Cứ như vậy mà yêu em - Chương 17 - 18 - 19
Chương 17. CÂY TẦM GỬI GIÁNG SINH
Thời
gian sẽ trôi qua nhanh chóng khi bạn bận rộn. Vậy nên hợp đồng của Khiết Khiết
đang dần đến ngày đáo hạn. Cộng thêm cả thời gian bù lại lúc chuẩn bị cho lễ kỷ
niệm thành lập tập đoàn thì đúng vào ngay ngày lễ giáng sinh. Khiết Khiết đã sống
sót suốt hai tháng qua một cách thần kỳ nhờ vào việc giở đủ trò để ăn gian thời
gian biến mất. Hầu hết là nhờ vào việc phải thường xuyên ra ngoài chuẩn bị cho
các sự kiện PR của nhân viên phòng marketing vào dịp cuối năm.
Trụ sở
chính của Vinh Thượng sẽ tổ chức một buổi tiệc cho các nhân viên ở nhà ăn vào
ngày 25 tháng 12. Vậy nên không khí tất bật mệt mỏi được làm dịu bớt bởi sự háo
hức mong chờ. Theo hầu hết các nhân viên nữ thì đây là dịp tốt nhất để có một mối
tình công sở đẹp như mơ.
Sáng
ngày giáng sinh, Khiết Khiết đang ngồi trong văn phòng chủ tịch đọc nốt phần
còn lại của “A Christmas Carrol”. Quyển
sách này là do cô chọn, Khiết Khiết nghĩ chủ tịch cho cô quyền chọn sách coi
như là quà Noel. Khi quyển sách kết thúc cô định ra về thì Thượng Vĩ đưa cho một
chiếc hộp thắt nơ hồng. Không có bất cứ giải thích gì thêm nghĩa là đó là quà của
chủ tịch. Khiết Khiết bối rối cảm ơn rồi cầm lấy, cô chẳng chuẩn bị gì cho anh
cả. Nhưng xem ra chủ tịch cũng chẳng mong chờ được nhận quà lại nên Khiết Khiết
nói lời chào rồi ra về. Cô nhận ra một khoảng trống khi bản thân không còn có
lý do gì mà đến đây mỗi ngày nữa.
Sáu giờ
tối ngày 25, Khiết Khiết tự mình đón xe đến buổi tiệc vì Linh Lan lại đi lưu diễn.
Vốn dĩ giám đốc Trịnh đã đề nghị sẽ đưa cô đi nhưng Khiết Khiết từ chối, cô
không muốn thổi bùng lên ngọn lửa nổi tiếng của mình thêm lần nào nữa.
Buổi
liên hoan lần này do tổ E phụ trách, tất cả đều mang chủ đề về lễ Noel. Khiết
Khiết đi xung quanh ngắm nhìn những vật trang trí xinh xắn rồi dừng lại ở dãy
thức ăn. Đã nói là liên hoan thì phải có
ăn uống. Cô gật đầu đồng ý với bản thân rồi ăn một miếng kimbap. Nhưng cô mắc
nghẹn ngay khi nhìn thấy Thượng Vĩ. Mọi người đã nói anh chẳng bao giờ tham gia
buổi tiệc dạng này. Lấy vội một ly nước để cứu chữa, cô nghĩ xem nên trốn vào
đâu.
“Cậu
sao vậy Khiết Khiết?” Tiểu Phi hỏi giọng quan tâm.
Cô vội
lấp liếm cho qua:
“Mình
không sao!”
“Nếu vậy
sao cậu lại uống rượu nữa?”
Khiết
Khiết giật mình nhìn lại cái ly. Một sai lầm phạm đến hai lần. Cô tự đay nghiến
rằng bản thân ngu ngốc rồi hỏi Tiểu Phi:
“Vậy
cái này là gì?”
Tiểu
Phi nói với giọng lo ngại:
“Whisky
loại vừa. Mà có phải cậu bị mất vị giác không vậy?”
Khiết
Khiết lắc đầu:
“Không
phải đâu… tại mình bị nghẹn nên không để ý, mà mình nghĩ mình phải về đây.”
“Cậu
chỉ mới đến có năm phút?”
“Nhưng
trong vòng ít nhất mười phút nữa mình sẽ bắt đầu say.” Khiết Khiết nói, Linh
Lan đã bắt cô đã thử nghiên cứu phản ứng của bản thân với các loại rượu khác
nhau. Và whisky là mười phút, nếu là loại vừa thì cô có thêm một chút thời
gian.
