Vụ Bí Ẩn Hang Động Rên Rỉ - Chương 01

Chương 1: Thung lũng rên rỉ

- Aaaaaa!
Ôôôôôôô! Ôôôôôôôô!

Tiếng rên rỉ
kéo dài lạ lùng, và kết thúc bằng một tiếng thở dài cũng kéo dài lại vang lên
nữa trong thung lũng được hoàng hôn nhuộm tím.

- Rồi! - Peter
Crentch la lên. - Lại kêu nữa!

Peter, Hannibal và Bob đang trèo
trên một mỏm đá khá cao trong địa phận hẻo lánh nhất của trang trại Hoang Dã,
chỉ cách Thái Bình Dương có ba mươi mét.

Tiếng than khóc
tiếp tục, kéo dài, khủng khiếp:

- Aaaaaa!
Ôôôôôôô! Ôôôôôôôô!

Peter rùng
mình.

[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com.
- gác nhỏ cho người yêu sách.]

- Mình hiểu vì
sao mấy người ở trang trại không chịu tiếp tục làm việc ở đây. - Peter thì thầm
với Bob và Hannibal.

- Có thể tiếng này xuất phát
từ ngọn hải đăng đằng kia. - Bob gợi ý khẽ. - Cũng có thể là một loại tiếng
vang do cái còi sương mù.

Hannibal
lắc đầu.

- Không phải đâu, Bob à! Theo
mình, không mắc mớ gì hải đăng. Còn còi sương mù... thì chính cậu cũng thấy đó,
trên biển làm gì có sương mù.

- Nếu vậy... - Bob bắt đầu
nói.

Nhưng Hannibal không còn nghe
nữa. Thám tử trưởng đang bước dọc theo mỏm đá. Peter và Bob vội vàng chạy theo.
Mặt trời đã gần như biến mất hẳn. Thung lũng đang nhuộm màu đỏ và vàng.

Hannibal
dừng lại ngay. Tiếng rên lại vang lên nữa.

Hannibal
lắng tai nghe, bàn tay kê bên lỗ tai.

Peter ngạc nhiên nhìn:

- Cậu làm gì vậy, Babal?

Hannibal
không trả lời, quay trở lui đến khoảng một trăm mét mới đứng lại.

- Babal ơi, cậu định cho bọn
mình chạy lon ton trên mỏm đá này lâu không?

Bob thắc mắc về thái độ lạ
lùng của sếp và hỏi.

Trước khi thám tử trưởng kịp
trả lời, một tiếng rên khác lại vang lên trong thung lũng:

- Aaaaaa! Ôôôôôôô! Ôôôôôôôô!

Hannibal
quay lại nói với hai bạn:

- Không, Bob à, thí nghiệm đã
kết thúc.

- Thí nghiệm hả? Thí nghiệm
nào? - Peter thắc mắc hỏi lại. Cho đến giờ, cậu chỉ bắt bọn mình đi qua đi lại
thôi mà!

- Cậu lầm rồi! Ta đã lắng
nghe tiếng rên tại ba địa điểm khác nhau trên mỏm đá. - Hannibal giải thích. - Trong đầu mình đã vạch
ba đường thẳng từ điểm mình đứng cho đến điểm dường như tiếng kêu xuất phát.
Vậy, điểm giao nhau của ba đường bắt buộc phải là điểm xuất phát của âm thanh.

Bob hiểu ngay.

- Tất nhiên! - Bob thốt lên.
- Phương pháp này gọi là phép đạc tam giác! Được các kỹ sư dùng rất thường!

- Đúng! - Hannibal trả lời. - Tất nhiên là cách mình
tiến hành rất là đơn sơ. Nhưng vẫn có kết quả tốt.

- Kết quả nào hả Babal? - Peter
hỏi. - Cuối cùng thì cậu tìm ra được cái gì?

- Thì ta biết được rằng nguồn
xuất phát chính xác của tiếng động nằm trong cái hang bên sườn núi... hang Quỷ!
- Hannibal
tuyên bố.

- Kìa, Hannibal! - Peter phản
đối. - Điều này thì bọn mình đã biết rồi mà! Ông bà Valton đã nói cho bọn mình
rồi mà!

Hannibal
gật đầu.

- Thám tử không nên cho là
chân lý tất cả những gì người ta kể lại. Phải tự mình kiểm tra. Đừng quên điều
bác Hitchcock thường nói với ta: không được tin vào lời người ta một cách mù
quáng. Nhân chứng thật lòng vẫn có thể lầm!

