Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Chương 6 - Phần 1

6. Mặt trời màu xanh

Đó là
một buổi trưa nắng, Nguyên dừng xe ngoài quán trà Nhật nhỏ. Trước khi vào, anh
xắn tay áo, điều chỉnh lại ve cổ, rồi hít một hơi. Sáng nay, lúc gọi điện muốn
mời Phương Vinh ăn tối, anh rất ngạc nhiên bởi cô lại rủ ngược anh đi uống trà.

Quán
trà này Phương Vinh tự bỏ vốn, tự thiết kế, có lẽ vì thích cô nên anh cũng
thích luôn không khí nơi đây. Những khi gặp khách hàng, Nguyên hay hẹn đến quán
trà này, nhưng chưa lần nào đến đây, anh lại hồi hộp như hôm nay. À, thật ra,
nói một cách trung thực hơn thì mỗi lần gặp Vinh, dù ở đâu đi nữa, Nguyên đều
hồi hộp cả.

Nguyên gặp Vinh khi
anh tìm tài liệu để làm luận văn tốt nghiệp, anh được giảng viên hướng dẫn giới
thiệu đến cô. Lúc đó, Nguyên mới biết, Vinh tốt nghiệp trước mình bốn khoá với
đề tài luận văn tương tự như mình. Ngay khoảnh khắc đầu tiên, Nguyên đã chết
đứng vì cái nheo mắt đầy quyến rũ và sự tự tin đặc biệt của Vinh. Cô thách
thức, nếu điểm tốt nghiệp của Nguyên đạt bằng mình ngày trước, ra trường cô sẽ
lập tức nhận anh về công ty mình.

Tính háo thắng
khiến Nguyên cắm đầu vào làm luận văn. Cuối cùng, anh đạt điểm tuyệt đối, bằng
với số điểm của Phương Vinh. Nhưng giảng viên hướng dẫn sau buổi bảo vệ đã mỉm
cười, nói nho nhỏ với anh rằng thực sự nếu so sánh, Phương Vinh vẫn nhỉnh hơn
anh một chút.

Giữ đúng lời hứa,
Phương Vinh nhận Nguyên về, đào tạo anh từ một kẻ chỉ biết lý thuyết suông trở
thành nhân viên bán hàng năng nổ nhất khu vực phía Bắc của tập đoàn chuyên sản
xuất văn phòng phẩm. Nhưng Nguyên vẫn luôn nhớ lời cô giao hẹn buổi đầu tiên,
sau ba năm, nếu không lên được chức trưởng phòng kinh doanh, anh hãy tự động
loại mình ra khỏi công ty.

Chiều hôm qua, tờ
quyết định của tổng công ty đã đến thẳng bàn làm việc của anh. Ý định đeo đuổi
Phương Vinh bị dìm xuống trong ba năm qua, một lần nữa trở nên mãnh liệt. Bất
chấp khoảng cách bốn năm tuổi tác, Nguyên vẫn tin nếu có cơ hội, anh sẽ mang
lại hạnh phúc cho cô.

Nguyên bước vào
trong, cười với mấy cô nhân viên, rồi đi thẳng về căn phòng nhỏ mà Vinh đã hẹn
trước. Vừa đẩy cửa phòng, anh đã thấy Phương Vinh đợi sẵn ở đó. Cô đang ngồi
dựa vào tường, lơ đãng nhìn ra ngoài, cả cơ thể thả lỏng, thư giãn, mang chút
ưu tư. Nghe tiếng động, cô quay lại, khoé môi nở nụ cười duyên dáng.

“Tới rồi à?”

Nguyên khẽ đáp lời,
ngồi xuống, khoanh chân trước mặt Phương Vinh. Cô rót trà cúc, rồi đẩy về phía
anh, tủm tỉm.

“Mới được thăng
chức đúng không? Đã ăn mừng chưa?”

Nguyên nhìn thẳng
Vinh, “Tối nay em định mời chị đi ăn mừng đây.”

Vinh cười cười, trả
lời anh bằng cái nhìn thẳng, “Khi nào em ngồi vào chiếc ghế của chị bây giờ,
chị sẽ là người mời em, chúc mừng thắng lợi”.

Thoáng chút giật
mình, một linh cảm chợt đến khiến anh ấp úng.

