Mị Công Khanh - Chương 195 + 196

Chương 195: Tứ hôn

Xe ngựa của
Trần Dung quay về chỗ cư ngụ của Vương Hoằng. Vừa mới bước vào sân, nàng nhìn
thấy lang quân như người trong tranh đang nghiêng người dựa vào tháp kia.

Trần Dung vừa
thấy chàng, ánh mắt híp lại, tươi cười đầy mặt. Nàng vội vàng xuống xe ngựa,
vội vàng chạy về phía chàng.

Chạy đến phía
sau, Trần Dung vui mừng gọi: “Thất lang, Thất lang.” Nàng cười khanh khách, cố
ngăn cảm giác đắc ý thấp giọng nói: “Ta thành công rồi, những người đó hẳn sẽ
không chỉa miệng nói bậy ta nữa.”

Nàng nghiêng
đầu, hai mắt cong thành một đường, chờ Vương Hoằng khen ngợi.

Vương Hoằng
chậm rãi quay đầu.

Ánh mắt chàng
trong suốt nhìn nàng, rót rượu đặt trước mặt nàng, Vương Hoằng cười, thấp giọng
nói ôn nhu: “Tô Cánh thế nào?”

Tô Cánh?

Đầu tiên Trần
Dung ngẩn ra, đảo mắt miệng nàng cong lên, nhịn cười nói: “Người đó ư, ta không
thấy rõ, hắn…”

Nàng nói còn
chưa xong, Vương Hoằng gật đầu, chàng tao nhã đặt chén rượu xuống, cười yếu ớt
nói: “Vậy là tốt rồi… Vừa rồi hắn bị người đánh hôn mê, tối hôm nay, hắn sẽ
xuất hiện ở trên giường của Cửu công chúa.” Liếc nhìn Trần Dung, chàng liếc
xéo, mang theo mị ý: “Ta nghe lời A Dung, mười người đều đưa cho Cửu công chúa
thì nàng ta có lợi quá rồi. Bởi vậy, bốn kẻ có chí hướng một chút ta cho Cửu
công chúa, sáu người khác thì ta đưa đến giường của Tạ thị A Bích. Ừm, tối hôm
nay, hai người Vương Cổ cùng Tạ Bích hẳn là sẽ thảo luận ở trong khuê phong của
Tạ Bích, nếu giữa bọn họ lại có thêm mấy người, cuộc vui sẽ rất thú vị.”

Trần Dung lắng
nghe, hai mắt mở lớn, miệng cũng há to.

Trong đầu nàng
hiện lên cảnh tượng đã chứng kiến trên đường ngày ấy. Tạ thị A Bích kia rõ ràng
là một nữ lang kiêu ngạo, việc này?

Nàng ngẩn ngơ,
nói với giọng ôn nhu: “Làm như vậy, có thể ảnh hưởng đến chàng hay không?” Nàng
lao tới trước mặt chàng, ngửa đầu nhìn chàng, hỏi: “Có thể khiến Tạ thị trả thù
hay không?”

“Tạ thị trả
thù?”

Hai mắt Vương
Hoằng híp lại, tươi cười vô cùng tao nhã: “Vương Hoằng ta rất dễ bị bắt nạt
sao? Nếu dám can đảm bắt nạt ta, tất nhiên Vương Thất lang ta cũng sẽ trả thù
lại.”

Trần Dung nhẹ
giọng hỏi: “Không có gì phải lo lắng chứ?”

Vương Hoằng
nhìn nàng chăm chú, chậm rãi gật đầu, khẽ cười: “Đừng lo.”

Nhận được lời
này của chàng, Trần Dung thở dài nhẹ nhõm, nàng nghiêng đầu nghĩ: Ta thật sự là
hồ đồ, Tạ Bích cùng Vương Cổ thâu hoan, Thất lang cũng biết, còn ra vào khuê
phòng nhà người ta như chính sảnh của nhà mình, thậm chí chuẩn bị đưa sáu người
lên giường của bọn họ… Thế lực của chàng lớn tới đâu, cần gì phải lo lắng chứ?

Nàng suy nghĩ
cẩn thận điểm ấy, không khỏi khanh khách nở nụ cười: “Vậy chẳng phải ngày mai
sẽ rất náo nhiệt sao?” Tròng mắt Trần Dung vừa chuyển, lại nói: “Đáng tiếc, mọi
người vừa đoán sẽ biết việc này là do chàng làm.”

“Cũng không
hẳn, ta chỉ là một người cô độc, sao có năng lực làm như thế? Nói không chừng
là có người thấy ta ngã ngựa, mượn chuyện này để hãm hại ta.” Giọng nói Vương
Hoằng thản nhiên truyền đến.

