Mị Công Khanh - Chương 172

Chương 172: Vô lại

Vương Hoằng
nói tới đây, mỉm cười, lẳng lặng nhìn Trần Dung.

Dưới ánh
trăng, chàng khoanh tay mà đứng, tươi cười thản nhiên, đôi mắt sáng trong, thật
sự nhàn nhã nói không nên lời.

Nhưng mà Trần
Dung quen biết chàng đã lâu, cảm thấy hiểu rõ, khi chàng lẳng lặng nhìn nàng
như thế, đó là chàng đang xem kỹ cân nhắc tâm ý của nàng.

Lập tức, nàng
từ chối cho ý kiến mà tươi cười, ánh mắt nhìn về phía khoảng không đen tuyền xa
xa, dường như không có việc gì cất lời: “Bệ hạ đây là cho phép ta có thể sinh
con đẻ cái.”

Nàng muốn nói
cho Vương Hoằng biết, hoàng đế ban cho mĩ thiếu niên, là vì giúp nàng để lại
hậu thế… Một nữ nhân có hài tử, có thể nói là có hết thảy. Từ nay về sau sẽ
không sợ cô đơn, không bị cơ khổ. Tất nhiên là cũng không cần nam nhân làm bạn.

Trong giọng
nói điềm đạm của Trần Dung mang theo cảm ơn, chỉ đơn giản như thế, không có hàm
nghĩa gì khác.

Vương Hoằng
cười khiến đôi mắt cong như vầng trăng non, nhưng nụ cười thoáng chút cứng đờ
không dễ nhận ra.

Chàng quay đầu
đi, lẳng lặng nhìn phương xa nơi thiên địa giao nhau.

Qua một hồi
lâu, chàng mới nói: “Bệ hạ đối xử với nàng thật sự rất tốt.” Chàng muốn khiến
giọng nói của mình bình tĩnh, nhưng lúc nói ra, ít nhiều có chút tức giận.

Trần Dung nhận
ra bất khoái trong giọng nói của chàng lại cảm thấy thoải mái, rất muốn cười ra
tiếng, cuối cùng vẫn không dám. Nàng mím môi, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.” Trả
lời như thế, nàng cười rạng rỡ, nhìn Vương Hoằng khoái hoạt nói: “Bệ hạ lần này
cho ta ngàn mẫu ruộng tốt, còn có một tòa nhà rất đẹp. Lần này, ta ở thành Kiến
Khang coi như đã được an thân rồi.”

Dưới ánh
trăng, khóe miệng Vương Hoằng hơi cong lên, xem như đang cười.

Trần Dung vươn
tay phất lọn tóc bên thái dương, vẻ mặt hứng thú, nàng nhìn về phía trước nói:
“Có điền sản có thôn trang, về sau còn có một hài tử… Trần thị A Dung ta, rốt
cục đã được như ý nguyện.”

“Như ý
nguyện?”

Giọng của
Vương Hoằng hơi thấp, hơi trầm, chàng híp mắt, nguy hiểm nhìn chằm chằm Trần
Dung.

Trần Dung
không nhìn chàng, tất nhiên không biết sắc mặt chàng không tốt. Nàng gật đầu,
nói với giọng nhẹ nhàng, đắc ý: “Đúng vậy. Cả đời này của ta, cuối cùng cũng
được như ý nguyện.” Nàng nghiêng đầu, cất tiếng cười trong trẻo: “Trước kia ta
đã nghĩ, cả đời này có thể gả cho một sĩ tử hàn vi giản dị, giúp hắn tích lũy
một ít tiền tài, sinh vài hài tử thông minh thì đủ rồi. Thất lang không biết
đâu, khi ta nhàn rỗi không có việc gì còn từng nghĩ rằng nên làm như thế nào
mới có thể nắm giữ tâm của trượng phu, khiến cho hắn không muốn nạp thiếp.”

Nói tới đây,
nàng khanh khách bật cười.

