Titanic Trong Vũ Trụ - Chương 08 phần 2

Nhưng cô
không thấy con chuột chết trong túi. Đó là một mớ các mô chưa phân hủy, một múi
xơ toàn thịt và lông khiến người ta sợ điếng người. Và giờ chúng đang rỉ ra
những giọt nước có mùi rất khó chịu.

Một thảm
họa sinh học!

Cô lao
rất nhanh dọc theo khoang tàu, đến bảng cảnh báo và nhấn nút đóng sự lưu thông
không khí giữa các khoang. Kenichi đã mở khoang cấp cứu và lấy ra hai mặt nạ
lọc khí. Anh ném một chiếc về phía cô. Cô chụp lấy, rồi úp ngay lên mũi và miệng
mình. Họ không cần nói một lời nào, họ đều biết cần phải làm gì.

Họ nhanh
chóng đóng cánh cửa ở đầu kia khoang tàu, và đã cách ly có hiệu quả phòng thí
nghiệm với các khoang còn lại trên tàu. Sau đó, Emma lấy túi đựng chất thải
sinh học, cẩn thận đi về phía chiếc túi đang lơ lửng chứa đầy thịt đã chảy
thành nước. Áp lực bề mặt khiến chất lỏng bị giới hạn thành một giọt nước. Nếu
cô cẩn thận không khiến không khí lay động, cô có thể cho nó vào túi và không
để rơi ra một giọt nào. Cô nhẹ nhàng hạ túi đựng chất bẩn lên mẫu vật đang trôi
tự do rồi nhanh chóng đóng kín lại. Cô nghe thấy Kenichi thở phào nhẹ nhõm. Thảm
họa đã được ngăn chặn.

- Nó có
rớt ra tủ lạnh không? - cô hỏi.

- Không. Chỉ
khi tôi lấy nó ra. - Anh lau mặt bằng khăn tẩm cồn và đóng gói khăn lau lại cho
an toàn. - Cái túi, nó… cô biết không, nó phồng lên rất to, như một quả bóng
vậy.

Vật chứa
bên trong đã chịu áp lực, quá trình phân hủy đã sản sinh ra khí. Căn cứ vào
chiếc túi nhựa đựng chất gây ô nhiễm, cô có thể thấy ngày con chuột chết trên
nhãn. Điều này thật vô lý! Cô nghĩ. Chỉ trong vòng năm ngày, cái
xác đã phân hủy thành các đám thịt màu vàng pha đen. Khi sờ vào, chiếc túi vẫn
lạnh, chứng tỏ tủ lạnh vẫn hoạt động bình thường. Dù được để trong kho lạnh
nhưng một yếu tố nào đó đã thúc đẩy quá trình phân hủy của cơ thể. Các vi
khuẩn liên cầu
ăn thịt chăng? Cô băn khoăn. Hay đó là loại vi khuẩn
khác có khả năng hủy hoại tương đương?

Cô nhìn
Kenichi và nghĩ. Nó đã bắn vào mắt anh ấy.

- Chúng
ta cần nói chuyện với nhân viên kiểm tra chính của anh. - cô nói. - Đó chính là
người đã gửi những con chuột này lên.

Lúc đó
mới năm giờ sáng, tính theo giờ ban ngày của khu vực Thái Bình Dương nhưng
giọng nói của bác sĩ Michael Loomis, nhân viên kiểm tra chính cho thí nghiệm
mang tên “Sự thụ thai và quá trình thai nghén ở chuột trong suốt chuyến bay
trong vũ trụ” được mọi người để ý sát sao và rất quan tâm. Anh ta đang nói với
Emma từ Trung tâm nghiên cứu Ames tại California. Dù không nhìn thấy anh ta
nhưng Emma có thể hình dung ra người đàn ông có giọng nói như thế này: cao lớn
và năng động. Đó là một người đàn ông mà đối với anh ta, năm giờ sáng là thời
gian làm việc bình thường.

- Chúng
tôi đã theo dõi và kiểm tra những con vật này hơn một tháng. - Loomis nói. -
Đây là một thí nghiệm không gây quá nhiều áp lực cho con vật. Chúng tôi đã dự
định sẽ trộn lẫn những con đực và con cái tuần sau và hy vọng chúng sẽ kết bạn
và giao phối thành công. Nghiên cứu này có khả năng ứng dụng quan trọng cho các
chuyến bay vũ trụ dài hạn và cho việc tìm ra và sở hữu các hành tinh mới. Như
cô có thể tưởng tượng ra thì những con chết đã khiến chúng tôi khá buồn.

