Prince Joe - Chương 07
CHƯƠNG 7
“Tôi cần thêm cafe.”
- Veronica nói. Làm cách nào mà Joe có thể vẫn tỉnh táo? Cô thậm chí không thấy
anh ngáp lần nào dù họ đã làm việc qua đêm: “Tôi nghĩ rằng ý tưởng về việc viêm
họng thật khả thi, sau tất cả thì, chúng ta đã cho các phương tiện truyền thông
thông tin rằng Hoàng tẻ Tedric bị bệnh. Anh sẽ không phải nói chuyện và…”
“Cô biết đấy, tôi
không giỏi bắt chướng.” - Joe khẳng định: “Nếu tôi làm thế nhiều hơn nữa, tôi
có thể thành một phiên bản há của Tedric.”
Veronica nhắm mắt:
“Không có ý xúc phạm, Joe, nhưng tôi thực sự nghi ngờ anh có thể bắt chướng
giọng của Tedric chỉ từ việc nghe một cuốn băng.” - cô nói: “chúng ta có nhiều
việc tốt hơn để làm với thời gian cả anh.”
Joe đứng dậy và
Veronica mở mắt, nhìn anh chằm chằm
“Tôi sẽ cho cô
thêm cafe.” - anh nói: “Cô sắp gục rồi. Cô vừa gọi tôi là 'Joe.”
“Tha lỗi cho tôi,
thưa Điện hạ.” - cô thì thầm.
Nhưng anh không
cười. Anh đang nhìn xuống cô, đôi mắt anh không bộc lộ điều gì: “Tôi thích là
Joe hơn.” - cuối cùng anh nói.
“Chuyện này thật
sự không ổn, phải không?” - cô hỏi lặng lẽ. Cô bắt gặp ánh nhìn vững chắc của
anh, chấp nhận thất bại.
Ngoại trừ việc
anh không bị đánh bại. Không bởi bất kì điều gì. Anh đã xem băng hình và nghe
băng ghi âm của Hoàng tử Tedric trong tất cả những khoảng thời gian rảnh rỗi.
Sự thật là anh không có nhiêu thời gian rảnh rỗi, nhưng anh đã tự mình làm rất
tốt để hiểu được cách Tedric di chuyển và nói năng.
“Tôi làm được.” -
Joe nói: “Chết tiệt, tôi trông giống hắn ta. ỗi lần tôi soi gương và nhìn vào
mái tóc kiểu này, tôi thấy Ted đang nhìn lại tôi và nó làm tôi sợ chết khiếp.
Nếu nó có thể đánh lừa tôi, nó cả thế đánh lừa tất cả mọi người. Mang những bộ
quần áo được thiết kế riêng của anh ta đến đây vào ngày mai. Sẽ dễ dàng cho tôi
hơn để giả dạng Tedric nếu tôi ăn mặc giống hệt.”
Veronica mỉm cười
se sắt với anh. Tuy nhiên, nó vẫn là một nụ cười. Cô đang rất mệt mỏi, và đang
cố gắng để giữ mắt mình mở. Cô đã thay chiếc quần jean và trở lại với bộ đồ
chuyện nghiệp giống như vài giờ trước. Tóc cô lại được buộc gọn gàng: “Chúng ta
sẽ làm việc với dáng đi của Tedric. Anh ta khá đặc biệt, dáng đi này...”
“Hắn ta đi như có
một đống xỉ than đựng trong quần ấy.” - Joe ngắt lời cô.
Tiếng cười như
tiếng nhạc của cô vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh. Một trong những đặc vụ
FlnCOM ngước lên nhìn từ vị trí canh gác của mình trên lối vào ban công.
“Phải.” - cô nói
với Joe: “Anh nói đúng. Anh ta đúng như vậy. Mặc dù tôi nghi ngờ rằng có ai đó
từng mô tả sát thực đến thế trước đây.”
“Tôi có thể đi
được theo cách đó.” - Joe nói. Anh đứng dậy và trước ánh nhìn của Veronica, anh
hành quân một cách cứng nhắc quanh phòng.
“Thấy chưa.” - Anh
quay lại nhìn cô.
Cô ôm lấy mặt
trong hai bàn tay và vai cô run lên, và Joe đứng yên lặng nhìn cô khóc. Anh bắt
đầu bước về phía cô và quỳ xuống trước mặt cô và cô cười. Cô cười một cách khó
khắn, nước mắt lăn dài trên mặt.
“Này.” - Joe nói,
cố không thấy bị xúc phạm: “Đâu có tệ đến thế.”