Cúi đầu, Trần
Dung dùng sào trúc xẹt qua nước gợn, sau khi tạo nên từng vòng gợn sóng ảm đạm,
Trần Dung cười rất vui vẻ: “Có một thời gian, ta nghĩ đến bản thân sẽ vĩnh viễn
không được như ý nguyện. Thật không ngờ bệ hạ đối tốt với ta như thế. Hiện tại
tuy ta không thể hưởng thụ hạnh phúc của một gia đình, nhưng có điền sản có
thôn trang, còn có thể có hài tử, thật sự là một chuyện vô cùng tốt.”

Nàng chuyển
sang nhìn Vương Hoằng, đối diện với ánh mắt lẳng lặng chàng, thật sự quá mức
yên tĩnh, còn mang theo ý lạnh. Nhưng mà Trần Dung đang cảm thấy thoải mái,
cũng không để ý tới. Nàng mở to mắt nhìn chàng mang theo ý nghịch ngợm, tao mị
uyển chuyển tiến tới gần, lặng lẽ gọi: “Thất lang.”

Nàng cắn môi,
cười ngượng ngùng, sau một lúc lâu định mở miệng thì lại chỉ cười.

Cúi đầu xuống,
hai tay Trần Dung bấu chặt, lúng ta lúng túng nói: “Thất lang, chàng đáp ứng ta
một việc, được không?”

Lời của nàng
vừa dứt, Vương Hoằng đã thản nhiên, lạnh lùng trả lời: “Không được.”

Trần Dung ngẩn
ngơ, nàng ngạc nhiên nhìn chàng, khẽ nói: “Ta vẫn chưa mở miệng mà.”

Khóe miệng
Vương Hoằng khẽ cong, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không phải là nàng muốn ta đáp
ứng, nếu hoài thai hài tử của ta, đứa nhỏ sẽ đi theo nàng, không liên quan đến
ta sao.”

Trong vẻ mặt
kính nể, có chút uể oải của Trần Dung, chàng cười cười, tay áo dài phất một
cái, thản nhiên nói: “Nghĩ tới mấy trăm năm qua, nó là người đầu tiên thân là
huyết mạch đích truyền của Lang Gia Vương thị, còn chưa xuất hiện đã bị người
ta ghét bỏ rồi.”

Giọng nói của
chàng vẫn ôn nhu khinh đạm như trước, thật đúng là lạnh lùng. Trần Dung không
dám nói tiếp nữa, vội vàng ngậm miệng, đưa lưng về phía chàng.

Tuy xoay lưng
lại, nhưng nàng vẫn tươi cười sung sướng, ánh mắt sáng ngời. Thực hiển nhiên,
lúc này Trần Dung đang hưng phấn, đối với chính tương lai của bản thân vẫn tràn
ngập kích động.

Vương Hoằng
thấy thế, cong môi, chắp hai tay sau lưng, nhìn phương hướng ngược lại với
nàng, thản nhiên nói: “Trần thị A Dung, nàng chết tâm đi.”

Trần Dung kinh
ngạc quay đầu, trong ánh mắt khó hiểu của nàng, chàng cười cười, lạnh lùng nói:
“Dù là hiện tại hay là tương lai, nam nhân tới gần nàng, đến một người thì ta
giết một người.”

Chàng bỗng
dưng quay đầu, ôn nhu nhìn Trần Dung chăm chú, vươn tay nhẹ nhàng phẩy như phủi
bụi trên áo nàng, rồi khẽ nói: “Bởi vậy, cả đời này của nàng sẽ không có con
nối dõi kế thừa gia nghiệp của nàng.”

Chàng nói đến
đây, không đợi Trần Dung tức giận mà lửa giận trong lồng ngực chàng càng ngày
càng khó chịu, chàng đi lên phía trước vài bước, đứng ở đầu thuyền, cũng không
quay đầu lại ra lệnh: “Chèo mau một chút.”

Ngữ khí trầm
giận.

Trần Dung đầu
tiên là ngẩn ngơ, nàng suýt nữa đã thốt ra: Ta cho tới bây giờ đều không nghĩ
tới, trừ chàng ra, ta còn có thể để nam nhân nào khác gần gũi mình.

