng sáng
ngời cao xa, lại lộ ra một loại quyến rũ làm cho Trần Dung tâm hoảng ý loạn.
Đặc biệt, giọt
sương trên tóc chàng nghịch ngợm rơi xuống chiếc mũi thẳng của chàng, có một
giọt còn theo động tác chàng rơi xuống, thấm nhập vào trong làn môi của chàng…
Ngay lập tức,
mặt Trần Dung đỏ bừng.
Nàng gục đầu
xuống, ánh mắt hướng về phía trước rồi ngẩng đầu, xấu hổ nhìn chàng, nàng cất
giọng yếu ớt: “Đừng như vậy.”
Giọng nói mềm
mại, hai chân cũng mềm nhũn.
Tim đập như
đánh trống.
Vương Hoằng
biết nghe lời dời môi đi.
Khi môi của
chàng dời đi, một tia chỉ bạc theo đầu ngón tay nối với môi chàng, dưới ánh mặt
trời lóng lánh tỏa ra quang mang.
Chân Trần Dung
đã hoàn toàn mềm nhũn. Nàng ngã vào trong lòng chàng, thì thào nói: “Đừng, đừng
như vậy…”
Nàng kỳ thật
không biết chính mình đang nói cái gì.
Nàng chỉ biết,
giờ phút này Vương Hoằng đặc biệt mê người, đặc biệt khiến nàng mặt đỏ tai
hồng, đặc biệt làm nàng xao động. Xao động thậm chí mãnh liệt, làm cho bên dưới
nàng trào ra cảm giác nóng nực xa lạ!
Hai thế làm
người, Trần Dung vẫn là thân xử nữ, chỉ biết rằng lúc này chính mình thực xa
lạ, nàng dường như muốn chàng làm gì đó, tốt nhất là đem nàng nhập vào trong cơ
thể chàng, tốt nhất là… Nàng không dám nghĩ tới nữa.
Vương Hoằng
vươn tay đỡ nàng.
Chàng cúi đầu,
ôn nhu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch, nhợt nhạt mà cười, hỏi với giọng thân
thiết: “A Dung không khoẻ ư? Tại sao mặt đỏ như thế, người cũng rất nóng nữa?”
Giờ phút này, ánh
mắt chàng thuần khiết, thân thiết như thế!
Cho dù Trần
Dung vẫn là nữ tử khuê các, không có ai từng nói cho mình biết, nhưng lúc này
nàng cũng biết nguyên nhân dị thường của mình.
Lập tức, khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hồng từ lỗ tai đến tận gáy.
Nàng vội vàng
lui người về phía sau. Sau đó, nàng xoay người, đưa lưng về phía chàng, cúi
đầu, xấu hổ không thôi, nói với giọng tự trách: “Đúng, đúng là thân thể không
khoẻ, khả năng bị bệnh rồi.”
Nàng nghe thấy
là tiếng rót rượu.
Trần Dung kinh
ngạc quay đầu.
Nàng đối mặt
với Vương Hoằng tươi cười yếu ớt, nét mặt có dính vài giọt sương. Chàng đang
cúi đầu, tao nhã rót đầy rượu vào hai chén.
Động tác của
chàng tao nhã như thế, tươi cười của chàng ung dung như thế. Đây là một loại
ung dung hàm chứa quý khí kim mã ngọc đường, đây là một loại cao cao tại thượng
không thuộc về khói lửa nhân gian.
Trần Dung
ngẩng mặt, si ngốc nhìn chàng, đột nhiên phát hiện tâm của mình đang dần dần
trầm luân, trầm luân… Đột nhiên, nàng nghĩ rằng: Nếu trên thế gian có một tình
yêu sẽ làm nữ nhân hạ thấp giống như một lớp bụi bặm, tất là vì nữ nhân kia yêu
thương nam nhân trước mắt này.
Nếu nói, yêu
Nhiễm Mẫn sẽ làm người ta cảm thấy tuyệt vọng, vậy yêu thương nam nhân trước
mắt này sẽ làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn hèn mọn!
Dần dần, Trần
Dung rủ hai mắt, dần dần, nàng vươn tay đặt lên ngực mình.

