Mị Công Khanh - Chương 160

Chương 160: Vương Hoằng kháng chỉ

Cảm giác được
ánh mắt của chàng, Trần Dung vội vàng né qua.

Nhìn Trần Dung
bộ dạng phục tùng liễm mục, dịch vào trong góc xe, Vương Hoằng tùy tay ôm miệng
vết thương, vươn tay kéo một cái thật mạnh ôm nàng vào trong lòng.

Trần Dung
không khỏi ngã vào trong lòng chàng, khuỷu tay chống sang một bên, cố gắng để
không chạm vào miệng vết thương của chàng.

Tức thì, máu
chảy như suối! Máu tươi đảo mắt đã ẩm ướt toàn bộ khăn tay, đảo mắt tựa như
suối chảy xuống vạt áo, cũng nhiễm đỏ vạt áo của Trần Dung!

Máu tươi nhiễm
đỏ xiêm y màu trắng, tình cảnh kia, muốn bao nhiêu kinh tâm thì có bấy nhiêu.

Trần Dung
nhìn, lấy ra khăn tay từ trong lòng, nhẹ nhàng ấn lên.

Nàng cũng
không nhìn về phía Vương Hoằng, quát khẽ với hộ vệ bên ngoài: “Dược đâu?”

Năm hộ vệ liếc
nhìn Vương Hoằng một cái, cúi đầu tiến lên.

Dưới sự trợ
giúp của bọn họ, miệng vết thương của Vương Hoằng rất nhanh đã được băng bó.
Thường phục của chàng cũng được thay đổi.

Đảo mắt, rèm
xe lại kéo xuống.

Trần Dung ôm
gáy Vương Hoằng, ôn nhu, mềm mại hỏi: “Phu chủ, đau không?”

Giọng nói kéo
dài, tình ý vô hạn.

Vương Hoằng
vươn tay nâng cằm nàng.

Cũng không chờ
động tác của chàng, Trần Dung đã ngước mắt nhìn chàng.

Nàng nhìn
chàng, ánh mắt lúng liếng, tình cảm thân thiết không cần phải nói tới. Trần
Dung ôn nhu liếc nhìn chàng rồi cúi đầu, cách qua lớp thường phục nhẹ nhàng in
một nụ hôn lên miệng vết thương của chàng, khẽ nói: “Rất đau, đúng không?”

Vương Hoằng
cũng không trả lời câu hỏi của nàng.

Ngón tay trắng
mịn của Trần Dung từ miệng vết thương xẹt qua cằm của chàng, nàng thở dài một
tiếng, đem mặt dán trên mặt chàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nàng học chàng, cắn lên
chóp mũi chàng, hơi thở thơm hương: “Lần sau lại có việc này, A Dung nguyện
thay lang quân đỡ.”

Lời của nàng
từng từ đều ôn nhu.

Ánh mắt của
nàng ẩn chứa đưa tình.

Vẻ mặt của
nàng vô cùng thân thiết.

Đây vốn là
điều Vương Hoằng hy vọng nhìn thấy… Nhưng giờ phút này lẳng lặng nhìn nàng,
chàng lại cảm giác được bất an.

Đúng lúc này,
bên ngoài tiếng trống ồn ào náo động.

Trần Dung vội
vàng xốc rèm xe lên nhìn ra phía ngoài. Vừa ngẩng đầu, Trần Dung thu hồi ánh
mắt, tự sửa sang lại xiêm y cùng tóc tai tán loạn.

Sau một hồi,
nàng hướng Vương Hoằng quyến rũ cười hỏi: “Dung sắc chỉnh tề chưa?”

Vương Hoằng
vẫn luôn lẳng lặng nhìn nàng, nghe vậy ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Chàng vươn
ngón tay thon dài, như gió xuân khẽ vén tóc mai bên tai nàng rồi lại lướt đến
sau gáy nàng, sau khi vuốt lại tóc tơ cho gọn, chàng nói: “Chỉnh tề rồi.”

“Đa tạ phu
chủ.”

Trần Dung đáp
một tiếng, lại vươn tay vén rèm xe, bước xuống dưới.

Cánh tay của
nàng bị chế trụ, giọng của Vương Hoằng bay vào trong tai: “A Dung muốn đi đâu?”

Trần Dung
ngoái đầu lại nhìn chàng.