Nhưng câu nói
cuối cùng còn chưa thốt ra khỏi miệng, Trần Dung nhớ đến sự cường ngạnh cùng vô
tình của nam nhân này thì lại thấy thầm hận.

Lập tức, nàng
bĩu môi, nặng nề chống sào trúc xuống mặt nước.

Khi bọt nước
văng khắp nơi, thuyền nhẹ lao nhanh, trong nháy mắt, bờ sông đã bị bỏ sau lưng
rất xa.

Vương Hoằng
không nói lời nào, Trần Dung cũng hờn dỗi không nói gì thêm. Trong khoảng thời
gian ngắn, chỉ có tiếng nước chảy, cùng tiếng sào trúc khua nước, xen lẫn trong
tiếng côn trùng kêu ran.

Vương Hoằng
rất tức giận, sau khi ở đầu thuyền một lúc, đột nhiên vươn tay vung một cái
trong không trung thật mạnh, mắng với giọng căm hận: “Đáng chết.”

Vừa quát mắng
lại khiến cho Trần Dung ngẩng đầu nhìn chàng.

Vương Hoằng
đưa lưng về phía nàng, ở dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú có chút tái xanh,
chàng cắn răng, vừa hận vừa nói: “Đều là do hôn quân này.”

Trần Dung khẽ
mím môi, muốn trả lời chàng một câu, cuối cùng lại nhịn xuống.

Lúc này, Vương
Hoằng đi ra vài bước, lướt qua Trần Dung xuống phía đuôi thuyền, cởi xuống một
bầu rượu được trói chặt. Chàng giơ lên bầu rượu kia, ngửa đầu uống một ngụm.

Nghe thấy
tiếng rượu chảy vào trong cổ họng, Trần Dung không nhịn được nói: “Đừng uống
nữa.” Nàng xông lên một bước, cướp bầu rượu, kêu lên: “Đang ở giữa sông, chàng
muốn chết đuối sao?”

Vương Hoằng
mặc nàng đoạt lấy bầu rượu, chàng cũng không nhìn nàng, chỉ xoay người, mím
môi.

Lúc này, giọng
nói thấp mà ôn nhu của Trần Dung truyền đến: “Bệnh của chàng thế nào rồi? Giữa
sông gió lớn, đừng để sức khỏe bị ảnh hưởng.” Dừng một chút, nàng khuyên nhủ:
“Chúng ta trở về đi.”

Nam nhân không
để ý tới nàng.

Trần Dung thấy
chàng cũng không quay đầu lại, giống như hài tử đang hờn dỗi, không khỏi nói
thầm: “Bệnh có khi còn chưa khỏi hết mà… Thật sự là không biết thương chính
mình.”

Nam nhân đưa
lưng về phía nàng vẫn không nhúc nhích.

Trần Dung
trừng mắt nhìn, lúc này, Vương Hoằng hắt xì một cái.

Trần Dung ngẩn
ra, chàng lại hắt xì tiếp hai cái.

Trần Dung vội
vàng tiến lên, nàng kéo ống tay áo chàn, nhỏ nhẹ nói: “Lạnh đúng không? Chúng
ta trở về đi.”

Nam nhân cũng
không quay đầu lại, ngay khi nàng vừa cầm ống tay áo thì lại rút về.

Trần Dung cảm
giác được trong động tác của chàng có sự chần chờ, lại nghe thấy chàng hắt xì
thêm hai cái, vừa tức giận lại có chút buồn cười. Nàng vươn hai tay, vây quanh
chàng, muốn để hắn ấm áp hơn một chút, Trần Dung mềm mại khuyên nhủ: “Thất
lang, gió sông quá lớn, rất dễ bị cảm lạnh.”

Vương Hoằng
không để ý đến.

