Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Chương 4

4. Thành phố những người bị bỏ rơi

Đêm.

Sau
mấy lần ngáp ngắn ngáp dài đợi khách về đủ, cậu lễ tân với nước da bánh mật và
giọng tiếng Anh dễ nghe đã lui vào phòng yên giấc. Cả khu sảnh chỉ còn lại một
mình Dương. Cô ngồi ở bàn máy tính, check qua số mail vẫn không ngừng đầy lên
trong hộp thư, yên tâm rằng mọi thứ ở nhà vẫn ổn, công việc vẫn chạy, và một
người nào đó không còn yêu cô, cũng chẳng vì sự biến mất của cô mà mảy may xúc
động.

Ngày xưa, hai người
quen nhau tại chính thành phố này. Khi yêu nhau, họ giao ước đến lúc cưới, tuần
trăng mật nhất định sẽ trở lại đây. Nhưng sau ba năm, cuối cùng, chỉ mình cô
trở lại.

Dương thở dài. Cô
chợt nhận ra, ngoài hiên mưa đã rơi. Dương đẩy cánh cửa gỗ, bước ra thềm. Đêm
đã rất sâu rồi. Dương ngồi lặng ở đó, để những giọt mưa trôi dần xuống từng
ngón chân, nghe cái lạnh cứ dần ngấm vào cơ thể, và nghe hương vị của đêm
Luangprabang lặng lẽ rót sự yên ả vào hồn. Vết thương lòng tưởng chừng nhức
buốt cũng vì hương đêm dịu dàng này mà yên ắng lại.

Nghe thấy tiếng
bước chân chậm rãi xuống tầng trệt, Dương giật mình quay lại. Một gã thanh niên
mặc chiếc áo thun rộng màu xám tro, quần lửng, tay cầm điện thoại, đang thì
thào.

“Sao giờ này em còn
chưa ngủ? Chồng đi công tác à? Bỏ thói quen này đi… Không phải cứ chồng đi
vắng thì gọi điện cho anh… À, anh ấy hả? Anh thèm thuốc, dậy hút một điếu thôi…”

Dương khẽ húng hắng
để đánh tiếng cho cái người kia biết rằng anh ta không chỉ ở một mình. Gã thanh
niên ló ra, thấy Dương thì thoáng chút ngạc nhiên, sau đó ngồi xuống bàn máy
tính, vừa nói chuyện vừa vào mạng lướt net.

“Lần này anh đi một
mình. Một mình có cái thú của một mình chứ… Ừ, hai ngày nữa qua Văng Viêng, rồi
sang Viêng Chăn, từ đó về Việt Nam
luôn. Em không thích đi chùa nhỉ, chùa ở đây đẹp lắm… À, các cô gái cũng đẹp
nữa… Ha ha, đừng tưởng em đi lấy chồng thì anh hết người vây quanh nhé. Bên
cạnh anh bây giờ đây này, có một cô nàng tóc đen, mắt đen đẹp cực kỳ luôn…”

Nghe thấy vậy,
Dương hiếu kỳ ngoái vào. Đúng lúc anh ta quay ra, cười toét miệng với cô một
cái.

Dương hơi ngượng,
cảm thấy mình như một kẻ nghe trộm, bèn quay đi.

Gã thanh niên nói
vào điện thoại.

“Ừ, thôi ngủ đi,
đừng nghĩ ngợi và cũng đừng gọi cho anh nữa.”

Giọng anh ta trầm
hẳn xuống.

“Ừ, anh biết! Nghĩ
đi nghĩ lại, hết yêu anh không phải lỗi của em… Ừm… Vậy nhé.”

Gã cúp điện thoại.
Bàn tay gõ trên bàn phím bắt đầu linh hoạt hơn. Tiếng lách cách vang lên trong
đêm lặng lẽ. Dương vẫn ngồi dựa vào tường, bàn chân dần thấy lạnh ngắt khi
những giọt mưa vẫn không ngừng rơi.

Tiếng gõ bàn phím
đột ngột tắt lịm. Tiếng bước chân trở nên gần hơn. Gã thanh niên ngồi xuống
cạnh cô, cười nhẹ, rồi xổ ra câu chào bằng tiếng Anh.

