Những chuyện tình rắc rối - Chương 11
Chương 11. Bí mật
Lâm đỗ ô tô vào sát
trong góc sân. Chúng tôi cùng xuống xe và bước lên bậc thềm gõ cửa. Lúc này trời
vừa tạnh mưa, một vài tia nắng yếu ớt xuyên qua những tán lá cây chiếu vào
gương mặt Lâm nhìn rất lạ. Tự nhiên tôi lại chú ý đến cái mặt của gã làm gì để
rồi lại tự mắng bản thân mình chứ? Gã cũng khá đẹp trai, liếc nhìn thế này mà bị
phát hiện thì sẽ sinh ra tự đắc mất.
Cửa khóa, Lâm gọi vài
tiếng xem có ai ở nhà không nhưng đáp lại là sự im lặng. Tôi đoán chắc mẹ con
Dung đã theo Sơn về Hà Nội. Thể nào Dung cũng để lại thư cho tôi ở dưới chậu
cúc nằm bên bậc thềm. Nhưng hiện tại tôi là Nhung chứ không phải là Hùng, nghĩ
vậy, khi Lâm bảo tôi quay về thì tôi giả vờ vấp phải chậu cúc, hụt chân và té
ngã. Một tiếng choang vang lên khô khốc, chậu cúc lăn kềnh ra sân và đổ vỡ. Lâm
hốt hoảng quay lại đỡ tôi dậy:
- Em có sao không? Đi đứng
kiểu gì mà hậu đậu thế?
- Không sao, chỉ là
không để ý vấp vào chậu hoa thôi. - Vừa nói tôi vừa phủi quần của mình rồi lại
giả vờ ngạc nhiên. - Xem kìa. Hình như ở dưới chậu hoa có lá thư và chiếc chìa
khóa nhà này!
Lâm quay lại phía tôi
đang đưa tay chỉ, gã lại gần, cúi xuống nhặt chiếc chìa khóa và cầm lá thư lên,
mở ra đọc. Tôi khá tò mò khi thấy Lâm nhíu mày, gã đọc xong thì gấp thư lại
nhét vào túi quần jean.
- Bạn anh viết thư à?
Sao anh không biết bạn anh để thư ở đây?
- Hôm qua tôi không gặp
mẹ con họ. Thực ra lá thư này là viết cho cậu Hùng, chỉ tiếc cậu ấy sáng nay mới
bỏ về Hà Nội rồi.
- Hùng là cái người Thi
định giới thiệu với tôi à? Cậu ta có gì hay không?
- Nhiều cái hay lắm. Cậu
ta là sư phụ dạy võ cho tôi.
- Thế trong thư viết gì?
- Tôi lấy cớ để hỏi nội dung.
- Viết mẹ con họ đã an
toàn, dặn cậu ấy yên tâm. Biết chúng tôi sẽ quay lại nên cô ấy để chìa khóa nhà
cho chúng tôi vào. Rau trong vườn, cá dưới ao, đồ đạc trong nhà tùy chúng tôi sử
dụng nếu muốn ở lại ngôi nhà nhỏ này thư giãn. Em muốn vào trong không?
- Tôi và anh? Hai người
chúng ta một nam một nữ vào trong nhà làm gì?
Tôi cười hì hì và xua
tay. Mục đích đến đây để nắm rõ tình hình của mẹ con Dung đã thành công, tôi
không nên ở lại đây với gã làm gì cho rắc rối. Gã vẫn cố tình đưa chìa khóa tra
vào ổ, vặn nhẹ và mở cửa. Gã không thèm nhìn tôi mà hỏi:
- Em sợ tôi à? Cô gái
kiêu ngạo như em không phải mẫu người tôi thích. Mà em cũng khẳng định người
tôi yêu là Thi, vậy thì sợ tôi làm gì? Có dám vào không?
Hừm… Rõ là gã đang cố ý
nói thẳng là ghét tôi đi, còn bày đặt không phải mẫu người tôi thích làm gì?
Thi hồn nhiên như vậy, không yêu mới là lạ. Tôi kiêu căng, cục cằn cũng chẳng
sao, không cần gã phải lên tiếng. Ai dám làm gì tôi chứ, cùng lắm thì phanh
phui mọi chuyện.
- Được, vào thì vào, sợ
gì?
Tôi toan bước chân vào
nhà thì bỗng nhiên có một nhóm năm tên thanh niên hùng hổ tiến vào sân. Tôi và
Lâm có chút ngạc nhiên, chưa lên tiếng. Tôi nhận ra ngay ba trong số năm tên ấy
chính là những kẻ đã đuổi theo truy bắt Dung. Hiện tại chúng không nhận ra tôi
mà chỉ nhận ra Lâm:
- Thằng này chính là thằng
đi cùng thằng nhóc công tử bột đó hai lần giải vây cho con Dung. Sao mày lại có
chìa khóa vào nhà? Nói xem con bé Dung đó ở đâu thì tụi này sẽ tha cho mày và
cô bạn gái nhỏ của mày.