Trần Dung bất
đắc dĩ, kéo chàng về phía sau. Lần này, lại dễ dàng lôi được chàng đi. Kéo
Vương Hoằng tới ngồi trên tháp được đặt cố định trên thuyền, Trần Dung nhìn
quanh mọi nơi, không thấy xiêm y, đành phải ủ ấm chàng từ sau lưng.

Nam nhân trong
lòng lại hắt xì từng cái một.

Trần Dung cảm
thấy bất an, vội vàng cũng ngồi ở trên tháp, đem đầu của chàng ủ vào trong
lòng. Vừa dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho chàng vừa dùng tay kia chèo thuyền
trở về. Trần Dung nói với giọng thầm oán: “Sao ngay cả hạ nhân cũng không mang
theo chứ?”

Nam nhân không
nói gì, chỉ im lặng nằm ở trong lòng nàng, dưới ánh trăng, đôi mắt nhẹ nhàng
nhắm lại toát ra một chút yếu ớt cùng bất lực.

Trần Dung cúi
đầu xuống, ở giữa hai hàng lông mày nhẹ nhàng in một nụ hôn, vừa hôn, nàng nghĩ
đến chỗ đáng giận của người trước mắt này, không khỏi nói với vẻ tức tối: “Rõ
ràng vừa hư hỏng lại bá đạo, rồi tự cho là mình siêu phàm, cố tình sinh bệnh
giống như hài tử vậy.”

Nam nhân khẽ
cử động, dựa vào trong lòng nàng lên tiếng phản bác: “Danh hào ta còn chưa có,
chưa hề trưởng thành.”

Không biết vì
sao, nghe thấy chàng nói như vậy, Trần Dung lại bật cười. Vừa cười, nàng thật
sự không thể nhịn nổi, tiếng cười càng ngày càng vang.

Đúng lúc này,
Trần Dung dừng cười, nhanh chóng ngẩng đầu lên. Nàng nghe thấy tiếng nước chảy.

Nâng đầu, híp
hai mắt, hướng tới âm thanh truyền đến nhìn lại. Dần dần, ở cuối tầm nhìn, xuất
hiện mấy chiếc thuyền con.

“Có người
đến.”

Trần Dung thấp
giọng nói với Vương Hoằng, mang theo sự cảnh giác.

Vương Hoằng
không trả lời, mà mấy chiếc thuyền con đúng là chèo thẳng tới chỗ nàng.

Trần Dung ngồi
thẳng người, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm những người đó. Trong nháy mắt,
mấy thuyền tới gần, không đợi Trần Dung mở miệng, một tiếng nói to vang lên:
“Là lang quân sao?”

Giọng nói này
có chút quen tai.

Trần Dung đang
suy nghĩ, nam nhân trong lòng nàng đã thản nhiên mở miệng: “Lại đây đi.”

Lời vừa dứt,
vài hán tử đồng thời kêu lên vui mừng: “Là lang quân.” Bọn họ chèo thuyền, chỉ
chốc lát đã nhích lại gần.

Vừa tiếp cận
với thuyền của Trần Dung, Vương Hoằng đã tao nhã đứng lên. Vài thiếu niên vây
quanh, trong lúc Trần Dung đang cảm thấy khó hiểu, bọn họ phủ thêm ngoại bào
cho Vương Hoằng, đỡ chàng đi tới thuyền bên kia.

Vương Hoằng
không hề động, chàng quay đầu lại, chỉ một ngoại bào, ôn nhu nói: “Phủ thêm
đi.” Sau khi đợi Trần Dung khoác áo, chàng mới vươn tay nắm tay nàng, bước tới
con thuyền lớn kia.

Hai người vừa
lại đây, mấy con thuyền đồng thời châm đuốc. Chúng hán tử đem cây đuốc cắm ở đầu
thuyền đuôi thuyền, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có tiếng cây đuốc bùng
cháy vang lên trong trời đêm.

