Tuần trăng mật - Chương 031 - 036

Chương 31

Anh ta có vẻ nghe như một nhân viên bảo hiểm, nhưng nhìn
không giống như vậy đối với Nora.

Đầu tiên là, cô để ý thấy anh chàng ăn mặc không tồi chút
nào. Chiếc cà vạt rất hợp với bộ đồ, và bộ đồ đó là mốt trong một lúc nào đó
của thập kỷ này.

Một điều khác là anh ta khá lịch thiệp. Những gã bảo hiểm mà
cô đã gặp trước đây đều có vẻ chỉ hấp dẫn cỡ một chiếc hộp các-tông. Thực tế
thì nếu cân nhắc mọi yếu tố, Craig Reynolds là một người đàn ông lôi cuốn. Mọi
thứ đều hòa quyện khá ổn. Anh ta cũng lái một chiếc xe tốt. Nhưng
rồi Nora lại nghĩ, đây làBriarcliff Manor chứ không phải
là East Bronx. Để điều hành một văn phòng đại diện cho một công ty
bảo hiểm lớn ở chỗ rừng thắt hẹp này thì cũng phải nhìn cho ra dáng.

Nhưng cô vẫn chưa hết cảnh giác.

Cô đã quan sát Craig Reynolds kĩ lưỡng và nhẩm ghi nhớ trong
đầu - từ giây phút anh ta xuất hiện cho tới khi đặt tay lên cốc cà phê và thông
báo “Có một vấn đề nhỏ” với các điều khoản củaConnor.

“Vấn đề như thế nào?”, cô hỏi.

“Tôi nghĩ cũng không có gì lắm. Nhưng chuyện là, vì
ôngBrown còn khá trẻ nên bọn họ quyết định điều tra khoản tiền này”.

“Bọn họ là ai?”.

“Trụ sở chính ở Chicago. Họ quyết
định việc này”.

“Và anh không được có ý kiến gì trong chuyện này sao?”

“Trong trường hợp này thì không nhiều lắm. Như tôi đã nói,
các chính sách dành cho ông Brown bắt nguồn từ một bộ phận liên đoàn,
được điều hành từ trụ sở chính. Tuy nhiên, việc ai sẽ đảm nhận nó sẽ tùy thuộc
vào mức độ gần gũi với khách hàng. Nghĩa là, nếu không phải vì việc điều tra
này, tôi sẽ là người thu xếp mọi thứ”.

“Vậy bây giờ nếu không phải là anh thì ai?”.

“Tôi chưa được thông báo, nhưng nếu được đoán thì đó sẽ là
một người đàn ông mang tên John O’Hara”.

“Anh biết ông ta không?”.

“Chỉ nghe tiếng thôi”.

“Uh-oh”.

“Chuyện gì vậy?”.

“Anh đã nhăn trán một chút khi nói thế.”

“Không, không có gì to tát cả. O’Hara được cho là
một gã khá cứng nhắc - làm ơn thứ lỗi cho ngôn từ của tôi - nhưng đó cũng là
điều mà người ta mong đợi ở một điều tra viên bảo hiểm. Trong tầm hiểu biết của
mình thì tôi có thể nói đây chỉ là một yêu cầu mang tính thủ tục thôi”.

Trong khi Craig Reynolds với lấy tách cà phê lần
nữa, Noralại ghi nhớ thêm một điều trong đầu: không có nhẫn cưới.

“Anh thích vị quả phỉ vani này chứ?”, cô hỏi.

“Còn tuyệt hơn cả mùi thơm của nó nữa”.

Cô ngả người ra ghế. Đã nín khóc, cô mỉm cười một cách dễ
chịu với Craig Reynolds. Anh xuất hiện hoàn toàn tận tâm và chu đáo. Còn tuyệt
hơn nữa là khi mỉm cười lại với cô, có hai lúm đồng tiền bên gò má. Tiếc là anh
chàng chẳng có xu nào.

Không phải là Nora đang than phiền. Từ vị trí của
cô, Craig Reynolds là anh chàng bảo hiểm có giá $1,9 triệu. Đó là một khoản
trời cho mà cô chắc chắn sẽ không từ chối. Trở ngại duy nhất là cuộc điều tra
đó. Dù chỉ mang tính thủ tục nhưng nó vẫn làm cô lo lắng.