Tiểu
Phi có vẻ lo lắng:
“Hay để
mình đưa cậu về?”
Khiết
Khiết trấn an cô bạn:
“Không
cần đâu. Cậu ở lại đi, cậu rất mong chờ buổi tiệc mà. Mình ổn!”
Giọng
chủ tịch vang lên phía sau:
“Tôi sẽ
đưa cô ấy về.”
“Chào
chủ tịch! Nếu được vậy thì tốt quá.” Tiểu Phi hơi giật mình nói, cô nở một nụ
cười khích lệ với Khiết Khiết.
“Chủ tịch,
tôi tự về cũng được mà. Không sao đâu!”
Thượng
Vĩ nghiêm giọng nói:
“Nếu
không sao thì sao cô lại muốn về? Đi thôi.”
Không
còn cơ hội để phản bác nữa, Khiết Khiết đành đi theo. Tiểu Phi vui vẻ vẫy tay
trong khi những người khác thì bắt đầu bàn tán. Mỗi bước cô đi không khí xung
quanh cứ nóng lên dần. Cả hai đi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của công ty, Khiết
Khiết chưa bao giờ có một chiếc xe mà đậu ở đây, chỗ này rộng khủng khiếp.
“Cô
không lên xe sao?” Chủ tịch hỏi khi Khiết Khiết còn đang nhìn ngắm khắp nơi.
Khiết
Khiết gật đầu rồi leo lên xe. Khi họ đi được một lát thì cô biết ngay chất lỏng
vừa rồi đang phát huy tác dụng. Nghĩa là cô sắp mất kiểm soát. Khi họ đi qua một
công viên gắn đầy đèn led sáng lấp lánh với một cây thông noel bự chảng, Khiết
Khiết nói trong hơi men:
“Dừng
lại! Tôi muốn đi xem chỗ này.”
Không
hề có lời phản đối và họ bắt đầu đi dạo xung quanh. Khiết Khiết đang dần chuyển
sang chế độ hưng phấn và mơ màng. Cô nhún nhảy và mỉm cười với tất cả mọi thứ,
còn Thượng Vĩ thì lặng lẽ đi theo sau.
“Nhìn
nè chủ tịch...” Khiết Khiết vui vẻ nói. “…cái này là cây tầm gửi…” Cô với tay
chạm vào một cành cây trang trí trên cao. “…người ta nói rằng các cặp đôi sẽ
yêu nhau suốt đời nếu như…”
Khiết
Khiết đột ngột ngừng nói, một chút lý trí còn lại khiến cô nhận ra mình đang
nói điều gì. Ngượng đỏ mặt, cô quay người
trở ra ngoài. Những việc tiếp theo xảy ra rất nhanh và hoàn toàn không báo trước.
Khi cô vừa quay đi, chủ tịch nắm lấy tay Khiết Khiết, kéo cô vào lòng và đặt
lên môi cô một nụ hôn. Đó là nụ hôn đầu tiên của hai người và cả của Khiết Khiết
nữa.
Đứng bất
động, chuyện này đúng là có thể khiến người ta tỉnh rượu. Sau đâu một lúc dài bằng
cả năm thì Thượng Vĩ buông cô ra. Họ đứng đó nhìn nhau trong im lặng rồi anh
lên tiếng:
“Em muốn
nói về chuyện này đúng không?”
Hơi
men một lần nữa bốc lên, Khiết Khiết bực dọc nói:
“Tôi
chỉ buột miệng nói ra thôi, anh đâu cần làm thật!”
“Vậy
sao em lại buột miệng nói điều này với tôi?”
Cô trở
nên khó nghĩ:
“Tôi…
ý anh là vì tôi thích anh hả?”
Thượng
Vĩ hỏi lại, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt ửng hồng của Khiết Khiết:
“Không
phải là vậy sao?”
Cô nói
với giọng ‘tin chắc là vậy’:
“Dĩ
nhiên là không phải… là anh thích tôi mới đúng, mọi người đều nói vậy hết.”
Không
khí xung quanh lạnh đi đột ngột. Chủ tịch một lần nữa đặt câu hỏi:
“Được,
nếu vậy em cho tôi biết… lúc nãy khi tôi hôn em. Em có cảm giác gì?”