Trần Dung quay
đầu nhìn lại chàng. Nhìn chàng, đảo mắt nàng lại bật cười: “Đúng, đúng là có
người chuẩn bị bỏ đá xuống giếng, đuổi tận giết tuyệt. Có điều nghĩ thì nghĩ
vậy, chỉ sợ những người thích Thất lang, tôn sùng Thất lang, trông mong vào
Thất lang sẽ không chấp nhận để sự việc này tồn tại.”

Lời vừa dứt,
Vương Hoằng mở to mắt nhìn nàng, vươn ngón giữa nhẹ nhàng lướt qua trước môi,
chàng nâng tay nàng nói: “Đi dạo một chút đi.”

Trần Dung vui
vẻ vươn tay, vòng qua tay chàng.

Đi được vài
bước, Trần Dung nói liên miên: “Thất lang, ở trong mộng ta nhìn thấy Đại huynh
sẽ chết vì bệnh tật vào một tháng sau. Nhưng mà cũng không phải ta tận mắt nhìn
thấy, là Đại tẩu kia nói cho ta biết. Chàng đã mời đại phu đến khám cho huynh
ấy, đại phu nói huynh ấy khỏe mạnh, không có bệnh tật gì. Ta đã sai hai người
trông chừng Đại huynh, đề phòng huynh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Nàng còn nói
thêm: “Hôm qua bệ hạ còn hàn huyên với ta về chàng.” Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý của
hoàng đế vào tối hôm qua, Trần Dung cảm thấy buồn cười. Dưới ánh nhìn chăm chú
của Vương Hoằng, nàng khanh khách cười kể lại đối thoại giữa nàng và hoàng đế.

Nói xong miêu
tả “Ảo não, tức giận nghẹn ở trong lòng”, Vương Hoằng cười lạnh một tiếng, nói:
“Ta không có.”

Chàng khẽ
nhếch môi, lạnh lùng nói: “Về sau không được nói những lời thế này nữa.”

Trần Dung cao
giọng đáp: “Vâng.” Một chữ thốt ra, nàng lại tiếp tục nở nụ cười.

Thời gian bay
nhanh, đảo mắt một ngày trôi qua.

Ngày hôm sau,
Trần Dung thức dậy rất sớm, nàng ngồi ở trong sân, phái bốn tỳ nữ đi thám thính
phong vân biến hóa ở bên ngoài.

Chỉ chốc lát,
một chiếc xe ngựa chạy vào trong phủ.

Xe ngựa kia
xông thẳng vào, khi đi qua cổng vòm, nó vẫn không dừng lại, mà tiến quân thần
tốc.

Trong nháy
mắt, xe ngựa ngừng lại trong sân. Rèm xe không được vén lên, một giọng nói lạnh
lẽo mà êm tai của Tạ Hạc Đình vang lên trong xe ngựa: “Vương Hoằng, đi ra”

Tiếng quát
thanh triệt truyền đến, Trần Dung cả kinh, vội vàng bước ra.

Nàng vừa mới
đi ra, Tạ Hạc Đình thả người nhảy xuống xe ngựa, dài thân ngọc lập đứng ở nơi
đó, nhìn chằm chằm phía sau Trần Dung: “Tên tặc mặt cười kia đâu?”

Trần Dung trả
lời: “Lang quân Tạ gia tới quá trễ, Thất lang xuất môn rồi.”

“Xuất môn? Là
muốn tránh họa sao?” Hắn nhìn Trần Dung chăm chú, cười lạnh: “Tên tặc kia làm
chuyện tốt, vậy mà trốn chạy cũng nhanh thật.”

Sao Trần Dung
có thể để người khác chỉ trích Vương Hoằng? Lập tức nàng nhăn mày liễu, không
khỏi hờn giận nói: “Lang quân Tạ gia, có đạo lý đăng môn mắng chửi người sao?”

Tạ Hạc Đình
ngẩng đầu lên, hắn lạnh lùng nói: “Vậy nàng phải hỏi một câu xem tên tặc mặt
cười kia đã làm chuyện gì?” Hắn cắn răng một cái, quát: “Tô Cánh chỉ nói với
nàng một câu, hắn đã đưa đệ ấy đến chỗ dơ bẩn kia, sao tên tặc mặt cười này lại
có thể nhỏ nhen đến thế.”

Đã xảy ra rồi
sao?

Tim Trần Dung
đập thót một cái, làm ra vẻ kinh ngạc kêu lên: “Ngài nói cái gì?”

Tạ Hạc Đình tà
nghễ liếc nàng, lạnh lùng giải thích: “Nàng chưa biết sao? Vương Thất lang đố
kỵ nên đưa Tô Cánh cho Cửu công chúa. Loại sự tình này, chẳng lẽ nàng không
biết chút gì?”

Ngữ khí lạnh
như băng rất xứng với khí thế bức người của hắn, khiến cho người ta không tự
chủ được mà chột dạ.

