Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ - Chương 19

Chương 19

Hà Hoa hơi mơ hồ,
không biết vì sao mình lại đứng một mình ở cổng thôn, cô cảm thấy hình như mình
đang đợi ai đó, nhưng cũng không biết là chờ ai, cứ đứng lặng lẽ như vậy. Trong
chốc lát, cô mơ màng nhìn thấy một người chạy từ trong thôn tới, chính là Tôn
Hành Chu. Y ôm một bọc đồ lớn mặt mày hớn hở, chạy đến trước mặt cô nắm chặt
tay cô, nói: “Chuẩn bị đồ hết chưa? Chúng ta đi thôi.”

Hà Hoa ngây ra
một lúc, phát hiện trong lòng mình bỗng nhiên có một cái bọc nhỏ, rõ ràng vừa
nãy không hề có. Cô lờ mờ nhận ra tình huống này, giống như cô và Tôn Hành Chu
hẹn nhau bỏ trốn, cô ôm bọc đồ, mơ mơ hồ hồ: “Xong rồi…”

Tôn Hành Chu rất
vui vẻ, kéo tay cô chạy ra ngoài thôn, cô không tự chủ được cứ thế chạy theo y.

Đột nhiên phía
sau có người lớn tiếng gọi cô: “Hà Hoa!”

Cô sợ tới mức
giật mình, quay người lại, thôn làng đã trở nên mờ mịt, xung quanh đã biến
thành vùng đất phía sau núi, nơi cô và Trường Sinh khai hoang. Trường Sinh đứng
ngay trên bãi đất trống bên sườn núi nhìn cô.

Cô như dự cảm
được chuyện chẳng lành sắp xảy ra, lo lắng nhìn hắn gọi lớn: “Trường Sinh!
Huynh về nhà đi!”

Trường Sinh không
trả lời, vẫn ngây ngốc nhìn cô như vậy, vẻ mặt đầy tủi thân.

Tôn Hành Chu đi
phía sau túm lấy cánh tay cô, thúc giục: “Đi thôi, mặc kệ hắn, lát nữa bà nội
hắn sẽ đến tìm hắn.”

Hà Hoa do dự quay
người, nhưng mới vừa đi được một lúc lại nghe thấy tiếng Trường Sinh gọi cô từ
phía sau, cô quay đầu lại lần nữa, nhưng không thấy hắn mở miệng, mà vẫn đứng
thẳng tắp ở đó nhìn cô.

“Trường Sinh! Mau
về nhà đi!” Cô lo lắng lại kêu lên, vừa mới dứt lời, đột nhiên đất rung núi
chuyển, những hòn đá thật lớn từ trên đỉnh núi ở đằng sau điên cuồng lăn xuống
chỗ Trường Sinh.

“Trường Sinh!
Chạy mau! Chạy mau! Trường Sinh! A!” Cô gào lên như xé nát tim gan, nhưng
không thể thốt nên lời, Trường Sinh cứ ngơ ngác đứng như vậy, bị vô số tảng đá
lớn lăn xuống chôn vùi.

Hà Hoa bừng tỉnh
từ trong cơn ác mộng, há miệng thở hổn hển, một lúc sau mới mới hoàn hồn lại,
nghiêng đầu nhìn Trường Sinh, hắn đang ngủ rất ngon lành.

Cô nhẹ nhàng thở
ra, trong lòng khó chịu vô cùng, tim đập ầm ầm không ngừng. Cô xốc chăn lên,
kéo hết chăn đệm đến nằm bên cạnh Trường Sinh, trở người nhìn hắn chằm chằm,
nhích sát lại gần hắn hơn. Nhưng dường như cô cảm thấy vẫn chưa yên lòng, cuối
cùng xốc chăn của Trường Sinh lên chui vào, ôm chặt lấy hắn.

Như vậy là tốt
rồi, không ai chạy được… Cô và hắn không ai chạy được…

Trường Sinh bị Hà
Hoa làm thức giấc, mơ mơ màng màng: “Sao vậy?”

Hà Hoa không trả
lời, chỉ càng ra sức ôm lấy hắn. Hiện giờ cô thầm nghĩ muốn ôm hắn, càng chặt
càng tốt, tốt nhất là có một sợi dây thừng trói hai người bọn họ lại với nhau,
có chết cũng chết chung.