“Tôi…” Khiết Khiết bối rối, sau một lúc suy
nghĩ thì cô bắt đầu choáng váng “…muốn đi về.”
Vậy là
cô lắc lư đi ra xe. Lát sau Thượng Vĩ cũng đi theo. Cả hai đều không nói gì
trên đường về. Khi cô vừa định ra khỏi xe thì chủ tịch lên tiếng:
“Câu hỏi
lúc nãy… em hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời cho tôi.”
Khiết
Khiết gật đầu trong mơ màng. May phước là cô còn mò được vô nhà. Vừa khóa cửa
xong, cô đổ người thiếp đi ngay trên sofa.
~oOo~
Tiếng
nhạc “Taiyou to Himawari” vang lên lảnh
lót. Trong mơ màng Khiết Khiết mò mẫm tìm xem điện thoại mình ở đâu.
“Alo!”
Cô nói.
Tiếng
Linh Lan nghe rõ mồn một:
“Khiết
Khiết! Cậu bệnh à? Giọng cậu khàn đặc.”
Cô bắt
đầu hồi tưởng lại những chuyện ngày hôm qua:
“Mình
lại uống rượu, một ly Whisky!”
“Lại sao nữa? Mà cậu đang ở đâu?” Linh Lan lo
lắng hỏi.
Khiết
Khiết vội chuyển chủ đề:
“Ở
nhà, mình ổn thôi! Cậu gọi có gì không?”
“Mình
vừa diễn xong nên tính hỏi xem cậu thế nào!”
Cô ngồi
dậy cho tỉnh táo hơn rồi nói:
“Mình
lớn rồi, có thể có sao chứ. Ở đó lạnh lắm không?”
“Ừ, lạnh
lắm. Nhưng mình đem đủ áo ấm mà. Mà cậu vẫn chưa nói tại sao lại uống rượu.”
Khiết
Khiết giải thích:
“Thì lại
lấy nhầm, mình nuốt trọn một miếng kimbap nên không để ý. Mình biết là ngốc lắm
nhưng cuối cùng cũng về nhà được.”
Sau
khi dặn dò Khiết Khiết uống mấy viên thuốc giải rượu thì Linh Lan cúp máy. Còn
lại một mình, Khiết Khiết ngồi nghĩ xem mình còn nhớ được bao nhiêu chuyện. Việc
tửu lượng kém rất phiền phức nhưng việc không nhớ được bất cứ thứ gì sau khi tỉnh
dậy còn đáng sợ hơn.
May mắn
hôm nay là chủ nhật nên cô có thể tiếp tục mà ngủ nướng. Dù vậy có điều gì đó
khiến cô không thể thoải mái. Khiết Khiết tự hỏi đó là gì nhưng ly rượu hôm qua
đã làm tắc hết mọi dòng chảy trí nhớ trong đầu cô. Kết luận cuối cùng là Nghĩ chi cho mệt.
Chương 18. ĐẠI BÀNG VÀ CHIM SẺ
Những
ngày tiếp theo Khiết Khiết vẫn đi làm bình thường, dĩ nhiên cô cũng thấy buồn
vì không lên tầng mười hai nữa. Vậy nên mỗi ngày khi tan ca lại lên sân thượng.
Kể từ khi bắt đầu cái hợp đồng bồi thường kia thì cô rất ít khi lên đây. Dạo
này Khiết Khiết cũng không gặp lại chủ tịch nữa. Nhưng thời gian gặp giám đốc kế
hoạch thì tăng lên đáng kể.
Tiếng
gọi của Nhã Kỳ vang lên khi cô đang ngồi ở tầng bốn:
“Tâm
Khiết!”
“Chuyện
gì?”
Nhã Kỳ
nói với một nụ cười ranh mãnh:
“Giám
đốc Trịnh nhờ mình thông báo cậu qua đó!”
Khiết
Khiết nói cảm ơn rồi bắt đầu di chuyển, tự thắc mắc có thể là chuyện gì. Những
lần gặp mặt trước giữa họ đều là tình cờ hay hẹn ở bên ngoài vì bác gái hay chị
Lam gửi gì đó cho cô. Nếu là nhờ người trong công ty mời lên thì chắc là chuyện
quan trọng.
Đây là
lần đầu tiên Khiết Khiết lên tầng bảy. Ở đây được bố trí không khác mấy với những
tầng khác nhưng nhiều góc cạnh hơn.