Cô cố gắng trả
lời, nhưng không thể thốt lên từ nào.
Thay vào đó cô
chỉ vỗ vỗ tay vào anh và tiếp tục cười.
Tiếng cười của cô
có sức lan truyền và chẳng bao lâu, Hoe bắt đầu cười khúc khích và sau đó là
cười lớn tiếng.
“Làm lại đi.” - cô
thở hổn hển, và anhd đứng dậy sau đó bước đi, giống y như Hoàng tử Tedric,
quanh phòng và quay trở lại. Veronica thậm chí còn cười dữ dội hơn nữ, gập
người trên đi văng.
Đặc vụ FlnCOM
nhìn họ như thể cả hai đã phát điên - mà điều đó cũng không khác mấy với hiện
thực.
Veronica lau mặt,
cố gắng thở: “Ôi lại Chúa.” - cô nói: “Ôi Chúa ơi, tôi đã không cười nhiều thế
này trong nhiều năm qua.”Lông mi cô vẫn ướt những giọt nước mắt vì cười, và đôi
mắt lấp lánh của cô ngước nhìn Joe: “Tôi không nghĩ rằng tôi có thể mong anh
làm lại một lần nữa?”
“Không đời nào.” -
Joe nói, cười lại với cô: “Tôi thấy hơi bị sỉ nhục khi làm lại đến hai lần liền.”
“Tôi sẽ không
cười đâu.” - cô nói, nhưng cô cười khúc khích dữ dội hơn: “Phải, tôi có.” - cô
sửa lại.
“Tôi đã cười anh.
Tôi rất xin lỗi. Anh có lẽ phải nghĩ tôi thật kinh khủng và thô lỗ”Cô lấy tay
che miệng nhưng vẫn không thể ngừng cười, ít nhất là không hoàn toàn ngưng.
“Tôi nghĩ rằng
tôi chỉ trông buồn cười bởi vì tôi không ăn mặc giống hoàng tử.” - Joe lâọ luận:
“Tôi nghĩ nếu tôi ăn mặc phù hợp và đi lại theo cách đó, cô sẽ không thể nói
hai chúng tôi khác xa nhau.”
“Và tôi nghĩ.” - Veronica
nói: “ - Tôi nghĩ... Tôi nghĩ nó thật vô vọng. Tôi nghĩ rằng đã đến lúc bỏ cuộc.”
- Đôi mắt cô đột nhiên trào nước mắt, và tất cả những dấu vết của tiếng cười
biến mất: “Ôi, chết tiệt...” - Cô quay đi, nhưng cô không thể ngừng được và
cũng không thể giấu được dòng nước mắt đột ngột.
Cô nghe thấy
giọng Joe thì thầm ra lệnh cho đặc vụ FlnCOM và sau đó cô cảm thấy anh đang
ngồi cạnh cô trên sofa.
“Này.” - anh nhẹ
nhàng nói: “Thôi nào, Veronica. Không tệ đến thế mà.”
Cô cảm thấy cánh
tay anh vòng quanh mình và cô hơi cứng người lại trước khi thả lỏng. Cô để anh
kéo cô vào ngực và giữ đầu cô ngả vào vai anh. Anh thật ấm áp, và vững vàng. Và
anh có mùi thật sự rất tuyệt...
Anh chỉ ôm cô,
đung đưa nhẹ nhàng và để cô khóc. Anh không cố gắng ngăn cô lại. Chỉ ôm cô.
Veronica nhận ra
đã làm ướt áo anh, nhưng dường như cô không thể dừng lại, và có vẻ anh không để
tâm. Cô có thể cảm thấy bàn tay anh đang luồn trong tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve,
rất dịu dàng, êm ái.
Khi anh lên
tiếng, giọng anh thật yên. Cô có thể nghe thấy nó rì rầm trong ngực anh.
“Cô biết đấy, đây
là anh chàng chúng ta đang hướng tới?” - Joe nói: “Tên khủng bố? Tên hắn là
Diosdado. Một cái tên. Giống như Cher hay Madonna, nhưng không buồn cười lắm.
Tuy nhiên, tôi cá là hắn ta cực kì nổi tiếng ở Peru, nơi hắn ở. Hắn là kẻ cầm
đầu của một tổ chức với cái tên nôm na là 'Đám mây Chết'. Hắn và một vài người
bạn - một gã có tên Salustiano Vargas - phải nhận trách nhiệm cho hàng trăm
tính mang. Chữ ký của Diosdado có trên quả bom đã làm nổ tung chuyến bay chở
khách từ London đến New York cách đây ba năm. Hai trăm năm mươi tư người chết.