Trần Dung cũng
cảm thấy như vậy.

Nàng cắn môi,
hơi rủ mắt, cười yếu ớt nói: “Lang quân Tạ gia quá nóng vội, sao ngài biết
chuyện này do Thất lang gây nên?”

“Phi –”

Tạ Hạc Đình
thối một ngụm, lạnh lùng nói: “Thế nhân không biết rõ Vương Thất lang, nhưng ta
biết. Ngày xưa hắn mua danh chuộc tiếng, làm việc còn có chút bận tâm. Hiện tại
thật sự vô pháp vô thiên.” Hắn nhìn Trần Dung chăm chú, cất cao giọng quát:
“Chuyện ta giao hảo với Tô Cánh, nàng chưa từng nói cho tên tặc mặt cười kia
nghe đúng không?” Câu này không phải hỏi, mà là khẳng định.

Dưới sự ép hỏi
của hắn, Trần Dung ngây ngốc gật đầu.

Tạ Hạc Đình hừ
mạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Với năng lực của tên tặc kia, ngay cả ngươi không
nói, hắn cũng biết. Với tài trí của hắn sẽ có trăm ngàn loại biện pháp giải
quyết việc này, nhưng hắn lại không cho ta mặt mũi như thế, thật đúng là không
kiêng nể gì.”

Nói tới đây,
hắn lấy ra một khối vải màu vàng từ trong tay áo ra, ném về phía Trần Dung, khi
Trần Dung vừa vội vàng tiếp nhận, hắn lạnh lùng nói: “Ta đã xin bệ hạ ra thánh
chỉ, nửa tháng sau, sẽ để Quang Lộc đại phu cùng Tô Cánh thành hôn.”

Trần Dung vừa
mới tiếp nhận thánh chỉ, nghe thấy thế cảm thấy như long trời nổ đất. Nàng há
miệng, vẫn không nhúc nhích trừng mắt nhìn Tạ Hạc Đình, không thể thốt nên lời.

Tạ Hạc Đình
cũng không chờ nàng phản ứng lại, vung ống tay áo, thả người nhảy lên xe ngựa.
Khi xe ngựa quay đầu, giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên: “Nói cho Vương
Hoằng kia, nếu hắn dám ám sát, ta sẽ xé bỏ mặt nạ giả mù sa mưa của hắn.”

Bỏ lại một câu
này, Tạ Hạc Đình nghênh ngang rời đi.

Đến khi Tạ Hạc
Đình đi thật xa, Trần Dung mới phản ứng lại. Nàng tức giận đến mức gương mặt đỏ
bừng, hướng tới chiếc xe ngựa kia cất giọng căm hận mắng mỏ: “Tạ Hạc Đình, ngài
coi Trần thị A Dung ta là người nào?”

Khi nàng cho
rằng hắn không nghe thấy, mà có nghe thấy thì cũng không trả lời thì giọng nói
lạnh lùng của Tạ Hạc Đình lại truyền đến: “Vì nàng là nữ nhân của Vương Hoằng,
hắn làm cho ta không thoải mái, ta sẽ khiến cho hắn không thoải mái.”

Trần Dung mở
to mắt nhìn xe ngựa kia, nhất thời cũng không biết có nên đuổi theo, vung một
roi đánh vào gương mặt lạnh băng kia hay không.

Trong lúc Trần
Dung đang phẫn nộ, Vương Hoằng vẫn chưa trở về. Mà trên đường phố bên ngoài
càng ngày càng náo nhiệt.

Nghe thấy từng
đợt tiếng ồn ào, Trần Dung đợi mãi mà chưa thấy nhóm tỳ nữ trở về, rồi lại cảm
thấy phiền chán không thôi đối với chuyện bị tứ hôn, liền cắn răng, thay đổi
nam trang, đội đấu lạp, mang theo hai hộ vệ không ngồi xe ngựa mà đi thẳng ra
bên ngoài.

Vừa bước trên
đường phố, Trần Dung phát hiện hôm nay náo nhiệt hơn so với bình thường, thường
thì xe ngựa chiếm đa số, hiện tại người đi đường như nước chảy. Nếu không phải
nàng thông minh đi bộ xuất hành, ngồi xe ngựa sẽ không thể di chuyển nổi.

Đi một lúc,
nàng nhìn thấy một hán tử thao thao bất tuyệt nói năng, nàng vội vàng tiến lên,
thi lễ với người nọ, cất giọng khàn khàn hỏi: “Các hạ, đã xảy ra chuyện gì, sao
lại náo nhiệt như thế?”

Hán tử kia
nhìn nàng, lộ ra hàm răng vàng nói: “Ngươi không biết sao?” Hắn nói với vẻ hào
hứng: “Chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không biết sao?”

Trần Dung
thành thực lắc đầu.