“Em đến
rồi!” Trịnh Thiếu Kỳ lên tiếng khi thấy Khiết Khiết.
Cô gật
đầu chào hỏi rồi nói:
“Nhã Kỳ
nói là anh muốn gặp em?”
“Phải,
anh muốn nhờ em xem qua thứ này!”
Nói rồi
anh dẫn cô đến chiếc bàn ở phía bên trái, trên đó có mô hình thu nhỏ của một khối
kiến trúc.
“Mô
hình khách sạn Aki. Hai mươi tầng. Bao gồm nhà hàng bốn sao và một trung tâm
mua sắm.”
“Vậy em giúp được gì?”
Thiếu
Kỳ mỉm cười nhìn cô:
“Anh
muốn biết nếu em đến đây du lịch theo kiểu tình nhân. Em muốn có những ưu đãi
gì? Anh đang thăm dò ý kiến.”
Khiết
Khiết vừa nói vừa ngắm mô hình:
“Em hả?
Em không biết. Em có người yêu lúc nào đâu.”
“Thật
sao?”
Cô
nhìn lên:
“Trông
em giống đang nói dối à? Mà không phải trong lĩnh vực này anh mới là chuyên gia
sao? Mọi người đều nói anh là động vật ăn thịt.”
Rõ
ràng anh ta bất ngờ nhưng sau đó bật cười:
“Em có
thấy vậy không?”
Khiết
Khiết gật đầu xác nhận:
“Cũng
không khó nhận ra lắm, nhìn số lượng con gái vây quanh anh thì biết. Nhưng em
thấy anh giống một cơn gió hơn, rất dễ chịu nhưng chỉ thoáng qua.”
“Đáng tiếc thật, anh cứ mong xây dựng được một
hình ảnh đẹp với em…” Thiếu Kì thở dài. “…vậy em nghĩ gì về Thượng Vĩ?”
“Chủ tịch
hả? Chủ tịch giống như mùa đông vậy!” Khiết Khiết nói. “…bình thường rất lạnh lẽo, nhưng chỉ cần mây
tan mặt trời hiện ra thì mọi thứ sẽ trở nên ấm áp. Vấn đề là khó mà biết được
lúc nào thì mây tan.”
Thiếu
Kỳ có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, một lát thì anh lên tiếng:
“Em
thích thứ nào hơn, gió hay mùa đông?”
Khiết
Khiết hơi bất ngờ với câu hỏi này nhưng cũng vui vẻ nói:
“Em
không chọn được, vì chẳng có thứ nào thuộc về em.”
Và Khiết
Khiết chào tạm biệt rồi quay về tầng bốn vì không thể giúp gì. Cô vốn không để
tâm đến những gì đã nói. Nhưng Thượng Vĩ và Trịnh Thiếu Kỳ đều rất quan tâm.
~oOo~
“Chủ tịch
đi công tác rồi!” Giai Linh ái ngại nói khi Khiết Khiết đến tìm Thượng Vĩ ở tầng
mười hai.
“Vậy
bao giờ thì chủ tịch mới về?”
Giai
Linh ân cần:
“Chắc
khoảng hơn một tuần nữa… em có chuyện gì quan trọng sao? Nếu vậy chị sẽ điện
thoại nói với chủ tịch!”
Suy
nghĩ vài giây thì Khiết Khiết trả lời:
“Không
cần đâu! Cảm ơn chị!”
Và cô
quay về tầng bốn. Những chuyện cô đã nghe được khi đi qua tầng tám vẫn còn đang
chạy đi chạy lại trong não.
Sáng
nay lúc hơn chín giờ, Khiết Khiết đi đến phòng hội nghị cùng các tổ khác. Sau
khi cuộc họp kết thúc cô đánh rơi xấp tài liệu nên ra về cuối cùng. Tình cờ Khiết Khiết nghe được hai người có vẻ
là lãnh đạo cấp cao nói chuyện.
“Nghe
nói doanh thu năm nay lại tăng lên.”
“Đúng
vậy. Một phần cũng là do chủ tịch sáng suốt chủ động hủy việc ký hợp đồng với
ICM mà chọn Triều Dương.”
“Vậy mới
nói chủ tịch tuy trẻ tuổi nhưng đúng là rất có tài.”