Nhớ không?”
Veronica gật đầu.
Cô nhớ. Chiếc máy ba đã rơi xuống phía bên kia Đại Tây Dương. Không một ai sống
sót... Nước mắt cô chậm lại khi nghe anh nói/
“Diosdado và gã
bạn thân Vargas cũng đã lấy đi một chuyến xe bus ở Mỹ cùng năm đó.” - Joe nói:
“Ba mươi hai trẻ em - người lớn nhất chỉ hai mươi mốt tuổi.” - Anh yên lặng một
lúc: “Con trai của Mac Forrest cũng trên đó.”
Veronica nhắm mắt
lại: “Ôi, Chúa ơi...”
“Johnny Forrest.
Đó là một cậu bé ngoan. Thông minh nữa. Câu ấy trông giống Mac. Cùng nụ cười,
thái độ rất dễ chịu, rất kiên nhẫn. Tôi gặp khi cậu bé lên tám. Cậu là đứa em
trai mà tôi không bao giờ có.” - Giọng Joe đã khàn đi vì xúc động. Anh hắng
giọng: “Cậu bé được mười chín tuổi khi khi bị Diosdado thổi tung thành từng
mảnh.”
Joe im lặng, chỉ
vuốt ve mái tóc Veronica. Anh hắng giọng một lần nữa, nhưng khi anh nói, giọng
anh vẫn còn trầm.”Hai vụ đánh bom đặt Diosdado và 'Đám mây Chết.” - vào danh
sách Truy nã hàng đầu. Intel đã đào sâu và đưa ra một số thông tin thú vị.
Diosdado có tên họ, và đó là Perez. Hắn ta sinh năm 1951, là con trai út trong
một gia đình giàu có. Tên của hắn có nghĩa, nghĩa đen là 'Món quà của Thiên Chúa.”Joe
cười gằn phẫn nộ: “Hắn ta không phải một món quà của Thiên Chúa đối với Mac
Forrest, hoặc bất kỳ gia đình nào khác của những người đã chết. Intel cũng phát
hiện ra rằng gã khốn đó cũng có một phe cánh ở ngay tại D.C nhưng khi CIA đến
điều tra, thì không thấy gì. Đó là một trận chiến và khi kết thúc, ba đặc vụ và
mười thành viên của 'Đám mây Chết' đã chết. Hơn bảy kẻ khủng bố bị bắt giữ,
nhưng Diosdado và Salustiano Vargas đã biến mất. Hai gã chúng tôi muốn nhất đã
thoát. Chúng đi sâu bên dưới lòng đất. Có tin đồn là Diosdado đã bị bắn và bị
thương nặng. Hắn ta ngủ yên trong nhiều năm - không có bất kỳ dấu hiệu nào cho
đến vài ngày trước, khi gần như Vargas ám sát thành công Hoàng tử Tedric.”
Joe lại tiếp tục
yên lặng: “Vì vậy, đó là…” - anh nói: “Lý do chúng ta không thể bỏ cuộc. Lý do
này sẽ khiến mọi việc tiếp tục. Chúng ta sẽ làm tốt việc ngăn chặn những gã con
hoang đó, cách này hay cách khác.”
Veronica lau mặt bằng mu bàn tay cô. Cô không nhớ được lần
cuối mình khóc như thế này. Có lẽ cô đã phải rất căng thẳng. Căng thẳng và mệt
mỏi. Tuy nhiên, để bật khóc như thế này và...
Cô ngồi thẳng dậy, kéo người lại từ Joe và liếc quanh phòng,
hai má cô đỏ bừng vì ngượng ngập.
Cô đã mất tự chủ. Ngay trước mặt Joe và đặc vụ FlnCOM. Nhưng
những đặc vụ FlnCOM đã đi mất.
“Họ đang bên ngoài cửa.” - Joe nói, trúng ngay suy nghĩ của
cô: “Tôi nghĩ là cô sẽ đánh giá cao sự riêng tư.”
“Cảm ơn anh.” - Veronica thì thầm.
Cô đang đỏ mặt, và chóp mũi cô hồng lên vì khóc. Cô nhìn
mong manh và kiệt sức. Joe muốn kéo cô lại trong vòng tay và ôm cô thật chặt.
Anh muốn giữ lấy cô khi cô nhắm mắt và ngủ thiếp đi. Anh muốn ủ ấm và giữ cô an
toàn không bị tổn hại, và thuyết phục cô rằng mọi việc rồi sẽ ổn.