Hán tử kia
cười cười, vuốt chòm râu lưa thưa nói: “Vậy ngươi có biết Trần thị A Dung, đạo
cô phong lưu được bệ hạ phong làm Quang Lộc đại phu hay không?”

Sao lại liên
quan đến nàng?

Trần Dung cảm
thấy rối loạn, nàng vội vàng gật đầu, nói: “Biết. Nàng ta làm sao vậy?”

“Nàng ta ư,
không phải đám người đang truyền lời đồn đài nàng ta bị người Hồ làm nhục sao?
Sai lầm rồi, nàng ta không hề bị làm nhục. Con bà nó, phụ nhân này còn xinh đẹp
hơn Âm Lệ Hoa, sao người Hồ lại bỏ qua chứ? Ta nói cho ngươi biết, phụ nhân này
đúng là rất xinh đẹp, chậc chậc, diễm lệ trời sinh, thật là họa thủy bậc nhất.
Nếu không phải vì nàng, Vương Thất lang giống như thần tiên cần gì phải chống
đối, thà rằng vứt bỏ tiền đồ cũng muốn có được nàng?”

Thấy Trần Dung
lắng nghe kiên nhẫn, hán tử kia đắc ý nói tiếp: “Nhưng mà nói đi nói lại, Vương
Thất lang cũng không phải hoàng tử hoàng tôn. Chính hắn cũng nói, địa vị của
tộc trưởng Vương thị là một khối thịt thối, bản thân hắn thích mỹ nhân không
thích quyền vị, thực không coi ai ra gì.”

Nghe đến đó,
Trần Dung cảm thấy không kiên nhẫn, nàng thúc giục: “Nói tới chính sự đi.”

Hán tử kia
trừng nhìn nàng, nói: “Đây là chính sự mà.”

Không thể nào?

Trần Dung cũng
mở to mắt nhìn hắn.

Lúc này, bên
cạnh có người nói xen vào: “Nói đến Vương Thất lang kia, thật đúng là đáng
tiếc. Hắn dựa vào khoảng một hai nghìn người mà có thể cứu Quang Lộc đại phu
khỏi tay Mộ Dung Khác có thiên quân vạn mã. Thật là trí dũng vô song. Người như
vậy không làm việc cho triều đình, không vì tính mạng của chúng sinh, thật
khiến cho người ta buồn bực.”

Nghe đến đó,
Trần Dung càng không kiên nhẫn.

Cũng chính vào
lúc này, phía trước truyền đến tiếng ồn ào, một giọng nói vang dội vang lên:
“Xảy ra việc lớn rồi!”

Chương 196: Cái chết của Trần Dung?

Trong lúc mọi
người đồng thời quay đầu, người nọ hô to gọi nhỏ: “Dòng dõi Vương Tạ quả nhiên
phong lưu vô cùng.” Vừa nghe thấy người này nhắc tới dòng dõi Vương Tạ, mọi
người tề đều nhìn về phía hắn.

Bị vây ở chính
giữa, người nọ đắc ý kêu lên: “Các ngươi đoán bọn họ phong lưu thế nào đây? Ha
ha. Tạ thị A Bích cùng lang quân Vương Cổ kia còn lôi sáu mĩ thiếu niên lên
giường vui đùa, bị người ta đúng lúc bắt gặp.”

Lời này vừa
thốt ra, mọi người nhao nhao nghị luận. Đây vốn là thế đạo phong lưu hoang
đường, quý tộc cũng thế, hoàng thất cũng thế, làm chuyện phong lưu trước mặt
công chúng là chuyện tầm thường. Nhưng mà thế gia Vương Tạ lại không giống như
thế, hại đại thế gia này, mỗi một đệ tử đều có tập thơ truyền lưu hậu thế, bọn
họ tham gia tụ hội, đều thể hiện tài năng, để thế nhân chiêm ngưỡng cầm kỳ thư
họa. Mà bọn họ có khí khái thanh nhã, cộng thêm tài hoa khiến người ta chú ý.

Cho nên, trong
quý tộc khác không thiếu chuyện phong lưu, nhưng với hai nhà này lại là chuyện
hiếm lạ. Huống chi, việc hôn ước giữa Tạ thị A Bích cùng Vương Hoằng và Vương
Cổ lại là điểm nóng trong đàm luận của mọi người.

Trong tiếng ồ
ào, mọi người đều cười vang. Một người kêu lên: “Lại có chuyện kỳ diệu như vậy
sao? Trách không được Vương Thất lang không cần nàng ta.”

Tiếng kêu của
người này nhắc nhở mọi người. Tiếng nghị luận càng vang vọng: “Đúng vậy đúng
vậy.”

“Tạ thị A Bích
cùng Vương Cổ thật đúng là một đôi phong lưu khoái hoạt.”