Giấc mơ kỳ lạ vừa
rồi như một đôi tay mở tung hết mọi thứ trong lòng cô, từ trong đó bay ra rất
nhiều thứ hỗn độn và dơ bẩn, cô không thể lấn át được. Cô vừa sợ hãi lại vừa
tức giận, cô cảm thấy mình là loại người giống mụ góa Trần, thậm chí còn không
bằng mụ ấy, dù sao chồng mụ ta đã chết nhiều năm, mà Trường Sinh của cô vẫn
sống sờ sờ ra đó.

“Trường Sinh…” Hà
Hoa ngẩng đầu nhìn Trường Sinh, giọng nói hơi run run: “Để ta làm vợ huynh đi,
vợ thực sự…”

Trường Sinh: “Cô
là vợ ta.”

Hà Hoa: “Chưa
phải, giờ ta sẽ làm một người vợ thật sự của huynh, ngủ cùng huynh, sinh con
cho huynh!”

Vẻ mặt Trường
Sinh mơ màng, nhìn Hà Hoa chằm chằm trong chốc lát, cái hiểu cái không: “Ừ, cô
sinh đi.”

Hà Hoa biết
Trường Sinh vốn không hiểu những chuyện này, nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy,
cô đoán trong lòng cô xuất hiện những thứ lộn xộn đó là vì cô và Trường Sinh
chưa phải là vợ chồng thực sự. Đợi đến khi là vợ chồng thực sự rồi thì cái gì
cũng tốt, cô sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, sẽ giống như mẹ của cô, bất luận
là vất vả hay là tủi thân, cũng một lòng một dạ với người đàn ông của mình.
Chuyện gì cũng vì muốn tốt cho hắn, thực sự vững lòng sống với hắn cả đời.

Hà Hoa ngồi dậy,
cởi từng lớp áo quần ra, coi như trước mặt Trường Sinh không hề có một chút
ngại ngùng của con gái nữa. Bây giờ cô phải làm một chuyện rất thiêng liêng, gả
cho một người đàn ông, làm người phụ nữ của người đó, từ trong ra ngoài, hoàn
toàn là người phụ nữ của người ta.

Hà Hoa quay lưng
lại cởi nốt lớp áo quần cuối cùng trên người xuống rồi quay người lại. Trường
Sinh vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tự nhiên chậm rãi lướt từ trên mặt cô xuống
phía dưới, dừng lại ở trước ngực của cô. Ánh mắt của hắn rất thản nhiên, không
có chút ngượng ngùng, không chứa dục vọng hèn mọn, chỉ là ánh mắt kinh ngạc, mơ
màng đơn thuần.

Hà Hoa không đợi
Trường Sinh có phản ứng gì, cũng không cho mình thời gian tự hỏi lòng, lập tức
nhào về phía trước, nằm trên người Trường Sinh, thân mình hắn cứng đờ, hình như
là bị sợ hãi.

Cô lần mò kiếm
tay hắn, đặt lên lưng mình, đặt xong một tay rồi một tay khác… Sau đó… Cô cũng
không biết nên làm gì nữa, cứ trần trụi nằm trên người Trường Sinh như vậy.

Một lúc lâu sau,
cô cảm thấy cánh tay của hắn đang đặt trên lưng mình khẽ nhúc nhích, chỉ có
điều đầu ngón tay trượt xuống rất nhẹ, giống như là thử cử động. Như để đáp
lại, cô hơi nghiêng đầu, khẽ cắn nơi cổ hắn một chút, hắn co rụt lại theo bản
năng, cô lại hôn một cái, hắn không né tránh, tay đặt trên người cô chậm rãi
xòe ra, bàn tay nghiêm túc xoa nhẹ trên lưng, hơi thở bắt đầu hơi dồn dập.

Mặc dù Trường
Sinh không hiểu lắm chuyện nam nữ, nhưng hắn là một người đàn ông bình thường.
Hà Hoa cảm thấy rõ ràng vật đàn ông bên dưới lớp quần của hắn từ từ có phản
ứng. Cô chống người dậy, Trường Sinh hoàn toàn bị tình cảnh hiện tại làm cho sợ
đến ngây người, vẫn không nhúc nhích, chỉ mở to hai mắt nhìn trừng trừng, ngực
nhấp nhô lên xuống.