“Chị nói như thể
chị sẽ rời đi vậy?”

“Không phải như
thể, mà là chắc chắn. Nửa năm có đủ cho em không?”

Nguyên sững người.
Một trong những lý do để Nguyên phấn đấu ở công ty này, là vì Phương Vinh. Cô
cho anh động lực để cố gắng. Còn với thành tích của anh, kiếm một công việc
khác, một vị trí không tồi khác, cũng chẳng phải là điều quá khó.

“Vì sao ạ?”, Nguyên
hỏi, không giấu được sự bồn chồn.

Vinh nhấp ngụm trà,
khuôn mặt thoáng hiện vẻ thiếu tự nhiên, một dáng vẻ mà Nguyên chưa từng gặp.
Cuối cùng, cô cười ngượng ngùng.

“Vì nửa năm nữa,
chị sẽ lấy chồng.”

Ra khỏi quán trà
nhỏ, cảm giác hỗn loạn len lỏi trong lòng khiến Nguyên bước thật chậm. Anh đã
tưởng giờ là thời điểm nắm bắt cơ hội, nhưng lập tức lại được biết rằng, cơ hội
đã không còn. Dáng điệu Phương Vinh hạnh phúc quá, khuôn mặt cô mặn mà những đường
nét của người phụ nữ trưởng thành, chuẩn bị đón nhận một cuộc hôn nhân như ý.
Nếu Vinh có một chút do dự nào thôi, Nguyên sẽ cho mình hy vọng. Nhưng Vinh chỉ
bày tỏ thái độ của người đã sẵn sàng từ bỏ tất cả, để núp sau vai người đàn ông
của mình.

Không có một mảy
may cơ hội cho Nguyên. Anh thất thần ra khỏi quán trà, không nhìn thấy sau hành
lang, gần sát khu vực pha chế, một cô gái áo thun trắng rộng, quần jeans đang
ngồi bệt trên đất, tựa vào tường, ôm đàn, mắt nhắm nghiền, hát nghêu ngao say
đắm.

“Thoáng em đến như
trăng mùa cũ, thoáng em đến câu thơ vừa chữ, thoáng em đến ngỡ như muôn trùng,
thoáng em ghé như hoa phù dung, thoáng cơn nắng se ngang trời đông. Đã chia sớt
cho ta lửa ấm, đã nuôi lớn trái tim lặng câm…”

Giọng hát trong veo
đuổi sau lưng, trong đầu Nguyên chỉ còn văng vẳng một câu “Thoáng em đến ngỡ
như muôn trùng”.

Vinh, với anh, thực
sự đã xa muôn trùng.

Nửa năm sau, đúng
như dự liệu của Phương Vinh, khi cô rời đi, Nguyên đã được quyết định thế vào
vị trí giám đốc kinh doanh toàn khu vực phía Bắc, nhưng, lúc này, anh chẳng mấy
mặn mà với nó. Khoảnh khắc Phương Vinh đặt vào tay Nguyên tấm thiệp cưới,
Nguyên đã nói, mình muốn rời đi, anh muốn chọn con đường riêng của mình.

Ngược lại với suy
đoán của Nguyên, Vinh không níu giữ. Cô ủng hộ Nguyên, nói “Em cứ làm những gì
mình muốn, chừng nào còn có thể”. Khi câu chuyện trầm xuống, đột nhiên không
biết nói gì, cầm tấm thiếp mời được thiết kế như một bức chiếu thư, hình ảnh
đám cưới chuột sinh động ngộ nghĩnh hiện trên nền giấy đỏ, Nguyên cười gượng,
“Thiếp cưới rất đẹp”.

Vinh cười, “Cô em
gái chị thiết kế đấy”.

Nguyên ngạc nhiên,
“Em không hề biết chị có một cô em gái”.

“Ừ, bố mẹ chị ly
hôn. Nó ở với bố, chị ở với mẹ. Hai chị em thỉnh thoảng mới gặp nhau. Con bé cá
tính lắm. Chị cũng đang bó tay không biết làm gì với nó đây!”

“Em tò mò quá,
không biết cô bé có xuất sắc như chị không?”

“Con bé ấy à… Khó
tả lắm. Gặp rồi, em sẽ biết.”