Cô liếc nhìn anh, sự bối rối lộ ra trong đôi mắt xanh màu
pha lê của mình.
“Tôi xin lỗi.” - cô nói: “Tôi không có ý -”
“Cô đã kiệt sức.” - Anh vừa cho cô một lý do đơn giản cùng
với nụ cười dịu dàng.
Họ đang ở một mình. Họ đang chỉ có một mình trong phòng. Khi
Joe bắt gặp ánh nhìn của cô, anh biết rằng cô đã nhận thức được điều đó.
Anh không thể ngăn bản thân vươn ra và nhẹ nhàng lau đi
những giọt nước mắt trên má cô. Da cô mềm mại và ấm áp. Cô không nao núng, cũng
không tránh đi, thậm chí cô cũng không di chuyển. Cô chỉ đang nhìn chằm chằm
anh, đôi mắt xanh của cô mở to và trông vô tội đến chết tiệt.
Joe không thể nhớ được đã bao giờ anh muốn hôn một người phụ
nữ đến thế trong suốt cuộc đời mình chưa. Chậm, rất chậm, anh nghiêng người về
phía trước tìm kiếm sự phản kháng trong đôi mắt cô, cảnh giác với bất kỳ dấu
hiệu nào cho thấy anh đang để lệnh ngừng bắn giữa họ đi quá xa.
Đôi mắt cô lấp lánh và anh nhìn thấy ham muốn trong đó. Cô
muốn anh hôn cô. Nhưng anh cũng nhìn thấy sự ngờ vực và lóe lên sự sợ hãi. Cô
đang sợ.
Sợ gì? Sợ anh? Sợ bản thân cô? Hoặc có thể cô sợ sự thu hút
áp đảo mà cả hai đều cảm thấy sẽ đốt cháy họ một cách dữ dội và ham muốn sẽ nổ
tung mà không gì có thể ngăn nổi.
Joe gần như kéo người lại.
Nhưng môi cô đang hé mở, và anh không thể cưỡng lại. Anh
muốn nếm chút hương vị - chỉ một chút - sự ngọt ngào của cô. Vì vậy, anh hôn
cô. Từ từ, nhẹ nhàng nhấn đôi môi của mình vào môi cô.
Sự ham muốn đánh mạnh vào anh và anh mất dần từng ounce kiểm
soát để đấu tranh với nhu cầu của bản thân để kéo mạnh cô vào vòng tay anh, hôn
cô ngấu nghiến, và miết bàn tay mình dọc theo đường cong cơ thể cô. Thay vào
đó, anh khiến mình chậm lại.
Nhẹ nhàng, nên nhẹ nhàng, anh chạy lưỡi mình trên viền môi
cô, dần lách vào thưởng thức sự mềm mại của đôi môi cô. Anh nhắm mắt, bắt bản
thân phải di chuyển chậm hơn, thậm chí còn chậm hơn bây giờ. Cô có vị dâu tây
và cafe - một sự kết hợp hương vị thật hấp dẫn. Anh vuốt ve lưỡi cô bằng lưỡi
mình và khi cô đáp trả, khi cô mở miệng ra cho anh, anh lập tức len vào và dấn
sâu hơn nụ hôn của họ, anh cảm thấy mất phương hướng và thật tuyệt vời.
Đây, hoàn toàn, là nụ hôn ngọt ngào nhất mà anh từng chia
sẻ.
Chậm rãi, vẫn còn rất chậm rãi, anh khám phá sự ấp áp của
miệng cô, sự mềm mại của đôi môi cô. Anh chạm vào cô chỉ bằng miệng anh, và một
bên mặt cô với bàn tay anh.
Cô không hề bị khóa trong vòng tay anh, các phần khác của cơ
thể họ không bị ép chặt. Tuy nhiên, với sự nhẹ nhàng, tinh khiết nhất của nụ
hôn, cô cảm thấy máu nóng đang tăng tốc trong tĩnh mạnh mình, trái tim cô đập
một cách hoang dại với nhịp điệu điên cuồng.
Anh muốn cô đến tuyệt vọng. Cơ thể anh căng thẳng để hòa hợp
với cô. Nhưng...
Nụ hôn này là đủ. Đó là sự khởi đầu, và nó làm anh cảm thấy
vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc trong cách mà anh sẽ không bao giờ có được thậm
chí trong lúc làm tình với một phụ nữ khác anh từng có quan hệ - người mà đã
thu hút anh và ngủ cùng anh, nhưng không đặc biệt là sự quan tâm.