Nàng nhìn
chàng, mím môi, cười rất thoải mái: “Phu chủ có điều không biết, A Dung xuất
thân hàn vi, từ lúc đi về phía nam tới nay, một đường nơm nớp lo sợ, luôn phải
nhìn mặt người khác, không dám thả lỏng lúc nào. A Dung đã đến thành Kiến Khang
này khá lâu nhưng cũng vì thân hình diện mạo của mình mà không dám phóng túng
bản thân. Hiện tại tốt rồi, có phu chủ, sống có người nhớ tới, chết cũng có
người nhặt xác. A Dung rốt cục có thể buông lỏng rồi.”

Nàng bỏ tay
chàng xuống, thả người nhảy xuống xe ngựa.

Rèm xe lay
động, nàng thản nhiên quay đầu, thi lễ với Vương Hoằng trong xe ngựa, nói: “Phu
chủ, A Dung đi dạo.”

Dứt lời, nàng
vung ống tay áo, chậm rãi bước về phía tiếng trống kia.

Trần Dung mới
đi vài bước, giọng của Vương Hoằng truyền đến từ phía sau: “Trở về.” Giọng nói
thư hoãn, nhưng cũng là mệnh lệnh.

Trần Dung
ngừng bước.

Xe ngựa khởi
động.

Một bàn tay
thon dài đặt lên vai nàng, Vương Hoằng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Chờ
một thời gian nữa đi.” Chàng bước xuống xe ngựa, nắm tay Trần Dung, từng bước
một trở lại trong xe ngựa.

Trần Dung
không giãy dụa, nàng thuận theo bước lên.

“Đi thôi.”

“Vâng.”

“Đi đạo quan.”

“Vâng.”

Trong từng
tiếng mệnh lệnh, Vương Hoằng ôm Trần Dung, bởi vì động tác này của chàng, chỗ
miệng vết thương trên cổ lại bắt đầu chảy máu.

Trần Dung nhìn
thấy liền vươn tay đặt lên miệng vết thương không buông.

Vương Hoằng
cúi mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “A Dung không phải biết sao? Ta sẽ không cho
phép nàng chết.”

Chàng cười ung
dung mà nhợt nhạt, năm ngón tay co thành lược chải mái tóc của nàng, chàng chậm
rãi nói: “Nào, nhìn xem người nọ.” Chàng chỉ là một thiếu phụ cách xe ngựa tầm
trăm bước: “Phụ nhân kia là do Cửu công chúa phái tới. A, còn có kia, kia, kia
cũng vậy.”

Chàng khẽ
cười, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Trần Dung một cái, nói: “Những người đó sẽ vui
mừng nếu A Dung đi riêng đó.”

Trần Dung cười
cười, giọng của nàng có chút vô lực: “Đã biết.”

Nàng tựa vào
trong lòng chàng, thì thào nói:“Phu chủ thật là xấu, cũng không cho ta được tùy
hứng.” Nàng than thở tiếp: “Sống thật không dễ, chết cũng không được cho phép,
ai, phu chủ thật sự không phải là người tốt.”

Nghe nói như
thế, Vương Hoằng ha hả cười.

Cho tới nay,
tươi cười của chàng đều là nhợt nhạt, thản nhiên, thời điểm cất tiếng cười to
như thế thật sự không nhiều lắm.

Chàng vươn tay
trái, vỗ nhẹ ở bên thành xe. Trong tiếng tiết tấu rõ ràng, chàng đặt ngón tay
lên môi, khẽ hừ một tiếng, khẽ cảnh cáo: “A Dung, lời này không thể dễ dàng nói
ra… Nàng nói xấu ta ở Kiến Khang, sẽ bị người ta tấn công đó.”

Trong tiếng
cười to của Vương Hoằng, xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.

Chỉ chốc lát,
xe ngựa chạy tới dưới Tây Sơn đạo quan thì bắt đầu giảm tốc.

Vương Hoằng
ngả về phía sau, chàng vươn tay vuốt ve lưng Trần Dung, vuốt ve mái tóc của
nàng, nhìn Trần Dung quyến rũ động lòng người. Nói đến cũng thật kỳ quái, phụ
nhân này, từ sau khi thất thân cho chàng, cả người đã trở nên minh diễm lóa mắt
người ta, trong quyến rũ có sự phong lưu. Loại phong lưu quyến rũ này, muốn
giấu cũng không thể giấu nổi, đúng là hoàn toàn tẩy sạch khí chất dục diễm hèn
mọn trước đó của nàng. Hiện tại nàng, trong dung mạo cử chỉ cũng không giống
như ngày xưa, tư thái kia lại có sự cao thượng mỹ miều.