Rồi họ
bước vào thang máy trong khi Khiết Khiết đứng bất động. Cô đã bị một vố lừa ngoạn
mục. Anh ta dĩ nhiên là rất có tài, vậy mới
giăng được cái bẫy như vậy. Cô giận đến run người.
~oOo~
Ngồi
ăn ở tầng hai, Khiết Khiết tưởng tượng cơm hôm này là Thượng Vĩ để nuốt cho dễ.
Tiểu Phi hỏi:
“Cậu
không sao chứ hả Khiết Khiết, từ sáng tới giờ trông cậu kì cục lắm!”
Khiết
Khiết suy nghĩ vài giây rồi nghiêm túc nói:
“Mình
hỏi cậu…Có một con đại bàng tha về tổ rất nhiều loại trái cây, một ngày gió rất
to, chiếc tổ của đại bàng bị thổi bay đi, chú chim sẻ tốt bụng bay đến giữ lấy
chiếc tổ nhưng trái cây thì bị rơi mất hết. Sau đó đại bàng quay về và nói rằng
là do chim sẻ ăn hết thức ăn của mình. Vậy là đại bàng bắt chim sẻ mỗi ngày đều
phải làm việc cho nó để bồi thường. Chim sẻ biết mình không sai nhưng nó lại
quá nhỏ bé, thế nên nó phải làm theo ý của đại bàng. Và rồi một hôm, chim sẻ
phát hiện ra rằng đại bàng chỉ ăn thịt chứ không phải trái cây. Vậy theo cậu
chim sẻ nên làm gì?”
“Không
làm gì được đâu!”
“Tại
sao?”
Tiểu
Phi nuốt vội cơm rồi nói:
“Vì
chim sẻ biết rõ sự thật thì vẫn là chim sẻ thôi, đâu thể hóa thành diều hâu được,
nó nên tiếp tục làm việc để khỏi bị con đại bàng ăn thịt.”
Nghe vậy
Khiết Khiết buồn bực băm vằm mấy miếng cải. Rồi một ý nghĩ lóe lên khiến cô mỉm
cười:
“Mình
có cách khác hay hơn, đi mách với chị con đại bàng đó.”
Chương 19. NAM NHI THƯỢNG GIA
Khiết
Khiết ngồi chờ trong quán cà phê không xa showroom thời trang của Thượng Lam,
tay liên tục khuấy ly nước. Cô đã nhờ giám đốc Trịnh sắp xếp hộ cuộc hẹn này.
Khiết
Khiết chỉ ngồi một chút thì chị ấy đến.
“Chào
chị!”
Thượng
Lam tươi cười với cô:
“Chào
em, đợi chị lâu lắm không?”
Khiết
Khiết lắc đầu:
“Em
cũng mới đến thôi!”
“Chị rất
vui khi em hẹn chị ra ngoài, mấy lần trước chúng ta toàn gặp ở nhà thôi! À phải…
nghe nói em có việc tìm chị đúng không?”
Khiết
Khiết ngập ngừng một lát, mới mấy phút trước cô còn rất muốn nói vậy mà bây giờ
thì lại thấy không ổn, thật sự chuyện này cũng chẳng vinh quang gì. Chị Lam
cũng nhìn ra vẻ lưỡng lự của cô.
“Không
sao đâu, em cứ nói đi… chúng ta như người trong nhà mà!”
Câu
nói này có khiến cô yên tâm hơn nên Khiết Khiết kể ra hết mọi chuyện, với nhiều
khoảng đứt quãng. Thượng Lam có vẻ suy nghĩ rất lung rồi lên tiếng:
“Thằng
bé làm thế thật sao?”
Khiết
Khiết gật đầu tắp lự. Chị Lam mỉm cười ngay lập tức:
“Em phải
biết đều này Tâm Khiết. Luôn có quá nhiều cô gái vây quanh nó, nên Thượng Vĩ rất
ghét việc tiếp xúc với con gái, ngoại trừ những người nó thật sự thích. Mà theo
chị biết thì ngay cả với những người yêu cũ của nó, thằng bé cũng chưa từng làm
những chuyện như vầy. Điều này rất có ý nghĩa.”
Cô hỏi
với vẻ hoang mang:
“Ý của
chị là chủ tịch…”
“…
thích em, đúng vậy!” Chị Lam tiếp lời.
Khiết
Khiết không lạ gì những câu kết luận thế này, nhưng từ Thượng Lam nói ra thì
đúng là chuyện khác.