Anh cảm thấy ngực mình co thắt, trọng lượng của những cảm
xúc anh chưa từng cảm thấy trước đây, dưới những ngón tay của anh, Veronica
đang run lên. Anh kéo người trở lại, và cô ngoảnh mặt đi, không thể đáp lại ánh
mắt anh.
“Well” - cô nói: “My word.”
“Yeah.” - Joe đồng ý. Anh không định thì thầm, nhưng dường
như anh không thể nói to hơn được: “Nó thật... bất ngờ.”
Anh có thể không hoàn toàn đồng ý. Anh đã đợi để được hôn cô
kể từ khi đôi mắt họ lần đầu tiên gặp nhau và dấy lên sự thu hút giữa cả hai.
Những cảm xúc kỳ lạ của sự quan tâm, sự gắn bó bằng cách nào đó thắt lại trong
ngực anh. Nó có đôi chút khó chịu, và nó không hề biến mất ngay cả khi anh kết
thúc nụ hôn.
Cô liếc nhìn anh: “Có lẽ chúng ta nên trở lại làm việc.”
Joe lắc đầu: “Không.” - anh nói: “Tôi cần nghỉ ngơi và cô
cũng vậy.”
Anh đứng lên, đưa tay ra với cô: “Thôi nào, tôi sẽ đưa cô về
phòng. Cô cần ngủ. Tôi sẽ gặp lại cô ở đây trong vài giờ nữa.”
Veronica không nắm tay anh. Cô chỉ đơn giản là đang nhìn
chằm chằm anh.
“Thôi nào.” - anh nói lại: “Thư giãn chút đi.”
Nhưng cô lắc đầu: “Không còn thời gian đâu.”
Anh nhẹ nhàng chạm vào tóc cô: “Phải, đúng vậy. Chắc chắn là
thời gian cho một giờ chợp mắt.” - anh nói: “Tin tôi đi, Ronnie, cô cần phải
tập trung.”
Joe có thể thấy sự do dự trên khuôn mặt cô: “40 phút thì thế
nào?” - anh nói thêm: “Bốn mươi cái nháy mắt. Cô có thể đổ sụp trên đi văng.
Tôi sẽ gọi chút cafe và đánh thức cô dây lúc.” - anh liếc nhìn đồng hồ: “Ờ -
sáu - hai mươi.”
Cô chậm rãi gật đầu: “Được rồi.”
Anh cúi xuống và hôn nhanh lên môi cô: “Ngủ sâu nhé.” - anh
nói.
Cô níu anh lại, chạm vào gương mặt anh: “Anh thật ngọt ngào.”
- cô nói, ngạc nhiên với giọng nói của chính mình.
Anh cười lớn. Anh đã từng được gọi bằng rất nhiều các tên
khác trong đời, và 'ngọt ngào' không phải là một trong số đó: “À, tôi không
phải đâu.”
Đôi môi Veronica cong lên thành nụ cười: “Tôi không có ý xúc
phạm đâu.” - Nụ cười của cô nhạt dần và cô nhìn đi chỗ khác, đột nhiên thấy khó
xử: “Joe, tôi phải thành thật với anh.” - cô khẽ nói: “Tôi nghĩ rằng nụ hôn
đó... là một sai lầm. Tôi đã rất mệt, và tôi không suy nghĩ được rõ ràng, và
phải, tôi hy vọng anh không nghĩ rằng tôi... À, ngay bây giờ thì nó không...
chúng ta không... đó là sai làm. Anh không nghĩ thế sao?”
Joe đứng thẳng lại.
Chiếc thòng lọng quanh ngực anh đang thít chặt hơn nữa khiến
anh gần như không thể thở. Sai lầm.
Veronice nghĩ hôn anh là một sai lầm. Anh chậm rãi lắc đầu, giấu đi sự thất
vọng sau một nụ cười: “Không, và tôi xin lỗi vì cô nghĩ thế.” - anh trả lời: “Tôi
đã nghĩ rằng có lẽ chúng ta có gì đó ở đây.”
“Có gì đó á?” - Veronica
lặp lại, liếc nhìn anh.
Lần này Joe là
người quay mặt đi. Anh ngồi xuống cạnh cô trên chiếc đi văng, đột nhiên cảm
thấy mệt mỏi. Làm thế nào anh có thể giải thích cho cô hiểu, khi mà anh còn
không thể hiểu nổi chính mình? Chết tiệt thật, anh đã nói quá nhiều. Điều gì sẽ
xảy ra nếu cô nghĩ: “có gì đó.” - nghĩa là anh đã yêu cô?