Dường như hiện
tại nàng không hề nóng vội, không hề để ý đến sinh tử… Cũng đúng, nàng đã thay
đổi rồi.

Cứ thế ngắm
nhìn nàng, ngón tay thon dài của chàng nhẹ nhàng xoa gáy nàng, thấp giọng ôn
nhu: “A Dung càng ngày càng đẹp, chuyện này có gì là tốt chứ?”

Giọng nói rất
thấp.

Trần Dung quay
đầu.

Vương Hoằng
đối diện với đôi mắt sáng lưu chuyển của nàng, ngón tay khẽ nâng, chàng mơn
trớn lông mi thật dài của nàng, cong khóe miệng, nhẹ nhàng ôn nhu nói: “A Dung
khiến ta càng ngày càng không bỏ xuống được, đúng là có gì tốt chứ?”

Trần Dung thu
hồi ánh mắt, mỉm cười: “Lang quân sao lại nói ra lời ấy? Không phải chàng muốn
khóa chặt A Dung ở bên cạnh người sao? Trên thế gian này, cho dù sơn hào hải
vị, ăn quá nhiều cũng sẽ thấy chán. Lúc lang quân đã cảm thấy chán chường, nghĩ
đến cũng không dùng được lâu ngày.”

Trần Dung
không đợi câu trả lời của chàng.

Ngay khi nàng
chuyển mắt nhìn lại, đột nhiên, một tiếng trống truyền đến.

Tiếng trống
kia đúng là cổ nhạc bọn họ nghe thấy ở ngã tư đường. Nhưng mà, giờ này khắc
này, tiếng cổ nhạc kia lại theo đuôi phía sau nàng, xuất hiện ở dưới đạo quan!

Trần Dung ngồi
thẳng người, vươn tay vén lên rèm xe, nhìn ra bên ngoài.

Tiếng trống
càng ngày càng gần, trong sơn đạo quanh co khúc khuỷu, như ẩn như hiện. Chỉ
liếc mắt một cái, Trần Dung phát hiện, phía sau đội cổ nhạc kia còn hơn trăm
người đi theo xem náo nhiệt.

Giờ phút này,
tiếng cổ nhạc kia chỉ cách nàng tầm trăm bước.

Xe ngựa ngừng
lại, Trần Dung còn chưa quay đầu, tiếng than nhẹ của Vương Hoằng truyền đến:
“Là người của hoàng đế?”

Người của
hoàng đế?

Trần Dung rùng
mình, nghiêng đầu nhìn lại.

Dần dần, người
đi đường tản ra, đội ngũ xuất hiện ở trước mặt Trần Dung.

Đây là đội của
hoàng đế, đi tuốt đằng trước là một thái giám. Tay thái giám kia cầm thánh chỉ,
ở phía sau hắn là tiếng khua chiêng gõ trống cùng hộ vệ thiên gia.

Trần Dung nghĩ
nghĩ, nhảy xuống xe ngựa.

Nàng vừa đi ra
hai bước, giọng thấp mà ôn nhu truyền đến: “A Dung, lên xe.”

Trong giọng
nói có sự trầm lãnh hiếm có từ trước đến nay.

Trần Dung có
chút kinh ngạc, nàng ngoái đầu nhìn thoáng qua chàng, thấy chàng nhìn chằm chằm
đội nhạc kia không hề chớp mắt, tâm thần khẽ động, liền lên tiếng, không nói
hai lời thối lui đến bên cạnh chàng lên xe ngựa.

Nàng vừa lên
xe ngựa, Vương Hoằng đã ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Đi.”

Đây là nói với
xa phu.

Xa phu lên
tiếng, vội vàng điều khiển xe ngựa.

Ngựa đi một
lúc, đội ngũ cách xe ngựa của bọn họ chỉ có năm mươi bước. Xe ngựa của Vương
Hoằng vừa mới động, giọng thái giám sắc nhọn truyền đến: “Hoằng Vận Tử tiên cô
có ở đây không?”

Thái giám kia
theo sát phía sau xe ngựa của Vương Hoằng, mở miệng với chiếc xe ngựa có Trần
Dung.

Một tiếng
truyền ra, mọi nơi yên tĩnh.

Vô số hai mắt
phát sáng đồng thời nhìn về phía xe ngựa kia.