Nhưng cũng không quá mức. Cô đã có một kế hoạch hoàn hảo để
kiểm soát mọi tình huống. Đối với những viên cảnh sát, tại văn phòng điều tra
những cái chết bất thường, với bất cứ ai hay thứ gì có thể ngáng đường cô. Và
chắc chắn là một vụ điều tra bảo hiểm cũng nằm trong số đó.

Và như vậy, sau khi Craig Reynolds rời nhà buổi chiều hôm đó,
cô quyết định rằng sẽ là một ý hay khi biến mất trong vài ngày. Dẫu sao thì cô
cũng phải tới gặp Jeffrey cuối tuần đó. Có thể cô sẽ đến sớm một ngày
và làm anh ngạc nhiên.

Sau rốt thì, đó là chồng mình.

Chương 32

Sáng hôm sau, một ngày thứ Sáu, Nora bước ra khỏi
căn nhà tại Westchester và bật mở cốp của chiếc Benz mui
trần đang đậu phía trước. Hành lý được xếp vào. Người dự báo thời tiết trên
tivi đã hứa hẹn một ngày với trời xanh nắng vàng cùng nhiệt độ cao nhất chỉ ở
tầm hai mươi sáu độ. Một ngày “đỉnh cao”, nếu có thể gọi như thế.

Nora nhấn nút trên chiếc điều khiển không cần khóa và
đứng nhìn mui xe nhanh chóng hạ xuống. Đó cũng là lúc một chiếc xe khác thu hút
sự chú ý của cô. Cái quái gì thế?

Chiếc xe BMW giống hệt hôm trước đang đậu dưới
những tán cây sồi và gỗ thích cao lớn, ngay phía ngoài
Đường lái Trung tâm. Ngồi trong ghế trước là nhân viên
bảo hiểm, Craig Reynolds, với cặp kính râm.

Anh ta lại tới đây làm gì?

Chắc chắn chỉ có một cách để tìm ra câu trả
lời. Nora bắt đầu bước thẳng tới xe. Cô đã nghĩ rằng anh ta khá thân
thiện khi họ mới gặp nhau. Nhưng bây giờ, chuyện này... quan sát cô từ
trong xe ư? Khá là ghê rợn. Hoặc tệ hơn, hơi đáng nghi ngờ. Đó là lý do vì sao
cô tự nhắc mình đừng phản ứng thái quá.

Craig nhìn thấy cô bước tới và nhanh chóng nhảy ra khỏi chiếc
Beemer. Anh bắt đầu bước lại phía cô trong bộ đồ mùa hè màu sạm nhạt. Anh vẫy
tay chào khá thân thiện.

Họ gặp nhau giữa đường.

Nora nghiêng đầu và mỉm cười. “Nếu không biết rõ thì tôi
sẽ cho là anh đang do thám mình đấy”.

“Nếu thực như thế thì có lẽ tôi nên chọn chỗ náu tốt hơn
chứ?”. Anh mỉm cười trở lại. “Thứ lỗi cho tôi - không phải như vậy đâu. Thật ra
thì cô có thể đổ lỗi cho đội Mets”.

“Toàn bộ đội bóng chày ư?”.

“Phải, kể cả người quản lý chúng. Tôi chuẩn bị rẽ vào nhà cô
thì kênh Fan phát một đoạn quảng cáo, nói rằng câu lạc bộ sắp có một
vụ trao đổi lớn với Houston. Vậy nên tôi tạt vào bên đường để nghe”.

Cô nhìn anh vô cảm. “Kênh Fan?”.

“Một kênh thể thao trên đài”.

“Tôi hiểu. Vậy không phải là anh đang do thám tôi?”.

“Không. Tôi đâu phải Jame Bond, chỉ là một người
giữ vé cả mùa của đội Mets thôi”.

Nora gật đầu. Cô đoán hoặc Craig Reynolds đang nói thật
hoặc anh ta là một kẻ nói dối bẩm sinh. “Anh tới tìm tôi có chuyện gì vậy?”, cô
hỏi.

“Thật ra là tin tốt. John O’Hara, cái người mà tôi
đã kể với cô từ trụ sở chính ấy, đã chắc chắn được giao quyền đảm nhiệm vụ điều
tra cái chết của ông Brown”.