Anh hất tóc ra
với một tay và liếc nhìn lại Veronica.
Yeah, cô muốn anh
yêu cô nhiều như cô muốn có một cái lỗ trên trán. Trong chỉ một nhịp tim, anh
có thể thấy sự mất tinh thần của cô, tưởng tượng về bức tranh mà trong đó cô
ban lệnh cấm anh lại gần cô. Anh thô lỗ và bỗ bã, hạ lưu (blue-collar - ý chỉ
những người lao động thấp kém). Cô cao sang và thượng lưu. Sẽ thật lúng túng và
bất tiện cho cô để có một kẻ si tình điên cuồng, miệng lưỡi thô bỉ, chửi thề
như thủy thủ bám theo quanh co.
Nhìn chằm chằm
vào mắt cô, anh có thể thấy sự lo lắng trong đó
Vì vậy, anh nở
một nụ cười tự mãn và cầu nguyện rằng cô sẽ không thể cảm thấy ngực anh đang
đau thắt: “Tôi đã nghĩ rằng chúng ta có gì đó lớn lao chung.” - anh nói,
nghiêng về phía trước và đặt tay lên đùi cô.
Veronica lùi lại,
tránh xa anh. Tay anh rơi xuống.
“À phải.” - cô
nói: “Tình dục. Chính xác là những gì tôi nghĩ anh đang đề cập tới.”
Joe đứng lên: “Quá
tệ”
Cô liếc nhìn anh
nhưng không nhìn vào mắt anh quá một giây: “Phải, chính xác.”
Anh quay đi, quay
lại phòng ngủ và chiếc giường của mình. Có lẽ một giấc ngủ sẽ làm giảm áp lực
trong ngực anh hoặc - làm ơn - Chúa ơi - có thể làm nó biến mất.
“Làm ơn, đừng
quên đánh thức tôi.” - Veronica gọi với theo: “Chắc rồi.” - anh nói ngắn gọn và
đóng cửa lại.
Những tiếng gõ
cửa đến một cách nhanh chúng, không quá năm phút sau khi Joe gọi cafe từ dịch
vụ khách sạn. Người đàn ông, anh nghĩ, mọi người đã thật sự nhảy lên khi họ
nghĩ người đàn ông gây nguy hiểm.
West và một đặc
vụ FlnCOM khác, Freeman, cả hai đều rút súng, ra hiệu cho Joe di chuyển xa cánh
cửa. Đó là một cảm giác kỳ lạ. Anh đã luôn là người đứng ra bảo vệ. Cánh cửa mở
ra, và đó là người phục vụ phòng. West và Freeman trao cho Joe hai cốc
cafe bốc khói. Joe mang chúng đến bàn cafe và đặt xuống.
Veronica vẫn còn đang ngủ. Cô trượt sâu trong chiếc đi văng
và đầu đặt thoải mái trên đêm ghế. Cô đang nắm chặt một tệp văn bản trước ngực.
Cô nhìn đẹp tuyệt. Da cô trông mịn màng và mềm mại, đó là
tất cả những gì anh có thể làm được để không chạm một đốt ngón tay nào vào má
cô.
Veronica St. John.
Ai mà đoán được anh sẽ nghĩ về một cô gái nghiêm trang và
quản giao và tên cô ta là Veronica St. John?”
Nhưng cô không quan tâm đến anh. Thật không thể tin được, nụ
hôn hoàn hảo họ chia sẻ đã bị coi là 'một sai lầm'. Như quỷ ấy.
Joe buộc mình phải ngủ. Chỉ vì sự huấn luyện phong phú của
mình mới khiến anh nằm trên giường, nhìn lên trần nhà và tập trung năng lượng
bằng cách nghĩ thêm về nụ hôn của họ và hơn nữa, hơn nữa trong tâm trí anh. Anh
đã dành đủ thời gian để làm điều đó khi anh tắm, sau khi thức dậy. Mỗi lần anh
tưởng tượng về nụ hôn đó nhiều hơn trong tâm trí, anh đã cố gắng để tìm ra mình
đã làm sai điều gì, và mỗi lần đều không có lấy nổi một lý do. Nụ hôn đó thật
hoàn hảo, không hề có một sai lầm nào.
Giờ đây tất cả những gì anh phải làm là thuyết phục Veronica
về thực tế đó.