- Chúng
tôi đã có các mẻ tế bào nuôi trong lồng ấp. - Emma nói. - Toàn bộ những con
chuột chết có vẻ như đã phân hủy nhanh hơn mức bình thường. Căn cứ vào tình
trạng của các xác chết, tôi lo ngại về việc lây nhiễm các khuẩn clostridia
hay khuẩn liên cầu.

- Có các
vi khuẩn nguy hiểm như vậy trên trạm ư? Đó là một vấn đề rất nghiêm trọng.

- Đúng
vậy! Đặc biệt là trong một môi trường khép kín như của chúng tôi. Chúng tôi đều
có nguy cơ bị lây bệnh.

- Còn
việc khám nghiệm các xác chuột thì sao?

Emma ngập
ngừng.

- Chúng
tôi mới chỉ bắt tay vào việc giải quyết ô nhiễm cấp độ II ở đây. Không có gì
nguy hiểm hơn. Nếu đây là một mầm bệnh nguy hiểm thì tôi không thể để có nguy
cơ ảnh hưởng đến các động vật khác. Và cả con người nữa.

Họ im
lặng. Sau đó, Loomis nói.

- Tôi
hiểu. Và tôi nghĩ tôi đồng ý với cô. Cô đã hủy an toàn các xác chết chưa?

- Tôi đã
làm ngay rồi.

Ngày
31 tháng 7

Lần đầu
tiên kể từ khi đến Trạm vũ trụ quốc tế, Kenichi không ngủ được. Anh kéo khóa
túi ngủ hàng tiếng rồi nhưng anh vẫn thức và nghĩ đi nghĩ lại về vấn đề hóc búa
từ những con chuột chết. Dù không ai nói một lời trách móc nào nhưng ở một mức
độ nào đó, anh phải chịu trách nhiệm về thí nghiệm bị thất bại. Anh cố nghĩ xem
anh đã làm sai điều gì. Có lẽ anh đã dùng kim tiêm bị nhiễm bẩn khi anh lấy mẫu
máu của chúng, hoặc là anh đã sơ suất khi sắp đặt lại môi trường sinh sống của
chúng? Các ý nghĩ về tất cả các lỗi lầm có thể anh đã gây ra khiến anh không
tài nào ngủ được.

Đầu anh
đau như búa bổ.

Anh nhận
ra sự khó chịu lần đầu tiên vào sáng nay khi hai mắt anh lờ mờ đau nhói. Càng
về cuối ngày, cơn đau nhói càng khó chịu, và giờ thì nửa đầu bên trái của anh
đau nhức. Đó không phải là một cơn đau dữ dội mà chỉ hơi khó chịu.

Anh mở
khóa túi ngủ. Anh đã không nghỉ ngơi khi có bất cứ chuyện gì, có lẽ anh nên
kiểm tra lại lũ chuột.

Anh bay
qua khoang ngủ của Nicolai và đi về phía một dãy các khoang nối tiếp nhau dẫn
đến khoang của Mỹ. Chỉ khi vào phòng thí nghiệm anh mới nhận ra có người nữa
trong phòng.

Những
giọng nói lầm bầm trong phòng thí nghiệm NASDA bên cạnh. Anh lặng lẽ bay sang
nút số hai, nhìn qua cánh cửa để mở. Anh thấy Diana Estes và Michael Griggs
quấn chân vào nhau, miệng họ gắn chặt trong lúc nghiến ngấu khám phá nhau. Ngay
lập tức, anh lùi lại và không bị phát hiện. Mặt anh đỏ lên vì ngượng do những
gì anh vừa thấy.

Giờ thì
sao đây? Anh có nên cho họ sự riêng tư và lui về khoang ngủ của mình không? Điều
này không hay ho chút nào,
anh bỗng tức giận nghĩ. Mình ở đây để làm
việc, để hoàn thành những nhiệm vụ của mình.

Anh bay
sang khoang nuôi động vật. Anh cố tình ồn ào khi mở và đóng các ngăn kéo trong
ô. Một lúc sau, như anh đã nghĩ, Diana và Griggs thình lình xuất hiện. Cả hai
đều đỏ mặt. Bọn họ nên như thế, anh nghĩ, khi nghĩ đến những gì họ
vừa làm.

- Chúng
ta có rắc rối với máy ly tâm. - Diana nói dối. - Tôi nghĩ giờ nó đã được sửa.

Kenichi
chỉ gật đầu, không để lộ ra bất cứ dấu hiệu gì chứng tỏ anh đã biết sự thật. Diana
lạnh lùng như băng về việc này và cả hai đều tỏ ra giận anh. Ít ra thì Griggs
cũng còn chút nhân cách nên trông có vẻ hơi hối lỗi.