“Ha ha, hơn
phân nửa Vương Thất lang đã biết Tạ thị A Bích là người phong lưu vì thế mới
thành toàn cho nàng ta cùng Vương Cổ.”

Trong tiếng
kêu liên tiếp, mấy người truyền bá tin tức không hẹn mà cùng phong tỏa thông
tin mỹ thiếu niên mà Tạ thị A Bích cùng Vương Cổ cùng nhau phong lưu khoái hoạt
vốn là những người hoàng đế ban cho Trần Dung.

… Sau khi cứu
Trần Dung ra khỏi tay Mộ Dung Khác, thanh danh của Vương Hoằng được lan truyền
trong dân gian với tốc độ mà các quý tộc khó có thể tưởng tượng nổi. Nhóm dân
chúng sẽ không như hủ nho mà chê trách Vương Hoằng trọng sắc đẹp mà khinh đại
nghĩa. Cho dù trong lòng có chút phê bình kín đáo, nhưng đối với bọn họ mà nói,
tin tức quan trọng nhất là, Vương Hoằng có thể đánh bại quân thần cường đại
nhất trong người Hồ, vậy thì chàng có thể cứu trị thiên hạ này.

Vì thế, theo
bản năng, bọn họ muốn bảo hộ Vương Hoằng cùng Trần Dung mà chàng yêu thương.

Đúng lúc này,
một người hét lớn: “Không chỉ thế đâu, nghe nói Cửu công chúa kia cũng bị người
ta bắt gặp đang hoan lạc cùng với ba thiếu niên, vô cùng phong lưu khoái hoạt.”

Lúc này đây
tiếng người nói ồn ào, giọng của hắn tuy lớn, nhưng rất nhanh câu nói đã bị
chìm nghỉm… Công chúa ngủ cùng với mấy nam nhân, đâu phải là điều gì kỳ lạ?
Trong trăm năm nay, trong đám công chúa, có ai mà chưa từng làm việc này?

Trong tiếng
cười, tiếng ồn ào, mọi người còn đang đàm luận về việc phong lưu của Tạ Bích
cùng Vương Cổ, càng lan truyền càng thái quá.

Trần Dung lắng
nghe một hồi, dần dần nở nụ cười: Theo lời đồn đãi này, hình tượng của Vương
Hoằng hoàn toàn trở nên chính trực. Ngẫu nhiên có mấy người nói ra lai lịch của
sáu mĩ thiếu niên kia cũng rất nhanh sẽ bị chìm nghỉm. Xem ra, nhóm thứ dân
hoàn toàn nghiêng về phía Vương Hoằng, tất cả đều đang giễu cợt gièm pha Tạ
Bích cùng Vương Cổ.

Nàng mang theo
hộ vệ đứng trong đám đông một canh giờ, lắng nghe lời đồn đãi từ từ lan truyền.
Được một lúc, nàng quay đầu nói: “Chúng ta trở về đi.”

“Vâng.”

Ba người đi về
phủ đệ của Vương Hoằng. Vừa mới đi đến ngõ nhỏ để trở về phủ, một tiếng gọi đột
nhiên truyền đến: “Trần thị A Dung.”

Tiếng gọi này
vô cùng quen thuộc.

Trần Dung quay
đầu lại.

Chỉ thấy ở một
góc tối có một chiếc xe ngựa đỗ ở đó. Giờ phút này, một nữ tử đang vén rèm bước
xuống xe ngựa, đi về phía nàng.

Khuôn mặt của
nữ tử này tú nhã, nhưng tóc lại hơi rối, thường phục cũng bị xé rách một ít.
Đối với các quý tộc chú trọng dung nhan mà nói, nàng ta hiện tại rất lôi thôi.

Nữ tử này
chính là Cửu công chúa.

Vừa thấy nàng
ta, theo bản năng Trần Dung nhìn về phía sau, thấy bên xe ngựa chỉ có một hộ vệ
đứng đó, nàng mới thở dài một hơi. Giống như Trần Dung, hai hộ vệ đi theo cũng
thở dài nhẹ nhõm.

Cửu công chúa
đi tới trước mặt Trần Dung.

Nàng ta ngẩng
đầu, nghiêm túc nhìn Trần Dung. Ánh mắt này thật sự nghiêm túc hơn nhiều so với
mỗi một lần gặp trước.

Nhìn thẳng
Trần Dung, Cửu công chúa nghiêm mặt hỏi: “Là chàng làm, đúng hay không?”

Trần Dung ngẩn
ra.

Cửu công chúa
nhìn thẳng hai mắt nàng, còn nói thêm: “Ta biết chàng làm ra loại sự tình này,
ngươi không cần phải giấu giếm.”

Trần Dung chớp
mắt, hỏi với vẻ nghi hoặc khó hiểu: “Công chúa đang nói cái gì vậy?”