Dương cười gượng:
“Tôi cũng là người Việt thôi.”

Gã thanh niên cười
vẻ trẻ thơ. “Tôi cũng đoán vậy, vờ vịt làm quen chút thôi mà. Muốn uống một ly
cà phê không?”

Dương hơi ngạc
nhiên nhìn anh ta. Gã thanh niên nhún vai đứng lên: “Phòng tôi có”.

Lúc sau, anh ta
mang ra hai ly cà phê tan đang bốc khói ngùn ngụt. Vốn không uống cà phê tan,
nhưng trong đêm mưa lành lạnh thế này, có ly cà phê nóng trong tay, Dương còn
đòi hỏi gì nữa. Cả hai im lặng ngồi bên nhau.

“Uống cà phê có sợ
mất ngủ không?”

Dương lắc đầu: “Tôi
quen rồi”.

Gã thanh niên đặt
ly cà phê xuống, chìa tay ra.

“À quên đấy, tôi
tên Quân.”

Dương khẽ đặt tay
mình vào lòng bàn tay ấm sực ấy, “Ừ, tôi Dương”.

Quân quan sát
Dương, cười mỉm: “Ít nói quá đấy, cô bạn”.

Dương cười, không
nói gì thêm. Cả hai ngồi tựa trên chiếc ghế màu cam đơn giản, im lặng nhấm nháp
ly cà phê, hưởng thụ cái tĩnh lặng đến dễ chịu này.

Đêm đầu tiên ở
Luangprabang diễn ra như thế. Dương ngồi trong một phòng khách xa lạ, tại một
thành phố xa lạ, cùng một người xa lạ. Cầm tách cà phê trong tay, Dương chợt
nghĩ, hoá ra sự xa lạ lại dễ chịu ngần ấy…

Sáng sớm.

Thành phố sạch tinh
sau cơn mưa đêm. Hơi sương lan trên những con đường trơn vắng, khiến Dương bất
giác so nhẹ vai. Bước dọc con đường ven bờ sông Mê Kông, nhìn những giỏ hoa
xinh treo trước cửa sổ mỗi căn nhà gỗ, hay những luống hoa ngậm sương bên bờ
rào, cô chợt nhận thấy cuộc sống nơi đây quá chừng nhẹ nhõm.

Thành phố này dậy
sớm, những ngọn đèn đường khi bình minh lên mới bắt đầu tắt. Dương đứng ở một
góc ngã tư, nhìn người dân đất cố đô thành thục trải những chiếc chiếu nhỏ ven
đường, quỳ xuống lấy ra đủ thứ đồ, xôi, trái cây để dâng cho các nhà sư khất
thực. Những nhà sư từ độ tuổi thiếu nhi đến trưởng thành, trong bộ đồ vàng
ruộm, còn lệch vai rất… đúng mốt, cầm chiếc âu nhỏ, lặng lẽ qua những con
đường, ghé lại nhận lấy chút đồ thành tâm, rồi bước đi thoăn thoắt.

Dương giơ máy ảnh,
định lưu lại khoảnh khắc một vệt vàng đượm của các nhà sư đang trôi trên phố
thì chợt sững người. Trên màn hình, hiện rõ cảnh một anh chàng đeo ba lô, quỳ
trên chiếu rất thành tâm, tay dâng lên đĩa xôi tướng, mặt hồi hộp. Các nhà sư
hơi ngần ngại, né sang một bên khiến mặt anh ta ngắn tũn, ngơ ngác và có phần
thất vọng. Cuối cùng, vẻ như không đành lòng, một nhà sư nhỏ đã tiến lên, nhận
lấy phần xôi và trái cây của anh ta, rồi thoăn thoắt chạy theo đoàn mình.

Dương sải bước qua
đường, tiến về phía anh chàng đã hào phóng mời cô ly cà phê đêm qua. Cô mỉm
cười khi thấy anh ta vẫn còn ngồi trên chiếu ngẩn ngơ.

“Thường các nhà sư
hơi ngại với khách du lịch!”