Lúc này, Vương
Hoằng nhẹ giọng nói: “Tiến lên đi.”

“Vâng.”

Xa phu điều
khiển xe ngựa đi ra hai bước, chạy tới phía trước chiếc xe ngựa trống không.

Chậm rãi,
Vương Hoằng xốc lên rèm xe, để khuôn mặt của hắn và Trần Dung đều xuất hiện ở
trước mắt mọi người.

Lần này, mọi
người đều ngẩn ra, đảo mắt vang lên từng tiếng nghị luận.

Lang Gia Vương
Thất là loại người nào đây? Không cần Vương Hoằng lộ diện, mọi người cũng biết
chàng ở bên cạnh. Nhưng mà, chàng lại ôm một đạo cô, cứ thế lộ diện trước mặt
mọi người.

Điều này, quả
thực khiến người ta không thể giả câm vờ điếc!

Thái giám kia
chính là hướng Vương Hoằng liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Cử chỉ của
chàng tự tại, rõ ràng đã sớm hiểu rõ trong lòng, nhưng tâm Trần Dung trầm
xuống.

Thái giám kia
cũng không để ý tới Vương Hoằng, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Trần Dung, kêu
lên: “Hoằng Vận Tử tiên cô?”

Eo nhỏ của
Trần Dung bị Vương Hoằng nắm chặt, không thể thẳng thân hoàn lễ, chỉ đành hơi
hơi cúi đầu, đáp: “Vâng.”

Thái giám kia
nhìn chằm chằm nàng, từ từ thốt lời: “Có thánh chỉ!”

Thánh chỉ?

Trần Dung rùng
mình, hướng tới thái giám trì thủ thi lễ, đáp: “Hoằng Vận Tử tiếp chỉ.”

Lúc này, nàng
vừa dứt lời, bốn phía truyền đến tiếng đàm tiếu: “Giỏi cho một đạo cô phong
lưu. Vừa ngồi dậy khỏi tháp của nam nhân, đã lại tiếp nhận thánh chỉ của đế
vương.”

Giọng không
nhỏ.

Trần Dung
không để ý đến. Chúng hộ vệ phía sau thái giám đã có một người quay đầu hung
hăng trừng mắt. Ánh mắt lộ sát khí, mọi người đang ồn ào náo động đồng thời yên
tĩnh.

Thái giám kia
nhìn chằm chằm Trần Dung, chậm rãi gật đầu, sau đó, hắn ung dung mở ra thánh
chỉ, cất giọng sắc nhọn đọc lên: “Hoằng Vận Tử lưu luyến hồng trần, cần gì cầu
trẫm ban thưởng ngươi là nữ quan? Đã là nữ quan, lại cùng nam nhân ở chung một
chỗ, không phải đánh mất mặt mũi của trẫm sao?”

Thái giám đọc
đến đây, ra hiệu nhìn người phía sau.

Vì thế, ba
cung nữ đang cầm khay gỗ, chậm rãi tiến lên.

Khi lời hắn
vừa dứt, tiếng ồn ào náo động vang lên, mà giờ phút này, khi ba cung nữ vừa
tiến lên lại biến thành tiếng kêu sợ hãi tranh cãi ầm ĩ.

Ngay cả Vương
Hoằng vẫn dựa trên tháp, ung dung nhìn tình cảnh này, hiện giờ cũng đã thẳng
lưng, nghiêng người về phía trước.

Ba cung nữ cầm
trong tay ba thứ.

Một chén gốm
sứ tinh mỹ, một tấm vải lụa, một cây trủy thủ.

Trong thiên hạ
này, sợ là không có ai không biết hàm nghĩa của ba thứ này.

Xem ra, hoàng
đế vì duy trì uy nghiêm của thiên gia nên muốn ban cái chết cho đạo cô phong
lưu này.

Khi ba cung nữ
đi về phía trước, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, tiếng kêu sợ hãi lại tăng vọt.

Vô số hai mắt
phát sáng không hề chớp nhìn Trần Dung, cũng nhìn về phía Vương Hoằng.

Trần Dung giật
mình.

Nàng thật sự
giật mình.

Bệ hạ, ban cái
chết cho nàng?

Điều này sao
có thể?

Lúc này, giọng
nói sắc nhọn của thái giám chấn động bên tai nàng: “Hoằng Vận Tử, ngươi dám
không tiếp chỉ?”