Kenichi
nhìn theo khi bọn họ bay ra khỏi phòng thí nghiệm và biến mất ở cửa vào. Rồi
anh lại chú ý vào môi trường sống của lũ chuột. Anh nhìn sát vào lồng.

Một con
nữa lại chết. Một con cái.

Ngày
1 tháng 8

Diana
Estes bình tĩnh nâng tay lên để quấn ga-rô và gấp, duỗi tay vài lần để phần
mạch trước khuỷu tay phồng lên. Cô không nhăn mặt hay quay đi khi mũi tiêm chọc
qua da. Thực sự thì Diana rất lạnh lùng. Có thể cô đã đứng nhìn người khác bị
lấy máu. Mỗi phi hành gia đều chịu đau đớn nhiều lần trong suốt thời gian làm
việc. Ở khâu chọn lựa, họ phải chịu nhiều lần lấy máu, các bài kiểm tra thể
chất và những câu hỏi khó chịu nhất. Các chất trong huyết thanh, điện tâm đồ và
số lượng tế bào được báo cáo liên tục và được các bác sĩ y khoa vũ trụ nghiên
cứu kỹ. Họ thở hổn hển và vã mồ hôi với guồng làm việc đơn điệu, cùng các vật
mạ điện gắn vào ngực họ, các chất dịch trong cơ thể họ bị biến đổi, ruột và
từng phần trên da cũng bị kiểm tra kỹ. Các phi hành gia không chỉ được huấn
luyện cao độ về mặt nhân sự, họ còn là vật thí nghiệm. Trong khi bay quanh quỹ
đạo, họ tự bắt mình tham gia vào những bài kiểm tra rất đau đớn.

Hôm nay là
ngày lấy mẫu máu. Là bác sĩ trên trạm, Emma là người cầm kim tiêm và xi-lanh
nên không hề ngạc nhiên khi ai cũng chán nản kêu lên khi thấy cô đến.

Chỉ có
Diana giơ tay ra sẵn sàng chờ đợi. Emma chờ cho kim tiêm bơm đầy máu, cô cảm
nhận thấy ánh mắt người phụ nữ kia đang theo dõi và đánh giá kỹ năng, kỹ xảo
của mình. Nếu công nương Diana là bông hồng của nước Anh thì tại Trung tâm vũ
trụ Johnson, người ta nói đùa rằng Diana Estes là cục đá lạnh của nước Anh. Đó
là một phi hành gia có thái độ kiêu hãnh không bao giờ bị bẻ gãy, thậm chí khi
đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng.

Bốn năm
trước, Diana đã ở trên tàu Atlantis khi một động cơ chính
ngừng hoạt động. Trong đoạn băng phát về cho phi hành đoàn, giọng nói của viên
chỉ huy, viên lái tàu đều có vẻ hoảng hốt khi họ điều khiển hủy phóng tàu sang
bờ bên kia Đại Tây Dương. Nhưng đó không phải là giọng nói của Diana. Người ta
nghe thấy cô lạnh lùng đọc danh sách các việc cần làm khi tàu Atlantis lao
ầm ầm xuống để hạ cánh không an toàn ở Bắc Phi. Một điều nữa đã gắn danh tiếng
lạnh như băng cho cô là khi lấy các mẫu thử sinh học. Trong một lần phóng tàu, cả
phi hành đoàn đều bị gắn dây điện để đo huyết áp và nhịp tim. Trong khi nhịp
tim của những người khác tăng vọt thì nhịp tim của Diana hầu như không tăng quá
chín mươi sáu nhịp. Đây là mức khi người ta thấy khoan khoái.

- Đó là
vì cô ấy không phải là con người. - Jack đã nói đùa. - Cô ấy thực sự là một
người máy, là cỗ máy đầu tiên trong dây chuyền các phi hành gia tân tiến nhất
của trung tâm NASA.

Emma phải
thừa nhận rằng người phụ nữ này có cái gì đó không thuộc về con người.

Diana
nhìn vết tiêm trên tay, thấy máu đã ngừng chảy và như một chuyện tất nhiên, cô
quay trở lại với những thí nghiệm về việc phát triển các chất protein trong
suốt của mình. Cô là một người máy hoàn hảo thật sự. Chân tay dài, mảnh khảnh, nước
da mịn màng và có màu tái như sữa do đã sống một tháng trong vũ trụ. Tất cả
những điều đó còn được cộng thêm một bộ óc thông minh siêu phàm. Đó là lời của
Jack, người đã huấn luyện cùng Diana cho nhiệm vụ trên tàu con thoi mà anh sẽ
không bao giờ hoàn thành được.