Dương buông một
câu, như giải thích. Quân gãi gãi đầu cười khì.

“Thế mà tôi cứ
tưởng họ sẽ hân hoan mà vồ lấy mình ngay cơ đấy.”

Khoảnh khắc nhìn
Quân gãi đầu như một thằng nhóc mới lớn, Dương bỗng cảm thấy, có anh ta làm bạn
đồng hành cũng không tệ. Họ đi thong thả qua từng con đường nhỏ nhất của Luang.
Điểm đặc biệt là ở nơi đây, những ngôi chùa cổ kính thường liền kề nhà dân, tạo
nên vẻ hài hoà rất đỗi thân thiện. Bất cứ đâu, nhìn vào một mảnh vườn, ta cũng thấy
những vệt vàng của áo nhà sư, đang giả thuốc, đang lau chùi, đang làm lễ… Cuộc
sống điềm đạm muôn phần lặng lẽ ấy khiến những khách du lịch như Dương và Quân
đột nhiên muốn đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên.

Khi nắng lên rực
rỡ, xua tan màn sương trong không khí, Dương và Quân bước vào quán cà phê gỗ
bài trí đơn giản, bên ngoài treo rất nhiều giỏ lan tím. Thật ra điều khiến Quân
cứ nằng nặc kéo cô vào đây là bởi bức tượng gỗ được đẽo kỳ công đặt trước cửa
quán. Quân nhìn sang Dương, cười mơ hồ.

“Cô gái này có đôi
mắt giống hệt như người tôi yêu…”

Ngồi trong quán,
Dương cứ ngỡ anh ta sẽ say sưa nhìn ngắm bức tượng, nhưng không, Quân nhâm nhi
ly cà phê Capuccino béo ngậy, thở phào một hơi, rồi bắt đầu lôi bản đồ ra,
khoanh vùng từng nơi định đến.

“Này, tôi tưởng anh
sẽ ngắm chết mê bức tượng kia chứ.”

“Không cần ngắm.
Cảm giác ở bên cạnh một chút là tốt rồi.”

Dương trợn tròn
mắt. Ôi trời ơi, một anh chàng si tình.

Trưa nắng.

So với buổi sáng
trong lành, thì buổi trưa nơi đây ánh nắng quá chừng rực rỡ. Nhiệt độ cũng tăng
lên rất nhiều. Vòm trời cao xanh, lại như càng rộng thêm trên những con đường
thênh thang gió. Sau khi rong ruổi với nhau suốt chặng đường, hai người đi vào
một làng làm giấy. Quân đã trổ tài lái xe tuk tuk khiến Dương một phen hết hồn.
May mà những câu chuyện của anh ta thú vị đến mức cô quên cả sợ hãi. Tới lúc họ
ghé vào ngôi làng làm rượu, Dương và Quân đã thuộc nằm lòng tiểu sử của nhau,
từ thứ ti ti đến điều to tát. Cùng với câu chuyện điện thoại đêm qua của Quân
mà cô nghe lỏm được và mấy câu bâng quơ mà Quân nói, Dương còn biết thêm, Quân
từng có một cô người yêu đã bỏ đi lấy chồng. Hai người ở bên nhau từ bé tới
lớn, tưởng cứ thế mà lấy nhau như một điều tất yếu, ấy vậy mà khi vừa đủ tiền
để chuẩn bị cho một đám cưới thì cô nàng kia lại trúng tiếng sét ái tình với
một người khác. Cô nàng đó lập tức chấm dứt với Quân, và trở thành cô gái có
chồng chỉ trong vòng một tháng.

Thất vọng và buồn
chán, Quân dùng số tiền chuẩn bị đám cưới để đi du lịch. Vì thế mà giờ anh ta
đang ở đây.

Nghe câu chuyện, Dương
còn thấy nóng mặt, chẳng hiểu cô ta là con gái con đứa kiểu gì. Thế mà nhắc đến
cô ta, Quân vẫn có chút dịu dàng. Anh ta bảo, đó là vì đã ở bên nhau quá lâu,
tình yêu có thể nhạt, nhưng đã thương nhau bao lâu rồi, vẫn quen có nhau, ít
nhất là như những người bạn. Nghe xong, Dương lại thầm cho anh ta thêm chút
điểm cộng nữa.