Hà Hoa hé miệng,
quay lại tháo dây lưng của hắn, rồi kéo quần xuống dưới, vật nọ của hắn lập tức
xuất hiện, dựng thẳng đứng. Mặt Hà Hoa nóng bừng không chịu nổi, căn bản không
dám nhìn về chỗ ấy, chỉ quay người lại dịch về phía sau, nâng đùi lên.

Hà Hoa ngồi trên
người Trường Sinh, có lẽ là vì căng thẳng, hai đầu gối đang quỳ xuống không
chịu nổi sức nặng run lên nhè nhẹ, cô xoay mông ngồi xuống vật ấy của Trường
Sinh, chỉ mới dùng sức một chút nó đã trở nên trơn nhẵn. Trên trán Hà Hoa rịn
mồ hôi, hơi ngả người về phía trước, xoay tay lại chống đỡ, bận rộn một lúc lâu
cuối cùng cũng tìm được cách, cắn răng ngồi xuống.

Chuyện vợ chồng
nên làm thế nào, mặc dù cô lờ mờ hiểu biết chút ít, nhưng cũng chỉ là một cô
nương không hề có chút kinh nghiệm. Cô giống như đang hiến tế, đem mình hiến
cho Trường Sinh, trong lòng chỉ có căng thẳng, bản thân khô khan vẫn chưa được
nửa phần trơn mượt đã cứng rắn ngồi xuống, không thể nào không đau được, đó là
chưa nói đến cô vẫn là trinh nữ. Vật đó của Trường Sinh mới vừa chen vào thân
thể cô một chút, hai người đều chịu không nổi cùng kêu lên, Hà Hoa ngừng lại,
trên trán đổ đầy mồ hôi.

Cô biết lần đầu
lúc nào cũng đau, cô ngừng trong chốc lát chuẩn bị đủ thứ rồi lại ngồi xuống,
nhưng cái cảm giác đau đớn này, tựa như muốn xé đôi cả cơ thể cô, tuy là đã
quyết tâm nhưng cô cũng làm không nổi nữa.

Cô tựa như một
tướng quân dũng mãnh không sợ thứ gì, một mình xâm nhập, đấu tranh anh dũng,
gặp binh giết binh, gặp tướng giết tướng, nhưng đến khi gặp được chủ soái quân
địch, cô lại lập tức tan binh rã tướng, nhanh chóng ngã ngựa, cô giống như
tướng bại trận sợ hãi bỏ trốn, ỉu xìu trượt từ trên người Trường Sinh xuống.

Cô chui vào trong
chăn, nằm sấp trên giường vùi đầu vào hai tay, không hề có dấu hiệu khóc lóc,
cũng không nói gì chuyện mình lâm trận bỏ chạy, hoặc là vì vừa mới chấm dứt
hành vi điên cuồng đáng xấu hổ này, hay là suy nghĩ cẩn thận lý do tại sao mình
lại có hành động như thế.

Những đè nén
trong lòng tạm thời trào ra theo nước mắt nên cũng giảm bớt một chút, Hà Hoa
nghe thấy âm thanh khẽ khàng của Trường Sinh bên ngoài chăn, cô hít hít mũi,
lau nước mắt chui ra ngoài.

Trường Sinh vẫn
nằm thẳng tắp như vậy, vẻ mặt rất là khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dục
vọng dâng trào vẫn đang dựng thẳng đứng của mình.

Hà Hoa không biết
nên làm gì bây giờ, lúc này cô đã cạn sạch khí thế, bây giờ bảo cô giống như
vừa mới rồi không biết sợ hãi cứ thế ngồi xuống. Thì cô thật sự không làm được,
chuyện này là họa do cô gây ra, cũng không thể bỏ mặc không để ý tới Trường
Sinh, để hắn tự khóc lóc một mình được.

Cô nhìn thoáng
qua chỗ ấy, lại quay sang nhìn Trường Sinh, rụt rè nhưng không hề lo lắng, nhỏ
giọng nói: “Huynh… Tự mình làm đi…”

Trường Sinh không
trả lời, chỉ lẩm bẩm mấy tiếng.