Giọng nói sắc
nhọn, đằng đằng sát khí.

Trần Dung chậm
rãi ngẩng đầu.

Nàng đón nhận
ánh mắt thái giám kia, rồi xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía ba cung nữ, sau
đó, ánh mắt của nàng lại đảo qua đám người vây xung quanh nhìn ngó.

Chậm rãi, Trần
Dung quay đầu, nhìn về phía Vương Hoằng.

Cảm giác được
ánh mắt của nàng, Vương Hoằng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người giương mắt
nhìn nàng.

Chàng đối diện
với ánh mắt của nàng.

Dưới ánh nhìn
chăm chú của Vương Hoằng, Trần Dung tươi cười.

Tươi cười này
vô cùng kỳ lạ, có buồn bã, cũng có thả lỏng. Bởi vì mang theo buồn bã cùng thả
lỏng, tươi cười này của Trần Dung càng có vẻ hoa mỹ.

Trần Dung yên
lặng nhìn Vương Hoằng, dần dần, nàng thản nhiên cười, khẽ nói: “Thất lang,”
Giọng nàng ôn nhu mà đa tình, ánh mắt như nước, đưa tình nhìn chàng nỉ non, vừa
lưu luyến lại là thả lỏng nói: “Thất lang, chàng thua rồi.”

Nàng nhếch
môi, thê lương, thì thào nói: “Chàng thua rồi.”

Si ngốc nhìn
chàng một cái, Trần Dung cười, quay đầu lại.

Nàng chậm rãi
tiến lên, hướng tới ba cung nữ vươn tay.

Không chút do
dự, nàng cầm lấy thanh chủy thủ, khi bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, nàng
liếc về phía mọi người, mỉm cười, chậm rãi nói: “Sớm nên như thế… Đa tạ bệ hạ
cho ta quyết tâm.”

Ngay khi tay
nhỏ bé của Trần Dung cầm thanh chủy thủ, giọng thấp mà thanh duyệt của Vương
Hoằng truyền đến: “Chậm đã.”

Mọi người tĩnh
lặng, đồng thời nhìn chàng.

Trong sự chú
mục của mọi người, Vương Hoằng không chút để ý nhìn thái giám kia vẫy vẫy tay,
nói: “Đưa thánh chỉ cho ta nhìn một cái.”

“Lớn mật!”

Khi lời này
của Vương Hoằng vừa thốt ra, thái giám kia mắng ra tiếng. Hắn rời khỏi phía sau
một bước, trừng mắt nhìn Vương Hoằng, lạnh lùng quát: “Ý chỉ của đế vương, một
người nhàn tản như ngươi có thể muốn xem là xem sao?”

Hắn nói đến
đây, Vương Hoằng liếc mắt một cái, lời còn lại nuốt lại vào trong cổ họng…

Chỉ liếc mắt
một cái, rõ ràng là bình thản vô cùng, nhưng tên thái giám kia lại cảm thấy
lạnh lẽo thấu xương.

Nhưng mà, rét
lạnh kia chỉ là một cái chớp mắt, thái giám kia nghĩ đến lời căn dặn khi mình
vừa xuất hành, cắn chặt răng, quát to với Trần Dung: “Đạo cô kia, ngươi dám
kháng chỉ sao?”

Lúc này, tay
Trần Dung đang đặt trên thanh chủy thủ, sau khi nghe thấy Vương Hoằng mở miệng,
nàng liền nghiêng đầu, tùy ý để tóc dài phất qua, ôn nhu, lẳng lặng nhìn chàng.

Tiếng quát của
thái giám vừa truyền đến, Trần Dung liền chậm rãi liếc trắng mắt, lười biếng
hỏi: “Ngươi gấp cái gì?”

Nàng nhìn lại
Vương Hoằng, ngửa đầu, trong tươi cười cất giấu khát vọng nàng không dám thừa
nhận: “Cả đời này của ta, khó được có ai che chở như thế. Thái giám cần gì sốt
ruột?”

Thái giám kia
sầm mặt xuống, hắn không dám nhìn Vương Hoằng, chỉ dám trừng mắt với Trần Dung,
lập tức, hắn tiến lên một bước, quát với Trần Dung: “Lớn mật! Người đâu, nâng
cốc cho đạo cô!”

Thái giám kia
ra lệnh một tiếng, hai người tiến lên.

Đúng lúc này,
giọng nói lười biếng của Vương Hoằng truyền đến: “Đưa thánh chỉ kia đến đây.”