“Tôi cứ tưởng đó không hẳn là một tin tốt”.

“Không, nhưng phần này thì có. Chúng tôi đã nói chuyện sáng
nay và ông ta nghĩ là sẽ không có vấn đề gì lắm”.

“Vậy thì tốt”.

“Tuyệt hơn, tôi đã đề nghị ông ta xúc tiến nhanh công việc.
Ban đầu ông ta khá dứt khoát rằng sẽ không có bất kỳ sự đối đãi đặc biệt nào,
nhưng tôi đã đề nghị như vậy bởi văn phòngWestchester đã mang lại kha khá
lợi nhuận cho công ty. Dù sao thì, tôi cũng chỉ muốn báo cho cô biết điều này”.

“Tôi thật sự đánh giá cao điều đó, anh Reynolds ạ. Quả là một
điều bất ngờ dễ chịu”.

“Cứ gọi tôi là Craig”.

“Vậy thì hãy gọi tôi là Nora”.

“Được thôi, Nora”. Anh liếc nhìn chiếc xe mui trần
màu đỏ với cốp xe còn đang mở, đậu ở lối vào. “Cô sắp đi xa à?”.

“Quả đúng vậy”.

“Nơi nào đó hay ho không?”.

“Điều đó còn tùy thuộc vào quan điểm của anh về NamFlorida”.

“Như mọi người nói, đó là một nơi tuyệt vời để đi du
lịch nhưng tôi sẽ không muốn bầu cử ở đó”.

Cô cười khẽ. “Có lẽ tôi sẽ dùng câu nói này với khách hàng
của mình ở bờ biển Palm. Hoặc có thể không”.

“Cô làm nghề gì vậy - nếu không quá ngại trả lời?”.

“Thiết kế nội thất”.

“Không đùa đấy chứ. Chắc hẳn phải vui lắm. Ý tôi là, không có
nhiều nghề cho phép người ta tiêu tiền của người khác, phải không?”.

“Không, tôi đoán là không có nhiều lắm”. Cô nhìn vào đồng hồ
đeo tay. “Ồ, có người sắp lỡ chuyến bay rồi”.

“Tôi xin lỗi. Thôi, cô khởi hành đi”.

“Vậy thì, anh Reyn...” Cô lỡ lời một lần nữa. “Anh Craig, cám
ơn vì đã ghé quá. Việc đó thật ngọt ngào”.

“Không có gì, Nora ạ. Tôi sẽ báo lại cho cô khi có
báo cáo về vụ điều tra”.

“Tôi sẽ rất biết ơn việc đó”.

Họ bắt tay và Craig chuẩn bị rời đi. “À, mà cô biết không?”,
anh nói. “Tôi mới nghĩ ra, nếu cô đi vắng thế này thì có lẽ tôi nên
xin số di động?”.

Nora ngập ngừng trong tích tắc. Mặc dù cho số điện thoại
là một trong những điều cuối cùng cô muốn làm, cô cũng chẳng muốn làm cho anh
chàng bảo hiểm này nghi ngờ.

“Chắc chắn rồi”, cô nói. “Anh có bút chứ?”.

Chương 33

Tôi gọi cho Susan ngay sau khi trở lại trong xe. Hai lần gặp
đầu tiên với Nora đáng được báo cáo lại cho sếp.

“Ở ngoài cô ấy có đẹp không?”.

“Đó là điều mà em muốn biết đầu tiên ư?”.

“Đương nhiên rồi”, Susan nói. “Cô ta không thể làm những gì
mà mình đang làm nếu không có một vẻ đẹp chết người. Sao, thế nào?”.

“Có cách nào để trả lời mà vẫn nghe có vẻ chuyên nghiệp
không?”.

“Có chứ. Nó gọi là thành thật”.

“Vậy thì, chính vậy”. Tôi đáp. “Nora Sinclair là một phụ nữ
vô cùng hấp dẫn. Nói là lộng lẫy cũng không quá lắm đâu”.

“Đồ con lợn”.

Tôi cười lớn.

“Anh nghĩ sao sau khi đã nói chuyện với cô ta?”, cô hỏi.

“Còn quá sớm để có thể nói được điều gì. Hoặc là cô ta
chẳng có gì để che giấu cả, hoặc đó là một kẻ nói dối bẩm sinh”.