Nguyên nhẹ mỉm cười
khi nghe giọng điệu của Vinh. Hai người trò chuyện thêm đôi chút, rồi Nguyên
nói tần ngần.

“Em mong chị hạnh
phúc.”

Vinh mỉm cười, khoé
miệng lún sâu, khẽ vỗ vai Nguyên, “Chị sẽ hạnh phúc”.

Nguyên nhìn theo
từng bước đi của cô, nghĩ thầm, đến bao giờ, anh mới tìm được một người phụ nữ
khác, người khiến anh muốn phấn đấu, muốn đeo đuổi, như Vinh đã từng!

NGUYÊN Media được
thành lập khoảng chừng một năm sau ngày Nguyên rời công ty cũ. Có một chút chật
vật, nhưng nhờ bạn bè và số lượng mười nhân viên ban đầu, Nguyên có thể tạm
bằng lòng với công ty nhỏ này. Ở thời buổi mà Media đã mở rộng đến từng ngóc ngách,
tồn tại và duy trì công ty không phải điều đơn giản. Công việc và những dự án
ban đầu khiến Nguyên dần quên đi mối tình chưa một lần bày tỏ với bậc đàn chị.
Nhưng mỗi khi rối rắm hay cần sự tư vấn, Nguyên vẫn nhớ đến Phương Vinh đầu
tiên và lập tức gọi cho cô. Như lần này vậy, Nguyên đang muốn hỏi Vinh cách
thức để có thể tiếp cận với một vị quan chức nổi tiếng khó chiều trong ngành
quảng cáo. Anh đang rất muốn được tiếp cận với Đại hội Quảng cáo châu Á. Đó là
sân chơi rộng, ít nhiều anh cũng có thể học hỏi được gì đó. Anh gọi cho Vinh,
và nhận được sự tư vấn nhiệt tình, kể cả số điện thoại, email, địa chỉ nhà
riêng của tay quan chức kia nữa. Khi Nguyên vừa vui vẻ cảm ơn, thì Vinh bất ngờ
hỏi Nguyên có rảnh không, cô muốn gặp anh một chút.

Vẫn quán trà Nhật
ấy. Vinh mặc áo bầu, dáng dấp đậm đà hơn nhưng vẫn tươi tắn, xinh đẹp. Nguyên
có chút ngỡ ngàng rồi dịu dàng chúc mừng cô. Sau vài chuyện trao đổi về công
việc, Vinh đặt tách trà xuống.

“Có việc này chị
muốn nhờ em…”

“Vâng.”

“Em nhớ chị từng
nói chị có một đứa em gái không?”

Nguyên ngẫm nghĩ
rồi khẽ gật đầu. Vinh mỉm cười, chép miệng.

“Chị muốn nhờ em
chỉ bảo cho nó! Gửi nó qua công ty em được không?”

Nguyên kinh ngạc.
Với một người quá xuất sắc như Vinh, việc đào tạo chỉ dẫn sẽ hơn anh rất nhiều.
Chính anh cũng trưởng thành nhờ có cô. Như hiểu được suy nghĩ của Nguyên, Vinh
cười ảo não.

“Dao sắc không gọt
được chuôi. Chị không bảo được nó. Có khi người ngoài nói, nó lại nghe, lại học
được cái gì đấy!”

Nguyên cười khẽ,
“Cô bé học gì vậy chị?”

“Nó học khoa báo.
Nhưng khốn nỗi, năm thứ nhất học toàn đại cương, năm thứ hai thì có vài môn
chuyên ngành. Nó bảo, các thầy cô dạy còn nhàm chán hơn việc đọc giáo trình. Nó
tìm hết giáo trình các môn về, tự đọc, và quyết định không thèm đến trường nữa…
Sau đấy, nó đi lang thang đủ hết.”

Nguyên hơi nhướng
mắt, thầm đoán em của Phương Vinh là cô gái thế nào. Có vẻ như cô bé cũng cá
tính lắm. Vinh mỉm cười, nói vẻ trìu mến.

“Con bé tên là
Phương Minh. Nó thích du lịch, đi đây đi đó, rồi tham gia các hoạt động cộng
đồng. Đợt rồi nó ở Sài Gòn gần một năm trời, làm mấy chiến dịch truyền bá về
cân bằng giới ở Việt Nam. Ăn ở cùng mấy người đồng tính, HIV nữa… Bố mẹ chị sốt
ruột quá, bảo chị lôi nó ra Hà Nội, muốn thu xếp cho con bé ổn định mà làm một
chỗ.”