Lâm lùi lại mấy bước
chân, có vẻ cố ý đứng ra che chắn cho tôi nấp vào phía sau. Thì ra gã lo cho
tôi, gã thì thầm với tôi trước khi trả lời bọn chúng.
- Em chạy vào trong, chốt
cửa lại. Mọi chuyện ở ngoài tôi lo, không được tự ý mở cửa đi ra ngoài.
Rồi Lâm đẩy mạnh tôi
vào trong nhà, đóng sầm cửa lại. Sau đó gã quay sang lớn tiếng:
- Tao chẳng biết Dung ở
đâu, có biết cũng không nói cho chúng mày được. Chúng tao là bạn thì tất nhiên
có chìa khóa vào nhà.
- Thằng này, mày chán sống
rồi à?
Một tên hét lên rồi tôi
bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân đuổi nhau dồn dập. Lâm điên à. Một mình gã mới
học võ được mấy tháng mà đòi đánh lại năm tên lưu manh, hổ báo thế kia. Định
anh hùng cứu mỹ nhân ư? Tôi không cần. Tiếng giao đấu ngoài kia làm tôi thót
tim, tôi lo lắng và hoảng sợ vì gã. Lộ thì lộ, nhất định tôi phải ra mặt, không
thể để gã vì chuyện của tôi và Dung mà làm mình bị thương được. Tôi đẩy cửa bước
ra. Hình như Lâm đã hạ gục được hai tên nhưng bị ba tên còn lại bao vây, bị đạp
đến nỗi choáng váng và lịm đi. Tôi điên tiết mà lao vào ba tên còn lại, đánh
cho chúng bầm dập mặt mày. Chúng ngạc nhiên khi thấy tôi là con gái mà lại có
quyền cước mạnh như vậy nên lập cập bò dậy, kéo nhau bỏ đi.
Chân tôi rối rít chạy lại
phía Lâm, tát nhẹ và mặt gã:
- Tỉnh dậy đi! Anh có
làm sao không? Trong người có bị thương chỗ nào không?
Gã lờ mờ mở mắt, nhìn
thấy tôi lập tức ngồi thẳng người lên, hai tay bóp mạnh vào hai đầu vai của tôi
mà lắc mạnh:
- Em không sao chứ? Tại
sao lại chạy ra ngoài. - Rồi gã nhìn quanh ngạc nhiên. - Bọn chúng đâu, anh chỉ
nhớ mình đánh gục được hai tên thì bị đập vào đầu choáng váng.
- Bọn chúng đi rồi. Có
một vài người dân chài đi qua, tôi gọi họ cầu cứu và bọn chúng thấy có người
nên bỏ đi. Chắc là không quay lại nữa đâu. Mà anh bị thương thế này, hay tôi gọi
taxi đưa anh về khách sạn. Ô tô sẽ lấy sau. Tôi sợ Thi sẽ lo lắng.
Tôi toan đứng dậy thì
Lâm đột ngột nắm chặt tay tôi kéo giật lại:
- Tôi không thể về
khách sạn với tình trạng này được. Thi càng lo lắng hơn thôi. Giờ dìu tôi vào
nhà rửa vết thương trên mặt rồi tính tiếp.
Nghe cũng có lý, tôi
cúi người cho Lâm vịn vào, gã dựa vào tôi rồi cùng nhau đi vào nhà, tôi đỡ gã
ngồi xuống ghế. Lấy một chiếc khăn nhúng ướt, tôi nhẹ nhàng lau vết rách và vết
bầm đỏ trên mặt gã. Ngồi gần nhau như vậy, trái tim tôi cứ đập thình thịch
trong lồng ngực. Hơi thở của gã nóng quá, hay tại người tôi đang nóng lên cũng
không biết nữa? Bàn tay cầm khăn của tôi run rẩy. Gã vội nắm nhẹ lấy bàn tay
đang run run kia của tôi, giọng rất nhỏ:
- Tay em run thế này
thì làm sao lau được vết thương. Thôi, để tôi tự làm. Tôi có ý này. Trời đã về
chiều, hay là em ra vườn hái rau, tôi lau vết thương xong sẽ ra ao câu cá.
Chúng ta ăn tối xong, vết thương trên người tôi đỡ nhức, chúng ta sẽ về.