“Chị cũng phải xin lỗi em nữa, Tâm Khiết.” Chị
ấy nói với vẻ ngần ngại. Thấy Khiết Khiết lắc đầu, chị nói tiếp. “Vậy em có
thích Thượng Vĩ không?”
“Em…
em cũng không biết nữa!”
Thượng
Lam gật đầu với vẻ thấu hiểu:
“Chị
hiểu ý em, cũng thật là khó nói. Nhưng nếu như những gì chị nghĩ là thật thì
đây đúng là tin vui. Nó chẳng yêu đương gì suốt năm năm nay. Đến khi em đồng ý
lấy Thượng Vĩ thì đúng là em đã cứu cả gia đình chị.”
Khiết
Khiết thật sự bất ngờ:
“Em
chưa từng nghĩ tới chuyện đó!”
“Vậy
em nên nghĩ từ bây giờ đi. Thằng bé chưa bao giờ biết bỏ cuộc đâu. Hơn nữa nó
cũng không thích tỏ tình với người khác. Nó bị di truyền tính kiêu ngạo quá
đáng của đàn ông nhà họ Thượng.”
Chị ấy
nháy mắt với cô, Khiết Khiết cầm lấy ly nước để tay chân có cái để làm. Phần tiếp
theo của câu chuyện chỉ toàn về Bảo Bảo và thời trang vậy nên cũng khó mà nhớ
rõ được.
Về đến
nhà, Khiết Khiết nằm trên giường của mình suy nghĩ, những gì chị Lam nói về chủ
tịch thì đúng là có tác động lớn. Chuyện này lại khiến cô thấy có điều gì đó rất
quan trọng mà bản thân đã quên mất.
Mấy
ngày sau đó thay vì tức tối do bị lừa thì Khiết Khiết lại cảm thấy thật khó
nghĩ, đầu óc lúc nào cũng đầy ắp. Cô luôn vào tin tưởng vào tình yêu chân thành
nhưng lại không tin rằng mình sẽ có một tình yêu như thế. Tình yêu với cô mang
dáng dấp của một con diều xinh đẹp, càng bay cao thì người ta càng thích nhưng
chỉ giữ được bằng một kết nối mỏng manh.
~oOo~
Trong
phòng họp ở tầng bốn, cả tổ S đang bàn tán xôn xao. Nhã Kỳ thích thú nói:
“Không
ngờ là cuối năm rồi mà vẫn còn được đi du lịch miễn phí. Vinh Thượng đúng là
quá tuyệt vời.”
Trường
Phong, một thành viên khác của tổ cũng góp vui:
“Nghĩ
kỹ thì cũng có tổ chúng ta thôi!”
“Số tụi
mình tốt thật, mấy tháng trước thì là Amour!” Giọng Tiểu Phi hớn hở.
Khiết
Khiết lên tiếng:
“Tụi
mình lên đó là để xem xét điều kiện thực tế để quảng bá cho tua du lịch sắp tới
của công ty! Nên mọi người cũng đừng chỉ lo chơi thôi.”
Tiểu
Phi giả vờ nghiêm túc:
“Tụi
này biết mà tổ trưởng!”
Khiết
Khiết mỉm cười. Chuyện là tổ S sẽ có một chuyến đi hai ngày hai đêm trên núi.
Trưởng phòng đã nói rõ là đi vì mục đích công việc nhưng cũng nhằm khen thưởng
cho lễ kỷ niệm lần trước. Dĩ nhiên là cô rất vui vẻ, Khiết Khiết vốn thích núi
hơn biển, vì cô luôn nghĩ có thủy quái dưới đó.
Khi
Khiết Khiết và Tiểu Phi đến công ty du lịch Thiên Lam để gửi bản chi tiết kế hoạch
PR. Tiểu Phi vẫn không thôi bình luận về kế hoạch.
“Lúc
trưa mình có nghe mấy người bên phòng kế hoạch nói giám đốc Trịnh với vài người
bên họ cũng đi cùng.”
“Ừ, cả văn phòng chủ tịch nữa.” Khiết Khiết
nói giọng ỉu xìu.
Tiểu
Phi sốt sắng:
“Thiệt
hả? Sao giờ cậu mới nói!”
“Lúc nãy
trưởng phòng mới thông báo với mình. Mình định lát nữa về sẽ nói với mọi người.”