Hannibal
thường nhắc đến ông Alfred Hitchcock, nhà sản xuất phim lừng danh, đã kết bạn
với Ba Thám Tử Trẻ trong một cuộc phiêu lưu trước đây. Nhân dịp đó, ông
Hitchcock đã nhờ ba thám tử tìm cho ông một ngôi nhà có ma để ông dùng làm hiện
trường quay phim (mời bạn tìm đọc tập Lâu đài kinh hoàng).

- Có lẽ cậu nói đúng. - Peter
thở dài. - Bác Hitchcock đã cho bọn mình thấy rằng không nên quá tin vào lời
nhân chứng.

- Lời chứng bằng tai lẫn lời
chứng bằng mắt. - Hannibal
nói rõ. - Nhưng bây giờ, khi đã kiểm tra rồi, thì mình chắc chắn tiếng rên xuất
phát từ một nơi nào đó trong hang Quỷ. Ta chỉ còn việc tìm ra cái gì gây nên
tiếng động ấy và…

Hannibal
không kết thúc được câu bởi vì tiếng rên lại vang lên nữa... Kỳ lạ và rùng rợn
trong thung lũng đầy bóng tối:

- Aaaaaa! Ôôôôôôô! Ôôôôôôôô!

Lần này, chính Hannibal cũng rùng mình.
Peter khó khăn nuốt nước miếng.

- Cậu biết không, Babal ơi!
Ông Valton và cảnh sát trưởng đã khám kỹ hang, ba lần liên tiếp lận, mà không
tìm thấy gì cả?

- Hay một con thú nào đó kêu!
- Bob nói nhưng không tin lắm.

- Nếu vậy thì đó là tiếng của
một con thú mà mình chưa bao giờ nghe! - Hannibal
tuyên bố. - Ngoài ra, nếu giả thiết của cậu đúng, thì có lẽ ông Valton và cảnh
sát trưởng đã tìm thấy dấu vết của con thú đó rồi. Cả hai đều là người săn rất
giỏi, quen nhìn dấu vết thú săn.

- Nhưng phải là một con thú
bình thường! - Peter lo sợ nói khẽ.

- Vậy thì có thể là một con
thú bí ẩn, mà chưa có ai gặp bao giờ. - Thám tử trưởng nói.

Rồi mắt Hannibal sáng lên tinh ranh:

- Cũng có thể là chính El
Diablo(*)!

(*) Con quỷ.

- Ồ không! - Peter hoảng hốt
kêu. - Không lẽ bọn mình tin là có ma?

Hannibal nở
một nụ cười rộng:

- Ai nói là có ma?

- Nhưng El Diablo đã chết
cách đây gần một thế kỷ. - Bob nhắc. - Nếu không nói về ma, thì cậu nói về gì
đây?

Hannibal
không kịp trả lời. Đúng giây phút cậu há miệng ra để nói, thì bầu trời đột ngột
ửng lên những ngọn lửa đỏ giống như tia chớp. Ba thám tử mở to mắt, trong khi
nhiều tiếng nổ vang lên ở các núi xung quanh.

- Cái gì vậy? - Bob sửng sốt
hỏi.

Hannibal có
vẻ ngạc nhiên:

- Mình cũng không biết nữa. -
Hannibal thú
nhận.

Tia chớp biến mất rồi tiếng
nổ giảm dần ra xa. Ba bạn thắc mắc nhìn nhau. Đột nhiên Bob hiểu ra.

- Biết rồi! - Bob nói. - Hải
quân! Các cậu có nhớ lúc bọn mình đến không... mấy chiếc tàu hải quân mà bọn
mình thấy trên biển... hạm đội đang thao diễn... chắc là súng đại bác đang tập
bắn vào một mục tiêu nào đó.

Peter nhẹ nhõm cười.

- Thì ra là thế! Chỉ là những
buổi thao diễn bình thường thôi! Bây giờ thì mình nhớ là có đọc bài báo về
chuyện này. Tàu bắn thử vào những hòn đảo không có người ở.

- Thôi, vậy ta chỉ còn việc
trở về trang trại! - Hannibal
quyết định. - Ta sẽ tiếp tục cuộc điều tra tại đó.

Bob và Peter đi theo Hannibal ngay, vì màn đêm
đang xuống thung lũng. Ba bạn lấy xe đạp ven con đường đất.

Đột nhiên, từ thung lũng,
vang lên tiếng gầm gừ, rồi tiếng rên kéo dài...

Báo cáo nội dung xấu