“Em sẽ đặt cược mười đô cho vế sau”.

“Thế thì phải chờ xem đó có phải là một vụ cá cược ngon ăn
không”. Tôi đáp.

“Với anh xử lý vụ việc thì chắc chắn là có rồi”.

“Em biết đấy, nếu em mà ca ngợi anh nữa thì anh sẽ đập đầu
vào trần nhà mất”.

“Như vậy, hoặc là đâm bổ vào em”.

“Ồ, anh hiểu rồi. Quyển hướng dẫn nói là phải vui đùa với sự
tự tin của mình”.

“Tin em đi, không có quyển sách nào hướng dẫn cách xử lý anh
đâu”, cô nói. “Bây giờ anh đang ở đâu?”.

“Phía ngoài nhà Connor Brown”.

“Anh đã thực hiện cuộc viếng thăm thứ hai chứ?”.

“Rồi”.

“Mất bao lâu thì cô ta nhìn ra?”.

“Trong có vài phút thôi”.

“Mets hay là Yankees?”.

“Mets”, tôi nói. “Steinbrenner đã lo xong các vụ trao đổi của năm
nay rồi. Hay ít ra là đã kéo căng như dây thòng lọng”.

“Liệu cô ta có thực sự biết được điều đó không?”.

“Không. Nhưng cẩn thận chẳng bao giờ là thừa”.

“Amen”, Susan nói. “Cô ta có tin anh không?”.

“Khá chắc chắn đấy”.

“Tốt. Tất nhiên rồi. Em biết anh là gã thích hợp cho công
việc này mà”.

“Ối”.

“Sao thế?”.

“Đầu anh đập vào trần rồi”.

“Cho em biết điều gì xảy ra tiếp theo nhé”.

“Tuân lệnh sếp”.

“Đừng có quá kẻ cả đấy”.

“Sếp yên tâm, không có lần hai đâu”.

Và Susan dập máy.

Chương 34

Nora chưa lái xe đi xa lắm khi nhận ra cảm giác khó chịu
và bồn chồn nhất quyết không chịu buông tha mình. Ngay giữa đường, phía sát với
Bãi chơi gôn Quốc gia Trump, cô xoay ngoắt chiếcBenz 180 độ, lốp xe kêu lên những âm
chói rít, bánh lái lộn như một vòng quay lễ hội trong tay cô. Nếu đủ nhanh cô
vẫn có thể bắt kịp anh ta.

Có một điều gì đó khá buồn cười về Craig Reynolds.

Và nó chẳng liên quan gì đến khiếu hài hước của anh ta cả.

Nora nhấn ga và bắt đầu lái ngược trở
lại con đường mà cô vừa đi qua kể từ lúc rời khỏi nhà Connor. Chiếc
xe tăng tốc và vút qua từng con phố nhỏ hẹp với hàng cây hai bên đường, rồi đột
ngột rẽ ngoặt để vượt lên trước một chiếc Volvo rùa bò. Xa xa phía dưới, một
phụ nữ đứng tuổi dắt một chú chó giống xpanhơn cáu kỉnh nhìn theo.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Nora tự phán xét chính mình. Có phải cô
đang hoang tưởng quá không? Liệu việc này có thực sự cần thiết? Nhưng cảm giác
bồn chồn đeo bám trở nên mạnh mẽ hơn. Cô nhấn ga mạnh hơn nữa. Sắp đến nơi rồi.

Cái quái quỷ gì...?

Nora vội bóp phanh thật mạnh.

Cô đã tới ngã rẽ vào phố của Connor và phải ngay
lập tức kinh ngạc. Chiếc BMW màu đen vẫn còn ở đó. Craig Reynolds
thậm chí còn chưa rời đi.

Vì sao? Anh ta đang làm gì?

Cô cho xe lùi lại bên lề đường, cạnh hàng rào và những cây gỗ
thông quá cỡ. Chúng đặc biệt trở nên hữu ích khi giúp cô che đi phần lớn chiếc
xe mà vẫn có được một tầm nhìn khá tốt. Tuy thế ở khoảng cách này thì Craig
Reynolds chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt. Nora nheo mắt. Dù không
chắc lắm nhưng có vẻ như anh ta đang nói chuyện trên điện thoại di động.