“Năng lực nổi trội
của Minh ạ?”

Vinh nhíu mày suy
nghĩ giây lát, “Có lẽ là, nó luôn can đảm sống đúng theo điều mình nghĩ, rất
thật thà. Luôn có thể khiến một việc đơn giản trở nên rối tinh rối mù, và một
số việc rối tinh rối mù trở thành đơn giản.”

Nguyên phì cười,
“Em tò mò về cô nhóc này rồi đấy”.

Vinh thở dài, “Ừ,
rồi em sẽ đau đầu với nó, chị cũng đau đầu muốn chết, thôi có người đau cùng,
chị cũng đỡ hơn”.

Thấy ánh mắt kinh
ngạc của Nguyên, Vinh bật cười, “Em đang nghĩ chị giở cái lý luận nào ra chứ
gì? Con bé nó dạy chị đấy!”

Vinh đứng dậy, nhẹ
nhàng đi ra cửa. Một lúc sau, cô trở vào, phía sau là cô gái mặt mũi trắng
trẻo, mắt to, tóc cột túm đằng sau, vác theo một ba lô to đùng. Cô bé nhìn anh,
cười vui vẻ.

“Em chào anh. Em
tên là Phương Minh, người sắp làm anh đau đầu. Em đoán chị Vinh cũng nói với
anh thế rồi.”

Nguyên rất muốn
cười, song vẫn ra vẻ nghĩ ngợi đôi chút, “Ừ, nhưng nếu ngược lại thì sao?”.

“Ý anh là anh sẽ
làm em đau đầu á! Ôi, khi em đau đầu thì chỉ khốn khổ cho ai ở gần em thôi.
Em dùng thiết đầu chưởng, như Zidane ấy… Ha ha, anh nhớ chửi bậy vài câu phối
hợp nhé.”

Nguyên liếc sang
Phương Vinh, thấy cô đang nhìn mình như muốn hỏi anh thấy sao. Nguyên làm vẻ
giơ tay lên hàng.

“À đây, xin chính
thức thông báo là anh đã có dấu hiệu đau đầu.”

Hai chị em họ cùng
cười. Đúng lúc đó, Phương Vinh có điện thoại, cô ra hiệu bảo Nguyên và Minh cứ
tiếp tục nói chuyện, rồi đứng dậy ra ngoài nghe máy, vừa đi vừa cất giọng dịu
dàng kể với đầu dây bên kia việc sáng nay cô khổ sở uống sữa thế nào, tiêu diệt
cả đĩa sushi ra sao! Nguyên đoán đó là điện thoại của chồng Vinh, một anh thợ
gốm. Nhìn theo bước chân của Phương Vinh, tự dưng Nguyên cười buồn một mình.

Có khuôn mặt ló ra
án ngữ trước mặt anh, đôi mắt trong sáng nghi hoặc.

“Này, có đúng là
anh quen biết chị em đã năm năm rồi không?”

Nguyên khẽ gật đầu.

“Là thằng đệ thân
thiết nhất của chị em?”

Nguyên hơi nhíu mày
vì cụm từ “thằng đệ” nhưng vẫn trả lời, “Cái đó thì em phải hỏi chị em chứ?”.

Vẻ mặt cô bé đầy
kinh ngạc, “Thế cớ sao anh có thể chôn mối tình những năm năm mà không bày tỏ
với chị em một lời?”.

Nguyên chết sững,
nhìn Minh kinh ngạc không kém. Làm sao cô bé này biết, chẳng lẽ Phương Vinh…

Minh bĩu dài môi,
xì một cái đầy khinh bỉ, “Thôi đi, anh đừng có nghĩ xa vài kilomet thế. Ngó cái
cách anh nhìn chị em là em bắt bài luôn rồi…”.

Nguyên, lúc này
thực sự cảm thấy đau đầu.

Như lời hẹn, Minh
chính thức đến làm việc ở công ty anh vào một ngày đầu tháng. Buổi sáng hôm đó,
một cô gái, sơ mi trắng rộng, xắn cao quá khuỷu tay, quần bò, giày ba ta, vai
đeo cái ba lô to tổ chảng, mỉm cười tươi rói xuất hiện trước mặt anh.