Cửu công chúa
cười buồn bã, khàn giọng nói: “Là chàng. Chàng không thích ta mà chỉ thích
ngươi. Việc hôn nhân của ta, với chàng mà nói không đáng để nhắc tới, đối với
người giết con của Đại huynh ngươi, khiến cho ngươi thương tâm, chàng lại rất
để tâm. Có phải hay không?”

Trần Dung nghe
đến đó, gương mặt trở nên lạnh lùng, im lặng.

Môi Cửu công
chúa tái nhợt, nàng ta tiếp lời với giọng khàn khàn: “Chàng ném mấy người kia
lên tháp của ta cũng đành thôi, vì sao còn đốt mê hương? Trong sạch của ta bị
mấy người đó… Chàng không thích ta cũng cần gì hại ta như thế?”

Trần Dung vẫn
lạnh lùng nghiêm mặt, nàng thản nhiên nói: “Công chúa coi mạng người như cỏ
rác, nay chỉ bị thất thân thì tính là cái gì?”

“Tính là cái
gì? Ngươi dám so sánh với ta với đám dân đen sao?” Cửu công chúa ngửa đầu cười,
nước mắt trào ra: “Ta vì chàng thủ thân đến giờ… Sao chàng có thể đối xử với ta
như thế? Trần thị A Dung, sao chàng có thể đối xử với ta như vậy?”

Trần Dung vẫn
lạnh lùng, nàng nhìn Cửu công chúa chăm chú, căm hận thầm nghĩ: Khiến ngươi
thất thân là vẫn còn nhẹ rồi. Nếu có khả năng, ta rất muốn phế bỏ ngươi, cho
ngươi hiểu nỗi đau của dân đen thế nào.

Trần Dung lạnh
lùng, khiến Cửu công chúa đang kích động dần dần bình tĩnh trở lại.

Nàng ta vươn
tay đặt trên ngực hồi lâu, khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt không thấy giọt lệ,
chỉ có hận thù. Nàng ta oán hận trừng mắt nhìn Trần Dung, buồn bã, thì thào
nói: “Chàng vô tình như thế, vậy đừng trách ta tàn nhẫn. Vương Hoằng Vương Thất
lang, ta muốn khiến cả đời này chàng đều phải sống trong thống khổ.”

Tiếng của Cửu
công chúa rất thấp, Trần Dung chỉ thấy đôi môi nàng ta mấp máy, chỉ nghe thấy
vài âm tiết. Cụ thể nói cái gì thì nàng không rõ.

Sau khi nói
xong, Cửu công chúa trừng mắt nhìn Trần Dung, trong ánh mắt lộ vẻ hung ác, đột
nhiên, Cửu công chúa giơ tay phải lên, một thanh đoản kiếm lạnh lẽo lộ ra từ
chỗ tay áo.

Trong ngõ nhỏ
âm u, hàn quang tức thì đâm vào hai mắt Trần Dung.

Trần Dung cả
kinh, theo phản xạ nàng lui ra sau. Vừa mới lùi một bước, Cửu công chúa lại
xông về phía trước. Nàng ta lao tới rất nhanh rất mạnh mẽ, hơn nữa, động tác
thuần thục, hiển nhiên đã luyện tập qua vô số lần.

Cửu công chúa
xông về phía Trần Dung, tới gần bên người nàng. Cùng lúc đó, tay phải nàng ta
đưa ra, chủy thủ trong tay vẽ một đường hình cung.

Hàn quang như
tia chớp, cực nhanh cực mạnh cực chuẩn xác.

Cú đâm này,
hai hộ vệ đứng phía sau đồng thời kêu to ra tiếng, bọn họ điên cuồng lao tới,
dùng thân thể ngăn cản bàn tay của Cửu công chúa.

Nhưng mà,
không còn kịp, hết thảy đã không còn kịp nữa rồi.

Giờ phút này
mỗi một động tác của Cửu công chúa đâu chỉ là luyện tập qua trăm ngàn lần? Hơn
nữa cú đâm này do mang theo hận thù mà toàn lực tấn công. Bởi vậy, dù Trần Dung
liên tục lui về phía sau, nhưng Cửu công chúa rõ từng phản ứng của nàng như nắm
trong lòng bàn tay cũng tiến lên ép sát..

Mỗi khi chủy
thủ vung xuống, hàn quang chém qua một vạt xiêm y của Trần Dung. Mỗi khi tiếng
gió xẹt qua, lại có một vật nhẹ nhàng bay xuống, hoặc là tóc, hoặc là mảnh vải.

Trần Dung lảo
đảo lui ba bước, đổ mồ hôi lạnh: Chủy thủ mà Cửu công chúa cầm trong tay vô
cùng sắc bén, đúng là thần binh hiếm có.