Phải rồi. Cô cứng đầu như quỷấy. Anh có thể thuyết phục sông
Mississippi chảy về phía bắc có lẽ còn dễ dàng hơn.
Thế quái nào lại vậy, Joe thấy mình thật sự đã thích cô, cố
gắng để khiến cô cười. Anh muốn biết được nhiều hơn phía sau bộ mặt tiểu-thư-Anh-Quốc
của cô. Ngoại trừ việc anh không chắc chắn chính xác nơi nào bộ mặt đó kết thúc
và cô gái thật sự bên trong bắt đầu. Cho đến giờ, anh đã nhìn thấy hai hình ảnh
trái ngược nhau - Veronica nghiêm trang trong công việc và Veronica đang mặc một
bộ đồ để nhảy. Anh sẵn sàng cược rằng người phụ nữ thật sự sẽ nằm ở giữa. Anh
cũng sẵn sàng cược rằng cô sẽ không bao giờ sẵn sàng tiết lộ con người thật của
mình. Đặc biệt là với anh.
Joe còn hơn cả chỉ nghi ngờ rằng Veronica coi anh không đạt
tiêu chuẩn. Anh là con trai của một người phục vụ, trong khi cô là con gái của
giai cấp cầm quyền. Nếu cô có một mối quan hệ với anh, nó sẽ như là một con chi
sơn ca với một con cú đá. Cô sẽ tụt xuống khu ổ chuột.
Khu ổ chuột.
Chúa tôi, đó là một từ xấu xa. Nhưng, vậy thì sao? Cô sẽ ở
khu ổ chuột. Sự kết hợp đáng sự. Anh sẽ phải làm gì nếu cô tiếp cận anh? Anh sẽ
dìm cô xuống? À, phải rồi. Chắc như quỷlà anh sẽ lôi cô xuống.
Anh có thể hình dung ra kịch bản đó.
Veronica gõ cửa phòng anh vào giữa đêm và anh sẽ nói: “Xin
lỗi, bé yêu.
Anh chỉ tò mò muốn biết thêm về một mặt khác của cuộc sống
và tình yêu thôi.”
Yeah, phải rồi.
Nếu cô gõ cửa phòng anh, anh sẽ giật nó mở rộng. Để cô vào
khu nhà ổ chuột. Chỉ cho anh người mà cô ở cùng với. Veronica cựa quậy, trở
mình để thoải mái hơn trên ghế, và tập tài liệu cô vẫn nắm rơi khỏi tay. Joe di
chuyển nhanh chóng và bắt được trước khi chúng rơi xuống sàn.
Mái tóc cô bắt đầu lộn xộn và làn sóng đỏ quấn quanh khuôn
mặt cô. Môi cô hơi hé mở. Chúng đã rất mềm mại, tinh tế và ngon lành. Anh đã
được nếm tận mắt.
Không quá khó để tượng tượng đôi môi tinh tế đó chạm vào môi
anh trong một nụ hôn hoàn hảo - sâu, nụ hôn đầy tràn những cảm xúc sâu sắc và
sẽ còn hơn thế nữa. Hơn rất nhiều.
Và sau đó là gì?
Sau đó, họ sẽ yêu nhau cho đến khi cô mệt nhoài trên anh,
hoặc anh mệt nhoài trên cô. Không khác mấy so với bất kỳ mối quan hệ nào anh
từng có.
Nhưng cho đến giờ, tất cả mọi thứ đều khác. Veronica St.
John không phải một người phụ nữ nào đó anh gặp trong quán bar. Cô không tiếp
cận anh, đưa anh chìa khóa xe hoặc khóa phòng trọ và hỏi anh có bận gì vào lúc
12 giờ đêm không. Cô thận chí không hề tiếp cậu anh.
Cô không phải tuýp người anh thích. Cô quá kích động, quá
căng thẳng.
Nhưng điều gì đó anh đã thấy trong đôi mắt cô hứa hẹn một
thiên đường mà anh từng biết tới. Quỷquái, đó sẽ là thiên đường mà tốt hơn hết
anh không bao giờ nên biết.
Bởi điều gì sẽ xảy ra nếu như anh không bao giờ cảm thấy mệt
vỏi với cô?
Anh sẽ. Sự thật mở ra. Câu hỏi lớn lao, ngớ ngẩn mà anh đã
cố tránh. Điều gì nếu như chiếc thòng lọng đang thắt chặt quanh ngực anh không
mất đi?
Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, phải không?
Anh không thể để sự giàu có và cách cư xử cao Quý của cô ném
anh đi. Cô chỉ là một người phụ nữ. Tất cả những khác biệt chỉ là do anh tưởng
tượng - chỉ là tưởng tượng.