Cô biết hắn có
thể dùng tay để làm việc này. Lúc cô vẫn còn là một tiểu cô nương, ngày nào
cũng dẫn Hạnh Hoa cùng Đào Hoa đi cắt cỏ, có một lần nhìn thấy một gã tuột nửa
quần trong xuống, để vật ấy ra ngoài, trên đầu còn tiết ra thứ gì đó trắng
trắng. Ba người bọn họ lúc đó chỉ là những cô bé con không hiểu chuyện, chỉ
đứng đó tò mò trừng mắt nhìn, gã đàn ông kia liền nhếch miệng cười với họ. Sau
khi về nhà ba chị em xem đây là chuyện rất hay ho, rất mới mẻ đem kể cho mẹ
nghe, mẹ họ đỏ mặt mắng gã đàn ông kia, nói với mấy chị em gã đó không phải
người tốt, sau này phải tránh xa ra. Những lần sau, cô lại gặp gã đàn ông kia,
cô liền bảo Hạnh Hoa, Đào Hoa chạy trước, còn mình thì cầm một tảng đá lớn ném
gã, sau đó quay đầu bỏ chạy. Sau khi trưởng thành, những cô em gái trước sau
đều được gả cho người, mặc dù cô vẫn là cô gái chưa chồng, nhưng lúc mọi người
tán gẫu cũng không kiêng dè gì, cho nên cô mới biết chuyện này.

Lúc này cô thấy
Trường Sinh trừng mắt nhìn vật ấy của mình, bộ dạng vừa kinh ngạc vừa khó chịu,
cô nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ không biết cách. Họa do mình gây ra phải do mình chịu
trách nhiệm, cô khoác chăn quỳ xuống bên cạnh Trường Sinh, đưa tay cầm vật nọ.
Thân mình Trường Sinh khẽ run lên, không ngờ vật ấy như lớn thêm vài phần, Hà
Hoa sợ tới mức phải rụt tay về, ngẩn người ra, rồi lại thật cẩn thận cầm lấy,
nhớ lại tình huống đã từng gặp.

“Ưm, ưm…” Trong
cổ Trường Sinh phát ra những tiếng rên rỉ làm cho Hà Hoa cảm thấy dường như có
tác dụng, liền tiếp tục dùng cách này nhiều lần, cho đến khi đỉnh đầu của vật
nọ tiết ra một chút chất lỏng, không đợi Hà Hoa kịp phản ứng, Trường Sinh lập
tức phóng chúng ra ngoài, dòng chất lỏng nóng hổi bắn đầy tay Hà Hoa.

Chân tay Hà Hoa
luống cuống vừa hoang mang vừa lúng túng chùi hết xuống áo gối, còn Trường Sinh
vừa mới trải qua lần đầu tiên, nằm ngửa mặt trên giường, trừng mắt há hốc miệng
thở hổn hển.

Hà Hoa rửa sạch
sẽ tay và quần trong của Trường Sinh, cảm xúc phức tạp dường như đã tuôn hết ra
ngoài. Cô chỉ cảm thấy cả người như vừa trải qua một trận chiến vô cùng mệt
mỏi, cô thở phào một cái, đắp chăn nằm xuống bên cạnh Trường Sinh.

Tuy rằng lúc lâm
trận cô không kiên trì đến cùng, nhưng trong tâm khảm của cô lại cảm thấy cô là
người phụ nữ của Trường Sinh. Cô nghiêng người cẩn thận nhìn hắn, nhìn hàng
lông mi của hắn, nhìn sóng mũi hắn, nhìn bờ môi của hắn. Hắn vẫn nằm thẳng đơ
trừng mắt nhìn lên nóc nhà, có lẽ còn chưa hoàn hồn sau khi trải qua chuyện vừa
rồi.

Hà Hoa dán sát
thân mình trần trụi lên người Trường Sinh, đầu gối lên vai hắn, nằm trong chăn
cầm tay hắn, nhắm mắt lại, vừa lẩm nhẩm thì thào khẽ gọi: “Trường Sinh… Trường
Sinh…”

Hà Hoa thầm gọi
tên hắn rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ, Trường Sinh cũng giống như từ từ lấy
lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Hà Hoa gối lên vai mình, ngạc nhiên trong chốc
lát, rồi lại đưa tay kéo chăn, phủ lên bả vai lộ ra bên ngoài của cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3