Song, mặc cho Quân
có vẻ rất cởi mở về chuyện của mình, đồng thời rất hóng hớt chuyện của Dương,
cô vẫn… mặc kệ. Khi người ta có thể nói về chuyện của mình một cách đơn giản,
có nghĩa rằng nó đã qua. Nhưng với Dương, ngay cả nghĩ đến, cô vẫn thấy rất đau
đớn. Anh chàng Quân sau khi dò hỏi mãi mà không được đáp lời, thì khăng khăng
khẳng định Dương có khuôn mặt của một người thất tình. Thế nên, giữa những con
đường núi vắng vẻ, Quân đột ngột dừng lại, nhìn đôi môi mím chặt của cô, nói
khẽ.

“Bị bỏ rơi cũng
không tệ đến mức vậy đâu. Thật đấy!”

Quân nhìn vào mắt
Dương, vẻ mặt thực sự nghiêm túc. Dương vừa có cảm giác như đang được an ủi thì
vẻ quan tâm đó bỗng nhiên chuyển sang bông đùa. “Nhìn xem. Cả tôi và Dương đều
vẫn xinh trai, đẹp gái, ăn chơi có sợ gì mưa rơi đâu nào.”

Câu nói đùa của
Quân khiến Dương phì cười, chân vô tình trượt dài một đoạn trên con đường hẹp
lên ngọn Phousi. Quân nhanh tay giữ cô lại.

Dương chợt nhận ra,
tay của Quân cũng giống như ly cà phê anh pha, nóng hổi. Không khí có chút mờ
ám, đột nhiên, Quân pha trò.

“Người ta cầm tay,
thì cũng vờ xúc động một chút chứ cô gái?”

Nụ cười mở rộng
trên môi, Dương nhận ra, số lần mình cười trong nửa ngày hôm nay chắc bằng ba tháng
qua cộng lại.

Hoàng hôn.

Hai người vòng chơi
quanh núi hồi lâu, rồi cũng đến buổi chiều. Nắng hoàng hôn vàng như mật, rót
xuống Mê Kông một màu óng ả. Nhìn ra xa, bên dòng sông cuộn chảy là những mái
nhà đỏ nhấp nhô. Dương bỗng thấy, tựa như yên bình cũng là điều có thật.

Dương và Quân ngồi
trên một mỏm đá, lặng lẽ ngắm nhìn trời chiều tuyệt đẹp. Điện thoại của Quân
chợt reo, anh mở máy. Dương đứng dậy, đi vòng vòng xung quanh. Mọi thứ tĩnh tại
đến mức Dương nghe thấy tiếng mình thở dài, nhưng trong đó đã không còn hình
hài của nỗi buồn xưa cũ nữa.

“Này, người yêu cũ
tôi bảo, có phải tôi đang ngồi cạnh cô nàng mắt đen tóc đen xinh đẹp không? Sao
linh tính phụ nữ lại tài thế nhỉ?”

“Chắc vì cô ấy
nghĩ, Luang là nơi khởi phát của những câu chuyện tình…”

Dương đáp bâng quơ
và nghe Quân đột nhiên phá lên cười.

“Cô sến sẩm quá đi
mất.”

Nhưng, kẻ mắng cô
sến sẩm ấy cuối cùng lại ngẩn ngơ nhìn vệt cầu vồng phía xa chân trời. Luang
đang vào mùa mưa, người ta bảo mùa này mà ngồi trên đỉnh Phousi thì thường
xuyên thấy cầu vồng. Những vệt sắc màu kia đẹp đến mức Quân thì thào.

“Đẹp quá!”

Dương gật đầu. Cô
không còn ở lứa tuổi tin vào cầu vồng, hay mưa sao băng, song cô tin rằng người
con trai ngẩn ngơ vì vẻ đẹp tự nhiên, hẳn là một người tâm hồn ít nhiều có
những điều trong lành, tươi đẹp.