Tôi rụt tay lại, mặt
hơi đỏ và im lặng. Gã tủm tỉm cười, xem như im lặng là đồng ý. Chẳng hiểu sao
tôi lại răm rắp nghe theo lời gã, vào bếp lấy một chiếc rổ nhỏ để ra vườn hái
rau còn gã thì tìm chiếc cần câu dựng ở góc nhà đi ra ao câu cá. Hái rau xong
tôi vào bếp, đang lúi húi đong gạo để đặt cơm thì gã bước vào, giơ con cá lên
trước mặt tự hào khoe:
- Tôi câu được con rô
phi to chưa này. Em biết nấu ăn đúng không? Làm món gì được nhỉ?
Nhìn vẻ mặt hớn hở của
gã, tôi phì cười:
- Chỉ là câu được một
con cá thôi. Anh cứ để vào chậu, tôi sẽ làm món gì mình biết làm.
Lâm ngồi nhìn tôi xoay
sở trong bếp. Việc bếp núc tôi cũng khá quen thuộc vì sau khi bố con tôi chuyển
nhà, bố không thuê giúp việc nữa nên tôi học nấu ăn và trở thành đầu bếp chính
trong nhà. Gã hết tròn mắt lại há mồm khi tôi xếp đồ ăn ra bàn: một đĩa rau bắp
cải xào, một đĩa cá kho và một tô canh giấm cá. Gã xuýt xoa:
- Chà chà, ngon quá!
Không ngờ em lại khéo tay như vậy!
- Anh không phải khen,
đứng lên lấy bát đũa rồi ăn nhanh còn về. - Miệng nói nhưng tay tôi vẫn đang ở
dưới vòi nước xoa xoa vào nhau, rửa tay sạch sẽ trước khi ăn.
Lâm cũng biết nghe lời,
gã lấy bát đũa, xới cơm và đưa cho tôi khi cả hai ngồi xuống chiếu.
- Đây, em ăn cơm đi.
Gã vừa xì xụp húp bát
canh cá, vừa ngẩng mặt lên nhìn tôi nịnh nọt:
- Em nấu ăn ngon thế này,
ai lấy được em chắc phúc ba đời nhỉ?
Chiếc đũa đang chuẩn bị
đưa miếng cơm vào mồm của tôi bỗng dừng lại. Tôi bĩu môi, buột miệng:
- Anh có muốn phúc ba đời
không?
Phụt…
Miếng canh trong miệng
gã bất ngờ phun ra, thật may là tôi tránh được. Gã bị sặc, nhưng vẫn cố nói:
- Em… em nói thật hay
nói đùa?
Tôi với tay lấy chiếc
khăn, lau lau vết canh đổ trên chiếu, mặt tỉnh bơ:
- Tất nhiên là nói đùa
rồi! Anh chẳng phải đã có người yêu rồi hay sao. Làm gì mà xúc động dữ vậy?
Đợi lúc Lâm đang còn ho
và cố vuốt ngực, tôi với luôn lọ tiêu, đổ cật lực vào bát canh chưa hết của gã.
Sau khi chấm dứt cơn ho, gã nhìn tôi cười cười rồi đưa bát canh lên miệng uống
tiếp. Tôi phải mím môi lại thật chặt để không phá lên cười.
Phụt…
- Á… Suỵt… Suỵt…
Lâm đứng phắt dậy, nhảy
lên. Vừa nhảy vừa lè lưỡi vì cay quá. Lúc này tôi không nhịn được nữa, bật cười
thành tiếng rất to. Gã vội vàng rót nước uống mấy cốc to rồi nhìn tôi giận dữ:
- Em làm tôi bỏng hết
lưỡi rồi đây này.
- Ha… ha… - Tôi vẫn ôm
bụng cười ngặt nghẽo. - Đáng đời anh. Cho chừa cái thói có bạn gái rồi còn có
thái độ mờ ám với người khác… Buồn cười quá, nhìn anh thế này buồn cười quá…
Thấy tôi thích thú như
vậy, gã thu lại bộ mặt giận dữ, điềm đạm hỏi:
- Em vui lắm phải
không?
Tôi gật gật đầu, vẫn cố
để không cười to hơn.
- Vui, vui lắm. Nhìn bộ
dạng anh lúc này đúng là rất vui.
- Không, ý tôi không phải
là như vậy? Ý tôi là ở bên cạnh tôi em vui chứ?
- Anh nói vậy là có ý
gì? - Trước thái độ nghiêm túc của Lâm, tôi dừng cười và trở nên lúng túng.
Trái tim lại bắt đầu đập loạn cả lên.
- Chiều nay ở bên tôi
em vui đúng không? - Lâm nhắc lại, rất thẳng thắn và rõ ràng.
- Vui, rất vui. - Tôi
lí nhí trả lời, cúi mặt xuống và tiếp tục ăn cơm. - Thôi, không đùa nữa, chúng
ta ăn cơm xong, dọn dẹp rồi về.