Tiểu
Phi nói giọng tò mò:
“Kỳ lạ
nhỉ, từ trước đến nay chủ tịch có chịu đi du lịch chung với nhân viên lúc nào
đâu. Mà vậy cậu tính sao? Cả chủ tịch và giám đốc Trịnh cùng đi.”
Khiết
Khiết lắc đầu:
“Mình
chẳng tính gì cả. Mà mình cũng không muốn tính gì hết.”
“Cậu
chắc bản thân bình thường chứ? Cậu có biết có bao nhiêu người cầu mong một
trong hai người đó để ý đến không? Trong khi cậu thì được cả hai.”
“Sao hả?
Anh Viễn Nam khiến cậu quên mất nam thần phòng kế hoạch rồi sao?” Khiết Khiết
trêu chọc để chuyển hướng câu chuyện. Dạo này Tiểu Phi dành nhiều thời gian để
nói đến thành viên tổ C này hơn cả giám đốc Trịnh.
Tiểu
Phi mỉm cười:
“Dù
sao thì anh Viễn Nam cũng thực tế hơn, mà anh ấy cũng có vẻ thích mình. Nhưng
tiếc là anh ấy không đi cùng lần này.”
Thời
gian tiếp theo của hành trình là danh sách những dự định của Tiểu Phi về mấy
ngày sắp tới. Còn Khiết Khiết thì ra vẻ quan tâm sâu sắc bằng cách đồng ý hay
phản đối mỗi khi được hỏi ý kiến.
~oOo~
Sáng sớm
hôm sau, Khiết Khiết mở đầu buổi làm việc với cuộc điện thoại của Tố Anh nói rằng
cô cần lên tầng mười hai. Vậy nên cô vào thang máy mà tự hỏi có chuyện gì.
Giai
Linh mỉm cười nói và Tố Anh gật đầu theo:
“Khiết
Khiết, chào buổi sáng!”
“Xin
chào! Hai người khỏe chứ?” Khiết Khiết nói, cô rất ít khi lên đây kể từ tháng
trước.
“Vẫn ổn,
chủ tịch về rồi…” Giai Linh ra dấu về văn phòng lớn. “…nhưng anh ấy ra ngoài một
lát, em vào đó chờ đi nha!”
Đây là
lần đầu Khiết Khiết đến văn phòng này mà không có chủ tịch. Cô nhớ khi bước vào
đây bốn tháng trước, tâm trạng lúc đó thật khác với bây giờ. Cô bắt đầu đi xem
xét xung quanh. Chỗ này thật sự đẹp theo một cách trang nhã. Khiết Khiết lại gần
mấy tấm rèm che hết cả bức tường bằng kính. Cô nhớ rằng chưa bao giờ thấy chúng
mở ra, khẽ đưa tay kéo rèm lên. Hình ảnh trước mắt khiến cô như bị điểm huyệt.
Phía bên kia tấm kính là sân thượng.
Sau một
lúc định thần rồi đóng tấm rèm lại, Khiết Khiết bắt đầu đi qua lại suy nghĩ.
Vậy tức là căn phòng mình đi qua mỗi
lần lên sân thượng là văn phòng chủ tịch… mình phải leo lên một cầu thang bộ,
còn ở trước phòng này cũng có bậc thang… Có phải cho máu xong thì chất xám cũng
chảy ra theo luôn không? Chuyện như vậy mà cũng không nhận ra được, lại còn tưởng
đây là nhà kho.
Cô đập
đầu nhè nhẹ vào tường, đây vốn dĩ là một thói quen, khi cô tự trách thì làm thế
này, lúng túng thì lùa tay vào tóc phía sau còn suy nghĩ mông lung thì khuấy ly
nước hay cái gì đó tương tự.
Giọng
chủ tịch đột ngột vang lên từ phía sau:
“Em
đang âm mưu làm sập văn phòng tôi à?”
Khiết
Khiết giật bắn người quay lại. Thượng Vĩ chậm rãi tiền về phía cô. Khiết Khiết
vẫn đứng bất động tại chỗ. Không thể nói không sợ được. Khi cự li còn lại ít
hơn khoảng cách tự vệ cá nhân thì chủ tịch lên tiếng:
“Lâu
như vậy… em suy nghĩ sao rồi?”
Câu hỏi
này khó thật. Khiết Khiết thật sự không biết anh ta đang nói về cái gì nên cuối
cùng cô chỉ moi ra được mấy chữ:
“Ý anh
là…?”