Lúc này Vương
Hoằng thản nhiên tươi cười, ánh mắt sáng trong, trong cử chỉ lộ ra lão luyện
cùng cơ trí, mà quan trọng hơn là cũng không thấy hắt xì một cái nào… Trần Dung
có chút hồ nghi liếc mắt một cái, nhưng nghĩ nam nhân này kiêu ngạo như vậy,
chắc sẽ không ở trước mặt mình dùng kỹ xảo nhỏ này nên không để tâm đến nữa.

Vài tráng hán
đồng thời dùng lực, thuyền lớn lao đi rất nhanh, tạo nên bọt nước trắng xóa,
kéo dài đến chân trời.

Trong lúc đó,
Trần Dung đang ngắm phong cảnh đột nhiên kêu lên: “Đi nhầm rồi.”

Nàng nói với
nhóm tráng hán: “Đi nhầm hướng rồi.”

Kiến Khang là
ở phía đông nam, theo hướng chòm sao bắc đẩu là được, nhưng con thuyền này lại
hướng tới phía tây bắc.

Dưới tiếng kêu
của Trần Dung, mọi người lại chỉ mắt điếc tai ngơ.

Trần Dung ngẩn
ra, quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, dưới ánh lửa, gương mặt chàng tuấn dật
cao quý, Trần Dung kêu lên: “Thật sự đi nhầm hướng rồi mà.” Nàng chỉ lên bầu
trời, nói: “Xem đi, chòm sao bắc đẩu ở bên kia, chúng ta hẳn là phải đi về phía
ngược lại mới có thể trở về Kiến Khang.”

Kiếp trước,
nàng vẫn thường đi theo Nhiễm Mẫn bôn ba. Nhiễm Mẫn là tướng quân, tinh thông
tinh tượng, Trần Dung cùng y có tiếng nói chung, cũng biết một hai với tri thức
cơ bản này. Có thể nói, so với đại đa số quý tộc trong thành Kiến Khang nàng
học rộng hiểu nhiều hơn hẳn.

Có lẽ là ánh
mắt của nàng quá mức chân thành, ngữ khí quá mức tự tin, Vương Hoằng từ từ quay
đầu lại.

Hai mắt chàng
sáng trong, như băng tuyết cao phong lẳng lặng nhìn nàng.

Chàng mỉm
cười, lấy một tư thái ung dung đẹp đẽ của quý tộc thượng đẳng, nhìn Trần Dung,
nói: “Không đi nhầm đâu.”

Trong ánh mắt
mở lớn của Trần Dung, chàng tao nhã tiếp lời: “Chúng ta không trở về Kiến
Khang.”

Dứt lời, chàng
quay đầu đi chỗ khác.

Trần Dung kinh
ngạc, nàng khẽ hỏi: “Cái gì?” Cắn môi, nàng lại hỏi: “Chàng, vừa rồi chàng nói
cái gì?”

Vương Hoằng
vươn tay cầm một chén rượu trên tháp, đưa đến trước mặt Trần Dung, thản nhiên,
không chút để ý cười nói: “Đừng kinh hoảng, đêm nay chúng ta không trở về Kiến
Khang.”

“Vậy đang đi
đâu?”

Trần Dung hơi
nghiêng người về phía trước, áp chế lửa giận mà hỏi… Lúc này nàng căn bản không
phát hiện, chính mình đối loại cao quý tao nhã làm ra vẻ ta đây đã không còn có
cảm giác. Rốt cục nàng đã không hề cảm thấy bản thân hèn mọn, rốt cục không vì
một ánh mắt của người khác mà cúi đầu, một câu nói của người khác mà ngay cả
miệng cũng không dám mở.

Nàng không chú
ý tới, nhưng Vương Hoằng lại chú ý tới.

Chàng lẳng
lặng nhìn Trần Dung đang tức giận, cong khóe miệng rồi nói: “Đi Nam Dương.” Sau
đó, chàng nhỏ nhẹ nói: “Phương hướng hiện tại chúng ta đi là thành Nam Dương.
Đi hết đường thủy, có xe ngựa đang chờ.”