Khi hoàng hôn dần
buông, họ xuống núi. Những lều hàng đỏ trắng đã dựng lên thành một dãy đẹp mắt.
Muỗi và các loại côn trùng thi nhau ùa ra đốt. Dương đập vội vàng mà cũng chết
được vài con. Quân nhìn Dương, nhướn mắt.

“Ra tay thật tàn
độc.”

Một thoáng nghịch
ngợm, Dương đưa tay… tát bốp vào mặt anh ta. Sau đó cô xoè tay ra, hai con muỗi
nát bét, và choe choét máu nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

“Đây mới là tàn độc
này!”

Quân xoa xoa má,
nhún vai.

“Đa tạ ơn cứu mạng,
tôi mời cô street food! Muốn thử không?”

Đêm.

Hai người len qua
khu chợ, chui vào dãy hàng ăn ngút mắt khiến dạ dày nhộn nhạo. Cả hai ngồi
xuống một quầy đồ nướng, gọi thêm đồ ăn từ năm, sáu quầy xung quanh nữa, rồi
cùng xắn tay áo, khui chai rượu, vừa kể chuyện cười vừa đánh chén nhiệt tình.

Ở thành phố lặng lẽ
này, hoá ra họ lại có thể tìm được niềm vui sôi nổi đến thế. Nhất là khi no
căng bụng, rảo chân đi mua ít đồ lưu niệm thì đột nhiên, một người bói dạo tới
bên, bảo muốn xem cho hai người. Mặc cho Dương xua tay, người thầy bói vẫn nói,
ông chỉ nói điều thôi thúc, chứ không cần tiền. Vậy là, cả hai nghiêm ngắn nghe
thầy bói phán. Thầy khẳng định rằng, họ là đôi tình nhân lạc nhau từ nhiều kiếp
trước, kiếp nào cũng đi tìm mà chỉ toàn lướt qua nhau, đến kiếp này cũng vẫn xô
dạt muôn nơi, vất vả lắm mới tìm thấy được nhau. Cho nên, ở bên nhau lúc nào,
hãy cố gắng trân trọng khoảnh khắc hạnh phúc ấy. Dương và Quân liếc nhau, cùng
kính cẩn gật đầu. Quân hào phóng đặt xuống chiếc hộp nhỏ của ông tờ mười nghìn
Kíp, rồi kéo Dương chạy đến một con ngõ, sau đó gập người, cười sặc sụa.

Ngồi trên chiếc xe
ô tô trở về Xiêng Khoảng, Dương vẫn nhớ tới nụ cười trong con ngõ nhỏ ấy, cười
đến là vui vẻ, đến chảy cả nước mắt. Cô nhớ cả cái ôm ban sáng, một buổi sáng
đầy hơi sương và se lạnh của Luangprabang, Quân quàng cho cô chiếc khăn mà họ
mua trong làng lụa hôm trước, rồi ôm chặt lấy cô nói lời tạm biệt. Họ chia tay
nhau đơn giản vì hai người sẽ phải đi tiếp hai hành trình ngược nhau. Không có
số điện thoại, không email, cũng chẳng có lời hẹn gặp lại.

Dương ngoái nhìn
Luangprabang khuất mờ sau cửa kính, nhớ một ngày trôi qua như giấc mơ. Ở mảnh
đất cố đô này, có biết bao nhiêu người, đã đến, rồi đi. Có những cuộc gặp gỡ
tình cờ không đầu không cuối, có những cảm xúc mơ màng như sợi tơ giăng. Cả cô
và Quân đều biết rằng mọi hứa hẹn đều không khả thi. Vậy thì cứ để mọi con
đường toả ra những ngã rẽ của riêng mình, nếu có duyên, họ sẽ gặp nhau trong
giao điểm tình cờ nào đó.

Còn nếu không, chỉ
cần trong cuộc sống bận rộn này, có những khoảnh khắc nhìn thấy cầu vồng, những
khi nửa đêm uống tách cà phê ấm nóng, những khi cười ầm lên trên con đường tĩnh
lặng buổi khuya, cô sẽ luôn nhớ rằng, ở thành phố dịu dàng này, từng có hai
người bị bỏ rơi, nhưng không hề cô độc…

Báo cáo nội dung xấu