Tuy vậy cũng không lâu lắm. Chỉ trong vòng một phút, đèn hậu
của chiếc BMW bắt đầu lóe sáng giữa những làn khói phập phì của bộ
giảm thanh xe hơi. Cuối cùng thì Nhân Viên Bảo Hiểm cũng rời đi.

Nora không biết anh ta đang đi đâu, cô chỉ biết rằng
mình phải tìm cho ra bằng được. Kế hoạch gây bất ngờ
cho Jeffrey ởBoston đã được thay đổi thành một kế hoạch mới.

Mang tên: Tìm hiểu con người thật của Craig Reynolds.

Chương 35

Và anh chàng rời đi.

Nora biết rõ mình không thể bám quá
sát. Anh ta không còn lạ gì chiếc xe của cô, chưa kể đến việc nó rực màu đỏ
chóe. Thật đáng xấu hổ là hãng Mercedes đã không sản xuất những chiếc mui trần
xanh lá cây để ngụy trang.

LÀNG BRIARCLIFF MANOR.

LIÊN HỢP 1902.

Ngay cả trước khi nhìn thấy tấm biển, Nora đã đoán là Craig sẽ tới trung tâm
thị trấn. May cho cô. Sau một vài biển dừng và giao thông lộn xộn, cô gần như
không còn nhìn thấy anh. Nếu không phải vì anh đang lái xe trong thị trấn nhỏ
yên bình này, ắt hẳn cô đã mất dấu từ lâu.

Thị trấn nhỏ này khá quen thuộc với cô, trước đây cô đã từng
tới đây một vài lần cùng Connor. Nó là một hỗn hợp của giai cấp lao
động và những cô nàng, những món tiền mới và những kẻ không xu dính túi. Những
cột đèn thô kệch điểm xuyết cho các con phố chính, giữa các ngân hàng và cửa
hiệu chuyên dụng. Những mái tóc xanh bước trên cùng vỉa hè với các bà mẹ trẻ
với những chiếc xe đẩy tân thời. Amalfi’s, cửa hàng đồ Ý ưa thích
củaConnor, đang om sòm những âm thanh của giờ ăn trưa.

Lại một lần nữa, Nora nghĩ mình đã mất dấu Craig.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi thoáng thấy chiếc Beemer màu đen rẽ
trái xa xa phía trước. Đến khi cô theo kịp thì anh đã đậu xe và chuẩn bị bước
ra ngoài.

Cô lập tức tạt vào bên đường và đứng nhìn anh biến mất trong
một tòa nhà bằng gạch. Văn phòng của anh ta, chắc vậy.

Cô chầm chậm lái xe qua. Đủ chắc chắn hơn, có một tấm biển
phía trên cửa sổ tầng hai. CÔNG TY BẢO HIỂM TRỌN ĐỜI.

Đó là một dấu hiệu tốt, có thể nói vậy.

Nora lái quanh và đậu lại cách lối vào chừng hơn ba mươi
mét. Đến giờ thì mọi chuyện vẫn ổn. Craig Reynolds có vẻ đúng như những gì anh
ta đã nói. Nhưng cô vẫn chưa hài lòng. Có điều gì đó nói rằng anh ta còn nhiều
hơn là vẻ bề ngoài.

Cô ngồi yên trong xe và chờ đợi, nhìn về phía tòa nhà, một
khối hộp chữ nhật hai tầng khó tả. Không có gì hào nhoáng cả. Cô còn không chắc
màu gạch đó là thật hay không nữa. Chúng trông như đồ giả, giống kỹ thuật tráng
mà cô từng xem trên tivi.

Cô không phải đợi lâu. Chưa đầy hai mươi phút sau, Craig bước
ra và trở lại trong xe. Từ trong ghế của mình, Nora ngồi thẳng người dậy và đợi cho
anh ta quành xe khỏi lề đường.

Giờ thì đi đâu đây, Anh Chàng Bảo Hiểm? Ở đâu chăng nữa thì
anh cũng đã có bạn đồng hành
.

Chương 36

Quán ăn Nơ Xanh là chặng dừng kế tiếp. Địa điểm này chỉ
cách thị trấn khoảng vài dặm về phía đông, không xa lắm từ phía Đại lộ
Sông Saw Mill. Quán có một dáng vẻ cổ xưa kinh điển. Một khối hộp lập
phương nhuộm vàng cùng những dải ruy băng chăng đầy cửa sổ.