Trần Dung
không muốn tốn hơi thừa lời, cả giận hỏi lại: “Chàng nói cái gì?” Giọng của
nàng bởi vì tức giận mà run rẩy: “Đang đi Nam Dương sao? Ai muốn cùng đi với
chàng đến Nam Dương?” Nàng cất cao giọng, nhịn không được kêu lên: “Vương Thất
lang, chàng nói rõ cho ta biết, khi nào thì ta đồng ý với chàng đi Nam Dương
chứ?”

Trong đôi mắt
mở to của nàng, Vương Hoằng nhấp một ngụm rượu. Thấy chàng thật lâu không đáp,
Trần Dung giận dữ, vươn tay đoạt lấy chén rượu của chàng.

Chén rượu bị
đoạt đi, Vương Hoằng cũng không để ý, chàng ngả người về phía sau, lẳng lặng
nhìn trăng sáng trên trời, trả lời: “Người như bệ hạ, ta hiểu rất rõ.”

Thật không ngờ
chàng lại nhắc tới hoàng đế, Trần Dung không khỏi đè lại lửa giận, lắng nghe
tiếp.

Trong ánh mắt
của nàng, Vương Hoằng nói: “Người như hắn làm việc thường hay xúc động, khi xúc
động, chỉ hận không thể lập tức hoàn thành việc đó. Hắn cũng không tính xa điều
gì, bất luận kẻ nào việc nào qua một hai tháng, sẽ đá sang một góc.”

Chàng chuyển
sang nhìn Trần Dung, dưới ánh trăng, ánh mắt sáng trong hàm chứa ý cười: “A
Dung không hiểu sao? Hắn hiện tại đối với chuyện của nàng quan tâm quá nhiều.
Ta muốn mang theo nàng đến Nam Dương tránh nạn, qua một hai tháng rồi trở về.”

Trần Dung chán
nản.

Vương Hoằng
nhìn Trần Dung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cười khiến đôi mắt cong
thành hình vầng trăng non.

Trừng mắt nhìn
tươi cười của chàng, Trần Dung vừa tức vừa hận, nàng cũng không muốn tốn hơi
thừa lời, rốt cuộc khống chế không được, vội lao tới bóp cổ chàng.

Nói cũng kỳ
quái, nàng vừa xông lên, chế trụ chỗ yếu hại của chàng, bọn đại hán dường như
không nhìn thấy, chẳng những mặc kệ, cả đám còn quay đầu đi.

Trần Dung khép
mười ngón tay, cắn chặt răng, Vương Hoằng bỗng hắt xì liên tiếp.

Trần Dung đang
tức hận, nàng nghiến răng nghiến lợi quát: “Đừng giả bộ, ta không bị mắc lừa
nữa đâu.”

Trả lời nàng
vẫn là tiếng hắt xì kia.

Bất tri bất
giác, Trần Dung thả lỏng tay, cúi đầu nhìn lại chàng.

Nào biết nàng
vừa mới cúi đầu, nam nhân bên dưới liền cất tiếng cười to. Chàng cười run cả
người, đến mức bị nghẹn ho khan.

Ngay cả khi
cất giọng nói cũng mang theo ý cười: “A Dung quả nhiên yêu ta sâu đậm vô cùng.”

Trần Dung hận,
cúi đầu, cắn vào gáy chàng, vừa mới tiếp cận thì nghe thấy nam nhân cười nói:
“Này, đừng kề sát bên này, lần trước vết thương nàng cắn trên vai ta, ta phải
giải thích hơn nửa ngày, lần này mà cắn lỗ tai, ta sẽ không có lí do để thoái
thác đâu.”

Trần Dung giận
dữ, nàng thở hổn hển, nhịn không được kêu lên: “Ta không muốn đùa giỡn với
chàng.” Nàng đẩy mạnh chàng một cái, đưa lưng về phía chàng. Bởi vì quá mức tức
giận, hốc mắt của nàng trở nên đỏ ửng.