Vậy thì, làm thế nào mà anh đang đứng đây như một thằng
ngốc, nhìn chằm chằm vào cô? Tại sao anh không chạm vào cô, lay cô dậy, để thấy
đôi mắt ngái ngủ màu xanh của cô đang nhìn anh?
Câu trả lời thật rõ ràng - bởi vì ngay cả khi điều đó xảy
ra, và Joe thật sự làm điều gì đó ngu ngốc như việc yêu Veronica St John, cô sẽ
không bao giờ, không trong cả triệu năm nữa, yêu anh. Chắc chắn, cô có thể thấy
anh thú vị trong vài tuần, thậm chí vài tháng, nhưng cuối cùng khi nhận thức
quay lại và sẽ thay thế anh bằng một hình mẫu đàn ông giàu có hơn.
Và không hiểu tại sao nhưng ý nghĩ đó khiến anh đau nhói.
Ngay cả bây giờ. Dù hoàn toàn không có gì xảy ra giữa họ. Không điều gì, phải
rồi, ngoài một nụ hôn hoàn hảo như thiên đường.
“Yo, Ronnie.” - Joe gọi, hi vọng cô sẽ thức dậy mà không cần
anh chạm vào cô. Nhưng cô không nhúc nhíc.
Anh cúi xuống và nói trực tiếp vào tai cô: “Cafe đến rồi.
Đến lúc thức dậy rồi.”
Không có gì.
Anh chạm vào cô, và cô hơi cựa mình.
Không có gì.
Anh lắc vai cô và cô dần tỉnh, nhưng đôi mắt cô vẫn nhắm
chặt: “Đi đi.” - cô thì thầm.
Joe kéo cô ngồi dậy. Đầu dựa vào lưng ghế: “Thôi nào, bé yêu.”
- anh nói: “Nếu tôi không đánh thức cô, cô sẽ còn tức giận với tôi còn hơn cả
địa ngục.” - Anh nhẹ nhàng chạm vào một bên mặt cô: “Thôi nào, Ronnie. Nhìn tôi
này. Mở mắt ra.”
Cô mở mắt. Chúng có màu xanh kinh ngạc và vẫn còn đang ngái
ngủ.
“Tỏ ra dễ thương đi nào, Jules. Và vào văn phòng. Nói với họ
tôi sẽ muộn vài giờ. Tôi phải sửa soạn. Tôi đã ra ngoài muộn đêm qua.” - Cô mỉm
cười và hôn gió vào gần khuôn mặt anh: “Cảm ơn, tình yêu (luv)”Sau đó, cô giấu
đầu gối dưới váy và đặt đầu xuống đệm ghế và nhắm mắt.
Jules?
Đứa quái nào là
Jules?
“Thôi nào,
Veronica.” - Joe nói gần như tuyệt vọng. Anh không có quyền biết ai là Jules,
hay là thằng quỷnào? Không hề: “Cô muốn tôi đánh thức cô dậy. Bên cạnh đó, cô
không thể ngủ trên lưng ghế được. Cô sẽ thức dậy và đau lưng như điên đấy.”
Cô vẫn không mở
mặt, không thở dài, không di chuyển. Cô đang ngủ rất say, và không có vẻ sẽ
thức dậy cho đến khi cô cảm thấy muốn và sẵn sàng.
Nghiến răng, Joe
bế Veronica lên và đưa cô vào phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cố
gắng lờ đi cảm giác cô thật vừa vặn và hoàn hảo trong vòng tay anh. Trong vòng
nửa giây, anh thực sự đã muốn chui vào nằm cạnh cô. Nhưng anh không có thời
gian. Anh có việc phải làm. Bên cạnh đó, khi anh đã ở trên giường của Veronica
St John, nó sẽ phải xuất phát từ lời mời của cô.
Joe cởi giày cô
và đặt xuống sàn, sau đó đắp lại chắn cho cô.
Cô không di
chuyển, cũng không thức dậy. Anh không đưa tay ra để vén lại tóc đang xòa xuống
má cô. Anh chỉ đứng nhìn chằm chằm xuống cô một lúc, biết rằng điều thông minh
nhất nên làm là tránh xa thật xa người phụ nữ này. Anh biết cô là rắc rối, sự
thích thú mà anh chưa từng biết đến.
Anh quay đi, cần
thứ gì đó thật mạnh để uống. Và anh định để cafe đen đặc làm việc đó.