Sau câu nói đó tôi im lặng,
cố gắng không để mình phân tán tư tưởng nhưng thực sự đầu óc cứ quay tròn với
câu hỏi bên tôi em có vui không của Lâm. Hình như tôi rất vui. Hình như tôi
không còn cảm thấy mệt mỏi. Hình như tôi cười nhiều hơn. Và hình như tôi đang
có rất nhiều cảm xúc lạ nhen nhóm trong lòng.
Dọn dẹp lại ngôi nhà
ngăn nắp xong thì đột nhiên trời đổ mưa to như trút nước. Mới gần 7 giờ tối mà
ngôi nhà chìm trong màn đêm đen kịt giữa những tiếng sấm chớp, tiếng mưa rơi ầm
ầm. Vốn dĩ sợ tiếng sấm, trên chiếc ghế ở gian nhà ngoài, tôi thu mình vào một
góc, co ro và hơi run:
- Cơn mưa to quá! Chúng
ta còn phải về khách sạn. Làm sao bây giờ?
- Em có mang điện thoại
đi không? Tôi để quên ở khách sạn rồi. Hay là em báo với Thi chúng ta đi cùng
nhau và về muộn.
- Ấy, không được đâu.
Con bé sẽ hiểu lầm. Nếu con bé gọi cho tôi, tôi sẽ nói vào thành phố có chút việc
riêng. Hèn gì cả buổi chiều không thấy Thi gọi cho anh, ra là anh quên điện thoại.
- Giọng tôi bắt đầu run rẩy khi ngoài trời lại vang lên những tiếng sấm.
Lâm bất ngờ ngồi lại gần
chỗ tôi, đưa tay choàng qua vai và kéo tôi lại sát gần người gã. Gã hành động rất
nhanh làm tôi không kịp phản ứng, đến khi ý thức được mình đang ở trong vòng
tay gã, định mở miệng nói và vùng ra thì gã đã giữ chặt cơ thể tôi và nói trước:
- Em đang sợ tiếng sấm
đúng không? Không phải ngại, tôi cho em mượn vòng tay để bình tĩnh lại. Cứ ngồi
im thế này đi.
Sao Lâm lại biết tôi sợ
tiếng sấm, lẽ nào gã đã phát hiện ra điều gì hay là nhìn thái độ của tôi lúc
này mà đoán ra. Gã đang có ý đồ gì với tôi? Tại sao lại ôm tôi? Còn tôi, tôi
đang làm gì thế này? Tôi ngồi im trong vòng tay Lâm, mặc gã ôm chặt. Gã có tiếp
xúc với tôi nhiều khi tôi là Nhung đâu, mà có tiếp xúc thì lạnh lùng, khó chịu.
Sao giờ lại tình ý thế này? Tôi thì sao? Sao lại cảm thấy an toàn và ấm áp, rồi
lại cảm thấy có lỗi với Thi? Tôi và bạn trai con bé đang ở cùng nhau, ôm nhau
và trái tim tôi thì rõ ràng đang rung động và hồi hộp. Khó khăn lắm tôi mới nói
được vài từ:
- Anh đừng làm như vậy?
Anh và Thi…
- Tôi và Thi chẳng có chuyện
gì cả. - Lâm cắt ngang câu nói của tôi. - Thi thích tôi, nhưng rất nhiều lần
tôi nói con bé là chỉ xem nó như em gái, quan tâm chăm sóc con bé như một người
anh. Nhưng Thi không chịu hiểu, con bé trẻ con và cố chấp… Tôi đã nghĩ sau lần
đi chơi này sẽ quyết định không gặp Thi nữa để con bé thôi hy vọng. Sáng nay
Thi phát hiện ra điều này, thế nên tôi và con bé cãi nhau…
- Tại sao? Thi rất đáng
yêu và yêu anh…
- Nhưng tôi lại yêu một
người con gái khác từ lâu mất rồi.
Tôi bỗng run hơn trong
vòng tay Lâm, cảm giác hồi hộp, chờ đợi một điều gì đó. Tôi thật xấu xa khi chỉ
biết nghĩ đến bản thân mình mà không nghĩ đến Thi.
- Là ai?
- Người đó là một cô
gái ngay lần gặp đầu tiên tôi đã ấn tượng. Rồi rất nhiều lần gặp sau đó cô ấy tỏ
ra kiêu căng và lạnh lùng. Tôi không nói chuyện nhiều với cô ấy, ít tiếp xúc với
cô ấy… Nhưng tôi lại bị thu hút… Quan trọng hơn cả, tôi biết bí mật của cô ấy.
- Bí mật?
Tôi giật mình ngẩng mặt
lên nhìn Lâm, gã đang cười, đôi mắt một mí của gã đang híp lại trông rất đáng
yêu và gã thì thầm đổi cách xưng hô thành “anh”.
- Đúng, một bí mật khiến
anh càng ngày càng yêu cô ấy!