Lúc này, trên
lưng nàng ấm áp, chính là nam nhân vươn cánh tay ôm nàng. Chàng ôm sát nàng,
cằm gác lên mái tóc nàng, cất giọng khuyên nhủ ôn nhu: “A Dung cần gì tức giận
như vậy?” Chàng khẽ cười: “Nàng đó, rất cố chấp, rõ ràng yêu ta, vậy mà còn
buồn bực, rõ ràng biết không thể trốn khỏi ta, còn muốn giãy dụa.”

Chàng ôm phần
lưng nàng, mềm mại than thở: “Ta thật sự không thích hôn quân này, hắn quản
trời hay gì thì ta cũng không để ý, dựa vào cái gì hắn lại cảm thấy hứng thú
với chuyện của nàng? Nếu còn ban thưởng mĩ thiếu niên cho nàng nữa, một ngày
nào đó ta nổi cơn tức, ta sẽ giết chết hôn quân thích xen vào việc của người
khác này.”

Trần Dung lúc
này mới biết, hóa ra chàng để tâm vì chuyện này. Lập tức vừa muốn cười lại vẫn
cảm thấy tức giận.

Trong nháy
mắt, Trần Dung thầm nghĩ: Nếu bệ hạ không nhớ đến ta nữa thì cũng là chuyện
tốt. Ít nhất, hắn cũng sẽ không tâm huyết dâng trào thu hồi ban thưởng… Đối với
hoàng đế, nàng vẫn sợ hắn hỉ nộ vô thường, hôm nay ở chung với hắn, nàng chảy
mồ hôi lạnh toàn thân mấy lần, cảm giác sợ hãi gần vua như gần cọp này đã cắm
rễ vào tim.

Nói đến nói
đi, nay ván đã đóng thuyền, tức giận cũng không có tác dụng gì.

Trần Dung nghĩ
nghĩ, áp chế lửa giận.

Nàng vươn tay
ngăn tay của nam nhân đặt bên eo nhỏ, hỏi: “Thật sự là đến Nam Dương ư?”

“Tất nhiên.”
Chàng trả lời nàng với vẻ lười biếng: “Có điều thỏ khôn có ba cái hang, ta đã
mua một ít điền sản cửa hàng ở đó.”

Không biết vì
sao, Trần Dung nghe nói như thế, đột nhiên cảm thấy hơi rét run.

Vương Hoằng
mỉm cười nhìn chằm chằm Trần Dung ngồi thẳng lưng, tiếp tục nói: “Nay người Hồ
đã dời mục tiêu, thành Nam Dương đã là nơi an toàn, đến xem thử cày bừa vụ xuân
thế nào.”

Chàng dựa sát
vào Trần Dung, hướng tới lỗ tai nàng thổi một hơi, khẽ cười nói: “Khanh khanh
đồng ý không?”

Trần Dung
không để ý đến chàng.

Lúc này, nam
nhân phía sau thở dài một tiếng, thì thào nói: “Ở Kiến Khang tích trữ chút châu
báu, đây là cái hang thứ hai. Vậy cái hang thứ ba, nên đào ở đâu mới tốt đây?”

Chàng chuyển
sang nhìn Trần Dung, ý cười trong suốt: “Khanh khanh cảm thấy cái hang thứ ba
nên đào ở đâu?”

Trần Dung bình
thản đáp: “Ta không biết.”

Nam nhân vuốt
eo nhỏ của nàng, nói thẳng: “Cũng không có cách nào khác. Điền sản ở Nam Dương
có thể ghi dưới danh nghĩa một người khác, thôn trang ở Kiến Khang có thể ghi
dưới danh nghĩa của bằng hữu, cái hang thứ ba nên ghi dưới danh nghĩa của ai
cho đảm bảo đây?”

Nói tới đây,
chàng lại nhìn Trần Dung hỏi: “Khanh khanh cảm thấy ghi dưới danh nghĩa của ai
cho thỏa đáng?”

Trần Dung khẽ
mím môi, thản nhiên trả lời: “Ta không biết.”

Vương Hoằng ha
hả cười, nói: “Khanh khanh thực không trí tuệ, đúng là cái gì cũng không biết.”