Ngay khi Trần
Dung vội vàng lui về phía sau, mồ hôi lạnh đổ như mưa, hai mắt híp lại, Cửu
công chúa bỗng nhiên như du long vọt đến phía bên phải nàng. Sau đó, chủy thủ
trong tay đâm tới nhanh như tia chớp hướng về phía ngực của Trần Dung.

Trong lúc ý
niệm vừa lướt qua trong đầu, hàn ý lạnh thấu xương đã sát gần da thịt Trần
Dung.

Đúng lúc này,
trong một ngõ nhỏ khác, đột nhiên có một hòn đá nhỏ bay tới.

Hòn đá kia rất
nhỏ, lực đạo cũng không lớn, nó đập vào thanh chủy thủ kia, cũng chỉ làm cho
thanh chủy thủ kia nghiêng đi một chút. Sau đó, “phập” một tiếng, chủy thủ đâm
vào phía ngực bên phải của Trần Dung.

Máu trào ra
như suối.

Hành động của
Cửu công chúa rất nhanh chóng, nàng ta vừa ra tay thì quyết đoán lui vài bước,
mắt lạnh nhìn Trần Dung cúi đầu nhìn miệng vết thương, muốn rút ra lại không
dám. Nàng ta lạnh lùng nói: “Không cần do dự, ngươi cứ việc rút đi, dù sao ta
đã bôi kịch độc lên lưỡi đao này rồi.”

Hai hộ vệ vừa
mới bổ nhào đến bên cạnh Trần Dung thì nghe thấy một câu này. Tức thì, sắc mặt
hai người trắng bệch như tuyết.

Trên đao này
có bôi kịch độc?

Sắc mặt Trần
Dung trắng nhợt, thân người nàng lung lay dường như sắp đổ gục.

Cửu công chúa
đắc ý nhìn nàng, nhìn hộ vệ phía sau nàng, lên tiếng cười, nói: “Thế nào? Tuyệt
vọng đúng không? Trần thị A Dung, ngươi nhìn xem bốn phía đi. A, ta đã quên nói
cho ngươi biết, loại độc này gọi là Vô Ưu Tán. Người trúng độc có thể giống như
người bình thường sống thêm được một tháng.”

Nàng ta dựa
sát vào Trần Dung, khẽ cười nói: “Ta muốn để cho Vương Hoằng nhìn thấy ngươi từ
từ chết đi.”

Dứt lời, nàng
ta đứng thẳng, khinh miệt nhìn hai hộ vệ phía sau nàng, đối diện với ánh mắt
thống hận, phẫn nộ của bọn họ, nàng ta thản nhiên cười, lắc lắc eo nhỏ nói:
“Sao vậy? Muốn giết ta? Muốn cắn chết ta sao? Đến đây. Đừng sợ, ta cũng chỉ là
một công chúa, giết ta, cùng lắm thì cả nhà các ngươi bị chôn cùng, cũng không
liên lụy tới tru di cửu tộc.”

Lời vừa thốt
ra, hai hộ vệ đồng thời thở dốc. Bọn họ nghiến răng nghiến lợi, nhưng đúng như
Cửu công chúa đã nói, căn bản không dám tiến lên.

Mà lúc này,
Trần Dung khẽ cử động.

Trong lúc máu
trào ra như suối, nàng gian nan bước về phía Cửu công chúa.

Ngẩng cao
gương mặt thanh diễm tinh xảo, càng ngày càng tái nhợt, Trần Dung tươi cười.

Nhìn nàng đến
gần, trên mặt Cửu công chúa cũng mang theo ý cười. Có điều nụ cười của nàng ta
là đắc ý, sung sướng. Nhìn Trần Dung lảo đảo, nàng ta thậm chí còn bước lên
phía trước một bước.

Cửu công chúa
đi đến trước mặt Trần Dung, dựa sát vào nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi lên mặt
nàng, khẽ cười nói: “Trần thị A Dung, không phải ngươi rất hận, rất hối hận,
rất vô lực đúng không? Nói cho ngươi biết, giết chết người gọi là Quang Lộc đại
phu như ngươi, cùng lắm ta chỉ bị hoàng huynh cấm đoán nửa tháng thôi… Đúng
rồi, năm sau khi viếng mồ mả cho ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết, tình lang
Vương Hoằng của ngươi rốt cuộc yêu ngươi được mấy tháng. Ha ha, hiện tại ngươi
có muốn đoán hay không? Ta đoán nhiều nhất nửa năm, chàng sẽ đi tìm niềm vui
mới.”