Diana có
một bằng tiến sĩ về khoa học nghiên cứu các nguyên liệu và đã xuất bản vài chục
bài nghiên cứu về khoáng chất zeolit. - các nguyên liệu kết tinh được sử dụng
trong công nghiệp lọc dầu. - trước khi được nhận vào chương trình làm phi hành
gia. Giờ cô ta là nhà khoa học kiêm nhiệm cả các nghiên cứu hữu cơ và vô cơ. Trên
trái đất, sự hình thành các tinh thể bị trọng lực làm hỏng. Trong vũ trụ, các
tinh thể phát triển lớn hơn và phức tạp hơn, cho phép con người nghiên cứu toàn
diện hơn cấu trúc của chúng. Hàng trăm chất protein trong cơ thể con người, từ
chất protein trong máu đến các chất kích dục cố định đều đang được nuôi cấy như
các tinh thể trên Trạm vũ trụ quốc tế. Đây là một nghiên cứu y dược quan trọng
có thể mở đường cho việc phát triển các loại thuốc mới.

Khi đã
làm xong cho Diana, Emma rời phòng thí nghiệm của Hãng hàng không Vũ trụ Châu
Âu, về khoang nghỉ ngơi để tìm Mike Griggs.

- Anh là
người tiếp theo. - cô thông báo.

Anh ta
lầm bầm và miễn cưỡng đưa tay ra.

- Tất cả
vì khoa học.

- Lần này
chỉ lấy một ống thôi. - Emma nói trong khi buộc ga-rô.

- Chúng
tôi đã bị tiêm nhiều mũi lắm rồi, đến mức trông chúng tôi chẳng khác gì bọn
nghiện ngập.

Cô đập
nhẹ vào cánh tay anh ta mấy cái để làm dịu mạch máu dưới khuỷu tay. Nó đang
phồng lên, có màu xanh và trông như một sợi dây dưới cánh tay lực lưỡng của anh
ta. Griggs cảm thấy gò bó khi phải sống trong tình trạng bị kiểm soát. - việc
sống trong quỹ đạo không hề đơn giản. Cuộc sống trên Trạm vũ trụ tổn hại rất
nhiều đến cơ thể con người. Khuôn mặt của các phi hành gia sưng húp lên, phồng
to lên vì các chất dịch bị biến đổi. Các cơ đùi và bắp chân của họ teo tóp lại
cho đến khi họ chỉ còn lại “những cái chân gà”. Chúng tái xám và gầy nhô xương,
thò ra khỏi những chiếc quần đùi quá rộng như bị may lỗi. Nhiệm vụ của họ rất
nặng nề và sự khó chịu cũng không thể đếm hết được. Họ sẽ cảm thấy như bị tra
tấn về tinh thần là bị nhốt hàng tháng trời cùng các thành viên trong đoàn, những
người cũng chịu áp lực, hiếm khi được tắm và mặc toàn quần áo bẩn.

Emma dùng
khăn lau chất cồn rồi xuyên kim vào mạch. Máu chảy vào trong xi-lanh. Cô nhìn
anh ta và thấy anh ta quay đi.

- Anh
không sao chứ?

- Không
sao. Tôi rất cảm ơn một con ma cà rồng có kỹ xảo.

Cô tháo
ga-rô và nghe thấy anh ta thở dài khi cô rút mũi tiêm ra.

- Giờ thì
anh ăn sáng được rồi. Tôi đã lấy máu của mọi người, trừ Kenichi. - cô nhìn
quanh khoang sinh hoạt. - Anh ấy đâu nhỉ?

- Sáng
nay tôi chưa gặp anh ấy.

- Tôi hy
vọng anh ấy chưa ăn gì. Điều đó sẽ khiến lượng đường glu-cô-zơ bị bóp chặt.

Nicolai
lặng lẽ bay ra một góc và đã ăn sáng xong.

- Anh ấy
vẫn ngủ.

- Lạ thật.
- Griggs nói. - Anh ấy luôn thức dậy trước mọi người mà.

- Giấc
ngủ của anh ấy không sâu lắm. - Nicolai nói. - Đêm qua, tôi nghe thấy anh ấy
nôn mửa. Tôi hỏi có thể giúp gì thì anh ấy từ chối.

- Tôi sẽ
đến xem. - Emma nói.

Cô rời
khoang sinh hoạt, đi theo hướng đường ống dài loằng ngoằng đến khoang dịch vụ
của Nga. Đó là chỗ ngủ của anh. Cô thấy rèm cửa cá nhân của anh vẫn khép.

- Kenichi?
- cô gọi to. Không ai trả lời. - Kenichi? - cô thoáng lưỡng lự, mở rèm và thấy
khuôn mặt anh.

Mắt anh
đỏ tươi như máu.

- Trời ơi!
- cô kêu lên.

DỊCH BỆNH

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3