Trần Dung đột
nhiên bật cười.

Nàng ngoái đầu
nhìn chàng, lúm đồng tiền như hoa vô cùng yêu diễm, giọng nói lại mềm mại mĩ
đãng: “Thất lang thật là, chàng là danh sĩ nổi danh trong thiên hạ… vậy mà lại
quan tâm tới tiền tài như vậy, sẽ không sợ ảnh hưởng đến thanh danh sao?”

Vương Hoằng
cười để lộ hàm răng trắng tinh, chàng cười tủm tỉm rồi nói: “A Dung cũng không
biết… Đại trượng phu không lo thành lo bại chỉ có nắm giữ hết thảy trong tay,
nhìn xem mọi thứ rõ ràng, mới có thể khi cần ứng biến thì thong dong xử sự, mới
có thể muốn tiến thì tiến, muốn lùi thì lùi, không sợ ai, cũng không sợ việc
gì. Đây cũng là phong độ của danh sĩ.”

Hai tay chàng
thu lại, buông Trần Dung ra, nhìn lên trăng sáng trên bầu trời, cười vân đạm
phong khinh: “Minh nguyệt, giai nhân đều ở đây, A Dung, vì vi phu tấu một khúc
đi.”

Lời của chàng
vừa thốt ra, một tráng sĩ ôm cầm đặt trước mặt Trần Dung.

Trần Dung đang
tức giận với Vương Hoằng, lập tức bướng bỉnh trả lời: “Không có tâm tình, không
muốn.”

Vương Hoằng
lại không hề tức giận, chàng thản nhiên cười nói: “Khanh khanh không có tâm
tình, tâm tình của vi phu lại rất tốt.”

Dứt lời, chàng
ngồi thẳng dậy, tiếp nhận cầm tráng sĩ đưa, ngón tay thon dài lướt qua, tiếng
đàn bắt đầu truyền đãng.

Chính như lời
chàng nói, tiếng đàn của chàng tràn ngập thản nhiên tự tại, còn có một chút đắc
ý dào dạt.

Trần Dung lắng
nghe, thật sự nhịn không được, quay đầu hung hăng liếc chàng một cái.

Vương Hoằng
như không nhìn thấy.

Chàng cúi mi
liễm mục, gương mặt tuấn dật thanh hoa, vừa cao quý, lại thoát trần. Hai tròng
mắt trong sáng dường như không hề nhiễm một hạt bụi.

Giống như bị
gương mặt chàng thu mất linh hồn, mấy con đom đóm bay tới gần, múa xung quanh
bàn tay của chàng.

Lúc này, một
tráng sĩ nhẹ giọng nói: “A, đã trễ thế này, sao cũng có thuyền?”

Trần Dung quay
đầu nhìn lại, quả nhiên, ở một khúc sông khác có một vài ánh đèn đuốc, tập
trung nhìn kỹ thì cũng là một chiếc thuyền con.

Tiếng đàn thản
nhiên truyền ra.

Đột nhiên,
trong thuyền con kia truyền đến một giọng nói trong trẻo, trung khí mười phần:
“Ẩn sĩ phương nào mà tấu cầm vào lúc này? Minh nguyệt thanh phong như vậy, sao
lại đàn tiếng đàn dào dạt như thế, hơi có chút lỗ mãng?”

Trong đêm
khuya tĩnh lặng, giọng nói kia vang lên rất to.

Vương Hoằng
cũng không thèm nâng mắt, chàng thu hai tay, tiếng đàn dừng lại.

Không chút để
ý ngẩng đầu lên, Vương Hoằng khẽ cười trả lời: “Vị quân tử này thật bất công.
Mỹ nhân trong lòng, vui mừng được như ý nguyện, tất nhiên là tiếng đàn dào dạt,
khinh duyệt phiêu nhiên.”

Câu trả lời
của chàng vừa thốt ra, người nọ đầu tiên là ngẩn người, đảo mắt lại cười ha hả.

Báo cáo nội dung xấu