“Sếp ơi, em có
mặt.”

Nguyên hất hất mặt
về phía cái ba lô kia, “Sao, ở đây không có chuyện ăn quả khế, trả cục vàng đâu
mà mang cái túi ba gang to thế kia”.

Minh kéo ghế, ngồi
đối diện với anh, rất ngay ngắn.

“Là thói quen ạ. Ba
lô của em là vật bất ly thân, chỉ cần có nó, bất cứ lúc nào em cũng có thể lên
đường…”

“Lên đường đi đâu?”

“Dạ, tuỳ ạ.”

“Tuỳ cái gì?”

Minh cười vui vẻ,
khoe ra hàm răng trắng xinh đều tăm tắp, “Dạ, thì tuỳ hứng ạ, hì hì”.

Không thể không
thừa nhận cô bé rất đáng yêu nhưng Nguyên vẫn phải nghiêm mặt, anh gõ nhẹ lên
bàn.

“Nhưng đây không
phải là chỗ tuỳ hứng. Khi em là một bộ phận trong guồng máy ở đây, em không thể
tuỳ hứng được. Mà, điều quan trọng đầu tiên là trách nhiệm. Anh sẽ không nương
tay với em đâu!”

Ngập ngừng giây
lát, Nguyên nói thêm, “Trước đây, chị Vinh cũng chưa từng nương tay với anh”.

Lập tức, Minh ngồi
nghiêm ngắn.

“Thật ra em không
thích và cũng chẳng cần anh nương tay đâu ạ. Anh cứ thẳng tay trừng trị, em tin
rồi em sẽ trưởng thành thôi.”

Nguyên nhìn cô, mỉm
cười, “Được rồi, vậy thì nói cho anh nghe xem, em có ưu điểm gì nào?”

Minh ngồi im, ngửa
mặt lên trần một lúc, đôi mắt đen chớp chừng năm lần thì mở ra, nhìn anh.

“Em đủ khoẻ mạnh để
đáp ứng công việc tốt này. Về năng lực, em tốt. Bản chất, em tốt, rất hoà đồng
lại còn vui vẻ. Hoạt động phục vụ cộng đồng rất tốt. Em có kinh nghiệm viết bài
này, cũng có quen một vài đầu báo này. Em thuộc cung Thiên Bình, cho nên những
cái gì thuộc về sáng tạo em rất khá này… À đấy, trong hồ sơ của em có đủ hết
rồi. Anh xem, nhớ kỹ một thông tin nhé…”

Nguyên rút hồ sơ
của Minh ra xem, nhướng mày.

“Thông tin gì?”

“Hì hì. Ngày sinh
nhật em ạ. Em thích quà sinh nhật lắm, tất nhiên, quà ngày bình thường càng
thích ạ.”

“Công ty này không
có văn hoá sếp tặng quà cho nhân viên.”

“Mọi nền văn hoá
đều cần bước khai phá đầu tiên. Anh cứ xem như ở công ty này, em là người có
công mở đường đi.”

Nguyên quyết định
không để cô bé này cãi chày cãi cối với mình, bèn nghiêm mặt nhìn cô. Vẻ nghiêm
nghị của anh làm cô bất giác ngồi thẳng lên, nhìn anh chờ đợi. Mãi không thấy
anh nói gì, cô liền nói khẽ, mặt vẫn không quên tươi cười.

“Anh đừng làm mặt
nghiêm trọng như vậy. Khi anh làm mặt nghiêm, mọi thứ vô hình trung sẽ nghiêm
trọng theo. Nếu anh không thể nhớ nổi ngày sinh của em, hay không muốn, hoặc
không có ý định tặng quà cho em, thì phần thiệt thòi là của em cơ mà. Cho nên,
anh không cần bực.”

Nguyên rất muốn
cười, cái lý luận gì thế không biết, nhưng cố nén lại. Anh nhìn cô, nói khẽ,
“Trước khi bỏ học, em từng học qua Triết học rồi đúng không?”.

Minh gật đầu,
“Vâng, em được 9 điểm. Cả khoa đồn lên là thần kinh em có vấn đề”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3