Nora tìm thấy một khoảng trống sát mép bãi đậu xe mà từ
đó, cô có thể nhìn thấy lối ra vào. Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay - mới quá trưa
một chút.

Sáng nay cô đã nhịn và giờ thì đang đói lả người. Đó là còn
chưa kể tới việc cô đang ở ngay hướng gió thổi của những chiếc quạt
hút trong bếp. Mùi bánh bơgơ và các món rán khiến cô vội lục tung ví để tìm một
thỏi kẹo bạc hà Life Saver đã ăn quá nửa.

Khoảng bốn mươi phút sau Craig bước ra khỏi quán ăn. Trong
khi nhìn theo, Nora ghi nhận một điều ấn tượng khác. Anh ta chắc chắn
là một người đàn ông đẹp trai với dáng bộ khá ổn. Có sự điềm tĩnh trong một
chừng mực nào đó. Sự tự tin. Một vẻ phóng khoáng bảnh bao.

Đèn hậu lại lóe lên.

Craig chạy xe đi làm vài việc lặt vặt và cuối cùng quay trở
lại văn phòng. Trong suốt buổi chiều còn lại, phải có đến một tá
lần Nora muốn kết thúc cuộc do thám, nhưng rồi cô
lại cố thuyết phục mình đến một tá lần rằng hãy cứ tiếp tục đậu xe
cách đó khoảng hơn một tòa nhà. Phần nhiều chỉ do tò mò xem điều gì sẽ tới vào
buổi tối. Liệu Craig Reynolds có một đời sống xã hội không? Anh ta có
đang hẹn hò với ai? Và chính xác thì nhà anh ta ở đâu?

Khoảng sáu giờ, những câu trả lời lần lượt tới.

Đèn vụt tắt trong Công ty Bảo hiểm Trọn đời và Craig đi ra
khỏi tòa nhà. Tuy nhiên, không có những quán bar hay bữa tối lớn,
không có những cuộc hẹn với các cô bạn gái. Ít ra thì cũng không phải đêm nay.
Thay vào đó anh gọi một chiếc pizza và về nhà.

Đó là lúc Nora phát hiện ra
rằng Craig Reynolds, rốt cuộc thì, cũng đang che giấu một điều gì đó:
anh ta không hẳn sung túc như vẫn hay ra bộ với người khác.

Xét theo bề ngoài của nơi anh ta sinh sống thì có thể nói anh
chàng này đã tiêu hết tiền bạc vào xe cộ và quần áo. Căn nhà ở Pleasantville là
một căn hộ xập xệ giữa một loạt những căn hộ xập xệ khác trong một khu nhà sờn
nát. Một tòa nhà trắng ốp nhựavinyl hai bên cùng cửa chớp màu
đen. Mỗi căn hộ có một hành lang hoặc ban công nhỏ. Không được ấn tượng cho
lắm. Liệu có phải Craig đang trả tiền cấp dưỡng cho vợ? Trợ cấp con
cái? Rốt cuộc thì câu chuyện về anh ta là như thế nào?

Nora có ý đợi phía ngoài Vườn Ashford
Court thêm một lát nữa. Có thể lúc sau Craig sẽ có vài kế hoạch khác.

Hoặc cũng có thể, Nora nghĩ, cô đang mê sảng vì đã
bị bỏ đói cả ngày. Nhìn thấy hộp bánh pizza trên tay Craig là quá đủ
cho một đợt sôi bụng nữa. Thỏi kẹo bạc hà Life Saver giờ chỉ như một
ký ức xa xăm. Tới giờ phải ăn tối thôi. Quán Ngựa sắt ở Pleasantville
thì sao nhỉ? Ăn tối một mình - thật kỳ quặc
.

Cô lái xe đi và hài lòng với quyết định bám theo Craig. Cô
biết rằng người ta không phải lúc nào cũng như vẻ bề ngoài. Tất cả những gì cô
cần làm là nhìn vào trong gương. Điều đó gợi cho Nora nhớ đến một câu thần
chú của mình: Thà hoang tưởng còn hơn hối tiếc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3