Thượng
Vĩ cười nhạt rồi nói:
“Em lại
tính giở trò sao?”
“Tôi
đã giở trò khi nào?” Cô tức giận hỏi lại.
Chủ tịch
tiến lên một bước, sát khí không nhẹ:
“Vậy
em nói xem quyển “A Fine Balance” là
truyện hài à? Còn “Giết con chim nhại”
thì người ta giết chim nhại thật sao?”
Khiết
Khiết nhớ lại đúng là bản thân đã không đọc mấy cuốn sách này mà bịa ra để về sớm,
cứ nghĩ chủ tịch sẽ không đọc chúng. Thế nên giờ cô cúi đầu ngượng ngùng với
cánh tay đang che bớt hiệu lực từ ánh mắt của người đối diện. Rồi Khiết Khiết
nhớ ra một chuyện có thể chuyển bại thành thắng:
“Anh
cũng vậy thôi… Vậy anh nói xem hợp đồng với ICM là do tôi làm hỏng sao? Tôi đã
biết là do tự anh muốn hủy mà thôi, vì anh muốn hợp tác với Triều Dương, đúng
không?”
“Vậy
thì sao?” Chủ tịch hỏi, không hề biến sắc.
Khiết
Khiết giận sôi máu. Đúng là xấu xa gian xảo.
Chuyện như vậy mà một chút cũng không thấy xấu hổ. Cô nghĩ thầm rồi tức tối
nói:
“Ý tôi
nói hợp đồng đó không phải lỗi của tôi, vậy mà anh vẫn bắt tôi phải đọc sách bồi
thường. Anh không thấy quá đáng sao?”
Thượng
Vĩ gật đầu xác nhận:
“Vậy
em muốn làm gì?”
Ước muốn
đấm vào mặt chủ tịch lần đầu trở lại sau hơn ba tháng, nhưng nói cho cùng thì
Tiểu Phi nói đúng, cô có thể làm gì được chứ. Chim sẻ biết rõ sự thật thì vẫn là chim sẻ thôi. Giọng cô trở nên ỉu
xìu:
“Anh
là chủ tịch mà… tôi làm gì được.”
Thượng
Vĩ nhìn cô trong im lặng rồi quay lại bàn làm việc. Anh lấy một chiếc túi giấy
ra đặt lên bàn rồi nói:
“Quà của
em.”
Khiết
Khiết từ từ bước đến, nhưng cô không cầm lấy:
“Tôi
muốn biết một chuyện.”
Chủ tịch
ngẩng lên nhìn cô: “Chuyện gì?”
Cô hít
thở sâu lấy can đảm rồi nói:
“Cửa
kính đằng kia… anh có hay kéo rèm lên không?”
“Điều
này có gì quan trọng sao?”
Khiết
Khiết thất vọng, anh ta chẳng bao giờ chịu trực tiếp trả lời câu hỏi của cô:
“Không
có gì quan trọng hết… nếu không còn gì nữa thì tôi về làm việc đây. Cái này,
anh cứ giữ lại đi!”
Vậy là
cô bỏ ra ngoài. Bỏ cả vị chủ tịch đang trong tâm trạng rối bời ở lại.
Khiết
Khiết về lại tầng bốn, thay vì tức giận cô tự hỏi sao bản thân lại buồn như vậy.
Nếu quả thật chủ tịch thích cô như lời mọi người nói, sao anh ta chẳng bao giờ
nhượng bộ cô dù chỉ một chút. Lúc nào cũng là cô phải nghe lời, dạy sao nghe vậy.
Cô có phải là thú cưng của anh ta đâu? Nếu đây là dạng thể hiện tình cảm của
người giàu có thì cô thà thích một người bình thường còn hơn. Ít nguy hiểm và
nhiều tự do hơn.
“Khiết
Khiết!” Giọng Giai Linh kéo cô về thực tại.
“Chị
Giai Linh, có việc gì sao?”
Giai
Linh đưa cho cô túi giấy lúc nãy rồi nói:
“Chủ tịch
nói em để quên cái này ở văn phòng anh ấy!”
Khiết
Khiết sững sờ, cô biết tất cả mọi người trong phòng đều nhìn họ lúc này. Gật đầu
cảm ơn một cách máy móc, cô ngồi thụt xuống. Khiết Khiết ước gì lún luôn xuống
cái bàn là tốt nhất.