Câu nói vang
lên, thái giám kia ngẩn ra.

Khi hắn còn
chưa hiểu ra, một hộ vệ đứng bên cạnh Vương Hoằng đã nhanh chóng tiến lên. Hắn
đi tới, chỉ vài bước đã tới gần tên thái giám kia, vươn tay giật một cái, thánh
chỉ đã rơi khỏi tay thái giám kia.

Tên thái giam
giận dữ, hắn vội vàng thét to: “Ngươi, thật to gan. Người đâu, bắt hắn, bắt
hắn!”

Tiếng quát the
thé của hắn vẫn quanh quẩn không thôi trong sơn cốc, nhưng mà, chờ tới tận khi
hộ vệ kia quay trở về bên người Vương Hoằng, cũng không có một ai dám tiến lên.

Thái giám kia
giận dữ quay đầu, hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng mọi người cúi đầu lui ra phía
sau, nao núng không thôi.

Nhìn những
người này, thái giám kia mặt trắng bệch, đảo mắt, hắn nghĩ đến thánh chỉ trong
tay đã bị mất, tay chân lại như nhũn ra.

Hộ vệ kia đưa
thánh chỉ vào tay của Vương Hoằng.

Vương Hoằng
cầm thánh chỉ, nương theo ánh nắng sáng ngời, thoáng nhìn vài lần, chàng từ từ
cuộn thánh chỉ kia lại, sau đó, tao nhã bước xuống xe ngựa.

Khẽ vung tay
áo đi đến trước mặt Trần Dung, Vương Hoằng liếc mắt nhìn nàng một cái, ngón tay
thon dài đưa qua.

Trần Dung
trừng mắt nhìn.

Nghiêng đầu,
Trần Dung ngẩn ngơ nhìn chàng, nhưng sau đó nàng hiểu được, vì thế nàng đặt
chủy thủ kia vào lòng bàn tay của chàng.

Thấy thế,
Vương Hoằng liền tươi cười.

Chàng vung tay
áo dài, đi tới phía tên thái giám kia.

Trủy thủ trong
tay chàng hàn quang dày đặc, thái giám cũng không dám làm gì. Hắn trừng mắt
nhìn Vương Hoằng, cố gắng áp chế sợ hãi cất giọng sắc nhọn: “Vương Thất lang,
ngươi muốn làm gì? Ngươi dám kháng chỉ sao?”

“Kháng chỉ?”

Vương Hoằng
đứng đó, chàng cong môi, thản nhiên nói: “Hóa ra ngươi cũng biết ta là Vương
Thất lang.” Một câu thốt ra, tay phải chàng đưa về phía trước.

Lúc này, chàng
đã đứng ở trước mặt thái giám kia, lúc này, tay phải của chàng đang cầm thanh
trủy thủ!

Vì thế, tay áo
dài của chàng vừa vung lên, theo lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của chàng, mọi
người chỉ nghe thấy “Phập” một tiếng, tiếng trủy thủ đâm vào da thịt truyền
đến!

“A –”

Tiếng thét
chói tai liên tiếp, bốn phía mọi người đều lui về phía sau, hoảng sợ không
thôi!

Máu tươi phun
trào ra.

Vương Hoằng
không chút để ý lui về phía sau một bước, tránh né máu tươi kia. Chàng nhíu lại
đôi mày thanh tú, giũ giũ ống tay áo: “Biết ta là ai, cũng dám dùng thánh chỉ
giả đến cướp đoạt phụ nhân của ta sao?”

Dứt lời, chàng
không chút để ý xoay người, vẫy vẫy ống tay áo, hướng về xe ngựa.

Lúc này, trong
cổ họng của thái giám kia máu tươi còn đang trào ra, ngón tay hắn run rẩy chỉ
về phía Vương Hoằng, nhưng một chữ cũng không thể thốt nên lời.

Lúc này, mọi
người ở bốn phía chứng kiến biến cố này đều cả kinh chỉ biết thét chói tai.

Lúc này, Trần
Dung nâng đầu, ngơ ngác nhìn Vương Hoằng.

Đang lúc Vương
Hoằng đi đến bên người Trần Dung, vươn tay ra với nàng, trong sườn núi lại có
một tiếng kêu sắc nhọn truyền đến: “Hoằng Vận Tử tiên cô ở đâu? Có thánh chỉ –”

Báo cáo nội dung xấu