Vừa nói tới
đây, Cửu công chúa lại im bặt. Cùng lúc khi nàng ta cúi đầu xuống, còn có ba
tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Cửu công chúa
cúi đầu, nhìn thấy phần chuôi chủy thủ cắm ở trước ngực mình. Chủy thủ này,
ngay một giây trước đó còn đâm vào da thịt của Trần Dung. Nhưng hiện tại, nó bị
Trần Dung rút ra, lấy tốc độ nhanh như tia chớp đâm vào ngực nàng ta. Nó đâm
vào rất sâu, mặc dù không đâm mạnh, nhưng nó đâm quá sâu, chỉ để lộ ra phần
chuôi.

Lúc này, đến
phiên Trần Dung nở nụ cười.

Nàng cười yếu
ớt, trên mặt tái nhợt tươi tắn như hoa. Tay phải nhẹ nhàng vừa động, sau khi
Cửu công chúa phun ra một ngụm máu, Trần Dung ngẩng đầu, thổi một hơi lên mặt
nàng ta, thấp giọng nói: “Hay là công chúa đã quên điều tra? Trần thị A Dung ta
vốn đã từng giết người rồi… Người thật ngây thơ, sao ngươi có thể để một địch
nhân như vậy đến gần mình chứ?”

Nhìn thấy Cửu
công chúa há miệng, máu trong miệng vẫn không ngừng trào ra, Trần Dung cười rất
vui vẻ: “Công chúa nghĩ rằng, cho dù người giết ta, ta cũng không làm khó mà để
người rời đi sao? Thực xin lỗi, hiện tại khiến người phải thất vọng rồi… Ta
muốn tự tay báo thù.”

Nàng nói tới
đây, Cửu công chúa há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn ánh mắt
Cửu công chúa dần dần trở nên tan rã, Trần Dung quát với giọng yếu ớt: “Gọi
người, gọi người đến xem… Đừng để hậu họa lại cho Thất lang.”

Hai hộ vệ rất
nhanh hiểu được ý của Trần Dung. Bọn họ rưng rưng nhìn Trần Dung, cất cao
giọng, đồng thời kêu lên: “Giết người, người đâu, giết người rồi –”

Tiếng kêu
truyền ra xa xa, giờ phút này trên đường phố vẫn đang rất náo nhiệt. Trong
khoảng thời gian ngắn, vô số bước chân chạy về phía bên này.

Tiếng bước
chân càng ngày càng gần.

Rõ ràng là
tiếng bước chân vang dội, khiến mặt đất chấn động, khi Trần Dung nghe thấy lại
càng ngày càng xa xôi.

Xem ra, máu
trào ra quá nhiều. Trần Dung chậm rãi, vô lực ôm miệng vết thương: Ta không thể
ngã, hiện tại, ta không thể ngã gục.

Giống như trải
qua một thế kỷ, sau khi cảm giác bốn phía trở nên nóng nực, Trần Dung ngẹn cổ
họng, mở to ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm Cửu công chúa đang nhờ hộ vệ giúp đỡ
đứng thẳng. Nàng cười, nói với giọng suy yếu: “Cửu công chúa điện hạ…”

Xưng hô vừa
thốt ra, tiếng kinh hô vang lên bốn phía.

Trần Dung
không nghe thấy, nàng hé miệng, cười vui vẻ, lạnh lùng: “Vừa rồi người đâm ta
một đao, hiện tại, ta dùng chính đao đó đâm người một cái…” Nói tới đây, giọng
nói Trần dung trở nên suy yếu, vô lực. Mọi sức lực của nàng nhanh chóng biến
mất chỉ trong một khắc này.

Dần dần, trong
tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Trần Dung ngả về phía sau. Nàng rơi vào một ôm
ấp ấm áp.

Mở to hai mắt
tan rã, Trần Dung nhìn gương mặt mơ hồ, vươn tay đầy máu nhẹ nhàng vuốt ve. Môi
nàng mấp máy, thì thào nói: “Thất lang, Thất lang… Người là do ta giết, không
liên quan đến chàng. Chàng đừng báo thù, đừng rước họa vào thân.”

Lời vừa dứt,
tay nàng đặt trên gương mặt kia buông thõng xuống.

Nam tử nâng đỡ
nàng để lộ gương mặt tuấn mỹ đã dính chút máu. Người này chính là Tạ Hạc Đình.
Vừa rồi khi Trần Dung ngã xuống, theo bản năng hắn lao ra từ đám người, ra tay
trước hai hộ vệ mà đỡ nàng.

Cúi đầu nhìn
Trần Dung sắc mặt như giấy vàng, hai mắt nhắm nghiền, Tạ Hạc Đình không hề chớp
mắt nhìn nàng, chậm rãi, hắn nhắm mắt lại, khóe mắt ứa ra một giọt lệ, giọng
nói khàn khàn, không hề lạnh lùng như băng nữa: “Vương Thất lang, ngươi đúng
rồi, so với phụ nhân này, địa vị tộc trưởng của Vương thị kia thật sự là khối
thịt thối.”

Báo cáo nội dung xấu